Cuối cùng một người đàn ông khôi ngô, thanh tú, thở hồng hộc chen tới. Sau khi anh ta nhìn rõ mọi việc, gầm thét lên như điên dại.
- Súc sinh! Bỏ cô ấy ra! - Người đàn ông khôi ngô, thanh tú đó, mắt đỏ ngầu, giống như một con bò tót nổi điên, hung dữ hất ngã hai gã to lớn đứng chắn trước đám người. Anh kéo gã đàn ông đang đè trên người cô ra, giáng mạnh một cú. Trông có vẻ thanh tú đến vậy, nhưng nắm đấm lại vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi gã đàn ông bị nện liên tục dưới đất kia không còn gượng dậy được. Mấy gã khác kinh ngạc buông tay.
- Trần Phong! - Cô vùng vẫy, muốn nhào vào lòng anh.
Mấy gã đàn ông dùng mắt trao đổi với nhau, đồng thời quyết định để một tên ở lại canh chừng cô, những tên khác sẽ đối phó vói người đàn ông không biết lễ độ kia.
Đám côn đồ bắt đầu vây lấy Trần Phong.
Bởi vì đã xuất hiện người “dũng sĩ” đầu tiên dám vuốt râu hùm, “lên không?” -Mấy chàng thanh niên trong đám người vây quanh đã bắt đầu thấy máu nóng dồn lên, đùn đẩy nhau.
Cuối cùng, có một cậu trai trẻ hít mạnh một hơi, lấy dũng khí:
- Không chịu được nữa!
- Đúng vậy! sợ gì! Dù sao cũng lâu rồi không được đánh nhau!
Mấy cậu thanh niên đang trong độ tuổi đi học cũng lần lượt nhảy ra.
Không khí cuối cùng đã có chút xoay chuyển.
- Đừng, đừng, đừng! - Cô vừa hơi phát sốt vừa la khóc, kinh hãi tới tức thở.
Trần Phong không rời nửa bước ở bên cô.
- Qua rồi, qua rồi. - Anh vỗ nhẹ vào cô, giọng nói suýt nghẹn lại.
Tiểu Ngốc cũng không ngừng lo lắng liếm liếm vào bàn chân cô, tiếng “ư ử” nghe cũng như đang khóc rất thê thiết.
- Biến đi, biến đi... - Cô lại chìm vào cơn ác mộng không thể thoát ra.
La hét!
Suy sụp!
- Lương!!! - Cô đột nhiên ngồi dậy, gọi lớn tên anh.
Bàn tay đang nhẹ vỗ vỗ vào vai cô của Trần Phong ngưng lại.
Cô nhìn quanh bốn phía, ngay cả phía sau tủ quần áo cũng không bỏ sót, ánh mắt cô, rất bức thiết tìm kiếm cái cảm giác an toàn quen thuộc đó.
Thế nhưng, không có. Góc nào cũng đều không thấy anh...
Thực sự, không có.
Cô đờ đẫn từng chút từng chút trượt vào lại trong chăn. Lặng lẽ sụp đổ. Không có bất kỳ ai là chỗ dựa cho cô.
- Chịu khó nghỉ ngơi, anh sẽ luôn ở phòng khách. - Không đành lòng lại tận mắt nhìn thấy nước mắt cô, anh tắt đèn, đang định khép cửa.
- Đừng, đừng, tắt đèn... - Giọng cô run run phát ra từ trong chăn.
- Được. - Trần Phong lại bật đèn sáng lên.
- Trần Phong... thực sự sẽ không lừa em sao? Sẽ không đi chứ? - Cô biết, hàng xóm mới không có nghĩa vụ chăm sóc cô, thế nhưng, giờ cô chỉ có một mình, thực sự rất sợ.
- Yên tâm, anh sẽ không đi đâu. - Anh an ủi cô, đảm bảo.
Anh đi ra ngoài, lần này không khép cửa lại nữa, nhìn cô lúc này đang yên lặng nhắm mắt, nói rất nhẹ rất nhẹ:
- Em chưa bảo anh đứng dậy, anh sẽ không bao giờ bỏ đi...
Anh tình nguyện dùng rất nhiều rất nhiều thời gian để chờ đợi, không phải vì nuối tiếc, mà vì sự bảo vệ. Anh sẽ canh chừng cô, cho đến tận khi nào chắc chắn rằng cô đang hạnh phúc.
Anh ra phòng khách, tối nay anh sẽ tạm ở đây.
Giờ, anh không thể quá tiếp cận cô, nhưng cũng không thể cách xa cô quá. Bởi vì cô đã hơi tỉnh lại, sau khi xảy ra chuyện như vậy, trừ cái người thân mật nhất với cô ấy, cô có lẽ sẽ rất sợ những người khác giới.
Chiếc túi xách mà anh giúp cô mang về vẫn còn đặt trong phòng khách, Trần Phong do dự, đấu tranh một lúc rồi kéo chiếc khóa túi xách, lấy điện thoại ở trong ra. Phải thông báo cho cái người đó biết! Giờ, người mà cô cần không phải anh mà là người đó!
Anh cúi đâu, tìm danh bạ điện thoại trong máy của cô, muốn tìm số điện thoại của người đó.
Đột nhiên, hai tiếng “tút tút” báo tin gửi ảnh đến vang lên, anh không kịp ngừng tay lại, vô tình nhấn vào nút xem.
Là một tấm ảnh.
Anh hoàn toàn ngây người.
Người đàn ông trong bức ảnh đó, anh quen biết.
“Tút tút, tút tút!”. Các tin nhắn gửi ảnh điên cuồng được gửi tới, từng trang từng trang.
Anh xem từng trang một.
Nhìn thấy mà lo sợ.
Người đàn ông đó, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa tình tứ nhìn vào người phụ nữ khác, có thể làm tan nát cõi lòng của bất cứ người vợ nào! Bọn họ xếp hàng trong khu vui chơi, người phụ nữ đó dựa đầu vào vai anh ta, anh ta cúi đầu nói với cô ta cái gì đó, trên miệng thậm chí còn thoáng mỉm cười.
Anh ta mang người phụ nữ đó cùng bay lên không trung, thậm chí còn để mặc cô ta vừa la hét vừa rúc vào lòng mình. Anh ta không hề đẩy ra, trong bất cứ tấm ảnh nào, cũng đều không thấy!
Trần Phong hít thở khó khăn, anh cúi đầu, không hề do dự, đem tất cả những tấm ảnh đó, xóa sạch hoàn toàn.
Người con gái mà anh yêu, tối nay đã chịu quá đủ sự tổn hại về tinh thần và thể xác, anh không thể để những người đó bức cô đến phát điên! Chỉ là, lần này, anh đã không còn tin rằng người đàn ông đó có thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Anh cần phải tự mình vĩnh viễn canh chừng cô!
Sự việc đó, đã qua được ba ngày.
Sáng sớm, cô tỉnh dậy.
Ánh mặt tròi sáng chói tháng năm chiếu lên mặt cô, thế nhưng không hề có chút ấm áp. Chân tay cô vẫn lạnh đến thấu xương.
Tiểu Ngốc nhìn thấy cô đã tỉnh, không ngừng “ư ư” liếm vào bàn chân lạnh lẽo như muốn truyền thêm hơi ấm cho cô.
Thế nhưng, vô tác dụng.
Cổ tay cô hiện ra những vệt thâm đỏ, là dấu vết của cuộc khống chế ngày hôm đó. Trên cơ thể trắng ngần dưới lớp áo ngủ của cô, còn hằn đầy những dấu tím xanh, đó là cái cơ thể đã từng bị kẻ khác lăng nhục, gột cũng không thể gột sạch.
Mấy ngày gần đây, hàng xóm mới luôn ở bên cô, nói chuyện rất nhiều với cô, đáng tiếc, anh không có tài ăn nói, những lời khuôn mẫu và ngờ nghệch của anh làm cô có thể nhận thấy, anh đã học thuộc rất nhiều sách vở về tâm lý học.
Cho dù chỉ là vì để không phụ lòng tốt của hàng xóm mới, cô cũng cần khỏe lại! Thế nhưng...
Cô ôm lấy Tiểu Ngốc, áp vào cái cổ ấm áp của nó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô biết, mình đã ốm.
- Tiểu Ngốc, mẹ với bố phải ly hôn rồi, con có muốn tiếp tục theo người mẹ ngốc nghếch này không? - Cô nghẹn ngào hỏi.
Tiểu Ngốc dùng ánh mắt đau buồn nhìn vào người mẹ lúc này cũng đang như vậy của nó.
- Bố đi là đi liền một tuần, ngay cả một từ một chữ cũng không có! Mẹ không muốn cho bố cơ hội nữa, thực sự không muốn cho nữa! - Cô khóc không ra hơi.
Tiểu Ngốc ư ử một tiếng, liếm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, dường như đang thay bố cầu xin.
- Mẹ đảm bảo, cho dù chết đói, cho dù bị ốm, cũng sẽ chăm sóc tốt cho con! Cho nên, con đừng bỏ mẹ, có được không? - Cô ôm lấy Tiểu Ngốc khóc lớn.
Tiếng ư ử của Tiểu Ngốc càng mạnh hơn, không ngừng cọ xát vào cằm cô, điệu bộ an ủi rất giống như đang gật đầu.
Cô lau khô nước mắt, tự nhủ, số phận của An Tử Minh không thể bi thảm đến thế được, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn!
Cô ôm lấy Tiểu Ngốc, chân trần, bước xuống đất. Mở cửa phòng.
- Đói rồi phải không? Mẹ làm... - Chữ “cơm” ngưng lại.
Cô trợn tròn mắt, sợ đến hồn bay phách lạc.
Cả một phòng khách đầy rắn.
Con nhe răng, con bò, con trườn, con vặn cuốn, con nhìn chằm chằm vào cô một cách kỳ dị... nhiều không đếm xuể, dần dần tiến lại gần cô...
Tiểu Ngốc nhảy từ lòng cô xuống, sủa lên vô cùng hung dữ nhưng vẫn sợ hãi nhích lùi lại phía sau. Cô cũng vậy, sợ hãi lùi lại từng bước.
Đột nhiên, một con rắn đã phát hiện ra “con mồi”, vươn thẳng người, thè lưỡi thở phì phì hướng về phía cô, sau đó tung người lên không bay đến. Tiểu Ngốc cũng nhảy lên, dùng hết sức mạnh của hàm răng.
Con rắn cắn thật mạnh.
Tiểu Ngốc đau đến trợn mắt.
- Á! - Cô la thất thanh, không biết tại sao lại dũng cảm đến đưa tay túm lấy con rắn lớn, vứt thật mạnh ra xa.
Cô ôm lấy Tiểu Ngốc, chạy như bay về phòng, sau khi đã nhốt mình qua nhiều lớp khóa, run lên như cầy sấy.
Cô vồ lấy điện thoại, như điên cuồng nhấn gọi vào số máy của ban quản lý tòa nhà.
Tại sao lại có thể như vậy? Trong nhà làm sao có thể có rắn được!!!
Ban quản lý lập tức thông báo cho chuyên gia về rắn và vườn bách thú đến xử lý đồng thời yêu cầu cô vảy dấm vào trong phòng, thế nhưng cô làm sao còn dám mở cánh cửa đó ra? Ngoài cửa, những tiếng “phì phì” không ngừng vọng tới, cô dường như còn nhìn thấy cảnh rất nhiều rất nhiều rắn đang ngoắc chiếc miệng đỏ lòm định tiến về phía mình.
Chờ đợi, hóa ra khó khăn đến vậy, từng giây từng phút đều làm cô có cảm giác tử thần đang vẫy tay về phía mình.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhào tới.
- Những con rắn đó không có độc! Thế nhưng tôi không đảm bảo lần tới liệu có sơ ý để lẫn vào con rắn độc nào không! Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hôm nay luật sư Lương sẽ bay về nước, tôi hy vọng khi anh ta vừa từ máy bay xuống, sẽ nhận được yêu cầu ly hôn của cô! – Đầu dây bên kia, một giọng cười lạnh lùng - Anh ta rất thích chia rẽ gia đình nhà người khác? Được! Vậy thì lấy gia đình anh ta bù lại! Ngày mà luật sư Lương ký tên, Giang Thừa Vũ tôi sẽ còn sung sướng hơn anh ta!
Sau đó anh ta còn nói điều gì đó, thế nhưng cô đã không còn nghe rõ.
Cô thấp giọng, muốn bật cười, thế nhưng còn chưa kịp cười đã hoảng hốt nhận thấy, cái cơ thể đang không ngừng co giật của Tiểu Ngốc, đã từ từ cứng lại.
Cô tự tay chôn cất Tiểu Ngốc.
Suốt cả quá trình, cô không hề rơi nước mắt. Thì ra, khi tim đã đau đến cực điểm thì sẽ chỉ còn lại tê dại.
Thời khắc mà Tiểu Ngốc chết, cũng là lúc cô như bị kéo xuống một hang động vừa tối vừa sâu, bị nuốt chửng vào trong đó. Là sự sắp đặt của ông trời sao? Mối liên hệ duy nhất có thể còn tồn tại giữa cô và anh sau này, cũng đã không còn nữa.
Từ chối cái ý tốt muốn cùng đi với cô của bác sĩ Trần, cô một mình lặng lẽ.
Cô đi đến rất nhiều nhà hàng, chỉ là, nơi nào cũng chỉ đứng ngoài cổng, nhìn qua cửa kính, những nhà hàng đó, là hồi ức giữa cô và anh. Ở trong đó, cô đã từng cười, từng quan tâm, lại càng đã từng sùng bái đối với người đàn ông ngồi trước mặt.
Anh cúi đâu chọn món, nhìn chăm chăm vào cô, từ chút thú vị lúc ban đầu dần dần đã trở thành cưng nựng, từng ánh mắt đó vẫn còn đọng lại trong đầu óc cô.
Trước nay họ chưa từng thực sự yêu đương, tình cảm giữa hai người được xây dựng trên cơ sở của sự ăn uống. Trên thế giới này, bạn tình bạn cơm rượu vốn không đáng tin cậy nhất, huống hồ là hôn nhân. Đột nhiên, cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình dường như đã được xây dựng trong ảo ảnh.
Khẽ nhếch môi, thế nhưng cô dù cố gắng thế nào, cũng không thể nặn ra một nụ cười. Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong tấm kính của nhà hàng, thực sự rất xa lạ.
Cô, có còn là An Tử Minh không? Con người đã không còn biết cười của mình, có thực sự vẫn là chính mình? Cô sờ lên gương mặt mình, các ngón tay chỉ có cảm giác lạnh buốt.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
- A lô? Ai vậy? - Giọng nói của chính mình, suy sụp đến đáng sợ.
- Đã nhận được ảnh chưa? – Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ lạnh lùng và ngạo mạn.
- Ảnh gì? - Cô không chút biểu cảm hỏi lại.
Trên đời này, cũng chỉ có người phụ nữ đó mới có cách nói không khách khí đến vậy.
- Còn giả vờ ngây ngô? - Đối phương nói một cách lạnh lùng - Đừng nói là cô chưa nhìn thấy chúng tôi ở Mỹ đã hạnh phúc đến thế nào!
- Cô rốt cuộc muốn nói gì? - Minh Minh mặt không chút biểu cảm hỏi.
- Cô chưa nhận được tôi có thể gửi lại! Hy vọng cô có thể rút lui để đổi lẩy cái kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người!
Cùng với lúc Minh Minh dập máy, từng trang từng trang ảnh cũng được gửi tới.
Cô nhấn nút xem, từng trang, đều “sắc nét vô cùng”! Ảnh thật đẹp!
Người chụp ảnh, chắc hẳn phải là nhiếp ảnh gia! Thế nên mới có thể chụp được
Ánh mắt “sâu thăm thầẳ” đến vậy của chồng cô và vẻ mặt “đắm say” đến vậy của người phụ nữ kia.
Đẹp... Đẹp đến đau lòng!
Cô không gục ngã, đã trải qua nhiêu chuyện như vậy, những tấm ảnh này, đã không còn đáng để cô gục ngã.
“Cô có thể đến sân bay, chứng kiến “lời nói thật”! Hy vọng đây sẽ là lần kết thúc cuối cùng của chúng ta” - Một dòng tin nhắn.
Cô hít thở một hơi thật mạnh.
Lời nói thật? Quả thực, cô cũng rất muốn biết!
- Cô Khương, chúng ta chia tay ở đây thôi! - Anh cười nhẹ với Khương Du Tâm. Cuộc vui nào cuối cùng rồi cũng phải chia tay. Anh đã đi tới quyết định, cho dù mối tình đầu đẹp đến thế nào, cũng chỉ là quá khứ.
- Vụ án của cô căn bản đã không còn vấn đề gì lớn, những sự việc tiếp theo, tôi sẽ giao cho Emily xử lý!
Quyết định của anh không chỉ khiến Khương Du Tâm mà ngay cả Emily cũng ngây người.
- Cô Khương, xin hãy tin Emily, cô ấy là một luật sư rất chuyên nghiệp, nếu có vấn đề gì, tôi có thể góp ý cho cô ấy. - Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Có một thứ cảm giác như thoát ra khỏi màn sương mù đến nơi quang đãng, tình yêu và hôn nhân, anh chọn cái thứ hai.
Trong chuyến đi tới Mỹ lần này, anh đã tự đặt cho mối tình đầu của mình một dấu chấm hết, một dấu chấm hết không còn tiếc nuối cho quá khứ. Xách hành lý lên, anh thở phào.
Đến giờ, điêu duy nhất anh cần đối mặt là về nhà, anh cần suy nghĩ kỹ, làm thế nào để nói chuyện với vợ mình, làm thế nào để gây dựng lại niềm tin của cuộc hôn nhân. Thế nhưng, trước hết, anh cần lấy lại cái dũng khí để đối mặt với cô.
Vừa bước đi được mấy bước, eo anh, đã bị ôm chặt lấy.
- Đây là câu trả lời của anh cho tình yêu sao? - Khương Du Tâm chất vấn.
Một điều cô Khương, hai điều cô Khương, là lời đáp về sự vứt bỏ đối với tình yêu của anh?
Khóe mắt còn lại của Khương Du Tâm, nhìn thấy một cái bóng mảnh mai, chầm chậm tới gần.
Đây là câu trả lời của anh đối với tình yêu? Thực lòng mà nói, cái gì là tình yêu, anh đã ngày càng trở nên mơ hồ. Tình yêu, là cuộc sống hiện thực, hay là sự mịt mù do sự khuấy động của ký ức?
- Anh đã thử. Anh đã thử dùng ánh mắt nóng bỏng như thời niên thiếu để nhìn em, anh đã thử chấp nhận cái ôm mà trước đây mình rất muốn có, để khiến anh toàn tâm toàn ý cảm nhận được về tình yêu, thực sự anh đã thử! Thế nhưng, mỗi ánh mắt mà anh nhìn em, mỗi lần ôm em, sự rung động còn chưa thấy đâu đã tràn đầy cảm giác tội lỗi. - Ánh mắt không tin tưởng của vợ, thường hết lần này đến lần khác hiện ra trước mắt anh.
Cảm giác tội lỗi?
Khương Du Tâm và cái bóng kia đều ngưng lại.
- Đó là do cái đạo đức, cái trách nhiệm của anh ép buộc! Lớp trưởng, anh không thể lừa dối chính mình, anh vẫn còn yêu em! - Một tiếng lớp trưởng đã kéo theo cả hồi ức đến.
Anh cười đau khổ:
- Có lẽ, anh thực sự vẫn còn yêu em, thế nhưng, anh không thể phụ lòng cô ấy.
Khương Du Tâm bắt đầu kích động:
- Lương Tử Tích, anh thật nực cười, anh đã từng yêu cô ấy chưa? Có từng yêu cô ấy như đã từng yêu em không?
Yêu? Trong hôn nhân, anh hình như chưa từng thực sự nghĩ đến vấn đề đó.
- Cô ấy rất thích hợp với anh. - Đây là đáp án mà anh có thể nghĩ đến - Cũng là người thân mà anh không thể vứt bỏ.
Ba năm kết hôn, không tính đến tình yêu, Minh Minh thực sự rất thích hợp với anh.
- Là vì anh đã cưới cô ta, là vì một cuộc hôn nhân chỉ cưới mà không yêu, anh chấp nhận hy sinh tình yêu của mình sao?! - Khương Du Tâm không cam lòng, khóe mắt liếc nhìn về phía cái bóng đứng cách đó không xa, cô cần để cô ta thấy sự không cam lòng của mình!
- Nếu như vậy có thể làm lòng em thoải mái một chút, em muốn nghĩ thế nào thì cứ cho rằng như thế đi. - Anh thở dài.
- Lương Tử Tích, em không cho phép anh đi! - Trên khuôn mặt luôn cao ngạo đó, lúc này đầy những vệt nước mắt, ngay cả lớp trang điểm tinh tế cũng sắp bị xóa nhòa.
- Đừng như vậy... - Mặt anh cũng lộ ra đầy vẻ đau khổ.
Bọn họ không ai phát hiện ra, cái bóng mảnh mai đó, đã quay người từ từ rời xa.
Anh lại hít một hơi thật sâu, gỡ đôi tay đang cuốn chặt lấy eo mình xuống. Những tình cảm mà năm đó không thể lấy lại được, từ nay về sau, anh sẽ dần dần làm loãng chúng, cho đến lúc không còn bị quá khứ ám ảnh.
Thế cho nên, anh đã thu xếp cả rồi, đều đã thu xếp cả rồi!
- Lương Tử Tích! - Cô cuống cuồng gọi, thế nhưng không ngăn được bước chân kiên quyết của anh. Cái bóng đĩnh đạc đó, từ từ xa dần trong đôi đồng tử của cô.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Du Tâm thoáng một tia hỗn loạn, cô dùng khăn giấy lau đi những vệt nước mắt của mình.
Rất lâu sau, một đôi giày đen bước đến trước mặt cô, lo lắng hỏi:
- Cô Khương... cô vẫn ổn chứ?
Giọng nói rất quen thuộc.
Cô run rẩy ngước mắt lên.
Thì ra, cô là kẻ chia uyên rẽ thúy.
Cảm giác tội lỗi, không thể phụ lòng, phù hợp, trách nhiệm hôn nhân, hy sinh. Thì ra đây là tất cả những gì có được của cuộc hôn nhân ba năm này.
Nằm trên sàn phòng khách, cô không cười nổi, những lời thật lòng đó đã khiến cô tổn thương vô cùng.
Cô không cần trách nhiệm của anh, không cần sự hy sinh của anh, chia tay đi, cô thực sự đã rất mệt. Sau này, cứ để cuộc sống xô bồ xóa nhòa hình ảnh của nhau!
Cô thừa nhận, cô vẫn còn yêu anh, tình yêu không phải là một nét chữ bằng phấn, không cách gì có thể trong chớp mắt mà xóa đi tất cả, thế nhưng, cô tin rằng, bất cứ thứ tình yêu nào, cũng có thể lãng quên dần theo năm tháng.
Một ngày không xa nữa, An Tử Minh sẽ vui vẻ hơn bất cứ ai!
Mặt trời đã chầm chậm xuống núi, tiếng tích tắc của thời gian từng giây từng phút qua đi, anh cuối cùng đã không về nhà.
Cô sớm đã nghĩ hết từng câu từng chữ, cũng dần dần trấn tĩnh lại, cô ngước mắt, đã mười một giờ. Một nét cười giễu cợt, thoáng hiện trên môi cô. Là cái gì đã hết lần này đến lần khác trói chặt lấy chân anh?
Đột nhiên, chuông điện thoại của cô reo lên, cô tiện tay với lấy, nhấn nghe. Sau đó, cô nghe thấy tiếng thở hổn hển rất kỳ lạ và tiếng đàn ông rên lên đau đón. Âm thanh như rắn độc quấn quýt, khiến lưng cô toát mồ hôi lạnh.
- Tích, em yêu anh... đây là đêm cuối cùng của chúng ta, hãy “yêu” em đi...
- Du Tâm, anh... cũng yêu em. - Giọng người đàn ông vì đang trong lúc cao trào say đắm đã vỡ vụn.
Cô đờ đẫn tắt máy. Giọng nói đó, cô nhận ra.
Vô số đêm, anh quấn chặt trên cơ thể cô, hừng hực như lửa, chỉ là, anh chưa từng nói từ “yêu”.
- Cẩu - nam - nữ! - Cô nghiến răng, thốt ra ba từ. Đột nhiên có một dòng cảm giác phẫn nộ đến muốn giết người, tràn ngập trong lòng cô.
Cô trước nay chưa từng thực sự hận anh, dù anh hết lần này đến lần khác nói dối, thậm chí cho dù anh có làm những chuyện tổn thương cô hơn nữa, cô cũng vì cảm kích trước những ngày tháng tốt đẹp mà anh đã từng dành cho mà không cho phép mình hận một người đã từng thân mật đến vậy. Thế nhưng, giờ phút này, cô hận anh, hận vô cùng! Cô nắm chặt điện thoại, đập liên tục xuống sàn nhà.
- Cẩu nam nữ! cẩu nam nữ! – Nắm tay cô đã đập đến tóe máu, thế nhưng vẫn không ngừng không ngừng đập. Cô không đau, không đau chút nào!
Không phải chưa từng nghĩ tới, anh có lẽ sớm đã phản bội cô về xác thịt, thế nhưng, cô thường dùng chút ngây thơ cuối cùng còn sót lại để tin vào anh. Thế nhưng, đêm nay, trái tim cô, lòng tự tôn của cô, đều đã bị làm vụn nát.
Bọn họ ở Mỹ, thì ra không chỉ có ôm nhau! Mà sớm đã lên giường! Cái gì là đêm cuối cùng! Thì ra, trái tim cô không phải đã tê dại, không phải thực sự không còn cảm thấy gì!
- An Tử Minh, mày không được phát điên! Không được mất kiểm soát, không được không cam lòng! Tất cả những thứ gì của họ không liên quan đến mày, không liên quan! - Cô hết lần này đến lần khác tự an ủi mình.
Trong cơ thể như có hai con người đang đau đớn giằng co, một bảo thù hận, một bảo buông xuôi. Hai thứ cảm xúc, giống như ngọn lao sắc bén và chiếc khiên kiên cố, một xuyên qua, một đỡ lại, đều rất ngang bằng, sắp giày vò cô đến gục ngã.
Cô chạy đến bên tủ rượu, ở đó có “kho báu” mà anh căn bản không hề để ý nhưng lại nhất định không cho cô động tới, cô mở nắp bình rượu, nốc mạnh một hơi.
- Bình tĩnh một chút, An Tử Minh, đừng tự hủy hoại mình! Đừng tự hủy hoại mình! - Hai tay cô không ngừng run lên, họng bỏng rát, thế nhưng cô không tìm được cảm giác say. Làm thế nào đây? Cô vẫn muốn giết người! Cô muốn giết chết đôi cẩu nam nữ đã mang đến cảm giác nhục nhã này cho mình!
- Tại sao lại lên giường gấp như vậy, tại sao không đợi sau khi tôi “tác thành” cho các người? - Mặt cô đẫm nước mắt, còn chưa đến mấy phút, cô đã mở tiếp một chai rượu khác.
- Tôi phải tiêu diệt các người! Cẩu nam nữ! Tôi phải tiêu diệt các người! - Ôm bình rượu, cô lảo đảo vấp ngã, chai rượu vỡ vụn ra sàn. Cô sờ thấy điện thoại, nước mắt đẫm đầy mặt.
Trong máy còn có số điện thoại mà Giang Thừa Vũ gọi đến, chỉ cần một cái nhấn, đem từng trang từng trang ảnh này gửi cho người đàn ông đáng sợ đó, sự nghiệp luật sư của Lương Tử Tích sẽ đi đời! Hoặc là, gửi những tấm ảnh đó cho tòa soạn, để mặc ngày mai khắp đầu đường cuối phố đều tràn lan tin tức, một đại luật sư Lương nào đó đã thông đồng với một người đàn bà danh giá họ Khương nào đó. Tin đồn xấu xa này, đủ để khiến đôi cẩu nam nữ đó chết một trăm lần một vạn lần.
- A - A - A - Cô đấm ngực gào thét.
An Tử Minh cái đồ vô dụng này, mày lại không làm được! Không làm được! Ngửa mặt nhìn lên, cô khóc liên hồi.
Cô bây giờ, chỉ mong chưa từng quen biết Lương Tử Tích!
Cô khóc đã mệt, nằm dài trên sàn nhà, như một người đã chết. Trong đôi mắt mơ hồ vì men rượu, cô có một thứ ảo giác, hình như lại nhìn thấy rất nhiều rất nhiều rắn, từng đôi từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô một cách kỳ dị, bọn chúng bò, trườn, tiến lại gần cô, sau đó cuốn lấy cổ cô, cuộn chặt, cuộn chặt...
Cô cố hít thở mạnh nhưng vẫn không thoát ra khỏi cảm giác tức thở đó. Cô sợ hãi nhào đến trước điện thoại, nhấn gọi về nhà.
- A lô? - Đầu dây bên kia truyền đến giọng của mẹ, cô khóc lớn nói:
- Mẹ! Con về nhà có được không? Mẹ thu nhận con có được không?
Trong điện thoại, mẹ cằn nhằn một cách không vui:
- An Tử Minh, có phải con lại uống rượu roi không? Làm vợ người ta cũng phải tử tế một chút, đừng có tưởng được chồng chiều chuộng, mà cứ như đứa trẻ lên ba như thế!
- Con muốn ly hôn! Con không thể kiên trì ở chỗ này được nữa, con thực sự sắp chết rồi! - Cô khóc to nói một cách lộn xộn.
- Con say đến điên roi sao? - Mẹ tức giận - Con gái gả đi cũng như bát nước đổ đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến ấm ức một chút là lại đòi về nhà mẹ! Con nghe cho rõ đây, cho dù con có chết cũng phải chết ở nhà họ Lương!
“Cạch” một tiếng, mẹ giận dữ cúp máy.
Muốn chết cũng phải chết ở nhà họ Lương? Cô cười lên khanh khách. Đúng vậy, tại sao không dứt khoát chết luôn ở nhà họ Lương?
Ánh đèn màu vàng nhạt phản chiếu lên những màu sắc lộng lẫy, giống như lời mời gọi hấp dẫn của tử thần.
“Con à, đến đây, đến đây... hãy để người đàn ông đó nhìn thấy một thi thể lạnh lẽo, để anh ta suốt đời sống trong ác mộng, để khi anh ta hễ động tới người phụ nữ đó lại giống như nhìn thấy máu và nước mắt của con!” - Một con rắn độc như luồn vào trái tim tuyệt vọng của cô.
Cô nhặt mảnh thủy tinh lên, vạch từng nhát từng nhát xuống cổ tay của mình, đau đến há miệng nhưng lại có một thứ khoái cảm như được trả thù. Máu nhỏ xuống từng giọt. Chỉ là, thì ra những thứ chiếu trên vô tuyến đều là lừa người khác, cứ chảy như thế này, đến tận sáng mai cô cũng chưa chết được.
Máu vẫn nhỏ, cô lảo đảo chạy đến tủ rượu lôi một bình ra mở.
- Anh mới đầu không lưu tâm, và em tuổi trẻ còn nông nổi... - Cô chạy ra ban công, giơ cao bình rượu, hướng về phía mặt trăng hát lớn - Đến thì dễ nhưng đi thì khó, hàng chục năm phiêu bạt trong nhân thế, phân ly thì dễ nhưng tụ họp thì khó, mối sầu ngàn năm giữa yêu và hận... - Vừa hát như điên dại, nước mắt của cô vừa tuôn rơi.
Cứ như thế này mà “bay” xuống, cái thế gian bụi bặm này, cô đã chán ghét lắm rồi. Ở thế giới bên kia, không thể có phản bội, không thể có đau lòng, không thể có tuyệt vọng.
Chân trần, cô trèo lên ban công.
- Cho nên người không muốn ra đi là anh, muốn chia tay người mà mình không nhìn thấy là em, đến nay thế gian vẫn còn phảng phất những tiếng thì thầm, đi theo câu chuyện thần thoại của chúng ta... - Nước mắt rơi ướt má, cô dang tay.
Một bóng người nhào tới.
Bóng người đó, không hề để ý tới an nguy của mình, từ ban công bên này nhào tới ban công bên kia, “bay” qua khoảng cách hơn hai mét.
Anh ôm lấy cô, còn run rẩy hơn cả cô.
Rất may, rất may, anh nghe thấy giọng hát của cô...
- Súc sinh! Bỏ cô ấy ra! - Người đàn ông khôi ngô, thanh tú đó, mắt đỏ ngầu, giống như một con bò tót nổi điên, hung dữ hất ngã hai gã to lớn đứng chắn trước đám người. Anh kéo gã đàn ông đang đè trên người cô ra, giáng mạnh một cú. Trông có vẻ thanh tú đến vậy, nhưng nắm đấm lại vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi gã đàn ông bị nện liên tục dưới đất kia không còn gượng dậy được. Mấy gã khác kinh ngạc buông tay.
- Trần Phong! - Cô vùng vẫy, muốn nhào vào lòng anh.
Mấy gã đàn ông dùng mắt trao đổi với nhau, đồng thời quyết định để một tên ở lại canh chừng cô, những tên khác sẽ đối phó vói người đàn ông không biết lễ độ kia.
Đám côn đồ bắt đầu vây lấy Trần Phong.
Bởi vì đã xuất hiện người “dũng sĩ” đầu tiên dám vuốt râu hùm, “lên không?” -Mấy chàng thanh niên trong đám người vây quanh đã bắt đầu thấy máu nóng dồn lên, đùn đẩy nhau.
Cuối cùng, có một cậu trai trẻ hít mạnh một hơi, lấy dũng khí:
- Không chịu được nữa!
- Đúng vậy! sợ gì! Dù sao cũng lâu rồi không được đánh nhau!
Mấy cậu thanh niên đang trong độ tuổi đi học cũng lần lượt nhảy ra.
Không khí cuối cùng đã có chút xoay chuyển.
- Đừng, đừng, đừng! - Cô vừa hơi phát sốt vừa la khóc, kinh hãi tới tức thở.
Trần Phong không rời nửa bước ở bên cô.
- Qua rồi, qua rồi. - Anh vỗ nhẹ vào cô, giọng nói suýt nghẹn lại.
Tiểu Ngốc cũng không ngừng lo lắng liếm liếm vào bàn chân cô, tiếng “ư ử” nghe cũng như đang khóc rất thê thiết.
- Biến đi, biến đi... - Cô lại chìm vào cơn ác mộng không thể thoát ra.
La hét!
Suy sụp!
- Lương!!! - Cô đột nhiên ngồi dậy, gọi lớn tên anh.
Bàn tay đang nhẹ vỗ vỗ vào vai cô của Trần Phong ngưng lại.
Cô nhìn quanh bốn phía, ngay cả phía sau tủ quần áo cũng không bỏ sót, ánh mắt cô, rất bức thiết tìm kiếm cái cảm giác an toàn quen thuộc đó.
Thế nhưng, không có. Góc nào cũng đều không thấy anh...
Thực sự, không có.
Cô đờ đẫn từng chút từng chút trượt vào lại trong chăn. Lặng lẽ sụp đổ. Không có bất kỳ ai là chỗ dựa cho cô.
- Chịu khó nghỉ ngơi, anh sẽ luôn ở phòng khách. - Không đành lòng lại tận mắt nhìn thấy nước mắt cô, anh tắt đèn, đang định khép cửa.
- Đừng, đừng, tắt đèn... - Giọng cô run run phát ra từ trong chăn.
- Được. - Trần Phong lại bật đèn sáng lên.
- Trần Phong... thực sự sẽ không lừa em sao? Sẽ không đi chứ? - Cô biết, hàng xóm mới không có nghĩa vụ chăm sóc cô, thế nhưng, giờ cô chỉ có một mình, thực sự rất sợ.
- Yên tâm, anh sẽ không đi đâu. - Anh an ủi cô, đảm bảo.
Anh đi ra ngoài, lần này không khép cửa lại nữa, nhìn cô lúc này đang yên lặng nhắm mắt, nói rất nhẹ rất nhẹ:
- Em chưa bảo anh đứng dậy, anh sẽ không bao giờ bỏ đi...
Anh tình nguyện dùng rất nhiều rất nhiều thời gian để chờ đợi, không phải vì nuối tiếc, mà vì sự bảo vệ. Anh sẽ canh chừng cô, cho đến tận khi nào chắc chắn rằng cô đang hạnh phúc.
Anh ra phòng khách, tối nay anh sẽ tạm ở đây.
Giờ, anh không thể quá tiếp cận cô, nhưng cũng không thể cách xa cô quá. Bởi vì cô đã hơi tỉnh lại, sau khi xảy ra chuyện như vậy, trừ cái người thân mật nhất với cô ấy, cô có lẽ sẽ rất sợ những người khác giới.
Chiếc túi xách mà anh giúp cô mang về vẫn còn đặt trong phòng khách, Trần Phong do dự, đấu tranh một lúc rồi kéo chiếc khóa túi xách, lấy điện thoại ở trong ra. Phải thông báo cho cái người đó biết! Giờ, người mà cô cần không phải anh mà là người đó!
Anh cúi đâu, tìm danh bạ điện thoại trong máy của cô, muốn tìm số điện thoại của người đó.
Đột nhiên, hai tiếng “tút tút” báo tin gửi ảnh đến vang lên, anh không kịp ngừng tay lại, vô tình nhấn vào nút xem.
Là một tấm ảnh.
Anh hoàn toàn ngây người.
Người đàn ông trong bức ảnh đó, anh quen biết.
“Tút tút, tút tút!”. Các tin nhắn gửi ảnh điên cuồng được gửi tới, từng trang từng trang.
Anh xem từng trang một.
Nhìn thấy mà lo sợ.
Người đàn ông đó, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa tình tứ nhìn vào người phụ nữ khác, có thể làm tan nát cõi lòng của bất cứ người vợ nào! Bọn họ xếp hàng trong khu vui chơi, người phụ nữ đó dựa đầu vào vai anh ta, anh ta cúi đầu nói với cô ta cái gì đó, trên miệng thậm chí còn thoáng mỉm cười.
Anh ta mang người phụ nữ đó cùng bay lên không trung, thậm chí còn để mặc cô ta vừa la hét vừa rúc vào lòng mình. Anh ta không hề đẩy ra, trong bất cứ tấm ảnh nào, cũng đều không thấy!
Trần Phong hít thở khó khăn, anh cúi đầu, không hề do dự, đem tất cả những tấm ảnh đó, xóa sạch hoàn toàn.
Người con gái mà anh yêu, tối nay đã chịu quá đủ sự tổn hại về tinh thần và thể xác, anh không thể để những người đó bức cô đến phát điên! Chỉ là, lần này, anh đã không còn tin rằng người đàn ông đó có thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Anh cần phải tự mình vĩnh viễn canh chừng cô!
Sự việc đó, đã qua được ba ngày.
Sáng sớm, cô tỉnh dậy.
Ánh mặt tròi sáng chói tháng năm chiếu lên mặt cô, thế nhưng không hề có chút ấm áp. Chân tay cô vẫn lạnh đến thấu xương.
Tiểu Ngốc nhìn thấy cô đã tỉnh, không ngừng “ư ư” liếm vào bàn chân lạnh lẽo như muốn truyền thêm hơi ấm cho cô.
Thế nhưng, vô tác dụng.
Cổ tay cô hiện ra những vệt thâm đỏ, là dấu vết của cuộc khống chế ngày hôm đó. Trên cơ thể trắng ngần dưới lớp áo ngủ của cô, còn hằn đầy những dấu tím xanh, đó là cái cơ thể đã từng bị kẻ khác lăng nhục, gột cũng không thể gột sạch.
Mấy ngày gần đây, hàng xóm mới luôn ở bên cô, nói chuyện rất nhiều với cô, đáng tiếc, anh không có tài ăn nói, những lời khuôn mẫu và ngờ nghệch của anh làm cô có thể nhận thấy, anh đã học thuộc rất nhiều sách vở về tâm lý học.
Cho dù chỉ là vì để không phụ lòng tốt của hàng xóm mới, cô cũng cần khỏe lại! Thế nhưng...
Cô ôm lấy Tiểu Ngốc, áp vào cái cổ ấm áp của nó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô biết, mình đã ốm.
- Tiểu Ngốc, mẹ với bố phải ly hôn rồi, con có muốn tiếp tục theo người mẹ ngốc nghếch này không? - Cô nghẹn ngào hỏi.
Tiểu Ngốc dùng ánh mắt đau buồn nhìn vào người mẹ lúc này cũng đang như vậy của nó.
- Bố đi là đi liền một tuần, ngay cả một từ một chữ cũng không có! Mẹ không muốn cho bố cơ hội nữa, thực sự không muốn cho nữa! - Cô khóc không ra hơi.
Tiểu Ngốc ư ử một tiếng, liếm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, dường như đang thay bố cầu xin.
- Mẹ đảm bảo, cho dù chết đói, cho dù bị ốm, cũng sẽ chăm sóc tốt cho con! Cho nên, con đừng bỏ mẹ, có được không? - Cô ôm lấy Tiểu Ngốc khóc lớn.
Tiếng ư ử của Tiểu Ngốc càng mạnh hơn, không ngừng cọ xát vào cằm cô, điệu bộ an ủi rất giống như đang gật đầu.
Cô lau khô nước mắt, tự nhủ, số phận của An Tử Minh không thể bi thảm đến thế được, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn!
Cô ôm lấy Tiểu Ngốc, chân trần, bước xuống đất. Mở cửa phòng.
- Đói rồi phải không? Mẹ làm... - Chữ “cơm” ngưng lại.
Cô trợn tròn mắt, sợ đến hồn bay phách lạc.
Cả một phòng khách đầy rắn.
Con nhe răng, con bò, con trườn, con vặn cuốn, con nhìn chằm chằm vào cô một cách kỳ dị... nhiều không đếm xuể, dần dần tiến lại gần cô...
Tiểu Ngốc nhảy từ lòng cô xuống, sủa lên vô cùng hung dữ nhưng vẫn sợ hãi nhích lùi lại phía sau. Cô cũng vậy, sợ hãi lùi lại từng bước.
Đột nhiên, một con rắn đã phát hiện ra “con mồi”, vươn thẳng người, thè lưỡi thở phì phì hướng về phía cô, sau đó tung người lên không bay đến. Tiểu Ngốc cũng nhảy lên, dùng hết sức mạnh của hàm răng.
Con rắn cắn thật mạnh.
Tiểu Ngốc đau đến trợn mắt.
- Á! - Cô la thất thanh, không biết tại sao lại dũng cảm đến đưa tay túm lấy con rắn lớn, vứt thật mạnh ra xa.
Cô ôm lấy Tiểu Ngốc, chạy như bay về phòng, sau khi đã nhốt mình qua nhiều lớp khóa, run lên như cầy sấy.
Cô vồ lấy điện thoại, như điên cuồng nhấn gọi vào số máy của ban quản lý tòa nhà.
Tại sao lại có thể như vậy? Trong nhà làm sao có thể có rắn được!!!
Ban quản lý lập tức thông báo cho chuyên gia về rắn và vườn bách thú đến xử lý đồng thời yêu cầu cô vảy dấm vào trong phòng, thế nhưng cô làm sao còn dám mở cánh cửa đó ra? Ngoài cửa, những tiếng “phì phì” không ngừng vọng tới, cô dường như còn nhìn thấy cảnh rất nhiều rất nhiều rắn đang ngoắc chiếc miệng đỏ lòm định tiến về phía mình.
Chờ đợi, hóa ra khó khăn đến vậy, từng giây từng phút đều làm cô có cảm giác tử thần đang vẫy tay về phía mình.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhào tới.
- Những con rắn đó không có độc! Thế nhưng tôi không đảm bảo lần tới liệu có sơ ý để lẫn vào con rắn độc nào không! Yêu cầu của tôi rất đơn giản, hôm nay luật sư Lương sẽ bay về nước, tôi hy vọng khi anh ta vừa từ máy bay xuống, sẽ nhận được yêu cầu ly hôn của cô! – Đầu dây bên kia, một giọng cười lạnh lùng - Anh ta rất thích chia rẽ gia đình nhà người khác? Được! Vậy thì lấy gia đình anh ta bù lại! Ngày mà luật sư Lương ký tên, Giang Thừa Vũ tôi sẽ còn sung sướng hơn anh ta!
Sau đó anh ta còn nói điều gì đó, thế nhưng cô đã không còn nghe rõ.
Cô thấp giọng, muốn bật cười, thế nhưng còn chưa kịp cười đã hoảng hốt nhận thấy, cái cơ thể đang không ngừng co giật của Tiểu Ngốc, đã từ từ cứng lại.
Cô tự tay chôn cất Tiểu Ngốc.
Suốt cả quá trình, cô không hề rơi nước mắt. Thì ra, khi tim đã đau đến cực điểm thì sẽ chỉ còn lại tê dại.
Thời khắc mà Tiểu Ngốc chết, cũng là lúc cô như bị kéo xuống một hang động vừa tối vừa sâu, bị nuốt chửng vào trong đó. Là sự sắp đặt của ông trời sao? Mối liên hệ duy nhất có thể còn tồn tại giữa cô và anh sau này, cũng đã không còn nữa.
Từ chối cái ý tốt muốn cùng đi với cô của bác sĩ Trần, cô một mình lặng lẽ.
Cô đi đến rất nhiều nhà hàng, chỉ là, nơi nào cũng chỉ đứng ngoài cổng, nhìn qua cửa kính, những nhà hàng đó, là hồi ức giữa cô và anh. Ở trong đó, cô đã từng cười, từng quan tâm, lại càng đã từng sùng bái đối với người đàn ông ngồi trước mặt.
Anh cúi đâu chọn món, nhìn chăm chăm vào cô, từ chút thú vị lúc ban đầu dần dần đã trở thành cưng nựng, từng ánh mắt đó vẫn còn đọng lại trong đầu óc cô.
Trước nay họ chưa từng thực sự yêu đương, tình cảm giữa hai người được xây dựng trên cơ sở của sự ăn uống. Trên thế giới này, bạn tình bạn cơm rượu vốn không đáng tin cậy nhất, huống hồ là hôn nhân. Đột nhiên, cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình dường như đã được xây dựng trong ảo ảnh.
Khẽ nhếch môi, thế nhưng cô dù cố gắng thế nào, cũng không thể nặn ra một nụ cười. Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong tấm kính của nhà hàng, thực sự rất xa lạ.
Cô, có còn là An Tử Minh không? Con người đã không còn biết cười của mình, có thực sự vẫn là chính mình? Cô sờ lên gương mặt mình, các ngón tay chỉ có cảm giác lạnh buốt.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
- A lô? Ai vậy? - Giọng nói của chính mình, suy sụp đến đáng sợ.
- Đã nhận được ảnh chưa? – Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ lạnh lùng và ngạo mạn.
- Ảnh gì? - Cô không chút biểu cảm hỏi lại.
Trên đời này, cũng chỉ có người phụ nữ đó mới có cách nói không khách khí đến vậy.
- Còn giả vờ ngây ngô? - Đối phương nói một cách lạnh lùng - Đừng nói là cô chưa nhìn thấy chúng tôi ở Mỹ đã hạnh phúc đến thế nào!
- Cô rốt cuộc muốn nói gì? - Minh Minh mặt không chút biểu cảm hỏi.
- Cô chưa nhận được tôi có thể gửi lại! Hy vọng cô có thể rút lui để đổi lẩy cái kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người!
Cùng với lúc Minh Minh dập máy, từng trang từng trang ảnh cũng được gửi tới.
Cô nhấn nút xem, từng trang, đều “sắc nét vô cùng”! Ảnh thật đẹp!
Người chụp ảnh, chắc hẳn phải là nhiếp ảnh gia! Thế nên mới có thể chụp được
Ánh mắt “sâu thăm thầẳ” đến vậy của chồng cô và vẻ mặt “đắm say” đến vậy của người phụ nữ kia.
Đẹp... Đẹp đến đau lòng!
Cô không gục ngã, đã trải qua nhiêu chuyện như vậy, những tấm ảnh này, đã không còn đáng để cô gục ngã.
“Cô có thể đến sân bay, chứng kiến “lời nói thật”! Hy vọng đây sẽ là lần kết thúc cuối cùng của chúng ta” - Một dòng tin nhắn.
Cô hít thở một hơi thật mạnh.
Lời nói thật? Quả thực, cô cũng rất muốn biết!
- Cô Khương, chúng ta chia tay ở đây thôi! - Anh cười nhẹ với Khương Du Tâm. Cuộc vui nào cuối cùng rồi cũng phải chia tay. Anh đã đi tới quyết định, cho dù mối tình đầu đẹp đến thế nào, cũng chỉ là quá khứ.
- Vụ án của cô căn bản đã không còn vấn đề gì lớn, những sự việc tiếp theo, tôi sẽ giao cho Emily xử lý!
Quyết định của anh không chỉ khiến Khương Du Tâm mà ngay cả Emily cũng ngây người.
- Cô Khương, xin hãy tin Emily, cô ấy là một luật sư rất chuyên nghiệp, nếu có vấn đề gì, tôi có thể góp ý cho cô ấy. - Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Có một thứ cảm giác như thoát ra khỏi màn sương mù đến nơi quang đãng, tình yêu và hôn nhân, anh chọn cái thứ hai.
Trong chuyến đi tới Mỹ lần này, anh đã tự đặt cho mối tình đầu của mình một dấu chấm hết, một dấu chấm hết không còn tiếc nuối cho quá khứ. Xách hành lý lên, anh thở phào.
Đến giờ, điêu duy nhất anh cần đối mặt là về nhà, anh cần suy nghĩ kỹ, làm thế nào để nói chuyện với vợ mình, làm thế nào để gây dựng lại niềm tin của cuộc hôn nhân. Thế nhưng, trước hết, anh cần lấy lại cái dũng khí để đối mặt với cô.
Vừa bước đi được mấy bước, eo anh, đã bị ôm chặt lấy.
- Đây là câu trả lời của anh cho tình yêu sao? - Khương Du Tâm chất vấn.
Một điều cô Khương, hai điều cô Khương, là lời đáp về sự vứt bỏ đối với tình yêu của anh?
Khóe mắt còn lại của Khương Du Tâm, nhìn thấy một cái bóng mảnh mai, chầm chậm tới gần.
Đây là câu trả lời của anh đối với tình yêu? Thực lòng mà nói, cái gì là tình yêu, anh đã ngày càng trở nên mơ hồ. Tình yêu, là cuộc sống hiện thực, hay là sự mịt mù do sự khuấy động của ký ức?
- Anh đã thử. Anh đã thử dùng ánh mắt nóng bỏng như thời niên thiếu để nhìn em, anh đã thử chấp nhận cái ôm mà trước đây mình rất muốn có, để khiến anh toàn tâm toàn ý cảm nhận được về tình yêu, thực sự anh đã thử! Thế nhưng, mỗi ánh mắt mà anh nhìn em, mỗi lần ôm em, sự rung động còn chưa thấy đâu đã tràn đầy cảm giác tội lỗi. - Ánh mắt không tin tưởng của vợ, thường hết lần này đến lần khác hiện ra trước mắt anh.
Cảm giác tội lỗi?
Khương Du Tâm và cái bóng kia đều ngưng lại.
- Đó là do cái đạo đức, cái trách nhiệm của anh ép buộc! Lớp trưởng, anh không thể lừa dối chính mình, anh vẫn còn yêu em! - Một tiếng lớp trưởng đã kéo theo cả hồi ức đến.
Anh cười đau khổ:
- Có lẽ, anh thực sự vẫn còn yêu em, thế nhưng, anh không thể phụ lòng cô ấy.
Khương Du Tâm bắt đầu kích động:
- Lương Tử Tích, anh thật nực cười, anh đã từng yêu cô ấy chưa? Có từng yêu cô ấy như đã từng yêu em không?
Yêu? Trong hôn nhân, anh hình như chưa từng thực sự nghĩ đến vấn đề đó.
- Cô ấy rất thích hợp với anh. - Đây là đáp án mà anh có thể nghĩ đến - Cũng là người thân mà anh không thể vứt bỏ.
Ba năm kết hôn, không tính đến tình yêu, Minh Minh thực sự rất thích hợp với anh.
- Là vì anh đã cưới cô ta, là vì một cuộc hôn nhân chỉ cưới mà không yêu, anh chấp nhận hy sinh tình yêu của mình sao?! - Khương Du Tâm không cam lòng, khóe mắt liếc nhìn về phía cái bóng đứng cách đó không xa, cô cần để cô ta thấy sự không cam lòng của mình!
- Nếu như vậy có thể làm lòng em thoải mái một chút, em muốn nghĩ thế nào thì cứ cho rằng như thế đi. - Anh thở dài.
- Lương Tử Tích, em không cho phép anh đi! - Trên khuôn mặt luôn cao ngạo đó, lúc này đầy những vệt nước mắt, ngay cả lớp trang điểm tinh tế cũng sắp bị xóa nhòa.
- Đừng như vậy... - Mặt anh cũng lộ ra đầy vẻ đau khổ.
Bọn họ không ai phát hiện ra, cái bóng mảnh mai đó, đã quay người từ từ rời xa.
Anh lại hít một hơi thật sâu, gỡ đôi tay đang cuốn chặt lấy eo mình xuống. Những tình cảm mà năm đó không thể lấy lại được, từ nay về sau, anh sẽ dần dần làm loãng chúng, cho đến lúc không còn bị quá khứ ám ảnh.
Thế cho nên, anh đã thu xếp cả rồi, đều đã thu xếp cả rồi!
- Lương Tử Tích! - Cô cuống cuồng gọi, thế nhưng không ngăn được bước chân kiên quyết của anh. Cái bóng đĩnh đạc đó, từ từ xa dần trong đôi đồng tử của cô.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Du Tâm thoáng một tia hỗn loạn, cô dùng khăn giấy lau đi những vệt nước mắt của mình.
Rất lâu sau, một đôi giày đen bước đến trước mặt cô, lo lắng hỏi:
- Cô Khương... cô vẫn ổn chứ?
Giọng nói rất quen thuộc.
Cô run rẩy ngước mắt lên.
Thì ra, cô là kẻ chia uyên rẽ thúy.
Cảm giác tội lỗi, không thể phụ lòng, phù hợp, trách nhiệm hôn nhân, hy sinh. Thì ra đây là tất cả những gì có được của cuộc hôn nhân ba năm này.
Nằm trên sàn phòng khách, cô không cười nổi, những lời thật lòng đó đã khiến cô tổn thương vô cùng.
Cô không cần trách nhiệm của anh, không cần sự hy sinh của anh, chia tay đi, cô thực sự đã rất mệt. Sau này, cứ để cuộc sống xô bồ xóa nhòa hình ảnh của nhau!
Cô thừa nhận, cô vẫn còn yêu anh, tình yêu không phải là một nét chữ bằng phấn, không cách gì có thể trong chớp mắt mà xóa đi tất cả, thế nhưng, cô tin rằng, bất cứ thứ tình yêu nào, cũng có thể lãng quên dần theo năm tháng.
Một ngày không xa nữa, An Tử Minh sẽ vui vẻ hơn bất cứ ai!
Mặt trời đã chầm chậm xuống núi, tiếng tích tắc của thời gian từng giây từng phút qua đi, anh cuối cùng đã không về nhà.
Cô sớm đã nghĩ hết từng câu từng chữ, cũng dần dần trấn tĩnh lại, cô ngước mắt, đã mười một giờ. Một nét cười giễu cợt, thoáng hiện trên môi cô. Là cái gì đã hết lần này đến lần khác trói chặt lấy chân anh?
Đột nhiên, chuông điện thoại của cô reo lên, cô tiện tay với lấy, nhấn nghe. Sau đó, cô nghe thấy tiếng thở hổn hển rất kỳ lạ và tiếng đàn ông rên lên đau đón. Âm thanh như rắn độc quấn quýt, khiến lưng cô toát mồ hôi lạnh.
- Tích, em yêu anh... đây là đêm cuối cùng của chúng ta, hãy “yêu” em đi...
- Du Tâm, anh... cũng yêu em. - Giọng người đàn ông vì đang trong lúc cao trào say đắm đã vỡ vụn.
Cô đờ đẫn tắt máy. Giọng nói đó, cô nhận ra.
Vô số đêm, anh quấn chặt trên cơ thể cô, hừng hực như lửa, chỉ là, anh chưa từng nói từ “yêu”.
- Cẩu - nam - nữ! - Cô nghiến răng, thốt ra ba từ. Đột nhiên có một dòng cảm giác phẫn nộ đến muốn giết người, tràn ngập trong lòng cô.
Cô trước nay chưa từng thực sự hận anh, dù anh hết lần này đến lần khác nói dối, thậm chí cho dù anh có làm những chuyện tổn thương cô hơn nữa, cô cũng vì cảm kích trước những ngày tháng tốt đẹp mà anh đã từng dành cho mà không cho phép mình hận một người đã từng thân mật đến vậy. Thế nhưng, giờ phút này, cô hận anh, hận vô cùng! Cô nắm chặt điện thoại, đập liên tục xuống sàn nhà.
- Cẩu nam nữ! cẩu nam nữ! – Nắm tay cô đã đập đến tóe máu, thế nhưng vẫn không ngừng không ngừng đập. Cô không đau, không đau chút nào!
Không phải chưa từng nghĩ tới, anh có lẽ sớm đã phản bội cô về xác thịt, thế nhưng, cô thường dùng chút ngây thơ cuối cùng còn sót lại để tin vào anh. Thế nhưng, đêm nay, trái tim cô, lòng tự tôn của cô, đều đã bị làm vụn nát.
Bọn họ ở Mỹ, thì ra không chỉ có ôm nhau! Mà sớm đã lên giường! Cái gì là đêm cuối cùng! Thì ra, trái tim cô không phải đã tê dại, không phải thực sự không còn cảm thấy gì!
- An Tử Minh, mày không được phát điên! Không được mất kiểm soát, không được không cam lòng! Tất cả những thứ gì của họ không liên quan đến mày, không liên quan! - Cô hết lần này đến lần khác tự an ủi mình.
Trong cơ thể như có hai con người đang đau đớn giằng co, một bảo thù hận, một bảo buông xuôi. Hai thứ cảm xúc, giống như ngọn lao sắc bén và chiếc khiên kiên cố, một xuyên qua, một đỡ lại, đều rất ngang bằng, sắp giày vò cô đến gục ngã.
Cô chạy đến bên tủ rượu, ở đó có “kho báu” mà anh căn bản không hề để ý nhưng lại nhất định không cho cô động tới, cô mở nắp bình rượu, nốc mạnh một hơi.
- Bình tĩnh một chút, An Tử Minh, đừng tự hủy hoại mình! Đừng tự hủy hoại mình! - Hai tay cô không ngừng run lên, họng bỏng rát, thế nhưng cô không tìm được cảm giác say. Làm thế nào đây? Cô vẫn muốn giết người! Cô muốn giết chết đôi cẩu nam nữ đã mang đến cảm giác nhục nhã này cho mình!
- Tại sao lại lên giường gấp như vậy, tại sao không đợi sau khi tôi “tác thành” cho các người? - Mặt cô đẫm nước mắt, còn chưa đến mấy phút, cô đã mở tiếp một chai rượu khác.
- Tôi phải tiêu diệt các người! Cẩu nam nữ! Tôi phải tiêu diệt các người! - Ôm bình rượu, cô lảo đảo vấp ngã, chai rượu vỡ vụn ra sàn. Cô sờ thấy điện thoại, nước mắt đẫm đầy mặt.
Trong máy còn có số điện thoại mà Giang Thừa Vũ gọi đến, chỉ cần một cái nhấn, đem từng trang từng trang ảnh này gửi cho người đàn ông đáng sợ đó, sự nghiệp luật sư của Lương Tử Tích sẽ đi đời! Hoặc là, gửi những tấm ảnh đó cho tòa soạn, để mặc ngày mai khắp đầu đường cuối phố đều tràn lan tin tức, một đại luật sư Lương nào đó đã thông đồng với một người đàn bà danh giá họ Khương nào đó. Tin đồn xấu xa này, đủ để khiến đôi cẩu nam nữ đó chết một trăm lần một vạn lần.
- A - A - A - Cô đấm ngực gào thét.
An Tử Minh cái đồ vô dụng này, mày lại không làm được! Không làm được! Ngửa mặt nhìn lên, cô khóc liên hồi.
Cô bây giờ, chỉ mong chưa từng quen biết Lương Tử Tích!
Cô khóc đã mệt, nằm dài trên sàn nhà, như một người đã chết. Trong đôi mắt mơ hồ vì men rượu, cô có một thứ ảo giác, hình như lại nhìn thấy rất nhiều rất nhiều rắn, từng đôi từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô một cách kỳ dị, bọn chúng bò, trườn, tiến lại gần cô, sau đó cuốn lấy cổ cô, cuộn chặt, cuộn chặt...
Cô cố hít thở mạnh nhưng vẫn không thoát ra khỏi cảm giác tức thở đó. Cô sợ hãi nhào đến trước điện thoại, nhấn gọi về nhà.
- A lô? - Đầu dây bên kia truyền đến giọng của mẹ, cô khóc lớn nói:
- Mẹ! Con về nhà có được không? Mẹ thu nhận con có được không?
Trong điện thoại, mẹ cằn nhằn một cách không vui:
- An Tử Minh, có phải con lại uống rượu roi không? Làm vợ người ta cũng phải tử tế một chút, đừng có tưởng được chồng chiều chuộng, mà cứ như đứa trẻ lên ba như thế!
- Con muốn ly hôn! Con không thể kiên trì ở chỗ này được nữa, con thực sự sắp chết rồi! - Cô khóc to nói một cách lộn xộn.
- Con say đến điên roi sao? - Mẹ tức giận - Con gái gả đi cũng như bát nước đổ đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến ấm ức một chút là lại đòi về nhà mẹ! Con nghe cho rõ đây, cho dù con có chết cũng phải chết ở nhà họ Lương!
“Cạch” một tiếng, mẹ giận dữ cúp máy.
Muốn chết cũng phải chết ở nhà họ Lương? Cô cười lên khanh khách. Đúng vậy, tại sao không dứt khoát chết luôn ở nhà họ Lương?
Ánh đèn màu vàng nhạt phản chiếu lên những màu sắc lộng lẫy, giống như lời mời gọi hấp dẫn của tử thần.
“Con à, đến đây, đến đây... hãy để người đàn ông đó nhìn thấy một thi thể lạnh lẽo, để anh ta suốt đời sống trong ác mộng, để khi anh ta hễ động tới người phụ nữ đó lại giống như nhìn thấy máu và nước mắt của con!” - Một con rắn độc như luồn vào trái tim tuyệt vọng của cô.
Cô nhặt mảnh thủy tinh lên, vạch từng nhát từng nhát xuống cổ tay của mình, đau đến há miệng nhưng lại có một thứ khoái cảm như được trả thù. Máu nhỏ xuống từng giọt. Chỉ là, thì ra những thứ chiếu trên vô tuyến đều là lừa người khác, cứ chảy như thế này, đến tận sáng mai cô cũng chưa chết được.
Máu vẫn nhỏ, cô lảo đảo chạy đến tủ rượu lôi một bình ra mở.
- Anh mới đầu không lưu tâm, và em tuổi trẻ còn nông nổi... - Cô chạy ra ban công, giơ cao bình rượu, hướng về phía mặt trăng hát lớn - Đến thì dễ nhưng đi thì khó, hàng chục năm phiêu bạt trong nhân thế, phân ly thì dễ nhưng tụ họp thì khó, mối sầu ngàn năm giữa yêu và hận... - Vừa hát như điên dại, nước mắt của cô vừa tuôn rơi.
Cứ như thế này mà “bay” xuống, cái thế gian bụi bặm này, cô đã chán ghét lắm rồi. Ở thế giới bên kia, không thể có phản bội, không thể có đau lòng, không thể có tuyệt vọng.
Chân trần, cô trèo lên ban công.
- Cho nên người không muốn ra đi là anh, muốn chia tay người mà mình không nhìn thấy là em, đến nay thế gian vẫn còn phảng phất những tiếng thì thầm, đi theo câu chuyện thần thoại của chúng ta... - Nước mắt rơi ướt má, cô dang tay.
Một bóng người nhào tới.
Bóng người đó, không hề để ý tới an nguy của mình, từ ban công bên này nhào tới ban công bên kia, “bay” qua khoảng cách hơn hai mét.
Anh ôm lấy cô, còn run rẩy hơn cả cô.
Rất may, rất may, anh nghe thấy giọng hát của cô...
/41
|