Buổi trưa, Kim Tuệ Nhi đứng trước cổng trường đợi Hứa Thiên đi lấy xe. Hoàng Siêu sau một hồi chạy tới chạy lui tìm Tuệ Nhi thì cũng tìm được cô, cũng khá lâu hai người không gặp nhau rồi, hôm nay Hoàng Siêu quyết bằng mọi cách rủ được Tuệ Nhi đi chơi cùng với mình. Kim Tuệ Nhi suy nghĩ rất lâu mới đồng ý đi với cậu. Hứa Thiên vừa dắt xe ra cổng vừa huýt sáo, sau đó nhìn thấy Tuệ Nhi đứng cùng với một người nữa thì lập tức đen mặt.
Đi thôi - Hứa Thiên nhìn Tuệ Nhi, điệu bộ như là sao còn không đi, cậu đứng đó làm gì nữa.
Cậu về trước đi, tôi đi đây với Hoàng Siêu một chút, xong rồi tự về - Kim Tuệ Nhi cố gắng nói với Hứa Thiên thật tự nhiên.
Khỏi phải nói sắc mặt Hứa Thiên lúc đó, bao nhiêu khó chịu bực bội đều thể hiện rõ trên gương mặt nhưng vẫn cố giấu đi. Hứa Thiên làm bộ như không nghe thấy: Còn đứng đó, cậu không thấy trời đang nắng lắm sao? . Rõ ràng trời hôm nay rất lạnh, nắng ở đâu ra mà lắm như vậy.
Hoàng Siêu thấy tên này đang cố giả điếc, lập tức nói: Lát nữa tôi sẽ đưa Tuệ Nhi về . Hứa Thiên ăn giấm chua, không thèm liếc nhìn Hoàng Siêu một cái. Cậu nhìn chằm chằm Tuệ Nhi: Không cho .
Kim Tuệ Nhi hỏi: Tại sao không cho?
Tôi đến đón cậu đi học thì phải đưa cậu về. Nếu không biết nói với chú làm sao? - Hứa Thiên đưa ra lí sự cùn.
Kim Tuệ Nhi thầm nghĩ cậu dựa vào cái gì mà đi quản tôi hả, đây là chuyện của tôi, tôi đang thương lượng với cậu hay sao? Cần sự cho phép của cậu hả, tôi cứ đi đó. Nghĩ xong cô khoác tay Hoàng Siêu, xoay lưng đi.
Hứa Thiên bị đổ một bình giấm chua thật lớn, hận không thể tiến đến đem tay của Tuệ Nhi kéo ra. Cậu ngồi lên xe đạp, đưa tay mở cặp lấy ra hộp quà nhỏ xinh xắn: Mày thật xui xẻo đó
Hoàng Siêu vừa chạy xe vừa nói chuyện mây trời trong khi Kim Tuệ Nhi thì im lặng, thỉnh thoảng bồi một cái gật đầu. Thấy Hoàng Siêu cứ chạy mãi không dừng, Tuệ Nhi lấy làm khó hiểu: Rốt cục cậu định đưa tớ đi đâu?
Vậy nói đi cậu muốn đi đâu - Hoàng Siêu chờ mãi mới nghe Tuệ Nhi chủ động hỏi mình.
Kim Tuệ Nhi lập tức xù lông, chở là do cậu, rủ rê tôi đi chơi cũng là cậu, bây giờ còn hỏi ngược lại tôi sao: Nè, có phải cậu thiếu đánh hay không? Tớ không muốn đùa
Hoàng Siêu lần đầu nghe Kim Tuệ Nhi nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó thì có chút giật mình. Trước giờ Kim Tuệ Nhi rất hiếm khi dùng thái độ đó với cậu, hơn nữa cậu lại nghe đâu đó có sự khó chịu của cô.
- Nếu chúng ta đều không biết đi đâu, vậy tớ chở cậu đi dạo đi, khi nào chán sẽ về.
- Cậu đừng có rãnh như vậy, nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi về.
- Được, được. Đừng có giận như vậy. Đi đến đảo đá có được không?
Kim Tuệ Nhi nghe nhắc đến đảo đá lập tức rùng mình. Không phải chứ, mùa này là mùa gì, chưa đủ lạnh hay sao mà còn đi đến đó: Cậu muốn hại chết tớ à?
Sao hôm nay cậu lại khó chịu như vậy? - Hoàng Siêu tìm chỗ nào đó mát mẻ để dừng xe lại. Cậu quay người ngược ra sau nhìn sắc mặt của Kim Tuệ Nhi. Rõ ràng là như vậy, trên mặt cô không có nét gì là vui vẻ thích thú cả - Có phải do tớ rủ cậu đi chơi, không về cùng Hứa Thiên được nên mới khó chịu như vậy? Kim Tuệ Nhi nghe hỏi thì thản nhiên trả lời: Tớ muốn thoát khỏi cậu ta còn không được . Nói xong mới nghĩ ra quả thật trong lòng không được thoải mái. Cô không biết vì lí do gì, chỉ đơn giản cảm thấy không khí này rất xa lạ, cô tự nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Hoàng Siêu trong lòng dấy lên một nỗi buồn khó tả. Mặc dù mỗi lần gặp Tuệ Nhi cậu đều thấy cô với Hứa Thiên như nước với lửa, Kim Tuệ Nhi cũng chưa bao giờ thôi chối bỏ mối quan hệ thân thiết với Hứa Thiên khi nghe cậu hỏi đến, nhưng cậu luôn thấy ánh mắt cô lấp lánh khi nhắc đến Hứa Thiên. Hoàng Siêu nín thở: Thật ra...cậu có thích Hứa Thiên hay không? . Hoàng Siêu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ hỏi Kim Tuệ Nhi câu này bởi vì bản thân cậu không hề muốn điều đó.
Kim Tuệ Nhi không biết mình có nghe lầm hay không, cô hỏi lại: Cậu vừa nói gì? . Hoàng Siêu mỉm cười: Không có gì
Hoàng Siêu im lặng một chút rồi nói tiếp: Chắc là tớ phải đi xa rồi
- Cậu đi đâu?
- Ba mẹ tớ muốn tớ đi nước ngoài sống cùng họ. Bây giờ họ không có thời gian về đây thăm tớ nữa.
- Sao lại đột ngột như vậy? Chừng nào cậu đi?
- Tớ hiện tại cũng chưa biết. Ba tớ nói nếu cuối tháng này ông ấy sắp xếp được công việc thì sẽ về đây đón tớ đi.
- Phải để đến lúc rãnh hay sao? Nếu như ông ấy không rãnh thì cậu không cần đi à?
- Tớ cũng có thể tự đi. Nhưng...chỉ muốn hỏi cậu, cậu có muốn tớ đi hay không?
- Tớ muốn là được hay sao? Cậu đừng có vớ vẩn đi.
Hoàng Siêu cười: Nếu cậu kêu tớ đừng đi thì có thể tớ sẽ suy nghĩ lại . Hai người cùng cười, im lặng thật lâu, Hoàng Siêu lấy ra từ trong balo chiếc CD đưa cho Tuệ Nhi: Cái này tặng cậu
Kim Tuệ Nhi vừa nhìn qua đã biết đây là album của Châu Kiệt Luân. Mỗi lần thần tượng ra album mới cô đều chờ từng giờ, sau đó lên trực mạng taobao để xem xét giá cả. Mặc dù không có nhiều tiền nhưng Tuệ Nhi lại khá phóng khoáng trong những vấn đề này. Cô lúc nào cũng dành dụm tiền rất lâu trước khi nghe thông báo album được phát hành, chỉ có chiếc album mới nhất là không kịp mua.
- Hóa ra tại vì cậu nên tớ mới không mua được album - Kim Tuệ Nhi săm soi CD rồi đánh lên vai Hoàng Siêu cái mạnh.
- Cậu đừng có đỗ thừa cho tớ đi, tại cậu không nhanh tay thôi.
- Nhưng mà tại sao lại đưa cho tớ vậy? Qua...đây là bản deluxe đó, có cả chữ ký.
Hoàng Siêu cười ha ha, không phải chứ, chỉ một chiếc CD mà làm cho cậu cười. Kim Tuệ Nhi thấy Hoàng Siêu nhìn mình bằng ánh mắt đó cũng đủ hiểu cậu nghĩ gì, cô đập lên vai cậu một cái nữa: Đừng nghĩ có thể dụ dỗ được tớ. Nếu không tìm được chỗ nào để đi thì vẫn phải đi về .
Cuối cùng vẫn là quyết định đi về: Khi nào ba cậu quyết định có đưa cậu đi hay không thì nhớ tìm tớ thông báo, trước đó sẽ dành hết thời gian cho cậu. Với lại...cậu phải suy nghĩ thật kỹ, như thế nào tốt cho cậu chính cậu hiểu rõ nhất . Kim Tuệ Nhi đưa chiếc CD cho Hoàng Siêu: Cái này tớ không thể nhận, cảm ơn cậu vì món quà này, cậu giữ lại nó, sau này nhớ tớ thì mở đó ra xem
Cậu ngược đời quá rồi đó. Đáng lẽ phải là cậu giữ, nhớ tớ thì mang ra xem. Vã lại đây là quà sinh nhật cho cậu mà
Tớ hiểu tấm lòng của cậu, tớ rất vui. Còn album này cậu giữ lại đi, nếu sau khi cậu đi chúng ta có cơ hội gặp lại thì tớ sẽ nhận nó - Kim Tuệ Nhi xuống xe - Cậu về trước đi, tớ muốn đi đây một chút . Hoàng Siêu đặt tay lên vai Tuệ Nhi ngay lúc cô định đi để kéo cô quay lại: Tớ vẫn chưa nói xong chuyện
Ây da...cậu thật lắm trò đó - Kim Tuệ Nhi than phiền - Tớ cho cậu năm phút nữa
Kim Tuệ Nhi, tớ thích cậu - Hoàng Siêu nhìn vào mắt Tuệ Nhi, thẳng thắn nói. Cậu không biết đây có phải là lời tỏ tình hay không, chỉ biết ngay lúc ấy bản thân thật sự rất nghiêm túc. Hoàng Siêu hoàn toàn không nghĩ tới việc Kim Tuệ Nhi sẽ vui mừng hay cáu gắt. Cậu luôn như vậy, đơn giản hóa mọi chuyện.
Kim Tuệ Nhi bỏ lỡ một cái chớp mắt, sau đó lại chớp liên tục, miệng ấp úng: Chuyện này tớ biết, mối quan hệ chúng ta không phải luôn tốt đẹp hay sao, không thích làm sao đi cùng lâu như vậy
Tuệ Nhi, cậu thực sự không hiểu hay cố tình không hiểu? Đây không phải tình bạn - Hoàng Siêu vẻ mặt thành khẩn, cậu rất sợ mọi chuyện lại đi lệch theo hướng khác, không muốn tiếp tục mang lại rắc rối cho mối quan hệ này của họ tương tự như việc bị chụp ảnh trong phòng karaoke ngày đó. Kim Tuệ Nhi cười như không cười: Cậu là bạn rất tốt của tớ, cảm ơn cậu . Cô đảo mắt xung quanh, mạch lạc nói: Hoàng Siêu, tớ rất cảm động đó. Sau này vẫn như vậy có đúng không? Bạn bè tớ có rất nhiều, nhưng tìm được một người bạn như cậu thật chẳng dễ dàng.
Kim Tuệ Nhi lấy chiếc CD trong tay Hoàng Siêu: Tớ quên mất đây là quà của mình, sao có thể để cậu mở hàng trước được. Hết năm phút rồi Hoàng thiếu gia, tớ đi trước đây . Cô cười thật tươi nhìn Hoàng Siêu sau đó quay lưng rời đi. Bầu trời trước mắt Kim Tuệ Nhi vẫn trong veo, quang đãng, nhưng khoảng trống phía sau mình lại mờ mịt. Hoàng Siêu bắt đầu cảm nhận được cái giá lạnh của mùa đông. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu yêu thích một người đến ngây ngô như vậy, không cần điều kiện gì, chẳng màng lí do gì, thích là thích, vậy thôi!
Hoàng Siêu hít một hơi thật sâu: Kim Tuệ Nhi, tớ bị cảm lâu rồi không hết, thật ra cảm giác này rất thú vị đó, cậu nên cảm một lần thử xem. Bất kể là mùa xuân, hạ, thu hay đông, tớ nhất định cho cậu biết cảm giác này là như thế nào. Nha đầu, đợi tớ - Hoàng Siêu nói càng ngày càng lớn, bóng lưng Tuệ Nhi cũng càng lúc càng xa dần. Cậu mỉm cười: Tớ xem cậu sẽ cứng đầu bao lâu nữa
Đi thôi - Hứa Thiên nhìn Tuệ Nhi, điệu bộ như là sao còn không đi, cậu đứng đó làm gì nữa.
Cậu về trước đi, tôi đi đây với Hoàng Siêu một chút, xong rồi tự về - Kim Tuệ Nhi cố gắng nói với Hứa Thiên thật tự nhiên.
Khỏi phải nói sắc mặt Hứa Thiên lúc đó, bao nhiêu khó chịu bực bội đều thể hiện rõ trên gương mặt nhưng vẫn cố giấu đi. Hứa Thiên làm bộ như không nghe thấy: Còn đứng đó, cậu không thấy trời đang nắng lắm sao? . Rõ ràng trời hôm nay rất lạnh, nắng ở đâu ra mà lắm như vậy.
Hoàng Siêu thấy tên này đang cố giả điếc, lập tức nói: Lát nữa tôi sẽ đưa Tuệ Nhi về . Hứa Thiên ăn giấm chua, không thèm liếc nhìn Hoàng Siêu một cái. Cậu nhìn chằm chằm Tuệ Nhi: Không cho .
Kim Tuệ Nhi hỏi: Tại sao không cho?
Tôi đến đón cậu đi học thì phải đưa cậu về. Nếu không biết nói với chú làm sao? - Hứa Thiên đưa ra lí sự cùn.
Kim Tuệ Nhi thầm nghĩ cậu dựa vào cái gì mà đi quản tôi hả, đây là chuyện của tôi, tôi đang thương lượng với cậu hay sao? Cần sự cho phép của cậu hả, tôi cứ đi đó. Nghĩ xong cô khoác tay Hoàng Siêu, xoay lưng đi.
Hứa Thiên bị đổ một bình giấm chua thật lớn, hận không thể tiến đến đem tay của Tuệ Nhi kéo ra. Cậu ngồi lên xe đạp, đưa tay mở cặp lấy ra hộp quà nhỏ xinh xắn: Mày thật xui xẻo đó
Hoàng Siêu vừa chạy xe vừa nói chuyện mây trời trong khi Kim Tuệ Nhi thì im lặng, thỉnh thoảng bồi một cái gật đầu. Thấy Hoàng Siêu cứ chạy mãi không dừng, Tuệ Nhi lấy làm khó hiểu: Rốt cục cậu định đưa tớ đi đâu?
Vậy nói đi cậu muốn đi đâu - Hoàng Siêu chờ mãi mới nghe Tuệ Nhi chủ động hỏi mình.
Kim Tuệ Nhi lập tức xù lông, chở là do cậu, rủ rê tôi đi chơi cũng là cậu, bây giờ còn hỏi ngược lại tôi sao: Nè, có phải cậu thiếu đánh hay không? Tớ không muốn đùa
Hoàng Siêu lần đầu nghe Kim Tuệ Nhi nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó thì có chút giật mình. Trước giờ Kim Tuệ Nhi rất hiếm khi dùng thái độ đó với cậu, hơn nữa cậu lại nghe đâu đó có sự khó chịu của cô.
- Nếu chúng ta đều không biết đi đâu, vậy tớ chở cậu đi dạo đi, khi nào chán sẽ về.
- Cậu đừng có rãnh như vậy, nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi về.
- Được, được. Đừng có giận như vậy. Đi đến đảo đá có được không?
Kim Tuệ Nhi nghe nhắc đến đảo đá lập tức rùng mình. Không phải chứ, mùa này là mùa gì, chưa đủ lạnh hay sao mà còn đi đến đó: Cậu muốn hại chết tớ à?
Sao hôm nay cậu lại khó chịu như vậy? - Hoàng Siêu tìm chỗ nào đó mát mẻ để dừng xe lại. Cậu quay người ngược ra sau nhìn sắc mặt của Kim Tuệ Nhi. Rõ ràng là như vậy, trên mặt cô không có nét gì là vui vẻ thích thú cả - Có phải do tớ rủ cậu đi chơi, không về cùng Hứa Thiên được nên mới khó chịu như vậy? Kim Tuệ Nhi nghe hỏi thì thản nhiên trả lời: Tớ muốn thoát khỏi cậu ta còn không được . Nói xong mới nghĩ ra quả thật trong lòng không được thoải mái. Cô không biết vì lí do gì, chỉ đơn giản cảm thấy không khí này rất xa lạ, cô tự nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Hoàng Siêu trong lòng dấy lên một nỗi buồn khó tả. Mặc dù mỗi lần gặp Tuệ Nhi cậu đều thấy cô với Hứa Thiên như nước với lửa, Kim Tuệ Nhi cũng chưa bao giờ thôi chối bỏ mối quan hệ thân thiết với Hứa Thiên khi nghe cậu hỏi đến, nhưng cậu luôn thấy ánh mắt cô lấp lánh khi nhắc đến Hứa Thiên. Hoàng Siêu nín thở: Thật ra...cậu có thích Hứa Thiên hay không? . Hoàng Siêu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ hỏi Kim Tuệ Nhi câu này bởi vì bản thân cậu không hề muốn điều đó.
Kim Tuệ Nhi không biết mình có nghe lầm hay không, cô hỏi lại: Cậu vừa nói gì? . Hoàng Siêu mỉm cười: Không có gì
Hoàng Siêu im lặng một chút rồi nói tiếp: Chắc là tớ phải đi xa rồi
- Cậu đi đâu?
- Ba mẹ tớ muốn tớ đi nước ngoài sống cùng họ. Bây giờ họ không có thời gian về đây thăm tớ nữa.
- Sao lại đột ngột như vậy? Chừng nào cậu đi?
- Tớ hiện tại cũng chưa biết. Ba tớ nói nếu cuối tháng này ông ấy sắp xếp được công việc thì sẽ về đây đón tớ đi.
- Phải để đến lúc rãnh hay sao? Nếu như ông ấy không rãnh thì cậu không cần đi à?
- Tớ cũng có thể tự đi. Nhưng...chỉ muốn hỏi cậu, cậu có muốn tớ đi hay không?
- Tớ muốn là được hay sao? Cậu đừng có vớ vẩn đi.
Hoàng Siêu cười: Nếu cậu kêu tớ đừng đi thì có thể tớ sẽ suy nghĩ lại . Hai người cùng cười, im lặng thật lâu, Hoàng Siêu lấy ra từ trong balo chiếc CD đưa cho Tuệ Nhi: Cái này tặng cậu
Kim Tuệ Nhi vừa nhìn qua đã biết đây là album của Châu Kiệt Luân. Mỗi lần thần tượng ra album mới cô đều chờ từng giờ, sau đó lên trực mạng taobao để xem xét giá cả. Mặc dù không có nhiều tiền nhưng Tuệ Nhi lại khá phóng khoáng trong những vấn đề này. Cô lúc nào cũng dành dụm tiền rất lâu trước khi nghe thông báo album được phát hành, chỉ có chiếc album mới nhất là không kịp mua.
- Hóa ra tại vì cậu nên tớ mới không mua được album - Kim Tuệ Nhi săm soi CD rồi đánh lên vai Hoàng Siêu cái mạnh.
- Cậu đừng có đỗ thừa cho tớ đi, tại cậu không nhanh tay thôi.
- Nhưng mà tại sao lại đưa cho tớ vậy? Qua...đây là bản deluxe đó, có cả chữ ký.
Hoàng Siêu cười ha ha, không phải chứ, chỉ một chiếc CD mà làm cho cậu cười. Kim Tuệ Nhi thấy Hoàng Siêu nhìn mình bằng ánh mắt đó cũng đủ hiểu cậu nghĩ gì, cô đập lên vai cậu một cái nữa: Đừng nghĩ có thể dụ dỗ được tớ. Nếu không tìm được chỗ nào để đi thì vẫn phải đi về .
Cuối cùng vẫn là quyết định đi về: Khi nào ba cậu quyết định có đưa cậu đi hay không thì nhớ tìm tớ thông báo, trước đó sẽ dành hết thời gian cho cậu. Với lại...cậu phải suy nghĩ thật kỹ, như thế nào tốt cho cậu chính cậu hiểu rõ nhất . Kim Tuệ Nhi đưa chiếc CD cho Hoàng Siêu: Cái này tớ không thể nhận, cảm ơn cậu vì món quà này, cậu giữ lại nó, sau này nhớ tớ thì mở đó ra xem
Cậu ngược đời quá rồi đó. Đáng lẽ phải là cậu giữ, nhớ tớ thì mang ra xem. Vã lại đây là quà sinh nhật cho cậu mà
Tớ hiểu tấm lòng của cậu, tớ rất vui. Còn album này cậu giữ lại đi, nếu sau khi cậu đi chúng ta có cơ hội gặp lại thì tớ sẽ nhận nó - Kim Tuệ Nhi xuống xe - Cậu về trước đi, tớ muốn đi đây một chút . Hoàng Siêu đặt tay lên vai Tuệ Nhi ngay lúc cô định đi để kéo cô quay lại: Tớ vẫn chưa nói xong chuyện
Ây da...cậu thật lắm trò đó - Kim Tuệ Nhi than phiền - Tớ cho cậu năm phút nữa
Kim Tuệ Nhi, tớ thích cậu - Hoàng Siêu nhìn vào mắt Tuệ Nhi, thẳng thắn nói. Cậu không biết đây có phải là lời tỏ tình hay không, chỉ biết ngay lúc ấy bản thân thật sự rất nghiêm túc. Hoàng Siêu hoàn toàn không nghĩ tới việc Kim Tuệ Nhi sẽ vui mừng hay cáu gắt. Cậu luôn như vậy, đơn giản hóa mọi chuyện.
Kim Tuệ Nhi bỏ lỡ một cái chớp mắt, sau đó lại chớp liên tục, miệng ấp úng: Chuyện này tớ biết, mối quan hệ chúng ta không phải luôn tốt đẹp hay sao, không thích làm sao đi cùng lâu như vậy
Tuệ Nhi, cậu thực sự không hiểu hay cố tình không hiểu? Đây không phải tình bạn - Hoàng Siêu vẻ mặt thành khẩn, cậu rất sợ mọi chuyện lại đi lệch theo hướng khác, không muốn tiếp tục mang lại rắc rối cho mối quan hệ này của họ tương tự như việc bị chụp ảnh trong phòng karaoke ngày đó. Kim Tuệ Nhi cười như không cười: Cậu là bạn rất tốt của tớ, cảm ơn cậu . Cô đảo mắt xung quanh, mạch lạc nói: Hoàng Siêu, tớ rất cảm động đó. Sau này vẫn như vậy có đúng không? Bạn bè tớ có rất nhiều, nhưng tìm được một người bạn như cậu thật chẳng dễ dàng.
Kim Tuệ Nhi lấy chiếc CD trong tay Hoàng Siêu: Tớ quên mất đây là quà của mình, sao có thể để cậu mở hàng trước được. Hết năm phút rồi Hoàng thiếu gia, tớ đi trước đây . Cô cười thật tươi nhìn Hoàng Siêu sau đó quay lưng rời đi. Bầu trời trước mắt Kim Tuệ Nhi vẫn trong veo, quang đãng, nhưng khoảng trống phía sau mình lại mờ mịt. Hoàng Siêu bắt đầu cảm nhận được cái giá lạnh của mùa đông. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu yêu thích một người đến ngây ngô như vậy, không cần điều kiện gì, chẳng màng lí do gì, thích là thích, vậy thôi!
Hoàng Siêu hít một hơi thật sâu: Kim Tuệ Nhi, tớ bị cảm lâu rồi không hết, thật ra cảm giác này rất thú vị đó, cậu nên cảm một lần thử xem. Bất kể là mùa xuân, hạ, thu hay đông, tớ nhất định cho cậu biết cảm giác này là như thế nào. Nha đầu, đợi tớ - Hoàng Siêu nói càng ngày càng lớn, bóng lưng Tuệ Nhi cũng càng lúc càng xa dần. Cậu mỉm cười: Tớ xem cậu sẽ cứng đầu bao lâu nữa
/75
|