Đêm dài yên tĩnh, một mảnh trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, trong khu rừng rậm bất chợt truyền đến vài tiếng dã điểu.
“Aiiii… Sesshoumaru đại nhân thật là chậm chạp!”
Một tiểu cô nương mặc kimono màu vàng ôm gối ngồi bên đống lửa nho nhỏ, bĩu môi ra tiếng oán giận.
“Kaijinbo khốn khiếp, dám cầm kiếm chạy loạn!” Một âm thanh bất mãn bén nhọn theo màn đêm truyền đến.
“A?” Nghe thấy âm điệu quen thuộc, tiểu cô nương kinh hỉ nhìn về phía âm thanh phát ra trong màn đêm, quả nhiên, nhìn thấy người mà mình chờ đã lâu, cao hứng la lên chạy đến.
“Sesshoumaru đại nhân!”
“Rin, đứng im!” Một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, tiểu cô nương nghe lời dừng động tác đang chạy tới, không nhúc nhích.
Tuyết y nam yêu nhảy lên giữa không trung, vươn tay phải tung ra độc trảo về phía đám mộc lăng trong rừng, động tác đứt khoát mà ưu nhã, nháy mắt liền chém đám cây cối thành hai đoạn, từng khúc cây đổ rầm rầm, lộ ra yêu nữ với một thân y phục kimono đỏ diễm lệ còn chưa kịp rời đi.
“Nữ nhân?” Sesshoumaru hơi hơi nhíu mi. Mùi này, làm cho người ta chán ghét!
“Ngươi… mùi cùng tên Naraku vô lễ kia giống nhau.”
“Oh” Mở cây quạt ra trước ngực, tránh khỏi độc trảo sắc bén, yêu nữ tà mị cười.
“Ngươi chính là anh trai của Inuyasha – Sesshoumaru sao? Nhìn thực thuận mắt!” Híp đôi con ngươi màu đỏ, yêu nữ đối với vẻ tuấn mỹ của nam yêu trước mắt buông tiếng trêu đùa.
Thật là một yêu quái thuần huyết hoàn mỹ…
Đối với lời nói vô lễ của yêu nữ, Sesshoumaru vẫn đạm bạc, đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng ta.
“Ta là sứ giả của gió – Kagura, phân thân của Naraku”, mở lời giới thiệu bản thân, nàng ta muốn mỹ nam yêu trước mắt nhớ kỹ tên của mình.
“Phân thân?” Cho nên có mùi giống nhau ư?
“Đúng vậy, nanh quỷ mà ngươi giao cho Kaijinbo rèn là răng của Goshinki. Hắn cũng giống ta, là phân thân của Naraku.”
“Thì sao?” Khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đến là muốn nói với điều này sao?”
“A!” Khẽ cười một tiếng, Kagura đem quạt che nửa gương mặt, “Ngươi có nhận thấy tà khí từ Đấu Quỷ kiếm đang ở gần đây không?”
Vừa nói tay vừa giơ lên tạo một trận yêu phong, nháy mắt một chiếc lông vũ màu trắng lớn hiện ra, chở nữ yêu bay thẳng lên cao.
“Thanh kiếm đó thuộc về ngươi!” Mục đích đã đạt được, nữ yêu quay đầu bỏ lại một câu với tuyết y nam yêu, liền biến mất trong màn đêm.
Nếu có thể, hi vọng sức mạnh của ngươi sẽ giúp ta thực sự trở thành một ngọn gió tự do…
“Làm ra vẻ thần bí! Đúng là một nữ nhân khả nghi!” Tiểu yêu ngửa đầu, căm giận bất mãn lên tiếng. So với vu nữ kia còn làm người ta chán ghét hơn!
Mái tóc dài bị yêu phong thổi bay chậm rãi hạ xuống, tuyết y nam yêu không để ý đến tiểu yêu đang oán giận phía sau, ngược lại đối với tiểu cô nương vẫn bảo trì nguyên dạng một chân giẫm trên mặt đất, một chân giơ lên trong không trung trong tư thế chạy, ra lệnh. (lời editor: ta rất là bội phục bé Rin có thể duy trì được tư thế đó trong một khoảng thời gian lâu như vậy !^^!)
“Rin, có thể động!”
“A? Vâng!” Nghe lệnh, tiểu cô nương buông chân, vặn vặn lưng hai cái. Ha… thực là mệt nha, bất quá không nhìn thấy được vị đại tỷ tỷ kia, không biết có đẹp như Lăng Nguyệt tỷ tỷ không?
Gió, đã sớm mang đến tin tức hữu ích, trừ bỏ tà khí ngập tràn từ yêu kiếm phát ra, còn có…
Ngẩng đầu, nhìn về phía màn đêm sâu thẳm, Sesshoumaru lẩm bẩm mấy tiếng.
“Đấu…Quỷ… Kiếm?”
_____________
Bầu trời cao xanh lam, mặt cỏ thấp xanh biếc, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất lẫn với hương cỏ sớm, nhàn nhạt dễ chịu làm cho tinh thần thật thư thái.
Một vu nữ xinh đẹp đang cưỡi ngựa nhàn nhã di chuyển trên sơn đạo uốn lượn, tiếng chuông trầm thấp tấu lên một đoạn nhạc cổ, thần bí mà xa xưa, phảng phất xuyên thấu không gian thời gian.
“Ông, ông, ông…”
Nghe được một trận thanh âm quen thuộc, nụ cười trên mặt Tiêu Lăng Nguyệt dần biến mất, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được một đám tiểu yêu đang nhìn chằm chằm, xông thẳng về phía nàng. Rút trường kiếm ra, phủ lên lưỡi kiếm linh lực, hướng về phía không trung, nàng nhẹ nhàng vẩy tay, nháy mắt đã thanh trừ hết đám tiểu yêu.
Aizz, đây đã là lần thứ mấy?
Từ khi nàng tinh lọc tà khí cho Khôi, tiêu trừ tai họa ngầm cho nó, liền từ biệt sơn yêu lên ngựa tiếp tục chuyến lữ hành. Chính là, trong suốt chặng đường, không ngừng gặp được những vị khách không mời mà đến.
Đám yêu quái đó vốn theo dõi Kikyo đi, thế nhưng, vì sao hiện tại ngay cả nàng cũng bị theo dõi? Nàng đương nhiên không ngốc đến mức cho rằng Naraku sẽ nhận nhầm mình với Kikyo, rõ ràng bọn họ chưa bao giờ gặp nhau! Trừ bỏ, Kagewaki…
“Vu nữ đại nhân, lần sau gặp mặt hãy gọi thẳng tên ta, Kagewaki..!”
Tại cái đêm đó, hắn nở nụ cười tươi đẹp mà dịu dàng như hoa quỳnh chơm nở về đêm. Vậy mà chớp mắt một cái… Nghĩ đến, thiếu niên hư nhược hiện thời hắn đã là một phần cơ thể của Naraku, trong lòng nàng dâng lên một cỗ bi thương.
Rõ ràng là ôn nhu thiện lương như thế, rõ ràng là khát vọng sống như thế, vậy mà lại không thể thay đổi số mệnh. Nếu, dù cho hắn mang một thân bệnh tật, nhưng tâm trí kiên định, có hay chăng hết thảy sẽ không như hiện giờ?
Đáng tiếc!
Bánh xe vận mệnh đã quay, nàng không có sức mạnh để ngăn cản, cũng… không dám ngăn cản!
“Aiiii… Sesshoumaru đại nhân thật là chậm chạp!”
Một tiểu cô nương mặc kimono màu vàng ôm gối ngồi bên đống lửa nho nhỏ, bĩu môi ra tiếng oán giận.
“Kaijinbo khốn khiếp, dám cầm kiếm chạy loạn!” Một âm thanh bất mãn bén nhọn theo màn đêm truyền đến.
“A?” Nghe thấy âm điệu quen thuộc, tiểu cô nương kinh hỉ nhìn về phía âm thanh phát ra trong màn đêm, quả nhiên, nhìn thấy người mà mình chờ đã lâu, cao hứng la lên chạy đến.
“Sesshoumaru đại nhân!”
“Rin, đứng im!” Một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, tiểu cô nương nghe lời dừng động tác đang chạy tới, không nhúc nhích.
Tuyết y nam yêu nhảy lên giữa không trung, vươn tay phải tung ra độc trảo về phía đám mộc lăng trong rừng, động tác đứt khoát mà ưu nhã, nháy mắt liền chém đám cây cối thành hai đoạn, từng khúc cây đổ rầm rầm, lộ ra yêu nữ với một thân y phục kimono đỏ diễm lệ còn chưa kịp rời đi.
“Nữ nhân?” Sesshoumaru hơi hơi nhíu mi. Mùi này, làm cho người ta chán ghét!
“Ngươi… mùi cùng tên Naraku vô lễ kia giống nhau.”
“Oh” Mở cây quạt ra trước ngực, tránh khỏi độc trảo sắc bén, yêu nữ tà mị cười.
“Ngươi chính là anh trai của Inuyasha – Sesshoumaru sao? Nhìn thực thuận mắt!” Híp đôi con ngươi màu đỏ, yêu nữ đối với vẻ tuấn mỹ của nam yêu trước mắt buông tiếng trêu đùa.
Thật là một yêu quái thuần huyết hoàn mỹ…
Đối với lời nói vô lễ của yêu nữ, Sesshoumaru vẫn đạm bạc, đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng ta.
“Ta là sứ giả của gió – Kagura, phân thân của Naraku”, mở lời giới thiệu bản thân, nàng ta muốn mỹ nam yêu trước mắt nhớ kỹ tên của mình.
“Phân thân?” Cho nên có mùi giống nhau ư?
“Đúng vậy, nanh quỷ mà ngươi giao cho Kaijinbo rèn là răng của Goshinki. Hắn cũng giống ta, là phân thân của Naraku.”
“Thì sao?” Khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đến là muốn nói với điều này sao?”
“A!” Khẽ cười một tiếng, Kagura đem quạt che nửa gương mặt, “Ngươi có nhận thấy tà khí từ Đấu Quỷ kiếm đang ở gần đây không?”
Vừa nói tay vừa giơ lên tạo một trận yêu phong, nháy mắt một chiếc lông vũ màu trắng lớn hiện ra, chở nữ yêu bay thẳng lên cao.
“Thanh kiếm đó thuộc về ngươi!” Mục đích đã đạt được, nữ yêu quay đầu bỏ lại một câu với tuyết y nam yêu, liền biến mất trong màn đêm.
Nếu có thể, hi vọng sức mạnh của ngươi sẽ giúp ta thực sự trở thành một ngọn gió tự do…
“Làm ra vẻ thần bí! Đúng là một nữ nhân khả nghi!” Tiểu yêu ngửa đầu, căm giận bất mãn lên tiếng. So với vu nữ kia còn làm người ta chán ghét hơn!
Mái tóc dài bị yêu phong thổi bay chậm rãi hạ xuống, tuyết y nam yêu không để ý đến tiểu yêu đang oán giận phía sau, ngược lại đối với tiểu cô nương vẫn bảo trì nguyên dạng một chân giẫm trên mặt đất, một chân giơ lên trong không trung trong tư thế chạy, ra lệnh. (lời editor: ta rất là bội phục bé Rin có thể duy trì được tư thế đó trong một khoảng thời gian lâu như vậy !^^!)
“Rin, có thể động!”
“A? Vâng!” Nghe lệnh, tiểu cô nương buông chân, vặn vặn lưng hai cái. Ha… thực là mệt nha, bất quá không nhìn thấy được vị đại tỷ tỷ kia, không biết có đẹp như Lăng Nguyệt tỷ tỷ không?
Gió, đã sớm mang đến tin tức hữu ích, trừ bỏ tà khí ngập tràn từ yêu kiếm phát ra, còn có…
Ngẩng đầu, nhìn về phía màn đêm sâu thẳm, Sesshoumaru lẩm bẩm mấy tiếng.
“Đấu…Quỷ… Kiếm?”
_____________
Bầu trời cao xanh lam, mặt cỏ thấp xanh biếc, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất lẫn với hương cỏ sớm, nhàn nhạt dễ chịu làm cho tinh thần thật thư thái.
Một vu nữ xinh đẹp đang cưỡi ngựa nhàn nhã di chuyển trên sơn đạo uốn lượn, tiếng chuông trầm thấp tấu lên một đoạn nhạc cổ, thần bí mà xa xưa, phảng phất xuyên thấu không gian thời gian.
“Ông, ông, ông…”
Nghe được một trận thanh âm quen thuộc, nụ cười trên mặt Tiêu Lăng Nguyệt dần biến mất, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được một đám tiểu yêu đang nhìn chằm chằm, xông thẳng về phía nàng. Rút trường kiếm ra, phủ lên lưỡi kiếm linh lực, hướng về phía không trung, nàng nhẹ nhàng vẩy tay, nháy mắt đã thanh trừ hết đám tiểu yêu.
Aizz, đây đã là lần thứ mấy?
Từ khi nàng tinh lọc tà khí cho Khôi, tiêu trừ tai họa ngầm cho nó, liền từ biệt sơn yêu lên ngựa tiếp tục chuyến lữ hành. Chính là, trong suốt chặng đường, không ngừng gặp được những vị khách không mời mà đến.
Đám yêu quái đó vốn theo dõi Kikyo đi, thế nhưng, vì sao hiện tại ngay cả nàng cũng bị theo dõi? Nàng đương nhiên không ngốc đến mức cho rằng Naraku sẽ nhận nhầm mình với Kikyo, rõ ràng bọn họ chưa bao giờ gặp nhau! Trừ bỏ, Kagewaki…
“Vu nữ đại nhân, lần sau gặp mặt hãy gọi thẳng tên ta, Kagewaki..!”
Tại cái đêm đó, hắn nở nụ cười tươi đẹp mà dịu dàng như hoa quỳnh chơm nở về đêm. Vậy mà chớp mắt một cái… Nghĩ đến, thiếu niên hư nhược hiện thời hắn đã là một phần cơ thể của Naraku, trong lòng nàng dâng lên một cỗ bi thương.
Rõ ràng là ôn nhu thiện lương như thế, rõ ràng là khát vọng sống như thế, vậy mà lại không thể thay đổi số mệnh. Nếu, dù cho hắn mang một thân bệnh tật, nhưng tâm trí kiên định, có hay chăng hết thảy sẽ không như hiện giờ?
Đáng tiếc!
Bánh xe vận mệnh đã quay, nàng không có sức mạnh để ngăn cản, cũng… không dám ngăn cản!
/42
|