Làn da bóng loáng màu mật nhạt tỏa ra hương mát dịu của dầu tắm, hòa lẫn với mùi hương đặc biệt của người đàn ông, dệt thành một sớm ban mai mơ ảo đến mê hoặc. Mặc cho từng sợi nắng vàng óng xuyên qua lớp cửa sổ lớn sát đất bao phủ lấy cơ thể lực lưỡng của hai người, họ cứ quấn riết lấy nhau.
Alexandra tham lam mút mát hương thơm của Hắc Dạ, vuốt ve cơ thể nhẵn mịn lại giàu sức đàn hồi, theo từng đợt thúc vào mà rúng rẩy, xốn xang vì sức cuốn hút của người đàn ông này.
Đây là niềm khoái cảm chưa bao giờ có, từ thăng hoa xác thịt đến sự kích thích tinh thần. Giờ này phút này, anh chỉ muốn ôm xiết lấy Hắc Dạ, để cả hai hợp lại một thể, hoà thành làn nước mãi nồng nàn, giao quện vĩnh viễn.
“Hư hư —— Ưn ——” Ánh sáng bình minh tách mình khỏi chút bóng tối cuối cùng còn vương lại. Người đàn ông trần truồng bị đè bên dưới đã được cởi trói tay, đôi mắt mơ màng phủ một lớp sương mù, bật khỏi miệng những tiếng rên líu xíu ẩn nhẫn đượm đầy gợi cảm. Alexandra đã rút chiếc cravat bịt miệng Hắc Dạ ra.
Anh chẳng hề lo nghĩ Hắc Dạ sẽ lại mở miệng mắng nhiếc nữa, bởi giờ đây người đàn ông trung niên đã chẳng còn mấy hơi sức, toàn thân như người cá xụi lơ chỉ thi thoảng mới có thể bật ra những tiếng rên nhỏ xíu cùng những tiếng thở hổn hển.
Cũng không trách Hắc Dạ được, chiến đấu hăng hái suốt cả một đêm dài khiến cơ thể hắn sớm đã chịu không nổi. Đầu tiên là Ngô Hạo An, rồi sau đó là sự trêu ghẹo của Howard, giờ lại thêm một Alexandra tinh thần lẫn thể lực vô hạn, sau hàng loạt cuộc đấu trí so dũng đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, người đàn ông giờ này đã mê man, mất hết khả năng phản kháng, mặc cho Alexandra mơn trớn cơ thể hắn mà phản ứng theo bản năng .
“Ưhm _____ !” Alexandra ngân một tiếng khẽ, cuối cùng bắn trọn hết dịch nóng một bận vào cơ thể người đàn ông.
Sau khi trải qua lần co rút cuối cùng, cơ thể Hắc Dạ trở nên mền lũn, thở phì phò rạp người trên giường không cựa quậy nổi, chỉ có hàng lông mi đen đậm thật dài rung rung như cánh bướm.
“Hắc Dạ…” Alexandra ôm ghì người đàn ông vào lòng mình, sẽ sàng gọi tên người đàn ông đã mềm rũ, nhưng Hắc Dạ vẫn chẳng hề phản ứng, như thể mệt mỏi lắm rồi nằng nề khép mắt ngủ.
Bật ra một tràng cười đầy yêu chiều, Alexandra tự tay lau sạch cơ thể phủ đầy dấu vết tình dục của Hắc Dạ, sau ấy cũng không rời đi, nằm bên người đàn ông cùng nhau ngủ.
Đây là lần đầu tiên Alexandra quan sát người đàn ông lúc ngủ. Trong cơn mơ, người đàn ông không hề ngang tàng như thường ngày, an lành mà bình thản nhường vậy, ngay cả những tiếng hít thở đều đặn cũng tản ra khí chất rất riêng biệt của người đàn ông trưởng thành này.
Nhiều lúc Hắc Dạ y hệt một tên nhóc tì có cái miệng chẳng chịu buông tha cho ai, khiến Alexandra mới sực nhận ra mình đã quên rằng người đàn ông tâm tình khó đoán này hơn anh có vỏn vẻn sáu tuổi.
“Tôi chẳng nhìn thấu được lòng anh.” Buông một lời cảm thán, Alexandra cúi đầu in lên đôi môi người đàn ông một chiếc hôn dịu dàng, ôm lấy eo người đàn ông, khép đôi mắt ngủ.
Alexandra cũng không biết mình ngủ được bao lâu, đến khi mở mắt đã là lúc nhá nhem tối. Nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vốn ra phải đang nằm trong vòng tay anh đã chẳng thấy đâu nữa rồi. Người đàn ông mất tăm, nhưng có để lại một phong thư.
Alexandra mở thư, một tấm ảnh trượt ra bên ngoài, rành rành là ảnh nude của anh đây mà, trong đó cây củ cải bự đặc biệt nổi bật. Trên thư còn kèm theo một vài lời dặn dò.
Alexandra thân mến của tôi.
Xem mấy tấm ảnh này rồi cảm thấy vinh hạnh lắm hả? Của quý nhất của ngài đã được tôi chụp làm kỉ niệm. Nếu ngài không muốn cơ thể cường tráng của mình được người ta dìm chết trên mạng internet, xin nhớ kĩ một vài điều sau đây nhé:
Một, cấm ngài và em họ của ngài đụng vào tôi đây cao quý thuần khiết nữa.
Hai, mời chuẩn bị năm mươi triệu Euro chuyển vào tài khoản này: XXXXXX.
Ba, xin nhớ cho kĩ, Hắc Dạ tôi nhân từ lắm nên có thể sẽ không truy cứu chuyện xảy ra đêm qua. Nhưng với điều kiện tiên quyết là ngài lập tức thực hiện điều kiện thứ hai, đồng thời, trong khoảng thời gian hợp tác đến khi hoàn thành và sau ấy nữa, luôn luôn và luôn luôn thực hiện điều kiện thứ nhất.
Thân gửi,
Người bị hại – Hắc Dạ.
“Ai ——” Thở dài, Alexandra bất đắc dĩ nhìn tấm ảnh nude, không khỏi bật cười, lẩm bẩm: “Hiểm quá. Cái con mèo này ấy à, ăn được rồi đúng là vừa sung sướng lại vừa đau khổ mà. Ý chí trả thù mạnh mẽ ghê gớm lắm.”
Sau khi sủi tăm một ngày Hắc Dạ lại xuất hiện đầy vui tươi sảng khoái. Dẫu rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng thân thể vẫn cứ khỏe khoắn như trước. Trải qua một ngày an dưỡng, Hắc Dạ lại đứng trước mặt Alexandra và Howard.
“Bây giờ chúng ta có thể lập tức kí kết hợp đồng được rồi chứ?” Hắc Dạ cười với hai người, dường như sự việc đêm đó chưa từng xảy ra, thản nhiên ngồi trên ghế sofa.
Howard nhíu mày, hỏi: “Ngài Hắc Dạ, hình như ngài còn chưa thực hiện điều kiện cuối cùng của chúng tôi thì phải?” Howard ám chỉ chuyện Ngô Hạo An.
Hắc Dạ vứt cho Alexandra một cái nhìn mờ ám, cười bảo:” Jade à, tôi có cần phải thực hiện nữa không?” Trong cái nhìn mờ ám này gửi gắm cả sự đe dọa.
“Ha ha, đương nhiên là không cần rồi.” Alexandra vừa cười vừa đáp. Anh hiển nhiên đọc được sự đe dọa ánh lên trong mắt Hắc Dạ. Nếu anh không ưng thuận, người đàn ông phương Đông bụng dạ đen sì sì này sẽ đi phát tán ảnh lõa thể không chừng.
“Ngài Howard, anh họ yêu quý của ngài đã nói không cần, ngài còn ý kiến gì nữa không?” Hắc Dạ lại cố ý khơi mào bất mãn của Howard đối với Alexandra, giọng điệu đầy chất gây hấn khiến gương mặt chàng trai tóc bạc thoáng hiện lên nét không hài lòng, nhưng ngay sau đó lập tức trở lại vẻ tươi cười đến ôn hòa “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, có thể được hợp tác với ngài Hắc Dạ, thật là vinh hạnh cho gia tộc chúng tôi.”
“Tôi thực hi vọng có thể gần gũi với ngài Hắc Dạ hơn một bước nữa.” Howard híp mắt cười nói.
“Vậy phải xem ý tứ của Jade thế nào đã nhé.” Hắc Dạ cười bảo Alexandra.
Alexandra ngồi bên cạnh Hắc Dạ, cười đáp trả: “Có tôi không đủ, anh còn định quấn lấy cả em họ tôi nữa à? Đừng quên anh đã nói gì đấy, chỉ có tôi mới có khả năng thỏa mãn anh thôi.”
“Ha ha ha ____ __” Hắc Dạ phát ra một tràng cười, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Alexandra đã bị Hắc Dạ giết chết đi sống lại rồi.
“Hừm___” Howard lạnh lùng hừ một tiếng, nói với hai người đàn ông đang “Liếc mắt đưa tình”: “Nếu ngài Hắc Dạ đã thuộc về anh họ tôi, vậy tôi sẽ nhất quyết không dám động chạm đến. Điều này ngài có thể yên tâm, chuyện đêm đó tôi rất xin lỗi, hy vọng đây chỉ là một chuyện vặt vãnh xen vào đường đi hoàn mỹ của chúng ta thôi.”
Nói xong, Howard bày ra nụ cười tươi với Hắc Dạ cùng Alexandra, sau đó không tiếp tục làm kì đà cản mũi nữa.
Thế này thật ngoài dự đoán của Hắc Dạ, cứ tưởng địa vị của Howard và Alexandra phải ngang tầm nhau kìa, nhưng giờ xem ra dù Howard có bất mãn, cũng không thực sự dám làm trái ý Alexandra, rõ ràng thế lực của Alexandra phải nhỉnh hơn.
“Anh đang lấy làm lạ sao Howard không dám chống đối tôi phải không?” Alexandra nhìn ra thắc mắc của Hắc Dạ.
Hắc Dạ cười tươi rói, đợi đáp án chính xác của Alexandra.
“Bởi tôi là một trong ba kẻ thừa kế tương lai của gia tộc.” Alexandra kề sát vào người đàn ông, khẽ khàng nói: “Có một ngày, gia tộc sẽ là của tôi.” Mà ngày này, cũng không xa lắm đâu.
Hết
Alexandra tham lam mút mát hương thơm của Hắc Dạ, vuốt ve cơ thể nhẵn mịn lại giàu sức đàn hồi, theo từng đợt thúc vào mà rúng rẩy, xốn xang vì sức cuốn hút của người đàn ông này.
Đây là niềm khoái cảm chưa bao giờ có, từ thăng hoa xác thịt đến sự kích thích tinh thần. Giờ này phút này, anh chỉ muốn ôm xiết lấy Hắc Dạ, để cả hai hợp lại một thể, hoà thành làn nước mãi nồng nàn, giao quện vĩnh viễn.
“Hư hư —— Ưn ——” Ánh sáng bình minh tách mình khỏi chút bóng tối cuối cùng còn vương lại. Người đàn ông trần truồng bị đè bên dưới đã được cởi trói tay, đôi mắt mơ màng phủ một lớp sương mù, bật khỏi miệng những tiếng rên líu xíu ẩn nhẫn đượm đầy gợi cảm. Alexandra đã rút chiếc cravat bịt miệng Hắc Dạ ra.
Anh chẳng hề lo nghĩ Hắc Dạ sẽ lại mở miệng mắng nhiếc nữa, bởi giờ đây người đàn ông trung niên đã chẳng còn mấy hơi sức, toàn thân như người cá xụi lơ chỉ thi thoảng mới có thể bật ra những tiếng rên nhỏ xíu cùng những tiếng thở hổn hển.
Cũng không trách Hắc Dạ được, chiến đấu hăng hái suốt cả một đêm dài khiến cơ thể hắn sớm đã chịu không nổi. Đầu tiên là Ngô Hạo An, rồi sau đó là sự trêu ghẹo của Howard, giờ lại thêm một Alexandra tinh thần lẫn thể lực vô hạn, sau hàng loạt cuộc đấu trí so dũng đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, người đàn ông giờ này đã mê man, mất hết khả năng phản kháng, mặc cho Alexandra mơn trớn cơ thể hắn mà phản ứng theo bản năng .
“Ưhm _____ !” Alexandra ngân một tiếng khẽ, cuối cùng bắn trọn hết dịch nóng một bận vào cơ thể người đàn ông.
Sau khi trải qua lần co rút cuối cùng, cơ thể Hắc Dạ trở nên mền lũn, thở phì phò rạp người trên giường không cựa quậy nổi, chỉ có hàng lông mi đen đậm thật dài rung rung như cánh bướm.
“Hắc Dạ…” Alexandra ôm ghì người đàn ông vào lòng mình, sẽ sàng gọi tên người đàn ông đã mềm rũ, nhưng Hắc Dạ vẫn chẳng hề phản ứng, như thể mệt mỏi lắm rồi nằng nề khép mắt ngủ.
Bật ra một tràng cười đầy yêu chiều, Alexandra tự tay lau sạch cơ thể phủ đầy dấu vết tình dục của Hắc Dạ, sau ấy cũng không rời đi, nằm bên người đàn ông cùng nhau ngủ.
Đây là lần đầu tiên Alexandra quan sát người đàn ông lúc ngủ. Trong cơn mơ, người đàn ông không hề ngang tàng như thường ngày, an lành mà bình thản nhường vậy, ngay cả những tiếng hít thở đều đặn cũng tản ra khí chất rất riêng biệt của người đàn ông trưởng thành này.
Nhiều lúc Hắc Dạ y hệt một tên nhóc tì có cái miệng chẳng chịu buông tha cho ai, khiến Alexandra mới sực nhận ra mình đã quên rằng người đàn ông tâm tình khó đoán này hơn anh có vỏn vẻn sáu tuổi.
“Tôi chẳng nhìn thấu được lòng anh.” Buông một lời cảm thán, Alexandra cúi đầu in lên đôi môi người đàn ông một chiếc hôn dịu dàng, ôm lấy eo người đàn ông, khép đôi mắt ngủ.
Alexandra cũng không biết mình ngủ được bao lâu, đến khi mở mắt đã là lúc nhá nhem tối. Nhìn sang bên cạnh, người đàn ông vốn ra phải đang nằm trong vòng tay anh đã chẳng thấy đâu nữa rồi. Người đàn ông mất tăm, nhưng có để lại một phong thư.
Alexandra mở thư, một tấm ảnh trượt ra bên ngoài, rành rành là ảnh nude của anh đây mà, trong đó cây củ cải bự đặc biệt nổi bật. Trên thư còn kèm theo một vài lời dặn dò.
Alexandra thân mến của tôi.
Xem mấy tấm ảnh này rồi cảm thấy vinh hạnh lắm hả? Của quý nhất của ngài đã được tôi chụp làm kỉ niệm. Nếu ngài không muốn cơ thể cường tráng của mình được người ta dìm chết trên mạng internet, xin nhớ kĩ một vài điều sau đây nhé:
Một, cấm ngài và em họ của ngài đụng vào tôi đây cao quý thuần khiết nữa.
Hai, mời chuẩn bị năm mươi triệu Euro chuyển vào tài khoản này: XXXXXX.
Ba, xin nhớ cho kĩ, Hắc Dạ tôi nhân từ lắm nên có thể sẽ không truy cứu chuyện xảy ra đêm qua. Nhưng với điều kiện tiên quyết là ngài lập tức thực hiện điều kiện thứ hai, đồng thời, trong khoảng thời gian hợp tác đến khi hoàn thành và sau ấy nữa, luôn luôn và luôn luôn thực hiện điều kiện thứ nhất.
Thân gửi,
Người bị hại – Hắc Dạ.
“Ai ——” Thở dài, Alexandra bất đắc dĩ nhìn tấm ảnh nude, không khỏi bật cười, lẩm bẩm: “Hiểm quá. Cái con mèo này ấy à, ăn được rồi đúng là vừa sung sướng lại vừa đau khổ mà. Ý chí trả thù mạnh mẽ ghê gớm lắm.”
Sau khi sủi tăm một ngày Hắc Dạ lại xuất hiện đầy vui tươi sảng khoái. Dẫu rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng thân thể vẫn cứ khỏe khoắn như trước. Trải qua một ngày an dưỡng, Hắc Dạ lại đứng trước mặt Alexandra và Howard.
“Bây giờ chúng ta có thể lập tức kí kết hợp đồng được rồi chứ?” Hắc Dạ cười với hai người, dường như sự việc đêm đó chưa từng xảy ra, thản nhiên ngồi trên ghế sofa.
Howard nhíu mày, hỏi: “Ngài Hắc Dạ, hình như ngài còn chưa thực hiện điều kiện cuối cùng của chúng tôi thì phải?” Howard ám chỉ chuyện Ngô Hạo An.
Hắc Dạ vứt cho Alexandra một cái nhìn mờ ám, cười bảo:” Jade à, tôi có cần phải thực hiện nữa không?” Trong cái nhìn mờ ám này gửi gắm cả sự đe dọa.
“Ha ha, đương nhiên là không cần rồi.” Alexandra vừa cười vừa đáp. Anh hiển nhiên đọc được sự đe dọa ánh lên trong mắt Hắc Dạ. Nếu anh không ưng thuận, người đàn ông phương Đông bụng dạ đen sì sì này sẽ đi phát tán ảnh lõa thể không chừng.
“Ngài Howard, anh họ yêu quý của ngài đã nói không cần, ngài còn ý kiến gì nữa không?” Hắc Dạ lại cố ý khơi mào bất mãn của Howard đối với Alexandra, giọng điệu đầy chất gây hấn khiến gương mặt chàng trai tóc bạc thoáng hiện lên nét không hài lòng, nhưng ngay sau đó lập tức trở lại vẻ tươi cười đến ôn hòa “Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, có thể được hợp tác với ngài Hắc Dạ, thật là vinh hạnh cho gia tộc chúng tôi.”
“Tôi thực hi vọng có thể gần gũi với ngài Hắc Dạ hơn một bước nữa.” Howard híp mắt cười nói.
“Vậy phải xem ý tứ của Jade thế nào đã nhé.” Hắc Dạ cười bảo Alexandra.
Alexandra ngồi bên cạnh Hắc Dạ, cười đáp trả: “Có tôi không đủ, anh còn định quấn lấy cả em họ tôi nữa à? Đừng quên anh đã nói gì đấy, chỉ có tôi mới có khả năng thỏa mãn anh thôi.”
“Ha ha ha ____ __” Hắc Dạ phát ra một tràng cười, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Alexandra đã bị Hắc Dạ giết chết đi sống lại rồi.
“Hừm___” Howard lạnh lùng hừ một tiếng, nói với hai người đàn ông đang “Liếc mắt đưa tình”: “Nếu ngài Hắc Dạ đã thuộc về anh họ tôi, vậy tôi sẽ nhất quyết không dám động chạm đến. Điều này ngài có thể yên tâm, chuyện đêm đó tôi rất xin lỗi, hy vọng đây chỉ là một chuyện vặt vãnh xen vào đường đi hoàn mỹ của chúng ta thôi.”
Nói xong, Howard bày ra nụ cười tươi với Hắc Dạ cùng Alexandra, sau đó không tiếp tục làm kì đà cản mũi nữa.
Thế này thật ngoài dự đoán của Hắc Dạ, cứ tưởng địa vị của Howard và Alexandra phải ngang tầm nhau kìa, nhưng giờ xem ra dù Howard có bất mãn, cũng không thực sự dám làm trái ý Alexandra, rõ ràng thế lực của Alexandra phải nhỉnh hơn.
“Anh đang lấy làm lạ sao Howard không dám chống đối tôi phải không?” Alexandra nhìn ra thắc mắc của Hắc Dạ.
Hắc Dạ cười tươi rói, đợi đáp án chính xác của Alexandra.
“Bởi tôi là một trong ba kẻ thừa kế tương lai của gia tộc.” Alexandra kề sát vào người đàn ông, khẽ khàng nói: “Có một ngày, gia tộc sẽ là của tôi.” Mà ngày này, cũng không xa lắm đâu.
Hết
/82
|