Màn đêm buông xuống, màu đen bao phủ khắp lục địa, ánh trăng mờ ảo, không quá chói lóa, e lệ lấp ló sau rặng mây không muốn lộ mặt. Chân trời, vài đám mây nhẹ nhàng dạo chơi, theo gió đêm trôi về phương xa.
Trời đã khuya.
Tại đây, gần vách núi bên bờ biển, mơ hồ nghe được sóng vỗ vào nham thạch phát ra âm thanh “ào ào”. Trời đã vào thu, ban đêm, sương lạnh rơi xuống giày đặc. Tránh trong một hang động kín gió, bên tai là tiếng ngáy đều đều, Tiêu Lăng Nguyệt lẳng lặng nhìn đống lửa cháy bập bùng mà xuất thần. Ánh sáng của ngọn lửa phản chiếu lên dung mạo lạnh lùng của nàng, phủ một tầng sắc màu ấm áp, khiến người ngồi đó cũng trở nên nhu hòa hơn.
Hóa ra, buông tay cũng không khó khăn như nàng đã tưởng. Cho dù buồn bã, cho dù tiếc nuối, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác nhẹ nhõm như trút đi được gánh nặng.
Nàng luôn biết bản thần mình luôn cố tỏ ra kiên cường, tập thói quen bình thản đối với cuộc sống, ở một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy, thời đại của yêu ma quỷ quái hoành hành, nếu không có khát vọng, không có mục tiêu để hướng về phía trước, nàng sợ bản thân mình sẽ không thể chống đỡ đến lúc tìm được đường về.
Nàng mê mang, nàng như lạc vào mê cung luôn khát vọng tìm kiếm lối ra, kết quả như thế nào ngay chính bản thân nàng cũng đã quên, nàng chỉ biết còn cách mục tiêu đề ra rất xa…
Nhưng hiện tại, có thể trở về hay không đã không còn quan trọng nữa, bởi nàng đã không còn khát vọng trở về như trước nữa, hi vọng vào một điều xa vời không bằng quan tâm đến cuộc sống hiện tại. Ngay cả mất đi trí nhớ cũng không thể xóa sạch điều quan trọng nhất trong tim nàng…
Đêm thật yên tĩnh, mọi âm thanh dần dần tắt, giờ phút này, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập đều đặn của mình trong màn đêm, càng lúc càng rõ ràng, nghe kĩ một chút, có một tiếng vang hòa với nhịp đập của con tim, từ trong đêm tối vọng lại.
Là ai đang gọi nàng?
Ôm ngực, nàng lặng lẽ đứng dậy, theo cảm giác của trái tim mà chậm rãi bước tới.
Nơi đó, là chỗ này sao…
--- ------ ------
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, làm mấy đám mây trôi dạt, trên bầu trời, trăng tròn lộ rõ rọi sáng khắp nơi.
Dươi ánh trăng, mơ hồ có thể thấy được những đầm ôn tuyền (hồ nước nóng) tự nhiên lớn lớn nhỏ nhỏ sau sơn cốc, một cái nối tiếp một cái. Dòng nước suối nóng ấm từ trên cao tràn xuống, chảy về phía dưới càng làm cái đầm thêm rộng hơn, hơi nước bốc lên tạo thành sương mù lượn lờ, cảnh tượng hiện lên mờ mờ ảo ảo như cảnh mộng.
“Rào rào...” một tiếng nước vang lên, đột nhiên từ trong mặt nước tĩnh lặng, bọt nước bắn tung tóe, một bóng dáng trắng nõn từ trong nước xuất hiện, mái tóc bạc kết hợp với những bọt nước được ánh trăng phản chiếu giống như sao băng xẹt qua bầu trời, muôn vàn vì sao lấp lánh.
Mái tóc bạc ướt nhẹt, một nửa dính trên lưng, nửa còn lại nhẹ nhàng lay động trong nước, giống như đóa hoa sen trắng nở rộ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ kia càng thêm vẻ phong tình, nước đọng trên mặt chảy xuống theo đường cong của gò má, tụ lại dưới cằm, sau đó lại yên lặng theo đường cong hoàn mỹ của hắn mà chảy xuống cổ, uốn lượn qua xương quai xanh gợi cảm, chảy xuống bộ ngực trần rồi biến mất trong làn nước. Không khó tưởng tượng, ẩn dưới ao trì là lại hình ảnh mê người thế nào.
Rõ ràng không hề có một động tác, lại vô hình tạo ra dụ hoặc trí mạng, khiến người khác muốn đui mù.
Dưới trăng, là mỹ nam đẹp như thần...
“...”
Bởi vì có người đột nhiên xâm nhập, cặp mắt vàng kia chợt khép hờ, dưới ánh trăng phát ra tia nhìn bén nhọn, không tiếng động thể hiện sự đe dọa.
“A!” Một tiếng thét kinh hãi, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng. Đắm chìm trong cảnh đẹp đến không thể tự kiềm chế, nữ tử bị ánh mắt đầy sát khí của hắn nhất thời dọa sợ, kế tiếp trượt chân, thẳng tắp hướng tới mặt ao mà đáp xuống.
Tiêu Lăng Nguyệt, nàng... sắc nữ này!
Nàng nhắm hai mắt, trong lòng ai oán không thôi, trong lúc nhất thời cảm thấy không biết phải đối mặt như thế nào với người nọ.
Chỉ có thể đổ thừa là nàng bị hình ảnh quá mức xinh đẹp đó...
Lúc mặt nàng chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt nước thì một cánh tay nhanh chóng đưa ra, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, theo đà, nàng ngã vào một lồng ngực kiên cố.
“Nàng làm gì ở đây?”
Vốn tưởng rằng có kẻ địch, không ngờ lại là nữ tử này. Cũng bởi vì trên người nàng phát ra hơi thở giống như của hắn, mới có thể khiến hắn nhất thời không phòng bị.
“Ta...” Nghe được giọng nói bên tai nhàn nhạt mang theo sự bất đắc dĩ, nàng chợt hoàn hồn, ngầng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời phía trên, trong đôi đồng tử màu vàng, mặc dù lạnh như băng nhưng phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của nàng. Ở đó, trừ bỏ nàng, không tìm thấy bất kì một điều gì khác.
Tiêu Lăng Nguyệt ngây ngẩn cả người, từ sâu thẳm trong linh hồn có một loại cảm xúc dâng trào, thất thần...
Phảng nhất như trăm ngàn lần quay đầu nhìn lại, cũng chỉ vì một cái liếc mắt này mà thôi.
Trí nhớ bị mất đi dần dần hiện ra, mỗi hình ảnh xuất hiện đều là một đoạn kí ức ngọt ngào, bởi trong những thời khắc quan trọng nhất của nàng đều có mặt của yêu quái này.
A, hiện tại nghĩ đến, mới biết ngay từ đầu, hắn đã ở trong lòng nàng rồi...
Thế nào lại như vậy?
Sesshoumaru nhìn nữ tử nào đó lại bắt đầu ngẩn người thì có chút bất đắc dĩ, dưới đáy lòng thở dài.
Nữ tử này, khi thì kiên cường như bàn thạch, khi lại yếu ớt mong manh như lưu ly, mâu thuẫn là càng tiếp cận, hắn lại càng không thể bỏ mặc. Đợi đến khi phát hiện ra, đã không còn lý do để vứt bỏ nàng.
Tự nhiên hắn cũng không muốn vứt bỏ.
Đã như vậy, liền đặt nàng dưới cánh chim của hắn đi...
Hắn từ trước đến giờ luôn cô độc, giờ nhiều thêm một người tồn tại có lẽ tương lai phía trước khó mà đoán được sẽ phấn kích đến thế nào.
Tiêu Lăng Nguyêt bị hơi nước trong ao làm quần áo ẩm ướt, dính sát vào cơ thể, lộ ra những đường cong duyên dáng, cổ áo không biết từ khi nào đã rộng mở, cảnh xuân lộ cả ra ngoài.
“Nguyệt...”
Đôi mắt vàng lặng lẽ nhiễm màu dục vọng nhàn nhạt, giọng nói khàn khàn khiến tâm nàng trong nháy mắt mềm mại, đôi con ngươi màu đen không còn lạnh lẽo nữa, ở nơi đáy mắt chứa đựng sự quyến luyến cùng với tình yêu tràn đầy, không hề đè nén, không hề che giấu, hoàn toàn bày ra trước mắt hắn.
Có thể nào nhẫn tâm để người cao quý như mai, lạnh lẽo như tuyết giống chàng cứ thế mà cô độc sống trên đời?
Xem ra, trời xanh cũng luyến tiếc cho chàng, sợ chàng cả đời cô tịch như vậy, mới có thể đem ta tới bên cạnh chàng đi?
“Không trở về nữa sao?” Cúi đầu, nửa gương mặt nam yêu khuất dưới ánh trăng, giấu trong màn đêm nhìn không rõ biểu cảm.
Hắn tất nhiên biết vì khát vọng trở về, nàng đã phải nỗ lực bao nhiêu, trả giá bao nhiêu.
Nhưng hôm nay nàng từ bỏ, cũng không có gì không tốt, phượng hoàng dục hỏa sẽ trùng sinh...
“Vâng, không về nữa.” Nàng ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời.
Dùng 40 năm thời gian để theo đuổi một khát vọng, đã đủ rồi. Từ giờ, nàng muốn sống cho chính mình.
“Sesshoumaru, chúng ta ở cùng nhau đi...” Sống cùng một bầu trời, chết cùng xuống hoàng tuyền, để cho nàng cứ như vậy lặng lẽ ở bên cạnh hắn, được không?
Nếu đối tượng là nàng, như vậy cũng không tính là nhân loại nhỉ.
“Được.” Thật lâu sau, mới nghe thấy hắn trả lời.
Hắn lại còn đang lo lắng yêu quái cùng nhân loại chỉ có bi kịch.
Ai... Sesshoumaru, chàng có phải đã quên rồi chăng, nàng từ sớm đã không được coi là con người.
Không sinh ra ở thế giới này, không già đi, nằm ngoài vòng xoáy của thời gian.
Nàng khẽ cười, dâng lên đôi môi mềm, dán lên bờ môi hắn, không có cắn mút, không có mài niết, chỉ như chuồn chuồn khẽ lướt nước.
Dưới ánh trăng, sự thẹn thùng trở nên rõ ràng hơn.
Không có cự tuyệt nàng đụng chạm, cánh môi mỏng thình lình cong lên, đôi mắt vàng lạnh lẽo bỗng nhiên sáng ngời, càng trở nên thâm thúy, đáy mắt còn như lóe tinh quang.
Tiêu Lăng Nguyệt, nhớ kỹ, đây chính là nàng lựa chọn!
Đã nhận định hắn, như vậy sẽ không thể rời đi, hắn cũng không cho nàng cơ hội rời đi!
“Được!”
Một tiếng này vừa là kiên định, vừa xen lẫn vui sướng nhàn nhạt, ngay cả khóe mắt ngày thường không bao giờ biến hóa giờ cũng thoáng giơ lên. Hắn tươi cười như thiên thần, không có tạp chất, như bông hoa mai lặng yên nở rộ giữa trời đông giá rét, thanh nhã nhưng khiến người khác phải choáng ngợp trước vẻ đẹp đó.
Sesshoumaru hắn chưa từng sợ điều gì, tương lai cũng sẽ như vậy.
Bị nụ cười chợt lóe kia mê hoặc, Tiêu Lăng Nguyệt có chút sững sờ, lại càng si mê không thể kiềm chết. Không biết từ khi nào, đôi môi mỏng lành lạnh đã phủ lên môi của nàng, nhẹ nhàng miết lấy, nhẹ nhàng cắn. Thân thể nàng bắt đầu trở nên vô lực, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, nguyên bản đôi mắt đã bị hơi nước bốc lên cản trở tầm nhìn, nay lại càng thêm mờ mịt, tâm theo ngón tay hắn di động mà run run, hai chân càng trở nên không có sức lực chống đỡ sức nặng của cơ thể, chỉ có thể bám hai tay vào cổ hắn, cố gắng ổn định thân hình sắp trượt ngã.
Gió thật dịu dàng, đêm cũng rất đẹp.
Bàn tay vốn đặt bên hông kia càng lúc càng nâng lên, tựa hồ muốn tiến tới đôi gò bồng đảo kia. Nhiệt độ cơ thể kề sát càng lúc càng nóng, làm Tiêu Lăng Nguyệt cũng nóng theo, đầu lưỡi có chút thô ráp từ miệng nàng tiến vào thám hiểm, thân thể nàng không khỏi chấn động, nhưng không có phản kháng, tùy ý để hắn tiến thêm một bước xâm lược.
Cho tới bây giờ, không thể tưởng tượng được yêu quái lúc nào cũng lạnh như tảng băng này lại có lúc cảm xúc mãnh liệt như vậy, nụ hôn đó vừa vội vàng, vừa bá đạo, như không cho phép cự tuyệt. Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi của hắn đã tiến quân thần tốc, cuốn chặt lấy lưỡi nàng, dây dưa không dứt, như muốn hấp thụ cả linh hồn nàng vậy, ở trong miệng nàng không ngừng mút vào, tàn sát bừa bãi...
Hai mắt nàng mê loạn, hoảng hốt, đáy mắt chỉ còn phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt. Bên tai hai người còn vang lên tiếng tim đập kịch liệt, nhưng lại hòa nhịp tựa như một thể.
Hóa ra, từ trước tới giờ, trong tâm ta đều là chàng, Sesshoumaru...
Nụ hôn không chút kĩ xảo, lại hơi dư thừa lực đi xuống, theo gò má, xuống xương quai xanh, ngực... liếm, cắn, mút, miết, hơi hơi đau đớn nhưng lại khiến thân thể nàng có cảm giác kì lạ, không tự chủ mà nhẹ nhàng run rẩy, làn da trơn bóng rất nhanh phủ một màu phấn hồng, dấu hiệu chứng tỏ nàng cũng động tình...
Nàng nhắm lại mắt. Trái tim hoảng hốt theo từng nụ hôn nồng nhiệt của hắn mà đập càng mãnh liệt hơn.
Như vậy, cứ như vậy trầm luân đi...
Trong màn sương mờ ảo, truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ, cùng với tiếng rên rỉ mơ hồ, hai bóng dáng cuốn lấy nhau phá vỡ sự tĩnh lặng của mặt nước, bọt nước kích động bắn lên bốn phái. Sợi tóc đen và trắng ở trong nước quyện lại với nhau không phân rõ được, trong bóng tối lặng lẽ có đóa hoa nở rộ…
Đêm đã khuya, đêm cũng còn dài…
/42
|