Thi Vinh lái xe đến cổng trường tiểu học, chủ nhiệm lớp làm bạn với Quả Quả, cậu buồn chán ngồi xổm trêu đùa mấy con kiến. Trẻ con đều là sinh vật trời sinh, ngày thường Quả Quả phấn điêu ngọc mài đứng trong đám người, cho dù tất cả chung quanh đều là vật nhỏ, cậu vẫn là người bắt mắt nhất. Vừa nghe thấy Thi Vinh gọi cậu, mắt nhóc con sáng lên, ôm cặp sách bỏ chạy, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt cô giáo.
Cửa ghế lái phụ vừa mở ra, Quả Quả lại ngựa quen đường cũ ngồi lên đùi Mạnh Nịnh, ngồi trên người Mạnh Nịnh không chịu xuống dưới. Cô thực yêu đứa nhỏ làm nũng, nhưng Thi Vinh không thích điểm này của cậu, làm cha nghiêm khắc cũng không sao, anh thuần túy là ăn dấm chua con có thể làm nũng với Mạnh Nịnh. Hôm nay tâm tình anh rất tốt, có lẽ là bởi vì nguyên nhân Mạnh Nịnh đáp ứng anh về Dung thành, nên nhìn thấy Quả Quả làm nũng cũng không khiển trách cậu như thường ngày. Thừa dịp chờ đèn đỏ, Thi Vinh nhéo nhéo mặt con, trước tiên nói tin tức tốt cho cậu: “Chờ thêm vài ngày nữa sẽ đưa con đi gặp ông ngoại, được không?”
“Ông ngoại?” Quả Quả chớp chớp mắt to. “Chính là ông lão tóc trắng trong ảnh sao ạ?”
Mạnh Nịnh nghe, trong lòng đau xót. Từ lúc Quả Quả sinh ra đến bây giờ, số lần gặp ông ngoại cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nay đã nhiều năm không gặp, sợ là đã sớm quên. Cô nhẹ nhàng gõ đầu con, nói: “Không được không lễ phép như vậy.”
Quả Quả quyết miệng: “Con gọi là ông lão, ông sẽ không tức giận.”
Ông Thi khẳng định không tức giận, ông còn suýt cưng chiều cháu trai bảo bối lên tận trời cao. Nếu không có Thi Vinh mặt lạnh, hiện tại khẳng định Quả Quả đã là tiểu ma vương ngang ngược. Dùng lời ông Thi nói, giống Thi Vinh ngày trước như đúc. Thi Vinh khởi xướng hung ác, vậy ai cũng không nhường, cho dù ba anh đứng ở trước mặt anh, anh cũng dám ném bình rượu về phía đầu ông cụ, người như vậy, ngay cả chết còn không sợ, nói xem anh còn sợ gì? Cho nên năm đó, Thi Vinh muốn kết hôn với Mạnh Nịnh, cho dù ông cụ có không vui, cũng không phản đối.
Nhà họ Thi là gia đình giàu có, nếu không phải tính tình Thi Vinh quá thô bạo, ông cụ cũng không nỡ đưa đứa cháu độc đinh đi bộ đội. Cho tới bây giờ nhà họ Thi không dính líu gì tới chính trị, cũng không muốn đi theo con đường này. Nhưng để giáo dục Thi Vinh được chiều hư, nuôi dưỡng anh không sai lệch, cuối cùng vẫn phải đưa cho Đảng cùng bộ đội.
Hiện tại Thi Vinh cũng có tiến bộ, cho dù ông Thi ở trước mặt anh đều nhìn không ra, đáng tiếc chỉ cần chuyện liên quan tới Mạnh Nịnh, ba giây sau Thi Vinh liền hiện nguyên hình. Anh chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, ai cũng không thể làm trái ý anh, bằng không anh xác định làm cho cả nhà kẻ đó gà bay chó chạy.
Cho nên anh trừng mắt, Quả Quả lập tức ngoan ngoãn, úp vào trong lòng Mạnh Nịnh không dám thở mạnh.bup/be/cau/nang Lúc ba ba hiền thì rất hiền, có thể để cậu cưỡi trên cổ, nhưng nếu nghiêm khắc, Quả Quả cũng không dám nói chuyện.
Buổi tối trở về đại trạch, hiện tại ông Thi ở một mình, trong nhà nuôi rất nhiều chó Đức, bình thường ông cụ ở nhà sẽ uống chút trà, chơi cờ, dắt chó đi dạo, sống tháng ngày thảnh thơi, mặt mày hồng hào, không nhìn ra gần bảy mươi.
Ban đầu ông không đồng ý Thi Vinh cưới Mạnh Nịnh. Không phải Mạnh Nịnh không tốt, cô gái hình dáng xinh đẹp, học tập tốt, cũng ngoan, xuất thân coi như là thư hương thế gia (chỉ người có học), nếu thật muốn sóng vai với Thi Vinh, ông Thi cũng sẽ không ngăn cản.
Thi Vinh cố chấp, ngay cả người làm cha như ông cũng không lay chuyển được. Nếu Thi Vinh muốn, thì phải chiếm được bằng mọi giá không từ thủ đoạn.
Không phải Mạnh Nịnh cũng bị anh thu vào tay sao?
Cho nên những năm gần đây, lúc ông cụ đối mặt với Mạnh Nịnh, vẫn luôn khó tránh khỏi có chút áy náy. Có điều hiện tại đã có cháu trai, cho dù Mạnh Nịnh không yêu Thi Vinh, nhưng nể mặt con, đời này cũng chỉ có thể ở cùng anh? Ông cụ vừa nghĩ như thế, trong lòng dễ chịu hơn, nói thật, nhà họ Thi có lỗi với người ta, nhưng con thích, người làm cha như ông sao nhẫn tâm không tác thành cho anh? Năm đó bởi vì chuyện này, ông đưa tên nhóc con này vào bộ đội, nguyên tưởng rằng Thi Vinh từ nhỏ chưa chịu khổ chưa đến vài ngày sẽ chịu thua, tuy nhiên tính tình xấu này của anh còn kiên trì được ba năm, giành vinh quang xong chính thức xuất ngũ.
Từ khi đó, ông cụ liền nhìn ra, con trai ông, không ai quản được. Chỉ cần anh không tệ bạc con gái người ta, có thể phụ trách, cũng dễ làm thôi.
Cũng may những năm gần đây, Thi Vinh thay đổi, ông cụ nhìn thấy, trong lòng cũng vui mừng, từ kẻ gây chuyện thị phi biến thành nhân sĩ sát phạt quyết đoán thành công như hôm nay, cũng không dễ dàng gì.
Vừa nhìn thấy cháu trai bảo bối, ông Thi thật hưng phấn, trò chuyện không ngớt với Quả Quả. Thi Vinh mang theo Mạnh Nịnh về phòng bọn họ, đại trạch vẫn giữ lại tân phòng của bọn họ, có điều Thi Vinh không vui khi có người chen chân vào thế giới của hai người, cho nên ở đại trạch chưa được vài ngày đã chuyển ra ngoài.
Phòng thực sạch sẽ, nơi này quần áo của Mạnh Nịnh cũng đều đầy đủ mọi thứ. Quả Quả thấy ông sẽ không muốn ba mẹ, ầm ĩ đêm nay không ngủ phòng trẻ em, muốn ngủ cùng ông. Ông Thi cũng muốn mang cậu theo, vì thế ăn xong cơm chiều, hai ông cháu cười ha ha đi phòng đánh trò chơi, Mạnh Nịnh về phòng ngủ rửa mặt, thân thể cô không mệt, nhưng tinh thần căng cứng một ngày, nói thế nào cũng không chống đỡ được.
Ông cụ không nói gì chuyện bọn họ về Dung thành, chỉ dặn dò Thi Vinh nhất định phải mang quà đi gặp cha vợ, còn phải nhớ kỹ lúc nói chuyện với cha vợ không thể không biết lớn nhỏ. Thi Vinh vào tai trái ra tai phải, trước mặt cha Mạnh anh vẫn khôn khéo, ông cụ cũng hiểu biết.
Mạnh Nịnh đổi áo ngủ đi rửa mặt, đánh răng xong đang chuẩn bị rửa mặt thì đột nhiên thấy gương lớn chói lọi trên bệ.
Bộ dạng cô không thể nghi ngờ là đẹp mặt, trên thực tế hai chữ này chỉ sợ cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô, nếu không sao Thi Vinh liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô chứ?
Ảnh phản chiếu từ trong gương, không còn là cô gái đơn thuần non nớt rất nhiều năm trước nữa. bup/be//cau//nangSau khi được Thi Vinh tưới nước, người phụ nữ trẻ tuổi kiều diễm nở rộ giống như một đóa hoa, sắc mặt hồng nhuận ẩn chứa xuân tình, làn da lại trắng nõn có thể vắt ra nước, mày cười đều tràn ngập hương vị phụ nữ, động tác tùy ý vén tóc ra sau tai đều vô cùng động lòng người.
Mạnh Nịnh hoảng sợ, không dám nhìn tiếp.
Cô vừa rửa mặt xong, còn chưa đi ra ngoài, Thi Vinh đã tiến vào, dáng người cao lớn làm cho phòng vệ sinh nháy mắt có vẻ rất là chật chội.
Anh thân mật cầm lấy bàn chải đánh răng của cô, bóp kem đánh răng bỏ vào trong miệng chải, nhưng kỳ thật bàn chải đánh răng của anh lại để ở một bên.
Thi Vinh thực thích động tác thân mật như thế này, bởi vì anh có thể cảm nhận được mình và Mạnh Nịnh không thể tách rời. Những năm gần đây hôn nhân của anh rất hạnh phúc, Mạnh Nịnh đối anh rất tốt, một tròn trách nhiệm cùng nghĩa vụ của người vợ, nhưng Thi Vinh vẫn còn cảm thấy chưa đủ, mười năm trước anh giữ Mạnh Nịnh lại bên cạnh, anh đã quyết định cũng muốn giữ trái tim cô.
Trước kia anh động một tí là uy hiếp cô, hiện tại anh đã thay đổi, mấy năm nay tôi luyện, Thi Vinh đã sớm không phải cậu ấm bất cần đời, tóm lại, chỉ cần Mạnh Nịnh nghe lời, ở cùng một chỗ với anh, anh có thể chiều chuộng cô lên tận trời.
Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn còn có chút vướng mắc, vừa nghĩ tới cô ở cùng anh, đó là không cam tâm tình nguyện, trong đầu Thi Vinh liền khó chịu đòi mạng. Nhưng anh đã sớm quen đeo mặt nạ kiêu ngạo lạnh lùng, thật muốn anh hèn mọn hỏi, anh lại ngại thật mất mặt, cho nên nếu trong lòng anh không thoải mái, Mạnh Nịnh cũng sẽ bị không thoải mái, ai kêu người làm cho anh không thoải mái chính là cô?
Đương nhiên, lúc anh có thể khiến Mạnh Nịnh không thoải mái nhất, cũng chỉ có thể ở trên giường. Hôn nhân mà không có tình yêu? Dù sao Thi Vinh làm không được. Anh thừa nhận mình là người đàn ông có dục tính rất mạnh, nhất là đối với vợ mình, anh muốn làm gì cũng được, chẳng e ngại gì?
Đời này anh xem như thua bởi Mạnh Nịnh, anh cũng không tin, cô nàng có thể cứng đầu với mình bao lâu.
“Lộ Lộ, đưa khăn mặt cho anh.” Miệng phun ra bong bóng, Thi Vinh chìa tay.
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn đưa khăn mặt đến, Thi Vinh cũng không nhận, lại hơi cúi đầu xuống. Mạnh Nịnh biết anh đang muốn mình lau mặt cho anh, vì thế chịu mệt nhọc vắt khăn lông ướt tiến lại, chăm sóc Thi Vinh như là chăm sóc Quả Quả vậy.
Cửa ghế lái phụ vừa mở ra, Quả Quả lại ngựa quen đường cũ ngồi lên đùi Mạnh Nịnh, ngồi trên người Mạnh Nịnh không chịu xuống dưới. Cô thực yêu đứa nhỏ làm nũng, nhưng Thi Vinh không thích điểm này của cậu, làm cha nghiêm khắc cũng không sao, anh thuần túy là ăn dấm chua con có thể làm nũng với Mạnh Nịnh. Hôm nay tâm tình anh rất tốt, có lẽ là bởi vì nguyên nhân Mạnh Nịnh đáp ứng anh về Dung thành, nên nhìn thấy Quả Quả làm nũng cũng không khiển trách cậu như thường ngày. Thừa dịp chờ đèn đỏ, Thi Vinh nhéo nhéo mặt con, trước tiên nói tin tức tốt cho cậu: “Chờ thêm vài ngày nữa sẽ đưa con đi gặp ông ngoại, được không?”
“Ông ngoại?” Quả Quả chớp chớp mắt to. “Chính là ông lão tóc trắng trong ảnh sao ạ?”
Mạnh Nịnh nghe, trong lòng đau xót. Từ lúc Quả Quả sinh ra đến bây giờ, số lần gặp ông ngoại cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nay đã nhiều năm không gặp, sợ là đã sớm quên. Cô nhẹ nhàng gõ đầu con, nói: “Không được không lễ phép như vậy.”
Quả Quả quyết miệng: “Con gọi là ông lão, ông sẽ không tức giận.”
Ông Thi khẳng định không tức giận, ông còn suýt cưng chiều cháu trai bảo bối lên tận trời cao. Nếu không có Thi Vinh mặt lạnh, hiện tại khẳng định Quả Quả đã là tiểu ma vương ngang ngược. Dùng lời ông Thi nói, giống Thi Vinh ngày trước như đúc. Thi Vinh khởi xướng hung ác, vậy ai cũng không nhường, cho dù ba anh đứng ở trước mặt anh, anh cũng dám ném bình rượu về phía đầu ông cụ, người như vậy, ngay cả chết còn không sợ, nói xem anh còn sợ gì? Cho nên năm đó, Thi Vinh muốn kết hôn với Mạnh Nịnh, cho dù ông cụ có không vui, cũng không phản đối.
Nhà họ Thi là gia đình giàu có, nếu không phải tính tình Thi Vinh quá thô bạo, ông cụ cũng không nỡ đưa đứa cháu độc đinh đi bộ đội. Cho tới bây giờ nhà họ Thi không dính líu gì tới chính trị, cũng không muốn đi theo con đường này. Nhưng để giáo dục Thi Vinh được chiều hư, nuôi dưỡng anh không sai lệch, cuối cùng vẫn phải đưa cho Đảng cùng bộ đội.
Hiện tại Thi Vinh cũng có tiến bộ, cho dù ông Thi ở trước mặt anh đều nhìn không ra, đáng tiếc chỉ cần chuyện liên quan tới Mạnh Nịnh, ba giây sau Thi Vinh liền hiện nguyên hình. Anh chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, ai cũng không thể làm trái ý anh, bằng không anh xác định làm cho cả nhà kẻ đó gà bay chó chạy.
Cho nên anh trừng mắt, Quả Quả lập tức ngoan ngoãn, úp vào trong lòng Mạnh Nịnh không dám thở mạnh.bup/be/cau/nang Lúc ba ba hiền thì rất hiền, có thể để cậu cưỡi trên cổ, nhưng nếu nghiêm khắc, Quả Quả cũng không dám nói chuyện.
Buổi tối trở về đại trạch, hiện tại ông Thi ở một mình, trong nhà nuôi rất nhiều chó Đức, bình thường ông cụ ở nhà sẽ uống chút trà, chơi cờ, dắt chó đi dạo, sống tháng ngày thảnh thơi, mặt mày hồng hào, không nhìn ra gần bảy mươi.
Ban đầu ông không đồng ý Thi Vinh cưới Mạnh Nịnh. Không phải Mạnh Nịnh không tốt, cô gái hình dáng xinh đẹp, học tập tốt, cũng ngoan, xuất thân coi như là thư hương thế gia (chỉ người có học), nếu thật muốn sóng vai với Thi Vinh, ông Thi cũng sẽ không ngăn cản.
Thi Vinh cố chấp, ngay cả người làm cha như ông cũng không lay chuyển được. Nếu Thi Vinh muốn, thì phải chiếm được bằng mọi giá không từ thủ đoạn.
Không phải Mạnh Nịnh cũng bị anh thu vào tay sao?
Cho nên những năm gần đây, lúc ông cụ đối mặt với Mạnh Nịnh, vẫn luôn khó tránh khỏi có chút áy náy. Có điều hiện tại đã có cháu trai, cho dù Mạnh Nịnh không yêu Thi Vinh, nhưng nể mặt con, đời này cũng chỉ có thể ở cùng anh? Ông cụ vừa nghĩ như thế, trong lòng dễ chịu hơn, nói thật, nhà họ Thi có lỗi với người ta, nhưng con thích, người làm cha như ông sao nhẫn tâm không tác thành cho anh? Năm đó bởi vì chuyện này, ông đưa tên nhóc con này vào bộ đội, nguyên tưởng rằng Thi Vinh từ nhỏ chưa chịu khổ chưa đến vài ngày sẽ chịu thua, tuy nhiên tính tình xấu này của anh còn kiên trì được ba năm, giành vinh quang xong chính thức xuất ngũ.
Từ khi đó, ông cụ liền nhìn ra, con trai ông, không ai quản được. Chỉ cần anh không tệ bạc con gái người ta, có thể phụ trách, cũng dễ làm thôi.
Cũng may những năm gần đây, Thi Vinh thay đổi, ông cụ nhìn thấy, trong lòng cũng vui mừng, từ kẻ gây chuyện thị phi biến thành nhân sĩ sát phạt quyết đoán thành công như hôm nay, cũng không dễ dàng gì.
Vừa nhìn thấy cháu trai bảo bối, ông Thi thật hưng phấn, trò chuyện không ngớt với Quả Quả. Thi Vinh mang theo Mạnh Nịnh về phòng bọn họ, đại trạch vẫn giữ lại tân phòng của bọn họ, có điều Thi Vinh không vui khi có người chen chân vào thế giới của hai người, cho nên ở đại trạch chưa được vài ngày đã chuyển ra ngoài.
Phòng thực sạch sẽ, nơi này quần áo của Mạnh Nịnh cũng đều đầy đủ mọi thứ. Quả Quả thấy ông sẽ không muốn ba mẹ, ầm ĩ đêm nay không ngủ phòng trẻ em, muốn ngủ cùng ông. Ông Thi cũng muốn mang cậu theo, vì thế ăn xong cơm chiều, hai ông cháu cười ha ha đi phòng đánh trò chơi, Mạnh Nịnh về phòng ngủ rửa mặt, thân thể cô không mệt, nhưng tinh thần căng cứng một ngày, nói thế nào cũng không chống đỡ được.
Ông cụ không nói gì chuyện bọn họ về Dung thành, chỉ dặn dò Thi Vinh nhất định phải mang quà đi gặp cha vợ, còn phải nhớ kỹ lúc nói chuyện với cha vợ không thể không biết lớn nhỏ. Thi Vinh vào tai trái ra tai phải, trước mặt cha Mạnh anh vẫn khôn khéo, ông cụ cũng hiểu biết.
Mạnh Nịnh đổi áo ngủ đi rửa mặt, đánh răng xong đang chuẩn bị rửa mặt thì đột nhiên thấy gương lớn chói lọi trên bệ.
Bộ dạng cô không thể nghi ngờ là đẹp mặt, trên thực tế hai chữ này chỉ sợ cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô, nếu không sao Thi Vinh liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô chứ?
Ảnh phản chiếu từ trong gương, không còn là cô gái đơn thuần non nớt rất nhiều năm trước nữa. bup/be//cau//nangSau khi được Thi Vinh tưới nước, người phụ nữ trẻ tuổi kiều diễm nở rộ giống như một đóa hoa, sắc mặt hồng nhuận ẩn chứa xuân tình, làn da lại trắng nõn có thể vắt ra nước, mày cười đều tràn ngập hương vị phụ nữ, động tác tùy ý vén tóc ra sau tai đều vô cùng động lòng người.
Mạnh Nịnh hoảng sợ, không dám nhìn tiếp.
Cô vừa rửa mặt xong, còn chưa đi ra ngoài, Thi Vinh đã tiến vào, dáng người cao lớn làm cho phòng vệ sinh nháy mắt có vẻ rất là chật chội.
Anh thân mật cầm lấy bàn chải đánh răng của cô, bóp kem đánh răng bỏ vào trong miệng chải, nhưng kỳ thật bàn chải đánh răng của anh lại để ở một bên.
Thi Vinh thực thích động tác thân mật như thế này, bởi vì anh có thể cảm nhận được mình và Mạnh Nịnh không thể tách rời. Những năm gần đây hôn nhân của anh rất hạnh phúc, Mạnh Nịnh đối anh rất tốt, một tròn trách nhiệm cùng nghĩa vụ của người vợ, nhưng Thi Vinh vẫn còn cảm thấy chưa đủ, mười năm trước anh giữ Mạnh Nịnh lại bên cạnh, anh đã quyết định cũng muốn giữ trái tim cô.
Trước kia anh động một tí là uy hiếp cô, hiện tại anh đã thay đổi, mấy năm nay tôi luyện, Thi Vinh đã sớm không phải cậu ấm bất cần đời, tóm lại, chỉ cần Mạnh Nịnh nghe lời, ở cùng một chỗ với anh, anh có thể chiều chuộng cô lên tận trời.
Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn còn có chút vướng mắc, vừa nghĩ tới cô ở cùng anh, đó là không cam tâm tình nguyện, trong đầu Thi Vinh liền khó chịu đòi mạng. Nhưng anh đã sớm quen đeo mặt nạ kiêu ngạo lạnh lùng, thật muốn anh hèn mọn hỏi, anh lại ngại thật mất mặt, cho nên nếu trong lòng anh không thoải mái, Mạnh Nịnh cũng sẽ bị không thoải mái, ai kêu người làm cho anh không thoải mái chính là cô?
Đương nhiên, lúc anh có thể khiến Mạnh Nịnh không thoải mái nhất, cũng chỉ có thể ở trên giường. Hôn nhân mà không có tình yêu? Dù sao Thi Vinh làm không được. Anh thừa nhận mình là người đàn ông có dục tính rất mạnh, nhất là đối với vợ mình, anh muốn làm gì cũng được, chẳng e ngại gì?
Đời này anh xem như thua bởi Mạnh Nịnh, anh cũng không tin, cô nàng có thể cứng đầu với mình bao lâu.
“Lộ Lộ, đưa khăn mặt cho anh.” Miệng phun ra bong bóng, Thi Vinh chìa tay.
Mạnh Nịnh ngoan ngoãn đưa khăn mặt đến, Thi Vinh cũng không nhận, lại hơi cúi đầu xuống. Mạnh Nịnh biết anh đang muốn mình lau mặt cho anh, vì thế chịu mệt nhọc vắt khăn lông ướt tiến lại, chăm sóc Thi Vinh như là chăm sóc Quả Quả vậy.
/15
|