Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời tươi sáng nhưng không hiểu sao bầu không khí lại lộ ra sự âm lãnh, gió thổi cũng hỗn loạn.
Nâng tấm gương cất chứa linh hồn, Kanna buông tha cho Rin, tùy ý để cô bé ngã lăn trên đất, rồi hướng chiếc giương về phía Tiêu Lăng Nguyệt.
“Viu… Một mảnh nhỏ màu đen bay về phía Kanna.
Quay đầu, Kanna tiếp lấy mảnh ngọc Tứ Hồn vừa bay tới, cầm nó nhét vào miệng vết thương sau lưng của Lăng Nguyệt. Trong nháy mắt, vết thương kia đã khép miệng, nhìn không ra dấu vết.
“Tỉnh lại đi…”
Một giọng nói không biểu cảm vang lên, vốn hai mắt vô hồn, Tiêu Lăng Nguyệt chậm rãi đứng lên, đi về phía Kanna.
“Kanna, lễ vật đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Bầu trời đầy yêu khí, một đám mây đen từ trên không trung đáp xuống, xuất hiện một mỹ nam tử tóc dài đen nhánh, đôi mắt đỏ như máu, hắn tiến đến gần đánh giá cô gái trước mắt.
So với Kikyo, cô gái này tựa hồ dễ đối phó hơn…
*******
“A?” Mùi này…
“Sao vậy Inuyasha?” Kagome kỳ quái hỏi mỗ bán yêu đột nhiên dừng lại.
“Là Naraku. Hắn ở gần đây…” Bỏ lại một câu, mỗ bán yêu bỏ lại đồng bạn phía sau, theo phương hướng mùi truyền đến mà chạy như bay.
“Inuyasha…”
Cùng pháp sư liếc nhìn nhau một cái, Sango bước lên trước an ủi thiếu nữ đang thiểu não: “Kagome, chúng ta cũng đi theo sau thôi. Kirara…
Yêu mèo thuận theo hóa hình, chở đoàn người đuổi theo.
******
“Đến rồi.” Đôi con ngươi màu đỏ của mỹ nam tử đột nhiên ngước nhìn lên bầu trời, nở nụ cười tà mị.
Lời nói hắn vừa dứt, từ trên không trung đột nhiên vọt tới một ánh sáng trắng, bạch quang tản đi, một bóng người hiện ra.
“A, đây không phải là Sesshoumaru sao? Thật lâu không gặp…”
Đối với sự xuất hiện không ngoài ý muốn của tuyết y nam yêu, Naraku mỉm cười tao nhã.
Nhìn nữ tử thanh lệ đứng im bên cạnh Naraku, lại liếc nhìn tiểu cô nương đang nằm bất tỉnh trên đất, Sesshoumaru đối với tiểu yêu đang trốn sau lưng lạnh lùng ra lệnh.
“Jaken, đem Rin đến địa phương an toàn!”
“A? Vâng, Sesshoumaru đại nhân!” Còn chưa kịp quệt một đầu đầy mồ hôi, tiểu yêu vội vàng chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân nhà mình, động tác quá mức gọn gàng lưu loát khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình, đảo mắt một cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa cả.
Nó, tất nhiên là thủ hạ tuyệt đối trung thành với Sesshoumaru đại nhân, đương nhiên muốn đem giao phó của ngài làm tốt nhất có thể. Cái này… không phải vì bản thân nó sợ chết đâu, mà là thực hiện mệnh lệnh, là mệnh lệnh đó! Nội tâm tiểu yêu giãi bày.
Liếc mắt thấy tiểu yêu đã đưa Rin đến chỗ an toàn, Sesshoumaru lúc này tập trung toàn bộ sự chú ý đến nam yêu trước mắt.
“Naraku, ngươi muốn chết như thế nào?” Sesshoumaru ta thành toàn cho ngươi.
“Sesshoumaru, sao ngươi vẫn lạnh nhạt như vậy!” Cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng của đối phương, Naraku cười càng tươi.
“Ta có một lễ vật muốn tặng cho ngươi…”
Đợi đến khi nhìn thấy lễ vật của ta, xem Sesshoumaru ngươi có còn bình tĩnh được như thế nữa không, thật đáng mong chờ làm sao…
“Kanna!”
Luôn là cái bóng của Naraku, nghe tiếng Kanna nâng gương khởi động yêu lực. Cùng với đó, vị vu nữ vẫn luôn bất động, vô hồn đứng đó bắt đầu có cử động. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào tuyết y nam yêu cách đó không xa.
Mặc dù đã sớm phát hiện ra nàng có điều dị thường, nhưng lúc này Sesshoumaru vẫn phải cau mày.
Đôi mắt đó, vẫn đen láy nhưng vô hồn, không sát ý, không cừu hận, không linh động. Một đôi đồng tử không chút ánh sáng, quá mức yên tĩnh!
Đã bị khống chế rồi ư?
Thu hồi tầm mắt, Sesshoumaru nhìn mỹ nam tử đang nở nụ cười quỷ dị phía trước. Vô luận trên người nàng phát sinh biến hóa gì, nguyên nhân khẳng định đều do hắn.
“Chết đi, Naraku.” Ngữ khí bình tĩnh, Sesshoumaru khởi động yêu lực cường đại của bản thân, không chút do dự tấn công. Chỉ cần giết hắn, mọi chuyện sẽ trở về bình thường…
Phanh-!
Một đạo ánh sáng màu hồng và màu lam va vào nhau trong không trung. Hai tròng mắt vàng tràn đầy khiếp sợ nhìn nữ tử đột nhiên chắn trước mặt Naraku, tiếp nhận toàn bộ công kích của hắn.
Có lẽ, khiếp sợ không chỉ là Sesshoumaru, mà còn có cả… Naraku.
Ha ha. Hóa ra trên đời này còn có người nguyện ý che chở Naraku ta… Cho dù, hiện tại nàng không còn ý thức.
Bị yêu lực cường đại bức lui một bước, miệng trào máu tươi, nhưng vị vu nữ đó vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm khiến Sesshoumaru đột nhiên có chút buồn bực không hiểu. Tuy rằng ngoài mặt hắn vẫn làm như không có biểu hiện gì.
Hóa ra cảm giác bị lãng quên lại khiến hắn khó chịu như thế!
“Ha ha, Sesshoumaru, ngươi cũng có lúc nôn nóng bất an cơ đấy. Ta thực vinh hạnh… Naraku cười tà mị, tiến lên cúi người đưa tay lau vết máu trên môi của nàng.
Hắn có chút luyến tiếc…
Đối với động tác khiêu khích như vậy, Sesshoumaru luôn luôn tự chủ vô địch cũng đè nén không nổi sự phẫn nộ trong lòng, yêu khí bộc phát, có thể thấy gương mặt đang dần hóa hình.
Lăng…Nguyệt!
Sesshoumaru ta nào có thể để người khác xem thường như thế!
“Naraku, nạp mạng đi!”
Đột nhiên, một tiếng thét thình lình xuất hiện đồng thời đánh thức lý trí của Sesshoumaru, khiến cho hắn không bởi vì phẫn nộ mà mất đi sự phán đoán.
“Inuyasha?” Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Thiết Toái Nha bổ về phía Naraku, Sesshoumaru cau mày, nhưng không đi ngăn cản.
Y như suy nghĩ của hắn, vô luận Inuyasha có công kích thế nào, nàng cũng sẽ che chở ở trước mặt Naraku, thay hắn đánh trả. Trường kiếm kia phủ hồng quang, hiển nhiên không còn là linh lực thanh khiết ngày xưa.
Có lẽ, cây kiếm ấy từ trước đến giờ đã chưa bao giờ sạch sẽ, bạch quang bao phủ xưa kia là do trái tim thuần khiết của nàng mà có.
“Khốn khiếp! Naraku, ngươi đã làm gì Tiêu Lăng Nguyệt?” Không dám đả thương nữ tử trước mắt, mỗ bán yêu luống cuống chân tay, cực kì căm tức hướng về mỗ nam yêu đang cười nhơn nhơn phía sau lớn tiếng rống giận.
Tiêu Lăng Nguyệt rõ ràng đi theo Sesshoumaru, sao lại quay ra bảo hộ Naraku?
“Ha ha, thế này không thú vị sao?” Tùy ý đứng đó, Naraku ngạo mạn cười nhìn hiện trường càng ngày càng náo nhiệt.
Dù không có linh lực, nhưng thân xác đó có ngọc Tứ hồn, sức mạnh cũng không tệ.
“Inuyasha, sau lưng nàng có một mảnh ngọc Tứ Hồn.”
Vừa mới tới, Kagome liền cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc, mèo yêu Kirara lựa chọn chỗ an toàn đáp xuống, Kagome chăm chú quan sát chiến trường phía trước, lên tiếng nhắc nhở.
“Ồ, lại có người đến quấy rầy… Kagura, ngươi còn muốn đứng đó xem cuộc vui đến lúc nào, còn không mau đi nghênh đón!”
Phía xa xa, ngồi yên vị trên đám mây trắng, ánh mắt Kagura thoáng qua một tia tức giận, nhưng lại không thể không phục tùng mệnh lệnh.
Naraku nắm giữ trái tim của nàng, nàng không thể phản kháng hắn. Nhưng một ngày nào đó, nàng sẽ thật sự được trở thành một ngọn gió tự do đúng nghĩa!
Dùng ánh mắt bức lui mỗ bán yêu, Sesshoumaru lạnh lùng tiến lên.
“Tránh ra!” Nhàn nhạt bỏ xuống một câu, không kịp để mỗ bán yêu có ý kiến, chỗ Sesshoumaru biến mất tại chỗ.
Nếu đã bị khống chế, vậy hắn liền tự mình đến thức tỉnh nàng!
Tấn công, chống trả. Không rườm rà, mỗi chiêu thức phản kháng đều là chiêu trí mạng.
Vì sao trong đôi mắt đen láy kia không còn phản chiếu bóng hình hắn? Vì sao lại để kẻ khác dễ dàng khống chế như thế?
Tiêu Lăng Nguyệt, dưới vẻ bề ngoài nhu nhược là một cái tôi kiêu ngạo đâu rồi?
Đôi mắt vàng nhìn chăm chú vào hai tròng mắt vô hồn của nàng, bỗng nhiên yêu khí quanh thân Sesshoumaru bộc phát, Đấu Quỷ kiếm mang theo sát ý mãnh liệt, như vô tình, lại như mong chờ mạnh mẽ đánh về phía nàng.
Tỉnh lại đi, Lăng Nguyệt…
Cùng lúc đó, dưới sự bảo hộ của Inuyasha, Kagome giương cung, một mũi tên trừ tà hướng chiếc gương trong tay Kanna bay đi.
Chiếc gương kia giam cầm linh hồn của Lăng Nguyệt tiền bối, vậy thì…
Kanna không tránh né, điều khiển Tiêu Lăng Nguyệt nhanh chóng di chuyển, vung trường kiếm chém mũi tên phóng tới, tùy ý để cho kiếm khí sắc bén của Sesshoumaru xẹt qua cổ.
Yên lặng, một loại yên lặng quỷ dị!
Đối với tình huống trước mắt, tất cả mọi người đều sửng sốt, một tia máu phun ra ào ạt làm người khác phải kinh hãi, bộ kimono trắng trên người Tiêu Lăng Nguyệt nháy mắt nở ra một đóa hoa máu, mà vết thương trên cổ sau đó đã nhanh chóng khép lại.
Tay không nắm trường kiếm không buông, mặc kệ máu chảy dọc thân kiếm, Sesshoumaru mím môi, đáy lòng phẫn nộ khó hiểu.
“Nguyệt… tỉnh lại đi. Ta không muốn nhìn thấy bộ dáng nàng xấu xí như thế này…”
Thanh âm vẫn trầm thấp, lạnh như băng mang theo chút run rẩy từ môi hắn mấp máy truyền ra, rõ ràng là một mệnh lệnh không cho phản kháng, nhưng lại cất giấu trong đó sự ôn nhu không muốn người khác biết đến.
Đối với lời nói của hắn, nữ tử ấy vẫn yên lặng đứng đó, không chút động tĩnh.
“Sesshoumaru, hôm nay dừng tại đây đi, nếu ngươi không muốn nàng bị thương, tốt nhân không cần đuổi theo, bằng không…”
Nhân lúc mọi người thất thần, Naraku đảo mắt qua một lượt tất cả những người có mặt, thân thể nhanh chóng phát ra yêu khí, mang theo đám người của mình biến mất.
Lễ vật này lần sau lại đưa đi, hôm nay có quá nhiều khách quấy rầy rồi…
*******
Đám mây đen mang theo tà khí khổng lồ di chuyển, yêu khí dầy đặc che kín bầu trời.
“A!” Một tiếng thét kinh hãi từ miệng Kanna phát ra?
“Có chuyện gì?” Nghiên đầu, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm nữ hài vốn ít nói.
“Hồn, linh hồn đang thoát ra…” Kanna mở miệng giải thích.
Linh hồn?
Đôi mắt đỏ nhíu lại, quả nhiên nhìn thấy gương đồng phát ra ánh sáng chớp động.
“Yêu kính không chứa được linh hồn này, nó quá cường đại…”
Vừa dứt lời, liền có một luồng sáng từ trong tấm gương bay ra, hướng thân thể bị khống chế của Tiêu Lăng Nguyệt bay tới. Nhưng không giống như dự đoán của mọi người, phần hồn phách đó không nhập vào với thân thể mà lượn một vòng rồi biến mất.
Tương lai, tựa hồ càng thêm khó đoán…
Nâng tấm gương cất chứa linh hồn, Kanna buông tha cho Rin, tùy ý để cô bé ngã lăn trên đất, rồi hướng chiếc giương về phía Tiêu Lăng Nguyệt.
“Viu… Một mảnh nhỏ màu đen bay về phía Kanna.
Quay đầu, Kanna tiếp lấy mảnh ngọc Tứ Hồn vừa bay tới, cầm nó nhét vào miệng vết thương sau lưng của Lăng Nguyệt. Trong nháy mắt, vết thương kia đã khép miệng, nhìn không ra dấu vết.
“Tỉnh lại đi…”
Một giọng nói không biểu cảm vang lên, vốn hai mắt vô hồn, Tiêu Lăng Nguyệt chậm rãi đứng lên, đi về phía Kanna.
“Kanna, lễ vật đã chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Bầu trời đầy yêu khí, một đám mây đen từ trên không trung đáp xuống, xuất hiện một mỹ nam tử tóc dài đen nhánh, đôi mắt đỏ như máu, hắn tiến đến gần đánh giá cô gái trước mắt.
So với Kikyo, cô gái này tựa hồ dễ đối phó hơn…
*******
“A?” Mùi này…
“Sao vậy Inuyasha?” Kagome kỳ quái hỏi mỗ bán yêu đột nhiên dừng lại.
“Là Naraku. Hắn ở gần đây…” Bỏ lại một câu, mỗ bán yêu bỏ lại đồng bạn phía sau, theo phương hướng mùi truyền đến mà chạy như bay.
“Inuyasha…”
Cùng pháp sư liếc nhìn nhau một cái, Sango bước lên trước an ủi thiếu nữ đang thiểu não: “Kagome, chúng ta cũng đi theo sau thôi. Kirara…
Yêu mèo thuận theo hóa hình, chở đoàn người đuổi theo.
******
“Đến rồi.” Đôi con ngươi màu đỏ của mỹ nam tử đột nhiên ngước nhìn lên bầu trời, nở nụ cười tà mị.
Lời nói hắn vừa dứt, từ trên không trung đột nhiên vọt tới một ánh sáng trắng, bạch quang tản đi, một bóng người hiện ra.
“A, đây không phải là Sesshoumaru sao? Thật lâu không gặp…”
Đối với sự xuất hiện không ngoài ý muốn của tuyết y nam yêu, Naraku mỉm cười tao nhã.
Nhìn nữ tử thanh lệ đứng im bên cạnh Naraku, lại liếc nhìn tiểu cô nương đang nằm bất tỉnh trên đất, Sesshoumaru đối với tiểu yêu đang trốn sau lưng lạnh lùng ra lệnh.
“Jaken, đem Rin đến địa phương an toàn!”
“A? Vâng, Sesshoumaru đại nhân!” Còn chưa kịp quệt một đầu đầy mồ hôi, tiểu yêu vội vàng chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân nhà mình, động tác quá mức gọn gàng lưu loát khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình, đảo mắt một cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa cả.
Nó, tất nhiên là thủ hạ tuyệt đối trung thành với Sesshoumaru đại nhân, đương nhiên muốn đem giao phó của ngài làm tốt nhất có thể. Cái này… không phải vì bản thân nó sợ chết đâu, mà là thực hiện mệnh lệnh, là mệnh lệnh đó! Nội tâm tiểu yêu giãi bày.
Liếc mắt thấy tiểu yêu đã đưa Rin đến chỗ an toàn, Sesshoumaru lúc này tập trung toàn bộ sự chú ý đến nam yêu trước mắt.
“Naraku, ngươi muốn chết như thế nào?” Sesshoumaru ta thành toàn cho ngươi.
“Sesshoumaru, sao ngươi vẫn lạnh nhạt như vậy!” Cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng của đối phương, Naraku cười càng tươi.
“Ta có một lễ vật muốn tặng cho ngươi…”
Đợi đến khi nhìn thấy lễ vật của ta, xem Sesshoumaru ngươi có còn bình tĩnh được như thế nữa không, thật đáng mong chờ làm sao…
“Kanna!”
Luôn là cái bóng của Naraku, nghe tiếng Kanna nâng gương khởi động yêu lực. Cùng với đó, vị vu nữ vẫn luôn bất động, vô hồn đứng đó bắt đầu có cử động. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào tuyết y nam yêu cách đó không xa.
Mặc dù đã sớm phát hiện ra nàng có điều dị thường, nhưng lúc này Sesshoumaru vẫn phải cau mày.
Đôi mắt đó, vẫn đen láy nhưng vô hồn, không sát ý, không cừu hận, không linh động. Một đôi đồng tử không chút ánh sáng, quá mức yên tĩnh!
Đã bị khống chế rồi ư?
Thu hồi tầm mắt, Sesshoumaru nhìn mỹ nam tử đang nở nụ cười quỷ dị phía trước. Vô luận trên người nàng phát sinh biến hóa gì, nguyên nhân khẳng định đều do hắn.
“Chết đi, Naraku.” Ngữ khí bình tĩnh, Sesshoumaru khởi động yêu lực cường đại của bản thân, không chút do dự tấn công. Chỉ cần giết hắn, mọi chuyện sẽ trở về bình thường…
Phanh-!
Một đạo ánh sáng màu hồng và màu lam va vào nhau trong không trung. Hai tròng mắt vàng tràn đầy khiếp sợ nhìn nữ tử đột nhiên chắn trước mặt Naraku, tiếp nhận toàn bộ công kích của hắn.
Có lẽ, khiếp sợ không chỉ là Sesshoumaru, mà còn có cả… Naraku.
Ha ha. Hóa ra trên đời này còn có người nguyện ý che chở Naraku ta… Cho dù, hiện tại nàng không còn ý thức.
Bị yêu lực cường đại bức lui một bước, miệng trào máu tươi, nhưng vị vu nữ đó vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm khiến Sesshoumaru đột nhiên có chút buồn bực không hiểu. Tuy rằng ngoài mặt hắn vẫn làm như không có biểu hiện gì.
Hóa ra cảm giác bị lãng quên lại khiến hắn khó chịu như thế!
“Ha ha, Sesshoumaru, ngươi cũng có lúc nôn nóng bất an cơ đấy. Ta thực vinh hạnh… Naraku cười tà mị, tiến lên cúi người đưa tay lau vết máu trên môi của nàng.
Hắn có chút luyến tiếc…
Đối với động tác khiêu khích như vậy, Sesshoumaru luôn luôn tự chủ vô địch cũng đè nén không nổi sự phẫn nộ trong lòng, yêu khí bộc phát, có thể thấy gương mặt đang dần hóa hình.
Lăng…Nguyệt!
Sesshoumaru ta nào có thể để người khác xem thường như thế!
“Naraku, nạp mạng đi!”
Đột nhiên, một tiếng thét thình lình xuất hiện đồng thời đánh thức lý trí của Sesshoumaru, khiến cho hắn không bởi vì phẫn nộ mà mất đi sự phán đoán.
“Inuyasha?” Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Thiết Toái Nha bổ về phía Naraku, Sesshoumaru cau mày, nhưng không đi ngăn cản.
Y như suy nghĩ của hắn, vô luận Inuyasha có công kích thế nào, nàng cũng sẽ che chở ở trước mặt Naraku, thay hắn đánh trả. Trường kiếm kia phủ hồng quang, hiển nhiên không còn là linh lực thanh khiết ngày xưa.
Có lẽ, cây kiếm ấy từ trước đến giờ đã chưa bao giờ sạch sẽ, bạch quang bao phủ xưa kia là do trái tim thuần khiết của nàng mà có.
“Khốn khiếp! Naraku, ngươi đã làm gì Tiêu Lăng Nguyệt?” Không dám đả thương nữ tử trước mắt, mỗ bán yêu luống cuống chân tay, cực kì căm tức hướng về mỗ nam yêu đang cười nhơn nhơn phía sau lớn tiếng rống giận.
Tiêu Lăng Nguyệt rõ ràng đi theo Sesshoumaru, sao lại quay ra bảo hộ Naraku?
“Ha ha, thế này không thú vị sao?” Tùy ý đứng đó, Naraku ngạo mạn cười nhìn hiện trường càng ngày càng náo nhiệt.
Dù không có linh lực, nhưng thân xác đó có ngọc Tứ hồn, sức mạnh cũng không tệ.
“Inuyasha, sau lưng nàng có một mảnh ngọc Tứ Hồn.”
Vừa mới tới, Kagome liền cảm giác được một luồng hơi thở quen thuộc, mèo yêu Kirara lựa chọn chỗ an toàn đáp xuống, Kagome chăm chú quan sát chiến trường phía trước, lên tiếng nhắc nhở.
“Ồ, lại có người đến quấy rầy… Kagura, ngươi còn muốn đứng đó xem cuộc vui đến lúc nào, còn không mau đi nghênh đón!”
Phía xa xa, ngồi yên vị trên đám mây trắng, ánh mắt Kagura thoáng qua một tia tức giận, nhưng lại không thể không phục tùng mệnh lệnh.
Naraku nắm giữ trái tim của nàng, nàng không thể phản kháng hắn. Nhưng một ngày nào đó, nàng sẽ thật sự được trở thành một ngọn gió tự do đúng nghĩa!
Dùng ánh mắt bức lui mỗ bán yêu, Sesshoumaru lạnh lùng tiến lên.
“Tránh ra!” Nhàn nhạt bỏ xuống một câu, không kịp để mỗ bán yêu có ý kiến, chỗ Sesshoumaru biến mất tại chỗ.
Nếu đã bị khống chế, vậy hắn liền tự mình đến thức tỉnh nàng!
Tấn công, chống trả. Không rườm rà, mỗi chiêu thức phản kháng đều là chiêu trí mạng.
Vì sao trong đôi mắt đen láy kia không còn phản chiếu bóng hình hắn? Vì sao lại để kẻ khác dễ dàng khống chế như thế?
Tiêu Lăng Nguyệt, dưới vẻ bề ngoài nhu nhược là một cái tôi kiêu ngạo đâu rồi?
Đôi mắt vàng nhìn chăm chú vào hai tròng mắt vô hồn của nàng, bỗng nhiên yêu khí quanh thân Sesshoumaru bộc phát, Đấu Quỷ kiếm mang theo sát ý mãnh liệt, như vô tình, lại như mong chờ mạnh mẽ đánh về phía nàng.
Tỉnh lại đi, Lăng Nguyệt…
Cùng lúc đó, dưới sự bảo hộ của Inuyasha, Kagome giương cung, một mũi tên trừ tà hướng chiếc gương trong tay Kanna bay đi.
Chiếc gương kia giam cầm linh hồn của Lăng Nguyệt tiền bối, vậy thì…
Kanna không tránh né, điều khiển Tiêu Lăng Nguyệt nhanh chóng di chuyển, vung trường kiếm chém mũi tên phóng tới, tùy ý để cho kiếm khí sắc bén của Sesshoumaru xẹt qua cổ.
Yên lặng, một loại yên lặng quỷ dị!
Đối với tình huống trước mắt, tất cả mọi người đều sửng sốt, một tia máu phun ra ào ạt làm người khác phải kinh hãi, bộ kimono trắng trên người Tiêu Lăng Nguyệt nháy mắt nở ra một đóa hoa máu, mà vết thương trên cổ sau đó đã nhanh chóng khép lại.
Tay không nắm trường kiếm không buông, mặc kệ máu chảy dọc thân kiếm, Sesshoumaru mím môi, đáy lòng phẫn nộ khó hiểu.
“Nguyệt… tỉnh lại đi. Ta không muốn nhìn thấy bộ dáng nàng xấu xí như thế này…”
Thanh âm vẫn trầm thấp, lạnh như băng mang theo chút run rẩy từ môi hắn mấp máy truyền ra, rõ ràng là một mệnh lệnh không cho phản kháng, nhưng lại cất giấu trong đó sự ôn nhu không muốn người khác biết đến.
Đối với lời nói của hắn, nữ tử ấy vẫn yên lặng đứng đó, không chút động tĩnh.
“Sesshoumaru, hôm nay dừng tại đây đi, nếu ngươi không muốn nàng bị thương, tốt nhân không cần đuổi theo, bằng không…”
Nhân lúc mọi người thất thần, Naraku đảo mắt qua một lượt tất cả những người có mặt, thân thể nhanh chóng phát ra yêu khí, mang theo đám người của mình biến mất.
Lễ vật này lần sau lại đưa đi, hôm nay có quá nhiều khách quấy rầy rồi…
*******
Đám mây đen mang theo tà khí khổng lồ di chuyển, yêu khí dầy đặc che kín bầu trời.
“A!” Một tiếng thét kinh hãi từ miệng Kanna phát ra?
“Có chuyện gì?” Nghiên đầu, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm nữ hài vốn ít nói.
“Hồn, linh hồn đang thoát ra…” Kanna mở miệng giải thích.
Linh hồn?
Đôi mắt đỏ nhíu lại, quả nhiên nhìn thấy gương đồng phát ra ánh sáng chớp động.
“Yêu kính không chứa được linh hồn này, nó quá cường đại…”
Vừa dứt lời, liền có một luồng sáng từ trong tấm gương bay ra, hướng thân thể bị khống chế của Tiêu Lăng Nguyệt bay tới. Nhưng không giống như dự đoán của mọi người, phần hồn phách đó không nhập vào với thân thể mà lượn một vòng rồi biến mất.
Tương lai, tựa hồ càng thêm khó đoán…
/42
|