Chúng ta ở thành Ung Châu tĩnh dưỡng gần một tháng, trong lúc đó ta từng nghênh ngang đến Bích Thủy lâu của thành Ung Châu nghe kể chuyện uống trà không trả tiền, suýt chút nữa bị người ta túm đi báo quan, may mà Hoa Thành Cẩm xuất hiện kịp thời mới thoát được. Ta ấm ức nói, chẳng qua chỉ muốn thử uống trà “chùa” ở Bích Thủy lâu một lần thôi mà, chẳng lẽ tí sĩ diện ấy cũng không cho?
Hoa Thành Cẩm vừa bực mình vừa buồn cười, đưa ngón trỏ dí trán ta nàng nàng nàng nửa ngày mới bảo, nếu đến Bích Thủy lâu uống trà nghe chuyện, ngay cả ông chủ như chàng cũng phải trả tiền, không có ngoại lệ.
Ta lập tức ỉu xìu.
Giết sáu kẻ kia, nhà của Thanh Loan hẳn không chịu để yên, nhưng ta đợi ngày này qua ngày khác, tình hình vẫn yên ổn, ta nghĩ rằng đây chỉ là sóng yên biển lặng trước cơn bão lớn, rốt cuộc đợi đến khi cạn kiệt kiên nhẫn đi hỏi Hoa Thành Cẩm, mới biết rằng bây giờ nhà của Thanh Loan đang cuống cuồng không lo nổi thân mình, tạm thời không phân tâm đối phó hai tên tiểu tốt không quan trọng như chúng ta.
Một tháng sau, chúng ta lên đường xuống phía Nam. Bồng Lai dường như đã trở thành tiên cảnh không thể đến được trong lòng ta, ta không muốn nói ước vọng này cho Hoa Thành Cẩm, để chàng đỡ phải bày ra thêm mấy trò khó lường. Nói không chừng đến khi chúng ta về già, có thể cùng nhau đến Bồng Lai ngắm biển.
Ta nói xin lỗi phu xe, đại ca, kéo dài thời gian của ngài như vậy, thật là có lỗi.
Phu xe không để tâm, ông ấy nói, cô nương, tiền xe của cô với công tử đủ để ta đánh xe cho hai người ba năm, một tháng chờ đợi vừa rồi quả thực không là gì cả.
Ta mím môi, người này đúng là chất phác.
Trên đường xuống Nam, tin tức cứ lần lượt được đưa đến, thế lực của gia tộc Thanh Loan khiến hoàng thất lo lắng, địa vị trăm năm của võ lâm thế gia có nguy cơ lung lay, ngay cả chuyện gả Thanh Loan cho Trần vương gia cũng không thể bảo vệ cả nhà họ.
Khi chúng ta tới thành Gia Châu đã là tháng tư, gió Nam ẩm ướt âm ấm phả vào mặt, vô cùng dễ chịu. Nhà của Thanh Loan rốt cuộc không còn sức chèo chống nữa, dưới sự chèn ép của triều đình và giậu đổ bìm leo của những võ lâm thế gia khác, giang hồ đệ nhất lỗ mãng cuối cùng cũng sụp đổ, tâm bệnh lớn của triều đình biến mất, giang hồ đi vào trạng thái rắn mất đầu…
Con đê dài ngàn dặm sụp đổ vì một hang kiến, câu này quả không sai. Có ai ngờ chỉ vì lúc đầu Thanh Loan ương bướng độc đoán, dần dần dẫn đến kết quả xấu nhất như thế này, có ai ngờ hai tên tiểu tốt không đáng kể đến như chúng ta lại có thể làm bật gốc rễ của giang hồ đệ nhất thế gia? Ta nằm trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nảy lên chút thương cảm, Hoa Thành Cẩm sáp lại gần nói, nương tử, chúng ta đến rồi.
Ta hất chàng sang một bên, nhíu mày, đừng đến đây, nóng lắm.
Hoa Thành Cẩm gào lên, nóng á? Mới tháng tư mà!
Thật ra là ta đang bực dọc, không biết vì sao, càng đến gần Gia Châu ta lại càng rối lên, giống như có chuyện gì còn chưa nghĩ được thông suốt, giống như có chuyện gì đã bị ta quên mất, giống như có chuyện gì ta không muốn đối mặt, nhưng đi theo tướng công nhân tinh này, sống ngày an nhàn dài lâu quá rồi nên trí nhớ cũng mờ nhạt dần…
Hoa Thành Cẩm hỏi ta, nàng định về thẳng Phó gia à?
Ta cắn môi suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu, ở khách sạn là được rồi. Ta không phải Phó Tĩnh Nhã thật, nếu về Phó gia sẽ cảm thấy bỡ ngỡ, đối mặt với bậc bề trên xa lạ, có lẽ ta không thể nảy sinh nổi chút ít cảm giác thân thiết… Loại tình thân này là thứ ta không thể giả tạo, càng không thể tổn thương lòng của người già… Ta có phần hối hận, có trời mới biết ta bị ma xui quỷ khiến gì lại nói muốn về Gia Châu, ta thấy Hoa Thành Cẩm cũng hồ đồ rồi. Có lẽ chàng vốn đã chẳng sáng suốt…
Ta tản bộ trên đường, thành Gia Châu trông vẫn vậy, thế mà thoắt cái đã hai năm, đường cái vẫn náo nhiệt, trước cửa hàng bạc kia, Tôn Thừa Nghiệp từng quát tháo ta trước mặt mọi người; đi thẳng theo phố này, đến chỗ rẽ có cây du kia là tòa nhà trước đây Tôn Thừa Nghiệp sắp xếp cho Dương Vi, không biết bây giờ ai đang ở; hàng thêu phổ thông kia, bên trong vẫn là mấy phụ nhân líu ríu nói chuyện, trong chớp mắt, ta cảm thấy hoảng hốt, những ngày đến Định Châu thật sự như một giấc mộng.
Bỗng nhiên ta thấy một người dường như là lão bộc trong Phó gia hướng nhìn bên này, theo bản năng ta sờ lên khăn che mặt, nhẹ thở hắt ra, cũng may còn chưa rơi. Liếc mắt thấy lão bộc đi sang hướng này, nếu hỏi chuyện thì chẳng phải ta sẽ bị lộ sao? Ta siết tay, quay người bỏ chạy.
Phía sau truyền đến tiếng kêu hơi khàn của lão bộc: “Cô nương, cô nương!”. Sau đó không gọi cô nương nữa, gọi thẳng: “Tiểu thư, tiểu thư!”.
Ta càng chột dạ.
Ta hổn hển mệt lử chạy về khách sạn, lại phát hiện Hoa Thành Cẩm đang nói cười tươi rói với một cô nương xinh đẹp e lệ, nhất thời lửa bốc lên, tên này đúng là vô tổ chức! Ta ho lớn hai tiếng trước mặt chàng, sau đó quay người về phòng.
Chỉ lát sau, Hoa Thành Cẩm cũng trườn vào trong. Thấy hành vi không đập bàn cũng không quăng ghế của ta thì có vẻ nghi hoặc khó hiểu, chàng lo sợ bất an hỏi, nương tử giận à? Cô nương kia là người quen của ta…
Ta cười lạnh, phải, người quen, sao ta có thể quên mình đã gặp chàng như thế nào chứ? Lúc ấy chàng đang bắt chuyện với cô nương trên đường nhỉ! Người quen của chàng trong thành Gia Châu hẳn là không ít!
Hoa Thành Cẩm ứa mồ hôi lạnh, gương mặt còn chột dạ hơn khi nãy ta bị lão bộc đuổi, chàng nói, nương tử đừng giận, đấy là chuyện trước kia rồi, bây giờ ta chỉ coi trọng nương tử.
Ta liếc ngọt chàng một cái, giọng lạnh hơn, chẳng lẽ chàng không biết ta đã là hoa tàn ít bướm? Xem ra mỹ danh của chàng không phải là tin đồn vô căn cứ!
Hoa Thành Cẩm lấy lòng bảo, y bất như tân nhân bất như cựu[1]… A, ý của ta là trên đời chỉ có nương tử là tốt, ta tuyệt đối không có lòng nào với các cô nương khác! Nhìn bộ dáng muốn thề muốn nguyền của chàng, ta cũng không tức giận thật, chỉ là cảm thấy cảnh tượng vừa rồi hơi chướng mắt thôi.
Thấy sắc mặt ta dịu đi, Hoa Thành Cẩm quay lưng lại phía ta, ngồi xổm xuống, nương tử, ta sai rồi, ta cõng nàng.
Trước mặt là Hoa Thành Cẩm, tất nhiên ta không moi ra được chút lòng thương hương tiếc ngọc gì, vỗ vỗ tấm lưng rộng của chàng nói, trời nóng!
Hoa Thành Cẩm tủi thân, trời còn chưa nóng! Vừa nói vừa quay đầu bĩu môi nhìn ta.
Ta cảm thấy bó tay, vồ thật mạnh vào lưng chàng, dù sao vết thương của chàng đã lành từ lâu. Ta đã bảo mà, chàng là đại phu, chắc chắn sẽ không phụ bạc bản thân, lành nhanh hơn tất cả mọi người!
Ta nói với chàng, vừa rồi ta gặp lão bộc của Phó gia.
Bước chân của chàng hơi loạng choạng, sao nàng không theo ông ấy về?
Ta đấm chàng một cái, ta về với ông ấy thì chàng làm sao bây giờ? Xem lại mỹ danh của chàng đi, ta rất sợ cha mẹ không chấp nhận chàng, sẽ chia rẽ vợ chồng chúng ta…
Chàng kêu thảm một tiếng, không thể nào chứ, nương tử?
Ta càng nghĩ càng thấy có thể, nói như đinh đóng cột, nhà của ta là dòng dõi thư hương, con rể như chàng quả thực là… rất không phù hợp…
Chàng tội nghiệp hỏi, vậy ta đổi thành thân phận của Hoa Thành Vân được không?
Ta giơ ngón trỏ quơ quơ trước mặt chàng, không thể nào, nếu trách thì trách trước đây chàng quá rêu rao trong thành Gia Châu, phàm ai có mắt đều nhớ được chàng.
Chàng không hé răng, rồi bỗng nhiên kêu lên một tiếng làm ta giật cả mình, còn chưa kịp chỉnh đốn chàng, đã nghe thấy chàng nói, nương tử, ta có một ý hay để tránh bị nhà nàng chia rẽ.
Ta rất ngạc nhiên, tên nhân tinh này lại nghĩ ra phương pháp đại nghịch bất đạo gì đây?
Lập tức chàng quăng ta lên giường thật mạnh, cười xấu xa nói, chờ chúng ta có con, nhà nàng chắc chắn sẽ không đuổi cha đứa bé ra ngoài…
Ta nhìn chàng căm tức, giữa ban ngày ban mặt!
Chàng không thèm để ý, sự cấp tòng quyền![2]
Đừng đến đây, nóng quá!
…
Đừng cởi quần áo, tổn hại thuần phong mỹ tục!
…
Đừng mạnh bạo như vậy!
…
Được rồi, cái cuối cùng này để ta tự cởi, được không?
*
Ta nghĩ hết cách, cuối cùng cũng rút ra nên liên hệ với Tiểu Thu, cô nương thông minh trước đây luôn ở bên lo nghĩ cho ta nay đã trở thành mẫu thân của một đứa trẻ.
Nhìn thấy ta, Tiểu Thu dường như không tin nổi vào hai mắt mình, nàng dụi dụi mắt, rồi dụi tiếp, sau đó nhảy dựng lên vui mừng như một đứa nhỏ, kéo tay ta kêu ầm ĩ, là tiểu thư là tiểu thư. Vừa nói vừa chảy nước mắt, đúng là tiểu thư, tiểu thư, Tiểu Thu còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại người nữa.
Ta vỗ tay nàng nói, em xem mình kìa, còn khóc sao, bây giờ em đã là bà mẹ một con rồi, sao có thể cư xử không chín chắn vậy chứ? Vừa khóc vừa cười như con cún nhỏ đi tiểu!
Nàng vẫn khóc, nàng nói, tiểu thư nói mà không làm, bây giờ mới đến gặp Tiểu Thu, Tiểu Thu cực kỳ nhớ tiểu thư, lúc Tiểu Thu sinh Tiểu Bảo đau muốn chết tiểu thư cũng không ở bên cạnh… Em nghĩ cả đời này sẽ không gặp tiểu thư nữa…
Tiểu Bảo tất nhiên là đứa bé Tiểu Thu mới sinh, đã được sáu tháng, tròn trịa trắng trẻo rất đáng yêu. Ta đau lòng lau nước mắt của cô nương ngốc này, giọng nói cũng không khỏi nghẹn ngào, bây giờ ta đến cũng không coi là quá muộn mà, đừng khóc đừng khóc, em xem hai chúng ta cùng ôm đầu khóc lóc thì giống cái gì chứ?
Tiểu Thu ngắm ta, nước mắt vừa ngừng lại muốn rơi xuống, nàng nói, tiểu thư gầy đi, chắc ở bên ngoài chịu nhiều khổ sở, nếu có Tiểu Thu ở bên thì chắc chắn tiểu thư sẽ không phải khổ…
Ta sa sầm mặt, em theo ta thì Tiểu Bảo sinh ra thế nào? Có em đi theo chẳng lẽ ta sẽ không màn trời chiếu đất sao? Ngốc! Ta dí trán nàng.
Tiểu Thu ôm trán bĩu môi, tiểu thư lần này về sẽ không đi nữa phải không? Giọng nói có vẻ làm nũng và lấy lòng.
Cô nương ngốc học đâu được bộ dáng này thế? Ta cười phá lên, Tiểu Thu đỏ mặt, thật là đáng yêu.
Sau một hồi kích động ngắn ngủi, Tiểu Thu nhắc lại câu hỏi trước, giọng nói dè dặt, tiểu thư, lần này người trở về sẽ không đi nữa à?
Ta nhướng mày, sao lại không di nữa? Tiểu Thu à, chắc em không biết ta lập gia đình rồi, gả đến biên cương đất Bắc, chính là Định Châu.
Nói xong liền thấy Tiểu Thu tỏ vẻ bi thương, tiểu thư, Bắc cương khổ lắm phải không, đường xá cũng rất vất vả?
Nha đầu kia nghĩ gì vậy? Ta nghiêng đầu nghĩ, chẳng lẽ Tôn Thừa Nghiệp không kể chuyện ta lập gia đình ở thành Định Châu ra ư?
Tiểu Thu chầm chậm lên tiếng, cô gia… Nàng cẩn thận liếc nhìn ta một cái, dừng chốc lát mới tiếp tục, hắn không được như trước đây nữa, nếu năm đó hắn mang vẻ ngoài này gặp tiểu thư, chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ không phải thế này… Năm trước thiếu gia đi tìm người, rốt cuộc lại bị thổ phỉ ở phương Bắc bắt cóc, thổ phỉ muốn gia sản của Tôn gia, lão gia tức giận đến mức suýt phát bệnh.
Tiểu thư… Nếu người không hài lòng với cuộc sống bây giờ thì trở lại đi, hai năm nay lão gia luôn muốn thu xếp hôn sự cho thiếu gia, nhưng thiếu gia vẫn mong tìm người về đây, đến bây giờ cũng không lấy người khác…
Ta xua đi sự khó chịu trong lòng, cười nói với Tiểu Thu, sao em lại bảo ta sống không tốt? Tướng công hiện tại rất thương ta, có phải tiếng ‘cô gia’ kia của em cần phải đổi người không?
Tiểu Thu bĩu môi, tiểu thư, nếu người sống tốt thì sao lại gầy như vậy?
Gầy? Ta bất giác sờ sờ thịt trên lưng, cười khổ bảo, Tiểu Thu, có phải em muốn thấy ta biến thành một con heo mới không bảo ta gầy không?
Tiểu Thu mím môi, rốt lại thì tiểu thư có định về hay không?
Ta gõ đầu nàng nói, còn chưa gặp cô gia mới mà em đã thiên vị rồi, chẳng hiểu Tôn gia làm gì mà em cứ khăng khăng một lòng thế, chắc là tên họ Lâm kia chuốc mê hồn dược cho em, để đấy ta sẽ tìm hắn tính sổ!
Tiểu Thu xấu hổ, giữ chặt tay áo ta không nói gì.
Ta hỏi Tiểu Thu tình hình của Phó gia, đặc biệt là sau khi ta rời đi.
Tiểu Thu bảo, Phó lão gia tự trách mình, phu nhân cũng ốm nặng một đợt. Phó gia cũng phái người đi tìm tiểu thư, suýt chút nữa báo cáo lên triều đình, nhưng sợ ảnh hưởng đến danh dự của người nên không làm nữa. Nghe nói Phó lão gia và phu nhân cả ngày rầu rĩ không vui, đã một thời gian dài Phó gia không bố thí…
Ta nhíu mày, sau khi gả con gái đến Tôn gia rồi thì không quan tâm, chẳng lẽ là ta trách nhầm bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ vì muốn tốt cho Phó Tĩnh Nhã nên mới không có chút tin tức nào? Chẳng lẽ bọn họ vì muốn tốt cho Phó Tĩnh Nhã nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện hoang đường của Tôn Thừa Nghiệp?
Sau một ngày hàn huyên chuyện Đông chuyện Tây với Tiểu Thu, biết tướng công của nàng rất thương nàng, sau khi ta rời Tôn gia cũng không bạc đãi nàng, ta liền yên lòng, nói với nàng ta phải về, nếu không người nhà sẽ lo lắng.
Tiểu Thu ôm Tiểu Bảo, đột nhiên tùy hứng nói hôm nay muốn ở lại với ta. Ta lắc đầu, hai năm không thấy, lá gan của nha đầu này ngày càng to, chắc chắn là vì tướng công nhà nàng chiều quen rồi.
Ta cười ghẹo nàng, em bỏ được tướng công nhà mình hả?
Tiểu Thu vẫn có phần chần chừ, nhìn ta một lát, cắn răng nói, ai thèm tiếc chàng!
Ừm. Ta ra vẻ tự hỏi, em bỏ được tướng công của em, nhưng tướng công nhà ta lại lưu luyến ta, em muốn ở lại cũng phải hỏi xem chàng có đồng ý hay không đã…
Tiểu thư… Tiểu Thu biến sắc, lo lắng nói, sao người vẫn như trước vậy? Cô gia nói gì liền nghe nấy, cho dù không muốn cũng miễn cưỡng làm, chừng nào tiểu thư mới bỏ được tật xấu này?
Ta không ngờ Tiểu Thu sẽ nói như vậy, lại nghĩ hẳn trước đây Tiểu Thu vẫn vô cùng tự trách về chuyện Phó Tĩnh Nhã gả vào Tôn gia, mà thực ra chuyện này có liên quan lớn đến nàng đâu? Chẳng qua Phó Tĩnh Nhã mờ quáng trong tình yêu, làm chuyện ngốc nghếch mà thôi, không liên quan đến người khác, cần gì tự trách?
Ta còn chưa kịp giải thích đã thấy Tiểu Thu tiếp tục, vậy hôm nay em không về, phải giúp tiểu thư xem cô gia mới này có đáng để tiểu thư thích hay không! Nàng nhìn thẳng vào ta, kiên định nói, tiểu thư, lần này bất kể thế nào người cũng phải nghe em!
Ta cứng họng, nghĩ rằng nếu em thấy Hoa Thành Cẩm chắc chắn là ngàn vạn lần không ưng. Vừa hay không hiểu sao Tiểu Bảo khóc òa lên, dỗ thế nào cũng không nín. Ta chớp thời cơ nói, nhìn xem, ngay cả Tiểu Bảo cũng đòi cha, em còn dám nói em không nhớ tên họ Lâm kia à?
Tiểu Thu đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Ta bảo, dù sao ta vẫn còn ở Gia Châu một thời gian dài, em muốn gặp cô gia mới cũng không cần gấp gáp ngay bây giờ, lần sau còn có dịp, em xem đứa bé khóc thế này rồi, ta không phải mẹ còn đau hết cả lòng, huống chi là em? Lo lắng cho đứa bé thì đừng lôi thôi nữa, mau mau về tìm người khám cho bé xem thế nào thì hơn.
Dưới sự khuyên bảo của ta, rốt cuộc Tiểu Thu đã chịu đồng ý đi về. Ta ôm trán, Hoa Thành Cẩm ơi, phỏng chừng ngay cả cửa của Tiểu Thu chàng còn không qua nổi, làm sao qua được cửa của Phó gia đây?
Ta bưng chén trà Thiết Quan Âm của Bích Thủy lâu, nghe người thuyết thư nói chuyện mới trên giang hồ, về ta và Hoa Thành Cẩm. Theo lời đồn đại, tên hái hoa tặc mà ai cũng muốn diệt trừ rốt cuộc đã ‘lãng tử quay đầu’ cưới vợ rồi, hơn nữa còn bị quản lý trở nên ngoan ngoãn dễ bảo. Mọi người ai cũng vỗ tay tán thưởng, ca ngợi rằng nữ tử này quả là hiếm có, giải quyết một mối họa lớn cho giang hồ.
Ta nhíu mày, lúc về nên nói cho Hoa Thành Cẩm, người thuyết thư nhà chàng ba hoa chích chòe quá, tả ta như một nữ anh hùng hy sinh vì nghĩa vậy, ta không thích làm nữ anh hùng, nếu bảo là nữ thổ phỉ nghe còn xuôi tai.
Hoa Thành Cẩm vừa bực mình vừa buồn cười, đưa ngón trỏ dí trán ta nàng nàng nàng nửa ngày mới bảo, nếu đến Bích Thủy lâu uống trà nghe chuyện, ngay cả ông chủ như chàng cũng phải trả tiền, không có ngoại lệ.
Ta lập tức ỉu xìu.
Giết sáu kẻ kia, nhà của Thanh Loan hẳn không chịu để yên, nhưng ta đợi ngày này qua ngày khác, tình hình vẫn yên ổn, ta nghĩ rằng đây chỉ là sóng yên biển lặng trước cơn bão lớn, rốt cuộc đợi đến khi cạn kiệt kiên nhẫn đi hỏi Hoa Thành Cẩm, mới biết rằng bây giờ nhà của Thanh Loan đang cuống cuồng không lo nổi thân mình, tạm thời không phân tâm đối phó hai tên tiểu tốt không quan trọng như chúng ta.
Một tháng sau, chúng ta lên đường xuống phía Nam. Bồng Lai dường như đã trở thành tiên cảnh không thể đến được trong lòng ta, ta không muốn nói ước vọng này cho Hoa Thành Cẩm, để chàng đỡ phải bày ra thêm mấy trò khó lường. Nói không chừng đến khi chúng ta về già, có thể cùng nhau đến Bồng Lai ngắm biển.
Ta nói xin lỗi phu xe, đại ca, kéo dài thời gian của ngài như vậy, thật là có lỗi.
Phu xe không để tâm, ông ấy nói, cô nương, tiền xe của cô với công tử đủ để ta đánh xe cho hai người ba năm, một tháng chờ đợi vừa rồi quả thực không là gì cả.
Ta mím môi, người này đúng là chất phác.
Trên đường xuống Nam, tin tức cứ lần lượt được đưa đến, thế lực của gia tộc Thanh Loan khiến hoàng thất lo lắng, địa vị trăm năm của võ lâm thế gia có nguy cơ lung lay, ngay cả chuyện gả Thanh Loan cho Trần vương gia cũng không thể bảo vệ cả nhà họ.
Khi chúng ta tới thành Gia Châu đã là tháng tư, gió Nam ẩm ướt âm ấm phả vào mặt, vô cùng dễ chịu. Nhà của Thanh Loan rốt cuộc không còn sức chèo chống nữa, dưới sự chèn ép của triều đình và giậu đổ bìm leo của những võ lâm thế gia khác, giang hồ đệ nhất lỗ mãng cuối cùng cũng sụp đổ, tâm bệnh lớn của triều đình biến mất, giang hồ đi vào trạng thái rắn mất đầu…
Con đê dài ngàn dặm sụp đổ vì một hang kiến, câu này quả không sai. Có ai ngờ chỉ vì lúc đầu Thanh Loan ương bướng độc đoán, dần dần dẫn đến kết quả xấu nhất như thế này, có ai ngờ hai tên tiểu tốt không đáng kể đến như chúng ta lại có thể làm bật gốc rễ của giang hồ đệ nhất thế gia? Ta nằm trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nảy lên chút thương cảm, Hoa Thành Cẩm sáp lại gần nói, nương tử, chúng ta đến rồi.
Ta hất chàng sang một bên, nhíu mày, đừng đến đây, nóng lắm.
Hoa Thành Cẩm gào lên, nóng á? Mới tháng tư mà!
Thật ra là ta đang bực dọc, không biết vì sao, càng đến gần Gia Châu ta lại càng rối lên, giống như có chuyện gì còn chưa nghĩ được thông suốt, giống như có chuyện gì đã bị ta quên mất, giống như có chuyện gì ta không muốn đối mặt, nhưng đi theo tướng công nhân tinh này, sống ngày an nhàn dài lâu quá rồi nên trí nhớ cũng mờ nhạt dần…
Hoa Thành Cẩm hỏi ta, nàng định về thẳng Phó gia à?
Ta cắn môi suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu, ở khách sạn là được rồi. Ta không phải Phó Tĩnh Nhã thật, nếu về Phó gia sẽ cảm thấy bỡ ngỡ, đối mặt với bậc bề trên xa lạ, có lẽ ta không thể nảy sinh nổi chút ít cảm giác thân thiết… Loại tình thân này là thứ ta không thể giả tạo, càng không thể tổn thương lòng của người già… Ta có phần hối hận, có trời mới biết ta bị ma xui quỷ khiến gì lại nói muốn về Gia Châu, ta thấy Hoa Thành Cẩm cũng hồ đồ rồi. Có lẽ chàng vốn đã chẳng sáng suốt…
Ta tản bộ trên đường, thành Gia Châu trông vẫn vậy, thế mà thoắt cái đã hai năm, đường cái vẫn náo nhiệt, trước cửa hàng bạc kia, Tôn Thừa Nghiệp từng quát tháo ta trước mặt mọi người; đi thẳng theo phố này, đến chỗ rẽ có cây du kia là tòa nhà trước đây Tôn Thừa Nghiệp sắp xếp cho Dương Vi, không biết bây giờ ai đang ở; hàng thêu phổ thông kia, bên trong vẫn là mấy phụ nhân líu ríu nói chuyện, trong chớp mắt, ta cảm thấy hoảng hốt, những ngày đến Định Châu thật sự như một giấc mộng.
Bỗng nhiên ta thấy một người dường như là lão bộc trong Phó gia hướng nhìn bên này, theo bản năng ta sờ lên khăn che mặt, nhẹ thở hắt ra, cũng may còn chưa rơi. Liếc mắt thấy lão bộc đi sang hướng này, nếu hỏi chuyện thì chẳng phải ta sẽ bị lộ sao? Ta siết tay, quay người bỏ chạy.
Phía sau truyền đến tiếng kêu hơi khàn của lão bộc: “Cô nương, cô nương!”. Sau đó không gọi cô nương nữa, gọi thẳng: “Tiểu thư, tiểu thư!”.
Ta càng chột dạ.
Ta hổn hển mệt lử chạy về khách sạn, lại phát hiện Hoa Thành Cẩm đang nói cười tươi rói với một cô nương xinh đẹp e lệ, nhất thời lửa bốc lên, tên này đúng là vô tổ chức! Ta ho lớn hai tiếng trước mặt chàng, sau đó quay người về phòng.
Chỉ lát sau, Hoa Thành Cẩm cũng trườn vào trong. Thấy hành vi không đập bàn cũng không quăng ghế của ta thì có vẻ nghi hoặc khó hiểu, chàng lo sợ bất an hỏi, nương tử giận à? Cô nương kia là người quen của ta…
Ta cười lạnh, phải, người quen, sao ta có thể quên mình đã gặp chàng như thế nào chứ? Lúc ấy chàng đang bắt chuyện với cô nương trên đường nhỉ! Người quen của chàng trong thành Gia Châu hẳn là không ít!
Hoa Thành Cẩm ứa mồ hôi lạnh, gương mặt còn chột dạ hơn khi nãy ta bị lão bộc đuổi, chàng nói, nương tử đừng giận, đấy là chuyện trước kia rồi, bây giờ ta chỉ coi trọng nương tử.
Ta liếc ngọt chàng một cái, giọng lạnh hơn, chẳng lẽ chàng không biết ta đã là hoa tàn ít bướm? Xem ra mỹ danh của chàng không phải là tin đồn vô căn cứ!
Hoa Thành Cẩm lấy lòng bảo, y bất như tân nhân bất như cựu[1]… A, ý của ta là trên đời chỉ có nương tử là tốt, ta tuyệt đối không có lòng nào với các cô nương khác! Nhìn bộ dáng muốn thề muốn nguyền của chàng, ta cũng không tức giận thật, chỉ là cảm thấy cảnh tượng vừa rồi hơi chướng mắt thôi.
Thấy sắc mặt ta dịu đi, Hoa Thành Cẩm quay lưng lại phía ta, ngồi xổm xuống, nương tử, ta sai rồi, ta cõng nàng.
Trước mặt là Hoa Thành Cẩm, tất nhiên ta không moi ra được chút lòng thương hương tiếc ngọc gì, vỗ vỗ tấm lưng rộng của chàng nói, trời nóng!
Hoa Thành Cẩm tủi thân, trời còn chưa nóng! Vừa nói vừa quay đầu bĩu môi nhìn ta.
Ta cảm thấy bó tay, vồ thật mạnh vào lưng chàng, dù sao vết thương của chàng đã lành từ lâu. Ta đã bảo mà, chàng là đại phu, chắc chắn sẽ không phụ bạc bản thân, lành nhanh hơn tất cả mọi người!
Ta nói với chàng, vừa rồi ta gặp lão bộc của Phó gia.
Bước chân của chàng hơi loạng choạng, sao nàng không theo ông ấy về?
Ta đấm chàng một cái, ta về với ông ấy thì chàng làm sao bây giờ? Xem lại mỹ danh của chàng đi, ta rất sợ cha mẹ không chấp nhận chàng, sẽ chia rẽ vợ chồng chúng ta…
Chàng kêu thảm một tiếng, không thể nào chứ, nương tử?
Ta càng nghĩ càng thấy có thể, nói như đinh đóng cột, nhà của ta là dòng dõi thư hương, con rể như chàng quả thực là… rất không phù hợp…
Chàng tội nghiệp hỏi, vậy ta đổi thành thân phận của Hoa Thành Vân được không?
Ta giơ ngón trỏ quơ quơ trước mặt chàng, không thể nào, nếu trách thì trách trước đây chàng quá rêu rao trong thành Gia Châu, phàm ai có mắt đều nhớ được chàng.
Chàng không hé răng, rồi bỗng nhiên kêu lên một tiếng làm ta giật cả mình, còn chưa kịp chỉnh đốn chàng, đã nghe thấy chàng nói, nương tử, ta có một ý hay để tránh bị nhà nàng chia rẽ.
Ta rất ngạc nhiên, tên nhân tinh này lại nghĩ ra phương pháp đại nghịch bất đạo gì đây?
Lập tức chàng quăng ta lên giường thật mạnh, cười xấu xa nói, chờ chúng ta có con, nhà nàng chắc chắn sẽ không đuổi cha đứa bé ra ngoài…
Ta nhìn chàng căm tức, giữa ban ngày ban mặt!
Chàng không thèm để ý, sự cấp tòng quyền![2]
Đừng đến đây, nóng quá!
…
Đừng cởi quần áo, tổn hại thuần phong mỹ tục!
…
Đừng mạnh bạo như vậy!
…
Được rồi, cái cuối cùng này để ta tự cởi, được không?
*
Ta nghĩ hết cách, cuối cùng cũng rút ra nên liên hệ với Tiểu Thu, cô nương thông minh trước đây luôn ở bên lo nghĩ cho ta nay đã trở thành mẫu thân của một đứa trẻ.
Nhìn thấy ta, Tiểu Thu dường như không tin nổi vào hai mắt mình, nàng dụi dụi mắt, rồi dụi tiếp, sau đó nhảy dựng lên vui mừng như một đứa nhỏ, kéo tay ta kêu ầm ĩ, là tiểu thư là tiểu thư. Vừa nói vừa chảy nước mắt, đúng là tiểu thư, tiểu thư, Tiểu Thu còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại người nữa.
Ta vỗ tay nàng nói, em xem mình kìa, còn khóc sao, bây giờ em đã là bà mẹ một con rồi, sao có thể cư xử không chín chắn vậy chứ? Vừa khóc vừa cười như con cún nhỏ đi tiểu!
Nàng vẫn khóc, nàng nói, tiểu thư nói mà không làm, bây giờ mới đến gặp Tiểu Thu, Tiểu Thu cực kỳ nhớ tiểu thư, lúc Tiểu Thu sinh Tiểu Bảo đau muốn chết tiểu thư cũng không ở bên cạnh… Em nghĩ cả đời này sẽ không gặp tiểu thư nữa…
Tiểu Bảo tất nhiên là đứa bé Tiểu Thu mới sinh, đã được sáu tháng, tròn trịa trắng trẻo rất đáng yêu. Ta đau lòng lau nước mắt của cô nương ngốc này, giọng nói cũng không khỏi nghẹn ngào, bây giờ ta đến cũng không coi là quá muộn mà, đừng khóc đừng khóc, em xem hai chúng ta cùng ôm đầu khóc lóc thì giống cái gì chứ?
Tiểu Thu ngắm ta, nước mắt vừa ngừng lại muốn rơi xuống, nàng nói, tiểu thư gầy đi, chắc ở bên ngoài chịu nhiều khổ sở, nếu có Tiểu Thu ở bên thì chắc chắn tiểu thư sẽ không phải khổ…
Ta sa sầm mặt, em theo ta thì Tiểu Bảo sinh ra thế nào? Có em đi theo chẳng lẽ ta sẽ không màn trời chiếu đất sao? Ngốc! Ta dí trán nàng.
Tiểu Thu ôm trán bĩu môi, tiểu thư lần này về sẽ không đi nữa phải không? Giọng nói có vẻ làm nũng và lấy lòng.
Cô nương ngốc học đâu được bộ dáng này thế? Ta cười phá lên, Tiểu Thu đỏ mặt, thật là đáng yêu.
Sau một hồi kích động ngắn ngủi, Tiểu Thu nhắc lại câu hỏi trước, giọng nói dè dặt, tiểu thư, lần này người trở về sẽ không đi nữa à?
Ta nhướng mày, sao lại không di nữa? Tiểu Thu à, chắc em không biết ta lập gia đình rồi, gả đến biên cương đất Bắc, chính là Định Châu.
Nói xong liền thấy Tiểu Thu tỏ vẻ bi thương, tiểu thư, Bắc cương khổ lắm phải không, đường xá cũng rất vất vả?
Nha đầu kia nghĩ gì vậy? Ta nghiêng đầu nghĩ, chẳng lẽ Tôn Thừa Nghiệp không kể chuyện ta lập gia đình ở thành Định Châu ra ư?
Tiểu Thu chầm chậm lên tiếng, cô gia… Nàng cẩn thận liếc nhìn ta một cái, dừng chốc lát mới tiếp tục, hắn không được như trước đây nữa, nếu năm đó hắn mang vẻ ngoài này gặp tiểu thư, chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ không phải thế này… Năm trước thiếu gia đi tìm người, rốt cuộc lại bị thổ phỉ ở phương Bắc bắt cóc, thổ phỉ muốn gia sản của Tôn gia, lão gia tức giận đến mức suýt phát bệnh.
Tiểu thư… Nếu người không hài lòng với cuộc sống bây giờ thì trở lại đi, hai năm nay lão gia luôn muốn thu xếp hôn sự cho thiếu gia, nhưng thiếu gia vẫn mong tìm người về đây, đến bây giờ cũng không lấy người khác…
Ta xua đi sự khó chịu trong lòng, cười nói với Tiểu Thu, sao em lại bảo ta sống không tốt? Tướng công hiện tại rất thương ta, có phải tiếng ‘cô gia’ kia của em cần phải đổi người không?
Tiểu Thu bĩu môi, tiểu thư, nếu người sống tốt thì sao lại gầy như vậy?
Gầy? Ta bất giác sờ sờ thịt trên lưng, cười khổ bảo, Tiểu Thu, có phải em muốn thấy ta biến thành một con heo mới không bảo ta gầy không?
Tiểu Thu mím môi, rốt lại thì tiểu thư có định về hay không?
Ta gõ đầu nàng nói, còn chưa gặp cô gia mới mà em đã thiên vị rồi, chẳng hiểu Tôn gia làm gì mà em cứ khăng khăng một lòng thế, chắc là tên họ Lâm kia chuốc mê hồn dược cho em, để đấy ta sẽ tìm hắn tính sổ!
Tiểu Thu xấu hổ, giữ chặt tay áo ta không nói gì.
Ta hỏi Tiểu Thu tình hình của Phó gia, đặc biệt là sau khi ta rời đi.
Tiểu Thu bảo, Phó lão gia tự trách mình, phu nhân cũng ốm nặng một đợt. Phó gia cũng phái người đi tìm tiểu thư, suýt chút nữa báo cáo lên triều đình, nhưng sợ ảnh hưởng đến danh dự của người nên không làm nữa. Nghe nói Phó lão gia và phu nhân cả ngày rầu rĩ không vui, đã một thời gian dài Phó gia không bố thí…
Ta nhíu mày, sau khi gả con gái đến Tôn gia rồi thì không quan tâm, chẳng lẽ là ta trách nhầm bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ vì muốn tốt cho Phó Tĩnh Nhã nên mới không có chút tin tức nào? Chẳng lẽ bọn họ vì muốn tốt cho Phó Tĩnh Nhã nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện hoang đường của Tôn Thừa Nghiệp?
Sau một ngày hàn huyên chuyện Đông chuyện Tây với Tiểu Thu, biết tướng công của nàng rất thương nàng, sau khi ta rời Tôn gia cũng không bạc đãi nàng, ta liền yên lòng, nói với nàng ta phải về, nếu không người nhà sẽ lo lắng.
Tiểu Thu ôm Tiểu Bảo, đột nhiên tùy hứng nói hôm nay muốn ở lại với ta. Ta lắc đầu, hai năm không thấy, lá gan của nha đầu này ngày càng to, chắc chắn là vì tướng công nhà nàng chiều quen rồi.
Ta cười ghẹo nàng, em bỏ được tướng công nhà mình hả?
Tiểu Thu vẫn có phần chần chừ, nhìn ta một lát, cắn răng nói, ai thèm tiếc chàng!
Ừm. Ta ra vẻ tự hỏi, em bỏ được tướng công của em, nhưng tướng công nhà ta lại lưu luyến ta, em muốn ở lại cũng phải hỏi xem chàng có đồng ý hay không đã…
Tiểu thư… Tiểu Thu biến sắc, lo lắng nói, sao người vẫn như trước vậy? Cô gia nói gì liền nghe nấy, cho dù không muốn cũng miễn cưỡng làm, chừng nào tiểu thư mới bỏ được tật xấu này?
Ta không ngờ Tiểu Thu sẽ nói như vậy, lại nghĩ hẳn trước đây Tiểu Thu vẫn vô cùng tự trách về chuyện Phó Tĩnh Nhã gả vào Tôn gia, mà thực ra chuyện này có liên quan lớn đến nàng đâu? Chẳng qua Phó Tĩnh Nhã mờ quáng trong tình yêu, làm chuyện ngốc nghếch mà thôi, không liên quan đến người khác, cần gì tự trách?
Ta còn chưa kịp giải thích đã thấy Tiểu Thu tiếp tục, vậy hôm nay em không về, phải giúp tiểu thư xem cô gia mới này có đáng để tiểu thư thích hay không! Nàng nhìn thẳng vào ta, kiên định nói, tiểu thư, lần này bất kể thế nào người cũng phải nghe em!
Ta cứng họng, nghĩ rằng nếu em thấy Hoa Thành Cẩm chắc chắn là ngàn vạn lần không ưng. Vừa hay không hiểu sao Tiểu Bảo khóc òa lên, dỗ thế nào cũng không nín. Ta chớp thời cơ nói, nhìn xem, ngay cả Tiểu Bảo cũng đòi cha, em còn dám nói em không nhớ tên họ Lâm kia à?
Tiểu Thu đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Ta bảo, dù sao ta vẫn còn ở Gia Châu một thời gian dài, em muốn gặp cô gia mới cũng không cần gấp gáp ngay bây giờ, lần sau còn có dịp, em xem đứa bé khóc thế này rồi, ta không phải mẹ còn đau hết cả lòng, huống chi là em? Lo lắng cho đứa bé thì đừng lôi thôi nữa, mau mau về tìm người khám cho bé xem thế nào thì hơn.
Dưới sự khuyên bảo của ta, rốt cuộc Tiểu Thu đã chịu đồng ý đi về. Ta ôm trán, Hoa Thành Cẩm ơi, phỏng chừng ngay cả cửa của Tiểu Thu chàng còn không qua nổi, làm sao qua được cửa của Phó gia đây?
Ta bưng chén trà Thiết Quan Âm của Bích Thủy lâu, nghe người thuyết thư nói chuyện mới trên giang hồ, về ta và Hoa Thành Cẩm. Theo lời đồn đại, tên hái hoa tặc mà ai cũng muốn diệt trừ rốt cuộc đã ‘lãng tử quay đầu’ cưới vợ rồi, hơn nữa còn bị quản lý trở nên ngoan ngoãn dễ bảo. Mọi người ai cũng vỗ tay tán thưởng, ca ngợi rằng nữ tử này quả là hiếm có, giải quyết một mối họa lớn cho giang hồ.
Ta nhíu mày, lúc về nên nói cho Hoa Thành Cẩm, người thuyết thư nhà chàng ba hoa chích chòe quá, tả ta như một nữ anh hùng hy sinh vì nghĩa vậy, ta không thích làm nữ anh hùng, nếu bảo là nữ thổ phỉ nghe còn xuôi tai.
/87
|