Dân chơi cổ phiếu điên cuồng bán tháo, mấy cố đông trong hội đồng quản trị lại lấy lý do không tin vào năng lực của cô, khăng khăng đòi rút lại cổ phần. Cô đau đầu nhức trán, sao lại mang thai vào đúng cái thời khắc cam go này!
Cô luôn suy nghĩ xem có nên giữ lại đứa bé không, rốt cuộc đứa trẻ này đến thật không đúng lúc! Cho nên trước khi đưa ra quyết định, cô không định nói với bất cứ ai! Là thái độ lạnh nhạt của Lương Tử Tích đã thúc ép cô, nên mới...
Kẻ áo đen giấu mặt đằng sau tấm màn này là ai, không cần đoán cô cũng biết.
- Giang Thừa Vũ, anh không cam tâm điều gì? - Cô nghiến răng nghiến lợi.
Trong cuộc hôn nhân này, ngoài kết cục, cô chưa bao giờ là người thắng! Cô đấu không lại anh ta. Giang Thừa Vũ muốn bóp chết cô, dễ như trở bàn tay.
- Tôi hình như đã từng nói, ghét nhất những người tự cho mình là thông minh. -Có lẽ vừa ngủ dậy, giọng nói của Giang Thừa Vũ nghe có vẻ rời rạc.
- Làm thế nào anh mới chịu giải hòa? - Khương Du Tâm nghiêm giọng hỏi.
Cô đã sắp phát điên lên rồi!
Sự ngạo mạn của cô, mãi mãi không thể ngóc đầu lên trước mặt Giang Thừa Vũ. Anh ta là sự đè nén lớn nhất trong cuộc đời của cô. Bởi vì, cô căn bản không thể chấp nhận cái sự thực mình chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ chơi trong tay Giang Thừa Vũ.
Thế nhưng, khí phách có tác dụng sao? Tình hình của công ty thực sự quá nguy ngập! Cô không thể giương mắt nhìn tập đoàn Myth phải thay tên đổi chủ, càng không thể giương mắt nhìn tập đoàn Myth phải chia năm xẻ bảy! Nếu thứ anh ta cần là xin lỗi, vậy cô sẵn sàng cho.
Có người dùng thái độ này để xin lỗi? Anh ta cười nham hiểm:
- Được, quân tử không nói hai lời, món quà mà Giang Thừa Vũ tôi tặng cho em trai của mình, quyết không được trả lại, cho dù em trai tôi không thích món quà này, tôi cùng không muốn nó bị người khác chiếm đoạt làm cho dơ bẩn.
Khuôn mặt Khương Du Tâm bỗng chốc trắng bệch.
Món quà... anh ta đã từng nói, món quà mà Giang Thừa Vũ muốn tặng cho em trai anh ta là tử cung của cô.
Lúc biết mình có thai, cô đã có một dự cảm rất không tốt, Giang Thừa Vũ luôn là một thằng điên...
- Muốn công ty hay muốn cái tạp chủng trong bụng cô, hãy lựa chọn đi! - Giang Thừa Vũ không chút đoái hoài đến Khương Du Tâm, cúp ngang điện thoại.
Khương Du Tâm cầm điện thoại, chần chừ không nỡ đặt xuống. Cô run lên không ngừng, toàn thân lạnh toát.
Giang Thừa Vũ vừa ngôi dậy cài cúc áo sơ mi vừa nghiến răng nghiến lợi.
Càng nghĩ càng điên tiết.
Cái người đàn bà không biết lượng sức mình đó lại dám chống lại anh?
Đeo dồng hồ xong, anh nhíu mày cố nhớ: “Lạ thật, món quà cưới mà mình định tặng gã luật sư đó để đâu rồi?”.
Hôm nay là thứ bảy không phải đi làm, cô ngủ một mạch cho đến trưa, cả người mụ mị. Điện thoại không ngừng vang lên.
Cô càng rúc sâu vào chăn hơn, lấy gối bịt tai lại, nhưng tiếng chuông vẫn cứ thi gan cùng cô. Bị làm phiền tới mức không chịu được, cô mơ hồ bắt máy, đầu dây bên kia vừa nghe giọng ngái ngủ của cô liền nổi nóng, một giọng the thé truyền đến:
- Con bé này! Mặt trời đã lên đến ngọn sào rồi mà còn ngủ, chồng không quản hay sao?
- Ai đấy? Tôi làm gì có chồng! - Còn chưa tỉnh ngủ, cô bực bội rên rỉ.
- Con bé kia! Ngủ đến mụ người rồi sao? Ngay cả giọng mẹ mình cũng không nhận ra! Bảo Lương Tử Tích đến nghe điện thoại, dạy bảo vợ thế nào mà chiều chuộng đến thế này! - Người ở đầu đây bên kia còn bực bội hơn cô.
Nghe thấv giọng nói khủng khiếp ấy, cô hốt hoảng tỉnh cả người.
Lương Tư Tích? Dạy bảo vợ thế nào? Mẹ như hoàn toàn tách khỏi cuộc sống của cô lúc này! Đều do lỗi của cô...
Hít thở một hơi thật sâu, giọng nói bỗng chốc trở lại rõ ràng:
- Mẹ, con có chuyện cần nói với mẹ, nghe xong mẹ phải bình tĩnh nhé, đừng đánh con! - Cái gì cần nói thì vẫn phải nói, tránh được mùng một tránh sao được đến hôm rằm. Nếu mẹ mà nổi giận, cô nhất định phải trốn kỹ đến vài ba tháng, không để bị ăn móng vuốt của bà - Việc này, nói ra thì dài... - Cô phải tìm cách khéo léo nói với mẹ chuyện mình đã ly hôn mà không bị bà đánh chết.
Không ngờ mẹ chắng có chút hứng thú nghe chuyện của cô:
- Tối gặp mặt rồi nói, tối nay tổ chức đại thọ cho bà nội con ở khách sạn Khải Việt, mẹ đã đặt một lô VIP rồi, gọi cả Lương Tử Tích đến, cả nhà mình ăn cơm với bà con họ hàng.
- Vâng! - Cô bất hiếu, dạo này nhiều việc phiền muộn, không có mẹ nhắc nhở, cô suýt quên một sự kiện trọng đại như vậy. - Lương Tử Tích đến được! - Cô vội vàng nói.
Gặp mặt rồi nói? Nhiều bà con họ hàng như vậy, mồm năm miệng mười, cô làm sao dám nói! Đành để lần sau tìm cơ hội tự dẫn xác đến nhà mẹ chịu đòn vậy.
- Không sao, chỉ là bữa cơm gia đình thôi, nó bận thế, đừng để lỡ công việc của nó - Mẹ trước nay đều rất thông cảm cho con rể phải làm việc vất và.
- Con mua gì biếu bà bây giờ? Mua ghế mát xa có được không? - Tuy ghế mát xa rất đắt, nhưng bản thân chịu khó tiết kiệm đi một chút, tiêu tiền cho bà cô không thấy tiếc chút nào.
- Không cần đâu! Sáng nay bà nội con gọi điện đến, nói anh họ Phong của con đã biếu bà một chiếc ghế mát xa làm quà thượng thọ rồi!
- Anh họ Phong... - Cô ngây người, cái tên đã từ rất xa rất xa rồi.
- Đúng rồi, anh con đã về nước được mấy tháng rồi! Thằng bé này sao không ở lại Australia mà lại về nước chứ! Thằng bé rất có phép tắc, rất lễ phép, hơn hai mươi năm không gặp, lúc mới về nước còn đến từng nhà để thăm hỏi đấy.
- Mẹ không nói đến... - Cô không có lòng dạ đâu để bàn cãi, đầu óc trở nên trống rỗng, không kịp phản ứng.
- Mẹ chưa nói à? Hà hà, chắc là mẹ quên đấy! - Mẹ nổi tiếng về chứng bệnh hay quên.
- Anh ấy bây giờ trông thế nào? Có cao không? - Tim cô đột nhiên đập gấp.
Hơi hồi hộp vì người trong ký ức đó.
- Trông còn đẹp trai hơn diễn viên điện ảnh đấy! Thân người cũng rất cao! Tối nay nó cũng đến, các con ôn lại chuyện cũ một chút!
Buối chiều, lúc chọn quà cho bà, cô vẫn còn thần thờ. Hai mươi năm không gặp, bây giờ lại... có thể không hồi hộp sao?
Vì cần người phụ giúp, chưa đến năm rưỡi mẹ đã giục bằng được cô đến khách sạn.
Dưới ánh đèn đường, hai người, một trước một sau bước đi. Cô vừa đi vừa muốn bật cười.
Không ngờ lại là anh ta! Thế giới này có phải nhỏ bé quá không?
- Nói đi! Anh bắt đầu biết em là Tiểu Minh từ lúc nào? - Đột nhiên, cô ngừng bước, nheo mắt, chỉ tay vào sống mũi anh bức cung.
Vẻ mặt anh khi nhìn thấy cô trong bàn ăn khi nãy, chỉ ngại ngùng chứ không thấy ngạc nhiên.
- Anh vẫn luôn biết em là Tiểu Minh. - Anh mỉm cười thừa nhận nhưng sống lưng lại toát mồ hôi lạnh.
Hy vọng cô đừng có chấp nhặt quá! Rất sợ cô sẽ nổi nóng. Tâm trạng này đã làm anh lo lắng suốt buổi tối.
- Có phải anh cố tình muốn “chỉnh” em không? - Cô muốn bóp cổ anh.
Anh đã biết hết mọi chuyện xấu của cô! Không chỉ chuyện ngày nhỏ, ngay cả cuộc hôn nhân thất bại lần này cũng... Sau khi biết được thân phận thực sự của anh, đột nhiên cảm thấy hai người càng trở nên khăng khít.
Chẳng trách, bất cứ lúc nào anh ở bên cô, cô đều có một thứ cảm giác rất yên lòng. Từ sự sửng sổt lúc ban đầu đã chợt bừng hiểu ra. Trong bàn tiệc, cô không ngừng nhìn về phía anh, hết lần này đến lần khác thầm mắng mình là đồ ngốc. Từ lần đầu tiên gặp mặt, lẽ ra cô đã phải nhận ra anh!
Khoảng cách sau hai mươi năm xa cách đột nhiên biến mất.
Khi nãy trên bàn tiệc, hai người còn bị bà nội trêu là đôi thanh mai trúc mã đích thực.
- Anh đã ám thị mấy lần rồi, là tại em chậm hiểu! - Anh trêu cô, cố ý làm cô hiểu lầm, là bở vì quá hồi hộp nên mới không có can đảm để nhận nhau.
Cả nhà quây quần bên nhau, người già thích hoài niệm, bắt đầu thao thao bất tuyệt về những chuyện ngày xưa, tất nhiên không tránh được nhắc tới chuyện cái năm mà anh ra đi, cô đã tức giận, nóng nảy đến thế nào, cứ thường vô duyên vô cớ cáu gắt, tự giam mình trong phòng khóc lóc. Nghe kể, ngay chính anh cũng tự cảm thấy tội lỗi của mình quá lớn, năm đó mình tại sao lại ấu trĩ đến vậy, cứ muốn làm một chỗ dựa nhưng lại rời xa cô?
- Dì nói mười năm trước em có đến Australia? - Sao anh lại không biết?
- Vâng! Lúc đó đúng là ấu trĩ chết đi được, các bạn trong lớp đều đã có bạn trai, em cũng muốn yêu! Thế nên đi tìm anh để bày tỏ, hỏi anh có muốn làm bạn trai em xem sao không! Sau đó em cứ bám riết lấy mẹ, đòi cùng mẹ ngàn dặm xa xôi sang Australia, nào ngờ vừa vặn lúc đó anh lại dẫn bạn gái đi New Zealand hưởng tuần trăng mật chứ! - Cô tinh nghịch ôm ngực làm ra vẻ như bị tên bắn trúng tim.
Cảm ngộ, già rồi, nhắc đến tình yêu thầm ngây thơ của thời niên thiếu, chỉ cảm thấy đẹp vô cùng, không hề có chút xấu hố.
Anh sững sờ.
Cô nhảy lò cò chơi với cái bóng của anh, giống hệt hồi nhỏ:
- Sau khi bị sốc đi về nước, nhận lời bừa với một cậu bạn học. - Giờ nghĩ lại, thấy cậu bé đó thật là xui xẻo, không những phải chịu đựng những trò tai quái do cái tâm trạng khó chịu của cô lúc ấy gây ra mà khi muốn hôn thử còn bị cô đấm cho một cú.
- Sau đó nữa? - Lòng anh quặn thắt.
Cô bật cười:
- Mẹ phải đền tiền thuốc, còn cảnh cáo em, nếu còn dám yêu sớm hại mẹ bị phá sản, mẹ sẽ đánh gãy chân. - Cái sau đó đích thực, chính là Lương Tử Tích.
Cuộc sống của cô, tình yêu của cô, sao lại buồn cười giống như một cuốn truyện tranh đến vậy?!
Anh trầm mặc một lúc, rồi giữ chặt lấy cô lúc này đang định nhảy bước một chân:
- Không có bạn gái! Lúc đó Tiểu Vi có cảm tình với anh, không chịu từ bỏ, liên tục đến nhà anh, cho nên bố mẹ đã hiểu lầm.
Cô chớp mắt, ngây người, không hiểu tại sao anh lại phải giải thích.
- Chuyến du lịch New Zealand là do đoàn trường tổ chức, anh là cán bộ chủ chốt nên phải tham gia, không có ý nghĩa đặc biệt! Nhưng nếu biết em đến, anh nhất định sẽ không đi! - Anh thực sự không ngờ, giữa họ tồn tại sự hiểu lầm lớn đến vậy.
Anh căng thăng đến toát cả mồ hôi tay.
- Cho nên, mười năm sau, đổi lại là anh hỏi em, có muốn hẹn hò với anh xem sao không? - Lấy hết dũng khí, anh cuối cùng cũng bày tỏ.
Ngay đến quyền tự do hành động của anh cũng bị hạn chế.
Trong ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của cánh mày râu trong cả tòa nhà, anh ngày ngày đều được tài xế riêng đưa đón bằng xe nhập khẩu, ra vào có vệ sĩ đi kèm, dù thế nào, Luật sư Lương cũng là “thần tượng” trong mắt đám đàn ông muốn tái hôn!
Hàng ngày tan ca, tài xế đều sớm đã chờ sẵn ở cửa công ty: “Luật sư Lương, mời”.
Để đề phòng chuyện mập mờ tình cảm giữa anh và vợ cũ, Khương Du Tâm ra tay khá triệt để.
Không những tự tung tự tác thúc tiến rầm rộ công việc ở công ty luật mới, thậm chỉ còn không cho phép anh được về nhà! Lấy lý do mang thai cần có người chăm sóc, sau khi tan ca lập tức “mời” anh về thẳng biệt thự.
Từ nhỏ, anh đã là người có tính cách biết nhẫn nhịn trong cuộc sống, nhưng đến lần này, đã cảm thấy thực sự không thể chịu đựng được. Đặc biệt khi thời gian cưới xin đã đuổi sát sau lưng, trong lồng ngực ngay cả việc hít thở cũng thấy rất ngột ngạt.
Anh muốn nói chuyện với Khương Du Tâm, nhưng mấy ngày nay cô luôn tránh mặt không chịu gặp, một mình khóa cửa trốn trong phòng, ba bữa cơm cũng đều do người giúp việc bưng lên tận nơi. Ngay cả anh gò cửa cô cũng không thèm để ý.
Mai chính là “ngày đẹp” mà lễ đính hôn của họ được tiến hành.
Anh thừa nhận, anh cho rằng mình đã sẵn sàng, nhưng không! So với lần kết hôn đầu tiên, lần này, anh không sao sẵn sàng được.
- Tích, mẹ đến rồi! Cháu đích tôn bảo bối của mẹ đâu? - Mẹ anh mừng rỡ, ngược lại hoàn toàn với tâm trạng nặng nề của anh lúc này.
- Chà, Tích, con dâu mới giàu có quá! - Nhìn khung cảnh lộng lẫy trước mặt, mẹ trố cả mắt, hỏi theo bản năng - Tích, con dâu mới có phải không biết làm việc nhà không?
Bắt Khương Du Tâm làm việc nhà, có thể sao? Không nói đến cô, sống trong cái lồng vàng này, ngay cả anh cũng chẳng muốn đụng chân đụng tay. Trong trí nhớ, hình như anh chưa bao giờ nấu cho cô một bữa cơm hay gấp giúp cô đến nửa cái áo.
Anh khẽ đáp lại một tiếng, không hề cố ý phá vỡ mối quan hệ giữa cô và mẹ, chỉ là không muốn mẹ ôm cái hy vọng hào huyền.
Sắc mặt bà Lương chùng xuống, xem ra cô con dâu mới này còn tệ hơn cô con dâu trước, nhưng vừa nghĩ đến cháu đích tôn, mặt bà lập tức dịu lại:
- Cũng đúng! Nhà to thế này lại nhiều người giúp việc, đúng là không cần con dâu mới phải đụng tay! Hơn nữa, con dâu mới đang có thai cháu đích tôn, cho dù có muốn làm mẹ cũng không cho!
Bà sốt ruột ngóng:
- Cho mẹ gặp cháu đích tôn trước được không?
Ngay cả người giúp việc ở đây cũng rất không có phép tăc, lúc bà xách hành lý vào, không chỉ soi mói dò xét bộ dạng nhà quê quần áo giản dị của bà, mà đến đã gần một tiếng đồng hồ, ngay cả một tách trà cũng không có.
- Cô ấy đang ở trên phòng, để con cho người đưa mẹ lên. - Anh đặt tay lên trán, cố kìm nén sự nóng nãy.
Cháu đích tôn... anh đến giờ vẫn chưa mảy may cảm nhận được chút niềm vui nào của việc sắp làm cha.
Ngôi nhà như một mê cung, bà Lương ngó đông ngó tây, tuy không đến mức như già Lưu vào đại quan viên trong Hồng lâu mộng, nhưng vẻ xa hoa của ngôi nhà khiến bà không khỏi trầm trồ.
- Cô chù, cô có trong đó không? - Người giúp việc cung kính gõ cửa.
Không có tiếng đáp lại, người giúp việc gõ lại một lần nữa.
- Đi ra! - Giọng nói lạnh lùng từ bên trong vọng ra khiến bà Lương đang đứng phía sau giật nảy mình.
Xem ra, con dâu mới không dễ gần! Chỉ mới nghe giọng, bà đã bắt đầu thấy nhớ tiếc cái miệng ngọt như đường của cô con dâu trước.
- Bà Lương, cô chủ nhà chúng tôi hình như hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn tiếp khách. - Người giúp việc hơi e dè, giọng nói coi như cũng có chút nể mặt, chỉ là không tiếp tục thông báo nữa.
Dù sao mẹ của cậu chủ mới vừa nhìn đã biết chỉ là một bà già nhà quê không một chút quvền thế, không cần cố nịnh nọt.
Bà Lương hét vọng vào bên trong:
- Con dâu mớ, mẹ là mẹ chồng tương lai của con, mẹ đến thăm cháu đích tôn, con mau mở cửa đi! - Có phải là mắc bệnh lạ không, muốn gặp một cái mà cũng khó khăn như vậy! Sau này làm sao mong đưa được cô ta đi giới thiệu với bà con làng xóm?
Bên trong im lặng rất lâu, đúng lúc bà Lương sốt ruột không chịu được nữa thì cánh cửa mở ra.
Bà Lương nhìn mặt con dâu mới, cả người ngây ra.
Con dâu mới tuy sắc mặt rất nhợt nhạt, nhưng dung mạo còn xinh đẹp hơn tiên nữ, là kiểu phụ nữ có thể làm đàn ông hồn xiêu phách lạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà, nhưng mà... chỉ cần không mở miệng nói chuyện!
Người phụ nữ này mà mở miệng thì cay độc và vô giáo dục đến thế nào, bà đã được thể nghiệm sâu sắc!
Bà Lương hít một hơi mạnh, không ngờ con dâu mới của mình lại là cô ta! Bà cảm thấy mình đã già, tim không còn đủ vững đế chấp nhận cái sự thực này!
Con dâu mới lạnh lùng nhìn bà, ánh mắt cao ngạo y như ngày hôm đó, nhưng vẻ mặt rất thản nhiên, rõ ràng là không nhớ bà.
Bà Lương cố nén vẻ không vui, vì cháu đích tôn, cố ép mình mau chóng quên đi lời thề độc lần trước, nếu không có cháu nội, bà nhất định phải cho người phụ nữ này một trận thừa sống thiếu chết, rồi kéo con trai mau chóng thoát khỏi tay con yêu phụ.
- Chào con, mẹ là mẹ Lương. - Khó khăn lắm mới nhếch ra được nụ cười thân thiện méo xệch, vì đứa cháu đích tôn mong ngóng lâu ngày, bà nhịn!
Khương Du Tâm nhìn một lượt bà già nhà quê trước mặt, nhăn mày.
Lấy chồng, điều mà cô ghét nhất là phải đối phó với bề trên, may là bố mẹ chồng trước cùng chẳng muốn gặp mặt cô, nếu như không cần thiết thì họ tuyệt đối chẳng bao giờ lộ diện.
- Ngày mai mới là lễ đính hôn! - Cô lạnh lùng nhắc nhở đối phương, hôm nay không phải là ngày quan trọng, họ không nhất thiết phải gặp mặt.
Chỉ là...
Khương Du Tâm chau mày:
- Ngày mai bà phải làm lại tóc, còn nữa quần áo thế này không được! Tôi sẽ cho người mua cho bà vài bộ tử tế, còn phải mời một thợ tạo mẫu chuyên nghiệp đến trang điểm nữa! - Mai là ngày trọng đại, nếu đối phương xuất hiện trong bộ dạng này, cô sẽ trở thành trò cười cho giới thượng lưu mất.
Cô ta chê bà không ra gì?
- Con dâu mới... - Bà Lương lại gắng gượng cười.
- Đừng một câu con dâu hai câu con dâu như thế nữa! Nghe đã cảm thấy quê mùa! - Khương Du Tâm không khách khí cắt lời bà, nếu ngày mai mà mẹ Lương Tử Tích cứ gọi cô như vậy, cô sẽ bị đám họ hàng của mình giễu cợt ở sau lưng.
Càng huống hồ cái gì mà con dâu mới, con dâu cũ? Nghe đã khiến người khác không chịu đựng được!
Nụ cười của bà Lương một lần nữa đóng băng.
Không đợi mời, bà Lương tự tiện bước vào phòng ngủ con dâu, nói lấy lòng:
- Mua nôi cho em bé chưa? Mẹ mua cho cháu đích tôn một cái có được không? Thấy sắc mặt con dâu mới bỗng chốc biến đổi, rõ ràng là rất không vui về sự tự tiện của bà, bà Lương ngượng ngập giải thích:
- Mẹ chỉ muốn vào xem phòng con hợp với kiểu nôi nào thôi. - Trước đây chồng bà cứ dặn bà, người trong thành phố không thích cái loại nôi gỗ trắc mà trong thôn nhà nào cùng dùng ấy, con dâu thành phố đều thích kiểu nôi hơi tây một tí, khi mua nhất định phải hỏi ý kiến con dâu.
- Nếu muốn sau này sống tốt với nhau, mau ra ngoài cho tôi! - Thái độ của Khương Du Tâm vốn đã không tốt, lúc hạ lệnh đuổi khách càng không chút khách khí.
Bà già nhà quê này đầu óc có vấn đề thích tự tiện xông vào phòng người khác? Có hiểu thế nào là quyền riêng tư không?
Bà Lương trợn tròn mắt, rô ràng không dám tin vào tai mình.
- Những lời nói này, có hơi quá cay nghiệt không? - Ngoài cửa vang đến một giọng nói không vui.
Lương Tử Tích đứng ở cửa, nói lạnh nhạt.
Người giúp việc xuống báo với anh, Khương Du Tâm đóng cửa không tiếp mà mẹ anh cứ cố chấp đòi gặp, anh thấy lo, liền lên lầu xem xét. Chỉ là lần này, người mà anh lo chính là mẹ mình.
- Mẹ anh chỉ muốn vào xem cách trang trí, sợ mua nôi không hợp với phòng em không thích mà thôi. - Anh hiểu lòng mẹ, mẹ mong có cháu bế rất lâu rồi, sớm đã tuyên bố đòi tự mua chiếc nôi đầu tiên cho cháu đích tôn.
Mấy ngày nay, đây mới là lần đầu họ gặp mặt.
Khương Du Tâm lạnh lùng từ chối thẳng thừng, giọng nói không lấy gì làm vui vẻ:
- Không cần đâu! Cho dù mua em cũng sẽ không thích!
Bà Lương cảm giác các mạch máu trong người mình sắp sửa nổ tung.
Bà bừng bừng tức giận, bỏ mặc con trai đối địch với người phụ nữ đó, xông thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, tìm thấy cái vòi nước, vội vàng dùng nước lạnh vã lên mặt.
“Bình tĩnh lại! Đừng làm cháu đích tôn sợ, đừng làm cháu đích tôn sợ!” - Càng vã nước lạnh bà Lương càng thấy các mạch máu căng lên.
Đến khi cá đầu đã ướt nước lạnh, bà mới hơi hơi bình tĩnh lại đôi chút. Không ngờ, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã nghe thấy tiếng cãi nhau giữa con trai và con dâu.
- Đỏ là mẹ anh, em ít nhiều cũng phải tôn trọng.
Cô phản bác:
- Lương Tử Tích, em lấy anh nhưng không có nghĩa là em phải chấp nhận, chịu đựng những người nhà không ra gì của anh! - Làm sao cô có thể chấp nhận và chung sống với loại người thuộc tầng lớp hạ đẳng như mẹ anh?
Mặt anh sầm lại, đứng im tại chỗ, kỳ thực đáp án này của Khương Du Tâm sớm đã nằm trong dự liệu của anh.
Thế nhưng, bà Lương không thể chấp nhận!
- Khương Du Tâm, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, hay là chúng ta... - Anh bình tĩnh chuẩn bị nói ra những điều mà mấy ngày nay luôn muốn tìm cô để nói.
- Con đàn bà chết tiệt này! - Bà Lương điên tiết nhào tới, cắt ngang lời anh.
Anh vội vã giữ bà lại, không để cho “bệnh cũ” của bà tái phát.
Khương Du Tâm không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn bà già nhà quê trước mặt, nhấc điện thoại lên.
- Bà dám động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!
Báo cánh sát?
Bà Lương sụp đổ hoàn toàn, sao lại có loại con dâu ghê gớm như vậy?
Bà Lương lập tức ngôi thụp xuống đât, ra sức la lối:
- Số tôi khổ quá! Vất vả cực nhọc nuôi con khôn lớn, thế mà nó lại định lấy một con đàn bà độc ác về hành hạ tôi! Con trai à, con mà lấy người đàn bà này thì cho mẹ uống ngay một liều thuốc chuột đi, còn hơn sau này để nó hành hạ chết! - Bình thường ở nhà, chỉ cần bà dùng đến chiêu này chồng bà liền lập tức đầu hàng, bà không tin rằng con trai mình lại không thừa hưởng đức tính “di truyền” ấy.
- Trời ơi! Sao sống nổi nữa đây? - Nước mắt đầy kịch tính hóa tuôn xối xả như mưa lũ.
Bà phải cho người phụ nữ này biết mặt! Để cho cô ta thấy rõ, sau này bước vào cửa nhà bà rồi thì ai mới là “bà tướng”! Nếu con trai bà không cưới cô ta, để xem cái người phụ nữ ngạo mạn này đến lúc cái bụng phình to lên thì còn dám nhìn mặt ai không!
Anh đỡ trán, cái chiêu cũ rích này của mẹ anh đã quá quen thuộc! Chỉ có điều nó chỉ có tác dụng với bổ anh chứ căn bản không tác động được tới anh.
Khương Du Tâm chẳng hề có chút căng thăng, giương mắt đứng nhìn.
Anh bước về phía trước chuẩn bị đỡ mẹ dậy, bảo bà đừng để mất mặt trước mặt người khác nữa, giờ thành phố không “thịnh hành” trò này.
- Con trai à, con có biết số mẹ khổ đến thế nào không? Lần trước đang chuẩn bị ra sân bay về quê thì gặp người phụ nữ này ngay trước cửa khu nhà con, cô ta không những làm hắt đầy nước bẩn vào người mẹ mà ngay cả một câu xin lồi cũng không có, còn lấy tiền ra đập vào mặt mẹ, muốn tìm người đánh mẹ! - Bà Lương vịn lấy tay con trai, không chịu đứng lên, thêm mắm thêm muối cùng một chút tưởng tượng vào câu chuyện.
Trước cửa khu nhà? Lần trước mẹ đến vừa vặn gây lộn với Minh Minh, lúc đó anh còn chưa ly hôn, đang chuẩn bị đi Mỹ, sao Khương Du Tâm lại xuất hiện ở đó?
Anh ngạc nhiên.
Anh ngước mắt lên:
- Khi đó em đến nhà anh làm gì? - Giọng nói đột nhiên có chút sắc bén. Mong đừng giống như anh nghĩ!
Khương Du Tâm thản nhiên giương mắt lên nhìn, khinh khinh thừa nhận:
- Em bảo con bé đó ra một cái giá với anh, em đã cần rồi! - Cô tràn đầy tự tin.
Cô nói một cách điềm nhiên còn anh lại hít mạnh một hơi.
- Em đưa cho cô ta một tờ chi phiếu trống, đảm bảo với cô ta là sau khi ly hôn sẽ giới thiệu cho một công việc tốt, thế nhưng cô ta lại không đồng ý. - Cô lạnh lùng thốt ra từng từ - Rõ ràng biết chúng ta yêu nhau, nhưng lại bảo không để cho chúng ta dễ dàng như vậy được.
Nắm tay anh, càng lúc càng nắm chặt.
- Cô ta rất không có tố chất, anh đúng là không biết nhìn người. - Khương Du Tâm kết luận.
- Khương Du Tâm, chúng ta hết rồi! Đứa con nếu em cần thì cứ sinh ra, chúng ta gặp nhau ở tòa! Số tiền nuôi dưỡng và giáo dục đứa trẻ mà anh phải chịu, sẽ không thiếu của em một xu! – Lửa giận bừng bừng làm anh gần như mất hết lý trí.
Anh hất tay áo bước đi.
Bà Lương trố mắt.
Khương Du Tâm ngây người.
- Lương Tử Tích, anh sắp làm bố! - Khương Du Tâm nghiến răng nghiến lợi. một lần nữa giương ra con át chú bài, là do cô tự tin quá sao? Cô cho rằng bây giờ Lương Tử Tích dù thế nào cũng sẽ không dám nổi nóng với cô.
Bước chân anh ngừng lại, đúng lúc cái nhếch môi đầy đắc ý của cô sắp sửa giương lên. Anh từ tốn nói:
- Anh đã suy nghĩ rất kỹ, nếu lúc này anh chịu trách nhiệm với “nó” thì thực sự có thể coi là chịu trách nhiệm sao? Anh không yêu em, cũng không yêu nó, một chút cùng không! Để nó sinh ra không lẽ không phải là một bi kịch? Em muốn giải quyết nó thế nào, anh không thể can thiệp, ngoài tiền ra, anh không thể bù lại bất cứ thứ gì! - Sau này một ngày nào đó, anh có thể sẽ thấy đau lòng khi nhớ đến đứa bé, thế nhưng nếu tiếp tục thỏa hiệp, chỉ có thể kéo dài tấn bị kịch mà thôi.
Không một chút do dự, anh bước khỏi cửa phòng. Cả người Khương Du Tâm ngưng lại.
Anh đã lấy tiền đập vào mặt cô? Lương Tử Tích lấy tiền đập vào mặt cô? Ý của anh cùng rất rõ ràng, anh không yêu cô, thế nên có giữ đứa bé hay không, anh cũng không ngăn cản.
Cô không thế uy hiếp anh! Cô thực không dám tin sự việc lại có thể trở nên như vậy.
Anh ở trong căn phòng mà mình vẫn ở mấy hôm nay, bắt đầu thu xếp hành lý.
Anh vốn không chuẩn bị sống lâu dài ở đây nên lúc đến cũng chỉ mang mấy bộ quần áo để thay đổi. Mẹ vẫn lo lắng ngồi bên anh không ngớt lầm bầm, bảo anh phải bình tĩnh, chờ đứa bé sinh ra, nhà họ Lương có người nối dõi rồi sẽ tính.
Thế nhưng, anh không thể!
Anh căn bản không thể ngờ Khương Du Tâm lại có thể sỉ nhục cô như vậy! Thế nhưng, khi đó Khương Du Tâm dựa vào cái gì mà ngạo mạn như vậy? Còn không phải dựa vào thái độ dao động và cái “tình yêu đích thực” nực cười mà anh đã tưởng đó hay sao? Người có lỗi, người đáng chết kỳ thực chính là anh!
Là anh, đã cho kẻ thứ ba cái ngạo mạn ấy sỉ nhục vợ mình.
- Con trai, ngày mai đính hôn rồi, chỉ bảy tháng sau là cháu đích tôn cũng chào đời! Con đừng mất bình tĩnh như vậy, cứ kết hôn lừa cô ta sinh con ra rồi tính! - Bà Lương cố giữ hành lý của anh lại.
- Mẹ buông tay! - Anh có chút giận dữ.
Mẹ còn chưa hiểu? Anh không muốn có đứa con này!
Có người gõ cửa, hai người đó vừa bước vào cửa, bất ngờ, quỳ sụp xuống.
- Luật sư Lương, tôi thay mặt thằng cháu không ra gì của mình dập đầu xin lỗi anh! - Tài xế dập đầu mạnh xuống đất.
Người thanh niên trẻ có giọng nói rất giống anh càng run lên bần bật.
Anh ngỡ ngàng.
Người thanh niên trình bày:
- Cháu nhớ rất rõ, hôm đó chú cháu bị cảm phải uống thuốc, không thể lái xe, thế nên bảo cháu ra sân bay đón cô Khương, cháu vừa đến nơi thì thấy cô Khương đang khóc, đây là lần đầu tiên cháu gặp cô ấy... lúc đầu thấy cô ấy rất xinh đẹp, như là tiên nữ ấy, nhưng ánh mắt cô ấy thật khiến người khác cảm thấy khủng khiếp, thấy mình cứ như là rác rưởi...
Chàng thanh niên câu đầu ra câu cuối lộn xộn kể một hồi, ông chú phát bực đập mạnh vào đầu cậu ta:
- Thằng ngốc này, nói vào vấn đề chỉnh!
- Vâng, vâng, vâng! - Chàng thanh niên vội vã gật đầu - Đến tối, người giúp việc đột nhiên tới thông báo, nói cô Khương tìm cháu, cháu chạy lên, trong phòng còn có một cô gái lạ khác, cô Khương quăng một cuốn băng sex và một tờ giấy nhớ cho cháu, bảo cháu mô phỏng âm thanh “khi ấy” của người đàn ông trong băng, còn phải đọc cả tên cô Khương, còn nói cái gì “anh cũng yêu em”...
Càng nghe mặt anh càng trắng bệch.
Thế cho nên, “trẻ con” cho rằng trước khi ly hôn anh đã từng lên giường với người khác?
Em đã từng rất yêu anh, cảm giác tội lỗi, điện thoại... Cô ấy muốn nói, những lời mà anh không kịp nghe rõ ràng... Lương Tử Tích, anh là một người đàn ông thất bại! Bởi vì trái tim anh mù quáng!
Những lời này, kết nối với nhau, đột nhiên như giáng mạnh vào đầu óc anh.
- Luật sư Lương, anh không thoát được khỏi đây đâu, khi nãy cô Khương đã hạ lệnh, chặn tất cá các đường ra, không để chú rể chạy thoát. - Người tài xế nhắc nhở -Cô Khương là người rất coi trọng thể diện, cô ấy sẽ không để mất mặt...
Anh có chân có tay, không lẽ có thể bị trói lại mà bắt cưới? Bà Lương há hốc miệng, ngay cả bà cũng cảm thấy rất nghiêm trọng.
Con dâu trước của bà cười ngây thơ đến thế nào! Những chuyện trước từng chút một hiện về trong tâm trí bà, chồng bà nói rất đúng, sao bà lại cứ như phát điên vì một đứa cháu đích tôn?
Con dâu của bà... con dâu ngoan hiền của bà, con dâu miệng ngọt như đường cùa bà, thì ra đã chịu ấm ức lớn đến vậy.
- Không đánh chết con tiện nhân kia, bà đây coi như đã sống phí cả một đời rồi! - Bà Lương tức giận phừng phừng xông ra khỏi cửa.
- Luật sư Lương, xin hãy tha thứ cho cháu! Cháu thực sự không cố ý đâu! Người nghèo chúng cháu làm sao đấu lại được với nhà giàu! - Chàng thanh niên ôm lấy chân anh cầu xin tha thứ.
Anh bị đối phương kích động túm lắc thế nhưng vẫn hoàn toàn đờ đẫn. Minh Minh, “trẻ con” của anh...
Người tài xế đưa cái hộp phía sau lưng cho anh:
- Luật sư Lương, chủ mới của tôi bảo tôi đưa cho anh cái này, ông ấy nói trên đời này không có việc gì mà ông ấy không làm được! Cho nên, sau khi xem xong, nếu muốn tháo hôn thì chỉ cần “thành khẩn” nhận lỗi, ông chủ sẽ giúp anh.
Hóa ra, tài xế đã có chỗ dựa mới cho nên mới lựa chọn nói ra tất cả, hoặc nói một cách chính xác hơn, là lựa chọn trở thành vũ khí của một ai đó.
Tất cả chi là trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau. Anh cầm lấy chiếc hộp, miệng nhếch lên một cách mỉa mai.
Trong hộp, có một xấp ảnh lớn, mấy tờ tài liệu, một chiếc laptop mini chỉ chờ kích hoạt chương trình.
Anh đưa tay, cầm tập ảnh lên trước... trong những tấm ảnh đó, toàn những cảnh anh đang ôm Khương Du Tâm tiêu dao phóng túng trong công viên Disneyland. Anh càng xem càng kinh hãi, người chụp ảnh khá tính toán, góc độ nào cũng chụp rất “thân mật” và “thâm tình”. Anh vội vã lật xem từng trang, rõ ràng không dám tin là thật.
Anh lập tức cầm mấy trang tài liệu lên, bên trong có một tờ điều tra, là thời gian và số ảnh cụ thế được phát từ máy điện thoại của Khương Du Tâm vào máy của Minh Minh. Khương Du Tâm đã gửi đến hai lần, lần thứ nhất ngay trong ngày ở công viên Disneyland, lần thứ hai chính là ngày anh về nước.
Số trang, là toàn bộ.
Tim anh lạnh buốt. Anh bây giờ còn thế này, huống hồ là cô khi đó?
Là chính anh đã đẩy cô vào vòng tay người khác.
Anh ôm trán, trong lòng như có một mũi tên đang xuyên thấu vào tim, cảm giác đau đớn cứ từng chút từng chút lan ra.
- Luật sư Lương, ông chủ tôi còn dặn dò, bảo anh nhất định phải một mình xem cái video “đặc sắc” này. - Người tài xế đã tự tay mở laptop sau đó bật nút khởi động, ngượng ngập nói - Luật sư Lương, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi đi trước đây! - Kéo thằng cháu chẳng ra gì vẫn đang quỳ dưới đất, người tài xế đi nhanh như ma đuổi ra khỏi phòng.
Tài xế vừa ra khỏi cửa phòng, từ laptop vang lên một giọng nói trong trẻo: “Các anh là ai?”
Là giọng cô.
Anh vội ngước mắt nhìn.
“Bọn anh là ai? Ha ha, bọn anh là người có thế làm em vui vẻ!” - Một tràng cười dâm đãng.
Trên màn hình, cô thảm hại bị dồn đến góc tường.
Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa xem luân phiên cưỡng dâm bao giờ à?” - Gã đàn ông tuy nói vậy, nhưng lại tránh ra một chút để đám người xung quanh có thể xem cho rõ.
Nhiều người vây quanh xem đến vậy, nhưng không một ai ra tay giúp đỡ, cô chỉ có thể chiến đấu như một nữ chiến sĩ bất khuất, giày cao gót đã bị đập gẫy, móng tay cũng bị cào đứt, không có dao, cô điên cuồng tuyệt vọng cắn người, dốc hết sức bảo vệ sự trong sạch của mình.
Đám người đó, như chơi mèo vờn chuột, hết lần này đến lần khác xô ngã cô, bắt đầu xẻ quần áo cô, bắt đầu đánh tát cô.
Toàn thân anh bắt đầu run lên dữ dội, cô là báu vật cùa anh, cô là báu vật anh nâng niu trên tay! Cô tuyệt vọng kêu cứu, không có ai đến giúp cô. Trên từng khuôn mặt của đám người vây quanh đều hiện rõ sự hèn nhát.
- A! - Anh hét như điên dại.
Hoàn toàn sụp đổ.
Laptop bị anh hất bay xuống sàn nhà.
Chiếc laptop bị hất đi lại bắt đầu chuyển sang cảnh, dưới đất vang lên một khúc nhạc lãng mạn. Trên laptop xuất hiện dòng chữ: Cùng một ngày, sau năm giờ. Công viên Disneyland.
Những bức ảnh hạnh phúc giữa anh và Khương Du Tâm mà anh vừa xem xong lại được từng trang, từng trang phóng lại một cách “lãng mạn” trên máy tính, mỗi một nốt nhạc lãng mạn giống như mũi tên lạnh buốt, hết mũi này đến mũi khác, bắn vào chính giữa tim anh.
Anh ôm ngực, đau đến không thở được.
Tại sao anh lại tự tin thái quá mà nhận định sai lầm? Giang Thừa Vũ là một thằng điên! Còn anh, là một thằng ngốc! Một thằng ngốc mà ngay đến vợ mình cũng không bảo vệ được! Anh hận bản thân, rất hận, rất hận, hận đến mức muốn giết mình ngay lập tức.
Anh đưa tay ôm mặt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn qua kẽ tay rơi xuống đất... anh vùi đầu vào lòng bàn tay, vai run lên từng hồi.
Nếu cô cho anh biết thì cho dù cô có nói hàng ngàn hàng vạn lý do phản bội, anh cũng không bao giờ rời khỏi cô! Tuyệt đối không! Dù cho, cô đã có người khác!
Không có ai nói với anh, không có ai...
Thế nhưng, rõ ràng anh đã nhờ thám tử tư điều tra... lúc anh ngẩng mặt lên, nước mắt như đã đóng băng, cầm lại tập tài liệu điều tra. Anh bình tĩnh xem lại từng trang từng trang.
Suýt nữa cô bị hành hung trên đường.
Nhà bị thả rắn.
Cô bị người ta uy hiếp...
Những chi tiết này đều không có trong tập tài liệu điều tra của anh. Thứ mà anh có được là tài liệu thiếu trang, những trang đó, hiển nhiên đã bị người ta dùng tiền mà mua lại. Người mua là ai, không cần đoán cũng đã biết.
Khương Du Tâm!
Anh bắt đầu vò xé từng trang tài liệu, hết trang này đến trang khác, uất hận dồn lên. Anh hận bản thân mình. Nỗi hận không giới hạn, nỗi hận đến sụp đổ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên, trên lầu truyền đến một tiếng kêu thất thanh. Là giọng của Khương Du Tâm!
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lên lên xuống xuống. Đám vệ sĩ đó là để “giam giữ” anh, cứ như lời Giang Thừa Vũ, nếu muốn trốn ra, chỉ có cách là cầu xin anh ta.
Thế nhưng, bảo anh đi cầu xin một kẻ từng làm tổn hại đến Minh Minh? Không làm được!
- Ông Lương, mẹ ông đẩy ngã cô Khương rồi, người cô ấy đầy máu, có lẽ sảy thai rồi! Ông mau xuống xem sao! – Quản gia vội vã đến mời anh.
Anh bị “mời” lên lầu.
Khương Du Tâm ngồi bệt dưới đất, quần loang lố máu.
Mẹ thẫn thờ đứng im tại chồ, cả người đà ở trạng thái “mụ mị”.
- Sao vậy? - Anh đứng đó, trong lòng hoàn toàn lạnh giá.
Bình thường, cho dù trên đường gặp một thai phụ không quen biết mà xảy ra chuyện, anh cũng sằn sàng giúp đỡ, không giống như lúc này, trong lòng chỉ còn lại lạnh giá. Khi Minh Minh bị đám súc sinh đó bắt nạt, không có lấy một người giúp đỡ cô... thế nên, anh cũng tàn nhẫn đến mức không muốn đưa tay ra giúp đờ bất cứ ai.
- Em phải đến bệnh viện, con của chúng ta, có lẽ đà bị mẹ anh làm mất rồi! - Cô ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời, vẻ mặt không có lấy một chút lo lắng như người mẹ đang sắp mất đi đứa con của mình.
Lời của cô, như chiêu thức giải huyệt, khiến mẹ vốn đang “mụ mị” đứng im tại chỗ giờ nhảy dựng lên, chỉ vào cô, kích động gào lên:
- Cô nói láo! Tôi chỉ mắng cô có mấy câu, còn chưa chạm vào cô, tự cô đột nhiên kêu lên, đột nhiên ngã xuống, không biết đã lấy cái gì đỗ lên người để cho quần có màu nữa!
- Sao tôi phải làm như vậy? Căn bản không có động cơ nào hết! - Cô rất bình thản, quay mặt lại, nhả ra từng câu từng chữ hỏi anh - Mẹ anh đẩy ngã em, có muốn em kiện bà ấy không?
- Em muốn đấu kiện với anh? - Anh cũng bình tĩnh mỉm cười như thế. Nếu cô cứ khăng khăng đòi đấu, anh cũng sẽ không khách khí nữa!
Cô ngây người, một tia lo lắng thoáng hiện qua trong mắt, bình tĩnh lắc đầu:
- Không! Em chỉ muốn anh nhớ rằng chính mẹ anh đã hại em ra nông nổi này.
- Con à! Con phải tin mẹ! Con phải tin mẹ! Mẹ không hề đẩy cô ta! - Bà Lương suy sụp.
Người đàn bà này muốn làm khó con trai bà điều gì?
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu, bà Lương kích động hét to:
- Cô ta không hề có thai! Người đàn bà này đã lừa con, cô ta vốn không hề có thai! - Bà Lương chạy vào nhà vệ sinh, rất nhanh lôi ra một gói băng vệ sinh đã dùng một nửa ném thắng lên người Khương Du Tâm, tay bà còn xách theo một túi rác - Con trai, mẹ có thể chứng minh cho con thấy! Trong túi rác này, có băng vệ sinh mà con đàn bà đó đã dùng! Con trai, con nghĩ mà xem. một phụ nữ mang thai thì sao lại đế băng vệ sinh trong nhà tắm? Có mang rồi còn có kinh nguyệt được sao? - Bà Lương kích động đến run lên, trước nay chỉ có bà vu oan cho người khác chứ có bao giờ bị người khác vu oan như thế này đâu!
Bà nhất định phải vạch trần cái màn kịch của cô ta!
Môi Khương Du Tâm, đột nhiên tái nhợt.
Anh cũng lặng đi một chút, sau đó lập tức ngăn mẹ lại:
- Không cần đâu! Việc ở đây không cần mẹ phải lo! Mẹ mau về quê đi!
- Mẹ không lo sao được? - Không lo không phải để con trai bị lừa sao?
Ý của con trai là sao? Nó không tin bà? Nó lại chỉ bênh vực người phụ nữ khác? Lần đó bà ra tay đánh con dâu là bà sai, thế nhưng lần này người sai rõ ràng là người phụ nữ kia!
Bà Lương uất ức khóc lên:
- Tôi không bao giờ thèm lên thành phố nữa! Tôi cũng không cần cháu đích tôn nữa! Nuôi được thằng con trai chẳng ra trò trống gì, lấy vợ rồi thì không cần mẹ nữa! - Nói xong bà tức giận đùng đùng xông ra ngoài.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa ngây ra một chút, đang định ngăn lại thì nhận được ánh mắt của nữ chủ nhân bèn lặng lẽ lùi sang một bên.
Khương Du Tâm có chút cảm động, cô không ngờ anh lại giúp cô.
- Có cần đưa em tới bệnh viện không? - Anh bình tĩnh chủ động đề nghị.
Cô luôn suy nghĩ xem có nên giữ lại đứa bé không, rốt cuộc đứa trẻ này đến thật không đúng lúc! Cho nên trước khi đưa ra quyết định, cô không định nói với bất cứ ai! Là thái độ lạnh nhạt của Lương Tử Tích đã thúc ép cô, nên mới...
Kẻ áo đen giấu mặt đằng sau tấm màn này là ai, không cần đoán cô cũng biết.
- Giang Thừa Vũ, anh không cam tâm điều gì? - Cô nghiến răng nghiến lợi.
Trong cuộc hôn nhân này, ngoài kết cục, cô chưa bao giờ là người thắng! Cô đấu không lại anh ta. Giang Thừa Vũ muốn bóp chết cô, dễ như trở bàn tay.
- Tôi hình như đã từng nói, ghét nhất những người tự cho mình là thông minh. -Có lẽ vừa ngủ dậy, giọng nói của Giang Thừa Vũ nghe có vẻ rời rạc.
- Làm thế nào anh mới chịu giải hòa? - Khương Du Tâm nghiêm giọng hỏi.
Cô đã sắp phát điên lên rồi!
Sự ngạo mạn của cô, mãi mãi không thể ngóc đầu lên trước mặt Giang Thừa Vũ. Anh ta là sự đè nén lớn nhất trong cuộc đời của cô. Bởi vì, cô căn bản không thể chấp nhận cái sự thực mình chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ chơi trong tay Giang Thừa Vũ.
Thế nhưng, khí phách có tác dụng sao? Tình hình của công ty thực sự quá nguy ngập! Cô không thể giương mắt nhìn tập đoàn Myth phải thay tên đổi chủ, càng không thể giương mắt nhìn tập đoàn Myth phải chia năm xẻ bảy! Nếu thứ anh ta cần là xin lỗi, vậy cô sẵn sàng cho.
Có người dùng thái độ này để xin lỗi? Anh ta cười nham hiểm:
- Được, quân tử không nói hai lời, món quà mà Giang Thừa Vũ tôi tặng cho em trai của mình, quyết không được trả lại, cho dù em trai tôi không thích món quà này, tôi cùng không muốn nó bị người khác chiếm đoạt làm cho dơ bẩn.
Khuôn mặt Khương Du Tâm bỗng chốc trắng bệch.
Món quà... anh ta đã từng nói, món quà mà Giang Thừa Vũ muốn tặng cho em trai anh ta là tử cung của cô.
Lúc biết mình có thai, cô đã có một dự cảm rất không tốt, Giang Thừa Vũ luôn là một thằng điên...
- Muốn công ty hay muốn cái tạp chủng trong bụng cô, hãy lựa chọn đi! - Giang Thừa Vũ không chút đoái hoài đến Khương Du Tâm, cúp ngang điện thoại.
Khương Du Tâm cầm điện thoại, chần chừ không nỡ đặt xuống. Cô run lên không ngừng, toàn thân lạnh toát.
Giang Thừa Vũ vừa ngôi dậy cài cúc áo sơ mi vừa nghiến răng nghiến lợi.
Càng nghĩ càng điên tiết.
Cái người đàn bà không biết lượng sức mình đó lại dám chống lại anh?
Đeo dồng hồ xong, anh nhíu mày cố nhớ: “Lạ thật, món quà cưới mà mình định tặng gã luật sư đó để đâu rồi?”.
Hôm nay là thứ bảy không phải đi làm, cô ngủ một mạch cho đến trưa, cả người mụ mị. Điện thoại không ngừng vang lên.
Cô càng rúc sâu vào chăn hơn, lấy gối bịt tai lại, nhưng tiếng chuông vẫn cứ thi gan cùng cô. Bị làm phiền tới mức không chịu được, cô mơ hồ bắt máy, đầu dây bên kia vừa nghe giọng ngái ngủ của cô liền nổi nóng, một giọng the thé truyền đến:
- Con bé này! Mặt trời đã lên đến ngọn sào rồi mà còn ngủ, chồng không quản hay sao?
- Ai đấy? Tôi làm gì có chồng! - Còn chưa tỉnh ngủ, cô bực bội rên rỉ.
- Con bé kia! Ngủ đến mụ người rồi sao? Ngay cả giọng mẹ mình cũng không nhận ra! Bảo Lương Tử Tích đến nghe điện thoại, dạy bảo vợ thế nào mà chiều chuộng đến thế này! - Người ở đầu đây bên kia còn bực bội hơn cô.
Nghe thấv giọng nói khủng khiếp ấy, cô hốt hoảng tỉnh cả người.
Lương Tư Tích? Dạy bảo vợ thế nào? Mẹ như hoàn toàn tách khỏi cuộc sống của cô lúc này! Đều do lỗi của cô...
Hít thở một hơi thật sâu, giọng nói bỗng chốc trở lại rõ ràng:
- Mẹ, con có chuyện cần nói với mẹ, nghe xong mẹ phải bình tĩnh nhé, đừng đánh con! - Cái gì cần nói thì vẫn phải nói, tránh được mùng một tránh sao được đến hôm rằm. Nếu mẹ mà nổi giận, cô nhất định phải trốn kỹ đến vài ba tháng, không để bị ăn móng vuốt của bà - Việc này, nói ra thì dài... - Cô phải tìm cách khéo léo nói với mẹ chuyện mình đã ly hôn mà không bị bà đánh chết.
Không ngờ mẹ chắng có chút hứng thú nghe chuyện của cô:
- Tối gặp mặt rồi nói, tối nay tổ chức đại thọ cho bà nội con ở khách sạn Khải Việt, mẹ đã đặt một lô VIP rồi, gọi cả Lương Tử Tích đến, cả nhà mình ăn cơm với bà con họ hàng.
- Vâng! - Cô bất hiếu, dạo này nhiều việc phiền muộn, không có mẹ nhắc nhở, cô suýt quên một sự kiện trọng đại như vậy. - Lương Tử Tích đến được! - Cô vội vàng nói.
Gặp mặt rồi nói? Nhiều bà con họ hàng như vậy, mồm năm miệng mười, cô làm sao dám nói! Đành để lần sau tìm cơ hội tự dẫn xác đến nhà mẹ chịu đòn vậy.
- Không sao, chỉ là bữa cơm gia đình thôi, nó bận thế, đừng để lỡ công việc của nó - Mẹ trước nay đều rất thông cảm cho con rể phải làm việc vất và.
- Con mua gì biếu bà bây giờ? Mua ghế mát xa có được không? - Tuy ghế mát xa rất đắt, nhưng bản thân chịu khó tiết kiệm đi một chút, tiêu tiền cho bà cô không thấy tiếc chút nào.
- Không cần đâu! Sáng nay bà nội con gọi điện đến, nói anh họ Phong của con đã biếu bà một chiếc ghế mát xa làm quà thượng thọ rồi!
- Anh họ Phong... - Cô ngây người, cái tên đã từ rất xa rất xa rồi.
- Đúng rồi, anh con đã về nước được mấy tháng rồi! Thằng bé này sao không ở lại Australia mà lại về nước chứ! Thằng bé rất có phép tắc, rất lễ phép, hơn hai mươi năm không gặp, lúc mới về nước còn đến từng nhà để thăm hỏi đấy.
- Mẹ không nói đến... - Cô không có lòng dạ đâu để bàn cãi, đầu óc trở nên trống rỗng, không kịp phản ứng.
- Mẹ chưa nói à? Hà hà, chắc là mẹ quên đấy! - Mẹ nổi tiếng về chứng bệnh hay quên.
- Anh ấy bây giờ trông thế nào? Có cao không? - Tim cô đột nhiên đập gấp.
Hơi hồi hộp vì người trong ký ức đó.
- Trông còn đẹp trai hơn diễn viên điện ảnh đấy! Thân người cũng rất cao! Tối nay nó cũng đến, các con ôn lại chuyện cũ một chút!
Buối chiều, lúc chọn quà cho bà, cô vẫn còn thần thờ. Hai mươi năm không gặp, bây giờ lại... có thể không hồi hộp sao?
Vì cần người phụ giúp, chưa đến năm rưỡi mẹ đã giục bằng được cô đến khách sạn.
Dưới ánh đèn đường, hai người, một trước một sau bước đi. Cô vừa đi vừa muốn bật cười.
Không ngờ lại là anh ta! Thế giới này có phải nhỏ bé quá không?
- Nói đi! Anh bắt đầu biết em là Tiểu Minh từ lúc nào? - Đột nhiên, cô ngừng bước, nheo mắt, chỉ tay vào sống mũi anh bức cung.
Vẻ mặt anh khi nhìn thấy cô trong bàn ăn khi nãy, chỉ ngại ngùng chứ không thấy ngạc nhiên.
- Anh vẫn luôn biết em là Tiểu Minh. - Anh mỉm cười thừa nhận nhưng sống lưng lại toát mồ hôi lạnh.
Hy vọng cô đừng có chấp nhặt quá! Rất sợ cô sẽ nổi nóng. Tâm trạng này đã làm anh lo lắng suốt buổi tối.
- Có phải anh cố tình muốn “chỉnh” em không? - Cô muốn bóp cổ anh.
Anh đã biết hết mọi chuyện xấu của cô! Không chỉ chuyện ngày nhỏ, ngay cả cuộc hôn nhân thất bại lần này cũng... Sau khi biết được thân phận thực sự của anh, đột nhiên cảm thấy hai người càng trở nên khăng khít.
Chẳng trách, bất cứ lúc nào anh ở bên cô, cô đều có một thứ cảm giác rất yên lòng. Từ sự sửng sổt lúc ban đầu đã chợt bừng hiểu ra. Trong bàn tiệc, cô không ngừng nhìn về phía anh, hết lần này đến lần khác thầm mắng mình là đồ ngốc. Từ lần đầu tiên gặp mặt, lẽ ra cô đã phải nhận ra anh!
Khoảng cách sau hai mươi năm xa cách đột nhiên biến mất.
Khi nãy trên bàn tiệc, hai người còn bị bà nội trêu là đôi thanh mai trúc mã đích thực.
- Anh đã ám thị mấy lần rồi, là tại em chậm hiểu! - Anh trêu cô, cố ý làm cô hiểu lầm, là bở vì quá hồi hộp nên mới không có can đảm để nhận nhau.
Cả nhà quây quần bên nhau, người già thích hoài niệm, bắt đầu thao thao bất tuyệt về những chuyện ngày xưa, tất nhiên không tránh được nhắc tới chuyện cái năm mà anh ra đi, cô đã tức giận, nóng nảy đến thế nào, cứ thường vô duyên vô cớ cáu gắt, tự giam mình trong phòng khóc lóc. Nghe kể, ngay chính anh cũng tự cảm thấy tội lỗi của mình quá lớn, năm đó mình tại sao lại ấu trĩ đến vậy, cứ muốn làm một chỗ dựa nhưng lại rời xa cô?
- Dì nói mười năm trước em có đến Australia? - Sao anh lại không biết?
- Vâng! Lúc đó đúng là ấu trĩ chết đi được, các bạn trong lớp đều đã có bạn trai, em cũng muốn yêu! Thế nên đi tìm anh để bày tỏ, hỏi anh có muốn làm bạn trai em xem sao không! Sau đó em cứ bám riết lấy mẹ, đòi cùng mẹ ngàn dặm xa xôi sang Australia, nào ngờ vừa vặn lúc đó anh lại dẫn bạn gái đi New Zealand hưởng tuần trăng mật chứ! - Cô tinh nghịch ôm ngực làm ra vẻ như bị tên bắn trúng tim.
Cảm ngộ, già rồi, nhắc đến tình yêu thầm ngây thơ của thời niên thiếu, chỉ cảm thấy đẹp vô cùng, không hề có chút xấu hố.
Anh sững sờ.
Cô nhảy lò cò chơi với cái bóng của anh, giống hệt hồi nhỏ:
- Sau khi bị sốc đi về nước, nhận lời bừa với một cậu bạn học. - Giờ nghĩ lại, thấy cậu bé đó thật là xui xẻo, không những phải chịu đựng những trò tai quái do cái tâm trạng khó chịu của cô lúc ấy gây ra mà khi muốn hôn thử còn bị cô đấm cho một cú.
- Sau đó nữa? - Lòng anh quặn thắt.
Cô bật cười:
- Mẹ phải đền tiền thuốc, còn cảnh cáo em, nếu còn dám yêu sớm hại mẹ bị phá sản, mẹ sẽ đánh gãy chân. - Cái sau đó đích thực, chính là Lương Tử Tích.
Cuộc sống của cô, tình yêu của cô, sao lại buồn cười giống như một cuốn truyện tranh đến vậy?!
Anh trầm mặc một lúc, rồi giữ chặt lấy cô lúc này đang định nhảy bước một chân:
- Không có bạn gái! Lúc đó Tiểu Vi có cảm tình với anh, không chịu từ bỏ, liên tục đến nhà anh, cho nên bố mẹ đã hiểu lầm.
Cô chớp mắt, ngây người, không hiểu tại sao anh lại phải giải thích.
- Chuyến du lịch New Zealand là do đoàn trường tổ chức, anh là cán bộ chủ chốt nên phải tham gia, không có ý nghĩa đặc biệt! Nhưng nếu biết em đến, anh nhất định sẽ không đi! - Anh thực sự không ngờ, giữa họ tồn tại sự hiểu lầm lớn đến vậy.
Anh căng thăng đến toát cả mồ hôi tay.
- Cho nên, mười năm sau, đổi lại là anh hỏi em, có muốn hẹn hò với anh xem sao không? - Lấy hết dũng khí, anh cuối cùng cũng bày tỏ.
Ngay đến quyền tự do hành động của anh cũng bị hạn chế.
Trong ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của cánh mày râu trong cả tòa nhà, anh ngày ngày đều được tài xế riêng đưa đón bằng xe nhập khẩu, ra vào có vệ sĩ đi kèm, dù thế nào, Luật sư Lương cũng là “thần tượng” trong mắt đám đàn ông muốn tái hôn!
Hàng ngày tan ca, tài xế đều sớm đã chờ sẵn ở cửa công ty: “Luật sư Lương, mời”.
Để đề phòng chuyện mập mờ tình cảm giữa anh và vợ cũ, Khương Du Tâm ra tay khá triệt để.
Không những tự tung tự tác thúc tiến rầm rộ công việc ở công ty luật mới, thậm chỉ còn không cho phép anh được về nhà! Lấy lý do mang thai cần có người chăm sóc, sau khi tan ca lập tức “mời” anh về thẳng biệt thự.
Từ nhỏ, anh đã là người có tính cách biết nhẫn nhịn trong cuộc sống, nhưng đến lần này, đã cảm thấy thực sự không thể chịu đựng được. Đặc biệt khi thời gian cưới xin đã đuổi sát sau lưng, trong lồng ngực ngay cả việc hít thở cũng thấy rất ngột ngạt.
Anh muốn nói chuyện với Khương Du Tâm, nhưng mấy ngày nay cô luôn tránh mặt không chịu gặp, một mình khóa cửa trốn trong phòng, ba bữa cơm cũng đều do người giúp việc bưng lên tận nơi. Ngay cả anh gò cửa cô cũng không thèm để ý.
Mai chính là “ngày đẹp” mà lễ đính hôn của họ được tiến hành.
Anh thừa nhận, anh cho rằng mình đã sẵn sàng, nhưng không! So với lần kết hôn đầu tiên, lần này, anh không sao sẵn sàng được.
- Tích, mẹ đến rồi! Cháu đích tôn bảo bối của mẹ đâu? - Mẹ anh mừng rỡ, ngược lại hoàn toàn với tâm trạng nặng nề của anh lúc này.
- Chà, Tích, con dâu mới giàu có quá! - Nhìn khung cảnh lộng lẫy trước mặt, mẹ trố cả mắt, hỏi theo bản năng - Tích, con dâu mới có phải không biết làm việc nhà không?
Bắt Khương Du Tâm làm việc nhà, có thể sao? Không nói đến cô, sống trong cái lồng vàng này, ngay cả anh cũng chẳng muốn đụng chân đụng tay. Trong trí nhớ, hình như anh chưa bao giờ nấu cho cô một bữa cơm hay gấp giúp cô đến nửa cái áo.
Anh khẽ đáp lại một tiếng, không hề cố ý phá vỡ mối quan hệ giữa cô và mẹ, chỉ là không muốn mẹ ôm cái hy vọng hào huyền.
Sắc mặt bà Lương chùng xuống, xem ra cô con dâu mới này còn tệ hơn cô con dâu trước, nhưng vừa nghĩ đến cháu đích tôn, mặt bà lập tức dịu lại:
- Cũng đúng! Nhà to thế này lại nhiều người giúp việc, đúng là không cần con dâu mới phải đụng tay! Hơn nữa, con dâu mới đang có thai cháu đích tôn, cho dù có muốn làm mẹ cũng không cho!
Bà sốt ruột ngóng:
- Cho mẹ gặp cháu đích tôn trước được không?
Ngay cả người giúp việc ở đây cũng rất không có phép tăc, lúc bà xách hành lý vào, không chỉ soi mói dò xét bộ dạng nhà quê quần áo giản dị của bà, mà đến đã gần một tiếng đồng hồ, ngay cả một tách trà cũng không có.
- Cô ấy đang ở trên phòng, để con cho người đưa mẹ lên. - Anh đặt tay lên trán, cố kìm nén sự nóng nãy.
Cháu đích tôn... anh đến giờ vẫn chưa mảy may cảm nhận được chút niềm vui nào của việc sắp làm cha.
Ngôi nhà như một mê cung, bà Lương ngó đông ngó tây, tuy không đến mức như già Lưu vào đại quan viên trong Hồng lâu mộng, nhưng vẻ xa hoa của ngôi nhà khiến bà không khỏi trầm trồ.
- Cô chù, cô có trong đó không? - Người giúp việc cung kính gõ cửa.
Không có tiếng đáp lại, người giúp việc gõ lại một lần nữa.
- Đi ra! - Giọng nói lạnh lùng từ bên trong vọng ra khiến bà Lương đang đứng phía sau giật nảy mình.
Xem ra, con dâu mới không dễ gần! Chỉ mới nghe giọng, bà đã bắt đầu thấy nhớ tiếc cái miệng ngọt như đường của cô con dâu trước.
- Bà Lương, cô chủ nhà chúng tôi hình như hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn tiếp khách. - Người giúp việc hơi e dè, giọng nói coi như cũng có chút nể mặt, chỉ là không tiếp tục thông báo nữa.
Dù sao mẹ của cậu chủ mới vừa nhìn đã biết chỉ là một bà già nhà quê không một chút quvền thế, không cần cố nịnh nọt.
Bà Lương hét vọng vào bên trong:
- Con dâu mớ, mẹ là mẹ chồng tương lai của con, mẹ đến thăm cháu đích tôn, con mau mở cửa đi! - Có phải là mắc bệnh lạ không, muốn gặp một cái mà cũng khó khăn như vậy! Sau này làm sao mong đưa được cô ta đi giới thiệu với bà con làng xóm?
Bên trong im lặng rất lâu, đúng lúc bà Lương sốt ruột không chịu được nữa thì cánh cửa mở ra.
Bà Lương nhìn mặt con dâu mới, cả người ngây ra.
Con dâu mới tuy sắc mặt rất nhợt nhạt, nhưng dung mạo còn xinh đẹp hơn tiên nữ, là kiểu phụ nữ có thể làm đàn ông hồn xiêu phách lạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà, nhưng mà... chỉ cần không mở miệng nói chuyện!
Người phụ nữ này mà mở miệng thì cay độc và vô giáo dục đến thế nào, bà đã được thể nghiệm sâu sắc!
Bà Lương hít một hơi mạnh, không ngờ con dâu mới của mình lại là cô ta! Bà cảm thấy mình đã già, tim không còn đủ vững đế chấp nhận cái sự thực này!
Con dâu mới lạnh lùng nhìn bà, ánh mắt cao ngạo y như ngày hôm đó, nhưng vẻ mặt rất thản nhiên, rõ ràng là không nhớ bà.
Bà Lương cố nén vẻ không vui, vì cháu đích tôn, cố ép mình mau chóng quên đi lời thề độc lần trước, nếu không có cháu nội, bà nhất định phải cho người phụ nữ này một trận thừa sống thiếu chết, rồi kéo con trai mau chóng thoát khỏi tay con yêu phụ.
- Chào con, mẹ là mẹ Lương. - Khó khăn lắm mới nhếch ra được nụ cười thân thiện méo xệch, vì đứa cháu đích tôn mong ngóng lâu ngày, bà nhịn!
Khương Du Tâm nhìn một lượt bà già nhà quê trước mặt, nhăn mày.
Lấy chồng, điều mà cô ghét nhất là phải đối phó với bề trên, may là bố mẹ chồng trước cùng chẳng muốn gặp mặt cô, nếu như không cần thiết thì họ tuyệt đối chẳng bao giờ lộ diện.
- Ngày mai mới là lễ đính hôn! - Cô lạnh lùng nhắc nhở đối phương, hôm nay không phải là ngày quan trọng, họ không nhất thiết phải gặp mặt.
Chỉ là...
Khương Du Tâm chau mày:
- Ngày mai bà phải làm lại tóc, còn nữa quần áo thế này không được! Tôi sẽ cho người mua cho bà vài bộ tử tế, còn phải mời một thợ tạo mẫu chuyên nghiệp đến trang điểm nữa! - Mai là ngày trọng đại, nếu đối phương xuất hiện trong bộ dạng này, cô sẽ trở thành trò cười cho giới thượng lưu mất.
Cô ta chê bà không ra gì?
- Con dâu mới... - Bà Lương lại gắng gượng cười.
- Đừng một câu con dâu hai câu con dâu như thế nữa! Nghe đã cảm thấy quê mùa! - Khương Du Tâm không khách khí cắt lời bà, nếu ngày mai mà mẹ Lương Tử Tích cứ gọi cô như vậy, cô sẽ bị đám họ hàng của mình giễu cợt ở sau lưng.
Càng huống hồ cái gì mà con dâu mới, con dâu cũ? Nghe đã khiến người khác không chịu đựng được!
Nụ cười của bà Lương một lần nữa đóng băng.
Không đợi mời, bà Lương tự tiện bước vào phòng ngủ con dâu, nói lấy lòng:
- Mua nôi cho em bé chưa? Mẹ mua cho cháu đích tôn một cái có được không? Thấy sắc mặt con dâu mới bỗng chốc biến đổi, rõ ràng là rất không vui về sự tự tiện của bà, bà Lương ngượng ngập giải thích:
- Mẹ chỉ muốn vào xem phòng con hợp với kiểu nôi nào thôi. - Trước đây chồng bà cứ dặn bà, người trong thành phố không thích cái loại nôi gỗ trắc mà trong thôn nhà nào cùng dùng ấy, con dâu thành phố đều thích kiểu nôi hơi tây một tí, khi mua nhất định phải hỏi ý kiến con dâu.
- Nếu muốn sau này sống tốt với nhau, mau ra ngoài cho tôi! - Thái độ của Khương Du Tâm vốn đã không tốt, lúc hạ lệnh đuổi khách càng không chút khách khí.
Bà già nhà quê này đầu óc có vấn đề thích tự tiện xông vào phòng người khác? Có hiểu thế nào là quyền riêng tư không?
Bà Lương trợn tròn mắt, rô ràng không dám tin vào tai mình.
- Những lời nói này, có hơi quá cay nghiệt không? - Ngoài cửa vang đến một giọng nói không vui.
Lương Tử Tích đứng ở cửa, nói lạnh nhạt.
Người giúp việc xuống báo với anh, Khương Du Tâm đóng cửa không tiếp mà mẹ anh cứ cố chấp đòi gặp, anh thấy lo, liền lên lầu xem xét. Chỉ là lần này, người mà anh lo chính là mẹ mình.
- Mẹ anh chỉ muốn vào xem cách trang trí, sợ mua nôi không hợp với phòng em không thích mà thôi. - Anh hiểu lòng mẹ, mẹ mong có cháu bế rất lâu rồi, sớm đã tuyên bố đòi tự mua chiếc nôi đầu tiên cho cháu đích tôn.
Mấy ngày nay, đây mới là lần đầu họ gặp mặt.
Khương Du Tâm lạnh lùng từ chối thẳng thừng, giọng nói không lấy gì làm vui vẻ:
- Không cần đâu! Cho dù mua em cũng sẽ không thích!
Bà Lương cảm giác các mạch máu trong người mình sắp sửa nổ tung.
Bà bừng bừng tức giận, bỏ mặc con trai đối địch với người phụ nữ đó, xông thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, tìm thấy cái vòi nước, vội vàng dùng nước lạnh vã lên mặt.
“Bình tĩnh lại! Đừng làm cháu đích tôn sợ, đừng làm cháu đích tôn sợ!” - Càng vã nước lạnh bà Lương càng thấy các mạch máu căng lên.
Đến khi cá đầu đã ướt nước lạnh, bà mới hơi hơi bình tĩnh lại đôi chút. Không ngờ, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đã nghe thấy tiếng cãi nhau giữa con trai và con dâu.
- Đỏ là mẹ anh, em ít nhiều cũng phải tôn trọng.
Cô phản bác:
- Lương Tử Tích, em lấy anh nhưng không có nghĩa là em phải chấp nhận, chịu đựng những người nhà không ra gì của anh! - Làm sao cô có thể chấp nhận và chung sống với loại người thuộc tầng lớp hạ đẳng như mẹ anh?
Mặt anh sầm lại, đứng im tại chỗ, kỳ thực đáp án này của Khương Du Tâm sớm đã nằm trong dự liệu của anh.
Thế nhưng, bà Lương không thể chấp nhận!
- Khương Du Tâm, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, hay là chúng ta... - Anh bình tĩnh chuẩn bị nói ra những điều mà mấy ngày nay luôn muốn tìm cô để nói.
- Con đàn bà chết tiệt này! - Bà Lương điên tiết nhào tới, cắt ngang lời anh.
Anh vội vã giữ bà lại, không để cho “bệnh cũ” của bà tái phát.
Khương Du Tâm không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn bà già nhà quê trước mặt, nhấc điện thoại lên.
- Bà dám động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!
Báo cánh sát?
Bà Lương sụp đổ hoàn toàn, sao lại có loại con dâu ghê gớm như vậy?
Bà Lương lập tức ngôi thụp xuống đât, ra sức la lối:
- Số tôi khổ quá! Vất vả cực nhọc nuôi con khôn lớn, thế mà nó lại định lấy một con đàn bà độc ác về hành hạ tôi! Con trai à, con mà lấy người đàn bà này thì cho mẹ uống ngay một liều thuốc chuột đi, còn hơn sau này để nó hành hạ chết! - Bình thường ở nhà, chỉ cần bà dùng đến chiêu này chồng bà liền lập tức đầu hàng, bà không tin rằng con trai mình lại không thừa hưởng đức tính “di truyền” ấy.
- Trời ơi! Sao sống nổi nữa đây? - Nước mắt đầy kịch tính hóa tuôn xối xả như mưa lũ.
Bà phải cho người phụ nữ này biết mặt! Để cho cô ta thấy rõ, sau này bước vào cửa nhà bà rồi thì ai mới là “bà tướng”! Nếu con trai bà không cưới cô ta, để xem cái người phụ nữ ngạo mạn này đến lúc cái bụng phình to lên thì còn dám nhìn mặt ai không!
Anh đỡ trán, cái chiêu cũ rích này của mẹ anh đã quá quen thuộc! Chỉ có điều nó chỉ có tác dụng với bổ anh chứ căn bản không tác động được tới anh.
Khương Du Tâm chẳng hề có chút căng thăng, giương mắt đứng nhìn.
Anh bước về phía trước chuẩn bị đỡ mẹ dậy, bảo bà đừng để mất mặt trước mặt người khác nữa, giờ thành phố không “thịnh hành” trò này.
- Con trai à, con có biết số mẹ khổ đến thế nào không? Lần trước đang chuẩn bị ra sân bay về quê thì gặp người phụ nữ này ngay trước cửa khu nhà con, cô ta không những làm hắt đầy nước bẩn vào người mẹ mà ngay cả một câu xin lồi cũng không có, còn lấy tiền ra đập vào mặt mẹ, muốn tìm người đánh mẹ! - Bà Lương vịn lấy tay con trai, không chịu đứng lên, thêm mắm thêm muối cùng một chút tưởng tượng vào câu chuyện.
Trước cửa khu nhà? Lần trước mẹ đến vừa vặn gây lộn với Minh Minh, lúc đó anh còn chưa ly hôn, đang chuẩn bị đi Mỹ, sao Khương Du Tâm lại xuất hiện ở đó?
Anh ngạc nhiên.
Anh ngước mắt lên:
- Khi đó em đến nhà anh làm gì? - Giọng nói đột nhiên có chút sắc bén. Mong đừng giống như anh nghĩ!
Khương Du Tâm thản nhiên giương mắt lên nhìn, khinh khinh thừa nhận:
- Em bảo con bé đó ra một cái giá với anh, em đã cần rồi! - Cô tràn đầy tự tin.
Cô nói một cách điềm nhiên còn anh lại hít mạnh một hơi.
- Em đưa cho cô ta một tờ chi phiếu trống, đảm bảo với cô ta là sau khi ly hôn sẽ giới thiệu cho một công việc tốt, thế nhưng cô ta lại không đồng ý. - Cô lạnh lùng thốt ra từng từ - Rõ ràng biết chúng ta yêu nhau, nhưng lại bảo không để cho chúng ta dễ dàng như vậy được.
Nắm tay anh, càng lúc càng nắm chặt.
- Cô ta rất không có tố chất, anh đúng là không biết nhìn người. - Khương Du Tâm kết luận.
- Khương Du Tâm, chúng ta hết rồi! Đứa con nếu em cần thì cứ sinh ra, chúng ta gặp nhau ở tòa! Số tiền nuôi dưỡng và giáo dục đứa trẻ mà anh phải chịu, sẽ không thiếu của em một xu! – Lửa giận bừng bừng làm anh gần như mất hết lý trí.
Anh hất tay áo bước đi.
Bà Lương trố mắt.
Khương Du Tâm ngây người.
- Lương Tử Tích, anh sắp làm bố! - Khương Du Tâm nghiến răng nghiến lợi. một lần nữa giương ra con át chú bài, là do cô tự tin quá sao? Cô cho rằng bây giờ Lương Tử Tích dù thế nào cũng sẽ không dám nổi nóng với cô.
Bước chân anh ngừng lại, đúng lúc cái nhếch môi đầy đắc ý của cô sắp sửa giương lên. Anh từ tốn nói:
- Anh đã suy nghĩ rất kỹ, nếu lúc này anh chịu trách nhiệm với “nó” thì thực sự có thể coi là chịu trách nhiệm sao? Anh không yêu em, cũng không yêu nó, một chút cùng không! Để nó sinh ra không lẽ không phải là một bi kịch? Em muốn giải quyết nó thế nào, anh không thể can thiệp, ngoài tiền ra, anh không thể bù lại bất cứ thứ gì! - Sau này một ngày nào đó, anh có thể sẽ thấy đau lòng khi nhớ đến đứa bé, thế nhưng nếu tiếp tục thỏa hiệp, chỉ có thể kéo dài tấn bị kịch mà thôi.
Không một chút do dự, anh bước khỏi cửa phòng. Cả người Khương Du Tâm ngưng lại.
Anh đã lấy tiền đập vào mặt cô? Lương Tử Tích lấy tiền đập vào mặt cô? Ý của anh cùng rất rõ ràng, anh không yêu cô, thế nên có giữ đứa bé hay không, anh cũng không ngăn cản.
Cô không thế uy hiếp anh! Cô thực không dám tin sự việc lại có thể trở nên như vậy.
Anh ở trong căn phòng mà mình vẫn ở mấy hôm nay, bắt đầu thu xếp hành lý.
Anh vốn không chuẩn bị sống lâu dài ở đây nên lúc đến cũng chỉ mang mấy bộ quần áo để thay đổi. Mẹ vẫn lo lắng ngồi bên anh không ngớt lầm bầm, bảo anh phải bình tĩnh, chờ đứa bé sinh ra, nhà họ Lương có người nối dõi rồi sẽ tính.
Thế nhưng, anh không thể!
Anh căn bản không thể ngờ Khương Du Tâm lại có thể sỉ nhục cô như vậy! Thế nhưng, khi đó Khương Du Tâm dựa vào cái gì mà ngạo mạn như vậy? Còn không phải dựa vào thái độ dao động và cái “tình yêu đích thực” nực cười mà anh đã tưởng đó hay sao? Người có lỗi, người đáng chết kỳ thực chính là anh!
Là anh, đã cho kẻ thứ ba cái ngạo mạn ấy sỉ nhục vợ mình.
- Con trai, ngày mai đính hôn rồi, chỉ bảy tháng sau là cháu đích tôn cũng chào đời! Con đừng mất bình tĩnh như vậy, cứ kết hôn lừa cô ta sinh con ra rồi tính! - Bà Lương cố giữ hành lý của anh lại.
- Mẹ buông tay! - Anh có chút giận dữ.
Mẹ còn chưa hiểu? Anh không muốn có đứa con này!
Có người gõ cửa, hai người đó vừa bước vào cửa, bất ngờ, quỳ sụp xuống.
- Luật sư Lương, tôi thay mặt thằng cháu không ra gì của mình dập đầu xin lỗi anh! - Tài xế dập đầu mạnh xuống đất.
Người thanh niên trẻ có giọng nói rất giống anh càng run lên bần bật.
Anh ngỡ ngàng.
Người thanh niên trình bày:
- Cháu nhớ rất rõ, hôm đó chú cháu bị cảm phải uống thuốc, không thể lái xe, thế nên bảo cháu ra sân bay đón cô Khương, cháu vừa đến nơi thì thấy cô Khương đang khóc, đây là lần đầu tiên cháu gặp cô ấy... lúc đầu thấy cô ấy rất xinh đẹp, như là tiên nữ ấy, nhưng ánh mắt cô ấy thật khiến người khác cảm thấy khủng khiếp, thấy mình cứ như là rác rưởi...
Chàng thanh niên câu đầu ra câu cuối lộn xộn kể một hồi, ông chú phát bực đập mạnh vào đầu cậu ta:
- Thằng ngốc này, nói vào vấn đề chỉnh!
- Vâng, vâng, vâng! - Chàng thanh niên vội vã gật đầu - Đến tối, người giúp việc đột nhiên tới thông báo, nói cô Khương tìm cháu, cháu chạy lên, trong phòng còn có một cô gái lạ khác, cô Khương quăng một cuốn băng sex và một tờ giấy nhớ cho cháu, bảo cháu mô phỏng âm thanh “khi ấy” của người đàn ông trong băng, còn phải đọc cả tên cô Khương, còn nói cái gì “anh cũng yêu em”...
Càng nghe mặt anh càng trắng bệch.
Thế cho nên, “trẻ con” cho rằng trước khi ly hôn anh đã từng lên giường với người khác?
Em đã từng rất yêu anh, cảm giác tội lỗi, điện thoại... Cô ấy muốn nói, những lời mà anh không kịp nghe rõ ràng... Lương Tử Tích, anh là một người đàn ông thất bại! Bởi vì trái tim anh mù quáng!
Những lời này, kết nối với nhau, đột nhiên như giáng mạnh vào đầu óc anh.
- Luật sư Lương, anh không thoát được khỏi đây đâu, khi nãy cô Khương đã hạ lệnh, chặn tất cá các đường ra, không để chú rể chạy thoát. - Người tài xế nhắc nhở -Cô Khương là người rất coi trọng thể diện, cô ấy sẽ không để mất mặt...
Anh có chân có tay, không lẽ có thể bị trói lại mà bắt cưới? Bà Lương há hốc miệng, ngay cả bà cũng cảm thấy rất nghiêm trọng.
Con dâu trước của bà cười ngây thơ đến thế nào! Những chuyện trước từng chút một hiện về trong tâm trí bà, chồng bà nói rất đúng, sao bà lại cứ như phát điên vì một đứa cháu đích tôn?
Con dâu của bà... con dâu ngoan hiền của bà, con dâu miệng ngọt như đường cùa bà, thì ra đã chịu ấm ức lớn đến vậy.
- Không đánh chết con tiện nhân kia, bà đây coi như đã sống phí cả một đời rồi! - Bà Lương tức giận phừng phừng xông ra khỏi cửa.
- Luật sư Lương, xin hãy tha thứ cho cháu! Cháu thực sự không cố ý đâu! Người nghèo chúng cháu làm sao đấu lại được với nhà giàu! - Chàng thanh niên ôm lấy chân anh cầu xin tha thứ.
Anh bị đối phương kích động túm lắc thế nhưng vẫn hoàn toàn đờ đẫn. Minh Minh, “trẻ con” của anh...
Người tài xế đưa cái hộp phía sau lưng cho anh:
- Luật sư Lương, chủ mới của tôi bảo tôi đưa cho anh cái này, ông ấy nói trên đời này không có việc gì mà ông ấy không làm được! Cho nên, sau khi xem xong, nếu muốn tháo hôn thì chỉ cần “thành khẩn” nhận lỗi, ông chủ sẽ giúp anh.
Hóa ra, tài xế đã có chỗ dựa mới cho nên mới lựa chọn nói ra tất cả, hoặc nói một cách chính xác hơn, là lựa chọn trở thành vũ khí của một ai đó.
Tất cả chi là trò bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau. Anh cầm lấy chiếc hộp, miệng nhếch lên một cách mỉa mai.
Trong hộp, có một xấp ảnh lớn, mấy tờ tài liệu, một chiếc laptop mini chỉ chờ kích hoạt chương trình.
Anh đưa tay, cầm tập ảnh lên trước... trong những tấm ảnh đó, toàn những cảnh anh đang ôm Khương Du Tâm tiêu dao phóng túng trong công viên Disneyland. Anh càng xem càng kinh hãi, người chụp ảnh khá tính toán, góc độ nào cũng chụp rất “thân mật” và “thâm tình”. Anh vội vã lật xem từng trang, rõ ràng không dám tin là thật.
Anh lập tức cầm mấy trang tài liệu lên, bên trong có một tờ điều tra, là thời gian và số ảnh cụ thế được phát từ máy điện thoại của Khương Du Tâm vào máy của Minh Minh. Khương Du Tâm đã gửi đến hai lần, lần thứ nhất ngay trong ngày ở công viên Disneyland, lần thứ hai chính là ngày anh về nước.
Số trang, là toàn bộ.
Tim anh lạnh buốt. Anh bây giờ còn thế này, huống hồ là cô khi đó?
Là chính anh đã đẩy cô vào vòng tay người khác.
Anh ôm trán, trong lòng như có một mũi tên đang xuyên thấu vào tim, cảm giác đau đớn cứ từng chút từng chút lan ra.
- Luật sư Lương, ông chủ tôi còn dặn dò, bảo anh nhất định phải một mình xem cái video “đặc sắc” này. - Người tài xế đã tự tay mở laptop sau đó bật nút khởi động, ngượng ngập nói - Luật sư Lương, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi đi trước đây! - Kéo thằng cháu chẳng ra gì vẫn đang quỳ dưới đất, người tài xế đi nhanh như ma đuổi ra khỏi phòng.
Tài xế vừa ra khỏi cửa phòng, từ laptop vang lên một giọng nói trong trẻo: “Các anh là ai?”
Là giọng cô.
Anh vội ngước mắt nhìn.
“Bọn anh là ai? Ha ha, bọn anh là người có thế làm em vui vẻ!” - Một tràng cười dâm đãng.
Trên màn hình, cô thảm hại bị dồn đến góc tường.
Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa xem luân phiên cưỡng dâm bao giờ à?” - Gã đàn ông tuy nói vậy, nhưng lại tránh ra một chút để đám người xung quanh có thể xem cho rõ.
Nhiều người vây quanh xem đến vậy, nhưng không một ai ra tay giúp đỡ, cô chỉ có thể chiến đấu như một nữ chiến sĩ bất khuất, giày cao gót đã bị đập gẫy, móng tay cũng bị cào đứt, không có dao, cô điên cuồng tuyệt vọng cắn người, dốc hết sức bảo vệ sự trong sạch của mình.
Đám người đó, như chơi mèo vờn chuột, hết lần này đến lần khác xô ngã cô, bắt đầu xẻ quần áo cô, bắt đầu đánh tát cô.
Toàn thân anh bắt đầu run lên dữ dội, cô là báu vật cùa anh, cô là báu vật anh nâng niu trên tay! Cô tuyệt vọng kêu cứu, không có ai đến giúp cô. Trên từng khuôn mặt của đám người vây quanh đều hiện rõ sự hèn nhát.
- A! - Anh hét như điên dại.
Hoàn toàn sụp đổ.
Laptop bị anh hất bay xuống sàn nhà.
Chiếc laptop bị hất đi lại bắt đầu chuyển sang cảnh, dưới đất vang lên một khúc nhạc lãng mạn. Trên laptop xuất hiện dòng chữ: Cùng một ngày, sau năm giờ. Công viên Disneyland.
Những bức ảnh hạnh phúc giữa anh và Khương Du Tâm mà anh vừa xem xong lại được từng trang, từng trang phóng lại một cách “lãng mạn” trên máy tính, mỗi một nốt nhạc lãng mạn giống như mũi tên lạnh buốt, hết mũi này đến mũi khác, bắn vào chính giữa tim anh.
Anh ôm ngực, đau đến không thở được.
Tại sao anh lại tự tin thái quá mà nhận định sai lầm? Giang Thừa Vũ là một thằng điên! Còn anh, là một thằng ngốc! Một thằng ngốc mà ngay đến vợ mình cũng không bảo vệ được! Anh hận bản thân, rất hận, rất hận, hận đến mức muốn giết mình ngay lập tức.
Anh đưa tay ôm mặt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn qua kẽ tay rơi xuống đất... anh vùi đầu vào lòng bàn tay, vai run lên từng hồi.
Nếu cô cho anh biết thì cho dù cô có nói hàng ngàn hàng vạn lý do phản bội, anh cũng không bao giờ rời khỏi cô! Tuyệt đối không! Dù cho, cô đã có người khác!
Không có ai nói với anh, không có ai...
Thế nhưng, rõ ràng anh đã nhờ thám tử tư điều tra... lúc anh ngẩng mặt lên, nước mắt như đã đóng băng, cầm lại tập tài liệu điều tra. Anh bình tĩnh xem lại từng trang từng trang.
Suýt nữa cô bị hành hung trên đường.
Nhà bị thả rắn.
Cô bị người ta uy hiếp...
Những chi tiết này đều không có trong tập tài liệu điều tra của anh. Thứ mà anh có được là tài liệu thiếu trang, những trang đó, hiển nhiên đã bị người ta dùng tiền mà mua lại. Người mua là ai, không cần đoán cũng đã biết.
Khương Du Tâm!
Anh bắt đầu vò xé từng trang tài liệu, hết trang này đến trang khác, uất hận dồn lên. Anh hận bản thân mình. Nỗi hận không giới hạn, nỗi hận đến sụp đổ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên, trên lầu truyền đến một tiếng kêu thất thanh. Là giọng của Khương Du Tâm!
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lên lên xuống xuống. Đám vệ sĩ đó là để “giam giữ” anh, cứ như lời Giang Thừa Vũ, nếu muốn trốn ra, chỉ có cách là cầu xin anh ta.
Thế nhưng, bảo anh đi cầu xin một kẻ từng làm tổn hại đến Minh Minh? Không làm được!
- Ông Lương, mẹ ông đẩy ngã cô Khương rồi, người cô ấy đầy máu, có lẽ sảy thai rồi! Ông mau xuống xem sao! – Quản gia vội vã đến mời anh.
Anh bị “mời” lên lầu.
Khương Du Tâm ngồi bệt dưới đất, quần loang lố máu.
Mẹ thẫn thờ đứng im tại chồ, cả người đà ở trạng thái “mụ mị”.
- Sao vậy? - Anh đứng đó, trong lòng hoàn toàn lạnh giá.
Bình thường, cho dù trên đường gặp một thai phụ không quen biết mà xảy ra chuyện, anh cũng sằn sàng giúp đỡ, không giống như lúc này, trong lòng chỉ còn lại lạnh giá. Khi Minh Minh bị đám súc sinh đó bắt nạt, không có lấy một người giúp đỡ cô... thế nên, anh cũng tàn nhẫn đến mức không muốn đưa tay ra giúp đờ bất cứ ai.
- Em phải đến bệnh viện, con của chúng ta, có lẽ đà bị mẹ anh làm mất rồi! - Cô ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời, vẻ mặt không có lấy một chút lo lắng như người mẹ đang sắp mất đi đứa con của mình.
Lời của cô, như chiêu thức giải huyệt, khiến mẹ vốn đang “mụ mị” đứng im tại chỗ giờ nhảy dựng lên, chỉ vào cô, kích động gào lên:
- Cô nói láo! Tôi chỉ mắng cô có mấy câu, còn chưa chạm vào cô, tự cô đột nhiên kêu lên, đột nhiên ngã xuống, không biết đã lấy cái gì đỗ lên người để cho quần có màu nữa!
- Sao tôi phải làm như vậy? Căn bản không có động cơ nào hết! - Cô rất bình thản, quay mặt lại, nhả ra từng câu từng chữ hỏi anh - Mẹ anh đẩy ngã em, có muốn em kiện bà ấy không?
- Em muốn đấu kiện với anh? - Anh cũng bình tĩnh mỉm cười như thế. Nếu cô cứ khăng khăng đòi đấu, anh cũng sẽ không khách khí nữa!
Cô ngây người, một tia lo lắng thoáng hiện qua trong mắt, bình tĩnh lắc đầu:
- Không! Em chỉ muốn anh nhớ rằng chính mẹ anh đã hại em ra nông nổi này.
- Con à! Con phải tin mẹ! Con phải tin mẹ! Mẹ không hề đẩy cô ta! - Bà Lương suy sụp.
Người đàn bà này muốn làm khó con trai bà điều gì?
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu, bà Lương kích động hét to:
- Cô ta không hề có thai! Người đàn bà này đã lừa con, cô ta vốn không hề có thai! - Bà Lương chạy vào nhà vệ sinh, rất nhanh lôi ra một gói băng vệ sinh đã dùng một nửa ném thắng lên người Khương Du Tâm, tay bà còn xách theo một túi rác - Con trai, mẹ có thể chứng minh cho con thấy! Trong túi rác này, có băng vệ sinh mà con đàn bà đó đã dùng! Con trai, con nghĩ mà xem. một phụ nữ mang thai thì sao lại đế băng vệ sinh trong nhà tắm? Có mang rồi còn có kinh nguyệt được sao? - Bà Lương kích động đến run lên, trước nay chỉ có bà vu oan cho người khác chứ có bao giờ bị người khác vu oan như thế này đâu!
Bà nhất định phải vạch trần cái màn kịch của cô ta!
Môi Khương Du Tâm, đột nhiên tái nhợt.
Anh cũng lặng đi một chút, sau đó lập tức ngăn mẹ lại:
- Không cần đâu! Việc ở đây không cần mẹ phải lo! Mẹ mau về quê đi!
- Mẹ không lo sao được? - Không lo không phải để con trai bị lừa sao?
Ý của con trai là sao? Nó không tin bà? Nó lại chỉ bênh vực người phụ nữ khác? Lần đó bà ra tay đánh con dâu là bà sai, thế nhưng lần này người sai rõ ràng là người phụ nữ kia!
Bà Lương uất ức khóc lên:
- Tôi không bao giờ thèm lên thành phố nữa! Tôi cũng không cần cháu đích tôn nữa! Nuôi được thằng con trai chẳng ra trò trống gì, lấy vợ rồi thì không cần mẹ nữa! - Nói xong bà tức giận đùng đùng xông ra ngoài.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa ngây ra một chút, đang định ngăn lại thì nhận được ánh mắt của nữ chủ nhân bèn lặng lẽ lùi sang một bên.
Khương Du Tâm có chút cảm động, cô không ngờ anh lại giúp cô.
- Có cần đưa em tới bệnh viện không? - Anh bình tĩnh chủ động đề nghị.
/41
|