Màn đêm buông xuống, nơi rừng sâu dấy lên ngọn lửa, ánh hồng quang chiếu ra bốn phía, tạo nên một mảnh ấm ấp.
Dựa người vào thân cây phía sau, Sesshoumaru nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Bên phải hắn để một ống trúc đựng nước, nhưng hiển nhiên là hắn không tính toán sẽ dùng.
Thân là đại yêu quái, cho dù mười ngày nửa tháng, thậm chí thời gian có lâu hơn nữa không ăn cơm cũng vẫn bình thường. Thức ăn đối với yêu quái mà nói, có cũng được, không có cũng không sao.
Cách đó không xa, sau đại thụ ló ra một cái tiểu cô nương mặc hồng y đang vụng trộm nhìn quanh, thấy hắn không có phản ứng, liền to gan đem mấy con cá, mấy cái nấm rừng nướng đặt gần ống trúc đựng nước rồi lặng lẽ chạy đi.
“Ngươi đừng phí tâm” Sesshoumaru vẫn như trước nhắm hai mắt, đạm bạc mở miệng nói với nữ hài tử vừa cất bước, “Ta không ăn đồ ăn của nhân loại.”
“Ha ha, Sesshoumaru. Ngươi không cần cảnh giác như thế đối với cô bé, nó cũng là có ý tốt mà.” Thanh âm hơi mang vài phần trêu tức từ bên kia truyền đến, một nữ tử cầm theo một con chim trĩ từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
Mở mắt liếc nàng một cái, Sesshoumaru lại đem hai mắt nhắm lại.
Cứ tưởng nàng lại một lần nữa lén lút rời đi, không nghĩ tới…
“Bé con tên là Rin đúng không?” Xử lý tốt con chim trĩ, đem nó lên giá nướng, Tiêu Lăng Nguyệt đối với cô bé đang trốn sau đại thụ nhìn trộm về phía này ôn nhu hỏi.
Đôi mắt mở to chớp chớp, tiểu cô nương ngốc lăng gật gật đầu, trên mặt biểu cảm kinh ngạc rõ ràng. Ngay cả Sesshoumaru cũng quay đầu kỳ quái nhìn nàng một cái.
“Đến đây.” Nàng vẫy vẫy tay, đồng thời dịch sang bên cạnh nhường tiểu cô nương một chỗ cùng ngồi gần đống lửa, Tiêu Lăng Nguyệt đối với hai người đang hồ nghi nhìn nàng cười thần bí: “Kì thực, ta đến từ một không gian khác, đối với thế gian này, ta hết thảy đều hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ là một cái tên thôi có gì đáng nói đến?”
Sau khi nàng nói xong, tiểu cô nương vẫn như trước ngốc lăng nhìn nàng, mà Sesshoumaru tầm mắt đã thay đổi, thần sắc hững hờ nhìn về phía ngọn lửa.
Aiz, không ai tin sao!
Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt cũng không nói nữa.
Kỳ thực, nàng nói chính là lời nói thật, chỉ là lời nói ấy, nàng chưa từng nói qua với bất kỳ kẻ nào trước đây mà thôi. Một khi nói rõ, như vậy hậu quả, nàng không thể gánh vác.
Thỉnh thoảng lại xoay cành cây đang nướng con chim trên ngọn lửa, Tiêu Lăng Nguyệt nhìn tiểu cô nương đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, rồi lại quay về phía sau nhìn tuyết y nam yêu đang ngắm ngọn lửa kia.
Ánh lửa ấm áp làm nhòa đi biểu cảm lạnh băng của hắn, trên mặt còn dính bụi đất càng làm hắn có thêm vài phần nhân khí, hơn nữa, một thân y phục rách, nhìn thế nào hắn cũng giống như một công tử thất thế.
“Xì” một tiếng, Tiêu Lăng Nguyệt vì sự tưởng tượng của mình mà bật cười ra tiếng.
“Không… không có việc gì.” Hai người quay lại nhìn nàng đầy nghi hoặc, Tiêu Lăng Nguyệt chậm rãi dừng tiếng cười, chuyển sang nhàn nhạt ý cười giải thích.
Dạo gần đây nàng trở nên thật kì lạ, khi không lại có thể tượng tượng những điều nhàm chán như vậy?
Lắc lắc đầu, Tiêu Lăng Nguyệt đứng dậy, từ trong ngực lấy ra ti quyên (khăn tay) đổ nước lên rồi vắt nhẹ, đi về phoumaru. Trong ánh mắt hắn rõ ràng là sự cự tuyệt nhưng nàng mặc kệ, đưa tay lau sạch bụi bẩn trên mặt hắn.
Quả nhiên, Sesshoumaru chân thật cao quý hoa lệ lại hiện ra, nàng mỉm cười thỏa mãn hài lòng với khuôn mặt sạch sẽ của hắn.
“Vì sao?” Đôi mắt vàng trong vắt yên lặng chăm chú nhìn nữ tử đang mỉm cười trước mắt, thanh âm thanh lãnh nhè nhẹ nghi hoặc.
Vì sao phải giúp ta? Vì sao không rời đi? Vì sao rõ ràng là tử địch, lại có thể vì hắn cười vui vẻ đến thế?
“Hả?” Thần trí mê mang của nàng trong nháy mắt thanh tỉnh, Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt trả lời, “Bởi vì ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Vô luận ngươi là người hay là yêu, ở trong mắt ta, ngươi chỉ là Sesshoumaru mà thôi, ta không thể vô tình vô nghĩa đối với ân nhân cứu mạng của mình được… Mà cái gọi là “chính nghĩa” không phải là điều ta theo đuổi, trở thành vu nữ, bất quá chỉ vì ta muốn sống sót. “Thiện lương” chỉ có thể đặt trên vai những kẻ mạnh, có thực lực, mà ta, quá mức nhỏ yếu…”
Rõ ràng hắn không có hỏi, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có thay đổi, nhưng nàng lại nhìn mắt hắn mà tinh tường đọc ra ý, khuôn mặt bình tĩnh trả lời những nghi vấn của hắn.
Nhưng là, sau đó có một cỗ bi thương từ sâu trong lòng nàng lặng lẽ trào dâng.
Nàng đã từng chỉ là một cô sinh viên bình thường, không hiểu thế nào là giương cung bạt kiếm, không biết giết người, chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi người khác cứu viện. Nhưng rồi, trải qua vô số lần tắm máu, tâm nàng bắt đầu chết lặng, nàng trở nên lạnh lùng, hững hờ.
“Chỉ làm người qua đường Ất, Giáp là tốt nhất, như vậy sẽ không hoảng sợ, sẽ không bi thương.”
Nàng tự nhủ với chính mình như vậy, mà trước giờ nàng vẫn luôn hành động như vậy. Nhưng, sao nàng luôn cảm thấy cô đơn, trừ bỏ cô đơn chỉ có cô đơn. Nàng thật tịch mịch!
Yên lặng dõi theo thiếu nữ trước mắt. Nàng cụp mắt, dương khóe miệng, cười một cách yếu ớt, biểu cảm giấu đi dưới đôi mắt ấy. Sesshoumaru thu hồi ánh mắt, hơi hơi nhấc môi “không muốn cười thì đừng cố cười.”
Mỉm cười trên mặt nàng bỗng chốc cứng đờ, rồi sau đó lập tức cười một cách xán lạn.
Hóa ra, Sesshoumaru cũng thật ôn nhu, chỉ là sự ôn nhu ấy ẩn thật sâu dưới dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài. Không biết tương lai, ai có diễm phúc được độc chiếm phần ôn nhu hiếm có ấy?
Bàn tay phải đang được nàng nhẹ nhàng chà lau, cảm xúc nhu hòa dẫn dắt lực chú ý của hắn.
Rõ ràng hắn chán ghét nhân loại, rõ ràng hắn không thích nhân loại đến gần, nhưng vì sao lại không có cự tuyệt nàng, thậm chí hắn có chút xao động khi quanh nàng tràn ngập hơi thở bi thương bộc bạch tâm sự.
Khẽ nhíu nhíu mi, Sesshoumaru tâm như mặt hồ phẳng lặng khẽ gợn sóng, còn chưa kịp phân biệt rõ, nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác kì lạ, phức tạp như thế!
Dựa người vào thân cây phía sau, Sesshoumaru nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Bên phải hắn để một ống trúc đựng nước, nhưng hiển nhiên là hắn không tính toán sẽ dùng.
Thân là đại yêu quái, cho dù mười ngày nửa tháng, thậm chí thời gian có lâu hơn nữa không ăn cơm cũng vẫn bình thường. Thức ăn đối với yêu quái mà nói, có cũng được, không có cũng không sao.
Cách đó không xa, sau đại thụ ló ra một cái tiểu cô nương mặc hồng y đang vụng trộm nhìn quanh, thấy hắn không có phản ứng, liền to gan đem mấy con cá, mấy cái nấm rừng nướng đặt gần ống trúc đựng nước rồi lặng lẽ chạy đi.
“Ngươi đừng phí tâm” Sesshoumaru vẫn như trước nhắm hai mắt, đạm bạc mở miệng nói với nữ hài tử vừa cất bước, “Ta không ăn đồ ăn của nhân loại.”
“Ha ha, Sesshoumaru. Ngươi không cần cảnh giác như thế đối với cô bé, nó cũng là có ý tốt mà.” Thanh âm hơi mang vài phần trêu tức từ bên kia truyền đến, một nữ tử cầm theo một con chim trĩ từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
Mở mắt liếc nàng một cái, Sesshoumaru lại đem hai mắt nhắm lại.
Cứ tưởng nàng lại một lần nữa lén lút rời đi, không nghĩ tới…
“Bé con tên là Rin đúng không?” Xử lý tốt con chim trĩ, đem nó lên giá nướng, Tiêu Lăng Nguyệt đối với cô bé đang trốn sau đại thụ nhìn trộm về phía này ôn nhu hỏi.
Đôi mắt mở to chớp chớp, tiểu cô nương ngốc lăng gật gật đầu, trên mặt biểu cảm kinh ngạc rõ ràng. Ngay cả Sesshoumaru cũng quay đầu kỳ quái nhìn nàng một cái.
“Đến đây.” Nàng vẫy vẫy tay, đồng thời dịch sang bên cạnh nhường tiểu cô nương một chỗ cùng ngồi gần đống lửa, Tiêu Lăng Nguyệt đối với hai người đang hồ nghi nhìn nàng cười thần bí: “Kì thực, ta đến từ một không gian khác, đối với thế gian này, ta hết thảy đều hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ là một cái tên thôi có gì đáng nói đến?”
Sau khi nàng nói xong, tiểu cô nương vẫn như trước ngốc lăng nhìn nàng, mà Sesshoumaru tầm mắt đã thay đổi, thần sắc hững hờ nhìn về phía ngọn lửa.
Aiz, không ai tin sao!
Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt cũng không nói nữa.
Kỳ thực, nàng nói chính là lời nói thật, chỉ là lời nói ấy, nàng chưa từng nói qua với bất kỳ kẻ nào trước đây mà thôi. Một khi nói rõ, như vậy hậu quả, nàng không thể gánh vác.
Thỉnh thoảng lại xoay cành cây đang nướng con chim trên ngọn lửa, Tiêu Lăng Nguyệt nhìn tiểu cô nương đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, rồi lại quay về phía sau nhìn tuyết y nam yêu đang ngắm ngọn lửa kia.
Ánh lửa ấm áp làm nhòa đi biểu cảm lạnh băng của hắn, trên mặt còn dính bụi đất càng làm hắn có thêm vài phần nhân khí, hơn nữa, một thân y phục rách, nhìn thế nào hắn cũng giống như một công tử thất thế.
“Xì” một tiếng, Tiêu Lăng Nguyệt vì sự tưởng tượng của mình mà bật cười ra tiếng.
“Không… không có việc gì.” Hai người quay lại nhìn nàng đầy nghi hoặc, Tiêu Lăng Nguyệt chậm rãi dừng tiếng cười, chuyển sang nhàn nhạt ý cười giải thích.
Dạo gần đây nàng trở nên thật kì lạ, khi không lại có thể tượng tượng những điều nhàm chán như vậy?
Lắc lắc đầu, Tiêu Lăng Nguyệt đứng dậy, từ trong ngực lấy ra ti quyên (khăn tay) đổ nước lên rồi vắt nhẹ, đi về phoumaru. Trong ánh mắt hắn rõ ràng là sự cự tuyệt nhưng nàng mặc kệ, đưa tay lau sạch bụi bẩn trên mặt hắn.
Quả nhiên, Sesshoumaru chân thật cao quý hoa lệ lại hiện ra, nàng mỉm cười thỏa mãn hài lòng với khuôn mặt sạch sẽ của hắn.
“Vì sao?” Đôi mắt vàng trong vắt yên lặng chăm chú nhìn nữ tử đang mỉm cười trước mắt, thanh âm thanh lãnh nhè nhẹ nghi hoặc.
Vì sao phải giúp ta? Vì sao không rời đi? Vì sao rõ ràng là tử địch, lại có thể vì hắn cười vui vẻ đến thế?
“Hả?” Thần trí mê mang của nàng trong nháy mắt thanh tỉnh, Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt trả lời, “Bởi vì ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Vô luận ngươi là người hay là yêu, ở trong mắt ta, ngươi chỉ là Sesshoumaru mà thôi, ta không thể vô tình vô nghĩa đối với ân nhân cứu mạng của mình được… Mà cái gọi là “chính nghĩa” không phải là điều ta theo đuổi, trở thành vu nữ, bất quá chỉ vì ta muốn sống sót. “Thiện lương” chỉ có thể đặt trên vai những kẻ mạnh, có thực lực, mà ta, quá mức nhỏ yếu…”
Rõ ràng hắn không có hỏi, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có thay đổi, nhưng nàng lại nhìn mắt hắn mà tinh tường đọc ra ý, khuôn mặt bình tĩnh trả lời những nghi vấn của hắn.
Nhưng là, sau đó có một cỗ bi thương từ sâu trong lòng nàng lặng lẽ trào dâng.
Nàng đã từng chỉ là một cô sinh viên bình thường, không hiểu thế nào là giương cung bạt kiếm, không biết giết người, chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi người khác cứu viện. Nhưng rồi, trải qua vô số lần tắm máu, tâm nàng bắt đầu chết lặng, nàng trở nên lạnh lùng, hững hờ.
“Chỉ làm người qua đường Ất, Giáp là tốt nhất, như vậy sẽ không hoảng sợ, sẽ không bi thương.”
Nàng tự nhủ với chính mình như vậy, mà trước giờ nàng vẫn luôn hành động như vậy. Nhưng, sao nàng luôn cảm thấy cô đơn, trừ bỏ cô đơn chỉ có cô đơn. Nàng thật tịch mịch!
Yên lặng dõi theo thiếu nữ trước mắt. Nàng cụp mắt, dương khóe miệng, cười một cách yếu ớt, biểu cảm giấu đi dưới đôi mắt ấy. Sesshoumaru thu hồi ánh mắt, hơi hơi nhấc môi “không muốn cười thì đừng cố cười.”
Mỉm cười trên mặt nàng bỗng chốc cứng đờ, rồi sau đó lập tức cười một cách xán lạn.
Hóa ra, Sesshoumaru cũng thật ôn nhu, chỉ là sự ôn nhu ấy ẩn thật sâu dưới dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài. Không biết tương lai, ai có diễm phúc được độc chiếm phần ôn nhu hiếm có ấy?
Bàn tay phải đang được nàng nhẹ nhàng chà lau, cảm xúc nhu hòa dẫn dắt lực chú ý của hắn.
Rõ ràng hắn chán ghét nhân loại, rõ ràng hắn không thích nhân loại đến gần, nhưng vì sao lại không có cự tuyệt nàng, thậm chí hắn có chút xao động khi quanh nàng tràn ngập hơi thở bi thương bộc bạch tâm sự.
Khẽ nhíu nhíu mi, Sesshoumaru tâm như mặt hồ phẳng lặng khẽ gợn sóng, còn chưa kịp phân biệt rõ, nháy mắt đã bình tĩnh trở lại.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác kì lạ, phức tạp như thế!
/42
|