Trời mờ sáng, bầu trời trên cao chỉ còn điểm xuyết vài đốm sáng mờ ảo, mặt trăng đã không còn tỏa ra ánh sáng, chỉ dư lại bóng mờ nhạt. Dưới mặt đất, sương mù dày đặc phiêu lãng chốn sơn dã, mang theo cái lạnh nhè nhẹ.
“Lạnh quá…”
Hơi rụt cổ, người thiếu nữ không khỏi mở rộng áo choàng đem cả người bọc lại. Phía sau, ánh lửa trại càng lúc càng yếu. “Phách” một tiếng, ngọn lửa bùng lên.
Ngồi sát lại đống lửa, nàng vừa lòng cười, chui đầu ra khỏi áo choàng, đem ánh mắt tìm kiếm bóng tuyết y nam yêu dưới cây cổ thụ, nhưng tìm được rồi thì ý cười trên môi lại tắt.
Hắn… hình như vẫn còn đang tức giận!
Cắn cắn môi dưới, không muốn quấy nhiễu hai đứa nhỏ đang còn ngủ say, Tiêu Lăng Nguyệt túm góc váy, nhẹ nhàng bước chân di chuyển tới gần tuyết y nam yêu, khi chỉ còn cách có một cánh tay, nàng dừng lại ngồi xuống, hai tay bó chân, vụng trộm quan sát hắn.
Hắn ngồi nghiêng, để cho nàng một bên sườn mặt tuấn lãnh, ngân cầu trắng như tuyết, vắt qua vai xứng với dung mạo đẹp đẽ, kiêu ngạo kia, đôi mắt vàng trong suốt đang lặng nhìn chân trời. Hắn tùy ý ngồi đó, tĩnh lặng như được khảm vào sắc trời, dung mạo, khí chất đều toát lên vẻ cao quý, khiến người khác phải thuần phục.
Cách chỉ một cánh tay thôi, rất gần, nhưng lại rất xa. Có đôi khi, gần nhau trong gang tấc mà tựa như cách nhau cả kiếp người.
Dời ánh mắt, nàng ngẩng đầu đón những tia nắng sớm mai của ngày mới.
Nàng, chưa từng nuôi chó, nên không biết phải đi vỗ về an ủi như thế nào. Nhưng nàng đã từng nuôi một con mèo nhỏ. Nó cũng kiêu ngạo, quái gở, tính tình vô cùng hung dữ, dã man rất khó thuần. Khi đó, nàng hay thích xoa xoa, gãi gãi dưới cằm nó, rồi lại vuốt nhè nhẹ dọc theo lưng, liền nghe thấy nó phát ra âm thanh có vẻ rất thoải mái…
Không tự chủ, tay nàng đưa lên sờ sờ cái đuôi lông xù vòng qua vai của hắn, chút chút lại vỗ vỗ. Ah ha, quả nhiên cảm giác mềm mại như tưởng tượng của nàng…
Còn chưa kịp nở nụ cười thỏa mãn, nàng liền bị một ánh mắt nghiêm nghị chiếu thẳng. Cánh tay đang giơ lên giữa không trung cứng ngắc, đối diện với đôi mắt lạnh của hắn, nàng ngượng ngùng cười cười, vụng trộm thu “móng vuốt sói” trở về.
Thế nào mà lại quên mất, hắn là cún a, sao lại áp dụng biện pháp đối với tiểu miêu cơ chứ? Mặc dù, tính cách hắn cùng con mèo nhỏ của nàng có chút tương tự…
“Đang làm cái gì?” Hắn mở miệng, giọng nói dường như hàm chứa tức giận.
Kiêu ngạo như hắn, sao có thể dễ dàng tha thứ cho nhân loại hèn mọn tùy ý đụng chạm? Chỉ là, đối với nữ tử trước mắt này, hắn dường như không tự chủ được mà dung túng.
Rõ ràng, nàng cũng là một nhân loại…
“Không, không có gì!” Nàng vội vàng trả lời, khuôn mặt vẫn bình thường, chỉ là ánh mắt có chút lúng túng. Nàng cũng sẽ không ngốc đến mức nói cho hắn suy nghĩ trong đầu.
“…” Hơi hơi nhíu mày, mím môi mỏng, Sesshoumaru không mở miệng truy vấn tiếp, chỉ là cặp mắt vàng vẫn như tia X-quang lạnh lùng quét về phía nàng. Tuy rằng khuôn mặt trấn tĩnh, nhưng sát ý trong mắt nhạt dần, hóa thành mờ mịt, không hiểu, cùng với… tò mò.
Đúng vậy, tò mò!
Bắt đầu từ khi nào, hắn có thói quen đối với sự tồn tại của nàng? Bắt đầu từ khi nào, ánh mắt hắn luôn ở lúc lơ đãng tìm kiếm bóng dáng nàng?
Đôi mắt vàng ấy nhìn nàng chằm chằm, như muốn nhìn thấu tâm tư người trước mắt để tìm kiếm đáp án.
Tại sao?
Khẽ nhếch môi mỏng trào phúng, không có ngôn ngữ, hắn thu lại tâm tình, hai tròng mắt lại trở về vẻ trong trẻo, lạnh nhạt như cũ. Lãnh khốc và cường đại như Sesshoumaru hắn… lại có lúc cũng hoang mang sao?
Đối diện nhau thật lâu, một người một yêu ăn ý cùng dời tầm mắt, ngước lên nhìn mặt trời mọc. Đồng dạng hai khuôn mặt bình tĩnh, nhìn không có chút biến hóa, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu, đã có gì đó thay đổi, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng nó thực đã phát sinh. Có chút mơ hồ, có chút mông lung, nhưng lại không dấu vết mà truy xét.
Gió thổi qua, mang theo hương thơm của những cánh anh đào ướp trong sương sớm, cũng thổi bay nhè nhẹ từng sợi tóc dài của bọn họ, ở chỗ không ai để ý tới, tóc lặng lẽ đan vào nhau, cùng phấp phới theo gió.
Một trắng như tuyết, một đen như mực, đối lập như thế, giờ phút này như mất đi ranh giới, trở nên hài hòa, quấn vào nhau tự nhiên, phảng phất như từ xưa đã gần nhau đến vậy.
Khoảng cách, hình như cũng không còn xa xôi như trước…
Mặt trời dần lên cao, ban ánh sáng đến khắp nơi, những giọt sương dưới ánh nắng lòe lòe sáng, bắt đầu trở nên chói mắt.
Tiểu cô nương đang ngủ say thấp giọng ngáp một tiếng, hai tay dụi dụi mắt, ngồi dậy từ trên cỏ, mở đôi mắt còn nhập nhèm mà nhìn quanh bốn phía.
Ánh mặt trời lấp lánh, phản chiếu từ những giọt sương còn đọng trên cỏ, tạo thành một dải lục sắc. Một nữ tử mặc bộ kimono thanh nhã, ngồi lặng bên đống lửa, cúi đầu cẩn trọng chà lau thanh trường kiếm cổ của mình, mà tuyết y nam yêu vẫn đang ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây, mắt nhìn về phương xa.
Một người mang theo ý cười nhàn nhạt trên môi, một người thì thần sắc lạnh nhạt như thường, nhưng không hiểu sao bầu không khí vẫn có cái gì đó cổ quái không lý giải được.
“Cô lỗ… cô lỗ…” âm thanh nhỏ phát ra nhưng trong cái tĩnh lặng lại đặc biệt vang dội, tiểu cô nương cúi đầu nhìn cái bụng rỗng, rồi lại ngẩng đầu giương đôi mắt to tròn có chút ẩm ướt vì mới tỉnh ngủ nhìn nhìn Lăng Nguyệt, rồi lại nhìn nhìn mỗ nam yêu, sau đó vừa lay tiểu yêu vừa báo cáo.
“Rin đói bụng rồi! Sesshoumaru đại nhân, Lăng Nguyệt tỷ tỷ, Rin muốn đi tìm đồ ăn.” Nói xong liền chạy vào rừng.
“Khò…khò…” Tiếng ngáy nhỏ vẫn tiếp tục phát ra.
“Phách” một tiếng, một cục đá chuẩn xác nhắm ngay trán tiểu yêu bay tới, một cục u nháy mắt nổi lên.
“Ai, ai to gan dám đánh bổn đại gia?” Xoa xoa cái trán đau, tiểu yêu bật giật, mò mò cái trượng đầu người lên tiếng chất vấn.
Một ống quần tuyết trắng xuất hiện trước mặt nó, có một áp lực không tiếng động bao phủ, trời sinh đối với nguy hiểm tương đối mẫn cảm, vốn đôi mắt đang trừng lớn, tiểu yêu vội cụp mắt xuống.
“Thực xin lỗi Sesshoumaru đại nhân, tiểu… tiểu nhân sai rồi…”
Hơi hơi cúi đầu, mắt vàng lạnh lùng đảo qua, đối với thần kinh thô của tiểu yêu không chút hi vọng, Sesshoumaru lạnh nhạt ra lệnh.
“Jaken, theo sau.”
“A? Theo…sau?” Nhìn theo ánh mắt của chủ nhân nhà mình, tiểu yêu rốt cuộc hiểu ra, cầm theo trượng đầu người, cùng yêu thú tiến vào rừng rậm.
“Cái con bé Rin này, thế nào lại chạy loạn? Còn Sesshoumaru đại nhân nữa, rõ ràng nói chán ghét nhân loại, nhưng mỗi lần đều bắt mình theo sau xem chừng, theo đuôi như vậy không phải là bản năng của chó sao…”
Gió bỗng nổi lên, tiểu yêu đang tự lải nhải không hiểu sao rùng mình một cái, thấy lưng áo mát mát, có một ánh mặt lạnh như băng phảng phất như đánh lên người nó.
Sát… sát khí…
Giọt mồ hôi lạnh rơi, tiểu yêu nhanh chóng thúc yêu thú cấp tốc chạy đi.
“Ha ha.” Tiếng cười thanh thúy vang lên, Tiêu Lăng Nguyệt dừng tay lau kiếm, cười đến mắt cũng ươn ướt.
Ếch nhỏ này, quả thật là… cái gì cũng dám nói!
Có cái gì buồn cười? Cặp mắt vàng híp lại, đảo qua người nàng, Tiêu Lăng Nguyệt vội thu ý cười, cúi đầu giả bộ tiếp tục lau kiếm, nhưng vì dùng sức hơi quá, bàn tay trắng bị kiếm xượt qua tạo thành một vết cắt.
Máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy về chuôi, tiến vào đường hoa văn khảm trên đó đi khắp chuôi kiếm, trông yêu dị cực điểm.
Tiêu Lăng Nguyệt không khỏi kinh ngạc mở lớn miệng, trừng hai mắt nhìn cảnh tượng quỷ dị xảy ra trên trường kiếm.
Đây là… có chuyện gì? Long Ẩn kiếm là một bảo kiếm có linh khí, có thể nhận ra nguy hiểm, như vậy… Thu hồi cảm xúc, nàng đứng thẳng dậy nhìn về phía trời Nam, đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an mơ hồ.
Gió, sắp đổi chiều ư?
/42
|