Chí Tôn

Q.6 - Chương 41 - Ta Chạy Theo Thời Gian (Thượng)

/1102


- Cái, gì?

Ngô Sương trợn tròn mắt, nghĩ mình vừa mới nghe nhầm.

Sở Vân khẽ thở dài một hơi. Hắn biết mình làm thế này thật sự quá kiêu ngạo. Nhưng hắn lại muốn thu hoạch nhiều vị trí xuất sắc, để hắn có nhiều cơ hội hơn khi đối mặt với vấn đề Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng Long Vương. Hắn có Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, bốn mươi tám vị tiên phi là con bài chưa lật, hoàn toàn có năng lực tấn công mười tám hạng mục này.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải lặp lại với Ngô Sương một lần nữa.

Ngay sau đó, Ngô Sương mở lớn miệng, sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía Sở Vân, nói không ra lời. Nàng cảm thấy người thiếu niên trước mắt này, giống như đến để trêu đùa nàng. Nhưng người ta rõ ràng lại có lá thư tiến cử.

Chẳng lẽ lá thư tiến cử là giả mạo? Nào có người nào thoáng cái tham gia nhiều hạng mục như vậy a!

Có lầm hay không? Trong lịch sử Thư Viện, nhiều nhất một vị cũng chỉ tham gia ba hạng mục, hơn nữa cũng chỉ đạt được xuất sắc một hạng mục. Hai hạng mục khác đều rất kém. Lúc ấy, danh tiếng của đương sự có một không hai, chấn động một thời, được gọi là kỳ tài thiên hạ. Dù sao mươi chín hạng mục này, đều là bác đại tinh thâm, cần miệt mài theo đuổi rất nhiều thời gian.

Trái tim Ngô Sương đập thình thịch, thầm nhanh chóng kiểm tra lại lá thư tiến cử của Sở Vân.

- Có vấn đề gì sao?

Sở Vân hỏi.

- Không, không có vấn đề! Cái này dành cho ngài.

Tiểu cô nương mặt tàn nhang cuống quít đáp. Sau một lúc lâu, nàng mới xử lý xong, đưa cho Sở Vân một đống ngọc bài.

Nàng cũng cẩn thận dặn dò nói:

- Đây là mười tám ngọc bài dự thi, tương ứng mười tám hạng mục. Mỗi ngày sau khi luận bàn xong, mặc kệ thắng bại, buổi tối đều đến chỗ ta, đăng ký lại một chút.

- Phiền phức như vậy sao?

Sở Vân nhíu mày, nhìn một đống ngọc bài trước mắt, đủ mọi màu sắc, có phần không biết nói gì.

- Có thể kết hợp thành một khối hay không? Nhiều như vậy, rất phức tạp.

Sở Vân đề nghị nói.

Trán tiểu cô nương đã thoáng có mồ hôi:

- Vạn phần xin lỗi. Hiện tại yêu cầu này không thể thực hiện được. Đã khiến ngài bất tiện, mong ngài lượng thứ.

Nói chung, người tham gia đều chỉ tham gia một hạng mục, hai cái cũng đã là nhiều.

Giống như Tiên Nang Vương tham gia hạng mục chế nang, Tửu Hào Vương tham gia hạng mục luyện đan, cũng chỉ một ngọc bài. Chỉ có Sở Vân, thoáng cái tham gia mười tám hạng mục, cầm mười tám ngọc bài.

Ngay cả việc này, hắn đã phá vỡ kỷ lục của đại hội Thư viện.

- Thôi đi, cứ như vậy đi.

Sở Vân cất những ngọc bài vào trong túi, xoay người rời đi. Lưu lại Tiểu cô nương Ngô Sương đang ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của hắn cho đến hắn biến mất ở chỗ rẽ.

- Ngô Sương, ngươi không có chuyện gì chứ?

- Vừa nãy ta không có nhìn lầm chứ? Thiếu niên kia thoáng cái đã nhận mười tám ngọc bài?!

Sau khi đoàn người Sở Vân rời đi, một đám thư sinh ở xung quanh Ngô Sương lập tức vọt tới.

- Tuyệt không có khả năng này. Một người sao có thể chu toàn, tinh thông mọi thứ được? Cho dù là Ngự yêu sư cường giả sống mấy trăm năm, cũng không thể làm được như vậy.

- Thiếu niên kia, còn trẻ tuổi như vậy. Nói không chừng là coi trọng Ngô Sương nhà chúng ta, muốn lưu cho Ngô Sương một ấn tượng sâu sắc đây!

Một người bạn gái Ngô Sương cười trêu ghẹo.

- Hừ, suy nghĩ của nữ sinh thật là ngây thơ. Theo ta xem, đây là một loại thủ thuật chiến thuật che mắt. Hắn cố ý lựa chọn nhiều hạng mục như vậy, chính là dấu không cho người ta biết, để người ta nhìn không ra ý đồ thực sự của hắn.

Một thiếu niên ngạo nghễ khoanh tay bình luận.

- Suy nghĩ của ngươi mới ngây thơ. Vì sao hắn muốn dấu không cho người khác biết. Điều đó có gì tốt cho hắn?

Bạn gái lập tức phản bác, trong ánh mắt nàng lộ vẻ hưng phấn.

- Đúng rồi đúng rồi, hắn tên là gì? Vô Song? Rõ ràng là tên giả.

- Hừ, dùng tên giả, lại tham gia nhiều hạng mục như vậy, không phải có bí mật gì không thể cho ai biết sao? Chính là vở hài kịch lấy lòng mọi người.

Vị thiếu niên ngạo khí kia như nắm được một chứng cứ chính xác tin cậy, quay đầu nói với giọng lạnh lùng.

- Đủ rồi, Lý Nhị! Ta biết ngươi cũng có lá thư tiến cử, tham gia luận bàn hạng mục phong ấn. Thấy có một người cùng thế hệ có danh tiếng hùng mạnh hơn so với ngươi, trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu?

Bạn gái rướn lông mày.

- Ngươi!

Bị nói trúng tâm tư, thiếu niên Lý Nhị thẹn quá hóa giận.

- Thôi đi, không nói nhiều với nữ sinh như ngươi, phí công vô ích. Hiện tại ta rất chờ mong trong hạng mục phong ấn, có thể gặp được hắn. Đến khi đó, các ngươi nhìn ta đánh bại hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi.

Nói xong, hắn phẩy tay áo một cái, xoay người rời đi.

- Vậy ta sẽ chờ coi. Đợi tới khi bắt đầu luận bàn, tất cả đều sẽ thấy được kết quả!

Bạn gái cao giọng với theo một câu, nàng đối với Lý Nhị cậy tài khinh người này, đã sớm thấy không vừa mắt.

Sở Vân cũng không biết, khi hắn đi rồi, bởi vì mình, đã dẫn tới một trận cãi vã trong đám thư sinh. Tuy nhiên cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không ghi nhớ trong đầu.

Đây chỉ một vài tiểu hài tử náo loạn thôi.

Sau khi rời khỏi khu nam, đoàn người bọn họ tới khu tây. Nơi này đã tạm thời mở thành khu dân cư. Sau khi nộp tiền thuê tương đối thấp, đám người Sở Vân đều vào ở trong đó. Không ai biết thân phận thực sự của bọn họ. Tất cả mọi người tương đối hạ thấp.

Trong hai ngày sau, mỗi ngày Sở Vân đều bỏ thời gian, đến khu đông đi dạo phố. Có đôi khi đi một mình, có đôi khi đi cùng Nhị Lang Thiên Quân, Thụy Lão Nhân.

Hắn lại có niềm vui bất ngờ. Ở một chỗ quán hàng, hắn lại phát hiện ra một phần lắp ráp của Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Hắn không phải trả bất kỳ giá nào.

Ban đầu hắn tính bắt chuyện với chủ quán, kết quả sau khi Sở Vân tiếp cận, chủ quán cảm thấy như gặp tri âm. Sau một lúc nói chuyện hứng khởi, rất thoải mái lấy yêu binh tiên phi, đưa cho Sở Vân.

- Thôi, chẳng qua là một đồ cổ thôi. Ta trò chuyện rất hợp, cho ngươi, ha ha ha.

Tuy rằng chủ quán là Ngự yêu sư tầng dưới chót, nhưng có vẻ rất hào phóng.

Sở Vân không muốn lấy không của hắn, cuối cùng bí mật nhét cho hắn một phần ngọc giản.

Nội dung trong ngọc giản cơ sở luyện binh nhập môn hắn tha thiết ước mơ.

Ba ngày sau, tới ngày thứ tư, báo danh đã hết hạn.

Luận bàn chính thức bắt đầu. Sở Vân nhận được thông báo, nghênh đón đối thủ đầu tiên.

- Tiểu tử kia, ngươi là đệ tử của Thư Viện nào? Nhận được yêu mến của lão sư như vậy, không tiếc danh sách tiến cử, cũng muốn đưa ngươi tới đây thể nghiệm một phen?

Đối thủ này là một đại thúc trung niên. Sau khi thấy Sở Vân, hắn rướn lông mày, trong ánh mắt mơ hồ có vẻ khinh thường, giọng điệu có vẻ rất tùy ý.

Sở Vân mỉm cười, thản nhiên liếc mắt nhìn đối thủ

một cái, nói:

- Thời gian của ta không nhiều, bắt đầu đi.

Đại thúc trung niên giận dữ. Thời gian không nhiều sao? Mỗi ngày chỉ có ba trận luận bàn. Buổi sáng, giữa trưa và buổi tối. Thời gian thật sự rất dưa thừa. Sau khi luận bàn xong, còn có thể có thời gian đi dạo phố.

Hắn không biết Sở Vân tham gia tổng cộng mười tám hạng mục, thời gian thật sự rất ít.

Lại nghĩ lầm tiểu tử đối diện này cố ý nói như vậy.

- Rất kiêu ngạo. Người trẻ tuổi quá kiêu ngạo cũng không tốt. Ta hiểu được, vì sao ân sư của ngươi muốn ngươi tới tham gia đại hội Thư viện. Để ta thay ân sư của ngươi, dạy dỗ cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên đi.

Đại thúc trung niên tỏ vẻ ta đây, gật đầu nhìn về hướng Sở Vân, giọng điệu giáo huấn.

- Được rồi, trận tỷ thí luận bàn, chế luyện ra một viên Trầm Miên Đan. Thời gian một nén nhang, người nào tiêu hao thời gian càng ít, người đó là người xuất sắc. Mong hai bên tiến vào mật thất.

Lúc này, nhân viên Thư Viện nói.

- Trầm Miên Đan? Chế luyện đan dược này, thật sự có trình tự phức tạp. Tuy nhiên, ta từng chế luyện qua mấy viên, khẳng định thắng chắc! Tên tiểu tử kia mới bấy nhiêu tuổi, đoán ngay cả một lần chế luyện cũng chưa từng. Đây là dựa vào kinh nghiệm luyện đan. Ha ha, ta thật sự là may mắn. Ngay trận đầu đã đụng tới đối thủ yếu như vậy.

Trong lòng Đại thúc trung niên Bộ Hạnh thầm cười lớn, thản nhiên đi vào mật thất.

Trong mật thất có bày đủ dược liệu chế luyện Trầm Miên Đan. Những dược liệu này đều được xử lý đặc biệt, nếu tự tiện thay thế. Cho dù chế luyện thành đan, bên Thư Viện phương diện cũng có thể lập tức nhận ra.

Bộ Hạnh hừ một tiếng, kiểm tra dược liệu một chút, phát hiện không sai, liền đưa tay thò vào tiên nang.

Nhưng hắn vừa lấy lò luyện đan ra, chợt nghe nhân viên Thư Viện khách khí kêu lên:

- Người xuất sắc lần này là Vô Song! Điểm tích phân một, tiến vào đội người chiến thắng. Bộ Hạnh thua, tiến vào tổ người bại.

- Cái? Cái gì?

Giờ phút này đại thúc trung niên cảm thấy kinh ngạc!

- Có lầm hay không. Ta chỉ vừa mới lấy lò luyện đan ra thôi...

- Ngươi vừa báo gì vậy?

Hắn chạy ra khỏi mật thất luyện đan, tức sùi bọt mép, nhìn về phía nhân viên Thư Viện tức giận rít gào lên.

Nhân viên Thư Viện này không thiếu kinh nghiệm như Tiểu cô nương Ngô Sương, mà là một vị luyện đan sư có thâm niên. Hắn thoáng nhìn về phía đại thúc trung niên Bội Hạnh, trào phúng nói:

- Cái này có gì khó hiểu chứ? Trong Tinh Châu, Trong thủ ấn luyện đan có người có bí quyết tranh thủ thời gian, thủ ấn luyện đan mành treo chuông, luyện đan pháp điện quang hỏa thạch, có thể ngay lập tức chế luyện thành đan. Trầm Miên Đan, cũng không phải

quá phức tạp. Hơn nữa chẳng lẽ ngươi hoài nghi tính công bằng của đại hội Thư viện, vẫn cho rằng bản đan sư mắt mờ, không biết rõ thời gian chế luyện một viên đan dược?

/1102

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status