Thịnh Thần chỉ còn một ngày ở lại Chấn Hoa. Mãi đến buổi tối trước khi đi, cậu mới ngồi viết đơn xin nghỉ việc. Đây vốn không phải là tình nguyện, cho nên Thịnh Thần viết qua loa một chút rồi để qua một bên, cậu chú tâm vào việc khác mà bản thân cho là vô cùng quan trọng, đó là phê duyệt cho Kim Tuệ Nhi đạt tốt môn của mình. Thịnh Thần biết điều này không hề dễ, bởi vì Kim Tuệ Nhi đến thời điểm hiện tại vẫn chưa vượt qua bài tổng kết môn, số tiết học cũng chưa đủ. Nhưng cá nhân Thịnh Thần nghĩ, sự cố gắng và trách nhiệm của cô thời gian qua đã đủ để cậu đặt bút ghi nhận, hơn nữa các giáo viên khác cũng chắc chắn không ý kiến gì về điều này. Hoàn thành phiếu tổng kết, Thịnh Thần khoác áo đi ra ngoài hóng gió, vừa lúc Hồ La La bước vào khu nhà tập thể. Lúc cậu còn ngỡ ngàng, cô đã chủ động: “Em có chuyện cần thầy giúp“.
Ngày đứng lớp cuối cùng của Thịnh Thần, mọi thứ đều như cũ. Cậu vẫn không thay đổi cách huấn luyện khắt khe của mình, mối thù bị thầy giáo dày vò này càng ngày càng sâu nặng, có điều chưa kịp lên đến đỉnh điểm thì đầu mối đã cao chạy xa bay. Những học sinh lớp 1 không hề biết điều này, cho nên vẫn kiên trì thực hiện huấn luyện, răm rắp nghe lời. Vì chỉ còn một ngày cuối, Thịnh Thần cho cả lớp nghỉ giải lao rất lâu, đang loay hoay sắp xếp đồ dùng, Hồ La La lại chạy đến thì thầm to nhỏ.
“Đây là lý lịch và phiếu điểm từ đầu năm đến giờ của Tiểu Nhi, thầy coi đây mà cân nhắc điểm số đi. Em khó khăn lắm mới lấy được ở chỗ cậu ấy, thầy mà để mất thì em với Tiểu Nhi không xong đâu” - Hồ La La chìa sấp giấy tờ ra.
“Được rồi. Làm xong thầy sẽ trả lại. À, nghe nói Hứa Thiên có chuyện gì quan trọng định hẹn gặp Tuệ Nhi sao?” - Thịnh Thần kiêng dè hỏi, trong đôi mắt toát lên chút tò mò mà lần đầu tiên Hồ La La được thấy.
“Sao thầy biết? Chuyện này em đã hứa với Hứa Thiên không được nói rồi” - La La đối với bộ mặt này của thầy giáo không biết phải trả lời thế nào - “Nhưng mà...hazza em thật sự không thể cho thầy biết rõ ràng, nhưng chủ yếu là Hứa Thiên muốn hẹn Tuệ Nhi ra nói rõ mọi chuyện, hình như là có ý định tỏ tình đó, cậu ấy nhờ em giữ giúp mấy món đồ, sợ mang về sẽ bị lũ cùng phòng kia ăn sạch”
Thịnh Thần nghe đến tỏ tình, con ngươi khẽ động, gương mặt toát lên chút hụt hẫng không dễ nói thành lời. Hồ La La nhìn Thịnh Thần có biểu hiện khác lạ, trong lòng khẽ run, cô hỏi nửa đùa nửa thật: “Thầy ghen à?“. Thịnh Thần bị nói trúng tim đen thì giật mình, liên tục chớp mắt: “Tôi tại sao phải ghen? À, ngày mai họ gặp nhau ở đâu?”
“Sáu giờ tối, sân bóng rổ”
Kim Tuệ Nhi mấy ngày nay nằm ở phòng y tế đã truyền vào ba chai nước biển, rất nhiệt tình mà ngủ. Lúc tỉnh dậy thấy tay mình còn cắm kim, cô ngước lên nhìn thấy trên móc đang treo chai nước biển thứ tư, trong lòng uể oải, chỉ biết tự trách bản thân mình không có chừng mực, biết cơ thể rất dễ bị cảm lạnh mà vẫn ngồi ở ngoài gió lạnh suốt một đêm, giờ thì hay rồi, số tiền dành dụm để mua album mấy tháng nay đã toi hơn một nửa.
Kim Tuệ Nhi bực mình rút kim để qua một bên, đi đến rửa mặt một chút cho tỉnh táo.
“Tuệ Nhi, tớ đến thăm cậu đây” - Hà Thi Thi để ba lô xuống giường, đối với Tuệ Nhi không biết khách sáo.
“Cậu không đi học sao? Đến sớm như vậy?” - Tuệ Nhi vẫn tập trung chuyên môn, một cái ngoáy nhìn cũng không có.
“Hôm nay là ngày nghỉ mà”
Kim Tuệ Nhi trợn nhẹ mắt, muốn trực tiếp đấm vào đầu mình một cái cho thôi đi cái bệnh đãng trí này, nhưng chủ yếu vẫn là thương cho bản thân mình: “Tớ quên mất.”
“Cậu đã nằm suốt trong này mấy ngày nay đến cả thời gian cũng không biết, hay là tối nay ra ngoài chơi với tớ đi” - Hà Thi Thi chạy đến đứng phía sau ôm lấy hai vai nhỏ bé của Tuệ Nhi.
“Tối nay tớ có hẹn với La La rồi” - Kim Tuệ Nhi đặc biệt không quan tâm lời mời gọi này của Thi Thi, cô bây giờ còn chưa khỏi bệnh, bắt cô ra ngoài sao, cảm giác địa ngục mấy ngày qua còn chưa quên đi đâu, còn dụ dỗ cô, không đời nào.
Hà Thi Thi tỏ vẻ như tận cùng thất vọng: “Tiếc quá, định rủ cậu đi xem ca nhạc. Tối nay cậu cùng Hồ La La đi đâu, tớ có thể đi cùng không?”
Kim Tuệ Nhi suy nghĩ một chút, rất khó khăn “Ừ” một tiếng.
Buổi chiều, Hồ La La chuẩn bị đi đến sân bóng thì mới hiện hộp quà hôm qua đã biến đâu mất rồi. Cô hốt hoảng nhìn khắp phòng, chỉ có lác đác vài người, hôm nay là cuối tuần, bọn họ sớm đã ra ngoài chơi rồi. Hồ La La đi đến giường đầu tiên túm lấy chân Nhất Chu: “Hôm nay cậu có thấy người khác vào phòng chúng ta không?” liền nhận được cái lắc đầu.
Đang lúc rối ren thì Kim Tuệ Nhi gương mặt còn xanh xao trở về khiến Hồ La La dời trọng tâm chú ý.
“Tớ chỉ hẹn cậu buổi tối nay thôi, không cần phải về luôn đâu, cậu còn chưa khỏe mà”
“Thôi đi, bên đó cũng đâu phải phòng bệnh riêng, cứ ít giờ lại có học sinh khác vào xin thuốc, tớ mệt chết đi được, về đây nghỉ vẫn tốt hơn” - Kim Tuệ Nhi để đồ đạc ra giường, chuẩn bị sắp xếp lại. Thấy Hồ La La vẫn đứng thừ người ra đó, Tuệ Nhi khó hiểu - “Cậu bị làm sao vậy? Không phải rủ tớ đi dạo sao? Còn không mau chuẩn bị đi”
Hồ La La giống như robot đồ chơi đã hết pin, ỉu xìu trở về giường nằm gối đầu lên đùi Tuệ Nhi: “Cậu chuẩn bị đi, tớ nằm nghỉ một lát vậy”
“Cậu nằm lên đùi tớ, bảo tớ chuẩn bị kiểu gì? Hay là tớ tại đây thay quần áo?”
Hồ La La ngóc đầu dậy, lườm Tuệ Nhi một cái rõ dài.
Hai người chuẩn bị xong, vừa bước ra trước cửa phòng thì gặp Hà Thi Thi, Hồ La La bực bội liếc nhìn Kim Tuệ Nhi, nhận lại một cái cười trừ.
Cơ thể Kim Tuệ Nhi còn khá yếu, cho nên từ trên xuống dưới đều kín đáo. Cô không do dự đem chiếc khăn của Hứa Thiên tặng mà choàng vào cổ, đội chiếc mũ len tròn rất trẻ con, choàng một chiếc áo măng tô dài qua gối, vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp.
Đến sân bóng, Kim Tuệ Nhi không phải là người duy nhất bất ngờ. Hứa Thiên đang đứng cùng Thịnh Thần cũng không khỏi khó hiểu, rõ ràng là Thịnh Thần hẹn cậu đến đây chơi bóng rổ, sao bây giờ lại có cả Hồ La La, Hà Thi Thi, nhất là Kim Tuệ Nhi nữa.
Hứa Thiên nhìn qua Thịnh Thần tìm câu trả lời, nhưng Thịnh Thần thì không hề có ý muốn giải thích với cậu.
“Hồ La La, thật xin lỗi, tôi vô tình để mất lý lịch với bảng điểm của Kim Tuệ Nhi rồi” - Thái độ của Thịnh Thần không có gì là ái nái, ngược lại còn muốn truy hỏi trách nhiệm người khác.
Hồ La La lập tức xù lông: “Biết trước như vậy em đã không đi lấy cho thầy. Em không biết, đó là việc của thầy, em không chịu trách nhiệm”
Hà Thi Thi nhìn La La: “Chẳng phải mất phiếu điểm thì cậu và Tuệ Nhi sẽ chịu trách nhiệm sao, còn nói với thầy như vậy?”
Hồ La La kéo Kim Tuệ Nhi qua một bên, đi đến gần Thi Thi: “Làm sao cậu biết? Thầy ấy làm mất thì liên quan gì tớ? “
“A...cậu thật là đáng sợ, rõ ràng đây là do cậu lấy đưa cho thầy, vã lại Tuệ Nhi là người đưa cho cậu, truy cứu ra còn chưa biết đâu” - Hà Thi Thi nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng.
“Hà Thi Thi, là cậu theo dõi tớ sao?”
Thi Thi rất nhanh đáp: “Tớ không có hứng thú đâu, cậu đừng có nói bậy”
“Chuyện này chỉ có tớ và thầy biết, tốt rồi. Giờ thì cậu lại hiểu rõ hơn” - Hồ La La càng tiến sát Thi Thi, giơ tờ giấy cứng lên trước mặt Hà Thi Thi - “Kể cả Kim Tuệ Nhi còn không biết, vì phiếu điểm vẫn còn ở đây”
Hà Thi Thi giật mình lùi về sau một bước.
“Lý lịch và phiếu điểm giả bị mất, hộp quà ở trên giường tớ cũng bị ai lấy đi, chỉ mới hôm qua nay thôi. Chuyện này chỉ có tớ và thầy biết, cậu nghĩ còn ai vào đây làm việc này?” - Hồ La La thản nhiên nói, nhưng từng lời nói ra đều nhấn mạnh, phả ra hơi thở mang ý định ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Cậu có bằng chứng gì? Tại sao lại là tớ?”
“Cậu còn cần bằng chứng sao? Thật ra lời cậu nói lúc nãy đã đủ làm bằng chứng rồi. Nhưng cậu còn muốn thêm thì tớ sẽ cho thêm, không sao, tớ là người cực kỳ rộng lượng” - Hồ La La lấy điện thoại ra, bật lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
“- Đều lấy hết cho tôi. Chiều nay tôi sẽ đến lấy.
- Tôi sớm đã lấy rồi, cô không định vào xem à?
- Gắn camera ở sân bóng là được. Cô nghĩ tôi có thể trực tiếp ở đó hay sao? Cô lo chuyện của mình đi, không hoàn thành được thì đừng mong được gì từ tôi”
Hà Thi Thi nghe âm thanh phát ra trong điện thoại vô cùng quen thuộc nhưng lại khiến cô sợ hãi. Hóa ra không phải một mình cô làm, một mình cô biết. Cái cảm giác bị người khác theo dõi mình quả thật đáng sợ. Hà Thi Thi nhìn người xung quanh mình, cảm tưởng bản thân đang bị ức hiếp thê thảm: “Các người hại tôi”
Hồ La La không để ý đến cô, quay sang hỏi Hứa Thiên: “Cậu có nhận ra ai không?”
Hứa Thiên im lặng không nói, khuôn mặt kìm nén tầng tầng sát khí, cố gắng để không phải lần nữa nổi giận trước mắt Kim Tuệ Nhi.
Gương mặt Hà Thi Thi như bị ánh nhìn của Hứa Thiên thiêu đốt đến cháy rụi, lần đầu tiên thấy Hứa Thiên đáng sợ đến thế, cho nên một câu cũng không dám nói.
“Sao các cậu đều im lặng như vậy? Hà Thi Thi, có phải chuyện thầy Thịnh bị đuổi việc cũng do cậu gây ra không?” - Hồ La La nói, nhìn thấy bên kia Thịnh Thần cũng rất muốn nghe câu trả lời.
“Tớ làm sao có được quyền lợi đó” - Hà Thi Thi gân cổ.
La La mỉm cười, cậu không nói người khác cũng đã biết cả rồi, còn giả vờ như không có quyền lực đó sao: “Cậu không có nhưng Châu Băng có“. Hồ La La nói tiếp: “Cũng là cậu đến thông báo cho Tiểu Nhi biết thầy Thịnh bị buộc thôi việc, khiến cho Tiểu Nhi hiểu lầm Hứa Thiên. Hà Thi Thi, cậu nghĩ quá đơn giản rồi, Kim Tuệ Nhi vốn chưa bao giờ nghi ngờ Hứa Thiên”
“Cậu nói dối. Kim Tuệ Nhi đã rất tức giận khi biết điều đó. Hồ La La, cậu đừng tưởng mình biết hết mọi chuyện, nếu như các cậu đều tin tưởng nhau thì sẽ không có lí do gì bị rạn nứt như vậy. Nếu các cậu hiểu nhau, mười người như tớ xen vào đều không thành vấn đề” - Hà Thi Thi nói một cách uất ức.
“Bọn tớ không đi đường vòng thì cậu sớm đã đạt được mục đích rồi”
Hứa Thiên không quan tâm người khác nói gì, hiện tại chỉ để ý đến biểu hiện của Kim Tuệ Nhi, nhưng tiếc là từ đầu đến cuối cô đều nhìn một chỗ, trên gương mặt không có gì thay đổi.
Hứa Thiên trực tiếp đi đến trước mặt Hà Thi Thi: “Lần này tôi bỏ qua cho cậu, cậu tốt nhất rời khỏi đây. Để tôi phát hiện còn lần sau, bất luận là nam hay nữ đều không có kết quả tốt”, giọng nói trầm ấm hàng ngày thay bằng ngữ khí âm u lạnh lẽo, ánh mắt cậu y như vừa nhuộm bảy tầng sương, đáng sợ và khó nhìn thấu.
Hà Thi Thi trước kia không tin, bây giờ bắt buộc phải tin. Đó là có tổn hại đến một người đàn ông như thế nào cũng được, nhưng nếu tổn thương người phụ nữ bên cạnh họ nửa lời, họ nhất định không dễ dàng bỏ qua. Cuối cùng cô cũng triệt để hiểu rõ vì sao Châu Băng lại vô dụng đến mức phải tìm đến cô như vậy, đó là bởi vì loại tình cảm Hứa Thiên dành cho Kim Tuệ Nhi bây giờ không ai có thể thay thế được.
Hà Thi Thi nhìn một lượt xung quanh, nước mắt xen lẫn câm phẫn rời đi. Mọi người rất nhanh sau đó lần lượt rời khỏi. Kim Tuệ Nhi bước đi yếu ớt, ánh mắt khước từ mọi sự giúp đỡ xung quanh. Cảm tưởng thế giới cuối cùng chỉ còn lại mình cô, dù ra sao cũng phải đi tiếp.
Hà Thi Thi đang thu dọn đồ đạc thì nghe tiếng Tuệ Nhi ở cửa. Kim Tuệ Nhi quan sát khắp phòng thấy không còn ai thì bước vào ngồi sau lưng Hà Thi Thi.
“Cậu đến đây làm gì? Muốn cười nhạo hay là mắng tớ? Hay cậu muốn tớ phải xin lỗi?” - Hà Thi Thi cố gắng che giấu tội lỗi.
Kim Tuệ Nhi đặt một sấp giấy cũ kỹ lên tay Thi Thi: “Tớ chỉ còn một ít tiền, cậu xem có dùng được trong việc gì không”
Hà Thi Thi lập tức hất tay: “Cậu làm sao biết tớ cần tiền? Đừng tỏ ra tốt bụng có được không?”
“Có những chuyện không cần tìm hiểu kỹ, sẽ làm tổn thương nhau. Cậu chỉ cần biết tớ là lớp trưởng, hoàn cảnh nhà cậu không thể nào giấu được tớ. Cậu là người tốt, vì không một người con hiếu thảo nào lại là kẻ xấu, chỉ là cách cậu thể hiện không đúng thôi. Cậu trở về trường cũ đi, nghỉ chưa được 45 ngày, vẫn có thể thoải mái học tiếp” - Kim Tuệ Nhi rất kiên nhẫn nói - “Thật ra nhà tớ không được sung túc gì đâu, ba tớ vẫn phải đi làm thuê kiếm sống. Ngày nào có ít dùng ít, có nhiều dùng nhiều. Vẫn sống rất vui vẻ. Cậu chỉ cần cố gắng cho sau này là được, đừng làm chuyện như vậy nữa. Sống thật tốt“. Kim Tuệ Nhi nói một mạch rồi dứt khoát rời đi. Hà Thi Thi ngồi bất động, nắm chặt số tiền trong tay, cảm giác vừa đau lòng vừa xấu hổ. Đau lòng vì sau bao nhiêu chuyện vẫn không giúp ích được gì, xấu hổ vì người vừa giúp đỡ mình chính là người mình ngày ngày muốn làm tổn hại.
Ngày hôm sau, Thịnh Thần thôi việc, Hà Thi Thi nghỉ học, Hứa Thiên cũng không thấy bóng dáng. Kim Tuệ Nhi đứng trên sân thượng hứng nắng sớm, nghĩ một chút về Hứa Thiên. Chắc chắn bây giờ cậu ấy đã đi gặp Châu Băng nói cho ra lẽ. Con người của cậu là vậy, Kim Tuệ Nhi sớm đã hiểu rõ. Trước mặt thì không có gì, nhưng sau lưng chuyện gì cũng phải rõ ràng, giải quyết triệt để mới thôi. Kim Tuệ Nhi vươn vai một cái, nghĩ cũng nên tranh thủ về nhà một chuyến, nhân cơ hội xem mấy chậu xương rồng của cô đã bị Kim Tống Bách hành hạ thành bộ dạng gì rồi.
Trong lúc chờ đợi bữa ăn “thịnh soạn” của Kim Tống Bách, Kim Tuệ Nhi ngồi rửa chân cho bà nội trước sân, cảm tưởng bà đã già đi rất nhiều nhưng nụ cười vẫn còn rất tươi. Người càng già càng giống trẻ con, Kim Tuệ Nhi nhìn bà, trong lòng cũng vui theo, chỉ ước mỗi ngày trôi qua đều bình yên như vậy.
Ngày đứng lớp cuối cùng của Thịnh Thần, mọi thứ đều như cũ. Cậu vẫn không thay đổi cách huấn luyện khắt khe của mình, mối thù bị thầy giáo dày vò này càng ngày càng sâu nặng, có điều chưa kịp lên đến đỉnh điểm thì đầu mối đã cao chạy xa bay. Những học sinh lớp 1 không hề biết điều này, cho nên vẫn kiên trì thực hiện huấn luyện, răm rắp nghe lời. Vì chỉ còn một ngày cuối, Thịnh Thần cho cả lớp nghỉ giải lao rất lâu, đang loay hoay sắp xếp đồ dùng, Hồ La La lại chạy đến thì thầm to nhỏ.
“Đây là lý lịch và phiếu điểm từ đầu năm đến giờ của Tiểu Nhi, thầy coi đây mà cân nhắc điểm số đi. Em khó khăn lắm mới lấy được ở chỗ cậu ấy, thầy mà để mất thì em với Tiểu Nhi không xong đâu” - Hồ La La chìa sấp giấy tờ ra.
“Được rồi. Làm xong thầy sẽ trả lại. À, nghe nói Hứa Thiên có chuyện gì quan trọng định hẹn gặp Tuệ Nhi sao?” - Thịnh Thần kiêng dè hỏi, trong đôi mắt toát lên chút tò mò mà lần đầu tiên Hồ La La được thấy.
“Sao thầy biết? Chuyện này em đã hứa với Hứa Thiên không được nói rồi” - La La đối với bộ mặt này của thầy giáo không biết phải trả lời thế nào - “Nhưng mà...hazza em thật sự không thể cho thầy biết rõ ràng, nhưng chủ yếu là Hứa Thiên muốn hẹn Tuệ Nhi ra nói rõ mọi chuyện, hình như là có ý định tỏ tình đó, cậu ấy nhờ em giữ giúp mấy món đồ, sợ mang về sẽ bị lũ cùng phòng kia ăn sạch”
Thịnh Thần nghe đến tỏ tình, con ngươi khẽ động, gương mặt toát lên chút hụt hẫng không dễ nói thành lời. Hồ La La nhìn Thịnh Thần có biểu hiện khác lạ, trong lòng khẽ run, cô hỏi nửa đùa nửa thật: “Thầy ghen à?“. Thịnh Thần bị nói trúng tim đen thì giật mình, liên tục chớp mắt: “Tôi tại sao phải ghen? À, ngày mai họ gặp nhau ở đâu?”
“Sáu giờ tối, sân bóng rổ”
Kim Tuệ Nhi mấy ngày nay nằm ở phòng y tế đã truyền vào ba chai nước biển, rất nhiệt tình mà ngủ. Lúc tỉnh dậy thấy tay mình còn cắm kim, cô ngước lên nhìn thấy trên móc đang treo chai nước biển thứ tư, trong lòng uể oải, chỉ biết tự trách bản thân mình không có chừng mực, biết cơ thể rất dễ bị cảm lạnh mà vẫn ngồi ở ngoài gió lạnh suốt một đêm, giờ thì hay rồi, số tiền dành dụm để mua album mấy tháng nay đã toi hơn một nửa.
Kim Tuệ Nhi bực mình rút kim để qua một bên, đi đến rửa mặt một chút cho tỉnh táo.
“Tuệ Nhi, tớ đến thăm cậu đây” - Hà Thi Thi để ba lô xuống giường, đối với Tuệ Nhi không biết khách sáo.
“Cậu không đi học sao? Đến sớm như vậy?” - Tuệ Nhi vẫn tập trung chuyên môn, một cái ngoáy nhìn cũng không có.
“Hôm nay là ngày nghỉ mà”
Kim Tuệ Nhi trợn nhẹ mắt, muốn trực tiếp đấm vào đầu mình một cái cho thôi đi cái bệnh đãng trí này, nhưng chủ yếu vẫn là thương cho bản thân mình: “Tớ quên mất.”
“Cậu đã nằm suốt trong này mấy ngày nay đến cả thời gian cũng không biết, hay là tối nay ra ngoài chơi với tớ đi” - Hà Thi Thi chạy đến đứng phía sau ôm lấy hai vai nhỏ bé của Tuệ Nhi.
“Tối nay tớ có hẹn với La La rồi” - Kim Tuệ Nhi đặc biệt không quan tâm lời mời gọi này của Thi Thi, cô bây giờ còn chưa khỏi bệnh, bắt cô ra ngoài sao, cảm giác địa ngục mấy ngày qua còn chưa quên đi đâu, còn dụ dỗ cô, không đời nào.
Hà Thi Thi tỏ vẻ như tận cùng thất vọng: “Tiếc quá, định rủ cậu đi xem ca nhạc. Tối nay cậu cùng Hồ La La đi đâu, tớ có thể đi cùng không?”
Kim Tuệ Nhi suy nghĩ một chút, rất khó khăn “Ừ” một tiếng.
Buổi chiều, Hồ La La chuẩn bị đi đến sân bóng thì mới hiện hộp quà hôm qua đã biến đâu mất rồi. Cô hốt hoảng nhìn khắp phòng, chỉ có lác đác vài người, hôm nay là cuối tuần, bọn họ sớm đã ra ngoài chơi rồi. Hồ La La đi đến giường đầu tiên túm lấy chân Nhất Chu: “Hôm nay cậu có thấy người khác vào phòng chúng ta không?” liền nhận được cái lắc đầu.
Đang lúc rối ren thì Kim Tuệ Nhi gương mặt còn xanh xao trở về khiến Hồ La La dời trọng tâm chú ý.
“Tớ chỉ hẹn cậu buổi tối nay thôi, không cần phải về luôn đâu, cậu còn chưa khỏe mà”
“Thôi đi, bên đó cũng đâu phải phòng bệnh riêng, cứ ít giờ lại có học sinh khác vào xin thuốc, tớ mệt chết đi được, về đây nghỉ vẫn tốt hơn” - Kim Tuệ Nhi để đồ đạc ra giường, chuẩn bị sắp xếp lại. Thấy Hồ La La vẫn đứng thừ người ra đó, Tuệ Nhi khó hiểu - “Cậu bị làm sao vậy? Không phải rủ tớ đi dạo sao? Còn không mau chuẩn bị đi”
Hồ La La giống như robot đồ chơi đã hết pin, ỉu xìu trở về giường nằm gối đầu lên đùi Tuệ Nhi: “Cậu chuẩn bị đi, tớ nằm nghỉ một lát vậy”
“Cậu nằm lên đùi tớ, bảo tớ chuẩn bị kiểu gì? Hay là tớ tại đây thay quần áo?”
Hồ La La ngóc đầu dậy, lườm Tuệ Nhi một cái rõ dài.
Hai người chuẩn bị xong, vừa bước ra trước cửa phòng thì gặp Hà Thi Thi, Hồ La La bực bội liếc nhìn Kim Tuệ Nhi, nhận lại một cái cười trừ.
Cơ thể Kim Tuệ Nhi còn khá yếu, cho nên từ trên xuống dưới đều kín đáo. Cô không do dự đem chiếc khăn của Hứa Thiên tặng mà choàng vào cổ, đội chiếc mũ len tròn rất trẻ con, choàng một chiếc áo măng tô dài qua gối, vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp.
Đến sân bóng, Kim Tuệ Nhi không phải là người duy nhất bất ngờ. Hứa Thiên đang đứng cùng Thịnh Thần cũng không khỏi khó hiểu, rõ ràng là Thịnh Thần hẹn cậu đến đây chơi bóng rổ, sao bây giờ lại có cả Hồ La La, Hà Thi Thi, nhất là Kim Tuệ Nhi nữa.
Hứa Thiên nhìn qua Thịnh Thần tìm câu trả lời, nhưng Thịnh Thần thì không hề có ý muốn giải thích với cậu.
“Hồ La La, thật xin lỗi, tôi vô tình để mất lý lịch với bảng điểm của Kim Tuệ Nhi rồi” - Thái độ của Thịnh Thần không có gì là ái nái, ngược lại còn muốn truy hỏi trách nhiệm người khác.
Hồ La La lập tức xù lông: “Biết trước như vậy em đã không đi lấy cho thầy. Em không biết, đó là việc của thầy, em không chịu trách nhiệm”
Hà Thi Thi nhìn La La: “Chẳng phải mất phiếu điểm thì cậu và Tuệ Nhi sẽ chịu trách nhiệm sao, còn nói với thầy như vậy?”
Hồ La La kéo Kim Tuệ Nhi qua một bên, đi đến gần Thi Thi: “Làm sao cậu biết? Thầy ấy làm mất thì liên quan gì tớ? “
“A...cậu thật là đáng sợ, rõ ràng đây là do cậu lấy đưa cho thầy, vã lại Tuệ Nhi là người đưa cho cậu, truy cứu ra còn chưa biết đâu” - Hà Thi Thi nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng.
“Hà Thi Thi, là cậu theo dõi tớ sao?”
Thi Thi rất nhanh đáp: “Tớ không có hứng thú đâu, cậu đừng có nói bậy”
“Chuyện này chỉ có tớ và thầy biết, tốt rồi. Giờ thì cậu lại hiểu rõ hơn” - Hồ La La càng tiến sát Thi Thi, giơ tờ giấy cứng lên trước mặt Hà Thi Thi - “Kể cả Kim Tuệ Nhi còn không biết, vì phiếu điểm vẫn còn ở đây”
Hà Thi Thi giật mình lùi về sau một bước.
“Lý lịch và phiếu điểm giả bị mất, hộp quà ở trên giường tớ cũng bị ai lấy đi, chỉ mới hôm qua nay thôi. Chuyện này chỉ có tớ và thầy biết, cậu nghĩ còn ai vào đây làm việc này?” - Hồ La La thản nhiên nói, nhưng từng lời nói ra đều nhấn mạnh, phả ra hơi thở mang ý định ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Cậu có bằng chứng gì? Tại sao lại là tớ?”
“Cậu còn cần bằng chứng sao? Thật ra lời cậu nói lúc nãy đã đủ làm bằng chứng rồi. Nhưng cậu còn muốn thêm thì tớ sẽ cho thêm, không sao, tớ là người cực kỳ rộng lượng” - Hồ La La lấy điện thoại ra, bật lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
“- Đều lấy hết cho tôi. Chiều nay tôi sẽ đến lấy.
- Tôi sớm đã lấy rồi, cô không định vào xem à?
- Gắn camera ở sân bóng là được. Cô nghĩ tôi có thể trực tiếp ở đó hay sao? Cô lo chuyện của mình đi, không hoàn thành được thì đừng mong được gì từ tôi”
Hà Thi Thi nghe âm thanh phát ra trong điện thoại vô cùng quen thuộc nhưng lại khiến cô sợ hãi. Hóa ra không phải một mình cô làm, một mình cô biết. Cái cảm giác bị người khác theo dõi mình quả thật đáng sợ. Hà Thi Thi nhìn người xung quanh mình, cảm tưởng bản thân đang bị ức hiếp thê thảm: “Các người hại tôi”
Hồ La La không để ý đến cô, quay sang hỏi Hứa Thiên: “Cậu có nhận ra ai không?”
Hứa Thiên im lặng không nói, khuôn mặt kìm nén tầng tầng sát khí, cố gắng để không phải lần nữa nổi giận trước mắt Kim Tuệ Nhi.
Gương mặt Hà Thi Thi như bị ánh nhìn của Hứa Thiên thiêu đốt đến cháy rụi, lần đầu tiên thấy Hứa Thiên đáng sợ đến thế, cho nên một câu cũng không dám nói.
“Sao các cậu đều im lặng như vậy? Hà Thi Thi, có phải chuyện thầy Thịnh bị đuổi việc cũng do cậu gây ra không?” - Hồ La La nói, nhìn thấy bên kia Thịnh Thần cũng rất muốn nghe câu trả lời.
“Tớ làm sao có được quyền lợi đó” - Hà Thi Thi gân cổ.
La La mỉm cười, cậu không nói người khác cũng đã biết cả rồi, còn giả vờ như không có quyền lực đó sao: “Cậu không có nhưng Châu Băng có“. Hồ La La nói tiếp: “Cũng là cậu đến thông báo cho Tiểu Nhi biết thầy Thịnh bị buộc thôi việc, khiến cho Tiểu Nhi hiểu lầm Hứa Thiên. Hà Thi Thi, cậu nghĩ quá đơn giản rồi, Kim Tuệ Nhi vốn chưa bao giờ nghi ngờ Hứa Thiên”
“Cậu nói dối. Kim Tuệ Nhi đã rất tức giận khi biết điều đó. Hồ La La, cậu đừng tưởng mình biết hết mọi chuyện, nếu như các cậu đều tin tưởng nhau thì sẽ không có lí do gì bị rạn nứt như vậy. Nếu các cậu hiểu nhau, mười người như tớ xen vào đều không thành vấn đề” - Hà Thi Thi nói một cách uất ức.
“Bọn tớ không đi đường vòng thì cậu sớm đã đạt được mục đích rồi”
Hứa Thiên không quan tâm người khác nói gì, hiện tại chỉ để ý đến biểu hiện của Kim Tuệ Nhi, nhưng tiếc là từ đầu đến cuối cô đều nhìn một chỗ, trên gương mặt không có gì thay đổi.
Hứa Thiên trực tiếp đi đến trước mặt Hà Thi Thi: “Lần này tôi bỏ qua cho cậu, cậu tốt nhất rời khỏi đây. Để tôi phát hiện còn lần sau, bất luận là nam hay nữ đều không có kết quả tốt”, giọng nói trầm ấm hàng ngày thay bằng ngữ khí âm u lạnh lẽo, ánh mắt cậu y như vừa nhuộm bảy tầng sương, đáng sợ và khó nhìn thấu.
Hà Thi Thi trước kia không tin, bây giờ bắt buộc phải tin. Đó là có tổn hại đến một người đàn ông như thế nào cũng được, nhưng nếu tổn thương người phụ nữ bên cạnh họ nửa lời, họ nhất định không dễ dàng bỏ qua. Cuối cùng cô cũng triệt để hiểu rõ vì sao Châu Băng lại vô dụng đến mức phải tìm đến cô như vậy, đó là bởi vì loại tình cảm Hứa Thiên dành cho Kim Tuệ Nhi bây giờ không ai có thể thay thế được.
Hà Thi Thi nhìn một lượt xung quanh, nước mắt xen lẫn câm phẫn rời đi. Mọi người rất nhanh sau đó lần lượt rời khỏi. Kim Tuệ Nhi bước đi yếu ớt, ánh mắt khước từ mọi sự giúp đỡ xung quanh. Cảm tưởng thế giới cuối cùng chỉ còn lại mình cô, dù ra sao cũng phải đi tiếp.
Hà Thi Thi đang thu dọn đồ đạc thì nghe tiếng Tuệ Nhi ở cửa. Kim Tuệ Nhi quan sát khắp phòng thấy không còn ai thì bước vào ngồi sau lưng Hà Thi Thi.
“Cậu đến đây làm gì? Muốn cười nhạo hay là mắng tớ? Hay cậu muốn tớ phải xin lỗi?” - Hà Thi Thi cố gắng che giấu tội lỗi.
Kim Tuệ Nhi đặt một sấp giấy cũ kỹ lên tay Thi Thi: “Tớ chỉ còn một ít tiền, cậu xem có dùng được trong việc gì không”
Hà Thi Thi lập tức hất tay: “Cậu làm sao biết tớ cần tiền? Đừng tỏ ra tốt bụng có được không?”
“Có những chuyện không cần tìm hiểu kỹ, sẽ làm tổn thương nhau. Cậu chỉ cần biết tớ là lớp trưởng, hoàn cảnh nhà cậu không thể nào giấu được tớ. Cậu là người tốt, vì không một người con hiếu thảo nào lại là kẻ xấu, chỉ là cách cậu thể hiện không đúng thôi. Cậu trở về trường cũ đi, nghỉ chưa được 45 ngày, vẫn có thể thoải mái học tiếp” - Kim Tuệ Nhi rất kiên nhẫn nói - “Thật ra nhà tớ không được sung túc gì đâu, ba tớ vẫn phải đi làm thuê kiếm sống. Ngày nào có ít dùng ít, có nhiều dùng nhiều. Vẫn sống rất vui vẻ. Cậu chỉ cần cố gắng cho sau này là được, đừng làm chuyện như vậy nữa. Sống thật tốt“. Kim Tuệ Nhi nói một mạch rồi dứt khoát rời đi. Hà Thi Thi ngồi bất động, nắm chặt số tiền trong tay, cảm giác vừa đau lòng vừa xấu hổ. Đau lòng vì sau bao nhiêu chuyện vẫn không giúp ích được gì, xấu hổ vì người vừa giúp đỡ mình chính là người mình ngày ngày muốn làm tổn hại.
Ngày hôm sau, Thịnh Thần thôi việc, Hà Thi Thi nghỉ học, Hứa Thiên cũng không thấy bóng dáng. Kim Tuệ Nhi đứng trên sân thượng hứng nắng sớm, nghĩ một chút về Hứa Thiên. Chắc chắn bây giờ cậu ấy đã đi gặp Châu Băng nói cho ra lẽ. Con người của cậu là vậy, Kim Tuệ Nhi sớm đã hiểu rõ. Trước mặt thì không có gì, nhưng sau lưng chuyện gì cũng phải rõ ràng, giải quyết triệt để mới thôi. Kim Tuệ Nhi vươn vai một cái, nghĩ cũng nên tranh thủ về nhà một chuyến, nhân cơ hội xem mấy chậu xương rồng của cô đã bị Kim Tống Bách hành hạ thành bộ dạng gì rồi.
Trong lúc chờ đợi bữa ăn “thịnh soạn” của Kim Tống Bách, Kim Tuệ Nhi ngồi rửa chân cho bà nội trước sân, cảm tưởng bà đã già đi rất nhiều nhưng nụ cười vẫn còn rất tươi. Người càng già càng giống trẻ con, Kim Tuệ Nhi nhìn bà, trong lòng cũng vui theo, chỉ ước mỗi ngày trôi qua đều bình yên như vậy.
/75
|