Nói rồi chưa kịp để Tùng thốt ra khỏi miệng bốn chữ “đền như thế nào?” cậu đã bị anh trở người đè bẹp dưới thân thể anh. Mặt mày Tùng tối đi bởi những nụ hôn tràn ngập, những nụ hôn nhẹ dần dần thay thế bằng những nụ hồn tràn ngập dục vọng, thèm khát ái ân.
– Vũ Phong, anh vẫn chưa chọn xong nơi đi du lịch đấy.
– Em vẫn còn tâm trí nghĩ tới du lịch sao? Vậy thì anh không nhẹ tay nữa đâu nha.
– Hả?..A!..Á!!!!!!!!!!!!!
Răng anh cắn mạnh vào vai cậu làm cậu thót cả người để chống đỡ.
– Cắn em…anh cắn em…đau!!…đau!!
– Đi Đà Lạt. – Vũ Phong nói lời cuối dứt điểm, chuyện tuần trăng mật coi như công sức anh tìm tòi những nơi thật hấp dẫn chính thức phá sản.
Tiếng mút mát ngay trên vết cắn ngày càng rõ, tiếng Tùng trách anh cũng nhỏ dần nhượng lại cho những âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng rồi rõ dần. Cởi bỏ hết những vướng víu trên người cả hai, để cho hai thân thể có thể cảm nhận nhau thật rõ, thật sát. Làn da thớ thịt có thể cảm nhận cung điệu yêu thương của người yêu truyền đến mình. Bốn cánh tay ôm chặt lấy cơ thể rắn chắc dẻo dai của đối phương mong cho ngày càng sát ngày càng chặt, khát khao ấn chặt người kia vào mình không buông ra nữa.
Chẳng mấy chốc, môi quyện môi, tay quyện tay. Am thanh ân ái lan tỏa khắp xung quanh, Tùng thỏa mãn mang cơ thể mình cho anh chiếm đoạt. Cậu ngày càng nhuần nhuyễn trong việc để anh chiếm đoạt, mất rồi cảm giác bị cưỡng ép dù là cậu cũng tình nguyện bị cưỡng ép nhưng ân ái đến từ sự tự nguyện nâng niu dịu dàng từ cả hai phía vẫn làm người ta chìm đắm. Khi cả thân thể được người yêu vuốt ve với bao nhiêu yêu thương kích thích từng nơi từng nơi nhạy cảm trên cơ thể, Tùng đánh bay tất cả những gì cậu đã than thở kể lể ban nãy tuốt tới bắc cực luôn rồi. Vũ Phong nói sẽ để yêu thương làm cho cậu không còn nhớ tới những đau buồn trước đây, Tùng tin anh vì Tùng cũng luôn khao khát điều đó.
Thân thể cậu uốn theo từng nơi bàn tay anh đặt tới, Tùng đã ở thế gọi là hưởng thụ ái ân , thả mình vào vũ điệu ân ái cuồng say. Vũ Phong càng hạnh phúc hơn cả Tùng khi anh làm được điều đó, anh luôn mong Tùng dưới cơ thể anh là hưởng thụ là sung sướng chứ không phải là trao đổi không phải là phục tùng nữa. Tùng tin tưởng giao thân thể lẫn con tim cho anh là món quà quý giá nhất mà anh được nhận. Cẩn thận từng chút dù lúc này anh chỉ có một ước muốn duy nhất là đi vào cậu ngay tức khắc, nhưng nhìn vẻ mặt đang mị đi vì những cảm giác đê mê của việc âu yếm mang lại anh lại kiên nhẫn hơn, anh muốn Tùng được chuẩn bị thật kĩ, muốn Tùng từ từ hưởng thụ hết mới mang đến những thứ cảm giác mãnh liệt hơn.
Chờ cho đến khi Tùng chỉ còn cách mở miệng cầu xin anh đi vào cậu thì Vũ Phong mới gian tà mà đụng chạm đến nơi anh mong muốn nhất. Cái động nhỏ đầy hấp dẫn, ấn vào rồi thỏa mãn nhìn cậu oằn mình vì những cảm xúc mãnh liệt…thêm chút, rồi thêm chút, anh cứ từ từ khơi hết mọi xúc cảm yêu thương từ cậu. Đến khi những ngón tay ma quỷ của anh tìm đủ chỗ rộng rãi cho anh vào Vũ Phong mới làm điều mà anh biết chắc Tùng đang mong muốn nhất lúc này, thật mạnh mẽ đi vào cậu. Tiến công không ngừng nghỉ, không cho cậu một giây để có thể lấy hơi, đắc chí khi thấy người yêu vừa hưởng thụ vừa khó khăn gian nan tiếp nhận mình.
– Vũ Phong…anh…anh…
Tùng liên tục đứt đoạn gọi tên anh, cậu không biết là mình mong anh dừng lại hay chiếm đoạt cậu mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ biết cậu toàn thân hồng lên màu mời gọi Vũ Phong mạnh mẽ hơn nữa chiếm đoạt cậu. Đầu óc cậu tối tăm một mảng chẳng nghĩ được gì cho ra hồn, chỉ có nơi tiếp nhận anh là rõ ràng. Chẳng còn phân biệt phương hướng thời gian Tùng chỉ còn nhận biết cậu phải cố hít thở, ưỡn người gồng mình tiếp nhận những cảm giác sung sướng quá mãnh liệt sau những cú thúc, đẩy không nương tình của anh.
– Em từ bây giờ sẽ chỉ nhớ đến những cảm giác này mà thôi, biết chưa! Không nhớ gì nữa hết, chỉ nhớ anh yêu thương em, yêu rất nhiều… Nhớ chưa?
Nghe giọng Vũ Phong thì thào bên tai Tùng chỉ vô thức gật đầu lia lịa, mong là anh thấy cậu ngoan ngoãn như vậy sẽ nhẹ cho cậu một chút, hay ít ra cho cậu có thời gian hít thở một chút. Nhưng trái lại anh vẫn tiến nhập cậu ngày càng mạnh mẽ, Tùng hồi hộp chờ từng cú thúc tới nhưng cũng sung sướng mở rộng để đón nhận, vừa sợ vừa mong chờ. Cậu oằn người, thót tim khi đón nhận nó nhưng khi nó vừa rút ra lại làm cậu mong chờ những cảm giác mà nó sẽ mang lại khi tiến vào. Cứ như vậy cả trái tim cả khối óc thân thể cậu chỉ còn tập trung đón nhận anh, nhớ tới những yêu thương của anh đang giành cho cậu.
Cái ngày mà mọi người mong chờ cũng đã tới, tại ngôi biệt thự sang trọng của Ông Tổng, vườn tược được trang hoàng lại, những chậu cảnh được cắt tỉa và bày biiện lại, hoa tươi tràn ngập mọi nơi. Trong khuôn viên xung quanh biệt thự được bày tiệc đứng nhưng cũng không thiếu những bộ ghế tao nhã, thoải mái cho khách ngồi nghỉ. Đèn đuốc sáng trưng lấp lánh sang trọng, phía giữa sân còn có một sân khấu nhỏ được thiết kế khá lãng mạn với những tấm rèm màu hồng xen trắng, những chùm hồng lộng lẫy rực rỡ. Nơi đây đặc biệt chỉ được trang trí hoa hồng phấn và những chùm bông bi trắng tạo một cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Một cái bàn nhỏ đặt giữa sân khấu và bên trên là tháp ly khổng lồ còn để trống. Từ hai phía của sân khấu khách mời không khỏi trầm trồ với hai tháp bánh cầu kỳ nhưng rất sang trọng xếp từ dưới đất lên đến cao ngang mặt người. Trên những dãy bàn bên ngoài sân thì dĩ nhiên nào là thức ăn, đồ uống, hoa quả, bánh trái, rượu, nước trái cây không thiếu thứ gì. Những người phục vụ đi lại nhộn nhịp sắp xếp mọi thứ cho thật hoàn chỉnh trước khi dạ tiệc kết hôn bắt đầu.
Năm giờ chiều, những vị khách mời bắt đầu tới. Đầu tiên đó là những những người ở võ đài, họ tới không chỉ với vai trò là khách mà còn là đàn em của ông chủ lớn, dĩ nhiên phải tới trước người ta, tiếp theo dĩ nhiên là gia đình của Tùng, không những có gia đình của Tùng mà còn có gia đình của chú Út, người đã góp một tay giúp cha Tùng tiếp thu thông tin con trai ông yêu người cùng giới và giúp Tùng không ít trong công tác tư tưởng với cha cậu, bên cạnh đó còn có gia đình út Nhàn.
Cha Tùng bảo ông sẽ mời họ vì dù gì họ cũng sẽ là xui gia tương lai, họ cũng nên chứng kiến con rể hụt vì sao bỏ chạy khỏi đám hỏi mới được vả lại gia đình Út Nhàn cũng là những người đã đưa tay ra giúp đỡ khi nhà Tùng gặp khó khăn, chưa kề hai người cha cũng là những người bạn thân thiết vậy nên chuyện vui này ông cũng muốn cùng họ chia sẻ. Không chỉ cha Tùng, cha Anh Kỳ cũng mời những người thân nhất trong gia đình đến dự và một vài người bạn nối khố tâm đầu ý hợp của ông. Cho nên phút cuối ngoài dự tính khách mời tăng lên cũng chứng minh cho mối quan hệ của cả bốn người được mọi người thành tâm chấp nhận và chúc mừng.
Vũ Phong và Minh Hàn cũng không thua kém, khách mời của họ cũng cả chục. Đó là những người bạn mà họ cho là có thể hiểu và chia sẻ niềm vui của họ. Gia đình Kim Thành dĩ nhiên không thể thiếu cùng đến còn có cô con dâu tương lai của họ, Dương. Và cái người không nên đến nhất cũng đã đến, đó là người bạn thân nhất của Bà Hoàng Mai và cũng là người gián tiếp gây không ít sóng gió cho Minh Hàn và Vũ Phong, Ông Nguyên. Lần đầu tiên Vũ Phong và Minh Hàn cùng Kim Thành được tận mắt nhìn thấy cái người trong “truyền thuyết” kia, cả ba chắc lưỡi… hèn gì Ông tổng không ghen, không điên mới lạ.
Người đàn ông tên Nguyên năm nay đã cận kề sáu mươi tuổi ấy thế mà phong thái vẫn ngời ngời, ông ăn mặc rất ư hợp thời trang, bộ đồ tây màu trắng với chiếc áo sơ mi màu kem để hở khuôn ngực vẫn còn rất rắn chắc mượt mà, đôi chân dài, bàn tay thanh mảnh hào sảng đung đưa theo từng bước chân, khuôn mặt thanh tú với mái tóc dài chấm vai rất nghệ sĩ, tiếc rằng ông còn đeo mắt kính nên không thể nhìn thấy đôi mắt, nhưng khóe miệng đó kèm khuôn mặt kia thì cũng làm người ta vô cùng kỳ vọng vào đôi mắt. Ông thoải mái sải bước tới bên cạnh ông Vũ Hải và vô cùng tự nhiên đưa tay bắt.
Kim Thành, Minh Hàn và Vũ Phong thật cố kiềm chế tiếng cười bật ra khỏi miệng. Lần đầu tiên trong đời cả ba được chứng kiến cảnh ông tổng mặt tối đen mất tự nhiên và vô cùng miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay ông Nguyên, một người mà cận sáu mươi tuổi vẫn còn phong độ như vậy thì lúc trẻ còn có thể dùng từ gì để nói… dù đã biết ông ta là người đồng tính nhưng quá thân mật với người phụ nữ của mình, nổi cơn ghen cũng thiệt không thể tránh khỏi, coi cái cách ông ta chào bà Hoàng Mai thì biết, ôm xiết thắm thiết. Kim Thành, Minh hàn và Vũ Phong thật sáng mắt khi biết một con cọp dù dữ mấy một khi lộ điểm yếu thì vẫn cứ lố bịch như thường, và Ông tổng đang nằm trong tình trạng này.
Chào bà Hoàng Mai xong ông quay qua ba người. Rất ôn tồn rất điệu nghệ chào hỏi.
– Chào các chàng trai, con em cả đấy hả Hoàng Mai?
– Chào bác
– Chào bác
– Chào bác. Họ thì đúng là con của cô Hoàng Mai nhưng con thì không phải, hôm nay con đến làm phù rể. – Kim Thành nhanh chóng trả lời – Nhưng con từ lâu đã rất ngưỡng mộ bác nên hôm nay mới ở đây mong được chào bác.
– Ồ! Có chuyện tôi được hâm mộ nữa hả? Hơi lạ nhưng không sao, chào cậu.
Ông tháo mắt kính xuống, một đôi mắt sáng kéo theo đuôi mi dài đầy phong tình, thiệt làm người ta ngưỡng mộ quá chừng. Ông hấp háy mắt chào ba người xong thì nhìn quanh.
– Người bạn của hai con đâu nhỉ, ta muốn chào hỏi một chút. Người làm cho cái tên Vũ Hải này bó tay chấp nhận thật muốn nhìn tận mắt một lần. Hôm nay tới đây mục đích chỉ có bao nhiêu đó.
– Nguyên, anh đừng chọc ghẹo cha con họ nữa. Tới đây, em đưa anh đi gặp tụi nhỏ. Mấy đứa rất ngoan.
– Được, vậy mượn Hoàng Mai một lát nhé. Gặp lại các chàng trai.
Nói rồi ông Nguyên cùng bà Hoàng Mai đi để lại Minh Hàn cùng Vũ Phong bắt đầu nhếch môi cười lén liên tục. May là hôm nay ngày vui của họ không thì ai cũng tưởng cả hai bị chạm dây cười. Có ai mà ngờ rằng nguyên nhân làm họ cười nhiều như vậy thật ra là do người cha khủng bố của họ, ông lại có một ngày để cho họ thấy một bộ dạng khó khăn bó tay không thể áp đảo người khác, kia thật mở mang tầm mắt quá. Kim Thành thì thầm: “ Người mà có thể làm khó cha cậu thì ngoài bác gái chắc chỉ có mình ông ta, cần gì đi nhìn ai khác chứ. Phải không?”
– Chắc vậy. – Câu trả lời đồng thanh mà Kim Thành nhận được.
(mời mọi người mở bài “Mười ngón tay tình yêu” do Như Quỳnh hát lên nghe cho nó có không khí đám cưới nghe)
Bẩy giờ tối khi mà tất cả khách khứa đến đông đủ, đèn được thắp sáng mọi ngõ ngách từ trong vườn vào trong nhà. Những nhân vật chính của chúng ta đã đến thời điểm hồi hộp nhất… giờ phút kết nối họ vĩnh viễn với nhau.
Ông bà tổng bước lên sân khấu trịnh trọng nói với mọi người:
– Hôm nay là ngày vui của con chúng tôi, chúng tôi rất vinh hạnh đón tiếp những người thân, những người bạn đã cùng hoạn nạn cùng vinh quang với gia đình chúng tôi và với hai gia đình thông gia của chúng tôi. Mong mọi người đến làm chứng và chúc phúc cho những đứa con của chúng ta kết tình trăm năm.
Những tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng, dưới ánh đèn Minh Hàn và Anh Kỳ, Vũ Phong và Tùng cùng bước lên sân khấu. Đầu tiên là trao nhẫn, bước quan trọng nhất khi họ kết làm một. Kim Thành mang đến một chiếc khay nhung bên trên đặt hai chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
– Hai người biết hộp nào là của mình không? – Kim Thành nhăn nhở chọc ghẹo.
– Làm sao mà lầm được, trừ khi cậu đổi.
– Không hề, không hề. Tôi không muốn bị hai người phanh thây đâu.
Miệng thì nói vậy nhưng anh nhanh tay mở hai nắp hộp ra để lộ hai đôi nhẫn. Tùng nhìn lên không cần ai thuyết minh cậu cũng biết đâu là chiếc nhẫn của mình. Một chiếc nhẫn, chính nó… không sai được, chiếc nhẫn mà cậu đã đeo khi “bị” cầu hôn bên đường, cũng bởi chiếc nhẫn đó mà cậu bắt đầu một chuỗi liên hoàn những sự việc không thể khống chế được, nó báo hại cậu đi chệch khỏi các kế hoạch đã được cậu chuẩn bị từ lâu, nó kéo cậu ra khỏi cuộc sống bình yên thường ngày, quăng cho cậu một đống sóng gió cũng như một đống cơ hội, một đống những rắc rối và cũng chính nó mang đến cho cậu những điều ngọt ngào nhất từ tình yêu. Nó chễm chệ lấp lánh trên nền vải nhung đỏ thẫm kiêu ngạo nhìn Tùng như thách thức mà cũng như một câu “ Chào, gặp lại nhau rồi”.
Minh Hàn đã cầm chiếc nhẫn đính một hạt kim cương vuông to làm mặt nhẫn, rất đơn giản không cầu kỳ, anh đeo nó vào ngón nhẫn của Anh Kỳ trong tiếng vỗ tay rộn ràng của khách mời cùng với tiếng nhạc âm vang…
…Ôi ngón nào xinh xinh, ai vừa đeo nhẫn kia…
Anh Kỳ cũng cầm chiếc nhẫn còn lại. Cũng như Minh Hàn, cậu đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho anh khẳng định sở hữu con tim cũng như con người này từ bây giờ đã là của cậu, chắc chắn qua rồi những ngày anh nhìn cậu như một người xa lạ, như một gánh nặng, như một điều anh phải ân hận. Cậu đã trở thành người anh yêu nhất, trở thành người anh chọn kết bạn trăm năm, cảm giác hạnh phúc ấp áp len lỏi rồi bùng cháy đến từng ngóc ngách trong người cậu. Mặt cậu không thể khống chế mà hồng lên không thể dịu xuống được.
…Sẽ kết tình đôi lứa…thắm tô mùa xuân ấm nồng…
Cả hai nắm tay nhau nhìn về phía mọi người đang làm chứng cho họ cùng nhau nở một nụ cười hạnh phúc. Mọi người lại nhìn đến Vũ Phong và Tùng đầy chờ mong, họ cổ vũ cho hai kẻ cũng đang nhìn người ta trao nhẫn mà quên mình cũng đang có một cặp nhẫn cần có chủ. Vũ Phong nhẹ xoay người, anh cầm chiếc nhẫn hình hoa mai, chiếc nhẫn đã nối kết anh với một người mà anh không bao giờ ngờ tới, cứ như bảo bối mà anh “nhặt” bên đường, thứ tình yêu toàn tâm toàn ý Tùng dành cho anh dù nhiều thăng trầm nhưng vẫn không thay đổi, anh đã có trong tay một bảo vật, một tình yêu say đắm chân thành mà cậu dành cho anh, anh biết dù anh có giàu hơn nữa có nhiều quyền lực hơn nữa hay dù anh có rách nát bên đường làm động lòng các bậc thần thánh thì tình yêu Tùng dành cho anh vẫn không thay đổi, thứ tình yêu cao quý mà anh không thể mua được bằng tiền bạc, quyền lực hay cầu xin, chỉ có thể nói anh may mắn đã “nhặt” được cậu, nhặt được trái tim cậu về làm của riêng.
Chiếc nhẫn, anh vốn cố sống cố chết cưới cho được người bạn gái anh đang quen, nó đã không hoàn thành nhiệm vụ thì bất quá sau khi say một trận thì thứ trang sức đó cũng chẳng còn bao nhiêu giá trị, nhưng may mắn là nó đã hoàn thành nhiệm vụ một cách quá xuất sắc, nó mang về cho anh người bạn đời tuyệt tới mức không thể dùng tiền mua cũng không thể ra đền chùa mà khấn thần xin phật ban cho. Anh đã cất công chọn rất nhiều chiếc nhẫn có giá trị hơn nó gấp nhiều lần để chứng tỏ tâm ý anh với Tùng, nhưng không hiểu sao cuối cùng anh vẫn nghĩ tới chọn nó, nó là bà mối, là chứng nhân tình yêu, là vật lôi kéo hai người lại với nhau. Anh đã cho người gia công lại chiếc nhẫn cho nam tính hơn vì dù gì nó ban đầu cũng là nhẫn cho nữ. Những đường nét cứng rắn hơn được thêm vào nhưng anh biết chắc khi nhìn thấy nó Tùng sẽ nhận ra.
…Ngón dấu yêu dệt tiếng ca êm đềm…ngón tay vẽ tình yêu mình…
Lồng chiếc nhẫn vào ngón tay vốn đã rất rất quen thuộc nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác mình đang run, một cảm giác hồi hộp không thể tả dâng lên trong lòng, một cảm giác thật mới mẻ. Cảm giác lo sợ làm người ta run, đau thương làm người ta run và khi hạnh phúc cực điểm người ta cũng run…
Anh nhận ra Tùng cũng giống anh, cậu cũng run khi lồng chiếc nhẫn còn lại vào tay anh, cậu lúng túng tới mức đẩy tới đẩy lui mấy lần chiếc nhẫn vẫn chưa nằm đúng vị trí, nhìn gương mặt khẩn trương gấp gáp của Tùng làm anh bật cười, Tùng liếc anh như muốn nói “anh cũng có hơn gì cậu đâu”.
…Đời ta giờ đây như bài ca…
…Rộn ràng ngàn lời tình yêu nồng say…
Tháp rượu được đổ đầy, từng lớp từng lớp tràn trề tuôn chảy, những sợi kim tuyến được bắn ra tung đầy xung quanh hai người lấp lánh. Bánh kem được cắt mời từng người khách có mặt, những ly rượu nâng lên chúc tụng…Những người yêu nhau lặng lẽ đan tay vào nhau ngất ngay hạnh phúc.
…Từng ngón tay đan vòng ngón tay…
…Những ngón ta yêu thương không rời xa…
…Những ngón ta dệt giấc mơ cho đời. Ngón tay vẽ trời tươi hồng.
Rời sân khấu, cả bốn người tiến tới từng người khách mời, chào hỏi, nhận rượu mừng, nhận những lời chúc tụng. Trong không khí này ai cũng cao hứng ăn uống, cười đùa…
Xuân hôm nay đã rất ấm ức không thể làm phù rể cho Tùng vì chắc chắn một điều Xuân sẽ giống “phù dâu” hơn. Dù gì cậu cũng làm không lại cái tên Kim Thành ngời ngời phong độ kia. Nhưng như thế cũng thật rảnh để cho cậu đi o bế tình yêu của cậu. Tùng là người bạn thân cậu quen trong một lớp học võ ở quê nhà rồi trở thành bạn rồi bạn thân, thân tới mức mấy chuyện bí mật không nên bật mí cậu cũng biết hết trơn. Là người chứng kiến tình yêu “giông gió” của thằng bạn từ đầu tới cuối, với Xuân cũng là một điều tự hào cho tình bạn thân thiết đẹp đẽ của hai người. Và bây giờ nếu thể hiện tốt cậu có thể thân càng thêm thân, cậu nghiễm nhiên sẽ trở thành em rể của Tùng. Có điều hơi ấm ức chút là phải làm em Tùng không phải làm anh của Tùng nhưng biết làm sao…ai biểu Lam không phải là chị của Tùng chi…
Người yêu của cậu hôm nay mặt một chiếc áo ào màu xanh biển rất ư xinh xắn, mai tóc cô bóng dầy, đen mượt được kết cận thận bằng một chiếc kẹp bướm phía sau rồi thả dài trên lưng, sóng sánh theo từng bước chân… Đây đích thị là tóc thề như người ta thường hay ca tụng trong sách vở thơ ca. Xuân biết cậu đã biết bao nhiêu lần muốn vuốt ve mái tóc đó, mái tóc cậu biết chắc khi ngửi vào sẽ rất thơm mùi bồ kết.
Cha Tùng rất thích cậu, cậu là bạn Tùng, bạn thân. Nay theo đuổi cô em gái của Tùng, Xuân đã có một điểm rất thuận lợi cho mình rồi. Lam là một cô gái rất hiền, ít nói lại giữ mục tiêu trở thành “cô giáo làng” gặp một anh chàng năng nổ, liến thoắng vui tính như Xuân cứ như một tổ hợp bù qua sớt lại xứng đôi vô cùng. Cậu cũng cần cù chịu khó lại lễ phép biết trong biết ngoài cũng rất có trách nhiệm chăm sóc giúp đỡ gia đình nên cũng rất được lòng cha mẹ Tùng. Cậu chỉ còn chờ Lam gật đầu cậu có thể tính tới chuyện tích cóp tiền để mua lễ hỏi vợ được rồi.
Xuân đi bên cạnh Lam nhìn cô đang ửng hồng má vì mấy nghe lời bóng gió về một đám cưới xôm tụ của hai người Xuân hạnh phúc không thua gì mấy cái người đã trao nhẫn trên kia.
– Chụp một tấm hình nha? – Xuân đề nghị khi thấy ông thợ chụp hình lãng vãng gần mình.
– Chụp? Nhưng …kỳ lắm.
– Có gì kỳ, mình chụp một tấm làm kỷ niệm đi, nha…đồng ý nha. Anh thợ ơi…
Xuân đứng ngay ngắn bên Lam, khi anh thợ chụp hình vừa đếm: Một…Hai…Ba… Anh sáng lóe lên, Xuân đã kịp đặt ngay lên má người yêu một nụ hôn tinh nghịch…một bức hình hoàn hảo với một nụ hôn trộm và một đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
– Vũ Phong, anh vẫn chưa chọn xong nơi đi du lịch đấy.
– Em vẫn còn tâm trí nghĩ tới du lịch sao? Vậy thì anh không nhẹ tay nữa đâu nha.
– Hả?..A!..Á!!!!!!!!!!!!!
Răng anh cắn mạnh vào vai cậu làm cậu thót cả người để chống đỡ.
– Cắn em…anh cắn em…đau!!…đau!!
– Đi Đà Lạt. – Vũ Phong nói lời cuối dứt điểm, chuyện tuần trăng mật coi như công sức anh tìm tòi những nơi thật hấp dẫn chính thức phá sản.
Tiếng mút mát ngay trên vết cắn ngày càng rõ, tiếng Tùng trách anh cũng nhỏ dần nhượng lại cho những âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng rồi rõ dần. Cởi bỏ hết những vướng víu trên người cả hai, để cho hai thân thể có thể cảm nhận nhau thật rõ, thật sát. Làn da thớ thịt có thể cảm nhận cung điệu yêu thương của người yêu truyền đến mình. Bốn cánh tay ôm chặt lấy cơ thể rắn chắc dẻo dai của đối phương mong cho ngày càng sát ngày càng chặt, khát khao ấn chặt người kia vào mình không buông ra nữa.
Chẳng mấy chốc, môi quyện môi, tay quyện tay. Am thanh ân ái lan tỏa khắp xung quanh, Tùng thỏa mãn mang cơ thể mình cho anh chiếm đoạt. Cậu ngày càng nhuần nhuyễn trong việc để anh chiếm đoạt, mất rồi cảm giác bị cưỡng ép dù là cậu cũng tình nguyện bị cưỡng ép nhưng ân ái đến từ sự tự nguyện nâng niu dịu dàng từ cả hai phía vẫn làm người ta chìm đắm. Khi cả thân thể được người yêu vuốt ve với bao nhiêu yêu thương kích thích từng nơi từng nơi nhạy cảm trên cơ thể, Tùng đánh bay tất cả những gì cậu đã than thở kể lể ban nãy tuốt tới bắc cực luôn rồi. Vũ Phong nói sẽ để yêu thương làm cho cậu không còn nhớ tới những đau buồn trước đây, Tùng tin anh vì Tùng cũng luôn khao khát điều đó.
Thân thể cậu uốn theo từng nơi bàn tay anh đặt tới, Tùng đã ở thế gọi là hưởng thụ ái ân , thả mình vào vũ điệu ân ái cuồng say. Vũ Phong càng hạnh phúc hơn cả Tùng khi anh làm được điều đó, anh luôn mong Tùng dưới cơ thể anh là hưởng thụ là sung sướng chứ không phải là trao đổi không phải là phục tùng nữa. Tùng tin tưởng giao thân thể lẫn con tim cho anh là món quà quý giá nhất mà anh được nhận. Cẩn thận từng chút dù lúc này anh chỉ có một ước muốn duy nhất là đi vào cậu ngay tức khắc, nhưng nhìn vẻ mặt đang mị đi vì những cảm giác đê mê của việc âu yếm mang lại anh lại kiên nhẫn hơn, anh muốn Tùng được chuẩn bị thật kĩ, muốn Tùng từ từ hưởng thụ hết mới mang đến những thứ cảm giác mãnh liệt hơn.
Chờ cho đến khi Tùng chỉ còn cách mở miệng cầu xin anh đi vào cậu thì Vũ Phong mới gian tà mà đụng chạm đến nơi anh mong muốn nhất. Cái động nhỏ đầy hấp dẫn, ấn vào rồi thỏa mãn nhìn cậu oằn mình vì những cảm xúc mãnh liệt…thêm chút, rồi thêm chút, anh cứ từ từ khơi hết mọi xúc cảm yêu thương từ cậu. Đến khi những ngón tay ma quỷ của anh tìm đủ chỗ rộng rãi cho anh vào Vũ Phong mới làm điều mà anh biết chắc Tùng đang mong muốn nhất lúc này, thật mạnh mẽ đi vào cậu. Tiến công không ngừng nghỉ, không cho cậu một giây để có thể lấy hơi, đắc chí khi thấy người yêu vừa hưởng thụ vừa khó khăn gian nan tiếp nhận mình.
– Vũ Phong…anh…anh…
Tùng liên tục đứt đoạn gọi tên anh, cậu không biết là mình mong anh dừng lại hay chiếm đoạt cậu mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ biết cậu toàn thân hồng lên màu mời gọi Vũ Phong mạnh mẽ hơn nữa chiếm đoạt cậu. Đầu óc cậu tối tăm một mảng chẳng nghĩ được gì cho ra hồn, chỉ có nơi tiếp nhận anh là rõ ràng. Chẳng còn phân biệt phương hướng thời gian Tùng chỉ còn nhận biết cậu phải cố hít thở, ưỡn người gồng mình tiếp nhận những cảm giác sung sướng quá mãnh liệt sau những cú thúc, đẩy không nương tình của anh.
– Em từ bây giờ sẽ chỉ nhớ đến những cảm giác này mà thôi, biết chưa! Không nhớ gì nữa hết, chỉ nhớ anh yêu thương em, yêu rất nhiều… Nhớ chưa?
Nghe giọng Vũ Phong thì thào bên tai Tùng chỉ vô thức gật đầu lia lịa, mong là anh thấy cậu ngoan ngoãn như vậy sẽ nhẹ cho cậu một chút, hay ít ra cho cậu có thời gian hít thở một chút. Nhưng trái lại anh vẫn tiến nhập cậu ngày càng mạnh mẽ, Tùng hồi hộp chờ từng cú thúc tới nhưng cũng sung sướng mở rộng để đón nhận, vừa sợ vừa mong chờ. Cậu oằn người, thót tim khi đón nhận nó nhưng khi nó vừa rút ra lại làm cậu mong chờ những cảm giác mà nó sẽ mang lại khi tiến vào. Cứ như vậy cả trái tim cả khối óc thân thể cậu chỉ còn tập trung đón nhận anh, nhớ tới những yêu thương của anh đang giành cho cậu.
Cái ngày mà mọi người mong chờ cũng đã tới, tại ngôi biệt thự sang trọng của Ông Tổng, vườn tược được trang hoàng lại, những chậu cảnh được cắt tỉa và bày biiện lại, hoa tươi tràn ngập mọi nơi. Trong khuôn viên xung quanh biệt thự được bày tiệc đứng nhưng cũng không thiếu những bộ ghế tao nhã, thoải mái cho khách ngồi nghỉ. Đèn đuốc sáng trưng lấp lánh sang trọng, phía giữa sân còn có một sân khấu nhỏ được thiết kế khá lãng mạn với những tấm rèm màu hồng xen trắng, những chùm hồng lộng lẫy rực rỡ. Nơi đây đặc biệt chỉ được trang trí hoa hồng phấn và những chùm bông bi trắng tạo một cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Một cái bàn nhỏ đặt giữa sân khấu và bên trên là tháp ly khổng lồ còn để trống. Từ hai phía của sân khấu khách mời không khỏi trầm trồ với hai tháp bánh cầu kỳ nhưng rất sang trọng xếp từ dưới đất lên đến cao ngang mặt người. Trên những dãy bàn bên ngoài sân thì dĩ nhiên nào là thức ăn, đồ uống, hoa quả, bánh trái, rượu, nước trái cây không thiếu thứ gì. Những người phục vụ đi lại nhộn nhịp sắp xếp mọi thứ cho thật hoàn chỉnh trước khi dạ tiệc kết hôn bắt đầu.
Năm giờ chiều, những vị khách mời bắt đầu tới. Đầu tiên đó là những những người ở võ đài, họ tới không chỉ với vai trò là khách mà còn là đàn em của ông chủ lớn, dĩ nhiên phải tới trước người ta, tiếp theo dĩ nhiên là gia đình của Tùng, không những có gia đình của Tùng mà còn có gia đình của chú Út, người đã góp một tay giúp cha Tùng tiếp thu thông tin con trai ông yêu người cùng giới và giúp Tùng không ít trong công tác tư tưởng với cha cậu, bên cạnh đó còn có gia đình út Nhàn.
Cha Tùng bảo ông sẽ mời họ vì dù gì họ cũng sẽ là xui gia tương lai, họ cũng nên chứng kiến con rể hụt vì sao bỏ chạy khỏi đám hỏi mới được vả lại gia đình Út Nhàn cũng là những người đã đưa tay ra giúp đỡ khi nhà Tùng gặp khó khăn, chưa kề hai người cha cũng là những người bạn thân thiết vậy nên chuyện vui này ông cũng muốn cùng họ chia sẻ. Không chỉ cha Tùng, cha Anh Kỳ cũng mời những người thân nhất trong gia đình đến dự và một vài người bạn nối khố tâm đầu ý hợp của ông. Cho nên phút cuối ngoài dự tính khách mời tăng lên cũng chứng minh cho mối quan hệ của cả bốn người được mọi người thành tâm chấp nhận và chúc mừng.
Vũ Phong và Minh Hàn cũng không thua kém, khách mời của họ cũng cả chục. Đó là những người bạn mà họ cho là có thể hiểu và chia sẻ niềm vui của họ. Gia đình Kim Thành dĩ nhiên không thể thiếu cùng đến còn có cô con dâu tương lai của họ, Dương. Và cái người không nên đến nhất cũng đã đến, đó là người bạn thân nhất của Bà Hoàng Mai và cũng là người gián tiếp gây không ít sóng gió cho Minh Hàn và Vũ Phong, Ông Nguyên. Lần đầu tiên Vũ Phong và Minh Hàn cùng Kim Thành được tận mắt nhìn thấy cái người trong “truyền thuyết” kia, cả ba chắc lưỡi… hèn gì Ông tổng không ghen, không điên mới lạ.
Người đàn ông tên Nguyên năm nay đã cận kề sáu mươi tuổi ấy thế mà phong thái vẫn ngời ngời, ông ăn mặc rất ư hợp thời trang, bộ đồ tây màu trắng với chiếc áo sơ mi màu kem để hở khuôn ngực vẫn còn rất rắn chắc mượt mà, đôi chân dài, bàn tay thanh mảnh hào sảng đung đưa theo từng bước chân, khuôn mặt thanh tú với mái tóc dài chấm vai rất nghệ sĩ, tiếc rằng ông còn đeo mắt kính nên không thể nhìn thấy đôi mắt, nhưng khóe miệng đó kèm khuôn mặt kia thì cũng làm người ta vô cùng kỳ vọng vào đôi mắt. Ông thoải mái sải bước tới bên cạnh ông Vũ Hải và vô cùng tự nhiên đưa tay bắt.
Kim Thành, Minh Hàn và Vũ Phong thật cố kiềm chế tiếng cười bật ra khỏi miệng. Lần đầu tiên trong đời cả ba được chứng kiến cảnh ông tổng mặt tối đen mất tự nhiên và vô cùng miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay ông Nguyên, một người mà cận sáu mươi tuổi vẫn còn phong độ như vậy thì lúc trẻ còn có thể dùng từ gì để nói… dù đã biết ông ta là người đồng tính nhưng quá thân mật với người phụ nữ của mình, nổi cơn ghen cũng thiệt không thể tránh khỏi, coi cái cách ông ta chào bà Hoàng Mai thì biết, ôm xiết thắm thiết. Kim Thành, Minh hàn và Vũ Phong thật sáng mắt khi biết một con cọp dù dữ mấy một khi lộ điểm yếu thì vẫn cứ lố bịch như thường, và Ông tổng đang nằm trong tình trạng này.
Chào bà Hoàng Mai xong ông quay qua ba người. Rất ôn tồn rất điệu nghệ chào hỏi.
– Chào các chàng trai, con em cả đấy hả Hoàng Mai?
– Chào bác
– Chào bác
– Chào bác. Họ thì đúng là con của cô Hoàng Mai nhưng con thì không phải, hôm nay con đến làm phù rể. – Kim Thành nhanh chóng trả lời – Nhưng con từ lâu đã rất ngưỡng mộ bác nên hôm nay mới ở đây mong được chào bác.
– Ồ! Có chuyện tôi được hâm mộ nữa hả? Hơi lạ nhưng không sao, chào cậu.
Ông tháo mắt kính xuống, một đôi mắt sáng kéo theo đuôi mi dài đầy phong tình, thiệt làm người ta ngưỡng mộ quá chừng. Ông hấp háy mắt chào ba người xong thì nhìn quanh.
– Người bạn của hai con đâu nhỉ, ta muốn chào hỏi một chút. Người làm cho cái tên Vũ Hải này bó tay chấp nhận thật muốn nhìn tận mắt một lần. Hôm nay tới đây mục đích chỉ có bao nhiêu đó.
– Nguyên, anh đừng chọc ghẹo cha con họ nữa. Tới đây, em đưa anh đi gặp tụi nhỏ. Mấy đứa rất ngoan.
– Được, vậy mượn Hoàng Mai một lát nhé. Gặp lại các chàng trai.
Nói rồi ông Nguyên cùng bà Hoàng Mai đi để lại Minh Hàn cùng Vũ Phong bắt đầu nhếch môi cười lén liên tục. May là hôm nay ngày vui của họ không thì ai cũng tưởng cả hai bị chạm dây cười. Có ai mà ngờ rằng nguyên nhân làm họ cười nhiều như vậy thật ra là do người cha khủng bố của họ, ông lại có một ngày để cho họ thấy một bộ dạng khó khăn bó tay không thể áp đảo người khác, kia thật mở mang tầm mắt quá. Kim Thành thì thầm: “ Người mà có thể làm khó cha cậu thì ngoài bác gái chắc chỉ có mình ông ta, cần gì đi nhìn ai khác chứ. Phải không?”
– Chắc vậy. – Câu trả lời đồng thanh mà Kim Thành nhận được.
(mời mọi người mở bài “Mười ngón tay tình yêu” do Như Quỳnh hát lên nghe cho nó có không khí đám cưới nghe)
Bẩy giờ tối khi mà tất cả khách khứa đến đông đủ, đèn được thắp sáng mọi ngõ ngách từ trong vườn vào trong nhà. Những nhân vật chính của chúng ta đã đến thời điểm hồi hộp nhất… giờ phút kết nối họ vĩnh viễn với nhau.
Ông bà tổng bước lên sân khấu trịnh trọng nói với mọi người:
– Hôm nay là ngày vui của con chúng tôi, chúng tôi rất vinh hạnh đón tiếp những người thân, những người bạn đã cùng hoạn nạn cùng vinh quang với gia đình chúng tôi và với hai gia đình thông gia của chúng tôi. Mong mọi người đến làm chứng và chúc phúc cho những đứa con của chúng ta kết tình trăm năm.
Những tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng, dưới ánh đèn Minh Hàn và Anh Kỳ, Vũ Phong và Tùng cùng bước lên sân khấu. Đầu tiên là trao nhẫn, bước quan trọng nhất khi họ kết làm một. Kim Thành mang đến một chiếc khay nhung bên trên đặt hai chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
– Hai người biết hộp nào là của mình không? – Kim Thành nhăn nhở chọc ghẹo.
– Làm sao mà lầm được, trừ khi cậu đổi.
– Không hề, không hề. Tôi không muốn bị hai người phanh thây đâu.
Miệng thì nói vậy nhưng anh nhanh tay mở hai nắp hộp ra để lộ hai đôi nhẫn. Tùng nhìn lên không cần ai thuyết minh cậu cũng biết đâu là chiếc nhẫn của mình. Một chiếc nhẫn, chính nó… không sai được, chiếc nhẫn mà cậu đã đeo khi “bị” cầu hôn bên đường, cũng bởi chiếc nhẫn đó mà cậu bắt đầu một chuỗi liên hoàn những sự việc không thể khống chế được, nó báo hại cậu đi chệch khỏi các kế hoạch đã được cậu chuẩn bị từ lâu, nó kéo cậu ra khỏi cuộc sống bình yên thường ngày, quăng cho cậu một đống sóng gió cũng như một đống cơ hội, một đống những rắc rối và cũng chính nó mang đến cho cậu những điều ngọt ngào nhất từ tình yêu. Nó chễm chệ lấp lánh trên nền vải nhung đỏ thẫm kiêu ngạo nhìn Tùng như thách thức mà cũng như một câu “ Chào, gặp lại nhau rồi”.
Minh Hàn đã cầm chiếc nhẫn đính một hạt kim cương vuông to làm mặt nhẫn, rất đơn giản không cầu kỳ, anh đeo nó vào ngón nhẫn của Anh Kỳ trong tiếng vỗ tay rộn ràng của khách mời cùng với tiếng nhạc âm vang…
…Ôi ngón nào xinh xinh, ai vừa đeo nhẫn kia…
Anh Kỳ cũng cầm chiếc nhẫn còn lại. Cũng như Minh Hàn, cậu đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho anh khẳng định sở hữu con tim cũng như con người này từ bây giờ đã là của cậu, chắc chắn qua rồi những ngày anh nhìn cậu như một người xa lạ, như một gánh nặng, như một điều anh phải ân hận. Cậu đã trở thành người anh yêu nhất, trở thành người anh chọn kết bạn trăm năm, cảm giác hạnh phúc ấp áp len lỏi rồi bùng cháy đến từng ngóc ngách trong người cậu. Mặt cậu không thể khống chế mà hồng lên không thể dịu xuống được.
…Sẽ kết tình đôi lứa…thắm tô mùa xuân ấm nồng…
Cả hai nắm tay nhau nhìn về phía mọi người đang làm chứng cho họ cùng nhau nở một nụ cười hạnh phúc. Mọi người lại nhìn đến Vũ Phong và Tùng đầy chờ mong, họ cổ vũ cho hai kẻ cũng đang nhìn người ta trao nhẫn mà quên mình cũng đang có một cặp nhẫn cần có chủ. Vũ Phong nhẹ xoay người, anh cầm chiếc nhẫn hình hoa mai, chiếc nhẫn đã nối kết anh với một người mà anh không bao giờ ngờ tới, cứ như bảo bối mà anh “nhặt” bên đường, thứ tình yêu toàn tâm toàn ý Tùng dành cho anh dù nhiều thăng trầm nhưng vẫn không thay đổi, anh đã có trong tay một bảo vật, một tình yêu say đắm chân thành mà cậu dành cho anh, anh biết dù anh có giàu hơn nữa có nhiều quyền lực hơn nữa hay dù anh có rách nát bên đường làm động lòng các bậc thần thánh thì tình yêu Tùng dành cho anh vẫn không thay đổi, thứ tình yêu cao quý mà anh không thể mua được bằng tiền bạc, quyền lực hay cầu xin, chỉ có thể nói anh may mắn đã “nhặt” được cậu, nhặt được trái tim cậu về làm của riêng.
Chiếc nhẫn, anh vốn cố sống cố chết cưới cho được người bạn gái anh đang quen, nó đã không hoàn thành nhiệm vụ thì bất quá sau khi say một trận thì thứ trang sức đó cũng chẳng còn bao nhiêu giá trị, nhưng may mắn là nó đã hoàn thành nhiệm vụ một cách quá xuất sắc, nó mang về cho anh người bạn đời tuyệt tới mức không thể dùng tiền mua cũng không thể ra đền chùa mà khấn thần xin phật ban cho. Anh đã cất công chọn rất nhiều chiếc nhẫn có giá trị hơn nó gấp nhiều lần để chứng tỏ tâm ý anh với Tùng, nhưng không hiểu sao cuối cùng anh vẫn nghĩ tới chọn nó, nó là bà mối, là chứng nhân tình yêu, là vật lôi kéo hai người lại với nhau. Anh đã cho người gia công lại chiếc nhẫn cho nam tính hơn vì dù gì nó ban đầu cũng là nhẫn cho nữ. Những đường nét cứng rắn hơn được thêm vào nhưng anh biết chắc khi nhìn thấy nó Tùng sẽ nhận ra.
…Ngón dấu yêu dệt tiếng ca êm đềm…ngón tay vẽ tình yêu mình…
Lồng chiếc nhẫn vào ngón tay vốn đã rất rất quen thuộc nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác mình đang run, một cảm giác hồi hộp không thể tả dâng lên trong lòng, một cảm giác thật mới mẻ. Cảm giác lo sợ làm người ta run, đau thương làm người ta run và khi hạnh phúc cực điểm người ta cũng run…
Anh nhận ra Tùng cũng giống anh, cậu cũng run khi lồng chiếc nhẫn còn lại vào tay anh, cậu lúng túng tới mức đẩy tới đẩy lui mấy lần chiếc nhẫn vẫn chưa nằm đúng vị trí, nhìn gương mặt khẩn trương gấp gáp của Tùng làm anh bật cười, Tùng liếc anh như muốn nói “anh cũng có hơn gì cậu đâu”.
…Đời ta giờ đây như bài ca…
…Rộn ràng ngàn lời tình yêu nồng say…
Tháp rượu được đổ đầy, từng lớp từng lớp tràn trề tuôn chảy, những sợi kim tuyến được bắn ra tung đầy xung quanh hai người lấp lánh. Bánh kem được cắt mời từng người khách có mặt, những ly rượu nâng lên chúc tụng…Những người yêu nhau lặng lẽ đan tay vào nhau ngất ngay hạnh phúc.
…Từng ngón tay đan vòng ngón tay…
…Những ngón ta yêu thương không rời xa…
…Những ngón ta dệt giấc mơ cho đời. Ngón tay vẽ trời tươi hồng.
Rời sân khấu, cả bốn người tiến tới từng người khách mời, chào hỏi, nhận rượu mừng, nhận những lời chúc tụng. Trong không khí này ai cũng cao hứng ăn uống, cười đùa…
Xuân hôm nay đã rất ấm ức không thể làm phù rể cho Tùng vì chắc chắn một điều Xuân sẽ giống “phù dâu” hơn. Dù gì cậu cũng làm không lại cái tên Kim Thành ngời ngời phong độ kia. Nhưng như thế cũng thật rảnh để cho cậu đi o bế tình yêu của cậu. Tùng là người bạn thân cậu quen trong một lớp học võ ở quê nhà rồi trở thành bạn rồi bạn thân, thân tới mức mấy chuyện bí mật không nên bật mí cậu cũng biết hết trơn. Là người chứng kiến tình yêu “giông gió” của thằng bạn từ đầu tới cuối, với Xuân cũng là một điều tự hào cho tình bạn thân thiết đẹp đẽ của hai người. Và bây giờ nếu thể hiện tốt cậu có thể thân càng thêm thân, cậu nghiễm nhiên sẽ trở thành em rể của Tùng. Có điều hơi ấm ức chút là phải làm em Tùng không phải làm anh của Tùng nhưng biết làm sao…ai biểu Lam không phải là chị của Tùng chi…
Người yêu của cậu hôm nay mặt một chiếc áo ào màu xanh biển rất ư xinh xắn, mai tóc cô bóng dầy, đen mượt được kết cận thận bằng một chiếc kẹp bướm phía sau rồi thả dài trên lưng, sóng sánh theo từng bước chân… Đây đích thị là tóc thề như người ta thường hay ca tụng trong sách vở thơ ca. Xuân biết cậu đã biết bao nhiêu lần muốn vuốt ve mái tóc đó, mái tóc cậu biết chắc khi ngửi vào sẽ rất thơm mùi bồ kết.
Cha Tùng rất thích cậu, cậu là bạn Tùng, bạn thân. Nay theo đuổi cô em gái của Tùng, Xuân đã có một điểm rất thuận lợi cho mình rồi. Lam là một cô gái rất hiền, ít nói lại giữ mục tiêu trở thành “cô giáo làng” gặp một anh chàng năng nổ, liến thoắng vui tính như Xuân cứ như một tổ hợp bù qua sớt lại xứng đôi vô cùng. Cậu cũng cần cù chịu khó lại lễ phép biết trong biết ngoài cũng rất có trách nhiệm chăm sóc giúp đỡ gia đình nên cũng rất được lòng cha mẹ Tùng. Cậu chỉ còn chờ Lam gật đầu cậu có thể tính tới chuyện tích cóp tiền để mua lễ hỏi vợ được rồi.
Xuân đi bên cạnh Lam nhìn cô đang ửng hồng má vì mấy nghe lời bóng gió về một đám cưới xôm tụ của hai người Xuân hạnh phúc không thua gì mấy cái người đã trao nhẫn trên kia.
– Chụp một tấm hình nha? – Xuân đề nghị khi thấy ông thợ chụp hình lãng vãng gần mình.
– Chụp? Nhưng …kỳ lắm.
– Có gì kỳ, mình chụp một tấm làm kỷ niệm đi, nha…đồng ý nha. Anh thợ ơi…
Xuân đứng ngay ngắn bên Lam, khi anh thợ chụp hình vừa đếm: Một…Hai…Ba… Anh sáng lóe lên, Xuân đã kịp đặt ngay lên má người yêu một nụ hôn tinh nghịch…một bức hình hoàn hảo với một nụ hôn trộm và một đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
/86
|