Hai ngày thi còn lại, ngày nào Hứa Thiên cũng đến từ rất sớm để đưa đồ ăn sáng cho Tuệ Nhi, đợi đến khi cô thi xong thì chạy lại hỏi han, đợi cô lên xe theo đoàn ra về trước rồi cậu mới trở về. Kim Tuệ Nhi có một thắc mắc chưa kịp hỏi, đó là Hứa Thiên đến đây bằng gì, đến lúc mấy giờ. Hơn nữa, thời gian này các học sinh tham gia đội tuyển mới được nghỉ học, số còn lại phải đến lớp bình thường, Hứa Thiên vì cô mà không ngần ngại bỏ tiết hay sao? Mỗi năm vào những ngày cận tết và sau tết âm lịch, Chấn Hoa đặc biệt siết chặt nội quy để đảm bảo học sinh không lơ là trong học tập. Hứa Thiên lúc trước tuy không kiêng dè gì chuyện nghỉ học, không quan tâm học hành nên như thế nào, nhưng mà bây giờ đã là học sinh khá của lớp, tuy chưa thuộc top đầu nhưng lại được nhiều giáo viên đánh giá là rất thông minh, nhạy bén, chưa kể cậu còn nhất quyết làm mới chính mình vì người bạn cùng bàn kia. Vậy mà bây giờ lại nghỉ học ba ngày liền, nếu nhà trường truy cứu, chắc chắn phụ huynh của cậu phải đến văn phòng uống trà rồi!
Kim Tuệ Nhi tranh thủ một buổi chiều rãnh rỗi đi dạo khắp các con đường gần nhà mình, lúc đi ngang qua chợ, cô phát hiện nơi này bắt đầu bày ra các gian hàng bán đồ trang trí và các loại thực phẩm ngày Tết. Dạo này tâm trạng cô cực kỳ thoải mái, có lẽ vì vừa trải qua kỳ thi khá tốt, có lẽ vì không khí tương đối dễ chịu. Mấy ngày nữa là mọi người cùng nhau nghỉ Tết âm lịch, nghĩ đến không khỏi phấn khởi, nhưng sâu xa vẫn có điều gì đó không trọn vẹn.
Tuệ Nhi đi đến gian hàng bán bánh tổ, bao nhiêu ký ức của những năm còn là một đứa trẻ tự nhiên ùa về, cô không muốn cứ mãi như vậy, cô thật lòng không thể nào ngăn được cảm giác trống trải này.
Trí nhớ của cô rất tốt, đến nỗi cô ghi nhớ rất rõ từng ánh mắt, từng cử chỉ của ba mẹ mình từ lúc bắt đầu nhận thức được xung quanh. Kim Tuệ Nhi bùi ngùi nghĩ, cô chỉ hạnh phúc cùng mẹ mình qua vỏn vẹn năm cái Tết, sau đó cảm giác ấm cúng ngày Tết mất đi nhiều phần.
Mỗi năm Tết đến, Kim Tống Bách đều đưa Ngô Mịch đến chợ lớn của tỉnh để mua sắm Tết, Tuệ Nhi vì những năm ấy còn rất bé nên phải ở nhà cùng ông bà nội chờ ba mẹ về, chỉ có duy năm cô năm tuổi là được đi chợ lớn. Món bánh truyền thống không thể thiếu mỗi năm của gia đình cô là bánh tổ, đây cũng là loại bánh không thể thiếu của người dân Trung Quốc, nhưng hầu hết mọi người đều đi mua về hấp lại, còn gia đình cô thì tự làm nó. Lý Nga là người phụ nữ mẫu mực, rất đảm đang trong chuyện chăm sóc gia đình, ngày ấy Kim Tống Bách cưới Ngô Mịch về bà hoàn toàn vừa lòng vừa ý, yêu thương con dâu như con ruột. Điểm hợp nhất giữa bà và con dâu đó là rất yêu thích nấu nướng, đã không có thời gian thì thôi, khi rãnh rỗi là hai mẹ con lại làm căn nhà náo nhiệt như có tiệc có tùng.
Kim Tuệ Nhi nhìn một lượt các loại bánh tổ được trưng bày một cách điệu nghệ, đủ loại hình dáng kích cỡ nhưng lại không thấy hương vị của ngày trước, tùy tiện chọn một cái bánh màu sắc sặc sỡ, Kim Tuệ Nhi nếm thử, vị ngọt của bánh cứ lờ lợ, nuốt xuống cổ họng liền trôi tuột mất không còn chút mùi vị, cô chần chừ một lát, cuối cùng rút tiền ra trả cho phần bánh vừa ăn và đến gian hàng nguyên liệu để mua bột về tự làm lấy.Kim Tống Bách đi làm về được một lúc, vừa tắm rửa xong thì thấy Tuệ Nhi tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ, ông nheo mày nhìn, sau đó đi lại xách phụ cô.
Con mua gì mà nhiều vậy? Aiyo, chưa gì mà ngoài chợ đã bán nhiều thế này rồi sao? - Tống Bách bỏ đống đồ xuống, phủi tay.
Tuệ Nhi đến gần cuốn lịch treo tường, xé một loạt các tờ lịch ra: Ba có thể lười giở lịch, nhưng sao ngày tháng cũng có thể quên được chứ! Nếu hôm nay con không mua lồng đèn này, chẳng phải ba còn nghĩ đang là mùa hè hay không?
Kim Tống Bách gãy đầu cười gượng: Phải, phải, đúng là ta già quá rồi, mới đêm qua còn sực nhớ ra sắp đến Tết mà. Cái đầu này không được rồi! , ông mỉm cười: Khi nào con được nghỉ học?
Tuệ Nhi ngồi xuống phân chia đồ đạc ra: Ngày mai đến lớp chào giáo viên nữa là xong . Nói xong cô thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa trút bỏ gánh nặng gì đó.
Con không phải nghe đến nghỉ học liền vui đó chứ?
Ba được nghỉ làm có vui không?
Sao có thể so sánh như vậy được chứ! Con gái à, đi học mà lười sao? Lúc trước ta đâu có như con, hễ nghe đến nghỉ học là chán nản, con nói xem, đi học có thể gặp được thầy cô bạn bè, lại còn có việc để làm, nghỉ rồi thì chỉ ở nhà ăn ngủ
Kim Tuệ Nhi im lặng tỏ ra không nghe gì, cứ mặc cho ông nói. Sau khi đem mỗi thứ để vào một nơi, ánh mắt cô sáng lên: Ba a, vài hôm sau con nghỉ học rồi mình cùng làm bánh nhé!
------
Lớp học hôm nay nhộn nhịp hẳn ra, mọi người ai nấy đứng ngồi không yên, có lẽ khoảnh khắc họ mong chờ nhất là nghe được tiếng chuông báo hết giờ học, đó cũng là tiếng chuông báo quãng thời gian hưởng thụ của họ chính thức bắt đầu.
Kha Thanh Hạo cùng một đám bạn nữ trong lớp ngồi lại cùng nhau lên kế hoạch đi chơi Tết, thường ngày cậu là lớp phó kỷ luật luôn giữ trật tự, luôn luôn nghiêm túc, nhưng bây giờ hình tượng đó chính thức sụp đổ rồi. Sau khi quát một trận mà chẳng ai nghe, cậu đành nhảy vào góp vui cùng bọn họ. Hết nửa giờ đồng hồ mà chưa thấy Trương Hàn lên lớp, Kha Thanh Hạo liền phóng lên bục giảng đưa tay chỉ chỉ chỏ chỏ, ý muốn rủ rê cả lớp cùng nhau bàn kế hoạch đi chơi. Vừa nghe được tiếng đồng tình của lớp thì Trương Hàn cũng vừa bước vào.
Anh chị làm gì phấn khích như vậy?
Câu đầu tiên của Trương Hàn mất thiện cảm như vậy đó, nhưng hôm nay đám học trò không ai mặt nặng mày nhẹ với ông nữa, Là đang bàn kế hoạch đi chơi Tết, thầy a, chúng em định sẽ đến nhà cô Dương chơi một trận
Đám học trò vô tư nói, chỉ có Kim Tuệ Nhi và Hứa Thiên là im lặng, họ nhìn rõ ý tứ và suy nghĩ trong mắt nhau, có một chút căng thẳng. Sau khi dứt lời, lớp học ổn định lại, ít nhiều trong số học sinh đó đều nhận ra lời vừa rồi có chút không đúng, không khí bắt đầu có hơi gượng gạo. Trương Hàn im lặng một lúc lâu, sau đó ngoắc tay ra hiệu cả lớp ngồi xuống.
Hồ La La đá chân Lưu An: Nguy to rồi, chủ nhiệm không đến thăm mà lại đến nhà chủ nhiệm cũ. Thầy Trương chắc chắn sẽ rất buồn
Lưu An đáp rất nhỏ, chỉ nghe hơi chứ không thành lời: Mặc dù lớp mình có phần không thích ông ấy thật nhưng như vậy đúng là hơi quá rồi
Cả lớp rơi vào trầm mặc, cái không khí này im lặng và đáng sợ đến mức một con ruồi bay ngang cũng nghe rõ tiếng. Trương Hàn ngồi trên bàn giáo viên nhìn thấy rất rõ từng biểu cảm của học trò mình, rất nhanh hiểu ra vấn đề, ông bật cười: Đã liên hệ cô Dương trước chưa? Nếu không ngày đó cô bận không có nhà thì sao? Nếu có thể thì các em đều cùng nhau đến, cô Dương thấy học trò yêu thương mình như vậy chắc chắn sẽ rất vui
Câu nói của Trương Hàn mục đích là muốn xóa đi không khí căng thẳng đó, ông không muốn bọn trẻ này có chút tuổi đầu mà phải suy nghĩ nhiều, nào ngờ lời vừa nói ra lại khiến không khí im lặng càng thêm im lặng. Lúc này suy nghĩ đồng nhất của tất cả bọn họ chính là: Tiêu rồi, đây rõ ràng là thầy đang giận mà!
Trương Hàn thấy vậy cũng hết cách, ông cười hi hi ha ha: Nhà cô Dương cũng không gần đây lắm, nếu các em thích thú gặp cô như vậy, hay là trước Tết chúng ta cùng nhau đi du lịch một chuyến đi . Câu nói này thành công phá tan không khí quái dị đến nổi gai óc này. Cả đám học trò như không tin vào tai mình, không phải chứ, Trương Hàn là người chịu chơi như vậy hay sao? Du lịch trước Tết, đúng là ở Chấn Hoa trước nay chưa nghe nói đó. Các lớp học ở đây nếu có đi du lịch cũng là vào dịp hè, nhưng mà vẫn có rất ít lớp nghỉ hè mà vẫn còn liên lạc nhau để đi chơi, đa phần mỗi năm sẽ cũng nhau tham gia một kỳ cắm trại của trường.
Hứa Thiên thấy Kim Tuệ Nhi đang cười mỉm, lập tức kề miệng vào tai cô: Cậu nói xem, thầy đang muốn chúng ta được vui vẻ hay là muốn được gặp mặt cô Dương đây?
Kim Tuệ Nhi nghe ra suy nghĩ đen tối của tên hung thần này, liền quay sang lườm cậu một cái, nào ngờ gương mặt cậu đang rất gần mình, khoảng cách giữa hay gương mặt chưa bằng nửa gang tay. Kim Tuệ Nhi đỏ mặt, giơ tay đấm cậu một cái mạnh: Cậu đừng có nghĩ ai cũng đầu óc đen tối như mình .
Sau một câu nói mở đường của Trương Hàn, cả lớp liền lọt vào cái hố phấn khích quá độ, kể cả tiết học cuối cùng của thầy chủ nhiệm cũng nhẫn tâm bỏ qua, cùng nhau bàn bạc kế hoạch đi chơi trong năm mới. Hứa Thiên nghe chán đến mức nằm dài trên bàn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bạn nữ kế bên, thấy cô vẫn chăm chú nghe Hồ La La nói, liền nghĩ thầm: Cậu nghe bọn họ làm gì chứ, chúng ta sẽ có kế hoạch riêng mà! . Sau đó cậu lập tức nghe con tim phỉ báng chính mình: Hứa Thiên, mày thật là một tên cơ hội .
Kim Tuệ Nhi tranh thủ một buổi chiều rãnh rỗi đi dạo khắp các con đường gần nhà mình, lúc đi ngang qua chợ, cô phát hiện nơi này bắt đầu bày ra các gian hàng bán đồ trang trí và các loại thực phẩm ngày Tết. Dạo này tâm trạng cô cực kỳ thoải mái, có lẽ vì vừa trải qua kỳ thi khá tốt, có lẽ vì không khí tương đối dễ chịu. Mấy ngày nữa là mọi người cùng nhau nghỉ Tết âm lịch, nghĩ đến không khỏi phấn khởi, nhưng sâu xa vẫn có điều gì đó không trọn vẹn.
Tuệ Nhi đi đến gian hàng bán bánh tổ, bao nhiêu ký ức của những năm còn là một đứa trẻ tự nhiên ùa về, cô không muốn cứ mãi như vậy, cô thật lòng không thể nào ngăn được cảm giác trống trải này.
Trí nhớ của cô rất tốt, đến nỗi cô ghi nhớ rất rõ từng ánh mắt, từng cử chỉ của ba mẹ mình từ lúc bắt đầu nhận thức được xung quanh. Kim Tuệ Nhi bùi ngùi nghĩ, cô chỉ hạnh phúc cùng mẹ mình qua vỏn vẹn năm cái Tết, sau đó cảm giác ấm cúng ngày Tết mất đi nhiều phần.
Mỗi năm Tết đến, Kim Tống Bách đều đưa Ngô Mịch đến chợ lớn của tỉnh để mua sắm Tết, Tuệ Nhi vì những năm ấy còn rất bé nên phải ở nhà cùng ông bà nội chờ ba mẹ về, chỉ có duy năm cô năm tuổi là được đi chợ lớn. Món bánh truyền thống không thể thiếu mỗi năm của gia đình cô là bánh tổ, đây cũng là loại bánh không thể thiếu của người dân Trung Quốc, nhưng hầu hết mọi người đều đi mua về hấp lại, còn gia đình cô thì tự làm nó. Lý Nga là người phụ nữ mẫu mực, rất đảm đang trong chuyện chăm sóc gia đình, ngày ấy Kim Tống Bách cưới Ngô Mịch về bà hoàn toàn vừa lòng vừa ý, yêu thương con dâu như con ruột. Điểm hợp nhất giữa bà và con dâu đó là rất yêu thích nấu nướng, đã không có thời gian thì thôi, khi rãnh rỗi là hai mẹ con lại làm căn nhà náo nhiệt như có tiệc có tùng.
Kim Tuệ Nhi nhìn một lượt các loại bánh tổ được trưng bày một cách điệu nghệ, đủ loại hình dáng kích cỡ nhưng lại không thấy hương vị của ngày trước, tùy tiện chọn một cái bánh màu sắc sặc sỡ, Kim Tuệ Nhi nếm thử, vị ngọt của bánh cứ lờ lợ, nuốt xuống cổ họng liền trôi tuột mất không còn chút mùi vị, cô chần chừ một lát, cuối cùng rút tiền ra trả cho phần bánh vừa ăn và đến gian hàng nguyên liệu để mua bột về tự làm lấy.Kim Tống Bách đi làm về được một lúc, vừa tắm rửa xong thì thấy Tuệ Nhi tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ, ông nheo mày nhìn, sau đó đi lại xách phụ cô.
Con mua gì mà nhiều vậy? Aiyo, chưa gì mà ngoài chợ đã bán nhiều thế này rồi sao? - Tống Bách bỏ đống đồ xuống, phủi tay.
Tuệ Nhi đến gần cuốn lịch treo tường, xé một loạt các tờ lịch ra: Ba có thể lười giở lịch, nhưng sao ngày tháng cũng có thể quên được chứ! Nếu hôm nay con không mua lồng đèn này, chẳng phải ba còn nghĩ đang là mùa hè hay không?
Kim Tống Bách gãy đầu cười gượng: Phải, phải, đúng là ta già quá rồi, mới đêm qua còn sực nhớ ra sắp đến Tết mà. Cái đầu này không được rồi! , ông mỉm cười: Khi nào con được nghỉ học?
Tuệ Nhi ngồi xuống phân chia đồ đạc ra: Ngày mai đến lớp chào giáo viên nữa là xong . Nói xong cô thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa trút bỏ gánh nặng gì đó.
Con không phải nghe đến nghỉ học liền vui đó chứ?
Ba được nghỉ làm có vui không?
Sao có thể so sánh như vậy được chứ! Con gái à, đi học mà lười sao? Lúc trước ta đâu có như con, hễ nghe đến nghỉ học là chán nản, con nói xem, đi học có thể gặp được thầy cô bạn bè, lại còn có việc để làm, nghỉ rồi thì chỉ ở nhà ăn ngủ
Kim Tuệ Nhi im lặng tỏ ra không nghe gì, cứ mặc cho ông nói. Sau khi đem mỗi thứ để vào một nơi, ánh mắt cô sáng lên: Ba a, vài hôm sau con nghỉ học rồi mình cùng làm bánh nhé!
------
Lớp học hôm nay nhộn nhịp hẳn ra, mọi người ai nấy đứng ngồi không yên, có lẽ khoảnh khắc họ mong chờ nhất là nghe được tiếng chuông báo hết giờ học, đó cũng là tiếng chuông báo quãng thời gian hưởng thụ của họ chính thức bắt đầu.
Kha Thanh Hạo cùng một đám bạn nữ trong lớp ngồi lại cùng nhau lên kế hoạch đi chơi Tết, thường ngày cậu là lớp phó kỷ luật luôn giữ trật tự, luôn luôn nghiêm túc, nhưng bây giờ hình tượng đó chính thức sụp đổ rồi. Sau khi quát một trận mà chẳng ai nghe, cậu đành nhảy vào góp vui cùng bọn họ. Hết nửa giờ đồng hồ mà chưa thấy Trương Hàn lên lớp, Kha Thanh Hạo liền phóng lên bục giảng đưa tay chỉ chỉ chỏ chỏ, ý muốn rủ rê cả lớp cùng nhau bàn kế hoạch đi chơi. Vừa nghe được tiếng đồng tình của lớp thì Trương Hàn cũng vừa bước vào.
Anh chị làm gì phấn khích như vậy?
Câu đầu tiên của Trương Hàn mất thiện cảm như vậy đó, nhưng hôm nay đám học trò không ai mặt nặng mày nhẹ với ông nữa, Là đang bàn kế hoạch đi chơi Tết, thầy a, chúng em định sẽ đến nhà cô Dương chơi một trận
Đám học trò vô tư nói, chỉ có Kim Tuệ Nhi và Hứa Thiên là im lặng, họ nhìn rõ ý tứ và suy nghĩ trong mắt nhau, có một chút căng thẳng. Sau khi dứt lời, lớp học ổn định lại, ít nhiều trong số học sinh đó đều nhận ra lời vừa rồi có chút không đúng, không khí bắt đầu có hơi gượng gạo. Trương Hàn im lặng một lúc lâu, sau đó ngoắc tay ra hiệu cả lớp ngồi xuống.
Hồ La La đá chân Lưu An: Nguy to rồi, chủ nhiệm không đến thăm mà lại đến nhà chủ nhiệm cũ. Thầy Trương chắc chắn sẽ rất buồn
Lưu An đáp rất nhỏ, chỉ nghe hơi chứ không thành lời: Mặc dù lớp mình có phần không thích ông ấy thật nhưng như vậy đúng là hơi quá rồi
Cả lớp rơi vào trầm mặc, cái không khí này im lặng và đáng sợ đến mức một con ruồi bay ngang cũng nghe rõ tiếng. Trương Hàn ngồi trên bàn giáo viên nhìn thấy rất rõ từng biểu cảm của học trò mình, rất nhanh hiểu ra vấn đề, ông bật cười: Đã liên hệ cô Dương trước chưa? Nếu không ngày đó cô bận không có nhà thì sao? Nếu có thể thì các em đều cùng nhau đến, cô Dương thấy học trò yêu thương mình như vậy chắc chắn sẽ rất vui
Câu nói của Trương Hàn mục đích là muốn xóa đi không khí căng thẳng đó, ông không muốn bọn trẻ này có chút tuổi đầu mà phải suy nghĩ nhiều, nào ngờ lời vừa nói ra lại khiến không khí im lặng càng thêm im lặng. Lúc này suy nghĩ đồng nhất của tất cả bọn họ chính là: Tiêu rồi, đây rõ ràng là thầy đang giận mà!
Trương Hàn thấy vậy cũng hết cách, ông cười hi hi ha ha: Nhà cô Dương cũng không gần đây lắm, nếu các em thích thú gặp cô như vậy, hay là trước Tết chúng ta cùng nhau đi du lịch một chuyến đi . Câu nói này thành công phá tan không khí quái dị đến nổi gai óc này. Cả đám học trò như không tin vào tai mình, không phải chứ, Trương Hàn là người chịu chơi như vậy hay sao? Du lịch trước Tết, đúng là ở Chấn Hoa trước nay chưa nghe nói đó. Các lớp học ở đây nếu có đi du lịch cũng là vào dịp hè, nhưng mà vẫn có rất ít lớp nghỉ hè mà vẫn còn liên lạc nhau để đi chơi, đa phần mỗi năm sẽ cũng nhau tham gia một kỳ cắm trại của trường.
Hứa Thiên thấy Kim Tuệ Nhi đang cười mỉm, lập tức kề miệng vào tai cô: Cậu nói xem, thầy đang muốn chúng ta được vui vẻ hay là muốn được gặp mặt cô Dương đây?
Kim Tuệ Nhi nghe ra suy nghĩ đen tối của tên hung thần này, liền quay sang lườm cậu một cái, nào ngờ gương mặt cậu đang rất gần mình, khoảng cách giữa hay gương mặt chưa bằng nửa gang tay. Kim Tuệ Nhi đỏ mặt, giơ tay đấm cậu một cái mạnh: Cậu đừng có nghĩ ai cũng đầu óc đen tối như mình .
Sau một câu nói mở đường của Trương Hàn, cả lớp liền lọt vào cái hố phấn khích quá độ, kể cả tiết học cuối cùng của thầy chủ nhiệm cũng nhẫn tâm bỏ qua, cùng nhau bàn bạc kế hoạch đi chơi trong năm mới. Hứa Thiên nghe chán đến mức nằm dài trên bàn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bạn nữ kế bên, thấy cô vẫn chăm chú nghe Hồ La La nói, liền nghĩ thầm: Cậu nghe bọn họ làm gì chứ, chúng ta sẽ có kế hoạch riêng mà! . Sau đó cậu lập tức nghe con tim phỉ báng chính mình: Hứa Thiên, mày thật là một tên cơ hội .
/75
|