“Ta không tin! Chắc chắn đây là giả! Người đàn ông chết tiệt đó đang suy nghĩ cái quái gì vậy?” Tiếng gầm thét ầm ĩ của một chàng trai oang oang khỏi phòng.
Giống như là muốn bứt đầu xuống luôn, Vạn Tình ra sức giật giật mái tóc chấm vai của mình, vùng lông mày xíu xít như dãy núi gồ ghề, nóng nảy đi đi lại lại, vừa la hét om sòm: “Anh ta không hủy hoại bản thân mình thì không thấy hài lòng sao?!”
“Được rồi, Vạn Tình. Mi ở đây nôn nóng cũng chẳng ích gì đâu.” Alexandra cầm chiếc điều kiển từ xa tắt phụt TV đang trình chiếu một màn bốc lửa. Dẫu rằng anh chưa đến nỗi nóng nảy không yên như Vạn Tình, nhưng trong lòng cũng đang hết sức não nề, anh không tin Hắc Dạ lại gửi cuốn băng thu lại những hình ảnh nóng bỏng kia cho họ.
Người đàn ông ấy ngạo nghễ là thế, tuyệt đối không cho phép chuyện riêng tư của mình bị thu băng lại, còn gửi cho kẻ khác xem. Dù Hắc Dạ muốn trả thù họ, cũng nhất quyết không dùng phương cách hại người nhưng cũng chẳng tốt lành gì cho mình như vậy. Tuy rằng trong cuộn băng người đàn ông không mảy may phản kháng, nhưng Alexandra vẫn nhạy bén đánh hơi thấy mùi không bình thường, ở đây ắt có âm mưu.
Alexandra đưa mắt về phía Ngô Hạo An, nãy giờ vẫn im ỉm chả nói năng gì, không khỏi thầm thở dài thườn thượt. Thật không ngờ lại có ngày anh ngồi chung một phòng với kẻ thù kiêm tình địch thế này. Hòa hoãn với Vạn Tình cũng là chuyện đủ kinh thiên động địa lắm rồi, càng miễn bàn đến Ngô Hạo An kia.
Còn nhớ lúc mới gặp, Ngô Hạo An cho anh ăn không ít nắm đấm, đương nhiên, anh cũng đã lưu lại trên mặt của Ngô Hạo An chẳng thiếu khó coi.
Giờ đây để tìm tung tích của một người đàn ông, ba bọn họ đã tập hợp lại. Con đường này cũng chả dễ đi tẹo nào, ngay từ đầu bọn họ đã chia rẽ không ít lần, chẳng ngừng cãi vã, thậm chí có những khi không nhịn được cuối cùng lao vào đánh nhau luôn.
Hồi tưởng lại những việc đã qua, Alexandra cảm thấy dở khóc dở cười quá đi thôi, làm sao họ lại y xịt một lũ nít ranh không biết suy nghĩ thế cơ chứ. Lẽ nào bên trong mỗi người, đều tồn tại một phần như vậy ư.
“Mi có ý kiến gì không, hả cảnh sát quốc tế?” Alexandra hỏi Ngô Hạo An.
Ngô Hạo An liếc Alexandra, không hề đáp lại, chỉ lẳng lặng chậm rãi đến bên chiếc đầu DVD, cầm chiếc đĩa lên bẻ phập làm đôi, ném phắt xuống đất, rồi bình thản nói: “Anh ấy không phải là người như thế.”
“Mi tin tưởng anh ta vậy sao?” Alexandra nhíu mày.
Nói rằng anh không hề có ý nghĩ thù địch với Ngô Hạo An thì thật không thể. Lấy tư cách người thừa kế cũng là kẻ quyết định mọi chuyện nội bộ của gia tộc mafia lớn nhất nước Ý, mẹ là tiểu thư cao quý của một gia tộc khác, lại còn có tài hoa hơn người, ngay từ tấm bé đã chẳng có gì anh không giành được, ấy vậy mà trên phương diện tình cảm lại thua một tay hình cảnh quốc tế thoạt nhìn chẳng đặc biệt xuất sắc gì còn là kẻ đối đầu với mình, anh thế nào cam lòng cho đặng?
Đối với câu hỏi như đang khích bác nhưng đầy chua chát của Alexandra, Ngô Hạo An chỉ đáp lại bằng một nụ cười tươi bằng lặng “Ta tin tưởng Hắc Dạ.” Ánh mắt ấy không mảy may chất chứa tí ti thù địch, cũng chẳng mang thứ sắc màu nào khác, chỉ là một sắc đen đơn thuần.
Điều này làm cho Alexandra sực nhớ đến đôi mắt của người đàn ông ấy, cũng là một màu đen lôi cuốn, một sắc đen tinh khôi…
Trong tích tắc Alexandra bất đồ hiểu ra đôi phần, tại sao Hắc Dạ lại chọn Ngô Hạo An, mà không phải anh hay chăng Van Tình.
Vạn Tình còn quá trẻ con với bao hành động nông nổi, chẳng thể nào săn sóc chu đáo cho Hắc Dạ được, ngược lại có lẽ còn đòi hỏi Hắc Dạ phải chiều theo tính tình cậu ấm của mình.
Còn anh thì sao, lòng dạ hai người họ đều quá thâm quá sâu, đôi bên chẳng nhìn thấu đối phương được. Cuộc sống theo đó cũng khó mà có thể đơn thuần, chỉ đầy rẫy những toan tính và mưu mô. Sống như thế thú vị thật đấy, nhưng lại cùng cực mệt mỏi.
Điều Hắc Dạ cần, chỉ là một cuộc sống vô cùng bình lặng mà tinh khiết như nước, tuy không có mùi vị, nhưng lại có thể bền lâu.
Ngô Hạo An chính là một người như vậy, không quá nhiều suy tính, cũng chẳng có dục vọng, đơn thuần vô cùng, lại không hề tầm thường, đủ để cận kề bên Hắc Dạ.
Khi nếm trải mùi vị này rồi, Alexandra không thể không phục, nhưng cũng chẳng thể dễ dàng chịu thua.
“Theo điều tra sơ bộ của ta, trong bang Hắc Dạ gần đầy đang có rắc rối.” Trút bỏ mọi bực giận xong rồi, Vạn Tình mới trấn tĩnh lại, đặt mông ngồi trên chiếc sofa, bàn bạc: “Hình như đã xảy ra biến động ở nhóm cấp cao. Người ta quen trong bang khi trò chuyện với một lão nắm vai trò cốt cán đã kiếm chác được chút thông tin, y như những gì chúng ta đã phán đoán ban đầu, hình như có kẻ muốn làm phản thật… .”
“Tin chúng ta muốn hòa giải với Hắc Dạ đã công bố được vài ngày, nhưng vẫn chưa thấy phản hồi gì. ”Alexandra cau mày nói.
“Xem ra gã kia cũng không phải loại vừa, dựa vào năng lực của ba chúng ta mà cũng không điều tra ra được chỗ ở của Trang Tuấn, thì đừng nói gì đến Hắc Dạ.” Vạn Tình rơi vào trầm tư, thời gian kéo càng dài, Hắc Dạ càng gặp nhiều nguy hiểm.
Ngày hôm nay bị thâu lại cuốn băng gợi dục thế này, khó tưởng tưởng nổi người đàn ông cao ngạo ấy đã bị giày vò chịu không thấu nổi đến thế nào, làm sao Hắc Dạ có thể chịu đựng được việc bị làm nhục hết lần tới lần khác như vậy kia chứ?
Ngồi yên chờ chết cũng không phải biện pháp lâu dài, dẫu chẳng hề có bất kì tiến triển nào, họ vẫn phải tiếp tục nỗ lực, đến tận khi tìm được người đàn ông mới thôi…
Mà nỗ lực loan tin của nhóm Alexandra cũng không phải uổng phí. Người trong bang Hắc Dạ ngày càng nảy sinh nhiều nghi vấn, ngày càng có nhiều kẻ lựa chọn câm lặng, không thể hiện rõ muốn ủng hộ Trang Tuấn lên ngôi nhưng cũng chẳng tỏ ý chống đối. Cục diện thế này khiến cho Trang Tuấn thấy hơi đau đầu nhức óc.
Mà khiến Trang Tuấn phải đau đầu nhức óc, thì cũng khiến cho tần suất Trang Tuấn đến gặp Hắc Dạ giảm xuống.
Người đàn ông sống tốt lắm, ít ra thì biểu hiện bên ngoài là vậy. Ngày ngày hắn vẫn ngủ triền miên, nhưng cũng đã vận động ở trong phòng, thỉnh thoáng lại kéo rèm cửa sổ, thoảng nhìn ra ngoài.
Thời gian Trang Tuấn vắng mặt, có người khác mang cơm tới.
Ăn cũng không tệ. Chẳng biết có phải do Trang Tuấn dặn dò hay không mà món ăn mỗi ngày một khác, bữa trước là tiệc kiểu Pháp, hôm nay lại là mấy món dân dã.
Mở chiếc hộp thức ăn màu trắng, bên trong có sáu ngăn nhỏ, nhìn ra được người làm cũng mất không ít tâm huyết. Nếm thử một miếng, cảm nhận được hương hoa thoang thoảng thấm bên trong.
Sau khi tỉ mẩn thưởng thức các ngăn thức ăn với năm hương hoa khác biệt, người đàn ông đưa đầu ngón tay miết vào chiếc bánh ở ngăn cuối cùng, một vệt nứt khẽ, trong nhân bánh cất giấu một viên thuốc nho nhỏ.
Hắc Dạ lẳng lặng nắm viên thuốc vào lòng bàn tay, sau đó tỉnh khô nhá hết ngăn cuối cùng rồi uống một ngụm nước.
Khi đã xử lí hết chỗ thức ăn, người đàn ông đi vào buồng tắm, xả nước nóng, dìm thân mình đã mệt mỏi rã rời đến chẳng chịu đựng thêm nổi vào làn nước ấm áp, rũ sạch cơ thể. Hắc Dạ nhìn bản thân hiện lên trên tấm gương trong phòng, cả người đều rải đầy những vết hồng đỏ ám muội.
Khẽ chạm ngón tay vào nơi Trang Tuấn hôn lên đã in hằn thành dấu, vùng lông mày hắn thoáng nhíu lại, mang theo vẻ ghê tởm, nơi đáy mặt đen láy càng thấm đượm vẻ mệt nhoài.
Sống như thế này thật mệt mỏi quá, không thể tiếp tục thêm nữa đâu…
�
Mỗi một ngày, đều sống toan tính và bị toan tính…
Cầm viên thuốc hắn vừa giấu trong ngăn, Hắc Dạ đưa viên thuốc vào giữa hai cẳng chân, nhét vào hạ thể của mình, viên thuốc lạnh ngắt liền tan ra, đọng lại cơ thể…
Hết
Giống như là muốn bứt đầu xuống luôn, Vạn Tình ra sức giật giật mái tóc chấm vai của mình, vùng lông mày xíu xít như dãy núi gồ ghề, nóng nảy đi đi lại lại, vừa la hét om sòm: “Anh ta không hủy hoại bản thân mình thì không thấy hài lòng sao?!”
“Được rồi, Vạn Tình. Mi ở đây nôn nóng cũng chẳng ích gì đâu.” Alexandra cầm chiếc điều kiển từ xa tắt phụt TV đang trình chiếu một màn bốc lửa. Dẫu rằng anh chưa đến nỗi nóng nảy không yên như Vạn Tình, nhưng trong lòng cũng đang hết sức não nề, anh không tin Hắc Dạ lại gửi cuốn băng thu lại những hình ảnh nóng bỏng kia cho họ.
Người đàn ông ấy ngạo nghễ là thế, tuyệt đối không cho phép chuyện riêng tư của mình bị thu băng lại, còn gửi cho kẻ khác xem. Dù Hắc Dạ muốn trả thù họ, cũng nhất quyết không dùng phương cách hại người nhưng cũng chẳng tốt lành gì cho mình như vậy. Tuy rằng trong cuộn băng người đàn ông không mảy may phản kháng, nhưng Alexandra vẫn nhạy bén đánh hơi thấy mùi không bình thường, ở đây ắt có âm mưu.
Alexandra đưa mắt về phía Ngô Hạo An, nãy giờ vẫn im ỉm chả nói năng gì, không khỏi thầm thở dài thườn thượt. Thật không ngờ lại có ngày anh ngồi chung một phòng với kẻ thù kiêm tình địch thế này. Hòa hoãn với Vạn Tình cũng là chuyện đủ kinh thiên động địa lắm rồi, càng miễn bàn đến Ngô Hạo An kia.
Còn nhớ lúc mới gặp, Ngô Hạo An cho anh ăn không ít nắm đấm, đương nhiên, anh cũng đã lưu lại trên mặt của Ngô Hạo An chẳng thiếu khó coi.
Giờ đây để tìm tung tích của một người đàn ông, ba bọn họ đã tập hợp lại. Con đường này cũng chả dễ đi tẹo nào, ngay từ đầu bọn họ đã chia rẽ không ít lần, chẳng ngừng cãi vã, thậm chí có những khi không nhịn được cuối cùng lao vào đánh nhau luôn.
Hồi tưởng lại những việc đã qua, Alexandra cảm thấy dở khóc dở cười quá đi thôi, làm sao họ lại y xịt một lũ nít ranh không biết suy nghĩ thế cơ chứ. Lẽ nào bên trong mỗi người, đều tồn tại một phần như vậy ư.
“Mi có ý kiến gì không, hả cảnh sát quốc tế?” Alexandra hỏi Ngô Hạo An.
Ngô Hạo An liếc Alexandra, không hề đáp lại, chỉ lẳng lặng chậm rãi đến bên chiếc đầu DVD, cầm chiếc đĩa lên bẻ phập làm đôi, ném phắt xuống đất, rồi bình thản nói: “Anh ấy không phải là người như thế.”
“Mi tin tưởng anh ta vậy sao?” Alexandra nhíu mày.
Nói rằng anh không hề có ý nghĩ thù địch với Ngô Hạo An thì thật không thể. Lấy tư cách người thừa kế cũng là kẻ quyết định mọi chuyện nội bộ của gia tộc mafia lớn nhất nước Ý, mẹ là tiểu thư cao quý của một gia tộc khác, lại còn có tài hoa hơn người, ngay từ tấm bé đã chẳng có gì anh không giành được, ấy vậy mà trên phương diện tình cảm lại thua một tay hình cảnh quốc tế thoạt nhìn chẳng đặc biệt xuất sắc gì còn là kẻ đối đầu với mình, anh thế nào cam lòng cho đặng?
Đối với câu hỏi như đang khích bác nhưng đầy chua chát của Alexandra, Ngô Hạo An chỉ đáp lại bằng một nụ cười tươi bằng lặng “Ta tin tưởng Hắc Dạ.” Ánh mắt ấy không mảy may chất chứa tí ti thù địch, cũng chẳng mang thứ sắc màu nào khác, chỉ là một sắc đen đơn thuần.
Điều này làm cho Alexandra sực nhớ đến đôi mắt của người đàn ông ấy, cũng là một màu đen lôi cuốn, một sắc đen tinh khôi…
Trong tích tắc Alexandra bất đồ hiểu ra đôi phần, tại sao Hắc Dạ lại chọn Ngô Hạo An, mà không phải anh hay chăng Van Tình.
Vạn Tình còn quá trẻ con với bao hành động nông nổi, chẳng thể nào săn sóc chu đáo cho Hắc Dạ được, ngược lại có lẽ còn đòi hỏi Hắc Dạ phải chiều theo tính tình cậu ấm của mình.
Còn anh thì sao, lòng dạ hai người họ đều quá thâm quá sâu, đôi bên chẳng nhìn thấu đối phương được. Cuộc sống theo đó cũng khó mà có thể đơn thuần, chỉ đầy rẫy những toan tính và mưu mô. Sống như thế thú vị thật đấy, nhưng lại cùng cực mệt mỏi.
Điều Hắc Dạ cần, chỉ là một cuộc sống vô cùng bình lặng mà tinh khiết như nước, tuy không có mùi vị, nhưng lại có thể bền lâu.
Ngô Hạo An chính là một người như vậy, không quá nhiều suy tính, cũng chẳng có dục vọng, đơn thuần vô cùng, lại không hề tầm thường, đủ để cận kề bên Hắc Dạ.
Khi nếm trải mùi vị này rồi, Alexandra không thể không phục, nhưng cũng chẳng thể dễ dàng chịu thua.
“Theo điều tra sơ bộ của ta, trong bang Hắc Dạ gần đầy đang có rắc rối.” Trút bỏ mọi bực giận xong rồi, Vạn Tình mới trấn tĩnh lại, đặt mông ngồi trên chiếc sofa, bàn bạc: “Hình như đã xảy ra biến động ở nhóm cấp cao. Người ta quen trong bang khi trò chuyện với một lão nắm vai trò cốt cán đã kiếm chác được chút thông tin, y như những gì chúng ta đã phán đoán ban đầu, hình như có kẻ muốn làm phản thật… .”
“Tin chúng ta muốn hòa giải với Hắc Dạ đã công bố được vài ngày, nhưng vẫn chưa thấy phản hồi gì. ”Alexandra cau mày nói.
“Xem ra gã kia cũng không phải loại vừa, dựa vào năng lực của ba chúng ta mà cũng không điều tra ra được chỗ ở của Trang Tuấn, thì đừng nói gì đến Hắc Dạ.” Vạn Tình rơi vào trầm tư, thời gian kéo càng dài, Hắc Dạ càng gặp nhiều nguy hiểm.
Ngày hôm nay bị thâu lại cuốn băng gợi dục thế này, khó tưởng tưởng nổi người đàn ông cao ngạo ấy đã bị giày vò chịu không thấu nổi đến thế nào, làm sao Hắc Dạ có thể chịu đựng được việc bị làm nhục hết lần tới lần khác như vậy kia chứ?
Ngồi yên chờ chết cũng không phải biện pháp lâu dài, dẫu chẳng hề có bất kì tiến triển nào, họ vẫn phải tiếp tục nỗ lực, đến tận khi tìm được người đàn ông mới thôi…
Mà nỗ lực loan tin của nhóm Alexandra cũng không phải uổng phí. Người trong bang Hắc Dạ ngày càng nảy sinh nhiều nghi vấn, ngày càng có nhiều kẻ lựa chọn câm lặng, không thể hiện rõ muốn ủng hộ Trang Tuấn lên ngôi nhưng cũng chẳng tỏ ý chống đối. Cục diện thế này khiến cho Trang Tuấn thấy hơi đau đầu nhức óc.
Mà khiến Trang Tuấn phải đau đầu nhức óc, thì cũng khiến cho tần suất Trang Tuấn đến gặp Hắc Dạ giảm xuống.
Người đàn ông sống tốt lắm, ít ra thì biểu hiện bên ngoài là vậy. Ngày ngày hắn vẫn ngủ triền miên, nhưng cũng đã vận động ở trong phòng, thỉnh thoáng lại kéo rèm cửa sổ, thoảng nhìn ra ngoài.
Thời gian Trang Tuấn vắng mặt, có người khác mang cơm tới.
Ăn cũng không tệ. Chẳng biết có phải do Trang Tuấn dặn dò hay không mà món ăn mỗi ngày một khác, bữa trước là tiệc kiểu Pháp, hôm nay lại là mấy món dân dã.
Mở chiếc hộp thức ăn màu trắng, bên trong có sáu ngăn nhỏ, nhìn ra được người làm cũng mất không ít tâm huyết. Nếm thử một miếng, cảm nhận được hương hoa thoang thoảng thấm bên trong.
Sau khi tỉ mẩn thưởng thức các ngăn thức ăn với năm hương hoa khác biệt, người đàn ông đưa đầu ngón tay miết vào chiếc bánh ở ngăn cuối cùng, một vệt nứt khẽ, trong nhân bánh cất giấu một viên thuốc nho nhỏ.
Hắc Dạ lẳng lặng nắm viên thuốc vào lòng bàn tay, sau đó tỉnh khô nhá hết ngăn cuối cùng rồi uống một ngụm nước.
Khi đã xử lí hết chỗ thức ăn, người đàn ông đi vào buồng tắm, xả nước nóng, dìm thân mình đã mệt mỏi rã rời đến chẳng chịu đựng thêm nổi vào làn nước ấm áp, rũ sạch cơ thể. Hắc Dạ nhìn bản thân hiện lên trên tấm gương trong phòng, cả người đều rải đầy những vết hồng đỏ ám muội.
Khẽ chạm ngón tay vào nơi Trang Tuấn hôn lên đã in hằn thành dấu, vùng lông mày hắn thoáng nhíu lại, mang theo vẻ ghê tởm, nơi đáy mặt đen láy càng thấm đượm vẻ mệt nhoài.
Sống như thế này thật mệt mỏi quá, không thể tiếp tục thêm nữa đâu…
�
Mỗi một ngày, đều sống toan tính và bị toan tính…
Cầm viên thuốc hắn vừa giấu trong ngăn, Hắc Dạ đưa viên thuốc vào giữa hai cẳng chân, nhét vào hạ thể của mình, viên thuốc lạnh ngắt liền tan ra, đọng lại cơ thể…
Hết
/82
|