Edit: Skye
Hương trà bốn phía, trái cây tươi ngon, không khí trong thủy tạ thoạt nhìn bình yên như thế.
“Sức chiến đấu của Phi Ưng kỵ cường hãn, có điều quân Hổ Báo cũng không phải được đánh giá thấp. Có Tư Đồ tướng quân đóng ở biên quan, dân Đại Tề có thể hàng đêm yên giấc.” Phong Ly thản nhiên nói xong, nhìn không ra hắn là đang nịnh hót người nào, mà chỉ như đang trần thuật.
Tư Đồ Luật mặt không đổi sắc, nghe lời Phong Ly nói, hắn như cũ không quan tâm hơn thua.
“Lính Tây Phiên thập phần bưu hãn, phong tục bất đồng, tất cả đều là lòng muông dạ thú.” Giọng nói Tư Đồ Luật rét lạnh, nghe qua có thể thấy ý chí mạnh mẽ với trách nhiệm bảo vệ quốc gia của hắn.
Bên kia hai người đang nói chuyện, làm tiểu hoàng thượng, là quân chủ của bọn họ nhưng không nói vào.
Mà giờ khắc này, lực chú ý của Phong Chỉ Tước quả thật không đặt trên người bọn họ, ngược lại cậu đang cùng Nguyên Sơ Hàn nói chuyện.
“Ngươi muốn ăn trái cây không? Cho dù thân thể không thoải mái, nhưng trái cây nhất định phải ăn.” Khuyên giải an ủi, giọng nói của Phong Chỉ Tước rất êm tai.
Nguyên Sơ Hàn mắt nhìn xuống, đối với đứa nhỏ Phong Chỉ Tước này, nàng trái lại cảm thấy thú vị.
Xem ra cậu bé thực coi nàng là nàng dâu, quan tâm như vậy. Nhưng, đứa nhỏ mới có mấy tuổi, cư nhiên hiểu được cưới nàng dâu là như thế nào sao?
Nữ nhi tình trường, tuổi này của cậu bé có vẻ như căn bản không hiểu.
Có lẽ cổ nhân thật sự trưởng thành sớm, không phải chuyện nàng có khả năng biết.
“Đa tạ… hoàng thượng quan tâm… khụ khụ khụ.” Nhỏ giọng đáp lại, nàng không dám để người đối diện nghe được giọng nói của mình. Nàng chỉ muốn tận lực hạ thấp tồn tại của bản thân, tốt nhất là hóa thành không khí đi.
“Trước đó vài ngày, mẫu hậu phái người dẫn ngươi tiến cung, đã làm ngươi sợ? Bà không có ác ý, chỉ là muốn để ngươi trong cung, có thể thuận tiện chiếu cố ngươi, còn có để trẫm thường xuyên thấy ngươi.” Nét mặt thiếu niên cực kỳ trong sáng, tuy vẫn mặc long bào, nhưng nhìn ra chỉ là một đứa nhỏ.
Hơi hơi giương mắt lên, Nguyên Sơ Hàn không thể không nhìn cậu bé nhiều thêm vài lần, đứa nhỏ này tâm địa thiện lương.
“Hoàng thương…lo lắng nhiều. Ta…ta ở trong này… rất tốt.” Thở mạnh, Nguyên Sơ Hàn nhìn cậu trả lời.
Phong Chỉ Tước có vài phần thất vọng, bất quá lại cười rộ lên, “Vậy được rồi. Ngươi cứ dưỡng bệnh ở chỗ hoàng thúc đi, qua năm nay, Khâm Thiên Giám sẽ lựa ngày hoàng đạo. Trẫm, cưới ngươi.”
Nghe vậy, hai mắt Nguyên Sơ Hàn không chế không nổi mà trợn trọn. Cưới nàng? Trời ạ!
Thân thể vừa động, ghế dựa rộng rãi kia chứa không nổi nàng, nghiêng người về phía trước, lập tức từ trên ghế ngã xuống.
Bên này nàng vừa động, người đối diện cũng ngừng nói chuyện. Phong Chỉ Tước cả kinh đứng lên, không biết nên như thế nào cho phải.
Phong Ly nhíu mày kiếm, đứng dậy vòng qua, cúi người nâng Nguyên Sơ Hàn quỳ rạp trên mặt đất, “Nguyên Bảo, ngươi làm sao vậy?”
Nguyên Sơ Hàn ngửa đầu nhìn Phong Ly, mở to hai mắt nhìn hắn, nàng muốn rời khỏi nơi này.
“Hoàng thúc, quận chúa lại phát bệnh ư?” Phong Chỉ Tước ngồi xổm xuống, bắt lấy tay trái Nguyên Sơ Hàn.
Cổ tay trái quấn băng gạc, Nguyên Sơ Hàn theo bản năng rút tay trở về, Phong Ly nhìn lướt qua, sau đó vòng một tay ôm lấy nàng nhấc lên, tay trái cũng thoát khỏi tay Phong Chỉ Tước.
Che xong tay trái, Nguyên Sơ Hàn cúi đầu nằm trước ngực Phong Ly, thở gấp đến lợi hại.
“Hoàng thượng, bổn vương trước đưa quận chúa về, nàng tới giờ uống thuốc rồi.” Sắc mặt trấn tĩnh, sau đó ôm Nguyên Sơ Hàn rời khỏi thủy tạ.
Đôi con ngươi Tư Đồ Luật tối đen, “Hoàng thượng, khuê danh của Nguyên quận chủ là Nguyên Bảo sao?” Vừa rồi Phong Ly gọi nàng, Tư Đồ Luật nghe được, cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Phong Chỉ Tước chớp mắt mấy cái, sau đó lắc đầu, “Theo trẫm biết, quận chúa tên là Sơ Hàn.” Đúng vậy, vì sao hoàng thúc lại gọi nàng ấy là Nguyên Bảo? Vô cùng thân thiết như vậy.
Rời đi thủy tạ, Nguyên Sơ Hàn rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, cho dù còn thở gấp nhưng nàng đã chờ không kịp, “Phong Ly, vừa rồi tiểu hoàng thượng nói muốn cưới ta, qua năm nay liền cưới ta. Ngài có biết hay không? Cậu bé mới mấy tuổi, lông còn chưa mọc đủ, cư nhiên muốn cưới ta đấy?” Hai mắt trợn to, bởi vì nàng quá mức kích động, mụn hồng gồ ghề trên mặt đã biến thành màu đỏ tím.
Phong Ly thản nhiên hạ tầm mắt nhìn nàng một cái, “Người nào cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của bổn vương!” Bước chân không ngừng hướng tới thư phòng.
“Ai nha, này không phải trọng điểm! Cậu ta cư nhiên muốn lấy ta, ngài không phải đã nói sẽ giúp ta không lấy cậu ta sao? Tại sao ngài còn chưa làm gì, nói chuyện với ngài thật không thể tin mà!” Nếu hắn nói chuyện không tính toán gì, cũng đừng trách nàng dùng kế sách lớn, trừ phi Phong gia bọn họ không ngại cưới người chết.
Thư phòng gần ngay trước mắt, hộ vệ canh cửa nhìn bọn họ tới, sau đó mở cửa.
Phong Ly trực tiếp ôm nàng tiến vào trong thư phòng, sau đó ném nàng lên nhuyễn tháp bên cửa sổ.
Xoay người từ trên nhuyễn tháp rồi đứng lên, Nguyên Sơ Hàn lấy ra ngân châm tự đâm mình, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ly nói: “Ngài nói đi? Cậu ta mới có mấy tuổi, có thể lấy ta sao?” Cậu bé còn quá nhỏ.
Phong Ly ở bên cạnh ngồi xuống, sắc mặt trần tĩnh, “Mai Chấn Nam nóng lòng đoạt lại triều chính từ trong tay bổn vương, thuận lợi suy nghĩ biện pháp ngăn miệng mọi người, hoàng thượng tự mình chấp chính. Lập gia đình, là bước đầu tiên.” Lập gia đình, liền chứng minh cậu bé là người lớn, có thể tự mình chấp chính rồi.
Nốt hồng gồ ghề trên mặt rút đi, lực chú ý của Nguyên Sơ Hàn đã không còn ở trên mặt, “Vậy cưới người nhà bọn họ đi, đó là hoàng hậu mà.”
Phong Ly chuyển tầm mắt nhìn nàng, đôi con ngươi sâu thẳm, “Hoàng hậu, hoàng phi, đều lấy.”
Thở sâu, “Trái lại không sợ tiểu hoàng thượng mệt hả!”
“Sợ rồi à?” Nàng đột nhiên từ trên ghế ngã xuống, Phong Ly đoán chừng nàng là bị dọa.
“Đúng vậy, thực làm ta sợ rồi.” Ngồi một chỗ, dáng lưng Nguyên Sơ Hàn thẳng tắp. Bộ dáng bừa bãi không biết sợ kia đã sớm không còn, chuyện đến, nàng thật sự cảm thấy đau đầu.
“Chuyện này chỉ là bọn họ đề nghị mà thôi, bổn vương còn chưa đồng ý, đừng sợ.” Nhìn nàng như vậy, hai mắt Phong Ly chớp lóe sáng.
Quay đầu, trong mắt Nguyên Sơ Hàn có tia bất định, bất quá chạm đến ánh mắt Phong Ly, lại khiến nàng tức thì an tâm chút.
“Ta không muốn gả cho tiểu hoàng thượng, cũng không muốn tiến vào cái hoàng cung kia. Ta nhiệt tình yêu y học, rất muốn trị bệnh cứu người, nếu bị chôn vùi, còn không bằng giết ta đi.” Đây là lần đầu tiên Nguyên Sơ Hàn nói chuyện đứng đắn với Phong Ly, ý chí trong mắt sắp tràn ra ngoài.
“Ở đây đợi bổn vương.” Đứng dậy, Phong Ly muốn cất bước.
Nguyên Sơ Hàn nhanh tay bắt lấy ống tay áo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, con người lóng lánh nước, “Phong Ly, ngài nói chuyện phải giữ lời đấy, không thể nuốt lời.”
Phong Ly hạ ánh mắt nhìn nàng, lần này không phản đối chuyện nàng gọi thẳng tục danh hắn.
Bắt lấy tay nàng, giải cứu ống tay áo của hắn, hắn lại không buông tay.
“Chờ.” Dứt lời, hắn rốt cuộc buông tay nàng rồi xoay người rời khỏi.
Hắn rời đi, cửa thư phòng cũng đóng lại.
Nguyên Sơ Hàn ngồi trên nhuyễn tháp, mắt nhắm lại hít sâu một hơi, nàng giả bộ thương cảm cũng thật giống mà. Chẳng qua, trong thương cảm của nàng cũng bao hàm một phần ba chân thành.
Có điều, triều đình lục đục ngươi lừa ta gạt, quả thật cực kỳ kinh động. Mỗi một mưu kế đều có vô số người chôn cùng, giống như nàng, chỉ là một quân cờ.
Mặc cho người bài bố, không thể phản kháng, sống chết của nàng không ai quan tâm.
Hương trà bốn phía, trái cây tươi ngon, không khí trong thủy tạ thoạt nhìn bình yên như thế.
“Sức chiến đấu của Phi Ưng kỵ cường hãn, có điều quân Hổ Báo cũng không phải được đánh giá thấp. Có Tư Đồ tướng quân đóng ở biên quan, dân Đại Tề có thể hàng đêm yên giấc.” Phong Ly thản nhiên nói xong, nhìn không ra hắn là đang nịnh hót người nào, mà chỉ như đang trần thuật.
Tư Đồ Luật mặt không đổi sắc, nghe lời Phong Ly nói, hắn như cũ không quan tâm hơn thua.
“Lính Tây Phiên thập phần bưu hãn, phong tục bất đồng, tất cả đều là lòng muông dạ thú.” Giọng nói Tư Đồ Luật rét lạnh, nghe qua có thể thấy ý chí mạnh mẽ với trách nhiệm bảo vệ quốc gia của hắn.
Bên kia hai người đang nói chuyện, làm tiểu hoàng thượng, là quân chủ của bọn họ nhưng không nói vào.
Mà giờ khắc này, lực chú ý của Phong Chỉ Tước quả thật không đặt trên người bọn họ, ngược lại cậu đang cùng Nguyên Sơ Hàn nói chuyện.
“Ngươi muốn ăn trái cây không? Cho dù thân thể không thoải mái, nhưng trái cây nhất định phải ăn.” Khuyên giải an ủi, giọng nói của Phong Chỉ Tước rất êm tai.
Nguyên Sơ Hàn mắt nhìn xuống, đối với đứa nhỏ Phong Chỉ Tước này, nàng trái lại cảm thấy thú vị.
Xem ra cậu bé thực coi nàng là nàng dâu, quan tâm như vậy. Nhưng, đứa nhỏ mới có mấy tuổi, cư nhiên hiểu được cưới nàng dâu là như thế nào sao?
Nữ nhi tình trường, tuổi này của cậu bé có vẻ như căn bản không hiểu.
Có lẽ cổ nhân thật sự trưởng thành sớm, không phải chuyện nàng có khả năng biết.
“Đa tạ… hoàng thượng quan tâm… khụ khụ khụ.” Nhỏ giọng đáp lại, nàng không dám để người đối diện nghe được giọng nói của mình. Nàng chỉ muốn tận lực hạ thấp tồn tại của bản thân, tốt nhất là hóa thành không khí đi.
“Trước đó vài ngày, mẫu hậu phái người dẫn ngươi tiến cung, đã làm ngươi sợ? Bà không có ác ý, chỉ là muốn để ngươi trong cung, có thể thuận tiện chiếu cố ngươi, còn có để trẫm thường xuyên thấy ngươi.” Nét mặt thiếu niên cực kỳ trong sáng, tuy vẫn mặc long bào, nhưng nhìn ra chỉ là một đứa nhỏ.
Hơi hơi giương mắt lên, Nguyên Sơ Hàn không thể không nhìn cậu bé nhiều thêm vài lần, đứa nhỏ này tâm địa thiện lương.
“Hoàng thương…lo lắng nhiều. Ta…ta ở trong này… rất tốt.” Thở mạnh, Nguyên Sơ Hàn nhìn cậu trả lời.
Phong Chỉ Tước có vài phần thất vọng, bất quá lại cười rộ lên, “Vậy được rồi. Ngươi cứ dưỡng bệnh ở chỗ hoàng thúc đi, qua năm nay, Khâm Thiên Giám sẽ lựa ngày hoàng đạo. Trẫm, cưới ngươi.”
Nghe vậy, hai mắt Nguyên Sơ Hàn không chế không nổi mà trợn trọn. Cưới nàng? Trời ạ!
Thân thể vừa động, ghế dựa rộng rãi kia chứa không nổi nàng, nghiêng người về phía trước, lập tức từ trên ghế ngã xuống.
Bên này nàng vừa động, người đối diện cũng ngừng nói chuyện. Phong Chỉ Tước cả kinh đứng lên, không biết nên như thế nào cho phải.
Phong Ly nhíu mày kiếm, đứng dậy vòng qua, cúi người nâng Nguyên Sơ Hàn quỳ rạp trên mặt đất, “Nguyên Bảo, ngươi làm sao vậy?”
Nguyên Sơ Hàn ngửa đầu nhìn Phong Ly, mở to hai mắt nhìn hắn, nàng muốn rời khỏi nơi này.
“Hoàng thúc, quận chúa lại phát bệnh ư?” Phong Chỉ Tước ngồi xổm xuống, bắt lấy tay trái Nguyên Sơ Hàn.
Cổ tay trái quấn băng gạc, Nguyên Sơ Hàn theo bản năng rút tay trở về, Phong Ly nhìn lướt qua, sau đó vòng một tay ôm lấy nàng nhấc lên, tay trái cũng thoát khỏi tay Phong Chỉ Tước.
Che xong tay trái, Nguyên Sơ Hàn cúi đầu nằm trước ngực Phong Ly, thở gấp đến lợi hại.
“Hoàng thượng, bổn vương trước đưa quận chúa về, nàng tới giờ uống thuốc rồi.” Sắc mặt trấn tĩnh, sau đó ôm Nguyên Sơ Hàn rời khỏi thủy tạ.
Đôi con ngươi Tư Đồ Luật tối đen, “Hoàng thượng, khuê danh của Nguyên quận chủ là Nguyên Bảo sao?” Vừa rồi Phong Ly gọi nàng, Tư Đồ Luật nghe được, cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Phong Chỉ Tước chớp mắt mấy cái, sau đó lắc đầu, “Theo trẫm biết, quận chúa tên là Sơ Hàn.” Đúng vậy, vì sao hoàng thúc lại gọi nàng ấy là Nguyên Bảo? Vô cùng thân thiết như vậy.
Rời đi thủy tạ, Nguyên Sơ Hàn rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, cho dù còn thở gấp nhưng nàng đã chờ không kịp, “Phong Ly, vừa rồi tiểu hoàng thượng nói muốn cưới ta, qua năm nay liền cưới ta. Ngài có biết hay không? Cậu bé mới mấy tuổi, lông còn chưa mọc đủ, cư nhiên muốn cưới ta đấy?” Hai mắt trợn to, bởi vì nàng quá mức kích động, mụn hồng gồ ghề trên mặt đã biến thành màu đỏ tím.
Phong Ly thản nhiên hạ tầm mắt nhìn nàng một cái, “Người nào cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của bổn vương!” Bước chân không ngừng hướng tới thư phòng.
“Ai nha, này không phải trọng điểm! Cậu ta cư nhiên muốn lấy ta, ngài không phải đã nói sẽ giúp ta không lấy cậu ta sao? Tại sao ngài còn chưa làm gì, nói chuyện với ngài thật không thể tin mà!” Nếu hắn nói chuyện không tính toán gì, cũng đừng trách nàng dùng kế sách lớn, trừ phi Phong gia bọn họ không ngại cưới người chết.
Thư phòng gần ngay trước mắt, hộ vệ canh cửa nhìn bọn họ tới, sau đó mở cửa.
Phong Ly trực tiếp ôm nàng tiến vào trong thư phòng, sau đó ném nàng lên nhuyễn tháp bên cửa sổ.
Xoay người từ trên nhuyễn tháp rồi đứng lên, Nguyên Sơ Hàn lấy ra ngân châm tự đâm mình, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ly nói: “Ngài nói đi? Cậu ta mới có mấy tuổi, có thể lấy ta sao?” Cậu bé còn quá nhỏ.
Phong Ly ở bên cạnh ngồi xuống, sắc mặt trần tĩnh, “Mai Chấn Nam nóng lòng đoạt lại triều chính từ trong tay bổn vương, thuận lợi suy nghĩ biện pháp ngăn miệng mọi người, hoàng thượng tự mình chấp chính. Lập gia đình, là bước đầu tiên.” Lập gia đình, liền chứng minh cậu bé là người lớn, có thể tự mình chấp chính rồi.
Nốt hồng gồ ghề trên mặt rút đi, lực chú ý của Nguyên Sơ Hàn đã không còn ở trên mặt, “Vậy cưới người nhà bọn họ đi, đó là hoàng hậu mà.”
Phong Ly chuyển tầm mắt nhìn nàng, đôi con ngươi sâu thẳm, “Hoàng hậu, hoàng phi, đều lấy.”
Thở sâu, “Trái lại không sợ tiểu hoàng thượng mệt hả!”
“Sợ rồi à?” Nàng đột nhiên từ trên ghế ngã xuống, Phong Ly đoán chừng nàng là bị dọa.
“Đúng vậy, thực làm ta sợ rồi.” Ngồi một chỗ, dáng lưng Nguyên Sơ Hàn thẳng tắp. Bộ dáng bừa bãi không biết sợ kia đã sớm không còn, chuyện đến, nàng thật sự cảm thấy đau đầu.
“Chuyện này chỉ là bọn họ đề nghị mà thôi, bổn vương còn chưa đồng ý, đừng sợ.” Nhìn nàng như vậy, hai mắt Phong Ly chớp lóe sáng.
Quay đầu, trong mắt Nguyên Sơ Hàn có tia bất định, bất quá chạm đến ánh mắt Phong Ly, lại khiến nàng tức thì an tâm chút.
“Ta không muốn gả cho tiểu hoàng thượng, cũng không muốn tiến vào cái hoàng cung kia. Ta nhiệt tình yêu y học, rất muốn trị bệnh cứu người, nếu bị chôn vùi, còn không bằng giết ta đi.” Đây là lần đầu tiên Nguyên Sơ Hàn nói chuyện đứng đắn với Phong Ly, ý chí trong mắt sắp tràn ra ngoài.
“Ở đây đợi bổn vương.” Đứng dậy, Phong Ly muốn cất bước.
Nguyên Sơ Hàn nhanh tay bắt lấy ống tay áo hắn, ngửa đầu nhìn hắn, con người lóng lánh nước, “Phong Ly, ngài nói chuyện phải giữ lời đấy, không thể nuốt lời.”
Phong Ly hạ ánh mắt nhìn nàng, lần này không phản đối chuyện nàng gọi thẳng tục danh hắn.
Bắt lấy tay nàng, giải cứu ống tay áo của hắn, hắn lại không buông tay.
“Chờ.” Dứt lời, hắn rốt cuộc buông tay nàng rồi xoay người rời khỏi.
Hắn rời đi, cửa thư phòng cũng đóng lại.
Nguyên Sơ Hàn ngồi trên nhuyễn tháp, mắt nhắm lại hít sâu một hơi, nàng giả bộ thương cảm cũng thật giống mà. Chẳng qua, trong thương cảm của nàng cũng bao hàm một phần ba chân thành.
Có điều, triều đình lục đục ngươi lừa ta gạt, quả thật cực kỳ kinh động. Mỗi một mưu kế đều có vô số người chôn cùng, giống như nàng, chỉ là một quân cờ.
Mặc cho người bài bố, không thể phản kháng, sống chết của nàng không ai quan tâm.
/48
|