Cho đến khi Bùi Anh bị ném lên giường, còn chưa hiểu được sự tình như thế nào biến thành như vậy . Tống Nam Xuyên liên tục chặn lại miệng cô mà nhiệt tình hôn, cô muốn đem tên đàn ông ở trên người đẩy ra, nhưng khí lực vẫn mãi không thể bằng anh. Trong mơ màng cô tựa hồ nghe thấy âm thanh tất chân của mình bị xé, quần áo ở trên người hai người ở dưới cái hôn nóng bỏng mà càng ngày càng ít. Da thịt. kích thích của việc tiếp xúc thân mật, khiến cho Bùi Anh nhịn không được cơ thể trở nên căng cứng. Sau khi Tống Nam Xuyên hôn đến tận hứng, mới rời khỏi môi cô từ dưới cái gối lấy ra một cái hộp nhỏ màu sắc rực rỡ. Bùi Anh mang theo đôi mắt ngập hơi nước nhìn qua, nhìn anh đem áo mưa đeo vào cậu bé trên người, mới giãy giụa như sắp chết nói: "Anh không phải là nói... chỉ nói chuyện một chút sao... ?" "Đúng vậy." Tống Nam Xuyên cúi xuống. Ngón tay thon dài luồn vào những sợi tóc màu đen của cô, tựa vào trán cô nói, "So với nói chuyện ngoài miệng,thì anh càng ưa thích nói chuyện trên thân thể hơn." Bùi Anh: "... ..." Cô bị Tống Nam Xuyên hôn đến khiến cho đôi môi đỏ mấp máy hé mở, tựa hồ muốn nói gì đó, Tống Nam Xuyên bắt lấy cơ hội, lại một lần nữa hôn thật sâu cô. Đem chướng ngại vật cuối cùng trên người cô hoàn toàn trút bỏ, Tống Nam Xuyên thừa dịp lúc cô bị chính mình hôn đến ý loạn tình mê , đem thân mình từng chút từng chút một tiến vào trong cơ thể cô. "Á..." Đột nhiên xuất hiện dị vật làm cho Bùi Anh khó chịu nhăn mày lại, tay của Tống Nam Xuyên xoa lên ngực cô, tiếp tục hôn cô, phân tán đi sự chú ý của cô. "Vẫn còn rất đau sao?" Anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt mênh mông, hô hấp nặng nề. Bùi Anh hít thở khó khăn cố gắng hít vào từng ngụm khí, nhìn anh nói: "So với lần trước tốt hơn một chút ..." Tống Nam Xuyên dọc theo cổ cô tiếp tục hôn đến xương quai xanh, không có tiếp tục đè nén dục vọng chính mình.Ở trong cơ thể Bùi Anh hoàn toàn phóng thích, hai người đều thở hồng hộc ngã xuống giường. Tống Nam Xuyên từ phía sau ôm Bùi Anh, đẩy ra mái tóc dài của cô, khi có khi không nhẹ nhàng hôn lên lưng cô. Bùi Anh bỏ qua cơn tức này, xoay người lại nhìn Tống Nam Xuyên: "Chúng ta thương lượng một việc trước được không?" Tống Nam Xuyên lần nữa ôm sát cô, hôn một cái lên chóp mũi cô : "Là việc gì?" Thanh âm của anh còn mang theo nhàn nhạt hơi thở dục vọng. Vừa nghe thấy khiến cho Bùi Anh tâm phiền ý loạn (tâm tình không thể khống chế được).Cô ổn định lại tâm tình, nhìn anh nói: "Lần sau anh có thể đừng xé tất chân được không? Nhẹ nhàng cởi ra không được sao?" Tống Nam Xuyên ngẩn người, hiển nhiên không có đoán được cô sẽ nói chuyện này. Vẫn cười nhẹ vài tiếng, Tống Nam Xuyên nhìn cô, ánh mắt lộ ra vài phần trêu tức: "Nhưng mà tất chân của con gái không phải là dùng cách xé rách sao?" "... ... Là ai nói vậy với anh !" tư tưởng của đàn ông có phải hay không đều xấu xa như vậy a! Theo cách anh xé như vậy, cô có đến bao nhiêu tất chân cũng không đủ dùng a! Giống như nhìn ra nội tâm suy nghĩ của cô, Tống Nam Xuyên cười nói với cô: "Đừng lo lắng, lần sau anh bảo người mua mấy nghìn đôi tất chân chuẩn bị ở nhà." Bùi Anh: "... ... Là vấn đề này sao! Anh nhất định phải xé rách sao?" "Uh, như vậy anh sẽ cảm thấy khá sảng khoái." Bùi Anh: "..." Cô lúc trước đến cùng là mắt mù như thế nào, mới cảm thấy anh là chính nhân quân tử “thanh tâm quả dục” chứ! Bùi Anh nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, Tống Nam Xuyên thấy biểu tình này của cô, nhếch miệng hôn một cái lên trên đôi mắt cô : "Vậy anh cũng thương lượng với em một chuyện được hay không?" Bùi Anh chậm chạp mở mắt ra , nhìn anh hỏi: "Là gì?" "Bản( Thiếu Nữ Biển Sâu) nhất định phải là bản vi-ô-lông sao? Đàn dương cầm không được sao?" Bùi Anh hơi sững sờ, anh đây là đang hỏi cô về việc cầu hôn sao? Trái tim cô lại nhảy dựng lên đập bụp bụp, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt chờ đợi của Tống Nam Xuyên, lại đột nhiên nghĩ đến, Tống công tử đây là... Sẽ không phải muốn kéo đàn vi-ô-lông chứ? Giống như là nắm được điểm yếu của người khác, cô cười đến thật vui vẻ: "Không được, bản vi-ô-lông sẽ khiến em cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn." Tống Nam Xuyên: "..." Anh ôm cô buồn rầu cười hai tiếng, từ trên giường đứng lên. Tùy ý mặc lên một bộ áo ngủ , Tống Nam Xuyên liền đi đến trước bàn máy vi tính, tựa hồ đang lật tìm cái gì. Bùi Anh ôm chăn mền tò mò ngồi dậy, hỏi anh: "Anh đang tìm cái gì vậy?" Tống Nam Xuyên nhướng nhướng mày cố làm ra vẻ thần bí, không trả lời cô, một lát sau, anh cầm trong tay một bản đĩa hát, hướng về Bùi Anh khua khua: " dễ thương,là bài hát mà em debut ." Bùi Anh ngây ra như phỗng. ... Tại sao anh lại có loại lịch sử đen tối này! Tống Nam Xuyên thuận tay mở ra máy tính, đem đĩa hát bỏ vào ổ đĩa(optical drive), rất nhanh, âm nhạc vui vẻ rất nhanh liền theo loa truyền ra. Nghe được bài hát ba năm trước mình từng hát, Bùi Anh quả thực có trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Tại sao anh có thể có chiếc đĩa nhạc này? Cái này từ lâu liền mua không được ." Tống Nam Xuyên nói: "Trước tiểu Trương đưa cho anh , như thế nào, nghe được bài hát ba năm trước đây của chính mình , lại so với em vừa rồi hát cho anh, có phải hay không có cảm giác tiến bộ rất nhiều? Hơn nữa bài hát này còn từng trải qua xử lý hậu kỳ." "ừ... Là tiến bộ rất nhiều a, dù sao em ba năm nay cũng học một vài khóa âm nhạc." "Cho nên em phải đối với chính mình càng có tự tin, em hát cực kỳ tốt." Bùi Anh trên mặt không kìm lòng nổi vui vẻ cười một cái : "Cảm ơn anh, ngày mai em nhất định sẽ ở trước mặt Kiều Dĩ Thần biểu hiện thật tốt." Tống Nam Xuyên lông mày nhếch lên, anh đóng máy tính xuống, đi tới đem cả người Bùi Anh và chăn mà ôm chặt trong lòng: "Ở trên giường anh, mà còn dám nhắc đến người đàn ông khác, hả?" Bùi Anh: "..." Chẳng lẽ vấn đề mấu chốt là ở chỗ này? Cô còn muốn biện giải cho mình vài câu, Tống Nam Xuyên đã không nói lời gì liền hôn cô, cảm giác anh lại lặp lại tư thế, Bùi Anh thật không dễ dàng để thoát ra khỏi đôi môi anh, sắc mặt đỏ bừng mà nói: "Ngày mai còn phải hát nữa." Tống Nam Xuyên thuận thế đè cô dưới thân thể, hô hấp có chút dồn dập mà nói: "Đừng đợi ngày mai, hiện tại liền hát, hát cho một mình anh nghe." "... ..." Hàng ngàn vạn câu f*ck ở trong lòng Bùi Anh tất cả đều bị anh nuốt vào trong bụng. Buổi tối lăn qua lăn lại thật may mắn không có khiến cho giọng Bùi Anh hư mất, nếu không cô đã có thể đoán được Kiều đại chế tác sẽ ở trong phòng thu âm như thế nào mà mắng cô. Cuối cùng hôm nay cô cũng đem ca từ từ đầu tới cuối hát hết một lần, Kiều Dĩ Thần đứng ở ngoài phòng cách âm nhìn cô: "Trước mắt về phần tiết tấu cô đã nắm giữ được không tệ, nhưng là phần cao âm hơi thở khống chế còn chưa tốt. Cái này không phải là một hai ngày có thể luyện thành, thời gian sáng tác ca khúc có hạn, tôi không có thời gian chờ cô, về phần này thì thu âm từng câu từng câu vậy." "A, Được ..." Mặc dù bị yêu cầu hát từng câu từng câu một, nhưng giọng nói Kiều Dĩ Thần rõ ràng tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua . "Lúc cô hát tận lực dùng bụng khống chế hơi thở, chỉ là một câu hát không khó lắm để khống chế, phần còn lại dựa vào hậu kỳ chế tác." "Được..." "Không có vấn đề nữa thì bắt đầu đi." Bùi Anh dựa theo ông ta phân phó hát một câu liền thu âm một câu, cứ như vậy đem một ca khúc phân tách ra để hát, độ khó xác thực thấp xuống, công tác thu âm cũng coi như thuận lợi tiến hành. Lúc giữa giờ nghỉ ngơi, Bùi Anh tò mò hỏi người phụ trách ghi âm : "Kiều gia hôm nay có phải là tâm tình rất tốt à?" Cùng ngày hôm qua đối lập, hôm nay quả thực chính là tiểu thiên sứ a. Người phụ trách ghi âm liếc Kiều Dĩ Thần đang đứng ở ngoài cửa uống nước một cái, hạ thấp giọng nói với cô: "Vợ của Kiều gia thời gian trước không phải là bên ngoài tham gia câu lạc bộ fan hâm mộ sao, ngày hôm qua cuối cùng trở về , ông ấy đương nhiên tâm tình tốt rồi, cuộc sống vợ chồng tối hôm qua nhất định rất hòa hợp đi." Bùi Anh: "..." Kiều Dĩ Thần lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái, Bùi Anh cùng người ghi âm lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Kiều Dĩ Thần bỏ cốc nước trong tay xuống, đi tới: "Mấy người đã đều không muốn nghỉ ngơi, vậy chúng ta tiếp tục." " Được..." Bùi Anh nhanh chóng đi trở lại bên trong phòng thu. Hát hết một buổi trưa, cuối cùng cũng thuận lợi thu hết bài hát này , sau khi Kiều Dĩ Thần kêu kết thúc công việc, liền nhìn Bùi Anh nói: "Mặc dù việc phòng thu hoàn thành rồi, nhưng chỉ cần cô hát trên sân khấu sẽ lộ khuyết điểm." "Tôi biết rồi..." Bùi Anh vốn muốn nói cô sau này sẽ cố gắng luyện tập một chút, tranh thủ nâng cao vài chỗ, liền nghe Kiều Dĩ Thần đứng đối diện nói: "Cô về sau vẫn nên là chuyên tâm diễn trò đi." Bùi Anh: "... ..." Được rồi. Cô từ trong phòng thu âm đi ra, Tống Nam Xuyên vẫn như cũ ngồi ở bên ngoài đợi cô. Trông thấy cô đi ra, Tống Nam Xuyên liền đứng dậy bước đến bên người cô: "Thu âm xong chưa?" "Ừ." Bùi Anh gật đầu. Tống Nam Xuyên thấy Kiều Dĩ Thần cũng từ bên trong phòng thu âm đi ra, thân mật ôm vai Bùi Anh, cười nói với cô: "Thật tốt quá, về sau chúng ta rốt cuộc không cần tới nơi này để bị khi dễ nữa." Kiều Dĩ Thần nhìn anh một cái: "Cũng phiền anh để ý tốt cô ấy một chút, đừng có lại cho cô ấy đi ra ngoài ca hát làm tổn thương đến tai tôi ." Bùi Anh: "... ..." Đến cuối cùng, thủy chung vẫn không tránh được một kiếp này. Bài hát này sau khi hoàn thành thu âm, công việc chủ yếu của Bùi Anh chính là sau khi chờ người mang mẫu chế tác tới , thì sẽ quay mv cho ca khúc . Nhậm San San chèn ép lịch trình thời gian trống của cô, sắp xếp cho cô nhiệm vụ chụp ảnh ở phòng làm việc. Thời gian chụp hình là buổi chiều, Bùi Anh ngủ nướng cả buổi sáng, liền đi xuống nhà gọi mèo. Nhắc đến mới nhớ, kể từ sau khi cùng Tống Nam Xuyên qua lại , cô cũng rất ít về căn phòng của mình , chỉ cần là buổi tối với Tống Nam Xuyên cùng nhau ăn cơm, sau liền nhất định sẽ bị lừa gạt đến nhà anh. "Tiểu Hắc Tiểu Hoa, thực xin lỗi a, lại có hai ngày không có gọi các em ." Bùi Anh sờ sờ đầu chúng nó, thấy chúng nó đem thức ăn ăn gần hết, mới ung dung đi lên nhà. Ăn sữa chua trộn yến mạch, lướt qua Weibo, Bùi Anh cảm thấy cô đã rất lâu không có một mình nhàn nhã như vậy. Lướt qua chưa đến vài phút Weibo, cô đã nhìn thấy câu chuyện của cô và Tống Nam Xuyên đã cập nhật tập(phần) thứ ba rồi. Bùi Anh: "..." Paparazi đối với cô thật là quan tâm a. Lần này paparazi tựa hồ lại đổi một lớp, tựa đề là "Sau khi nữ minh tinh Bùi Anh cùng Tống Nam Xuyên tổng giám đốc Tống thị tuyên bố lui tới, nhiều lần bị chụp được đêm khuya ra vào khu nhà cấp cao của Tống Nam Xuyên!" . Những paparazi này thực thần thông quảng đại, thậm chí ngay cả Tống Nam Xuyên ở khu nhà cấp cao của A thị cũng đều tìm được rồi, còn ngồi canh ở cửa. Nhưng tin tức lần này rõ ràng không có ầm ĩ như hai lần trước, thậm chí còn đưa tới một số bộ phận dân mạng phản ứng ngược lại. "Có phiền hay không vậy, tại sao lại là hai người họ, giới giải trí không có ai khác sao?" "Người ta đều tuyên bố lui tới , ra vào nhà bạn trai có cái gì ngạc nhiên [ móc mũi ] Nhà báo này chắc vẫn là một chú chó độc thân đi[ móc mũi ] " "Tiểu biên ngươi như vậy, cẩn thận Tống tổng khiến cho ngươi phá sản nha. [ mỉm cười ] " "Lại lấy Bùi Bùi chúng ta làm điểm nóng! Mấy ngươi nhiệt tình như vậy tại sao không đi quan tâm đến công ích a! !" "Chỉ có ta cảm thấy được đây là Bùi Anh tự tạo tin đồn sao?" ... Bùi Anh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cái câu chuyện này rất nhanh sẽ có đại kết cục . Hơn nữa trước cô có nghe Nhậm San San nói qua, bởi vì Weibo của cô được biết đến càng ngày càng nhiều, hiệu suất buôn bán của phòng làm việc thật sự có tăng lên, còn có người mua rõ ràng nói là thấy ở trên Weibo của Bùi Anh liên kết với cửa hàng. Từ việc này mà nói, cô còn thật sự cảm tạ những việc này của paparazi. Bất quá ở trong mắt Tống Nam Xuyên,những paparazzi chốt điểm ở trước cửa nhà anh, thật sự đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh. "Điều tra thêm đây là tòa soạn báo nào, bảo luật sư gửi cho bọn họ giấy kiện, ta muốn khởi kiện bọn họ xâm phạm riêng tư của tôi * cùng quyền về hình ảnh (hình tượng) bản thân." "Biết rõ ." Tiểu Trương cung kính tiếp nhận , nhẹ nhàng đi thực hiện.
/129
|