“Thi Vinh! Thi Vinh, anh đừng như vậy…… Đừng như vậy!” Lúc đầu Mạnh Nịnh sợ tới mức kêu hai tiếng, sau đó ý thức được không đúng, cô càng như vậy anh càng tức giận, vì thế áp chế thân thể run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Xin anh, đừng như vậy được không? Em, cái kia còn chưa hết, anh như vậy, em sẽ bị thương.”
Thi Vinh nhìn chằm chằm cô, bàn tay to thăm dò ở trên người cô, miệng hỏi: “Em sẽ bị thương? Em cũng sợ đau sao?”
Mạnh Nịnh nói: “Ai cũng sợ đau.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thi Vinh hỏi. “Nếu hôm nay anh thấy chưa đủ, anh sẽ không buông tha cho em.” Cùng lúc đó, ngón trỏ thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve cái miệng mềm mại nhỏ nhắn của cô, ý tứ ám chỉ cực kỳ hàm xúc.
Trong nháy mắt Mạnh Nịnh liền trắng mặt, cô cũng không phải chưa từng dùng miệng lấy lòng Thi Vinh, tuy nhiên mỗi lần cô đều cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa trước kia khi cô chọc Thi Vinh tức giận, anh sẽ chèn ép cô, mượn góc chết cùng ưu thế chiều cao bắt nạt cô, cho đến khi cô cầu xin tha thứ phục tùng mới thôi. Nghĩ đến cảnh bị chèn ép trước kia ở trước mặt anh, Mạnh Nịnh hoàn toàn đầu hàng : “Trở về, trở về còn không được sao? Chờ Quả Quả được nghỉ hè chúng ta sẽ trở về.”
Cô đáp ứng rồi, Thi Vinh cũng không bởi vậy mà cảm thấy thỏa mãn. Lúc đối mặt với Mạnh Nịnh, Thi Vinh cảm thấy mình như dã thú, bất luận lấy được bao nhiêu đều cảm thấy không đủ. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn Mạnh Nịnh một cái, hoàn toàn không nhìn không ra dáng vẻ vô tình cắn nát miệng cô vừa rồi, miệng nói lời mập mờ: “Muốn thử tắm thương bạc nhuốm máu đào* hay không?”
*Đó là abcxyz tự hiểu nhá!!!
Mạnh Nịnh nghe vậy, mặt mày trắng bệch, hai tay cô bị một tay Thi Vinh giữ trên đỉnh đầu, trong mắt ngập nước, ít nhất là ở trong mắt Thi Vinh thì đã sắp trở thành chất xúc tác tuyệt hảo câu dẫn và tình dục. Hiện tại ai tới ngăn cản cũng không được, anh cùng người phụ nữ dưới thân là vợ chồng hợp pháp, bọn họ hợp pháp luật, Mạnh Nịnh dựa vào cái gì cự tuyệt anh? Anh vì cô thỏa hiệp bao nhiêu thứ, cô không báo đáp lại còn chưa tính, vì cái gì ngay cả cảm động đều không có?
Mạnh Nịnh biết Thi Vinh muốn cái gì, anh muốn, cho tới bây giờ cô đều không dám cản. Vì thế, ở dưới ánh mắt lang sói của Thi Vinh, cô chủ động ngẩng đầu hôn môi anh. Thi Vinh là người đàn ông có khuôn mặt dễ nhìn, mặt mày tuấn lãng hình dáng chuẩn, anh là một người đàn ông anh tuấn, bởi vì từng đi lính, trên người có khí thế áp bức nói không nên lời, tất cả đều thể hiện ở trong ánh mắt của anh, cấp dưới trong công ty bị anh trừng liền sợ hãi, ngay cả nói cũng không dám nói.
Thi Vinh muốn cái gì? Đơn giản là Mạnh Nịnh dịu dàng, săn sóc làm nũng, chẳng sợ cô tức giận với anh, anh đều vui vẻ chịu đựng tất cả.
Mạnh Nịnh cố tình lý tính đến đáng sợ. Cô là một người vợ hoàn mỹ, cũng là người mẹ tốt nhất trên đời, lại duy chỉ không biết nói chuyện yêu đương.
Đối với việc Mạnh Nịnh chủ động hôn, Thi Vinh không cự tuyệt, nhưng không đón nhận. Toàn bộ hành trình anh đều lấy cặp mắt có thể cắt kim cương nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh, mặc dù cánh môi mềm mại có thể làm cho anh buông tha kiên trì, anh cũng không chịu hé miệng để cô xâm nhập.
Nhưng anh lặng lẽ buông lỏng hai tay Mạnh Nịnh ra, một chân chống trên mặt đất, một chân khác quỳ gối trên bàn, hoàn toàn không thèm để ý dầu mỡ trên bàn làm dơ quần tây đắt tiền của anh. Anh đang chờ đợi, chờ đợi Mạnh Nịnh đến lấy lòng anh, hầu hạ anh, cầu xin anh.
Mặc dù kết hôn gần mười năm, Mạnh Nịnh vẫn cảm thấy thẹn thùng đối với chuyện mình chủ động thân thiết. Cô vươn hai tay ôm cổ Thi Vinh, làm cho người đàn ông to lớn thần phục dưới thân mình, sau đó dùng hơi thở của mình triền miên dung hợp cùng anh. Rõ ràng là anh ở dưới, Mạnh Nịnh từ trên cao nhìn xuống vẫn cảm thấy mình bị ánh mắt của anh xâm phạm. Quần áo ở nhà mỏng manh có lẽ không thể ngăn cản tầm mắt làm càn của Thi Vinh, Mạnh Nịnh có cảm giác mình không mặc gì.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng dùng tầm mắt nóng rực như vậy nhìn chằm chằm cô, lúc ấy cô sợ hãi, thầm nghĩ chạy nhanh trốn tránh người này, lại không nghĩ rằng, bị trở thành con mồi của lang sói, cho dù chết cũng đừng hòng chạy trốn thoát.
Cô hôn khóe miệng Thi Vinh, lấy hết dũng khí nhìn ánh mắt lợi hại của anh. Hai con ngươi đen đẹp cỡ nào, Thi Vinh là người đàn ông anh tuấn Mạnh Nịnh biết, anh rõ ràng đã có được toàn thế giới, lại luôn chưa thỏa mãn với cô.
Ánh mắt Mạnh Nịnh lại dịu ngoan, nhu thuận ở trong lòng Thi Vinh, giống như là con mèo nhỏ bám chủ, cô nâng mắt lên nhìn anh, Thi Vinh sẽ có ảo giác Mạnh Nịnh là toàn bộ thế giới. Anh lao lực thiên tân vạn khổ mới có được người phụ nữ này, chẳng lẽ không muốn thương cô yêu cô ư? Nhưng chính anh không khống chế được tật xấu của mình, chỉ cần cô vừa không muốn để ý đến anh hoặc là có dấu hiệu rời xa anh, anh rất dễ dàng không khống chế được. Rõ ràng đây là người anh hao tổn tâm cơ không từ thủ đoạn có được!
“Không cần chọc giận anh lần nữa.” Thi Vinh nâng mặt Mạnh Nịnh lên, hai người lại trở về tư thế nam trên nữ dưới lần nữa, anh dùng giọng trầm thấp dễ nghe yêu cầu cô, “Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh đều cho em tất cả.”
Mạnh Nịnh vừa nghe vậy, biết anh mở lòng từ bi chuẩn bị buông tha cho cô lần này, vội vàng gật đầu: “Em đã biết, em đều nghe lời anh hết.”
Thi Vinh yêu nhất dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, đời này Thi Vinh thích nhiều thứ, tiền tài, quyền thế, địa vị, chỉ có thứ thích duy nhất đến nay chưa từng dao động, chính là người phụ nữ Mạnh Nịnh này. Tựa như trong mắt anh chỉ nhìn thấy một người phụ nữ là cô, anh cũng hy vọng cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông là anh, trừ anh ra, tốt nhất là cô cũng không muốn gặp mặt ai.
Nếu không phải Mạnh Nịnh đủ ngoan cũng đủ nghe lời, Thi Vinh nhất định sẽ dùng xích sắt khóa cô lại, cả đời trân quý, không cho cô lộ ra trước mặt người đời. “Ngoan lắm.” Nói xong, anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi nóng bỏng chen vào miệng Mạnh Nịnh, cô hô hấp khó khăn, nhưng thủy chung thừa nhận. Thi Vinh thích cô như vậy, anh tức giận luôn có thể bị cô dễ dàng đánh tan, anh dùng đầu lưỡi liếm mỗi một cái răng trong miệng cùng mỗi một tấc trên làn da Mạnh Nịnh, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Đáy lòng anh tràn đầy ham muốn với cô, quyết không thể một nụ hôn chuồn chuồn lướt là có thể hoàn toàn giải quyết.
Nhưng cô còn chưa hết kỳ nghỉ lễ, anh phải chịu đựng. Lúc trẻ tuổi, anh còn trẻ khí thịnh, tính dục mãnh liệt, làm sao quan tâm Mạnh Nịnh chịu được hay không, chỉ cần anh muốn, cô nhất định phải cho, không được cự tuyệt. Cuối cùng, làm hại kỳ nghỉ lễ của cô tới tới lui lui ba tháng mới hết, sau lần đó, Thi Vinh cũng không dám làm chuyện xấu gì với thân thể Mạnh Nịnh. Nhiều năm trôi qua, anh đã trở nên thành thục, anh bắt đầu thử cho Mạnh Nịnh tự do, đương nhiên, phải ở trong phạm vi anh có thể chấp nhận. Anh cũng thử tôn trọng cô, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Mạnh Nịnh không phản kháng cũng không cự tuyệt yêu cầu của anh.
Nhưng so với khi mới quen, Thi Vinh cảm thấy, mình thật sự đã tiến bộ nhiều lắm rồi. Có lẽ về sau anh sẽ tốt hơn nữa cũng không chừng.
Thi Vinh nhìn chằm chằm cô, bàn tay to thăm dò ở trên người cô, miệng hỏi: “Em sẽ bị thương? Em cũng sợ đau sao?”
Mạnh Nịnh nói: “Ai cũng sợ đau.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thi Vinh hỏi. “Nếu hôm nay anh thấy chưa đủ, anh sẽ không buông tha cho em.” Cùng lúc đó, ngón trỏ thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve cái miệng mềm mại nhỏ nhắn của cô, ý tứ ám chỉ cực kỳ hàm xúc.
Trong nháy mắt Mạnh Nịnh liền trắng mặt, cô cũng không phải chưa từng dùng miệng lấy lòng Thi Vinh, tuy nhiên mỗi lần cô đều cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa trước kia khi cô chọc Thi Vinh tức giận, anh sẽ chèn ép cô, mượn góc chết cùng ưu thế chiều cao bắt nạt cô, cho đến khi cô cầu xin tha thứ phục tùng mới thôi. Nghĩ đến cảnh bị chèn ép trước kia ở trước mặt anh, Mạnh Nịnh hoàn toàn đầu hàng : “Trở về, trở về còn không được sao? Chờ Quả Quả được nghỉ hè chúng ta sẽ trở về.”
Cô đáp ứng rồi, Thi Vinh cũng không bởi vậy mà cảm thấy thỏa mãn. Lúc đối mặt với Mạnh Nịnh, Thi Vinh cảm thấy mình như dã thú, bất luận lấy được bao nhiêu đều cảm thấy không đủ. Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn Mạnh Nịnh một cái, hoàn toàn không nhìn không ra dáng vẻ vô tình cắn nát miệng cô vừa rồi, miệng nói lời mập mờ: “Muốn thử tắm thương bạc nhuốm máu đào* hay không?”
*Đó là abcxyz tự hiểu nhá!!!
Mạnh Nịnh nghe vậy, mặt mày trắng bệch, hai tay cô bị một tay Thi Vinh giữ trên đỉnh đầu, trong mắt ngập nước, ít nhất là ở trong mắt Thi Vinh thì đã sắp trở thành chất xúc tác tuyệt hảo câu dẫn và tình dục. Hiện tại ai tới ngăn cản cũng không được, anh cùng người phụ nữ dưới thân là vợ chồng hợp pháp, bọn họ hợp pháp luật, Mạnh Nịnh dựa vào cái gì cự tuyệt anh? Anh vì cô thỏa hiệp bao nhiêu thứ, cô không báo đáp lại còn chưa tính, vì cái gì ngay cả cảm động đều không có?
Mạnh Nịnh biết Thi Vinh muốn cái gì, anh muốn, cho tới bây giờ cô đều không dám cản. Vì thế, ở dưới ánh mắt lang sói của Thi Vinh, cô chủ động ngẩng đầu hôn môi anh. Thi Vinh là người đàn ông có khuôn mặt dễ nhìn, mặt mày tuấn lãng hình dáng chuẩn, anh là một người đàn ông anh tuấn, bởi vì từng đi lính, trên người có khí thế áp bức nói không nên lời, tất cả đều thể hiện ở trong ánh mắt của anh, cấp dưới trong công ty bị anh trừng liền sợ hãi, ngay cả nói cũng không dám nói.
Thi Vinh muốn cái gì? Đơn giản là Mạnh Nịnh dịu dàng, săn sóc làm nũng, chẳng sợ cô tức giận với anh, anh đều vui vẻ chịu đựng tất cả.
Mạnh Nịnh cố tình lý tính đến đáng sợ. Cô là một người vợ hoàn mỹ, cũng là người mẹ tốt nhất trên đời, lại duy chỉ không biết nói chuyện yêu đương.
Đối với việc Mạnh Nịnh chủ động hôn, Thi Vinh không cự tuyệt, nhưng không đón nhận. Toàn bộ hành trình anh đều lấy cặp mắt có thể cắt kim cương nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh, mặc dù cánh môi mềm mại có thể làm cho anh buông tha kiên trì, anh cũng không chịu hé miệng để cô xâm nhập.
Nhưng anh lặng lẽ buông lỏng hai tay Mạnh Nịnh ra, một chân chống trên mặt đất, một chân khác quỳ gối trên bàn, hoàn toàn không thèm để ý dầu mỡ trên bàn làm dơ quần tây đắt tiền của anh. Anh đang chờ đợi, chờ đợi Mạnh Nịnh đến lấy lòng anh, hầu hạ anh, cầu xin anh.
Mặc dù kết hôn gần mười năm, Mạnh Nịnh vẫn cảm thấy thẹn thùng đối với chuyện mình chủ động thân thiết. Cô vươn hai tay ôm cổ Thi Vinh, làm cho người đàn ông to lớn thần phục dưới thân mình, sau đó dùng hơi thở của mình triền miên dung hợp cùng anh. Rõ ràng là anh ở dưới, Mạnh Nịnh từ trên cao nhìn xuống vẫn cảm thấy mình bị ánh mắt của anh xâm phạm. Quần áo ở nhà mỏng manh có lẽ không thể ngăn cản tầm mắt làm càn của Thi Vinh, Mạnh Nịnh có cảm giác mình không mặc gì.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng dùng tầm mắt nóng rực như vậy nhìn chằm chằm cô, lúc ấy cô sợ hãi, thầm nghĩ chạy nhanh trốn tránh người này, lại không nghĩ rằng, bị trở thành con mồi của lang sói, cho dù chết cũng đừng hòng chạy trốn thoát.
Cô hôn khóe miệng Thi Vinh, lấy hết dũng khí nhìn ánh mắt lợi hại của anh. Hai con ngươi đen đẹp cỡ nào, Thi Vinh là người đàn ông anh tuấn Mạnh Nịnh biết, anh rõ ràng đã có được toàn thế giới, lại luôn chưa thỏa mãn với cô.
Ánh mắt Mạnh Nịnh lại dịu ngoan, nhu thuận ở trong lòng Thi Vinh, giống như là con mèo nhỏ bám chủ, cô nâng mắt lên nhìn anh, Thi Vinh sẽ có ảo giác Mạnh Nịnh là toàn bộ thế giới. Anh lao lực thiên tân vạn khổ mới có được người phụ nữ này, chẳng lẽ không muốn thương cô yêu cô ư? Nhưng chính anh không khống chế được tật xấu của mình, chỉ cần cô vừa không muốn để ý đến anh hoặc là có dấu hiệu rời xa anh, anh rất dễ dàng không khống chế được. Rõ ràng đây là người anh hao tổn tâm cơ không từ thủ đoạn có được!
“Không cần chọc giận anh lần nữa.” Thi Vinh nâng mặt Mạnh Nịnh lên, hai người lại trở về tư thế nam trên nữ dưới lần nữa, anh dùng giọng trầm thấp dễ nghe yêu cầu cô, “Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh đều cho em tất cả.”
Mạnh Nịnh vừa nghe vậy, biết anh mở lòng từ bi chuẩn bị buông tha cho cô lần này, vội vàng gật đầu: “Em đã biết, em đều nghe lời anh hết.”
Thi Vinh yêu nhất dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, đời này Thi Vinh thích nhiều thứ, tiền tài, quyền thế, địa vị, chỉ có thứ thích duy nhất đến nay chưa từng dao động, chính là người phụ nữ Mạnh Nịnh này. Tựa như trong mắt anh chỉ nhìn thấy một người phụ nữ là cô, anh cũng hy vọng cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông là anh, trừ anh ra, tốt nhất là cô cũng không muốn gặp mặt ai.
Nếu không phải Mạnh Nịnh đủ ngoan cũng đủ nghe lời, Thi Vinh nhất định sẽ dùng xích sắt khóa cô lại, cả đời trân quý, không cho cô lộ ra trước mặt người đời. “Ngoan lắm.” Nói xong, anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi nóng bỏng chen vào miệng Mạnh Nịnh, cô hô hấp khó khăn, nhưng thủy chung thừa nhận. Thi Vinh thích cô như vậy, anh tức giận luôn có thể bị cô dễ dàng đánh tan, anh dùng đầu lưỡi liếm mỗi một cái răng trong miệng cùng mỗi một tấc trên làn da Mạnh Nịnh, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Đáy lòng anh tràn đầy ham muốn với cô, quyết không thể một nụ hôn chuồn chuồn lướt là có thể hoàn toàn giải quyết.
Nhưng cô còn chưa hết kỳ nghỉ lễ, anh phải chịu đựng. Lúc trẻ tuổi, anh còn trẻ khí thịnh, tính dục mãnh liệt, làm sao quan tâm Mạnh Nịnh chịu được hay không, chỉ cần anh muốn, cô nhất định phải cho, không được cự tuyệt. Cuối cùng, làm hại kỳ nghỉ lễ của cô tới tới lui lui ba tháng mới hết, sau lần đó, Thi Vinh cũng không dám làm chuyện xấu gì với thân thể Mạnh Nịnh. Nhiều năm trôi qua, anh đã trở nên thành thục, anh bắt đầu thử cho Mạnh Nịnh tự do, đương nhiên, phải ở trong phạm vi anh có thể chấp nhận. Anh cũng thử tôn trọng cô, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Mạnh Nịnh không phản kháng cũng không cự tuyệt yêu cầu của anh.
Nhưng so với khi mới quen, Thi Vinh cảm thấy, mình thật sự đã tiến bộ nhiều lắm rồi. Có lẽ về sau anh sẽ tốt hơn nữa cũng không chừng.
/15
|