Trợ lý của Bùi Anh và một bảo tiêu ở lại hiện trường chờ cảnh sát, một bảo tiêu khác thì đi cùng cô đến hiện trường thử vai. Bùi Anh chỉ rửa sạch vết thương qua loa trên xe, lông mày cau lại, suy nghĩ xem rốt cuộc trận tai nạn xe cộ này là chuyện gì xảy ra. Chiếc xe kia hiển nhiên là đâm về phía các cô, nhưng mà bình thường cô cũng không kết thù kết oán với ai, nói đến thì người duy nhất có quan hệ với cô, chính là Tạ Hàm. Cô dường như nghĩ tới điều gì, lại mở ra nhìn lại > đang cầm trên tay. Ngay lập tức sẽ phải thử vai rồi, cô không thể phân tâm, còn mấy thứ đó cứ để sau khi kết thúc thử vai rồi nghĩ tiếp đi. Tuy rằng trên đường hơi chậm trễ, nhưng cô vẫn đến địa điểm thử vai đúng giờ. Những nữ diễn viên tới tham gia khác đã đến, giống như Tống Nam Xuyên đã nói, Lý Tư Tư và Nghê Bạch đều ở đó. Tạ Hàm cũng vậy. Ánh mắt cô ta đụng vào Bùi Anh, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nhìn di động trên tay. Mắt Bùi Anh chớp hai cái, cảm thấy suy nghĩ trong lòng dường như đã nhận được kiểm chứng. Chiếc xe vừa rồi kia cũng không phải là không muốn sống mà đụng vào xe gia đình của cô, dường như chỉ muốn tạo ra chút sự cố để ngăn cản hành trình của cô. “Bùi tiểu thư, cô đã tới rồi.” Nhìn thấy Bùi Anh đã tới, người phụ trách của Hoàn Vũ đi đến trước mặt cô nói, “Nửa giờ nữa sẽ chính thức bắt đầu thử vai, xin đi cùng tôi đến đây để tạo hình và trang điểm trước.” Bùi Anh hơi có chút ngoài ý muốn: “Còn phải tạo hình sao?” “Đúng vậy, thầy Hạnh Tâm để cho các cô tạo hình thành bộ dạng của Triệu Việt, xem hình tượng của người nào phù hợp với nhân vật nhất.” Người phụ trách giải thích. “Thì ra là vậy.” Khó trách cô cảm thấy quần áo mà Tạ Hàm mặc không giống hình tượng bình thường của cô ta. “Chúng tôi đã chuẩn bị tổng cộng năm bộ trang phục, diễn viên rút thăm ngẫu nhiên xem sẽ được mặc bộ nào, bởi vì cô lại là người cuối cùng đến, nên cũng chỉ còn thừa lại một bộ trang phục.” Người phụ trách vừa nói, vừa lấy bộ trang phục cuối cùng ra. Đó là một bộ sườn xám màu đỏ, khuy cài ở cổ, hoa thêu trên sườn xám tương đối tinh xảo và phức tạp, Bùi Anh vừa nhìn thấy, đã cảm thấy hai mắt mình tỏa sáng. “Bộ sườn xám này rất đẹp.” Cô không nhịn được mà tán thưởng một câu. Người phụ trách cười nói: “Trang phục chính thức có thể sẽ còn tinh xảo hơn bộ này nhiều, hy vọng sẽ có cơ hội nhìn cô mặc nó lên.” “Cảm ơn, tôi cũng hy vọng như vậy.” Bùi Anh cười với anh ta, gỡ bộ sườn xám xuống nói, “Tôi đi thay quần áo trước.” “Được, sau khi cô thay xong sẽ có chuyên gia trang điểm chuyên môn tạo hình giúp cô.” Bùi Anh thay sườn xám xong, soi mình với tấm gương đối diện. Tuy rằng không phải là quần áo làm theo yêu cầu, nhưng vẫn khá vừa người, vạt áo xẻ dọc từ đầu gối trở lên đùi phải, không tính là quá cao, vừa vặn không để lộ cái gì. Sườn xám là loại trang phục có thể thể hiện đầy đủ nhất sự dịu dàng, xinh đẹp và quyến rũ của phái nữ, thiết kế bó sát người cùng với cắt may lưu loát, phụ trợ dáng người của Bùi Anh càng thêm nóng bỏng hơn. Cô đi ra từ phòng thay đồ, ánh mắt của người phụ trách liền không nhịn được mà nghiêng mắt nhìn lên cặp chân dài kia của cô. Lý Tư Tư và Nghê Bạch đang hóa trang cũng hướng đôi mắt nhìn cô. “Bùi Bùi, cô mặc sườn xám thật có cảm giác đó.” Tạ Hàm ngồi trên ghế salon, xa xa mà nói với cô một câu. Bùi Anh cười nói cảm ơn với cô ta, chợt nghe thấy bên cạnh có một cô gái gọi mình: “Bùi tiểu thư, xin ngồi xuống đây, tôi trang điểm giúp cô.” Bùi Anh nghiêng đầu nhìn cô gái cầm túi xách trang điểm, gật đầu ngồi xuống trước gương trang điểm. Tính cách của Triệu Việt thuộc loại người vô cùng cường thế, tác phong cũng tương đối nữ vương, vì vậy lúc thợ trang điểm hóa trang cho cô, cũng chỉ thiên về dùng màu sắc lạnh, để gương mặt của cô trông có vẻ nham hiểm hơn. Tóc không để bằng giống như bình thường, mà lại giữ nguyên tạo hình tóc dài. Chất tóc của Bùi Anh rất tốt, một đầu tóc đen vừa dài lại vừa sáng, cắt tỉa gọn gàng. Tóc của cô chảy từ vai xuống thẳng thắt lưng, mái tóc đen dài cùng với bộ sườn xám màu đỏ trên người cô hình thành sự đối lập mãnh liệt về màu sắc. Mặc dù chỉ là thử vai, nhưng Bùi Anh cũng không khỏi bội phục Hoàn Vũ, ở mọi phương diện đều có thể làm được đúng chỗ lại vô cùng cẩn thận. Chỉ riêng lối ăn mặc này nhìn như đơn giản, nhưng sau khi hóa trang xong lại sẽ làm cho người ta cảm giác kinh ngạc bất ngờ. “Bùi tiểu thư, cô nhìn thử xem có chỗ nào chưa hài lòng không?” Thợ trang điểm ở một bên hỏi. Bùi Anh nhìn sát tấm gương, đổi vài góc độ, cẩn thận đánh giá lại vài lần, nói: “Không có, như thế này rất được.” Thợ trang điểm gật nhẹ đầu, bắt đầu thu thập đống dụng cụ trên bàn. Lúc này người phụ trách đã bấm thời gian, vào tuyên bố sắp bắt đầu thử vai. “Ngay bây giờ sẽ phải chính thức thử vai rồi, tôi xin nói rõ với các vị ở đây, từ giờ phút này trở đi, các vị chính là Triệu Việt, ngay lúc các vị đi vào phòng thử vai kia, cũng đã bắt đầu thử vai rồi.” Người phụ trách nói đến đây, dừng một chút mới nói tiếp, “Hiện tại chúng tôi sẽ chụp mấy tấm ảnh của các vị, sau đó đạo diễn bọn họ sẽ dựa vào những tấm ảnh đó mà quyết định thứ tự thử vai.” Tạ Hàm ở một bên không nhịn được mà hỏi: “Phiền phức như vậy sao?” Người phụ trách nhìn cô ta, trên mặt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Tạ tiểu thư không cần lo lắng, chúng tôi đã chuẩn bị tốt studio, mỗi người chỉ cần chụp hai đến ba tấm, sẽ rất nhanh thôi.” Tạ Hàm mím môi dưới, không nói gì nữa, Bùi Anh lại hỏi: “Đây coi như là xem ảnh tạo hình sao?” Người phụ trách nói: “Có thể coi là tạo hình, đạo diễn và tổ quay sẽ xem xét những tấm hình này, xem ai là người phù hợp nhất với nhân vật, cho nên còn phải kính xin mọi người hãy cư xử nghiêm túc.” Anh ta nói xong, nhìn xung quanh một vòng, “Các vị còn vấn đề gì không?” Tất cả mọi người lắc đầu, người phụ trách nói: “Vậy mời các vị dời bước đến studio.” Đèn chụp trong studio và nhiếp ảnh gia cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ diễn viên đến. Từng người chụp xong, người phụ trách sẽ trực tiếp lưu bản gốc của ảnh chụp vào trong máy tính bảng, sau đó nói với mọi người: “Để mọi người chờ lâu rồi, bây giờ chúng ta liền tới phòng thử vai, vẫn muốn nhắc nhở mọi người một câu, nhớ kỹ rằng: bắt đầu từ bây giờ các vị chính là Triệu Việt.” Đạo diễn và Hạnh Tâm cùng với một đại biểu của Hoàn Vũ đã ngồi trong phòng thử vai, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nhân viên công tác đứng ở cửa bèn mở cửa trước. Người phụ trách vẫn luôn hướng dẫn đám người Bùi Anh đi vào nói vài câu với đạo diễn, sau đó để cho các cô cùng nhau đi vào. Ngay lập tức Bùi Anh cảm thấy căng thẳng, không phải là vì thử vai, mà ngược lại là vì… thầy Hạnh Tâm đang ngồi ở trong đó! Cô rất muốn như một người bình thường, nhìn thấy thần tượng liền vui vẻ mà nhảy dựng lên, thậm chí là hét lên, nhưng người phụ trách đã lại cường điệu với các cô một lần nữa, hiện tại các cô chính là Triệu Việt, mà Triệu Việt căn bản sẽ không làm ra hành động này. Ấn tượng đầu tiên dành cho đạo diễn bọn họ rất quan trọng, Bùi Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh mình đến trạng thái của Triệu Việt. Nếu như là Triệu Việt, nhìn thấy thần tượng của mình sẽ có phản ứng ra sao đây? Người kiêu ngạo giống như Triệu Việt, chắc hẳn sẽ rất khó có thể sùng bái người nào. Hạnh Tâm an vị giữa hai người đạo diễn và đại biểu của Hoàn Vũ, sau khi Bùi Anh tiến vào, cũng vẫn luôn nhìn anh ta, lúc đi qua bên người anh ta, cô lơ đãng mà nhếch khóe miệng, cười với anh ta. Không có hưng phấn như một cô gái nhỏ nhìn thấy thần tượng của mình, ngược lại lại có chút hứng thú, giống như là đang nhỏ lên một giọt mực có màu sắc rực rỡ lên một bộ tranh thủy mặc. Gian phòng dựa vào một bên tường, có năm cái ghế dựa đặt song song, hẳn là chuẩn bị cho các cô. Sau khi năm người ngồi xuống ghế, đạo diễn bọn họ bắt đầu nhìn ảnh chụp trong máy tính bảng, thấp giọng nói vài câu với nhau. Đại khái là qua hơn một phút, Hạnh Tâm ngẩng đầu, nhìn Bùi Anh: “Bùi tiểu thư, phiền cô bắt đầu thử vai đi.” “Được.” Bùi Anh đứng lên, chờ bọn họ nói đề mục thử vai. Lần này không có nhân viên công tác chuẩn bị đề mục để rút thăm, mà là Hạnh Tâm hỏi thẳng: “Cô đã đọc qua bản gốc của tiểu thuyết > chưa?” “Đã đọc qua.” “Vậy mời cô biểu diễn màn một mình ăn cơm Tây ở nhà của Triệu Việt sau khi giết người lần đầu tiên kia. Không có kịch bản, cô hãy tự do phát huy.” Bùi Anh nhớ kỹ tình tiết này trong tiểu thuyết, Triệu Viết đã biểu diễn một màn giết người hoàn mỹ trong bộ phim điện ảnh >, vậy mà rồi lại thực sự đi giết một người. Sau khi gây án cô về nhà một mình, làm món cơm Tây mình thích ăn nhất. Cô thắp một ngọn nến màu trắng trên bàn, tỉnh táo một cách dị thường mà ăn bò bít-tết và uống rượu đỏ, sau đó đột nhiên lại cười ha ha. Lúc ấy sau khi Bùi Anh đọc tiểu thuyết liền bị hình ảnh này mạnh mẽ đánh sâu vào cảm giác, sợ tới mức sau lưng phát lạnh. Cô để cái ghế mình vừa ngồi ra chính giữa, giả như một cái ghế của bàn ăn, ngồi xuống. Vén mái tóc màu đen ra sau tai, Bùi Anh cầm lấy “dao nĩa”, bắt đầu cắt “thịt bò bít-tết”. Toàn bộ quá trình vô cùng yên tĩnh, bởi vì không có dụng cụ thật để diễn, ngay cả tiếng đồ dùng va chạm với nhau cũng không có. Tất cả mọi người nín thở tập trung nhìn cô, Bùi Anh lại ăn một phần “bò bít-tết” nhỏ, sau đó cầm lấy “rượu đỏ” bên cạnh nhấp một ngụm. Cô không để “ly rượu” về chỗ cũ, mà lại luôn cầm trong tay. Một lát sau, cô nhẹ quơ “ly rượu” trong tay, cười khẽ một tiếng: “Ha ha.” Âm thanh trong trẻo mà lại lạnh như băng đột nhiên vang lên trong căn phòng an tĩnh, lại có chút kinh người. Mà sau khi cười xong hai tiếng này, Bùi Anh cũng không dừng lại, cô hơi rũ mắt xuống, bật cười càng thêm lớn tiếng: “Ha ha ha ha ha ha.” Tựa như bị một người bị gông cùm xiềng xích đã lâu, rốt cuộc thoát khỏi trói buộc trên người, một lần nữa có được cuộc sống mới. “Ha ha ha ha ha.” Bùi Anh cười, ngửa đầu lên, cầm “ly rượu” trong tay uống một hơi cạn sạch. Toàn bộ màn diễn của cô không có một câu lời kịch, nhưng lại hấp dẫn tất cả mọi người trong phòng. Nhân viên công tác đứng ở cửa sờ ót sau đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ở giữa ngày hè mà anh ta lại bị tiếng cười của một người dọa đến chảy ra mồ hôi lạnh. Sau khi Bùi Anh diễn xong, phòng thử vai vẫn rất yên tĩnh. Cô đứng lên từ trên ghế, lại nhìn đám người đạo diễn một lần nữa. “Diễn cũng không tồi.” Đạo diễn dù sao cũng là người đã nhìn qua nhiều trường hợp, là người đầu tiên lấy lại tinh thần từ trong không khí mà Bùi Anh tạo ra vừa rồi, “Bây giờ cô có thể đi, kết quả thử vai chúng tôi sẽ thông báo cho người đại diện của cô sau.” “Được, cảm ơn.” Bùi Anh khom người chào bọn họ, đi ra khỏi phòng thử vai. Không ngờ Tống Nam Xuyên đã ở bên ngoài, thấy cô đi ra, anh vội vàng đi tới: “Anh Anh, em không sao chứ?” “Hả?” Bùi Anh nhất thời không kịp phản ứng. “Bảo tiêu vừa rồi đã nói cho anh biết trên đường tới đây em đã gặp tai nạn xe cộ.” Tiếng Tống Nam Xuyên bình tĩnh nói. Lúc này Bùi Anh mới giật mình: “Em không sao, chỉ trầy da chút thôi, đã xử lý vết thương rồi.” “Bị thương ở đâu? Anh nhìn một chút.” Bùi Anh đưa cánh tay của mình qua, nói với anh: “Chỉ là chút trầy da, không có chuyện gì đâu.” Tống Nam Xuyên nhíu mày kiểm tra vết thương của cô một chút, vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nói: “Anh đã báo cảnh sát, chuyện này anh sẽ truy xét đến cùng.”
/129
|