Hùng hồn mãnh liệt!
Dũng khí không chút sợ hãi, có gan không nhìn thời gian, đối diện với bi ai và thê lương.
Lại ý chí chiến đấu hừng hực, như lửa cháy, như bài ca điên cuồng.
Cho dù Trường Giang chảy về hướng đông đi nữa, vô số anh hùng Hào Kiệt mất đi, ta cũng muốn mang cả Tinh Châu, dâng lên máu cùng lửa!
Không tốt, Sở Vân càng đánh càng hăng, dù trời đất đều đè xuống cũng không khom lưng. Hắn mượn bức họa này, nói ra tiếng lòng của mình.
Sở Vân muốn nhấc lên máu cùng lửa. Hắn muốn liều mạng. Hắn là thiên tài, là cường giả Hầu cấp, một khi liều mạng, chỉ có Vương giả mới có thể an toàn.
Không thể ép hắn quá chặt, nếu không hắn tức giận, vung đao giết ta trước, ta sao có thể ngăn cản?
Nghe Sở Vân nói như vậy, tất cả mọi người âm thầm kinh hãi. Vốn đang đầy sát ý và kích động, giống như bị một thùng nước đá dội vào, thoáng cái đã tỉnh táo lại.
Ào ào!
Nghe giọng nói của Sở Vân, Tử Tiêu nhìn bức họa trong tay, đột nhiên nảy sinh một ảo giác. Hắn thật giống như đang đứng ở bờ sông, bên tai tràn ngập tiếng dòng sông gầm thét rống giận. Trường Giang dài đằng đẵng, dâng lên sóng lớn cuồn cuộn, chậm rãi, cọ rửa tất cả, bao phủ về hướng hắn đến.
Nhìn nước sông cuồn cuộn, hắn hoàn toàn cảm nhận được trên người Sở Vân, ý chí tinh thần bàng bạc như Trường Giang cuồn cuộn. Đây là dũng khí không sợ hãi, không nhìn quang âm ảm đạm, chỉ muốn mang cả đại địa Tinh Châu, nhấc lên một trận máu cùng lửa!
Ý chí chiến đấu như vậy, dũng khí như vậy!
Trong nháy mắt, trong lòng Tử Tiêu xuất hiện một vấn đề - người như vậy, có thể ám sát được sao?
Bức tranh giang sơn xã tắc mưu đồ, đương nhiên không phải bức tranh của hắn. Nhưng thời gian hắn tiếp xúc tranh này, nhiều hơn so với bất luận kẻ nào ở đây. Vì chuẩn bị cho lần ám sát này, hắn vạch kế hoạch rất lâu, lại tốn rất nhiều tinh lực để nghiên cứu bức họa này.
Bởi vậy, hắn so với bất luận kẻ nào đều cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của bức tranh này.
Sở Vân nói những lời này, càng khiến cho hắn tâm loạn như ma. Hắn đã bị tinh thần và ý chí của Sở Vân làm kinh sợ, ánh mắt theo bản năng không dám nhìn về hướng Sở Vân.
Ngay cả chính hắn cũng chưa phát giác, trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn nuốt nước miếng, cố ép mình phải bình tĩnh, tiếp tục quay bức tranh.
Cuối cùng tới phần cuối cùng, hắn dừng động tác lần thứ ba.
Chỉ thấy trong tranh, sông băng như đất liền, tuyết mịn tung bay, trời chiều hạ xuống, nhuộm hồng phía chân trời.
Khi Tử Tiêu đang muốn mở miệng, nói cảm khái và than thở Giang sơn vẫn còn, trước mặt trời chiều hồng , cũng lại nghe được tiếng cười lớn của Sở Vân.
Tiếng cười vang mãi không dứt, thẳng hướng cửu tiêu, dũng cảm bay lên.
Tất cả đều vì tiếng cười này, quay lại nhìn phía Sở Vân.
Sở Vân từ chỗ ngồi đứng dậy, một trận cuồng phong ào tới, khiến vạt áo hắn tung bay, như chiến kỳ phất phới. Mái tóc đen của hắn cũng tung bay trong gió. Trong ánh mắt bắn ra ngọn lửa giống như ý chí chiến đấu. Thân hình cao ngất như ngọn thương, như chiến
thần phủ xuống!
Hắn chặn bức họa cuộn tròn, ánh mắt thật sâu, vẻ mặt tập trung, huýt sao nói:
- Phong cảnh miền Bắc, ngàn dặm đóng băng, ngàn dặm tuyết rơi. Nhìn xuyên qua núi sông lớn cao thấp, ngừng lại rồi nổi lên cuồn cuộn. Trên núi rắn bạc khiêu vũ, nguyên trì sáp tượng, hy vọng có thể cao cùng trời. Những ngày trời không mưa, xem những tài nữ, hết sức xinh đẹp.
- Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô số anh hùng phải khom lưng. Tiếc Du Hoàng Bá vương, thoáng chẳng đẹp bằng Thư Hoàng Dạ Đế, hơi kém phong tao. Một thế hệ Tinh Thánh, khai thiên lập địa, chỉ biết giương cung bắn tinh thần. Muốn tìm người phong lưu, còn xem hiện tại!
Trong lúc nhất thời, thần sắc khiếp sợ đọng lại trên mặt mọi người.
Đây là bài thơ gì!
Đây là ca từ gì!
Không ngờ đặt mình đối lập với Du Hoàng, Thư Hoàng, Dạ Đế, Bá Vương. Không ngờ nói Tinh Thánh, chỉ biết giương cung bắn tinh thần?
Đây là cuồng vọng gì, đây là tự đại gì?
Nhưng vì sao...
Trong lòng lại bị say đắm, lại bị lý tưởng hào hùng ảnh hưởng?
Tất cả mọi người nói không ra lời, ngơ ngác nhìn Sở Vân.
Giờ phút này, hình tượng Sở Vân yếu ớt, trở nên cao lớn giống như núi. Toàn thân hắn giống như đều phát ra hào quang rực rỡ. Đây là hào quang nhân đạo, đây là hào quang anh hùng.
Hào quang vạn trượng!
Trong lúc hoảng hốt, Tử Tiêu giống như thấy được ánh sáng mặt trời, từ đường chân trời từ từ dâng lên, quân lâm thiên hạ, chiếu rọi sinh linh.
- Độ lượng, độ lượng...
Hắn chảy nước mắt, trong mắt dần hiện ra ánh sáng cuồng nhiệt.
Không phải tâm địa hắn rất nhu nhược, mà là mặt trời này rất chói mắt!
Các đại biểu Giang Hán quốc rối rắm.
Sao Tử Tiêu không hề động thủ? Quốc chủ còn đang phương xa, chờ tin trả lời lại!
- Ha ha ha, các ngươi không phải muốn khiêu chiến với Vô Song sao?
Bỗng nhiên Sở Vân vung tay lên, đánh rơi bức hoạ cuộn tròn. Trong đôi mắt hắn bắn ra ánh sáng dữ dội sắc bén như đao nhọn, nhìn thẳng Cửu Mệnh Yêu Quân, đám người Hắc Sơn Man Quân, nói ra những lời như sấm mùa xuân:
- Chính ta là Vô Song, Vô Song chính là ta! Các ngươi muốn khiêu chiến ta, đến đây.
Các ngươi còn dám sao!
Dũng khí không chút sợ hãi, có gan không nhìn thời gian, đối diện với bi ai và thê lương.
Lại ý chí chiến đấu hừng hực, như lửa cháy, như bài ca điên cuồng.
Cho dù Trường Giang chảy về hướng đông đi nữa, vô số anh hùng Hào Kiệt mất đi, ta cũng muốn mang cả Tinh Châu, dâng lên máu cùng lửa!
Không tốt, Sở Vân càng đánh càng hăng, dù trời đất đều đè xuống cũng không khom lưng. Hắn mượn bức họa này, nói ra tiếng lòng của mình.
Sở Vân muốn nhấc lên máu cùng lửa. Hắn muốn liều mạng. Hắn là thiên tài, là cường giả Hầu cấp, một khi liều mạng, chỉ có Vương giả mới có thể an toàn.
Không thể ép hắn quá chặt, nếu không hắn tức giận, vung đao giết ta trước, ta sao có thể ngăn cản?
Nghe Sở Vân nói như vậy, tất cả mọi người âm thầm kinh hãi. Vốn đang đầy sát ý và kích động, giống như bị một thùng nước đá dội vào, thoáng cái đã tỉnh táo lại.
Ào ào!
Nghe giọng nói của Sở Vân, Tử Tiêu nhìn bức họa trong tay, đột nhiên nảy sinh một ảo giác. Hắn thật giống như đang đứng ở bờ sông, bên tai tràn ngập tiếng dòng sông gầm thét rống giận. Trường Giang dài đằng đẵng, dâng lên sóng lớn cuồn cuộn, chậm rãi, cọ rửa tất cả, bao phủ về hướng hắn đến.
Nhìn nước sông cuồn cuộn, hắn hoàn toàn cảm nhận được trên người Sở Vân, ý chí tinh thần bàng bạc như Trường Giang cuồn cuộn. Đây là dũng khí không sợ hãi, không nhìn quang âm ảm đạm, chỉ muốn mang cả đại địa Tinh Châu, nhấc lên một trận máu cùng lửa!
Ý chí chiến đấu như vậy, dũng khí như vậy!
Trong nháy mắt, trong lòng Tử Tiêu xuất hiện một vấn đề - người như vậy, có thể ám sát được sao?
Bức tranh giang sơn xã tắc mưu đồ, đương nhiên không phải bức tranh của hắn. Nhưng thời gian hắn tiếp xúc tranh này, nhiều hơn so với bất luận kẻ nào ở đây. Vì chuẩn bị cho lần ám sát này, hắn vạch kế hoạch rất lâu, lại tốn rất nhiều tinh lực để nghiên cứu bức họa này.
Bởi vậy, hắn so với bất luận kẻ nào đều cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của bức tranh này.
Sở Vân nói những lời này, càng khiến cho hắn tâm loạn như ma. Hắn đã bị tinh thần và ý chí của Sở Vân làm kinh sợ, ánh mắt theo bản năng không dám nhìn về hướng Sở Vân.
Ngay cả chính hắn cũng chưa phát giác, trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn nuốt nước miếng, cố ép mình phải bình tĩnh, tiếp tục quay bức tranh.
Cuối cùng tới phần cuối cùng, hắn dừng động tác lần thứ ba.
Chỉ thấy trong tranh, sông băng như đất liền, tuyết mịn tung bay, trời chiều hạ xuống, nhuộm hồng phía chân trời.
Khi Tử Tiêu đang muốn mở miệng, nói cảm khái và than thở Giang sơn vẫn còn, trước mặt trời chiều hồng , cũng lại nghe được tiếng cười lớn của Sở Vân.
Tiếng cười vang mãi không dứt, thẳng hướng cửu tiêu, dũng cảm bay lên.
Tất cả đều vì tiếng cười này, quay lại nhìn phía Sở Vân.
Sở Vân từ chỗ ngồi đứng dậy, một trận cuồng phong ào tới, khiến vạt áo hắn tung bay, như chiến kỳ phất phới. Mái tóc đen của hắn cũng tung bay trong gió. Trong ánh mắt bắn ra ngọn lửa giống như ý chí chiến đấu. Thân hình cao ngất như ngọn thương, như chiến
thần phủ xuống!
Hắn chặn bức họa cuộn tròn, ánh mắt thật sâu, vẻ mặt tập trung, huýt sao nói:
- Phong cảnh miền Bắc, ngàn dặm đóng băng, ngàn dặm tuyết rơi. Nhìn xuyên qua núi sông lớn cao thấp, ngừng lại rồi nổi lên cuồn cuộn. Trên núi rắn bạc khiêu vũ, nguyên trì sáp tượng, hy vọng có thể cao cùng trời. Những ngày trời không mưa, xem những tài nữ, hết sức xinh đẹp.
- Giang sơn như thử đa kiều, dẫn vô số anh hùng phải khom lưng. Tiếc Du Hoàng Bá vương, thoáng chẳng đẹp bằng Thư Hoàng Dạ Đế, hơi kém phong tao. Một thế hệ Tinh Thánh, khai thiên lập địa, chỉ biết giương cung bắn tinh thần. Muốn tìm người phong lưu, còn xem hiện tại!
Trong lúc nhất thời, thần sắc khiếp sợ đọng lại trên mặt mọi người.
Đây là bài thơ gì!
Đây là ca từ gì!
Không ngờ đặt mình đối lập với Du Hoàng, Thư Hoàng, Dạ Đế, Bá Vương. Không ngờ nói Tinh Thánh, chỉ biết giương cung bắn tinh thần?
Đây là cuồng vọng gì, đây là tự đại gì?
Nhưng vì sao...
Trong lòng lại bị say đắm, lại bị lý tưởng hào hùng ảnh hưởng?
Tất cả mọi người nói không ra lời, ngơ ngác nhìn Sở Vân.
Giờ phút này, hình tượng Sở Vân yếu ớt, trở nên cao lớn giống như núi. Toàn thân hắn giống như đều phát ra hào quang rực rỡ. Đây là hào quang nhân đạo, đây là hào quang anh hùng.
Hào quang vạn trượng!
Trong lúc hoảng hốt, Tử Tiêu giống như thấy được ánh sáng mặt trời, từ đường chân trời từ từ dâng lên, quân lâm thiên hạ, chiếu rọi sinh linh.
- Độ lượng, độ lượng...
Hắn chảy nước mắt, trong mắt dần hiện ra ánh sáng cuồng nhiệt.
Không phải tâm địa hắn rất nhu nhược, mà là mặt trời này rất chói mắt!
Các đại biểu Giang Hán quốc rối rắm.
Sao Tử Tiêu không hề động thủ? Quốc chủ còn đang phương xa, chờ tin trả lời lại!
- Ha ha ha, các ngươi không phải muốn khiêu chiến với Vô Song sao?
Bỗng nhiên Sở Vân vung tay lên, đánh rơi bức hoạ cuộn tròn. Trong đôi mắt hắn bắn ra ánh sáng dữ dội sắc bén như đao nhọn, nhìn thẳng Cửu Mệnh Yêu Quân, đám người Hắc Sơn Man Quân, nói ra những lời như sấm mùa xuân:
- Chính ta là Vô Song, Vô Song chính là ta! Các ngươi muốn khiêu chiến ta, đến đây.
Các ngươi còn dám sao!
/1102
|