Chu Vận xem tivi được một lúc đã cảm thấy chán, lúc định lên tầng thì mẹ nhắc nhở cô tối nay phải thức đón giao thừa.
Còn phải thức đón giao thừa ạ? Chu Vận nào có lòng dạ nào giao với chẳng thừa, viện cớ, Con buồn ngủ rồi.
Nói bậy. Mẹ liếc sang cô, Mấy giờ mà ngủ, bình thường đọc truyện vô bổ cũng có thể thức suốt đêm mà.
Chu Vận thấp thỏm ngồi trên sô pha như ngồi bàn chông. Đến mười một giờ rưỡi, mẹ đã buồn ngủ. Ba đẩy mẹ bảo mẹ nghỉ ngơi sớm đi thôi. Mẹ cô ngáp dài đi lên tầng, vẫn không quên dặn dò Chu Vận: Nhất định phải thức đón giao thừa, 12 giờ phải đến phòng thờ khấn vái đấy.
Chu Vận nghiêm túc ngồi yên đến mười hai giờ. Vào vài giây cuối cùng khi nhóm nghệ sĩ xếp hàng ngang đếm ngược trên tivi, Chu Vận cũng đứng dậy.
Phòng thờ nhà cô sửa từ phòng kho ở phía Bắc tầng ba, vì bà ngoại cô tin Phật, nên thỉnh thoảng... mẹ cũng tin. Vừa bước vào phòng đã thấy u ám, mùi đàn hương sực nức.
Chu Vận quỳ trên đệm, nhìn đồng hồ, đã đúng mười hai giờ. Làm theo yêu cầu của mẹ, cô dập đầu lạy tượng Phật ba cái, chuẩn bị cầu khấn.
Lúc cúi lạy, sợi dây chuyền thánh giá trên cổ thõng xuống, Chu Vận sửng sốt. Cô gần như đã quên mất... Trên thực tế quả thật cô thường xuyên quên béng rằng mình còn đeo sợi dây chuyền này. Sợi dây rất cũ, kiểu dáng cũng không độc đáo, mới mẻ gì, được làm bằng kim loại rẻ tiền, giờ mặt ngoài đã bị tróc lớp mạ.
Chu Vận không còn nhớ rõ dáng vẻ chủ nhân của sợi dây chuyền này nữa, mỗi khi cô nhớ lại trong đầu chỉ xuất hiện một bóng dáng mờ mờ. Cô bé kia kiêu ngạo như một con khổng tước.
Cô lại bỏ dây chuyền vào cổ áo, sau đó phát hiện hình như mình đã quên cầu khấn rồi. Thôi bỏ đi!
Mười hai giờ là lúc pháo hoa rực rỡ nhất, Chu Vận đi ra khỏi phòng thờ, gọi hai tiếng vọng xuống tầng dưới, giọng ba cô truyền đến từ phòng ngủ: Ba mẹ ngủ trước, con cũng nghỉ sớm đi.
Chu Vận đáp lời: Vâng.
Cuối cùng đêm tối đã vén bức màn lên. Chu Vận trở về phòng, khóa trái cửa, ngoài cửa sổ pháo hoa nổ đì đùng, hoa lửa ngợp trời. Cô nằm trên giường ngơ ngẩn chốc lát, sau đó đi đến phòng tắm. Đến khi cô tắm xong, sấy khô tóc, dọn dẹp gọn gàng tất cả mọi thứ rồi đi ra thì đã đến một giờ sáng.
Cô tiện tay ném khăn tắm xuống sàn, đi chân trần đến trước tủ quần áo. Cô tìm kiếm bên trong, cuối cùng lấy ra chiếc váy trắng tinh mới mua.
Thay váy xong, Chu Vận nhìn vào gương, nhẹ nhàng thoa một lớp phấn lên mặt, tô son nước màu hồng nhạt. Cô chớp mắt ngắm mình trong gương, rồi trở về giường lẳng lặng ngồi đợi.
Trên đời này, chờ đợi là việc khó chịu nhất. Rõ ràng âm thanh rền trời ngoài cửa sổ nhưng cô lại loáng thoáng nghe thấy nhịp tim đập của mình đang đập rộn rã. Ngón tay đan vào nhau rất chặt, đã vậy còn đổ mồ hôi.
Kích thích quá... Cô mím môi, mẹ nó kích thích thật.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, âm thanh bên ngoài từ từ lắng xuống. Thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ giòn giã truyền đến từ phương xa, nhắc nhở mọi người đây là một đêm đặc biệt và nó vẫn chưa kết thúc.
Đến hai giờ, Chu Vận đứng lên, cầm túi của mình, rón rén rời phòng. Chân đi trên nền nhà như thể hồn ma đang lướt.
Trong nhà vô cùng im ắng, ba mẹ cô đều đã ngủ say, không hề bị tiếng pháo ảnh hưởng. Cô xuống tầng một, lấy đôi giày cao gót trong tủ ra, nhưng không lập tức mang vào.
Cô nhón chân mở cửa nhà, khẽ khàng đi ra ngoài. Chân bước lên thềm đá lạnh buốt, lạnh đến mức từng lỗ chân lông đều se lại. Cô không dám xuýt xoa, đứng ở cửa suốt hai phút.
Sau khi xác định ba mẹ đều đã ngủ say, Chu Vận mới dám mang giày vào, quay đầu đi.
Đối diện với cảnh trăng tuyết trắng xóa, cô hít sâu một hơi, nhảy xuống bậc thềm, đi ra ngoài phố.
Trên đường đã không còn bóng người nhưng có rất nhiều xác pháo vứt lại, giẫm lên đó vô cùng mềm mại, tựa như tuyết vậy.
Bộ váy của Chu Vận mặc vào đêm đông khuya khoắt thế này thì hơi lạnh. Chiếc ba lô của cô chỉ như một chiếc áo khoác mỏng nhưng cô hoàn toàn không muốn thay nó đi.
Trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được tâm trạng của Lý Tuân hôm đến phòng tranh. Vừa nghĩ đến hôm ấy, chân Chu Vận vô thức bước nhanh hơn. Càng lúc càng nhanh cho đến khi cất bước chạy băng băng. Tóc và vạt váy tung bay theo nỗi kích động trào dâng trong lòng.
Đồng hồ đã điểm quá nửa đêm, cô là con thuyền duy nhất lênh đênh trên biển đêm mịt mùng. Phố Lập Hoa chỉ cách nhà Chu Vận hai con phố, nơi này tập trung rất nhiều khách sạn, nhà hàng nhỏ và hằng hà những cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Chu Vận biết vị trí của khách sạn Lập Hoa, cô chạy một mạch đến đó. Trong đại sảnh có nhóm người đang tụ tập đánh bài với nhau, vừa liếc mắt đã thấy ngay mái tóc vàng rực kia.
Rốt cuộc dự án đã hoàn thành, cậu không phải chịu khổ chịu cực như thể phải trả mối thâm thù đại hận nữa, cuối cùng đã biết cười.
Anh chàng tóc vàng nào đó đang xắn tay áo chuẩn bị đánh ra con át chủ bài, hành động lưu loát bị một tiếng gọi cắt ngang.
Lý Tuân!
Cậu khựng lại hai giây, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt đắc thắng biến thành ngây ra như phỗng, kinh ngạc nhìn cô từ đầu đến chân, cuối cùng thốt ra hai chữ cảm khái rất khẽ: Khỉ thật...
Dáng vẻ Lý Tuân nghiêng đầu, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn giữ tư thế rút bài quả thật trông khá buồn cười khiến Chu Vận cười rộ lên, mà ngay cả chính cậu cũng bật cười.
Cuối cùng là đánh quân gì, có đánh nữa không hả? Người tiếp theo giục cậu.
Lý Tuân vứt bài trong tay: Xin lỗi, không đánh nữa.
Sao thế hả?
Lý Tuân nhún vai, bất đắc dĩ nói: Gấu đến rồi. Cậu bỏ hết tiền thắng bài vào giữa, Không nhiều lắm, mọi người cứ lấy mua thuốc hút.
Cậu thắng nhiều nhất trong bàn, bây giờ trả tiền lại, mọi người liền rối rít chúc cậu năm mới vui vẻ. Lúc xào bài lại lần nữa, họ thừa dịp ngó nghiêng phía sau cậu, ai cũng mang vẻ cười cợt, có người còn nháy mắt với Lý Tuân: Còn rề rà làm gì, mau lên phòng đi.
Lý Tuân đứng dậy trong tiếng cười khà khà, đắc ý đi đến trước mặt Chu Vận.
Chu Vận chợt nảy ra ý tưởng xấu, khẽ bước đến nhỏ giọng nói: Nếu bây giờ tôi quay về thì cậu có bị mất mặt không?
Có đấy. Cậu cúi đầu, mặt tươi cười, Công chúa điện hạ muốn bỏ đi sao?
Chu Vận nhếch môi: Còn phải xem biểu hiện của cậu nữa.
Bao cô hài lòng.
Chu Vận nhướng mày.
Lý Tuân hỏi: Còn đi nữa không?
... Cô nhỏ giọng, Vậy khoan đi đã.
Lý Tuân khom người, nói bên tai cô với giọng bỡn cợt: Tạ chủ long ân.
Chu Vận nén cười, đi lên tầng với Lý Tuân, mới vừa đi đến nửa cầu thang đã nghe thấy người bên dưới nhao nhao. Mặt cô hơi nóng, năm mới thật vui vẻ.
Quy mô khách sạn Lập Hoa tương đối nhỏ, lối đi chật hẹp, chủ yếu là phòng đơn. Lý Tuân lấy chìa khóa ra mở cửa, Chu Vận đứng phía sau yên lặng chờ. Cô trộm nhìn cậu, trong hành lang chật chội, dưới ánh đèn mờ tối trông vóc dáng cậu rất cao, như thể gần bằng với khung cửa.
Cửa mở ra, Lý Tuân nghiêng người, quay đầu nói với Chu Vận: Mời công chúa vào.
Chu Vận bước vào phòng, nhìn lướt một vòng: Bừa bộn quá.
Cậu cười cười, vứt chìa khóa lên bàn.
Tôi đi rửa mặt cái đã.
Hôm nay Lý Tuân dường như rất độ lượng. Chu Vận cố gắng tìm một chỗ có thể ngồi trong phòng.
Căn phòng này thật sự quá bừa bãi, không phải cậu mới đến hôm nay sao, rất khó tưởng tượng một người có thể khiến căn phòng rối thành ra thế này chỉ trong vòng một ngày. Cậu không mang vali, chiếc túi thể thao màu đen trong góc tường đã kéo ra một nửa, quần áo bên trong vo tròn cả lại.
Lý Tuân ra khỏi phòng vệ sinh: Đứng đấy làm gì, ngồi đi.
Cậu bảo tôi ngồi đâu bây giờ.
Lý Tuân vừa lau tay vừa nhìn xung quanh, cuối cùng hất cằm về một phía.
Đấy.
Giường á?
Đó là chiếc giường đơn kê sát tường.
Thôi đi! Chu Vận đi qua giải cứu chiếc ghế bị đống quần áo chôn vùi bên dưới, nhường giường lại cho Lý Tuân ngồi. Chiếc ghế khá cao, Chu Vận rất hài lòng khi có thể nhìn bao quát được xung quanh.
Phòng cậu lộn xộn quá. Cô lại nói.
Ừ.
Giống như chuồng heo vậy.
Ừ.
Cô chê bai không hề nể tình, ngược lại chỉ nhận được từng tiếng đồng ý thản nhiên từ cậu.
Điệu này không đúng cho lắm! Hôm nay cậu hiền lành đến lạ. Bất kể là có thật sự tán đồng với đánh giá của Chu Vận hay không, tóm lại Lý Tuân hoàn toàn không có ý đấu võ mồm, cô nói gì cậu đều đồng ý tất. Lẽ nào cậu hoàn toàn không để ý đến chăng?
Cậu ngáp dài, đưa tay lấy gói thuốc. Trong lúc Chu Vận đang nghĩ vẫn vơ, Lý Tuân gõ điếu thuốc hai cái trên mu bàn tay rồi ngước mắt lên.
Đứng lên đi.
Gì cơ?
Đứng lên cho tôi ngắm nào.
Chu Vận đã biết được đại khái cậu muốn làm gì rồi, cô từ từ đứng dậy. Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn cậu từ trên xuống như thế.
Cậu châm thuốc, nương theo ánh sáng mờ tối ngắm kỹ cô.
Chu Vận không dám nhìn thẳng vào cậu mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là con đường ban nãy cô đến đây. Cô nhìn hàng cây đã rụng sạch lá trên con đường, trong đầu lại suy nghĩ miên man.
Cậu thích chiếc váy này không? Chắc là thích rồi, nếu không sao lại bảo cô đứng lên? Cô phải cảm ơn đôi mắt thẩm mỹ trang nhã của mẹ mình đây.
Đừng hóp bụng nữa, bụng cô có nhiều mỡ đâu.
Chu Vận á khẩu. Cậu có thể nào đừng làm hỏng cảnh thơ mộng thế không? Đã biết là cậu không thể nào hiền lành cho cô chiếm ưu thế vậy mà.
Chu Vận nản lòng, không nhịn được lườm cậu một cái. Kết quả trong khoảnh khắc đó, cô trùng hợp thấy Lý Tuân đang cúi đầu.
Cậu đang cúi đầu giấu đi nụ cười nhưng không thề nào giấu được hết. Khóe miệng vẫn còn vương lại nét dịu dàng, trong làn khói mờ ảo khiến tâm hồn người ta rung động.
Tim Chu Vận đập thình thịch, cô quay đầu đi, hi vọng có thể tìm để tài để nói sang chuyện khác. Cô bỗng thấy một chiếc bát nhựa đặt bên máy tính, giật mình nói: Buổi tối cậu ăn cái này à?
Ừ.
Tết nhất mà cậu ăn mì cay á?
Không được sao?
Cậu...
Lời còn chưa dứt thì điện thoại di động đã rung lên khiến Chu Vận giật bắn. Cô lấy ra xem, khi nãy trước khi ra ngoài cô sợ muộn giờ về nên cài hẹn giờ thông báo nửa giờ một lần, bây giờ đã vang lên lần thứ hai rồi.
Mấy giờ phải về. Lý Tuân điềm nhiên hỏi.
Chu Vận ngẩng đầu: ... Trước bốn giờ rưỡi là được.
Đã hơn ba giờ rồi, thời gian không còn lại bao nhiêu nữa. Tối nay thật sự trôi qua nhanh quá.
Chu Vận còn đang suy tư thì một món đồ trông giống trang giấy bay đến. Cô chụp lấy theo phản xạ: Gì thế?
Lý Tuân cởi giày, lên giường, tựa lưng vào vách tường, ngáp một cái: Cống phẩm.
Bao lì xì à?
Mỏng thế. Chu Vận sờ thử, tỏ vẻ khinh thường trắng trợn, Không phải cậu nói bao tôi hài lòng sao?
Lý Tuân nhướng mày, không lên tiếng. Chu Vận vểnh ngón út lên mở bao lì xì ra, có một thứ liền rơi ra ngoài, đó là một tấm thẻ.
Ơ!
Sau này nó là thẻ lương đấy. Lý Tuân vươn tay, Chu Vận đem chiếc gạt tàn trên bàn đến, cậu gạt tàn thuốc xong lại nói, Tôi đã gửi một phần tiền của dự án Lam Quan vào đó.
Chu Vận: Mật khẩu là gì?
Sáu số tám.
Quá tầm con mẹ nó thường!
Chu Vận cất thẻ, kéo ghế lại gần hơn, nói với Lý Tuân: Kể tôi nghe chuyện cậu đến Lam Quan đi. Cậu đã nói với họ thế nào? Họ thích ứng dụng của chúng ta không?
Lý Tuân tỏ vẻ khinh thường: Lớn cỡ này rồi còn nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ à.
Cô đá vào cạnh giường, Lý Tuân hơi khó xử: Kể chuyện vào những lúc thế này quả thật không phải là phong cách của tôi.
Chu Vận lặng thinh nhìn cậu. Sau khi nhìn nhau ba giây, Lý Tuân khẽ thở dài: Được rồi...
Cậu bắt đầu kể lại chuyện xảy ra mấy ngày qua. Chu Vận phát hiện mình rất thích nghe cậu kể chuyện, ngoại trừ giọng nói dễ nghe, thì còn là vì giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên quyết toát ra trong lúc lơ đãng của cậu.
Chu Vận hỏi: Lúc cậu đến đó có sợ không?
Lý Tuân: Sao phải sợ?
Một mình cậu...
Lý Tuân đưa tay chống mặt: Tôi đã tính toán cả rồi...
Là sao?
Từ lần đầu tiên tôi xem sách lập trình ở nhà người ta đến nay đã mười năm rồi. Lý Tuân thờ ơ nói, Tôi dùi mài kinh sử mười năm, sao có thể vô cớ bị một ứng dụng cỏn con của xưởng thực phẩm dọa sợ chứ! Nói xong cậu nhìn Chu Vận trêu chọc, Đâu giống cô công chúa nào đó bị dọa sợ đến mức chột dạ khó thở trong phòng thi.
Chu Vận nghẹn lời. Chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này không?
Chu Vận lại hỏi Lý Tuân các chi tiết, Lý Tuân hạ thấp đám lãnh đạo cấp cao của Lam Quan hết lần này đến lần khác, cô nghe thấy mà buồn cười.
Cậu dừng lại giây lát, Chu Vận cười nhìn cậu: Sao thế?
Không có gì. Lý Tuân hơi nheo mắt nghiêng người tựa vào gối, vu vơ nói, Tôi chia tay với Thôi Hương Quân rồi.
Ai?
Thôi Hương Quân.
Chu Vận vẫn không hiểu: Đó là ai?
Lý Tuân mặt mày tối sầm, tức giận nói: Juliet.
À, hóa ra cô ta tên là Thôi Hương Quân. Tên bạn gái của cậu sao đều thuộc kiểu phong cách văn nhã thế.
Chu Vận gật đầu.
Lý Tuân hỏi: Cô có gì muốn nói không?
Chu Vận: Trông cậu cũng không có vẻ đau buồn, tôi đâu cần an ủi cậu.
Lý Tuân cười khẩy, liếm môi, cơn buồn ngủ khiến ánh mắt cậu càng thêm đầy thâm ý. Chu Vận bị cậu nhìn như thế phải dời mắt đi. Mà quay đi cũng vô ích, mặt vẫn còn nóng bừng kia kìa.
Cô khẽ nói: Tôi vào phòng vệ sinh một lát.
Cô nhìn chằm chằm mình trong gương ở nhà vệ sinh, cẩn thận vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, sau đó rửa tay bằng nước lạnh buốt rồi lau khô, vỗ vào mặt để hạ nhiệt độ.
Đêm tối quả là mê hoặc lòng người.
Chu Vận không biết mình lề mề trong phòng vệ sinh bao lâu, đến khi cô ra ngoài thì phát hiện Lý Tuân đã ngủ mất rồi. Cô rón rén đi đến, định xem cậu có phải đang giả vờ ngủ hay không, sau đó phát hiện là không phải.
Cậu cũng đã cố gắng, đã rửa mặt, đã hút thuốc nhưng vẫn không chống lại được cơn mệt mỏi. Chu Vận ngồi trước mặt cậu, ngắm nhìn không hề kiêng dè.
Mặt cậu gầy gầy, cộng thêm đôi mắt hai mí, lúc tỉnh thì mang vẻ sắc bén, chỉ có khi ngủ mới có vẻ ngoan hiền.
Tay Lý Tuân đặt bên giường, thon dài đẹp đẽ. Chu Vận vươn một ngón tay ra, định đan vào giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu, nhưng thử vài lần đều không tìm được góc độ tốt. Lý Tuân cử động, Chu Vận liền vội vàng rụt tay lại.
Điện thoại di động lại rung lên. Chu Vận cười với Lý Tuân còn đang đắm mình trong giấc ngủ say.
Thôi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian mà.
Còn phải thức đón giao thừa ạ? Chu Vận nào có lòng dạ nào giao với chẳng thừa, viện cớ, Con buồn ngủ rồi.
Nói bậy. Mẹ liếc sang cô, Mấy giờ mà ngủ, bình thường đọc truyện vô bổ cũng có thể thức suốt đêm mà.
Chu Vận thấp thỏm ngồi trên sô pha như ngồi bàn chông. Đến mười một giờ rưỡi, mẹ đã buồn ngủ. Ba đẩy mẹ bảo mẹ nghỉ ngơi sớm đi thôi. Mẹ cô ngáp dài đi lên tầng, vẫn không quên dặn dò Chu Vận: Nhất định phải thức đón giao thừa, 12 giờ phải đến phòng thờ khấn vái đấy.
Chu Vận nghiêm túc ngồi yên đến mười hai giờ. Vào vài giây cuối cùng khi nhóm nghệ sĩ xếp hàng ngang đếm ngược trên tivi, Chu Vận cũng đứng dậy.
Phòng thờ nhà cô sửa từ phòng kho ở phía Bắc tầng ba, vì bà ngoại cô tin Phật, nên thỉnh thoảng... mẹ cũng tin. Vừa bước vào phòng đã thấy u ám, mùi đàn hương sực nức.
Chu Vận quỳ trên đệm, nhìn đồng hồ, đã đúng mười hai giờ. Làm theo yêu cầu của mẹ, cô dập đầu lạy tượng Phật ba cái, chuẩn bị cầu khấn.
Lúc cúi lạy, sợi dây chuyền thánh giá trên cổ thõng xuống, Chu Vận sửng sốt. Cô gần như đã quên mất... Trên thực tế quả thật cô thường xuyên quên béng rằng mình còn đeo sợi dây chuyền này. Sợi dây rất cũ, kiểu dáng cũng không độc đáo, mới mẻ gì, được làm bằng kim loại rẻ tiền, giờ mặt ngoài đã bị tróc lớp mạ.
Chu Vận không còn nhớ rõ dáng vẻ chủ nhân của sợi dây chuyền này nữa, mỗi khi cô nhớ lại trong đầu chỉ xuất hiện một bóng dáng mờ mờ. Cô bé kia kiêu ngạo như một con khổng tước.
Cô lại bỏ dây chuyền vào cổ áo, sau đó phát hiện hình như mình đã quên cầu khấn rồi. Thôi bỏ đi!
Mười hai giờ là lúc pháo hoa rực rỡ nhất, Chu Vận đi ra khỏi phòng thờ, gọi hai tiếng vọng xuống tầng dưới, giọng ba cô truyền đến từ phòng ngủ: Ba mẹ ngủ trước, con cũng nghỉ sớm đi.
Chu Vận đáp lời: Vâng.
Cuối cùng đêm tối đã vén bức màn lên. Chu Vận trở về phòng, khóa trái cửa, ngoài cửa sổ pháo hoa nổ đì đùng, hoa lửa ngợp trời. Cô nằm trên giường ngơ ngẩn chốc lát, sau đó đi đến phòng tắm. Đến khi cô tắm xong, sấy khô tóc, dọn dẹp gọn gàng tất cả mọi thứ rồi đi ra thì đã đến một giờ sáng.
Cô tiện tay ném khăn tắm xuống sàn, đi chân trần đến trước tủ quần áo. Cô tìm kiếm bên trong, cuối cùng lấy ra chiếc váy trắng tinh mới mua.
Thay váy xong, Chu Vận nhìn vào gương, nhẹ nhàng thoa một lớp phấn lên mặt, tô son nước màu hồng nhạt. Cô chớp mắt ngắm mình trong gương, rồi trở về giường lẳng lặng ngồi đợi.
Trên đời này, chờ đợi là việc khó chịu nhất. Rõ ràng âm thanh rền trời ngoài cửa sổ nhưng cô lại loáng thoáng nghe thấy nhịp tim đập của mình đang đập rộn rã. Ngón tay đan vào nhau rất chặt, đã vậy còn đổ mồ hôi.
Kích thích quá... Cô mím môi, mẹ nó kích thích thật.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, âm thanh bên ngoài từ từ lắng xuống. Thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ giòn giã truyền đến từ phương xa, nhắc nhở mọi người đây là một đêm đặc biệt và nó vẫn chưa kết thúc.
Đến hai giờ, Chu Vận đứng lên, cầm túi của mình, rón rén rời phòng. Chân đi trên nền nhà như thể hồn ma đang lướt.
Trong nhà vô cùng im ắng, ba mẹ cô đều đã ngủ say, không hề bị tiếng pháo ảnh hưởng. Cô xuống tầng một, lấy đôi giày cao gót trong tủ ra, nhưng không lập tức mang vào.
Cô nhón chân mở cửa nhà, khẽ khàng đi ra ngoài. Chân bước lên thềm đá lạnh buốt, lạnh đến mức từng lỗ chân lông đều se lại. Cô không dám xuýt xoa, đứng ở cửa suốt hai phút.
Sau khi xác định ba mẹ đều đã ngủ say, Chu Vận mới dám mang giày vào, quay đầu đi.
Đối diện với cảnh trăng tuyết trắng xóa, cô hít sâu một hơi, nhảy xuống bậc thềm, đi ra ngoài phố.
Trên đường đã không còn bóng người nhưng có rất nhiều xác pháo vứt lại, giẫm lên đó vô cùng mềm mại, tựa như tuyết vậy.
Bộ váy của Chu Vận mặc vào đêm đông khuya khoắt thế này thì hơi lạnh. Chiếc ba lô của cô chỉ như một chiếc áo khoác mỏng nhưng cô hoàn toàn không muốn thay nó đi.
Trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được tâm trạng của Lý Tuân hôm đến phòng tranh. Vừa nghĩ đến hôm ấy, chân Chu Vận vô thức bước nhanh hơn. Càng lúc càng nhanh cho đến khi cất bước chạy băng băng. Tóc và vạt váy tung bay theo nỗi kích động trào dâng trong lòng.
Đồng hồ đã điểm quá nửa đêm, cô là con thuyền duy nhất lênh đênh trên biển đêm mịt mùng. Phố Lập Hoa chỉ cách nhà Chu Vận hai con phố, nơi này tập trung rất nhiều khách sạn, nhà hàng nhỏ và hằng hà những cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Chu Vận biết vị trí của khách sạn Lập Hoa, cô chạy một mạch đến đó. Trong đại sảnh có nhóm người đang tụ tập đánh bài với nhau, vừa liếc mắt đã thấy ngay mái tóc vàng rực kia.
Rốt cuộc dự án đã hoàn thành, cậu không phải chịu khổ chịu cực như thể phải trả mối thâm thù đại hận nữa, cuối cùng đã biết cười.
Anh chàng tóc vàng nào đó đang xắn tay áo chuẩn bị đánh ra con át chủ bài, hành động lưu loát bị một tiếng gọi cắt ngang.
Lý Tuân!
Cậu khựng lại hai giây, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt đắc thắng biến thành ngây ra như phỗng, kinh ngạc nhìn cô từ đầu đến chân, cuối cùng thốt ra hai chữ cảm khái rất khẽ: Khỉ thật...
Dáng vẻ Lý Tuân nghiêng đầu, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn giữ tư thế rút bài quả thật trông khá buồn cười khiến Chu Vận cười rộ lên, mà ngay cả chính cậu cũng bật cười.
Cuối cùng là đánh quân gì, có đánh nữa không hả? Người tiếp theo giục cậu.
Lý Tuân vứt bài trong tay: Xin lỗi, không đánh nữa.
Sao thế hả?
Lý Tuân nhún vai, bất đắc dĩ nói: Gấu đến rồi. Cậu bỏ hết tiền thắng bài vào giữa, Không nhiều lắm, mọi người cứ lấy mua thuốc hút.
Cậu thắng nhiều nhất trong bàn, bây giờ trả tiền lại, mọi người liền rối rít chúc cậu năm mới vui vẻ. Lúc xào bài lại lần nữa, họ thừa dịp ngó nghiêng phía sau cậu, ai cũng mang vẻ cười cợt, có người còn nháy mắt với Lý Tuân: Còn rề rà làm gì, mau lên phòng đi.
Lý Tuân đứng dậy trong tiếng cười khà khà, đắc ý đi đến trước mặt Chu Vận.
Chu Vận chợt nảy ra ý tưởng xấu, khẽ bước đến nhỏ giọng nói: Nếu bây giờ tôi quay về thì cậu có bị mất mặt không?
Có đấy. Cậu cúi đầu, mặt tươi cười, Công chúa điện hạ muốn bỏ đi sao?
Chu Vận nhếch môi: Còn phải xem biểu hiện của cậu nữa.
Bao cô hài lòng.
Chu Vận nhướng mày.
Lý Tuân hỏi: Còn đi nữa không?
... Cô nhỏ giọng, Vậy khoan đi đã.
Lý Tuân khom người, nói bên tai cô với giọng bỡn cợt: Tạ chủ long ân.
Chu Vận nén cười, đi lên tầng với Lý Tuân, mới vừa đi đến nửa cầu thang đã nghe thấy người bên dưới nhao nhao. Mặt cô hơi nóng, năm mới thật vui vẻ.
Quy mô khách sạn Lập Hoa tương đối nhỏ, lối đi chật hẹp, chủ yếu là phòng đơn. Lý Tuân lấy chìa khóa ra mở cửa, Chu Vận đứng phía sau yên lặng chờ. Cô trộm nhìn cậu, trong hành lang chật chội, dưới ánh đèn mờ tối trông vóc dáng cậu rất cao, như thể gần bằng với khung cửa.
Cửa mở ra, Lý Tuân nghiêng người, quay đầu nói với Chu Vận: Mời công chúa vào.
Chu Vận bước vào phòng, nhìn lướt một vòng: Bừa bộn quá.
Cậu cười cười, vứt chìa khóa lên bàn.
Tôi đi rửa mặt cái đã.
Hôm nay Lý Tuân dường như rất độ lượng. Chu Vận cố gắng tìm một chỗ có thể ngồi trong phòng.
Căn phòng này thật sự quá bừa bãi, không phải cậu mới đến hôm nay sao, rất khó tưởng tượng một người có thể khiến căn phòng rối thành ra thế này chỉ trong vòng một ngày. Cậu không mang vali, chiếc túi thể thao màu đen trong góc tường đã kéo ra một nửa, quần áo bên trong vo tròn cả lại.
Lý Tuân ra khỏi phòng vệ sinh: Đứng đấy làm gì, ngồi đi.
Cậu bảo tôi ngồi đâu bây giờ.
Lý Tuân vừa lau tay vừa nhìn xung quanh, cuối cùng hất cằm về một phía.
Đấy.
Giường á?
Đó là chiếc giường đơn kê sát tường.
Thôi đi! Chu Vận đi qua giải cứu chiếc ghế bị đống quần áo chôn vùi bên dưới, nhường giường lại cho Lý Tuân ngồi. Chiếc ghế khá cao, Chu Vận rất hài lòng khi có thể nhìn bao quát được xung quanh.
Phòng cậu lộn xộn quá. Cô lại nói.
Ừ.
Giống như chuồng heo vậy.
Ừ.
Cô chê bai không hề nể tình, ngược lại chỉ nhận được từng tiếng đồng ý thản nhiên từ cậu.
Điệu này không đúng cho lắm! Hôm nay cậu hiền lành đến lạ. Bất kể là có thật sự tán đồng với đánh giá của Chu Vận hay không, tóm lại Lý Tuân hoàn toàn không có ý đấu võ mồm, cô nói gì cậu đều đồng ý tất. Lẽ nào cậu hoàn toàn không để ý đến chăng?
Cậu ngáp dài, đưa tay lấy gói thuốc. Trong lúc Chu Vận đang nghĩ vẫn vơ, Lý Tuân gõ điếu thuốc hai cái trên mu bàn tay rồi ngước mắt lên.
Đứng lên đi.
Gì cơ?
Đứng lên cho tôi ngắm nào.
Chu Vận đã biết được đại khái cậu muốn làm gì rồi, cô từ từ đứng dậy. Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn cậu từ trên xuống như thế.
Cậu châm thuốc, nương theo ánh sáng mờ tối ngắm kỹ cô.
Chu Vận không dám nhìn thẳng vào cậu mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là con đường ban nãy cô đến đây. Cô nhìn hàng cây đã rụng sạch lá trên con đường, trong đầu lại suy nghĩ miên man.
Cậu thích chiếc váy này không? Chắc là thích rồi, nếu không sao lại bảo cô đứng lên? Cô phải cảm ơn đôi mắt thẩm mỹ trang nhã của mẹ mình đây.
Đừng hóp bụng nữa, bụng cô có nhiều mỡ đâu.
Chu Vận á khẩu. Cậu có thể nào đừng làm hỏng cảnh thơ mộng thế không? Đã biết là cậu không thể nào hiền lành cho cô chiếm ưu thế vậy mà.
Chu Vận nản lòng, không nhịn được lườm cậu một cái. Kết quả trong khoảnh khắc đó, cô trùng hợp thấy Lý Tuân đang cúi đầu.
Cậu đang cúi đầu giấu đi nụ cười nhưng không thề nào giấu được hết. Khóe miệng vẫn còn vương lại nét dịu dàng, trong làn khói mờ ảo khiến tâm hồn người ta rung động.
Tim Chu Vận đập thình thịch, cô quay đầu đi, hi vọng có thể tìm để tài để nói sang chuyện khác. Cô bỗng thấy một chiếc bát nhựa đặt bên máy tính, giật mình nói: Buổi tối cậu ăn cái này à?
Ừ.
Tết nhất mà cậu ăn mì cay á?
Không được sao?
Cậu...
Lời còn chưa dứt thì điện thoại di động đã rung lên khiến Chu Vận giật bắn. Cô lấy ra xem, khi nãy trước khi ra ngoài cô sợ muộn giờ về nên cài hẹn giờ thông báo nửa giờ một lần, bây giờ đã vang lên lần thứ hai rồi.
Mấy giờ phải về. Lý Tuân điềm nhiên hỏi.
Chu Vận ngẩng đầu: ... Trước bốn giờ rưỡi là được.
Đã hơn ba giờ rồi, thời gian không còn lại bao nhiêu nữa. Tối nay thật sự trôi qua nhanh quá.
Chu Vận còn đang suy tư thì một món đồ trông giống trang giấy bay đến. Cô chụp lấy theo phản xạ: Gì thế?
Lý Tuân cởi giày, lên giường, tựa lưng vào vách tường, ngáp một cái: Cống phẩm.
Bao lì xì à?
Mỏng thế. Chu Vận sờ thử, tỏ vẻ khinh thường trắng trợn, Không phải cậu nói bao tôi hài lòng sao?
Lý Tuân nhướng mày, không lên tiếng. Chu Vận vểnh ngón út lên mở bao lì xì ra, có một thứ liền rơi ra ngoài, đó là một tấm thẻ.
Ơ!
Sau này nó là thẻ lương đấy. Lý Tuân vươn tay, Chu Vận đem chiếc gạt tàn trên bàn đến, cậu gạt tàn thuốc xong lại nói, Tôi đã gửi một phần tiền của dự án Lam Quan vào đó.
Chu Vận: Mật khẩu là gì?
Sáu số tám.
Quá tầm con mẹ nó thường!
Chu Vận cất thẻ, kéo ghế lại gần hơn, nói với Lý Tuân: Kể tôi nghe chuyện cậu đến Lam Quan đi. Cậu đã nói với họ thế nào? Họ thích ứng dụng của chúng ta không?
Lý Tuân tỏ vẻ khinh thường: Lớn cỡ này rồi còn nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ à.
Cô đá vào cạnh giường, Lý Tuân hơi khó xử: Kể chuyện vào những lúc thế này quả thật không phải là phong cách của tôi.
Chu Vận lặng thinh nhìn cậu. Sau khi nhìn nhau ba giây, Lý Tuân khẽ thở dài: Được rồi...
Cậu bắt đầu kể lại chuyện xảy ra mấy ngày qua. Chu Vận phát hiện mình rất thích nghe cậu kể chuyện, ngoại trừ giọng nói dễ nghe, thì còn là vì giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên quyết toát ra trong lúc lơ đãng của cậu.
Chu Vận hỏi: Lúc cậu đến đó có sợ không?
Lý Tuân: Sao phải sợ?
Một mình cậu...
Lý Tuân đưa tay chống mặt: Tôi đã tính toán cả rồi...
Là sao?
Từ lần đầu tiên tôi xem sách lập trình ở nhà người ta đến nay đã mười năm rồi. Lý Tuân thờ ơ nói, Tôi dùi mài kinh sử mười năm, sao có thể vô cớ bị một ứng dụng cỏn con của xưởng thực phẩm dọa sợ chứ! Nói xong cậu nhìn Chu Vận trêu chọc, Đâu giống cô công chúa nào đó bị dọa sợ đến mức chột dạ khó thở trong phòng thi.
Chu Vận nghẹn lời. Chúng ta có thể đừng nói đến chuyện này không?
Chu Vận lại hỏi Lý Tuân các chi tiết, Lý Tuân hạ thấp đám lãnh đạo cấp cao của Lam Quan hết lần này đến lần khác, cô nghe thấy mà buồn cười.
Cậu dừng lại giây lát, Chu Vận cười nhìn cậu: Sao thế?
Không có gì. Lý Tuân hơi nheo mắt nghiêng người tựa vào gối, vu vơ nói, Tôi chia tay với Thôi Hương Quân rồi.
Ai?
Thôi Hương Quân.
Chu Vận vẫn không hiểu: Đó là ai?
Lý Tuân mặt mày tối sầm, tức giận nói: Juliet.
À, hóa ra cô ta tên là Thôi Hương Quân. Tên bạn gái của cậu sao đều thuộc kiểu phong cách văn nhã thế.
Chu Vận gật đầu.
Lý Tuân hỏi: Cô có gì muốn nói không?
Chu Vận: Trông cậu cũng không có vẻ đau buồn, tôi đâu cần an ủi cậu.
Lý Tuân cười khẩy, liếm môi, cơn buồn ngủ khiến ánh mắt cậu càng thêm đầy thâm ý. Chu Vận bị cậu nhìn như thế phải dời mắt đi. Mà quay đi cũng vô ích, mặt vẫn còn nóng bừng kia kìa.
Cô khẽ nói: Tôi vào phòng vệ sinh một lát.
Cô nhìn chằm chằm mình trong gương ở nhà vệ sinh, cẩn thận vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, sau đó rửa tay bằng nước lạnh buốt rồi lau khô, vỗ vào mặt để hạ nhiệt độ.
Đêm tối quả là mê hoặc lòng người.
Chu Vận không biết mình lề mề trong phòng vệ sinh bao lâu, đến khi cô ra ngoài thì phát hiện Lý Tuân đã ngủ mất rồi. Cô rón rén đi đến, định xem cậu có phải đang giả vờ ngủ hay không, sau đó phát hiện là không phải.
Cậu cũng đã cố gắng, đã rửa mặt, đã hút thuốc nhưng vẫn không chống lại được cơn mệt mỏi. Chu Vận ngồi trước mặt cậu, ngắm nhìn không hề kiêng dè.
Mặt cậu gầy gầy, cộng thêm đôi mắt hai mí, lúc tỉnh thì mang vẻ sắc bén, chỉ có khi ngủ mới có vẻ ngoan hiền.
Tay Lý Tuân đặt bên giường, thon dài đẹp đẽ. Chu Vận vươn một ngón tay ra, định đan vào giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu, nhưng thử vài lần đều không tìm được góc độ tốt. Lý Tuân cử động, Chu Vận liền vội vàng rụt tay lại.
Điện thoại di động lại rung lên. Chu Vận cười với Lý Tuân còn đang đắm mình trong giấc ngủ say.
Thôi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian mà.
/115
|