Vẫn như mấy lần, Dương Thiên Bình đều cõng nàng lên nhà. Hoàng tiểu thư ngồi trên lưng anh, lấy hai tay che mũi anh và mũi mình. Đến trước cửa phòng trò, anh vẫn để nàng trên lưng rồi lúi húi mở khóa. Khi bước vào căn phòng trọ anh mới cẩn thận đặt nàng xuống. Tiểu thư sang chảnh vừa vào phòng đã cởi hết đồ ra. Dương Thiên Bình thấy vậy liền nhanh tay đóng cửa khóa chặt lại. Quay vào mắng yêu nàng: “Tiểu thư của anh, em không sợ người ta nhìn thấy hay sao?”
“Sợ gì chứ? Đồ lót của em đều là hàng mốt nhất đấy.”
Dương Thiên Bình thở dài, không biết cô nàng này là cố tình trêu anh hay là phóng khoáng thật: “Anh biết, anh biết trên người em đều là đồ đẹp, đồ tốt nhưng anh không muốn ai nhìn thấy hết. Biết không hả?”
“Vì sao?” Hoàng Kim Minh quay người lại, cảnh xuân tươi đẹp đập vào mắt Dương Thiên Bình khiến yết hầu của anh liên tục di chuyển.
Anh tiến lại ôm cô ngã ra giường, tay anh lần vào nơi nhạy cảm của cô: “Vì nó là của anh. Anh chỉ muốn một mình độc chiếm.”
Hoàng Kim Minh phì cười: “Lúc nãy anh vừa nói chia tay mà. Anh không sợ em sẽ cho người khác hay sao?”
Vừa nghe cô nói xong, mặt của Dương Thiên Bình liền đanh lại: “Anh cấm em đấy. Dù anh có chết cũng không cho em làm vậy.”
Hoàng Kim Minh bĩu môi nói: “Anh sẽ nhập ngũ hay sao? Sống chết cái gì? Chia tay rồi còn muốn người ta nhịn cả đời chắc? Đồ ích kỷ...”
“Minh Minh...” Dương Thiên Bình hét lớn tên cô để cô thôi lầm bầm chuyện vớ vẩn.
Cô giật mình quay lại nhìn hắn. Hắn tức giận liền nói: “Chuyện lúc nãy anh xin lỗi. Sau này anh không bao giờ nghĩ đến nữa. Nhưng anh cấm em có suy nghĩ quan hệ với người khác. Đây không phải lần đầu anh nói chuyện này nhưng sẽ là lần cuối anh cảnh cáo em. Bởi vì...”
Hoàng Kim Minh hất mặt hỏi: “Bởi vì sao?”
“Anh không chịu nổi chuyện đó. Nó đau đớn và mất mát hơn mọi thứ anh từng gặp trong đời.”
Có lẽ vì vậy mà sau này khi hắn mất tích nàng cũng chỉ có thể ở yên chờ đợi hắn, sinh và nuôi lớn Tinh Vân. Không dám có ý nghĩ khác chỉ duy nhất sợ hắn buồn mà thôi. Tình yêu vốn là kỳ lạ như vậy, luôn nghĩ về cảm nhận của đối phương trước nhất.
“Á...Thiên Bình, chậm chút...em không chịu nổi.”
“Minh Minh...tim em thế nào rồi, có khó chịu không? Có cần uống thuốc không?” Dương Thiên Bình lo lắng hỏi. Sau đó hắn nhanh chóng đi ra khỏi người nàng.
Nhiều khi nàng cứ nghĩ vì sao hắn lại chịu thương một “con bệnh” như nàng? Nếu hắn nói nàng yêu một kẻ nghèo như hắn là thiệt thòi của nàng thì nàng lại nghĩ hắn yêu phải một “con bệnh” như nàng chính là thiệt thòi của hắn. Tiền bạc có thể từ từ kiếm nhưng căn bệnh bẩm sinh này của nàng thì không biết phải làm khổ hắn bao nhiêu đây.
“Thiên Bình, anh tiếp tục đi. ” Hoàng Kim Minh đưa hai mắt ngây dại nhìn hắn. Nhưng Dương Thiên Bình đã lắc đầu nói: “Không được, sức khỏe của em quan trọng hơn.” Sau đó hắn quay ra một góc giường “tự xử”. Hoàng Kim Minh nhìn thấy mà thật tự ái. Nàng quay mặt vào tường không thèm nhìn hắn nữa. Cho đến khi hắn quay lại ôm nàng hỏi: “Minh Minh, em ngủ rồi sao?”
Nhưng hắn lại nhìn thấy vai nàng rung lên, hắn để ý một chút thì nghe tiếng nấc, hình như là nàng đang khóc. Hắn liền sợ xanh mặt nói: “Minh Minh, em không sao chứ?”
Nàng không trả lời chỉ lắc đầu. Hắn liền nói: “Anh đã làm gì sai, em cứ đánh anh, mắng anh chứ xin em đừng khóc.”
Nhưng nàng vẫn rưng rức ôm mặt khóc. Dương Thiên Bình không hiểu chuyện gì, tay chân lúng túng rung rung. Trái tim hắn đau đớn như ai bóp nghẹt khi thấy nước mắt nàng từng dòng từng dòng chảy xuống tay mình.
Hắn liền không chịu nổi kéo nàng vào lòng vuốt ve: “Minh Minh đừng khóc nữa. Khóc nhiều em sẽ bị mệt. Có chuyện gì mau nói với anh.”
“Thiên Bình, có phải em không phải là người đàn bà hoàn chỉnh không?” Nàng nũng nịu trong lòng hắn nói tiếng được tiếng mất.
Dương Thiên Bình nhíu mày khó hiểu hỏi lại: “Minh Minh, em nói gì vậy?”
“Em không thể thỏa mãn anh. Anh sẽ nhanh chóng chán em. Chi bằng chúng ta chia tay luôn đi. Anh không cần chịu đựng em nữa.” Hoàng Kim Minh cao ngạo chưa bao giờ thấy tự ti về bản thân mình như vậy.
Dương Thiên Bình cốc nhẹ vào trán nàng nói: “Minh Minh, em nói linh tinh gì vậy?Ai nói em không thỏa mãn được anh. Anh rất thích thậm chí nghiện quan hệ với em. Anh không dám tưởng tượng cuộc đời này của anh còn có thể có lạc thú nào hơn việc được ở bên em. Anh không cho em có suy nghĩ tự ti ngốc nghếch đó.”
“Anh nói có thật không?” Hoàng Kim Minh lí nhí nói.
Dương Thiên Bình liền nói ngay: “Thật! Em là tuyệt nhất. Anh vô cùng hài lòng. Được chưa tiểu thư mít ướt?”.
Hoàng Kim Minh lại băn khoăn: “Vậy sao anh lại kết thúc sớm như vậy?”
Dương Thiên Bình liền nói: “Thứ nhất là hôm nay em vừa phát bệnh, thứ hai là anh lo em mang thai.”
Hoàng Kim Minh tròn mắt nói: “Em vẫn uống thuốc mà.”
Dương Thiên Bình lắc đầu nói: “Thuốc tránh thai chỉ mới đưa vào sử dụng thhời gian vài chục năm, không chắc an toàn. Anh không muốn em hại cơ thể. Hơn nữa, em có bệnh tim, không hỏi bác sĩ mà tự ý uống thuốc như vậy rất là nguy hiểm. Sau này đừng dùng nữa.”
Hoàng Kim Minh ấp úng nói: Nhưng em không dám đi hỏi bác sĩ, lỡ ba em biết được.”
Dương Thiên Bình ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Anh biết, anh biết, cho nên anh không muốn để em tiếp tục dùng nữa. Sau này anh sẽ cẩn thận kiềm chế hoặc dùng cách bảo vệ khác. Được không?!”
Hoàng Kim Minh liền vui vẻ trở lại ngẩng mặt lên nhìn tên ngốc đang ôm mình, thì ra hắn cũng không quá ngốc như nàng nghĩ.
“Minh Minh, hứa với anh, sau này đừng khóc nữa được không. Anh không chịu nổi khi thấy em khóc. Anh đau lòng lắm!”
Nàng nghe xong liền gật đầu xúc động hỏi: “Thiên Bình, sao anh lại chịu yêu “con bệnh” như em vậy? Em sẽ là gánh nặng của anh.”
Dương Thiên Bình liền xoa xoa hai má ửng hồng mịn màng của nàng nhẹ giọng nói: “Không cho em nói như vậy. Minh Minh của anh là tốt nhất, hoàn mĩ nhất. Chỉ cần được ở bên em, anh đã mãn nguyện.”
Sau này dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng khi thấy nàng khóc hắn vẫn là không chịu nổi. Tất cả những gì có trong lòng Dương Thiên Bình là Minh Minh. Sau này cũng vẫn là Minh Minh. Cho nên dù cuộc sống thay đổi thế nào thì hắn cũng sẽ bất chấp tất cả để ở bên cạnh nàng. Nàng là lý do duy nhất để hắn phấn đấu, chịu cực chịu khổ, chịu tủi nhục và tồn tại trong cuộc sống.
Ngược lại vì hắn mà tiểu thư đỏng đảnh cũng đã thay đổi, biết suy nghĩ và sống vì người khác. Cũng vì tình yêu sâu sắc của hắn mà nàng có động lực sống để nuôi lớn Tinh Vân.
- -----
Trong tình yêu vốn dĩ không có được mất cũng không có hơn kém càng không có hoàn mĩ. Nếu có thì chỉ là vì quá thương nhau cho nên cùng nhau làm cho tình yêu trở nên hoàn mĩ để cuộc sống thêm tốt đẹp mà thôi.
Nhìn vào Kim Minh và Dương Thiên Bình, hai người họ ai cũng có khuyết điểm tự ti của bản thân mình nhưng vì yêu nhau họ chấp nhận vượt qua mọi khó khăn, suy nghĩ cho nhau và cùng nhau đi đến cuộc sống hôn nhân tự nguyện dù trễ nhưng là mãi mãi. Đó mới là sự thăng hoa của tình yêu đôi lứa.
“Sợ gì chứ? Đồ lót của em đều là hàng mốt nhất đấy.”
Dương Thiên Bình thở dài, không biết cô nàng này là cố tình trêu anh hay là phóng khoáng thật: “Anh biết, anh biết trên người em đều là đồ đẹp, đồ tốt nhưng anh không muốn ai nhìn thấy hết. Biết không hả?”
“Vì sao?” Hoàng Kim Minh quay người lại, cảnh xuân tươi đẹp đập vào mắt Dương Thiên Bình khiến yết hầu của anh liên tục di chuyển.
Anh tiến lại ôm cô ngã ra giường, tay anh lần vào nơi nhạy cảm của cô: “Vì nó là của anh. Anh chỉ muốn một mình độc chiếm.”
Hoàng Kim Minh phì cười: “Lúc nãy anh vừa nói chia tay mà. Anh không sợ em sẽ cho người khác hay sao?”
Vừa nghe cô nói xong, mặt của Dương Thiên Bình liền đanh lại: “Anh cấm em đấy. Dù anh có chết cũng không cho em làm vậy.”
Hoàng Kim Minh bĩu môi nói: “Anh sẽ nhập ngũ hay sao? Sống chết cái gì? Chia tay rồi còn muốn người ta nhịn cả đời chắc? Đồ ích kỷ...”
“Minh Minh...” Dương Thiên Bình hét lớn tên cô để cô thôi lầm bầm chuyện vớ vẩn.
Cô giật mình quay lại nhìn hắn. Hắn tức giận liền nói: “Chuyện lúc nãy anh xin lỗi. Sau này anh không bao giờ nghĩ đến nữa. Nhưng anh cấm em có suy nghĩ quan hệ với người khác. Đây không phải lần đầu anh nói chuyện này nhưng sẽ là lần cuối anh cảnh cáo em. Bởi vì...”
Hoàng Kim Minh hất mặt hỏi: “Bởi vì sao?”
“Anh không chịu nổi chuyện đó. Nó đau đớn và mất mát hơn mọi thứ anh từng gặp trong đời.”
Có lẽ vì vậy mà sau này khi hắn mất tích nàng cũng chỉ có thể ở yên chờ đợi hắn, sinh và nuôi lớn Tinh Vân. Không dám có ý nghĩ khác chỉ duy nhất sợ hắn buồn mà thôi. Tình yêu vốn là kỳ lạ như vậy, luôn nghĩ về cảm nhận của đối phương trước nhất.
“Á...Thiên Bình, chậm chút...em không chịu nổi.”
“Minh Minh...tim em thế nào rồi, có khó chịu không? Có cần uống thuốc không?” Dương Thiên Bình lo lắng hỏi. Sau đó hắn nhanh chóng đi ra khỏi người nàng.
Nhiều khi nàng cứ nghĩ vì sao hắn lại chịu thương một “con bệnh” như nàng? Nếu hắn nói nàng yêu một kẻ nghèo như hắn là thiệt thòi của nàng thì nàng lại nghĩ hắn yêu phải một “con bệnh” như nàng chính là thiệt thòi của hắn. Tiền bạc có thể từ từ kiếm nhưng căn bệnh bẩm sinh này của nàng thì không biết phải làm khổ hắn bao nhiêu đây.
“Thiên Bình, anh tiếp tục đi. ” Hoàng Kim Minh đưa hai mắt ngây dại nhìn hắn. Nhưng Dương Thiên Bình đã lắc đầu nói: “Không được, sức khỏe của em quan trọng hơn.” Sau đó hắn quay ra một góc giường “tự xử”. Hoàng Kim Minh nhìn thấy mà thật tự ái. Nàng quay mặt vào tường không thèm nhìn hắn nữa. Cho đến khi hắn quay lại ôm nàng hỏi: “Minh Minh, em ngủ rồi sao?”
Nhưng hắn lại nhìn thấy vai nàng rung lên, hắn để ý một chút thì nghe tiếng nấc, hình như là nàng đang khóc. Hắn liền sợ xanh mặt nói: “Minh Minh, em không sao chứ?”
Nàng không trả lời chỉ lắc đầu. Hắn liền nói: “Anh đã làm gì sai, em cứ đánh anh, mắng anh chứ xin em đừng khóc.”
Nhưng nàng vẫn rưng rức ôm mặt khóc. Dương Thiên Bình không hiểu chuyện gì, tay chân lúng túng rung rung. Trái tim hắn đau đớn như ai bóp nghẹt khi thấy nước mắt nàng từng dòng từng dòng chảy xuống tay mình.
Hắn liền không chịu nổi kéo nàng vào lòng vuốt ve: “Minh Minh đừng khóc nữa. Khóc nhiều em sẽ bị mệt. Có chuyện gì mau nói với anh.”
“Thiên Bình, có phải em không phải là người đàn bà hoàn chỉnh không?” Nàng nũng nịu trong lòng hắn nói tiếng được tiếng mất.
Dương Thiên Bình nhíu mày khó hiểu hỏi lại: “Minh Minh, em nói gì vậy?”
“Em không thể thỏa mãn anh. Anh sẽ nhanh chóng chán em. Chi bằng chúng ta chia tay luôn đi. Anh không cần chịu đựng em nữa.” Hoàng Kim Minh cao ngạo chưa bao giờ thấy tự ti về bản thân mình như vậy.
Dương Thiên Bình cốc nhẹ vào trán nàng nói: “Minh Minh, em nói linh tinh gì vậy?Ai nói em không thỏa mãn được anh. Anh rất thích thậm chí nghiện quan hệ với em. Anh không dám tưởng tượng cuộc đời này của anh còn có thể có lạc thú nào hơn việc được ở bên em. Anh không cho em có suy nghĩ tự ti ngốc nghếch đó.”
“Anh nói có thật không?” Hoàng Kim Minh lí nhí nói.
Dương Thiên Bình liền nói ngay: “Thật! Em là tuyệt nhất. Anh vô cùng hài lòng. Được chưa tiểu thư mít ướt?”.
Hoàng Kim Minh lại băn khoăn: “Vậy sao anh lại kết thúc sớm như vậy?”
Dương Thiên Bình liền nói: “Thứ nhất là hôm nay em vừa phát bệnh, thứ hai là anh lo em mang thai.”
Hoàng Kim Minh tròn mắt nói: “Em vẫn uống thuốc mà.”
Dương Thiên Bình lắc đầu nói: “Thuốc tránh thai chỉ mới đưa vào sử dụng thhời gian vài chục năm, không chắc an toàn. Anh không muốn em hại cơ thể. Hơn nữa, em có bệnh tim, không hỏi bác sĩ mà tự ý uống thuốc như vậy rất là nguy hiểm. Sau này đừng dùng nữa.”
Hoàng Kim Minh ấp úng nói: Nhưng em không dám đi hỏi bác sĩ, lỡ ba em biết được.”
Dương Thiên Bình ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Anh biết, anh biết, cho nên anh không muốn để em tiếp tục dùng nữa. Sau này anh sẽ cẩn thận kiềm chế hoặc dùng cách bảo vệ khác. Được không?!”
Hoàng Kim Minh liền vui vẻ trở lại ngẩng mặt lên nhìn tên ngốc đang ôm mình, thì ra hắn cũng không quá ngốc như nàng nghĩ.
“Minh Minh, hứa với anh, sau này đừng khóc nữa được không. Anh không chịu nổi khi thấy em khóc. Anh đau lòng lắm!”
Nàng nghe xong liền gật đầu xúc động hỏi: “Thiên Bình, sao anh lại chịu yêu “con bệnh” như em vậy? Em sẽ là gánh nặng của anh.”
Dương Thiên Bình liền xoa xoa hai má ửng hồng mịn màng của nàng nhẹ giọng nói: “Không cho em nói như vậy. Minh Minh của anh là tốt nhất, hoàn mĩ nhất. Chỉ cần được ở bên em, anh đã mãn nguyện.”
Sau này dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng khi thấy nàng khóc hắn vẫn là không chịu nổi. Tất cả những gì có trong lòng Dương Thiên Bình là Minh Minh. Sau này cũng vẫn là Minh Minh. Cho nên dù cuộc sống thay đổi thế nào thì hắn cũng sẽ bất chấp tất cả để ở bên cạnh nàng. Nàng là lý do duy nhất để hắn phấn đấu, chịu cực chịu khổ, chịu tủi nhục và tồn tại trong cuộc sống.
Ngược lại vì hắn mà tiểu thư đỏng đảnh cũng đã thay đổi, biết suy nghĩ và sống vì người khác. Cũng vì tình yêu sâu sắc của hắn mà nàng có động lực sống để nuôi lớn Tinh Vân.
- -----
Trong tình yêu vốn dĩ không có được mất cũng không có hơn kém càng không có hoàn mĩ. Nếu có thì chỉ là vì quá thương nhau cho nên cùng nhau làm cho tình yêu trở nên hoàn mĩ để cuộc sống thêm tốt đẹp mà thôi.
Nhìn vào Kim Minh và Dương Thiên Bình, hai người họ ai cũng có khuyết điểm tự ti của bản thân mình nhưng vì yêu nhau họ chấp nhận vượt qua mọi khó khăn, suy nghĩ cho nhau và cùng nhau đi đến cuộc sống hôn nhân tự nguyện dù trễ nhưng là mãi mãi. Đó mới là sự thăng hoa của tình yêu đôi lứa.
/107
|