Nguyên Sơ Hàn không chần chừ đi thẳng vào phòng, vòng qua bình phong đến bên giường.
Phong Ly ngồi tựa trên giường lớn. Quần áo ám sắc, ánh nến chiếu trên mặt phiếm lưu quang.
“Bảo ta làm cái gì? Ngài lại đau rồi à.” Ngồi xuống bên giường, Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, trên trán hắn một rịn một tầng mồ hôi, sợ là đau đớn kịch liệt.
“Trát bổn vương một chân.” Hắn cần giảm đau, bởi vì còn có chuyện muốn xử lý.
Nguyên Sơ Hàn nhìn lướt qua mấy phong thư trên bàn nhỏ đầu giường, cũng đoán ra hắn muốn làm gì.
“Vương gia đại nhân một ngày kiếm tỷ bạc, cho dù bị bệnh cũng không nghỉ ngơi, tiểu nữ tử bội phục. Có điều, ngài xác định ngài đang rất tỉnh táo chứ?” Không thoải mái thì nghỉ ngơi, Nguyên Sơ Hàn cho rằng hắn thích tự ngược.
“Không tỉnh cũng phải tỉnh.” Phong Ly thản nhiên trả lời. Đầu óc hắn đương nhiên thanh tỉnh, chỉ là quá đau, hắn không còn khí lực lấy sổ con, càng không còn khí lực viết.
Nhìn hắn không chớp mắt, Nguyên Sơ Hàn vô ý thức thở dài, “Được rồi, ngài thích hành hạ mình, ta cũng không phải đối.” Bày cuốn trấn, sau đó tiến lên cởi áo Phong Ly.
Phong Ly bất động, mặc nàng động trên thân mình. Ánh mắt sâu thẳm thủy chung cố định trên gương mặt nàng, “Nếu không vội, bọn họ sẽ không đưa tới.”
Động tác tay Nguyên Sơ Hàn ngừng lại, hắn đây là giải thích với nàng sao?
“Ta biết rồi.” Gật đầu, sau đó mỗi tay một bên mở vạt áo của hắn.
Ngực lộ, bởi vì dưới ánh đèn dầu, làn da hắn như khoác lên một vầng sáng.
Lấy ngón tay đè xuống, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía hắn, vô ý thức nuốt nước miếng, “Ngài có thấy choáng váng không?”
Phong Ly hạ tầm mắt nhìn nàng, hai khuôn mặt cách nhau trong gang tấc, nàng biểu hiện gì hắn đều thấy rõ.
“Thèm muốn bổn vương à?” Sắc mặt vô ba hỏi, xem ra hắn đang vô cùng đứng đắn nghiêm túc.
Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, tay cố định trên ngực hắn, “Nếu ta thèm muốn ngài, sẽ trực tiếp động thủ, giống như vậy.” Nói xong, tay nàng di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve chiếm tiện nghi.
Khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt hắn tràn ý cười, “To gan lớn mật.”
Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, mặt nóng lên, nàng cảm thấy không phải mình to gan lớn mật, là hắn đang cổ vũ nàng.
Ai biết tại sao hắn lại thế, rõ ràng đau đến mồ hôi lạnh đầy người, lại còn có sức trêu chọc người khác.
Nguyên Sơ Hàn lấy ngân châm soi qua mắt, đánh châm vào huyệt vị trên ngực hắn, tay bấm phần đuôi chân, ngân châm rung nhẹ, hơi thở Phong Ly thay đổi rõ ràng.
Nàng nhìn về phía hắn, quan sát vẻ mặt hắn, “Đỡ chưa? Ngài ngồi xuống, ta thi châm sau lưng ngài.” Hai ngày qua nàng cũng không nhàn rỗi, chuyên môn nghiên cứu giảm bớt đau đớn cho hắn.
Phong Ly từ từ ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn cởi giày lên giường, vòng qua sau lưng hắn, trực tiếp kéo áo hắn xuống.
Lưng hắn lớn rộng. Hơn nữa vân da rõ ràng, dáng người do rèn luyện mà thành.
Nàng đưa tay thăm dò rồi nói: “Ta đây là đang làm chính sự, đừng cho là ta chiếm tiện nghi của ngài.” Miễn cho hắn lại bắt đầu nói nàng chiếm tiện nghi của hắn, nàng chặn miệng hắn trước, không để hắn nói lung tung.
“Trước khi lưu manh lành nghề làm chuyện xấu xa, đều thanh minh là đang làm chuyện chính sự.” Tiếng Phong Ly nhẹ bay qua, tố cáo rằng lời nàng nói không có lý lẽ.
Một hơi ngăn ở yết hầu, nàng đã sớm biết mình không đấu lại hắn mà.
“Vậy ngài cứ coi ta là lưu manh đi, tiện nghi của Nhiếp chính vương đại nhân, không chiếm quá uổng phí.” Âm thầm cắn răng, nàng coi như bị chó cắn, cãi với hắn chỉ có thể chờ thảm bại.
Lần này Phong Ly trái lại không nói gì, có thể là đang thưởng thức tinh thần dám làm dám thừa nhận của nàng.
Thi châm trên lưng hắn, ngân châm cắm ngập một phần ba, thân thể Phong Ly thả lỏng hơn rất nhiều, không căng cứng như vừa rồi.
Một châm tiếp xuống, châm trên ngực đã đến thời gian rút ra.
Nguyên Sơ Hàn trực tiếp quỳ trước mặt hắn, hơn nửa người nàng kề sát trước ngực hắn, sau đó nàng thi châm.
Phong Ly buông mắt có thể thấy đầu nàng ngay bên mình, cô hàn trên mặt tán đi phân nửa, trong đôi mắt nhàn nhạt nhu hòa.
Nguyên Sơ Hàn thủ châm, một bên ngẩng đầu nhìn hắn, hai người một nhìn lên một nhìn xuống bốn mắt nhìn nhau, không khí trong nháy mắt trở nên kỳ quái.
Nguyên Sơ Hàn đảo mắt, sau đó từ từ rụt về, tận lực tránh né, chậm như rùa.
Phong Ly không nói, chỉ nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch.
Di chuyển về phía sau hắn, Nguyên Sơ Hàn âm thầm bĩu môi, dùng ánh mắt nhìn nàng làm gì?
Không khí yên lặng, nàng không nói thêm gì, chỉ chờ đến giờ liền lấy ngân châm sau lưng hắn.
Thu châm, chuyện của hắn cũng làm xong rồi, nàng đứng dậy đi xuống giường.
Phong Ly tao nhã mặc quần áo, nhìn nàng ngồi bên giường đang xỏ giày, bỗng mở miệng nói: “Đi ra ngoài đem bút mực lấy ra.”
Quay đầu nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn vài phần không xác định, loại việc này cũng muốn nàng làm? Hắn nhiều hộ vệ như thế, lại không có người nào đứng ở đây nghe hắn sai bảo à.
Phong Ly nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt chỉ có mệnh lệnh, không cho phép nghi ngờ.
Nguyên Sơ Hàn không nói gì, chỉ nhận mệnh nghe theo.
Đi ra ngoài, một bên phòng là giá sách, trước giá sách bày thư án. Trên thư án có đồ Phong Ly cần.
Nàng cầm bút lông, nhìn vật trên thư án, trực tiếp cầm theo chu sa. Phong Ly phê sổ con, chắc là dùng cái này.
Đi trở về, sau đó đem đồ đặt trên bàn nhỏ đầu giường, còn kéo cái bàn nhỏ qua để Phong Ly thuận tay.
Phong Ly ngồi trên giường tiện tay cầm mấy phong thư, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc khi làm chuyện chính sự.
Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, sau đó lui về phía sau, hẳn là không cần đến nàng nữa rồi.
“Không được đi.” Phong Ly không ngẩng đầu, trực tiếp ra lệnh.
Nguyên Sơ Hàn ngừng chân, nhíu mày, “Ta ở đây còn làm gì nữa? Ta thành gã sai vặt thật rồi.” Nàng rõ ràng là đại phu, Phong Ly thật biết tận dụng, còn bắt nàng kiêm cả nha hoàn sai vặt.
“Châm trà, sau đó đợi ở đây.” Cũng không ngẩng đầu một cái, Phong Ly thuận theo ý nàng, coi nàng như nha hoàn sai vặt.
Câu mắng chửi vừa đến miệng lại bị nàng nuốt xuống, xoay người đi châm trà, nàng nghe hắn.
Rót trà mang tới, Nguyên Sơ Hàn đứng cuối giường, nhìn chăm chú Phong Ly một hồi, nhưng hắn cũng không ngẩng đầu, tựa hồ đem nàng bỏ quên.
Nàng đứng ngây ở chỗ này, sắp ngốc thật rồi.
Nhướng mí mắt, nàng đơn giản ngồi xuống, dù sao nàng cũng không phải nha hoàn thật sự.
Phong Ly nói thư đưa tới hẳn là chuyện rất gấp, xem ra thật như vậy, hắn xử lý mấy phong thư kia rất lâu.
Nguyên Sơ Hàn dựa vào cột giường, mắt không mở ra được, thanh âm gì cũng không có, trừ tiếng Phong Ly viết chữ, tiếng xột xoạt kia nghe qua càng giống thôi miên.
Sau cùng thật sự chịu không nổi, nàng nhất quyết nhắm mắt lại, dựa vào cột giường, sau một phút, nàng liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Phong Ly nghe thấy tiếng người nào đó ngã trên giường. Ngẩng đầu chỉ thấy Nguyên Sơ Hàn đã nằm cuối giường, còn ngủ rất sâu, không có nửa điểm phản ứng.
Phong Ly nhìn nàng, ánh mắt xa xăm, đường cong khóe môi mềm mại, hắn cầm chăn mỏng trên giường ném qua, vừa vặn che trên người nàng.
Sáng sớm mưa bụi, toàn bộ đều bị che đậy một tầng mờ ảo.
Sắc trời ảm đạm vài phần.
Trong trạm dịch, bọn hộ vệ khoác thêm áo ngoài lui tới, dù trời mưa cũng không ngăn được nhóm người bọn họ.
Đỗ Tuấn bưng bữa sáng từ dưới lầu đi tới, đi đến trước cửa thư phòng đóng chặt, hắn giơ tay gõ cửa, “Vương gia, ngài đã dậy chưa?”
“Tiến vào.” Trong phòng truyền đến tiếng Phong Ly.
Đỗ Tuấn đẩy cửa vào, trước đem bữa sáng đặt trên bàn, sau đó bỏ áo mưa bên ngoài.
Hắn cầm áo bào Phong Ly, đi nhanh vòng qua bình phòng, khi nhìn thấy trên giường hắn liền dừng bước.
Trên giường, Phong Ly ngồi tựa ở đầu giường, tinh thần tốt. Mà cách đó vài phân trước mặt có một bọc chăn. Chăn quấn đến cổ, tóc dài rơi xuống che mặt nàng. Chân còn để ngoài cuối giường, đại bộ phận chân đều ở ngoài, căn cứ vào màu váy áo kia, Đỗ Tuấn liếc mắt một cái liền nhận ra là ai.
Chần chừ một phen, Đỗ Tuấn cảm thấy hắn nên lui ra ngoài.
“Đặt ở đó rồi ra ngoài đi.” Không đợi Đỗ Tuấn tự mình quyết định, Phong Ly thản nhiên chỉ thị. Trong lúc nói, hắn một mực nhìn Nguyên Sơ Hàn đang ngủ.
Đỗ Tuấn lĩnh mệnh, cầm áo khoác lên trên bình phong, sau đó xoay người rời đi.
Sau một lúc lâu, Phong Ly đứng dậy xuống giường. Mặc xong quần áo, Nguyên Sơ Hàn vẫn còn đang ngủ trên giường.
Mặc chỉnh tề, hắn lúc này mới trở về ngồi bên giường, sắc mặt vô ba, đưa tay nhấc vài sợi tóc trên mặt nàng, sau đó bóp mũi nàng.
Không thể thở, Nguyên Sơ Hàn không khỏi vùng vẫy. Tay vươn ra từ trong chăn, sau đó bắt lấy tay Phong Ly, người giãy dụa, ngay sau đó liền mở mắt.
Ánh mắt Nguyên Sơ Hàn một mảnh sương mù nhìn đầu giường, sau gần một phút đồng hồ mới phát hiện ra điều không thích hợp.
Nàng vừa tóm lấy tay người nào?
Quay đầu, đúng tầm mắt là mặt Phong Ly, hắn đang nhìn nàng.
“Giường bổn vương có thoải mái không?” Phong Ly mở miệng, không có biểu tình gì nhưng nghe qua giọng hắn có chút không thích hợp.
Nguyên Sơ Hàn ngồi dậy, đồng thời thả tay hắn, nhìn chung quanh một vòng mới hồi tưởng lại chuyện gì xảy ra.
“Ta ngủ thiếp đi. Ai nha, trời đã sáng rồi, chúng ta nên khởi hành thôi.” Xốc chăn, nàng nhảy xuống giường. Than thở vài câu, sau đó tiêu sái bước đi. Vòng qua bình phong, nhanh chóng lao ra.
Phong Ly ngồi bên giường, đến khi nàng đã chạy ra khỏi phòng, khóe môi hắn mới giương lên.
Nguyên Sơ Hàn rời khỏi phòng Phong Ly, đụng phải mấy hộ vệ ở hành lang. Sáng sớm, nàng tóc tai tán loạn đi ra từ phòng Phong Ly, đủ đế khiến bọn hộ vệ vốn thấy biến không sợ nhìn nàng với ánh mắt sửng sốt.
Nguyên Sơ Hàn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, bởi vì nàng cảm thấy đầu mình phát sốt rồi.
Ngủ trên giường Phong Ly một đêm? Này quá kỳ quá đi!
Tại sao lại cứ cảm thấy là nàng cực kỳ đói khát chủ động leo lên nhỉ? Chắc chắn người khác cũng nghĩ như vậy, ôi thể diện của nàng!
Tự lấy tay vỗ vào đầu vài cái để cái đầu đang phát sốt thanh tỉnh lại, không phải nàng tự mình leo lên, là Phong Ly mạnh mẽ giữ nàng lại.
Hắn hiếp bức nàng làm nha hoàn cho hắn, sau đó nàng ở đó liền…liền ngủ thiếp đi, sau đó khi mở mắt liền như vậy rồi.
Mặc dù chuyện là vậy nhưng người khác lại không cho là vậy.
Khi đội ngũ xuất phát, Nguyên Sơ Hàn bọc trong áo choàng, đem mũ rộng trùm cả đầu, vẫn như cũ cảm thấy hộ vệ bốn phía đang nhìn nàng.
Chớp chớp mắt, nàng rất muốn giải thích lớn tiếng cho bọn hắn biết, sự tình không phải vậy.
Nhưng giải thích là che giấu, nàng không làm việc trái với lương tâm, không cần che giấu.
Nghĩ nghĩ rồi nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, dù sao nàng với Phong Ly đều biết chân tướng, người ngoài thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
Mưa phùn mênh mông rơi xuống áo choàng vang tiếng lộp độp, nghe qua có vài phần hiu quạnh như tâm tình Nguyên Sơ Hàn hiện giờ.
“Quận chúa, sớm.” Bỗng dưng tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn qua, là Liễu Điệp đang chào hỏi nàng.
Nguyên Sơ Hàn tươi cười, sáng lạn như chợt hiện dương quang, mưa phù mênh mông như muốn tiêu tan.
“Liễu cô nương, hôm nay cô đã tốt hơn chưa?” Nhìn bộ dáng của nàng, hẳn hôm nay không đau rồi.
“Ngân châm của quận chúa hiệu quả rất tốt, tối hôm qua thuộc hạ ngủ ngon, không đau nữa.” Trên khuôn mặt lãnh diễm của Liễu Điệp ôn nhu đôi chút.
“Vậy là tốt rồi. Lần sau nguyệt sự tới tìm ta trước, ta trát hai châm cho cô, đảm bảo không đau.” Bệnh nhỏ ấy, với Nguyên Sơ Hàn mà nói quá dễ.
Liễu Điệp gật đầu, ngay sau đó sắc mặt nghiêm túc, “Vương gia.”
Nguyên Sơ Hàn đang tươi cười lập tức nghiêm mặt, không cần quay đầu lại cũng biết người kia đi tới.
“Lên đường đi.” Tiếng nói lạnh nhạt vang lên sau gáy, Nguyên Sơ Hàn hừ hừ hai tiếng.
“Vâng.” Liễu Điệp lĩnh mệnh, liếc mắt nhìn Nguyên Sơ Hàn một cái rồi gật đầu rời đi.
Nguyên Sơ Hàn lập tức cười trở lại, tít mắt nhìn Liễu Điệp rời đi, nàng xoay người đi tới xe ngựa.
Dẫm xuống ghế ngựa, Nguyên Sơ Hàn chui vào trong xe.
Trong xe, thảm sạch sẽ sang quý trải dưới chân, bởi vì trời mưa, hộ vệ đã sắp xếp lại chuẩn bị thêm hai đôi giày sạch sẽ trước cửa xe cho nàng và Phong Ly.
Tháo đôi giày bẩn ướt, thay đôi mới, cởi áo choàng rồi đi đến ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Bất quá trong chốc lát sau, Phong Ly cũng đi vào, nàng đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giả bộ không thấy hắn.
Phong Ly cởi áo khoác, thay giày sạch sẽ, sau đó chậm rãi bước hướng ghế chủ tọa rồi ngồi xuống.
Đội ngũ xuất phát, đón mưa phùn, tất cả hộ vệ đều cưỡi kỵ mã, dù gặp mưa nhưng những người nào đều không một chút mệt mỏi, huấn luyện nghiêm chỉnh.
Mưa bên ngoài theo cửa sổ bay vào, sau cùng Nguyên Sơ Hàn không thể không đóng cửa sổ.
Xoay người ngồi lại, nhìn lướt qua Phong Ly, lại phát hiện ra hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nhắm mắt lại, nàng liền không lo lắng rồi. Đảo mắt nhìn hắn, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, khả năng là vẫn còn đau.
Hắn nói sẽ kéo dài hơn mười ngày, lúc này mới bốn ngày ngắn ngủn, hắn còn phải kiên trì.
Thu hồi tầm mắt, Nguyên Sơ Hàn cũng nhắm mắt lại, dựa vào vách xe, xe ngựa chạy vững vàng, trừ tiếng vó ngựa thì bên trong trái lại cực kỳ an tĩnh.
Mặt trời không xuất hiện nên không biết thời giờ, Nguyên Sơ Hàn đoán có thể đã qua buổi trưa, bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm.
Nàng mở mắt, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Phong Ly, chẳng biết từ lúc nào hắn đã mở mắt, hơn nữa còn đang nhìn nàng.
“Chuyện gì thế?” Thanh âm này là gì?
“Chu Khang dẫn cấm vệ quân qua.” Phong Ly đạm mạc trả lời chắc chắn.
Nguyên Sơ Hàn giật mình rồi gật đầu. Nghe động tĩnh càng ngày càng gần, nàng đoán nhân mã khẳng định không ít, tiếng ầm ầm như động đất.
Quả nhiên chưa tới năm phút sau, xe ngựa dừng lại.
“Thuộc hạ Chu Khang nghênh đón Vương gia, Vương gia, bệnh của ngài không sao chứ?” Ngoài xe vang lên giọng nói khí phách, đúng là Chu Khang. Hắn theo Phong Ly rời Sâm Châu, còn ôm qua Nguyên Sơ Hàn giả bộ bệnh.
“Không có việc gì, chạy tiếp đi.” Phong Ly trả lời, nghe qua giọng hắn quả thật không đoán ra được. Mà sắc mặt hắn tái nhợt không tốt.
“Vâng.” Tiếng mưa rơi cùng thanh âm của Chu Khang vang to rõ.
Hai đội ngũ hợp lại, người nhiều thêm. Một đường chạy về đế đô tốc độ không nhanh, nhờ có cấm vệ quân mở đường nên tăng tốc không ít.
“Sau khi hồi phủ, hoàng thượng và thái hậu nhất định sẽ phía thái ý đến vấn an bổn vương. Ngươi nói mạch tượng bổn vương cực kỳ bình thường, nhìn không ra bất kỳ vấn đề gì. Bổn vương muốn thiếu máu, trong lúc này không thể xuống giường, ngươi hẳn có biện pháp.” Rất lâu sau khi không khí trở nên an tĩnh, Phong Ly bỗng nhiên mở miệng nói.
Nguyên Sơ Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dùng câu khẳng định, căn bản không phải câu hỏi. Biết rõ rành rành là nàng có thể làm được, đã ra chỉ thị còn giả bộ như đang hỏi nàng làm chi.
“Có thể, lấy dao chích máu là được.” Nguyên Sơ Hàn vênh mặt.
Phong Ly nhìn nàng, cho dù ánh sáng trong xe ngựa u ám nhưng cũng không thể ngăn nổi lực xuyên thấu từ tầm mắt hắn.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Nguyên Sơ Hàn vài phần không được tự nhiên, “Ta có thể làm được, vào cổng đế đô ta sẽ châm cho ngài hai châm. Có điều, khi trở lại đế đô ta muốn đi Tế Thế Đường, muốn đi khi nào thì nào, có được không?”
“Được.” Phong Ly đáp ứng.
Nàng mím môi, “Đây là đôi bên cùng có lợi mà thôi, ta giúp ngài giúp hết sức. Còn ngài thì không cho ta tự do, còn coi ta như nha hoàn.” Chuyện tối qua vĩnh viễn đừng phát sinh lần nào nữa.
“Thân thể bổn vương không khỏe, muốn ngươi giúp một chút mà thôi. Người chủ động ngủ trên giường bổn vương là ngươi, đêm khuya bổn vương từng gọi ngươi nhưng ngươi không đáp lại, còn đạp bổn vương một cước.” Bình tĩnh trần thuật, biện luận với hắn, Nguyên Sơ Hàn quá non nớt.
Nàng mở to hai mắt, không thể tin được, bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn cư nhiên cao như vậy.
Thấy nàng á khẩu không trả lời được, Phong Ly tự nhiên thu hồi tầm mắt, “Nếu có lần sau, bổn vương chắc chắn sẽ gọi người hộ giá.”
Máu nóng nghẹn tại yết hầu, Nguyên Sơ Hàn không còn lời nào để nói với hắn, hắn có thể bịa chuyện, hơn nữa còn bịa như thật.
Còn kêu người hộ giá chứ? Giống như nàng có ý đồ bất chính muốn làm gì hắn ấy.
Miệng lớn hô hấp, nàng cảm thấy sớm hay muộn nàng cũng bị tức giận làm khó thở.
Nàng đấu không lại hắn, nàng thừa nhận, nàng không muốn đấu nữa.
Sắc trời dần tối, mưa rơi càng lúc càng lớn. Tiếng vó ngựa không dứt bên tai.
Đội ngũ tiến vào cửa thành đế đô, binh tướng thủ vệ hô vương gia thiên tuế, cùng tiếng vó ngựa tiếng mưa rơi, vang vọng bầu trời.
“Tiến vào đế đô rồi, nào, chúng ta bắt đầu lừa gạt người thôi.” Nguyên Sơ Hàn di chuyển qua, bày ra cuốn trần mang bên người, ngụy trang cho Phong Ly.
Sắc mặt Phong Ly vô ba nhìn nàng, rõ ràng vạn phần phối hợp.
Nguyên Sơ Hàn cũng nhìn hắn một cái, ánh mắt cong cong cười vui vẻ, “ Vương gia đại nhân còn có lúc ngoan ngoãn nghe lời, thực hiếm lạ.” Nói xong liền bắt lấy tay phải của hắn.
Phong Ly không nói, chỉ nhìn tay nàng động trên cánh tay mình.
Tay Nguyên Sơ hàn bắt đầu động trên cổ tay Phong Ly, cho dù ngăn bởi lớp tay áo nhưng động tác này của nàng không khác vuốt ve là mấy.
Nhưng Nguyên Sơ Hàn không phải tùy tiện sờ loạn, nàng đang tìm huyệt vị. Cánh tay, khuỷu tay, sau cùng đến bả vai. Ba chỗ này đều cần hạ châm.
Xác định xong, nàng mở cuốn trấn, động tác lưu loát lấy ba châm, mỗi cái kẹp ở ngón tay.
Nhanh chóng mà chuẩn xác đánh huyệt, qua lớp quần áo nhưng tinh chuẩn vô cùng. Thủ pháp của nàng tuyệt đối là chuyên nghiệp, vừa thấy liền đoán ngay không phải công phu chỉ hai hay ba năm.
“Nếu thái y thỉnh mạch cho ngài, ngài liền vươn tay phải ra, đảm bảo không xảy ra sai lầm nào.” Thi châm xong, Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn rồi nói. Nàng vạn phần tự tin, tuyệt đối sẽ không bại lộ.
Phong Ly gật đầu, hắn tín nhiệm nàng, không giống như trước nói nàng còn trẻ con không thể tin.
Cấm vệ quân hộ tống, đội ngũ trực tiếp về tới phủ Nhiếp chính vương.
Trong màn đêm, đèn đuốc vương phủ sáng trưng. Hộ vệ nha hoàn gã sai vặt trong phủ đều ở ngoài nghênh đón, quỳ gối trong mưa to.
Xe ngựa chạy qua đám người đang phủ phục quỳ xuống đất, trực tiếp tới thẳng phòng Phong Ly.
Phong Ly ở tại một toàn lâu, không xa thư phòng. Sân rất lớn, tường gạch trắng đen bắt mắt dưới cơn mưa lớn.
Phủ thêm áo choàng, Nguyên Sơ Hàn nhảy ra xe ngựa trước. Tất cả hộ vệ đều ở bên ngoài, toàn thân ướt đẫm nhưng lộ ra vẻ kiên cường, nữ hộ vệ cũng vậy, làm người ta không dám khinh thường.
“Tiểu thư, chúng ta trở về?” Văn Thuật cũng toàn thân ướt đẫm, đứng bên người Nguyên Sơ Hàn nhỏ giọng nói.
Nhìn người từ trong xe ngựa đi ra, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, “Đi thôi.” Hiện tại không dùng đến nàng rồi.
Sau cùng nhìn thoáng qua người được hộ vệ đỡ đi vào sân, Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật rời đi.
Mưa rất lớn, trở vệ nơi tiểu viện bọn họ ở chưa tới năm phút, áo choàng trên người Nguyên Sơ Hàn đã bị thấm nước.
Đi vào tiểu viện, Hương Phụ đang đứng ở cửa chờ bọn họ.
“Tiểu thư.” Hương Phụ gọi một tiếng rồi qua nghênh đón.
“Nhanh đi vào.” Nguyên Sơ Hàn bước tới kéo Hương Phụ vào phòng, mưa theo áo choàng rơi xuống đất thành vũng nước.
“Tiểu thư nhanh cởi ra rồi lau mặt đi.” Hương Phụ chạy đi lấy khăn mặt rồi chạy về. Đem khăn mặt đưa cho Nguyên Sơ Hàn, một bên đón lấy áo choàng ướt đẫm.
“Ngươi thế nào lại bỏ mặt ta? Ta ở ngoài còn ướt hơn đấy.” Văn Thuật tự cởi áo choàng, một bên bất mãn oán giận nói.
“Ngươi không phải nam tử hán à? Nam tử hán mà mảnh mai như vậy?” Hương Phụ không quay đầu lại, hai người vừa gặp đã ầm ĩ.
Văn Thuật không biết nói gì hơn, hắn quả thật luôn tự cho mình là nam tử hán.
“Đừng ầm ĩ, Văn Thuật mau trở về thay quần áo đi.” Nguyên Sơ Hàn cắt ngang, hai người không thấy mặt nhau thì nhớ, vừa gặp đã ầm ĩ.
Văn Thuật gật đầu, lúc gần đi không quên trừng mắt nhìn Hương Phụ. Hương Phụ cũng trừng lại, hai người so tròng mắt ai lớn hơn.
“Tiểu thư, nghe nói Vương gia bị thương, người không có chuyện gì chứ?” Nhìn Nguyên Sơ Hàn, Hương Phụ để tâm xuống, không có chuyện gì thì tốt rồi.
Rời khỏi đế đô chưa tới mười ngày, cư nhiên liền thành như vậy.
“Ta không sao. Đừng phiền ta, ta thay quần áo. Em đi nấu chút canh gừng cho Văn Thuật, cậu ta ở bên ngoài cả ngày mưa. Lại cho hắn uống thêm thuốc trừ hàn, tuổi nhỏ bị khí lạnh xâm nhập thì phiền toái lắm.” Bọn họ còn thấy lạnh ẩm rét run, huống chi người ở bên ngoài cả một ngày mưa.
Hương Phụ gật đầu, “Nô tỳ đi làm.”
“Từ từ. Chuẩn bị thêm nhiều chút, lát nữa em đi tìm hai gã sai vặt đưa tới cho hộ vệ, bọn họ cũng dầm mưa một ngày. Còn Liễu Điệp đang ngày nguyệt sự, dầm mưa một ngày không sinh bệnh mới là lạ.” Vừa nhắc tới cái này, Nguyên Sơ hàn không khỏi nhíu mày. Việc hộ vệ này thực không phải nữ nhân có thể làm.
Hương Phụ mở to hai mắt nhìn Nguyên Sơ Hàn, “Tiểu thư, ngài thật thiện lương.”
“Vô nghĩa, ta khi nào thì không thiện lương chứ?” Nhíu mi, Nguyên Sơ Hàn tất nhiên biết Hương Phụ nói có ý gì.
Hương Phụ cười gượng, “Được rồi, được rồi, tiểu thư là thầy thuốc có tâm, nô tỳ đi làm ngay.” Dù sao cũng là vượt quá tâm của thầy thuốc rồi.
Nguyên Sơ Hàn hừ hừ không nói, xoay người đi thay quần áo.
Hương Phụ chuẩn bị canh gừng cùng thuốc trừ hàn, quả thực làm rất nhiều. Văn Thuật sau khi thay xong quần áo cũng đi tới, hai người tìm gã sai vặt trong phủ, đem canh gừng cùng dược đưa đi Đông viện.
Bên này vội vàng, bên kia cũng không yên tĩnh.
Đúng như lời Phong Ly, sau khi hắn trở về chưa qua nửa canh giờ, người trong cung liền đến.
Công công bên người thái hậu, công công bên người thái hậu, dẫn theo toàn bộ thái y trong Thái y viện.
Mưa vẫn to nhưng ngăn không được bước chân của bọn họ.
Hương Phụ và Văn Thuật đều đi vội vàng, Nguyên Sơ Hàn tắm rửa thay quần áo, ngồi trong phòng bắt đầu nghiên cứu bệnh của Phong Ly.
Trong cơ thể hắn còn dư độc, nàng trước tiên cần làm rõ ràng là hắn trúng độc gì.
Trong cơ thể còn ít hay nhiều, tâm mạch tới cùng tổn thương đến mức nào. Sau đó tìm ra phương pháp giải độc, còn phải bảo vệ tâm mạch của hắn, cũng có thể có biện pháp khiến tâm mạch hắn từ từ khôi phục khỏe mạnh.
Nói ra đơn giản nhưng làm rất khó khắn. Việc giải độc này chính là vấn đề.
Nhiều năm như vậy, Phong Ly khẳng định tính rất nhiều cách, dư độc vẫn còn trong cơ thể chứng tỏ rất khó chế ra giải dược.
Khi đó nàng khoe rằng có thể trị tốt bệnh của hắn, quỷ mới biết tới cùng có thể chữa khỏi hay không.
Bất quá mặc kệ thế nào, hiện tại bắt đầu nghiên cứu trước hết có thể trị khỏi là tốt nhất. Trị không hết, nàng cũng không biết sẽ thế nào.
Phong Ly nói đây là bí mật của hắn, chậc chậc, bí mật!
Mưa to ào ào như muốn đánh xuyên qua mái nhà.
Nguyên Sơ Hàn nằm trên giường suy nghĩ.
Hồi lâu sau, tiếng nhao nhao ầm ĩ của Hương Phụ cùng Văn Thuật truyềnđến, một lát sau hai người xông tới.
Vừa lau nước trên mặt, Hương Phụ vừa chạy vừa nói, “Tiểu thư, các đại ca hộ vệ Đông viện nhờ nô ty chuyển lời cho tiểu thư, nói cám ơn quận chúa.”
“Đại ca? Mọi người trái lại thân cận thật nhanh a.” Nguyên Sơ Hàn ngồi dậy cười nói.
“Là Tề Dương đại ca muốn em kêu vậy, vừa rồi hắn gọi tất cả mọi người lại uống canh gừng cùng dược trừ hàn.” Hương Phụ cười tít mắt nói.
“Được rồi, hai người các em đi nghỉ ngơi đi.” Đều uống canh gừng và dược rồi, dự tính cũng sẽ không sinh bệnh. Hôm nay là một ngày đi đường tệ nhất. Cho dù ngồi trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn cũng cực kỳ mệt.
“Tiểu thư, nơi này bị dột.” Văn Thuật bên ngoài ngửa đầu nhìn nóc nhà, có một nơi nước nhỏ xuống.
“Dột mưa?” Nhíu mi, nàng đi giày ra ngoài phòng ngủ, quả nhiên, trên mặt đất là một vũng nước.
“Dột thật hả? Quả nhiên, chúng ta đến cùng vẫn là con tinh, còn ở trong cái loại phòng bị dột thế này.” Nụ cười trên mặt Hương Phụ biến mất, khuôn mặt tươi cười đi chiếu có người khác còn được người ta cảm ta vừa rồi cũng mất hứng. Sau cùng vẫn nhận ra địa vị của mình, không mù quáng tin người.
“Được rồi, nói cũng vô ích. Lấy cái chậu để đó, ngày mai hai người các em thu dọn.” Nguyên Sơ Hàn rủ mi mắt, trong lòng tán thành lời Hương Phụ.
Văn Thuật trừng mắt lườm Hương Phụ rồi đi lấy chậu.
Hương Phụ chu mỏ, cẩn thận nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn, không lên tiếng.
Nguyên Sơ Hàn xoay người trở về phòng, không nói thêm.
Con tin, quả thật là con tin.
Mưa to trọn một đêm, cho đến sáng hôm sau mới từ từ dừng lại.
Mây đen trên trời dần tiêu tán, đến khi biến mất hoàn toàn, mặt trời cũng ló ra.
Ánh mặt trời rải đầy trên đất, hơi nước bốc lên, trong không khi bay đầy hương vị mưa cùng bùn đất.
Trong phòng, Nguyên Sơ Hàn ngồi trên giường bên cửa sổ mở ngân châm.
Ngân châm trong cuốn trấn chỉ có một bộ cho nên cần phải sắp xếp lại.
Từng cây một được kiểm tra kỹ lưỡng đảm bảo không có sơ suất.
Bỗng dưng bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc, “Quận chúa, Vương gia mời ngài qua.” Là Đỗ Tuấn.
Văn Thuật cùng Hương Phụ lập tức đi ra ngoài, hai người đang chuẩn bị chuyện tốt để nói.
“Đỗ hộ vệ tới sớm a, nhìn huynh hôm nay tinh thần rất tốt, xem ra canh gừng tối qua có hiệu quả rồi.” Hương Phụ cười tít mắt, cực kì thiện ý.
Đỗ Tuấn lập tức gật đầu, tiến vào tiểu viện, “Vẫn là đa tạ quận chúa, còn có Hương Phụ cô nương và Văn Thuật đệ.”
“Không khách khí, này tính là chuyện đại sự gì. Có điều, Đỗ hộ vệ à, chúng ta đã đồng hành nhiều…ngày liền, cũng coi như chỗ quen biết, ta có chuyện muốn nói với huynh. Ngày hôm qua mưa to, phòng này của chúng ta bị dột mưa. Chúng ta đành phải dùng chậu hứng cả đêm, chỉ sợ mưa lớn chút nữa đem ba chủ tớ chúng ta dìm chết rồi. Huynh nói với quản gia một câu, có thể sửa lại phòng này của chúng tôi không?” Văn Thuật lắc lư theo gió, thành ý mười phần.
Đỗ Tuấn nghe vậy nghiêm sắc mặt, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, “Dột mưa ư? Được rồi, ta sẽ xử lý. Đúng rồi, quận chúa, Vương gia muốn gặp ngài.”
“Quận chúa còn đang sắp xếp lại ngân châm, lập tức tới liền.” Văn Thuật thân thiện trả lời.
“Tốt, vậy ta về trước.” Đỗ Tuấn gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Tuấn đi xa, Hương Phụ hừ hừ, “Ngươi khách khi như thế làm gì? Thấy người ta cầm kiếm nên sợ rồi hả?”
“Nói bừa gì đó, không thấy Đỗ hộ vệ người ta cực kỳ khách sáo sao?” Văn Thuật trách cứ, chê nàng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Hương Phụ hừ lạnh, xem thường Văn Thuật.
Đang nói thì Nguyên Sơ Hàn từ trong phòng đi ra.
“Hai người các ngươi đừng ầm ĩ, ta đau đầu.” Phong Ly nói ít, đa phần thời gian đều là nàng nói. Thình lình nghe bọn họ cãi nhau, quả thực cảm thấy nổ tai muốn nổ tung.
Hai người không lên tiếng, sau đó nhìn Nguyên Sơ Hàn ra khỏi tiểu viện.
“Văn Thuật, lần này hai người rời đi, tiểu thư cùng Vương gia phát sinh chuyện gì thế?” Hương Phụ khẳng định là có chuyện.
Văn Thuật nháy mắt mấy cái, sau đó lắc đầu, “Ngươi không biết thì tốt hơn.” Dù sao, hắn cảm thấy Vương gia có ý tứ với tiểu thư.
Hướng tới tiểu lâu Phong Ly ở, dọc đường đi gặp mấy hộ vệ, mỗi người đều chào hỏi cùng nàng. Cho dù nụ cười không đầy mặt nhưng thái độ rõ ràng rất tốt.
Nguyên Sơ Hàn cũng cười hì hì đáp lại, trong lòng thoải mái rất nhiều.
Chuyện phòng bị dột ngày hôm qua cũng tan thành mây khói, dột thì cứ dột đi.
Đi vào tiểu viện, chúng hộ vệ như những người khác đều chắp tay giữ lễ tiết với nàng, nàng gật đầu đáp lại, sau đó tiến vào tiểu lâu.
Không khí trong tiểu lâu nhàn nhạt mùi thơm, có vài phần giống hương vị trên người Phong Ly.
Nguyên Sơ Hàn ngửi ngửi, sau đó lên cầu thang đi lên lầu hai.
Lầu hai, cửa phòng ngủ mở rộng, bên trong trải thảm dày, không nhuốm bụi trần.
Một bàn một ghế dựa đều cực kỳ tinh xảo, còn có bình phòng lớn bạch ngọc để ngang trước cửa. Dẫm xuống thảm rồi vòng qua bình phòng, vừa tầm mắt là giường lớn.
Giường lớn tinh xảo, màn sa, khăn trải giường và chăn đều là màu tối, vừa thấy đã biết là màu yêu thích của Phong Ly.
Lúc này, hắn tựa ngồi trên giường, thật đúng là trạng thái nằm rên giường dưỡng thương.
“Vương gia đại nhân.” Nguyên Sơ Hàn đi qua, gọi một tiếng, thành ý không nhiều lắm.
Phong Ly nhìn nàng một cái, lấy ánh mắt ý bảo nàng qua đây.
Nguyên Sơ Hàn đi tới ngồi bên giường, sau đó nhìn hắn, muốn biết hắn hôm nay muốn làm cái gì.
“Đau.” Mặt hắn trắng xanh, chỉ là cặp mắt sâu thẳm kia dày lưu quang.
“Châm cho ngài nhé?” Nàng nghiêng đầu, hắn muốn vậy à?
“Lát nữa rồi nói. Có lẽ lát nữa nghe được tin tức tốt liền không đau rồi.” Phong Ly nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt, ý vị thâm trường.
“Tin tức tốt? Tin tức tốt gì thế?” Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, cảm thấy tin tức của hắn tuyệt đối không chỉ mang ý nghĩ là tốt.
“Cùng bổn vương chờ.” Hắn hiện tại ‘ốm đau trên giường’, không thể di động cho nên việc có thể làm là ngồi trên giường tĩnh dưỡng rồi.
Mà loại chuyện chờ đợi này hiển nhiên cực kỳ buồn tẻ.
“Cùng? Được rồi.” Nói đi nói lại, vẫn là gọi nàng tới để giải buồn.
Nguyên Sơ Hàn dựa vào cột giường, cột giường này được điêu khắc từ gỗ tử đàn, vô cùng đắt tiền.
“Nghe nói tối hôm qua phòng người bị dột.” Phong Ly nhìn nàng, mặt tuy trắng xanh nhưng không mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như hôm qua.
“Đúng vậy, lấy chậu hứng nguyên một đêm.” Gật đầu, nàng quan sát hắn, muốn nhìn từ trên mặt hắn nhìn thấy một chút xấu hổ.
Nhưng nàng cái gì cũng không thấy. Hắn là người nào, sẽ áy náy sao?
“Cái kia nhà cửa thật lâu chưa tu sửa, đổi chỗ khác đi.” Tuy không có ý xấu hổ nhưng lại cho đổi phòng.
“Đa tạ vương gia đại nhân.” Lời cám ơn của nàng thiếu rất nhiều chân thành.
Biết nàng cám ơn là giả, Phong Ly cũng không so đo.
“Ta muốn đi Tế Thế đường, vừa lúc trời quang, ta có thể đi không?” Khi đó hắn đã đáp ứng rồi.
Nhìn nàng, Phong Ly nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Không được.”
“Vì sao, ngày hôm qua ngài đã đáp ứng rồi mà, “ Nàng nhíu mày, đúng là đồ lật lọng không giữ lời.
“Hôm nay ngươi phải cùng bổn vương nghe tin tức tốt.” Rất đơn giản, đây là lý do.
Nguyên Sơ Hàn không nói gì, gật đầu, được rồi.
Phong Ly nói có tin tức tốt, khi sắp tới chuyện, thật đúng là tin tức đến.
Nhưng tin tức này, đối với Nguyên Sơ Hàn mà nói, không phải tin tức tốt mà là tin tức chấn kinh.
Thế tử Trung Dục vương cùng quận chúa Triệu vương thành hôn, sau khi hành lễ trong phủ Triệu vương, đoàn người mới rời khỏi thành Thanh Châu quay về Tể Trung.
Triệu vương cùng quốc trượng, còn có quan viên địa phương đưa đoàn đón dâu ra khỏi thành, vừa ra khỏi thành cũng là lúc xảy ra ngoài ý muốn, cư nhiên bị một đám thích khách không rõ thân phận đánh bất ngờ.
Triệu vương vốn bị thương, lần này bị ngã gãy đùi. Kiệu hoa lăn xuống sườn núi, quận chúa Triệu vương bên trong kiệu cũng hôn mê bất tỉnh. Mà quốc trượng trong lúc xung đột lại bất hạnh thụ thương, trước mắt đang trên đường quay về đế đô.
Thế tử Trung Dục vương lại không bị thương chút nào, ngay cả nhân mã Trung Dục vương cũng không có lấy một người bị thương.
Tin tức trước quyền về vương phủ, ngay sau đó sẽ truyền tới hoàng cung.
Kế tiếp nhiếp chính vương, quốc trương cũng bị tập kích thụ thương, hai chuyện lớn này đủ để chấn kinh vua và dân.
Nguyên Sơ Hàn trong mắt còn kinh ngạc, nhìn chằm chằm Phong Ly, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Ngài muốn giết Mai Chấn Nam.”
“Tại sao lại kết luận như vậy, hung thủ là bổn vương sao? Bổn vương cũng gặp chuyện bị thương đấy.” Phong Ly nhìn nàng, cho dù sắc mặt tái nhợt nhưng tâm tình hắn rõ ràng không vui.
“Chẳng lẽ không đúng?” Hắn thụ thương là tự mình an bài, nhưng Mai Chấn Nam lại không phải.
“Lại thế nào.” Môi mỏng Phong Ly khẽ nhếch, hắn đang cười.
Nguyên Sơ Hàn lắc đầu thở sâu, “Thế tử Trung Dục vương, còn có người của ông ta cũng không bị thương. Việc này e là bị đổ lên đầu ông ta rồi.” Phong Ly đối phó không chỉ là Mai Chấn Nam, còn có Trung Dục vương, một mũi tên trúng hai con chim.
Con ngươi sâu thẳm của Phong Ly lại hơn vài tia sáng ngời, “Rốt cục khôn ngu ngốc rồi.”
Nguyên Sơ Hàn trợn tròn mắt, dựa vào cột giường, “Mai Chấn Nam thụ thương là thật sao? Ông ta sẽ không giống Vương gia đại nhân ngài làm bộ đấy chứ.” Nàng học được từ Phong Ly một điều, bất cứ chuyện gì cũng không thể nhìn vẻ bên ngoài, bởi vì vị tất có ẩn ý bên trong.
“Là thật.” Thân thể thả lỏng tựa vào nệm êm phía sau, xem ra hắn quả thật không đau mấy nữa rồi.
Thở nhẹ, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy thực không thể đắc tội Phong Ly, nếu không hắn sẽ nghĩ mọi cách trả thù.
Tin tức Quốc trượng Mai Chấn Nam gặp chuyện thụ thương truyền tới đế đô, quả thực chấn kinh vua và dân.
Vốn là Nhiếp chính vương gặp chuyện thụ thương, mất máu quá nhiều không xuống giường được. Không nghĩ tới lần này lại là quốc trượng, hơn nữa thương thế còn chưa biết ra sao.
Tiểu hoàng thượng tức giận không thôi, thái hậu đánh nát ngọc lưu ly.
Trong triều đình, một đám triều thần yết kiến hoàng thượng, cáo buộc Trung Dục vương có ý đồ mưu phản. Trước ám sát Nhiếp chính vương, sau ám sát Quốc trượng. Hai vị này đều là trụ cột của Đại Tề, mục đích là muốn hoàng thượng tứ cố vô thân.
Tiểu hoàng thượng không làm chủ được, phái người tiến đến vương phủ hỏi ý tứ Phong Ly.
Khi Nguyên Sơ Hàn đang ở trong phòng ngủ cùng Phong Ly, nghe thấy công công bên người tiểu hoàng thượng đến đây, nàng đứng dậy bước nhanh trốn phía sau giường.
Nhìn bộ dáng lén lút của nàng, Phong Ly hơi nhíu mày, bỗng cảm thấy bộ dáng không dám gặp người của nàng rất không thuận mắt.
Có điều, tình huống hiện tại quả thật không thể quang minh chính đại.
Giải trừ hôn ứng, hắn đáp ứng nàng trở lại đế đô liền giải trừ hôn ước giữa nàng và hoàng thượng, chuyện này cần phải gấp rút làm.
Trốn ở phía sau giường, Nguyên Sơ Hàn đối mặt với tường, bỗng dưng cảm thấy hành vi của mình có phần bỉ ổi.
Trốn ở phía sau giường Phong Ly, giống như tiểu tam trốn tránh vợ cả.
Hé miệng cười, nàng mới không phải tiểu tam a! Tại thế giới này, nếu nàng thật sự có thể tìm được nửa kia, cũng cần phải đảm bảo nam nhân kia chỉ là duy nhất của mình nàng.
Phong Ly ngồi tựa trên giường lớn. Quần áo ám sắc, ánh nến chiếu trên mặt phiếm lưu quang.
“Bảo ta làm cái gì? Ngài lại đau rồi à.” Ngồi xuống bên giường, Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, trên trán hắn một rịn một tầng mồ hôi, sợ là đau đớn kịch liệt.
“Trát bổn vương một chân.” Hắn cần giảm đau, bởi vì còn có chuyện muốn xử lý.
Nguyên Sơ Hàn nhìn lướt qua mấy phong thư trên bàn nhỏ đầu giường, cũng đoán ra hắn muốn làm gì.
“Vương gia đại nhân một ngày kiếm tỷ bạc, cho dù bị bệnh cũng không nghỉ ngơi, tiểu nữ tử bội phục. Có điều, ngài xác định ngài đang rất tỉnh táo chứ?” Không thoải mái thì nghỉ ngơi, Nguyên Sơ Hàn cho rằng hắn thích tự ngược.
“Không tỉnh cũng phải tỉnh.” Phong Ly thản nhiên trả lời. Đầu óc hắn đương nhiên thanh tỉnh, chỉ là quá đau, hắn không còn khí lực lấy sổ con, càng không còn khí lực viết.
Nhìn hắn không chớp mắt, Nguyên Sơ Hàn vô ý thức thở dài, “Được rồi, ngài thích hành hạ mình, ta cũng không phải đối.” Bày cuốn trấn, sau đó tiến lên cởi áo Phong Ly.
Phong Ly bất động, mặc nàng động trên thân mình. Ánh mắt sâu thẳm thủy chung cố định trên gương mặt nàng, “Nếu không vội, bọn họ sẽ không đưa tới.”
Động tác tay Nguyên Sơ Hàn ngừng lại, hắn đây là giải thích với nàng sao?
“Ta biết rồi.” Gật đầu, sau đó mỗi tay một bên mở vạt áo của hắn.
Ngực lộ, bởi vì dưới ánh đèn dầu, làn da hắn như khoác lên một vầng sáng.
Lấy ngón tay đè xuống, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía hắn, vô ý thức nuốt nước miếng, “Ngài có thấy choáng váng không?”
Phong Ly hạ tầm mắt nhìn nàng, hai khuôn mặt cách nhau trong gang tấc, nàng biểu hiện gì hắn đều thấy rõ.
“Thèm muốn bổn vương à?” Sắc mặt vô ba hỏi, xem ra hắn đang vô cùng đứng đắn nghiêm túc.
Nguyên Sơ Hàn nhíu mày, tay cố định trên ngực hắn, “Nếu ta thèm muốn ngài, sẽ trực tiếp động thủ, giống như vậy.” Nói xong, tay nàng di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve chiếm tiện nghi.
Khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt hắn tràn ý cười, “To gan lớn mật.”
Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, mặt nóng lên, nàng cảm thấy không phải mình to gan lớn mật, là hắn đang cổ vũ nàng.
Ai biết tại sao hắn lại thế, rõ ràng đau đến mồ hôi lạnh đầy người, lại còn có sức trêu chọc người khác.
Nguyên Sơ Hàn lấy ngân châm soi qua mắt, đánh châm vào huyệt vị trên ngực hắn, tay bấm phần đuôi chân, ngân châm rung nhẹ, hơi thở Phong Ly thay đổi rõ ràng.
Nàng nhìn về phía hắn, quan sát vẻ mặt hắn, “Đỡ chưa? Ngài ngồi xuống, ta thi châm sau lưng ngài.” Hai ngày qua nàng cũng không nhàn rỗi, chuyên môn nghiên cứu giảm bớt đau đớn cho hắn.
Phong Ly từ từ ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn cởi giày lên giường, vòng qua sau lưng hắn, trực tiếp kéo áo hắn xuống.
Lưng hắn lớn rộng. Hơn nữa vân da rõ ràng, dáng người do rèn luyện mà thành.
Nàng đưa tay thăm dò rồi nói: “Ta đây là đang làm chính sự, đừng cho là ta chiếm tiện nghi của ngài.” Miễn cho hắn lại bắt đầu nói nàng chiếm tiện nghi của hắn, nàng chặn miệng hắn trước, không để hắn nói lung tung.
“Trước khi lưu manh lành nghề làm chuyện xấu xa, đều thanh minh là đang làm chuyện chính sự.” Tiếng Phong Ly nhẹ bay qua, tố cáo rằng lời nàng nói không có lý lẽ.
Một hơi ngăn ở yết hầu, nàng đã sớm biết mình không đấu lại hắn mà.
“Vậy ngài cứ coi ta là lưu manh đi, tiện nghi của Nhiếp chính vương đại nhân, không chiếm quá uổng phí.” Âm thầm cắn răng, nàng coi như bị chó cắn, cãi với hắn chỉ có thể chờ thảm bại.
Lần này Phong Ly trái lại không nói gì, có thể là đang thưởng thức tinh thần dám làm dám thừa nhận của nàng.
Thi châm trên lưng hắn, ngân châm cắm ngập một phần ba, thân thể Phong Ly thả lỏng hơn rất nhiều, không căng cứng như vừa rồi.
Một châm tiếp xuống, châm trên ngực đã đến thời gian rút ra.
Nguyên Sơ Hàn trực tiếp quỳ trước mặt hắn, hơn nửa người nàng kề sát trước ngực hắn, sau đó nàng thi châm.
Phong Ly buông mắt có thể thấy đầu nàng ngay bên mình, cô hàn trên mặt tán đi phân nửa, trong đôi mắt nhàn nhạt nhu hòa.
Nguyên Sơ Hàn thủ châm, một bên ngẩng đầu nhìn hắn, hai người một nhìn lên một nhìn xuống bốn mắt nhìn nhau, không khí trong nháy mắt trở nên kỳ quái.
Nguyên Sơ Hàn đảo mắt, sau đó từ từ rụt về, tận lực tránh né, chậm như rùa.
Phong Ly không nói, chỉ nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch.
Di chuyển về phía sau hắn, Nguyên Sơ Hàn âm thầm bĩu môi, dùng ánh mắt nhìn nàng làm gì?
Không khí yên lặng, nàng không nói thêm gì, chỉ chờ đến giờ liền lấy ngân châm sau lưng hắn.
Thu châm, chuyện của hắn cũng làm xong rồi, nàng đứng dậy đi xuống giường.
Phong Ly tao nhã mặc quần áo, nhìn nàng ngồi bên giường đang xỏ giày, bỗng mở miệng nói: “Đi ra ngoài đem bút mực lấy ra.”
Quay đầu nhìn hắn, Nguyên Sơ Hàn vài phần không xác định, loại việc này cũng muốn nàng làm? Hắn nhiều hộ vệ như thế, lại không có người nào đứng ở đây nghe hắn sai bảo à.
Phong Ly nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt chỉ có mệnh lệnh, không cho phép nghi ngờ.
Nguyên Sơ Hàn không nói gì, chỉ nhận mệnh nghe theo.
Đi ra ngoài, một bên phòng là giá sách, trước giá sách bày thư án. Trên thư án có đồ Phong Ly cần.
Nàng cầm bút lông, nhìn vật trên thư án, trực tiếp cầm theo chu sa. Phong Ly phê sổ con, chắc là dùng cái này.
Đi trở về, sau đó đem đồ đặt trên bàn nhỏ đầu giường, còn kéo cái bàn nhỏ qua để Phong Ly thuận tay.
Phong Ly ngồi trên giường tiện tay cầm mấy phong thư, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc khi làm chuyện chính sự.
Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, sau đó lui về phía sau, hẳn là không cần đến nàng nữa rồi.
“Không được đi.” Phong Ly không ngẩng đầu, trực tiếp ra lệnh.
Nguyên Sơ Hàn ngừng chân, nhíu mày, “Ta ở đây còn làm gì nữa? Ta thành gã sai vặt thật rồi.” Nàng rõ ràng là đại phu, Phong Ly thật biết tận dụng, còn bắt nàng kiêm cả nha hoàn sai vặt.
“Châm trà, sau đó đợi ở đây.” Cũng không ngẩng đầu một cái, Phong Ly thuận theo ý nàng, coi nàng như nha hoàn sai vặt.
Câu mắng chửi vừa đến miệng lại bị nàng nuốt xuống, xoay người đi châm trà, nàng nghe hắn.
Rót trà mang tới, Nguyên Sơ Hàn đứng cuối giường, nhìn chăm chú Phong Ly một hồi, nhưng hắn cũng không ngẩng đầu, tựa hồ đem nàng bỏ quên.
Nàng đứng ngây ở chỗ này, sắp ngốc thật rồi.
Nhướng mí mắt, nàng đơn giản ngồi xuống, dù sao nàng cũng không phải nha hoàn thật sự.
Phong Ly nói thư đưa tới hẳn là chuyện rất gấp, xem ra thật như vậy, hắn xử lý mấy phong thư kia rất lâu.
Nguyên Sơ Hàn dựa vào cột giường, mắt không mở ra được, thanh âm gì cũng không có, trừ tiếng Phong Ly viết chữ, tiếng xột xoạt kia nghe qua càng giống thôi miên.
Sau cùng thật sự chịu không nổi, nàng nhất quyết nhắm mắt lại, dựa vào cột giường, sau một phút, nàng liền ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Phong Ly nghe thấy tiếng người nào đó ngã trên giường. Ngẩng đầu chỉ thấy Nguyên Sơ Hàn đã nằm cuối giường, còn ngủ rất sâu, không có nửa điểm phản ứng.
Phong Ly nhìn nàng, ánh mắt xa xăm, đường cong khóe môi mềm mại, hắn cầm chăn mỏng trên giường ném qua, vừa vặn che trên người nàng.
Sáng sớm mưa bụi, toàn bộ đều bị che đậy một tầng mờ ảo.
Sắc trời ảm đạm vài phần.
Trong trạm dịch, bọn hộ vệ khoác thêm áo ngoài lui tới, dù trời mưa cũng không ngăn được nhóm người bọn họ.
Đỗ Tuấn bưng bữa sáng từ dưới lầu đi tới, đi đến trước cửa thư phòng đóng chặt, hắn giơ tay gõ cửa, “Vương gia, ngài đã dậy chưa?”
“Tiến vào.” Trong phòng truyền đến tiếng Phong Ly.
Đỗ Tuấn đẩy cửa vào, trước đem bữa sáng đặt trên bàn, sau đó bỏ áo mưa bên ngoài.
Hắn cầm áo bào Phong Ly, đi nhanh vòng qua bình phòng, khi nhìn thấy trên giường hắn liền dừng bước.
Trên giường, Phong Ly ngồi tựa ở đầu giường, tinh thần tốt. Mà cách đó vài phân trước mặt có một bọc chăn. Chăn quấn đến cổ, tóc dài rơi xuống che mặt nàng. Chân còn để ngoài cuối giường, đại bộ phận chân đều ở ngoài, căn cứ vào màu váy áo kia, Đỗ Tuấn liếc mắt một cái liền nhận ra là ai.
Chần chừ một phen, Đỗ Tuấn cảm thấy hắn nên lui ra ngoài.
“Đặt ở đó rồi ra ngoài đi.” Không đợi Đỗ Tuấn tự mình quyết định, Phong Ly thản nhiên chỉ thị. Trong lúc nói, hắn một mực nhìn Nguyên Sơ Hàn đang ngủ.
Đỗ Tuấn lĩnh mệnh, cầm áo khoác lên trên bình phong, sau đó xoay người rời đi.
Sau một lúc lâu, Phong Ly đứng dậy xuống giường. Mặc xong quần áo, Nguyên Sơ Hàn vẫn còn đang ngủ trên giường.
Mặc chỉnh tề, hắn lúc này mới trở về ngồi bên giường, sắc mặt vô ba, đưa tay nhấc vài sợi tóc trên mặt nàng, sau đó bóp mũi nàng.
Không thể thở, Nguyên Sơ Hàn không khỏi vùng vẫy. Tay vươn ra từ trong chăn, sau đó bắt lấy tay Phong Ly, người giãy dụa, ngay sau đó liền mở mắt.
Ánh mắt Nguyên Sơ Hàn một mảnh sương mù nhìn đầu giường, sau gần một phút đồng hồ mới phát hiện ra điều không thích hợp.
Nàng vừa tóm lấy tay người nào?
Quay đầu, đúng tầm mắt là mặt Phong Ly, hắn đang nhìn nàng.
“Giường bổn vương có thoải mái không?” Phong Ly mở miệng, không có biểu tình gì nhưng nghe qua giọng hắn có chút không thích hợp.
Nguyên Sơ Hàn ngồi dậy, đồng thời thả tay hắn, nhìn chung quanh một vòng mới hồi tưởng lại chuyện gì xảy ra.
“Ta ngủ thiếp đi. Ai nha, trời đã sáng rồi, chúng ta nên khởi hành thôi.” Xốc chăn, nàng nhảy xuống giường. Than thở vài câu, sau đó tiêu sái bước đi. Vòng qua bình phong, nhanh chóng lao ra.
Phong Ly ngồi bên giường, đến khi nàng đã chạy ra khỏi phòng, khóe môi hắn mới giương lên.
Nguyên Sơ Hàn rời khỏi phòng Phong Ly, đụng phải mấy hộ vệ ở hành lang. Sáng sớm, nàng tóc tai tán loạn đi ra từ phòng Phong Ly, đủ đế khiến bọn hộ vệ vốn thấy biến không sợ nhìn nàng với ánh mắt sửng sốt.
Nguyên Sơ Hàn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, bởi vì nàng cảm thấy đầu mình phát sốt rồi.
Ngủ trên giường Phong Ly một đêm? Này quá kỳ quá đi!
Tại sao lại cứ cảm thấy là nàng cực kỳ đói khát chủ động leo lên nhỉ? Chắc chắn người khác cũng nghĩ như vậy, ôi thể diện của nàng!
Tự lấy tay vỗ vào đầu vài cái để cái đầu đang phát sốt thanh tỉnh lại, không phải nàng tự mình leo lên, là Phong Ly mạnh mẽ giữ nàng lại.
Hắn hiếp bức nàng làm nha hoàn cho hắn, sau đó nàng ở đó liền…liền ngủ thiếp đi, sau đó khi mở mắt liền như vậy rồi.
Mặc dù chuyện là vậy nhưng người khác lại không cho là vậy.
Khi đội ngũ xuất phát, Nguyên Sơ Hàn bọc trong áo choàng, đem mũ rộng trùm cả đầu, vẫn như cũ cảm thấy hộ vệ bốn phía đang nhìn nàng.
Chớp chớp mắt, nàng rất muốn giải thích lớn tiếng cho bọn hắn biết, sự tình không phải vậy.
Nhưng giải thích là che giấu, nàng không làm việc trái với lương tâm, không cần che giấu.
Nghĩ nghĩ rồi nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, dù sao nàng với Phong Ly đều biết chân tướng, người ngoài thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
Mưa phùn mênh mông rơi xuống áo choàng vang tiếng lộp độp, nghe qua có vài phần hiu quạnh như tâm tình Nguyên Sơ Hàn hiện giờ.
“Quận chúa, sớm.” Bỗng dưng tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn qua, là Liễu Điệp đang chào hỏi nàng.
Nguyên Sơ Hàn tươi cười, sáng lạn như chợt hiện dương quang, mưa phù mênh mông như muốn tiêu tan.
“Liễu cô nương, hôm nay cô đã tốt hơn chưa?” Nhìn bộ dáng của nàng, hẳn hôm nay không đau rồi.
“Ngân châm của quận chúa hiệu quả rất tốt, tối hôm qua thuộc hạ ngủ ngon, không đau nữa.” Trên khuôn mặt lãnh diễm của Liễu Điệp ôn nhu đôi chút.
“Vậy là tốt rồi. Lần sau nguyệt sự tới tìm ta trước, ta trát hai châm cho cô, đảm bảo không đau.” Bệnh nhỏ ấy, với Nguyên Sơ Hàn mà nói quá dễ.
Liễu Điệp gật đầu, ngay sau đó sắc mặt nghiêm túc, “Vương gia.”
Nguyên Sơ Hàn đang tươi cười lập tức nghiêm mặt, không cần quay đầu lại cũng biết người kia đi tới.
“Lên đường đi.” Tiếng nói lạnh nhạt vang lên sau gáy, Nguyên Sơ Hàn hừ hừ hai tiếng.
“Vâng.” Liễu Điệp lĩnh mệnh, liếc mắt nhìn Nguyên Sơ Hàn một cái rồi gật đầu rời đi.
Nguyên Sơ Hàn lập tức cười trở lại, tít mắt nhìn Liễu Điệp rời đi, nàng xoay người đi tới xe ngựa.
Dẫm xuống ghế ngựa, Nguyên Sơ Hàn chui vào trong xe.
Trong xe, thảm sạch sẽ sang quý trải dưới chân, bởi vì trời mưa, hộ vệ đã sắp xếp lại chuẩn bị thêm hai đôi giày sạch sẽ trước cửa xe cho nàng và Phong Ly.
Tháo đôi giày bẩn ướt, thay đôi mới, cởi áo choàng rồi đi đến ngồi xuống vị trí bên cửa sổ.
Bất quá trong chốc lát sau, Phong Ly cũng đi vào, nàng đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giả bộ không thấy hắn.
Phong Ly cởi áo khoác, thay giày sạch sẽ, sau đó chậm rãi bước hướng ghế chủ tọa rồi ngồi xuống.
Đội ngũ xuất phát, đón mưa phùn, tất cả hộ vệ đều cưỡi kỵ mã, dù gặp mưa nhưng những người nào đều không một chút mệt mỏi, huấn luyện nghiêm chỉnh.
Mưa bên ngoài theo cửa sổ bay vào, sau cùng Nguyên Sơ Hàn không thể không đóng cửa sổ.
Xoay người ngồi lại, nhìn lướt qua Phong Ly, lại phát hiện ra hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nhắm mắt lại, nàng liền không lo lắng rồi. Đảo mắt nhìn hắn, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, khả năng là vẫn còn đau.
Hắn nói sẽ kéo dài hơn mười ngày, lúc này mới bốn ngày ngắn ngủn, hắn còn phải kiên trì.
Thu hồi tầm mắt, Nguyên Sơ Hàn cũng nhắm mắt lại, dựa vào vách xe, xe ngựa chạy vững vàng, trừ tiếng vó ngựa thì bên trong trái lại cực kỳ an tĩnh.
Mặt trời không xuất hiện nên không biết thời giờ, Nguyên Sơ Hàn đoán có thể đã qua buổi trưa, bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm.
Nàng mở mắt, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Phong Ly, chẳng biết từ lúc nào hắn đã mở mắt, hơn nữa còn đang nhìn nàng.
“Chuyện gì thế?” Thanh âm này là gì?
“Chu Khang dẫn cấm vệ quân qua.” Phong Ly đạm mạc trả lời chắc chắn.
Nguyên Sơ Hàn giật mình rồi gật đầu. Nghe động tĩnh càng ngày càng gần, nàng đoán nhân mã khẳng định không ít, tiếng ầm ầm như động đất.
Quả nhiên chưa tới năm phút sau, xe ngựa dừng lại.
“Thuộc hạ Chu Khang nghênh đón Vương gia, Vương gia, bệnh của ngài không sao chứ?” Ngoài xe vang lên giọng nói khí phách, đúng là Chu Khang. Hắn theo Phong Ly rời Sâm Châu, còn ôm qua Nguyên Sơ Hàn giả bộ bệnh.
“Không có việc gì, chạy tiếp đi.” Phong Ly trả lời, nghe qua giọng hắn quả thật không đoán ra được. Mà sắc mặt hắn tái nhợt không tốt.
“Vâng.” Tiếng mưa rơi cùng thanh âm của Chu Khang vang to rõ.
Hai đội ngũ hợp lại, người nhiều thêm. Một đường chạy về đế đô tốc độ không nhanh, nhờ có cấm vệ quân mở đường nên tăng tốc không ít.
“Sau khi hồi phủ, hoàng thượng và thái hậu nhất định sẽ phía thái ý đến vấn an bổn vương. Ngươi nói mạch tượng bổn vương cực kỳ bình thường, nhìn không ra bất kỳ vấn đề gì. Bổn vương muốn thiếu máu, trong lúc này không thể xuống giường, ngươi hẳn có biện pháp.” Rất lâu sau khi không khí trở nên an tĩnh, Phong Ly bỗng nhiên mở miệng nói.
Nguyên Sơ Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dùng câu khẳng định, căn bản không phải câu hỏi. Biết rõ rành rành là nàng có thể làm được, đã ra chỉ thị còn giả bộ như đang hỏi nàng làm chi.
“Có thể, lấy dao chích máu là được.” Nguyên Sơ Hàn vênh mặt.
Phong Ly nhìn nàng, cho dù ánh sáng trong xe ngựa u ám nhưng cũng không thể ngăn nổi lực xuyên thấu từ tầm mắt hắn.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Nguyên Sơ Hàn vài phần không được tự nhiên, “Ta có thể làm được, vào cổng đế đô ta sẽ châm cho ngài hai châm. Có điều, khi trở lại đế đô ta muốn đi Tế Thế Đường, muốn đi khi nào thì nào, có được không?”
“Được.” Phong Ly đáp ứng.
Nàng mím môi, “Đây là đôi bên cùng có lợi mà thôi, ta giúp ngài giúp hết sức. Còn ngài thì không cho ta tự do, còn coi ta như nha hoàn.” Chuyện tối qua vĩnh viễn đừng phát sinh lần nào nữa.
“Thân thể bổn vương không khỏe, muốn ngươi giúp một chút mà thôi. Người chủ động ngủ trên giường bổn vương là ngươi, đêm khuya bổn vương từng gọi ngươi nhưng ngươi không đáp lại, còn đạp bổn vương một cước.” Bình tĩnh trần thuật, biện luận với hắn, Nguyên Sơ Hàn quá non nớt.
Nàng mở to hai mắt, không thể tin được, bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn cư nhiên cao như vậy.
Thấy nàng á khẩu không trả lời được, Phong Ly tự nhiên thu hồi tầm mắt, “Nếu có lần sau, bổn vương chắc chắn sẽ gọi người hộ giá.”
Máu nóng nghẹn tại yết hầu, Nguyên Sơ Hàn không còn lời nào để nói với hắn, hắn có thể bịa chuyện, hơn nữa còn bịa như thật.
Còn kêu người hộ giá chứ? Giống như nàng có ý đồ bất chính muốn làm gì hắn ấy.
Miệng lớn hô hấp, nàng cảm thấy sớm hay muộn nàng cũng bị tức giận làm khó thở.
Nàng đấu không lại hắn, nàng thừa nhận, nàng không muốn đấu nữa.
Sắc trời dần tối, mưa rơi càng lúc càng lớn. Tiếng vó ngựa không dứt bên tai.
Đội ngũ tiến vào cửa thành đế đô, binh tướng thủ vệ hô vương gia thiên tuế, cùng tiếng vó ngựa tiếng mưa rơi, vang vọng bầu trời.
“Tiến vào đế đô rồi, nào, chúng ta bắt đầu lừa gạt người thôi.” Nguyên Sơ Hàn di chuyển qua, bày ra cuốn trần mang bên người, ngụy trang cho Phong Ly.
Sắc mặt Phong Ly vô ba nhìn nàng, rõ ràng vạn phần phối hợp.
Nguyên Sơ Hàn cũng nhìn hắn một cái, ánh mắt cong cong cười vui vẻ, “ Vương gia đại nhân còn có lúc ngoan ngoãn nghe lời, thực hiếm lạ.” Nói xong liền bắt lấy tay phải của hắn.
Phong Ly không nói, chỉ nhìn tay nàng động trên cánh tay mình.
Tay Nguyên Sơ hàn bắt đầu động trên cổ tay Phong Ly, cho dù ngăn bởi lớp tay áo nhưng động tác này của nàng không khác vuốt ve là mấy.
Nhưng Nguyên Sơ Hàn không phải tùy tiện sờ loạn, nàng đang tìm huyệt vị. Cánh tay, khuỷu tay, sau cùng đến bả vai. Ba chỗ này đều cần hạ châm.
Xác định xong, nàng mở cuốn trấn, động tác lưu loát lấy ba châm, mỗi cái kẹp ở ngón tay.
Nhanh chóng mà chuẩn xác đánh huyệt, qua lớp quần áo nhưng tinh chuẩn vô cùng. Thủ pháp của nàng tuyệt đối là chuyên nghiệp, vừa thấy liền đoán ngay không phải công phu chỉ hai hay ba năm.
“Nếu thái y thỉnh mạch cho ngài, ngài liền vươn tay phải ra, đảm bảo không xảy ra sai lầm nào.” Thi châm xong, Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn rồi nói. Nàng vạn phần tự tin, tuyệt đối sẽ không bại lộ.
Phong Ly gật đầu, hắn tín nhiệm nàng, không giống như trước nói nàng còn trẻ con không thể tin.
Cấm vệ quân hộ tống, đội ngũ trực tiếp về tới phủ Nhiếp chính vương.
Trong màn đêm, đèn đuốc vương phủ sáng trưng. Hộ vệ nha hoàn gã sai vặt trong phủ đều ở ngoài nghênh đón, quỳ gối trong mưa to.
Xe ngựa chạy qua đám người đang phủ phục quỳ xuống đất, trực tiếp tới thẳng phòng Phong Ly.
Phong Ly ở tại một toàn lâu, không xa thư phòng. Sân rất lớn, tường gạch trắng đen bắt mắt dưới cơn mưa lớn.
Phủ thêm áo choàng, Nguyên Sơ Hàn nhảy ra xe ngựa trước. Tất cả hộ vệ đều ở bên ngoài, toàn thân ướt đẫm nhưng lộ ra vẻ kiên cường, nữ hộ vệ cũng vậy, làm người ta không dám khinh thường.
“Tiểu thư, chúng ta trở về?” Văn Thuật cũng toàn thân ướt đẫm, đứng bên người Nguyên Sơ Hàn nhỏ giọng nói.
Nhìn người từ trong xe ngựa đi ra, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, “Đi thôi.” Hiện tại không dùng đến nàng rồi.
Sau cùng nhìn thoáng qua người được hộ vệ đỡ đi vào sân, Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật rời đi.
Mưa rất lớn, trở vệ nơi tiểu viện bọn họ ở chưa tới năm phút, áo choàng trên người Nguyên Sơ Hàn đã bị thấm nước.
Đi vào tiểu viện, Hương Phụ đang đứng ở cửa chờ bọn họ.
“Tiểu thư.” Hương Phụ gọi một tiếng rồi qua nghênh đón.
“Nhanh đi vào.” Nguyên Sơ Hàn bước tới kéo Hương Phụ vào phòng, mưa theo áo choàng rơi xuống đất thành vũng nước.
“Tiểu thư nhanh cởi ra rồi lau mặt đi.” Hương Phụ chạy đi lấy khăn mặt rồi chạy về. Đem khăn mặt đưa cho Nguyên Sơ Hàn, một bên đón lấy áo choàng ướt đẫm.
“Ngươi thế nào lại bỏ mặt ta? Ta ở ngoài còn ướt hơn đấy.” Văn Thuật tự cởi áo choàng, một bên bất mãn oán giận nói.
“Ngươi không phải nam tử hán à? Nam tử hán mà mảnh mai như vậy?” Hương Phụ không quay đầu lại, hai người vừa gặp đã ầm ĩ.
Văn Thuật không biết nói gì hơn, hắn quả thật luôn tự cho mình là nam tử hán.
“Đừng ầm ĩ, Văn Thuật mau trở về thay quần áo đi.” Nguyên Sơ Hàn cắt ngang, hai người không thấy mặt nhau thì nhớ, vừa gặp đã ầm ĩ.
Văn Thuật gật đầu, lúc gần đi không quên trừng mắt nhìn Hương Phụ. Hương Phụ cũng trừng lại, hai người so tròng mắt ai lớn hơn.
“Tiểu thư, nghe nói Vương gia bị thương, người không có chuyện gì chứ?” Nhìn Nguyên Sơ Hàn, Hương Phụ để tâm xuống, không có chuyện gì thì tốt rồi.
Rời khỏi đế đô chưa tới mười ngày, cư nhiên liền thành như vậy.
“Ta không sao. Đừng phiền ta, ta thay quần áo. Em đi nấu chút canh gừng cho Văn Thuật, cậu ta ở bên ngoài cả ngày mưa. Lại cho hắn uống thêm thuốc trừ hàn, tuổi nhỏ bị khí lạnh xâm nhập thì phiền toái lắm.” Bọn họ còn thấy lạnh ẩm rét run, huống chi người ở bên ngoài cả một ngày mưa.
Hương Phụ gật đầu, “Nô tỳ đi làm.”
“Từ từ. Chuẩn bị thêm nhiều chút, lát nữa em đi tìm hai gã sai vặt đưa tới cho hộ vệ, bọn họ cũng dầm mưa một ngày. Còn Liễu Điệp đang ngày nguyệt sự, dầm mưa một ngày không sinh bệnh mới là lạ.” Vừa nhắc tới cái này, Nguyên Sơ hàn không khỏi nhíu mày. Việc hộ vệ này thực không phải nữ nhân có thể làm.
Hương Phụ mở to hai mắt nhìn Nguyên Sơ Hàn, “Tiểu thư, ngài thật thiện lương.”
“Vô nghĩa, ta khi nào thì không thiện lương chứ?” Nhíu mi, Nguyên Sơ Hàn tất nhiên biết Hương Phụ nói có ý gì.
Hương Phụ cười gượng, “Được rồi, được rồi, tiểu thư là thầy thuốc có tâm, nô tỳ đi làm ngay.” Dù sao cũng là vượt quá tâm của thầy thuốc rồi.
Nguyên Sơ Hàn hừ hừ không nói, xoay người đi thay quần áo.
Hương Phụ chuẩn bị canh gừng cùng thuốc trừ hàn, quả thực làm rất nhiều. Văn Thuật sau khi thay xong quần áo cũng đi tới, hai người tìm gã sai vặt trong phủ, đem canh gừng cùng dược đưa đi Đông viện.
Bên này vội vàng, bên kia cũng không yên tĩnh.
Đúng như lời Phong Ly, sau khi hắn trở về chưa qua nửa canh giờ, người trong cung liền đến.
Công công bên người thái hậu, công công bên người thái hậu, dẫn theo toàn bộ thái y trong Thái y viện.
Mưa vẫn to nhưng ngăn không được bước chân của bọn họ.
Hương Phụ và Văn Thuật đều đi vội vàng, Nguyên Sơ Hàn tắm rửa thay quần áo, ngồi trong phòng bắt đầu nghiên cứu bệnh của Phong Ly.
Trong cơ thể hắn còn dư độc, nàng trước tiên cần làm rõ ràng là hắn trúng độc gì.
Trong cơ thể còn ít hay nhiều, tâm mạch tới cùng tổn thương đến mức nào. Sau đó tìm ra phương pháp giải độc, còn phải bảo vệ tâm mạch của hắn, cũng có thể có biện pháp khiến tâm mạch hắn từ từ khôi phục khỏe mạnh.
Nói ra đơn giản nhưng làm rất khó khắn. Việc giải độc này chính là vấn đề.
Nhiều năm như vậy, Phong Ly khẳng định tính rất nhiều cách, dư độc vẫn còn trong cơ thể chứng tỏ rất khó chế ra giải dược.
Khi đó nàng khoe rằng có thể trị tốt bệnh của hắn, quỷ mới biết tới cùng có thể chữa khỏi hay không.
Bất quá mặc kệ thế nào, hiện tại bắt đầu nghiên cứu trước hết có thể trị khỏi là tốt nhất. Trị không hết, nàng cũng không biết sẽ thế nào.
Phong Ly nói đây là bí mật của hắn, chậc chậc, bí mật!
Mưa to ào ào như muốn đánh xuyên qua mái nhà.
Nguyên Sơ Hàn nằm trên giường suy nghĩ.
Hồi lâu sau, tiếng nhao nhao ầm ĩ của Hương Phụ cùng Văn Thuật truyềnđến, một lát sau hai người xông tới.
Vừa lau nước trên mặt, Hương Phụ vừa chạy vừa nói, “Tiểu thư, các đại ca hộ vệ Đông viện nhờ nô ty chuyển lời cho tiểu thư, nói cám ơn quận chúa.”
“Đại ca? Mọi người trái lại thân cận thật nhanh a.” Nguyên Sơ Hàn ngồi dậy cười nói.
“Là Tề Dương đại ca muốn em kêu vậy, vừa rồi hắn gọi tất cả mọi người lại uống canh gừng cùng dược trừ hàn.” Hương Phụ cười tít mắt nói.
“Được rồi, hai người các em đi nghỉ ngơi đi.” Đều uống canh gừng và dược rồi, dự tính cũng sẽ không sinh bệnh. Hôm nay là một ngày đi đường tệ nhất. Cho dù ngồi trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn cũng cực kỳ mệt.
“Tiểu thư, nơi này bị dột.” Văn Thuật bên ngoài ngửa đầu nhìn nóc nhà, có một nơi nước nhỏ xuống.
“Dột mưa?” Nhíu mi, nàng đi giày ra ngoài phòng ngủ, quả nhiên, trên mặt đất là một vũng nước.
“Dột thật hả? Quả nhiên, chúng ta đến cùng vẫn là con tinh, còn ở trong cái loại phòng bị dột thế này.” Nụ cười trên mặt Hương Phụ biến mất, khuôn mặt tươi cười đi chiếu có người khác còn được người ta cảm ta vừa rồi cũng mất hứng. Sau cùng vẫn nhận ra địa vị của mình, không mù quáng tin người.
“Được rồi, nói cũng vô ích. Lấy cái chậu để đó, ngày mai hai người các em thu dọn.” Nguyên Sơ Hàn rủ mi mắt, trong lòng tán thành lời Hương Phụ.
Văn Thuật trừng mắt lườm Hương Phụ rồi đi lấy chậu.
Hương Phụ chu mỏ, cẩn thận nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn, không lên tiếng.
Nguyên Sơ Hàn xoay người trở về phòng, không nói thêm.
Con tin, quả thật là con tin.
Mưa to trọn một đêm, cho đến sáng hôm sau mới từ từ dừng lại.
Mây đen trên trời dần tiêu tán, đến khi biến mất hoàn toàn, mặt trời cũng ló ra.
Ánh mặt trời rải đầy trên đất, hơi nước bốc lên, trong không khi bay đầy hương vị mưa cùng bùn đất.
Trong phòng, Nguyên Sơ Hàn ngồi trên giường bên cửa sổ mở ngân châm.
Ngân châm trong cuốn trấn chỉ có một bộ cho nên cần phải sắp xếp lại.
Từng cây một được kiểm tra kỹ lưỡng đảm bảo không có sơ suất.
Bỗng dưng bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc, “Quận chúa, Vương gia mời ngài qua.” Là Đỗ Tuấn.
Văn Thuật cùng Hương Phụ lập tức đi ra ngoài, hai người đang chuẩn bị chuyện tốt để nói.
“Đỗ hộ vệ tới sớm a, nhìn huynh hôm nay tinh thần rất tốt, xem ra canh gừng tối qua có hiệu quả rồi.” Hương Phụ cười tít mắt, cực kì thiện ý.
Đỗ Tuấn lập tức gật đầu, tiến vào tiểu viện, “Vẫn là đa tạ quận chúa, còn có Hương Phụ cô nương và Văn Thuật đệ.”
“Không khách khí, này tính là chuyện đại sự gì. Có điều, Đỗ hộ vệ à, chúng ta đã đồng hành nhiều…ngày liền, cũng coi như chỗ quen biết, ta có chuyện muốn nói với huynh. Ngày hôm qua mưa to, phòng này của chúng ta bị dột mưa. Chúng ta đành phải dùng chậu hứng cả đêm, chỉ sợ mưa lớn chút nữa đem ba chủ tớ chúng ta dìm chết rồi. Huynh nói với quản gia một câu, có thể sửa lại phòng này của chúng tôi không?” Văn Thuật lắc lư theo gió, thành ý mười phần.
Đỗ Tuấn nghe vậy nghiêm sắc mặt, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, “Dột mưa ư? Được rồi, ta sẽ xử lý. Đúng rồi, quận chúa, Vương gia muốn gặp ngài.”
“Quận chúa còn đang sắp xếp lại ngân châm, lập tức tới liền.” Văn Thuật thân thiện trả lời.
“Tốt, vậy ta về trước.” Đỗ Tuấn gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đỗ Tuấn đi xa, Hương Phụ hừ hừ, “Ngươi khách khi như thế làm gì? Thấy người ta cầm kiếm nên sợ rồi hả?”
“Nói bừa gì đó, không thấy Đỗ hộ vệ người ta cực kỳ khách sáo sao?” Văn Thuật trách cứ, chê nàng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Hương Phụ hừ lạnh, xem thường Văn Thuật.
Đang nói thì Nguyên Sơ Hàn từ trong phòng đi ra.
“Hai người các ngươi đừng ầm ĩ, ta đau đầu.” Phong Ly nói ít, đa phần thời gian đều là nàng nói. Thình lình nghe bọn họ cãi nhau, quả thực cảm thấy nổ tai muốn nổ tung.
Hai người không lên tiếng, sau đó nhìn Nguyên Sơ Hàn ra khỏi tiểu viện.
“Văn Thuật, lần này hai người rời đi, tiểu thư cùng Vương gia phát sinh chuyện gì thế?” Hương Phụ khẳng định là có chuyện.
Văn Thuật nháy mắt mấy cái, sau đó lắc đầu, “Ngươi không biết thì tốt hơn.” Dù sao, hắn cảm thấy Vương gia có ý tứ với tiểu thư.
Hướng tới tiểu lâu Phong Ly ở, dọc đường đi gặp mấy hộ vệ, mỗi người đều chào hỏi cùng nàng. Cho dù nụ cười không đầy mặt nhưng thái độ rõ ràng rất tốt.
Nguyên Sơ Hàn cũng cười hì hì đáp lại, trong lòng thoải mái rất nhiều.
Chuyện phòng bị dột ngày hôm qua cũng tan thành mây khói, dột thì cứ dột đi.
Đi vào tiểu viện, chúng hộ vệ như những người khác đều chắp tay giữ lễ tiết với nàng, nàng gật đầu đáp lại, sau đó tiến vào tiểu lâu.
Không khí trong tiểu lâu nhàn nhạt mùi thơm, có vài phần giống hương vị trên người Phong Ly.
Nguyên Sơ Hàn ngửi ngửi, sau đó lên cầu thang đi lên lầu hai.
Lầu hai, cửa phòng ngủ mở rộng, bên trong trải thảm dày, không nhuốm bụi trần.
Một bàn một ghế dựa đều cực kỳ tinh xảo, còn có bình phòng lớn bạch ngọc để ngang trước cửa. Dẫm xuống thảm rồi vòng qua bình phòng, vừa tầm mắt là giường lớn.
Giường lớn tinh xảo, màn sa, khăn trải giường và chăn đều là màu tối, vừa thấy đã biết là màu yêu thích của Phong Ly.
Lúc này, hắn tựa ngồi trên giường, thật đúng là trạng thái nằm rên giường dưỡng thương.
“Vương gia đại nhân.” Nguyên Sơ Hàn đi qua, gọi một tiếng, thành ý không nhiều lắm.
Phong Ly nhìn nàng một cái, lấy ánh mắt ý bảo nàng qua đây.
Nguyên Sơ Hàn đi tới ngồi bên giường, sau đó nhìn hắn, muốn biết hắn hôm nay muốn làm cái gì.
“Đau.” Mặt hắn trắng xanh, chỉ là cặp mắt sâu thẳm kia dày lưu quang.
“Châm cho ngài nhé?” Nàng nghiêng đầu, hắn muốn vậy à?
“Lát nữa rồi nói. Có lẽ lát nữa nghe được tin tức tốt liền không đau rồi.” Phong Ly nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt, ý vị thâm trường.
“Tin tức tốt? Tin tức tốt gì thế?” Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn, cảm thấy tin tức của hắn tuyệt đối không chỉ mang ý nghĩ là tốt.
“Cùng bổn vương chờ.” Hắn hiện tại ‘ốm đau trên giường’, không thể di động cho nên việc có thể làm là ngồi trên giường tĩnh dưỡng rồi.
Mà loại chuyện chờ đợi này hiển nhiên cực kỳ buồn tẻ.
“Cùng? Được rồi.” Nói đi nói lại, vẫn là gọi nàng tới để giải buồn.
Nguyên Sơ Hàn dựa vào cột giường, cột giường này được điêu khắc từ gỗ tử đàn, vô cùng đắt tiền.
“Nghe nói tối hôm qua phòng người bị dột.” Phong Ly nhìn nàng, mặt tuy trắng xanh nhưng không mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như hôm qua.
“Đúng vậy, lấy chậu hứng nguyên một đêm.” Gật đầu, nàng quan sát hắn, muốn nhìn từ trên mặt hắn nhìn thấy một chút xấu hổ.
Nhưng nàng cái gì cũng không thấy. Hắn là người nào, sẽ áy náy sao?
“Cái kia nhà cửa thật lâu chưa tu sửa, đổi chỗ khác đi.” Tuy không có ý xấu hổ nhưng lại cho đổi phòng.
“Đa tạ vương gia đại nhân.” Lời cám ơn của nàng thiếu rất nhiều chân thành.
Biết nàng cám ơn là giả, Phong Ly cũng không so đo.
“Ta muốn đi Tế Thế đường, vừa lúc trời quang, ta có thể đi không?” Khi đó hắn đã đáp ứng rồi.
Nhìn nàng, Phong Ly nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Không được.”
“Vì sao, ngày hôm qua ngài đã đáp ứng rồi mà, “ Nàng nhíu mày, đúng là đồ lật lọng không giữ lời.
“Hôm nay ngươi phải cùng bổn vương nghe tin tức tốt.” Rất đơn giản, đây là lý do.
Nguyên Sơ Hàn không nói gì, gật đầu, được rồi.
Phong Ly nói có tin tức tốt, khi sắp tới chuyện, thật đúng là tin tức đến.
Nhưng tin tức này, đối với Nguyên Sơ Hàn mà nói, không phải tin tức tốt mà là tin tức chấn kinh.
Thế tử Trung Dục vương cùng quận chúa Triệu vương thành hôn, sau khi hành lễ trong phủ Triệu vương, đoàn người mới rời khỏi thành Thanh Châu quay về Tể Trung.
Triệu vương cùng quốc trượng, còn có quan viên địa phương đưa đoàn đón dâu ra khỏi thành, vừa ra khỏi thành cũng là lúc xảy ra ngoài ý muốn, cư nhiên bị một đám thích khách không rõ thân phận đánh bất ngờ.
Triệu vương vốn bị thương, lần này bị ngã gãy đùi. Kiệu hoa lăn xuống sườn núi, quận chúa Triệu vương bên trong kiệu cũng hôn mê bất tỉnh. Mà quốc trượng trong lúc xung đột lại bất hạnh thụ thương, trước mắt đang trên đường quay về đế đô.
Thế tử Trung Dục vương lại không bị thương chút nào, ngay cả nhân mã Trung Dục vương cũng không có lấy một người bị thương.
Tin tức trước quyền về vương phủ, ngay sau đó sẽ truyền tới hoàng cung.
Kế tiếp nhiếp chính vương, quốc trương cũng bị tập kích thụ thương, hai chuyện lớn này đủ để chấn kinh vua và dân.
Nguyên Sơ Hàn trong mắt còn kinh ngạc, nhìn chằm chằm Phong Ly, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Ngài muốn giết Mai Chấn Nam.”
“Tại sao lại kết luận như vậy, hung thủ là bổn vương sao? Bổn vương cũng gặp chuyện bị thương đấy.” Phong Ly nhìn nàng, cho dù sắc mặt tái nhợt nhưng tâm tình hắn rõ ràng không vui.
“Chẳng lẽ không đúng?” Hắn thụ thương là tự mình an bài, nhưng Mai Chấn Nam lại không phải.
“Lại thế nào.” Môi mỏng Phong Ly khẽ nhếch, hắn đang cười.
Nguyên Sơ Hàn lắc đầu thở sâu, “Thế tử Trung Dục vương, còn có người của ông ta cũng không bị thương. Việc này e là bị đổ lên đầu ông ta rồi.” Phong Ly đối phó không chỉ là Mai Chấn Nam, còn có Trung Dục vương, một mũi tên trúng hai con chim.
Con ngươi sâu thẳm của Phong Ly lại hơn vài tia sáng ngời, “Rốt cục khôn ngu ngốc rồi.”
Nguyên Sơ Hàn trợn tròn mắt, dựa vào cột giường, “Mai Chấn Nam thụ thương là thật sao? Ông ta sẽ không giống Vương gia đại nhân ngài làm bộ đấy chứ.” Nàng học được từ Phong Ly một điều, bất cứ chuyện gì cũng không thể nhìn vẻ bên ngoài, bởi vì vị tất có ẩn ý bên trong.
“Là thật.” Thân thể thả lỏng tựa vào nệm êm phía sau, xem ra hắn quả thật không đau mấy nữa rồi.
Thở nhẹ, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy thực không thể đắc tội Phong Ly, nếu không hắn sẽ nghĩ mọi cách trả thù.
Tin tức Quốc trượng Mai Chấn Nam gặp chuyện thụ thương truyền tới đế đô, quả thực chấn kinh vua và dân.
Vốn là Nhiếp chính vương gặp chuyện thụ thương, mất máu quá nhiều không xuống giường được. Không nghĩ tới lần này lại là quốc trượng, hơn nữa thương thế còn chưa biết ra sao.
Tiểu hoàng thượng tức giận không thôi, thái hậu đánh nát ngọc lưu ly.
Trong triều đình, một đám triều thần yết kiến hoàng thượng, cáo buộc Trung Dục vương có ý đồ mưu phản. Trước ám sát Nhiếp chính vương, sau ám sát Quốc trượng. Hai vị này đều là trụ cột của Đại Tề, mục đích là muốn hoàng thượng tứ cố vô thân.
Tiểu hoàng thượng không làm chủ được, phái người tiến đến vương phủ hỏi ý tứ Phong Ly.
Khi Nguyên Sơ Hàn đang ở trong phòng ngủ cùng Phong Ly, nghe thấy công công bên người tiểu hoàng thượng đến đây, nàng đứng dậy bước nhanh trốn phía sau giường.
Nhìn bộ dáng lén lút của nàng, Phong Ly hơi nhíu mày, bỗng cảm thấy bộ dáng không dám gặp người của nàng rất không thuận mắt.
Có điều, tình huống hiện tại quả thật không thể quang minh chính đại.
Giải trừ hôn ứng, hắn đáp ứng nàng trở lại đế đô liền giải trừ hôn ước giữa nàng và hoàng thượng, chuyện này cần phải gấp rút làm.
Trốn ở phía sau giường, Nguyên Sơ Hàn đối mặt với tường, bỗng dưng cảm thấy hành vi của mình có phần bỉ ổi.
Trốn ở phía sau giường Phong Ly, giống như tiểu tam trốn tránh vợ cả.
Hé miệng cười, nàng mới không phải tiểu tam a! Tại thế giới này, nếu nàng thật sự có thể tìm được nửa kia, cũng cần phải đảm bảo nam nhân kia chỉ là duy nhất của mình nàng.
/48
|