Edit: Sa
Kiều Lâm Lâm cười tươi như hoa, thầm nghĩ mấy cô bạn lo lắng quá đà như thế hoặc là đánh giá thấp nam thần, hoặc là đánh giá thấp sức quyến rũ của cô. Sự thật nào nghiêm trọng như họ nghĩ chứ, cô chả tốn bao nhiêu công sức đã lấy được lời cam đoan của nam thần, lại khiến anh không thấy phiền phức. Đúng là không nên lo lắng thái quá mà.
Kiều Lâm Lâm nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có tâm trạng thưởng thức món ngon, hớn hở gặm khúc xương sườn vừa được nam thần gắp cho: “Sườn hôm nay ngon quá.”
Cố Chi Thu hỏi theo thói quen: “Em muốn ăn nữa không?”
Kiều Lâm Lâm đang gặm sườn làm miệng dính đầy dầu mỡ, tất nhiên cô muốn ăn thêm nhưng nam thần chỉ gọi một phần, đĩa xương sườn của anh chẳng nhiều nhặn gì, cô ngại ăn hết phần của anh, vì vậy cô nhìn vào khay thức ăn của mình, lấy muỗng múc cá kho tộ rồi bỏ vào chén của Cố Chi Thu: “Vậy em đổi với anh, nhiều món quá em ăn không hết.”
“Không cần…” Lời từ chối của Cố Chi Thu còn chưa dứt thì trong chén đã xuất hiện thêm đống cá kho tộ, có hai miếng còn bị nát bấy trong lúc di dời.
Thế này được coi như là trao đổi công bằng, Kiều Lâm Lâm rất hiển nhiên gắp hết phần xương sườn còn lại của anh bỏ vào chén mình, làm xong mới phát hiện nam thần im re, mới ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt “cạn lời” của anh.
Kiều Lâm Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, cho rằng có thể anh thấy thua thiệt bởi “mối giao dịch” này.
Đại học Trường Thanh nổi tiếng có căn tin bán cơm rẻ, rẻ hơn nhiều so với các trường đại học cùng thành phố, thậm chí các trường ở những thành phố hạng hai, hạng ba cũng không rẻ bằng trường họ, nhưng dù rẻ đến mấy thì thịt heo cũng không thể rẻ hơn giá ngoài chợ, một phần xương sườn có giá bằng hai phần cá kho tộ, Kiều Lâm Lâm cũng thấy anh lỗ trong mối giao dịch này, bèn chân thành hỏi anh: “Anh có muốn lấy thêm phần trứng xào cà chua của em không?”
Không chờ anh trả lời, cô đã tự chia một nửa cho anh.
Khay thức ăn của Cố Chi Thu trở nên đầy ắp, anh bất đắc dĩ hỏi cô: “Em ăn nhiêu đó có đủ không?”
Kiều Lâm Lâm tiếp tục sung sướng gặm sườn: “Đủ đủ, chiều nay tụi mình lại ra ngoài ăn hàng đi.”
Cố Chi Thu nhíu mày, biết bạn gái thích ăn mấy món có hại cho sức khỏe nhưng vì phí sinh hoạt có hạn nên chỉ thỉnh thoảng đi ăn, do đó tuy không hài lòng lắm nhưng anh cũng không trách mắng gì, chỉ gắp miếng cá rồi chậm rãi thưởng thức, nhìn sắc mặt không có điểm gì là chê bai mùi vị và bề ngoài nát bấy của nó.
Kiều Lâm Lâm ăn ăn ăn, sực nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, trong ba tấm ảnh anh đem dự thi ấy, có một tấm em chưa thấy bao giờ, cũng không có ấn tượng gì luôn. Tấm đó chụp hồi nào thế?”
“Em đoán?”
Kiều Lâm Lâm không ngờ nam thần lại giả vờ giả vịt, cắn đũa cười nham hiểm nhìn anh. Cố Chi Thu thấy cô im lặng, bèn ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của cô, anh méo miệng, giải thích: “Ý anh là em đoán thử xem.”
“Đoán thế nào được?”
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô, Cố Chi Thu đành gợi ý: “Quần áo và địa điểm trong bức ảnh chẳng hạn?”
Tất nhiên cô đã nghĩ tới điểm đó, nói luôn: “Hình như là khuôn viên sau trường mình? Nhưng tụi mình thường ra đó mà, hơn nữa quần áo của em không nhiều, thường mặc đi mặc lại mấy bộ em thích, cho nên nhìn quần áo sao mà đoán ra chứ.”
Cố Chi Thu nín thinh, có lẽ là dành thời gian để tuyệt vọng về khả năng quan sát của cô, sau đó tiếp tục gợi ý: “Bức ảnh được chụp vào mùa nào?”
“Mùa hè, em mặc váy liền không tay mà.”
Rốt cuộc não của Kiều Lâm Lâm cũng có tác dụng, Cố Chi Thu hài lòng gật đầu: “Thế thì phạm vi suy đoán đã rất nhỏ rồi đúng không?”
“Đúng vậy, thời gian mặc đồ mùa hè ở trường không nhiều, vậy là hồi cuối học kỳ trước?” Kiều Lâm Lâm lần theo gợi ý của anh, “Tại học kỳ này anh nhập học trễ một tháng, từ đó tới nay em toàn mặc áo dài tay thôi.”
Cố Chi Thu ngập ngừng, nhưng không đợi anh nói, Kiều Lâm Lâm đã thắc mắc: “Nhưng hồi cuối học kỳ trước anh bận lắm mà, hình như đâu có ra khuôn viên sau trường với em?”
“Đúng rồi.” Cố Chi Thu lời ít ý nhiều, nhưng thế lại chẳng khác nào đầu mối bị chặt đứt, Kiều Lâm Lâm bực mình: “Thế rốt cuộc là chụp hồi nào?”
Cố Chi Thu vẫn ném câu “Em đoán đi” rồi cúi đầu ăn cơm.
Kiều Lâm Lâm chẳng những không trở nên sốt ruột mà còn hoài nghi, rõ ràng nam thần chỉ cần đưa ra đáp án là xong mà, tại sao lại mất thì giờ dẫn dắt cô phân tích chứ? Bình thường anh có vòng vo thế đâu.
Kiều Lâm Lâm nhìn chằm chằm Cố Chi Thu đang thong thả ăn cơm trong hai phút, đột nhiên bạo gan suy đoán: “Chẳng lẽ chụp hồi mới nhập học năm nhất?”
Cố Chi Thu không ngẩng lên mà gật đầu: “Ừm.”
“Nhưng lúc đó tụi mình còn chưa quen nhau mà.” Kiều Lâm Lâm kích động, chẳng buồn ăn uống gì nữa, đặt đũa xuống, mắt lấp lánh nhìn anh: “Nghĩa là anh chụp lén em. Vì hồi đó anh đã yêu thầm em rồi?”
Cố Chi Thu: …
Logic quá mức kích động của bạn gái khiến Cố Chi Thu thấp thỏm, bèn đặt đũa xuống chuẩn bị giải thích: “Chỉ vô tình chụp được thôi, lúc đó anh còn chưa biết em…”
“Em không nghe em không nghe.” Kiều Lâm Lâm đã không thể thoát khỏi giả thuyết nam thần yêu thầm mình: “Hồi bữa anh còn nói anh chỉ thích chụp cảnh, không thích chụp người kia kìa, thế mà vẫn phá lệ vì em đó thôi, rõ ràng là yêu nhưng không dám nói!”
Cố Chi Thu cố gắng làm sáng tỏ: “Anh đã chụp cho bố mẹ và họ hàng rất nhiều rồi, em không phải là trường hợp đặc biệt đâu.”
Kiều Lâm Lâm quật cường nhìn anh: “Chụp ảnh em rồi lưu lại, chứng tỏ ít nhất anh đã biết em từ lâu, đúng chứ?”
Chữ “biết” này có rất nhiều nghĩa, nếu Kiều Lâm Lâm nói anh đã chú ý tới cô từ lâu thì anh sẽ dễ dàng phủ nhận, nhưng cô lại nói “biết”, anh đã chụp ảnh cô rồi, dẫu ban đầu không biết thì sau cũng phải biết.
Tóm lại, cách dùng từ của Kiều Lâm Lâm khiến Cố Chi Thu hiếm khi phải cân nhắc như hiện nay, anh ngập ngừng: “À thì, lúc chụp xong cũng muốn chào hỏi em nhưng em đã đi rồi, sau đó bận học quân sự nên không có thời gian dọn lại máy ảnh…”
Chờ học quân sự xong, anh có thời gian dọn ảnh thì cô đã bám đuôi anh hằng ngày, miễn cưỡng cũng coi như quen biết, anh ngại xóa ảnh cô, tất nhiên càng không thể rửa ảnh ra để đưa cho cô vì vốn dĩ cô đã bám anh quá chặt rồi. Cố Chi Thu chỉ còn nước tiếp tục gác chuyện máy ảnh qua một bên, ảnh cũng được lưu lại trong thẻ nhớ nhưng không ai động tới, mãi đến khi hai người chính thức hẹn ho, anh mới rửa ảnh ra.
Cố Chi Thu thừa nhận chắc hẳn đó là duyên phận.
Ngay lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm tiếp cận anh, anh đã nhận ra cô chính là cô gái ở khuôn viên sau trường mà anh đã chụp.
Anh không thích chụp người, hôm đó ra khuôn viên sau trường là vì bạn cùng phòng nhờ anh dắt đi tham quan khuôn viên trường vì anh đã học dự bị ở trường một khóa. Tuy tính tình Cố Chi Thu hơi lạnh nhạt nhưng không phải là không biết điều, dẫn bạn cùng phòng đi tham quan cũng không phải chuyện gì nặng nhọc nên anh đồng ý, mà trước đó nghe bạn cùng lớp dự bị đại học nói hoàng hôn ở khuôn viên sau trường rất đẹp nhưng anh chưa thời gian đi ngắm, vì vậy mới đem theo máy ảnh dẫn bạn cùng phòng ra đó.
Hôm ấy hoàng hôn rất đẹp, bãi cỏ sau trường không có ai vì đang là mùa hè, tuy đã chạng vạng nhưng vẫn rất nóng, do đó ít có sinh viên năm hai trở lên nào lại muốn xa cái điều hòa trong phòng ngủ để đi dạo, còn sinh viên năm nhất mới nhập học lại ít ai biết đến cảnh đẹp này.
Cố Chi Thu ngắm mặt trời đỏ rực chầm chậm khuất dạng, đồng thời cũng nhìn thấy cô gái đứng dưới ráng chiều.
Từ góc độ của anh, gương mặt nữ sinh tựa như bị ánh sáng chia cắt, một nửa chìm trong ráng chiều rực đỏ, một nửa nấp trong sắc đen ảm đạm, ngũ quan mơ hồ như càng tô nét cho cảnh tượng ấy. Cố Chi Thu trước nay không chủ động chụp người lại như bị ma xui quỷ khiến giơ máy ảnh lên, bấm nút chụp, thế là hình ảnh đẹp đẽ ấy ngừng lại trong màn ảnh.
Tấm ảnh rất đẹp, nên sau đó bị cô bám đuôi, anh mới không thể hạ quyết tâm xóa ảnh.
Có thể cũng vì chuyện nhỏ không đáng kể này mà ở lần đầu tiên từ chối Kiều Lâm Lâm, Cố Chi Thu đã rất nhẹ nhàng, uyển chuyển, khác hẳn so với thái độ quyết đoán, gọn ghẽ mà anh dùng để từ chối người khác những lần trước đây. Cũng chính vì sự đặc biệt đó mới khiến cô được nước lấn tới, càng tấn công dồn dập hơn.
Cố Chi Thu thừa nhận tấm ảnh này có ý nghĩa đặc biệt nhưng những gì cô tưởng tượng là hoàn toàn sai sự thật, nếu anh dễ dàng thích một người đến thế, thậm chí còn trúng tiếng sét ái tình thì e rằng anh đã rung động vô số lần trước khi gặp cô rồi.
Cố Chi Thu rất muốn sửa lại suy nghĩ giúp Kiều Lâm Lâm nhưng cô đã không cho anh cơ hội, liên tục khoát tay, tỏ ra đã đoán trước được: “Không cần nói đâu, em hiểu mà.”
Em hiểu cái gì chứ? Cố Chi Thu rất muốn hỏi vậy nhưng nhìn biểu cảm của cô, anh bèn nuốt lời muốn nói xuống. Một khi cô đã nghĩ thế, anh không cố giải thích thì qua một thời gian chuyện này sẽ trôi vào dĩ vãng, còn nếu anh cứ quyết tâm muốn cô hiểu rõ ý anh thì chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian, thậm chí rất có thể phí rất nhiều lời cũng chẳng thể đạt được hiệu quả như anh mong muốn.
Do đó chỉ sau vài giây do dự, anh dứt khoát chọn cách im lặng, quả nhiên thế giới đã yên tĩnh trở lại. Kiều Lâm Lâm cho rằng cô chẳng những phát hiện nam thần yêu thầm mình mà còn giúp anh nhận rõ tiếng gọi con tim, giờ phút này cô cực kỳ thỏa mãn và trên hết là vô cùng đắc ý, chỉ muốn tuyên bố cho cả thế giới biết về phát hiện vĩ đại này.
Có điều nghĩ đến việc bạn trai ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại không nói cũng như thái độ không chịu thừa nhận sự thật của anh, Kiều Lâm Lâm quyết định giúp anh giữ “bí mật”. Nói gì thì anh cũng là đóa hoa trên cao, tất cả mọi người đều biết ban đầu là cô theo đuổi anh quá kịch liệt nên họ mới thành đôi, nếu bây giờ đột nhiên tuôn ra sự thật hóa ra anh đã yêu thầm cô thì cơn sốc này vượt mức độ cho phép, lại còn có khả năng phá vỡ danh hiệu nam thần học đường của anh. Kiều Lâm Lâm không đành lòng làm vậy nên bằng lòng giữ nguyên trạng thái hiện tại, dù sao cô cũng chỉ là người phàm tục, có thể diện hay không không quan trọng, quan trọng là trái tim của nam thần đã ở chỗ cô rồi thì thân thể cũng sẽ nhanh chóng bị cô tóm được thôi khà khà khà ~
Nghĩ thế, Kiều Lâm Lâm lại vui vẻ tiếp tục gặm xương sườn, còn Cố Chi Thu thấy cô đã hoàn toàn bỏ qua đề tài này thì cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục từ tốn ăn cơm.
- -----oOo------
Kiều Lâm Lâm cười tươi như hoa, thầm nghĩ mấy cô bạn lo lắng quá đà như thế hoặc là đánh giá thấp nam thần, hoặc là đánh giá thấp sức quyến rũ của cô. Sự thật nào nghiêm trọng như họ nghĩ chứ, cô chả tốn bao nhiêu công sức đã lấy được lời cam đoan của nam thần, lại khiến anh không thấy phiền phức. Đúng là không nên lo lắng thái quá mà.
Kiều Lâm Lâm nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có tâm trạng thưởng thức món ngon, hớn hở gặm khúc xương sườn vừa được nam thần gắp cho: “Sườn hôm nay ngon quá.”
Cố Chi Thu hỏi theo thói quen: “Em muốn ăn nữa không?”
Kiều Lâm Lâm đang gặm sườn làm miệng dính đầy dầu mỡ, tất nhiên cô muốn ăn thêm nhưng nam thần chỉ gọi một phần, đĩa xương sườn của anh chẳng nhiều nhặn gì, cô ngại ăn hết phần của anh, vì vậy cô nhìn vào khay thức ăn của mình, lấy muỗng múc cá kho tộ rồi bỏ vào chén của Cố Chi Thu: “Vậy em đổi với anh, nhiều món quá em ăn không hết.”
“Không cần…” Lời từ chối của Cố Chi Thu còn chưa dứt thì trong chén đã xuất hiện thêm đống cá kho tộ, có hai miếng còn bị nát bấy trong lúc di dời.
Thế này được coi như là trao đổi công bằng, Kiều Lâm Lâm rất hiển nhiên gắp hết phần xương sườn còn lại của anh bỏ vào chén mình, làm xong mới phát hiện nam thần im re, mới ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt “cạn lời” của anh.
Kiều Lâm Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, cho rằng có thể anh thấy thua thiệt bởi “mối giao dịch” này.
Đại học Trường Thanh nổi tiếng có căn tin bán cơm rẻ, rẻ hơn nhiều so với các trường đại học cùng thành phố, thậm chí các trường ở những thành phố hạng hai, hạng ba cũng không rẻ bằng trường họ, nhưng dù rẻ đến mấy thì thịt heo cũng không thể rẻ hơn giá ngoài chợ, một phần xương sườn có giá bằng hai phần cá kho tộ, Kiều Lâm Lâm cũng thấy anh lỗ trong mối giao dịch này, bèn chân thành hỏi anh: “Anh có muốn lấy thêm phần trứng xào cà chua của em không?”
Không chờ anh trả lời, cô đã tự chia một nửa cho anh.
Khay thức ăn của Cố Chi Thu trở nên đầy ắp, anh bất đắc dĩ hỏi cô: “Em ăn nhiêu đó có đủ không?”
Kiều Lâm Lâm tiếp tục sung sướng gặm sườn: “Đủ đủ, chiều nay tụi mình lại ra ngoài ăn hàng đi.”
Cố Chi Thu nhíu mày, biết bạn gái thích ăn mấy món có hại cho sức khỏe nhưng vì phí sinh hoạt có hạn nên chỉ thỉnh thoảng đi ăn, do đó tuy không hài lòng lắm nhưng anh cũng không trách mắng gì, chỉ gắp miếng cá rồi chậm rãi thưởng thức, nhìn sắc mặt không có điểm gì là chê bai mùi vị và bề ngoài nát bấy của nó.
Kiều Lâm Lâm ăn ăn ăn, sực nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, trong ba tấm ảnh anh đem dự thi ấy, có một tấm em chưa thấy bao giờ, cũng không có ấn tượng gì luôn. Tấm đó chụp hồi nào thế?”
“Em đoán?”
Kiều Lâm Lâm không ngờ nam thần lại giả vờ giả vịt, cắn đũa cười nham hiểm nhìn anh. Cố Chi Thu thấy cô im lặng, bèn ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của cô, anh méo miệng, giải thích: “Ý anh là em đoán thử xem.”
“Đoán thế nào được?”
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô, Cố Chi Thu đành gợi ý: “Quần áo và địa điểm trong bức ảnh chẳng hạn?”
Tất nhiên cô đã nghĩ tới điểm đó, nói luôn: “Hình như là khuôn viên sau trường mình? Nhưng tụi mình thường ra đó mà, hơn nữa quần áo của em không nhiều, thường mặc đi mặc lại mấy bộ em thích, cho nên nhìn quần áo sao mà đoán ra chứ.”
Cố Chi Thu nín thinh, có lẽ là dành thời gian để tuyệt vọng về khả năng quan sát của cô, sau đó tiếp tục gợi ý: “Bức ảnh được chụp vào mùa nào?”
“Mùa hè, em mặc váy liền không tay mà.”
Rốt cuộc não của Kiều Lâm Lâm cũng có tác dụng, Cố Chi Thu hài lòng gật đầu: “Thế thì phạm vi suy đoán đã rất nhỏ rồi đúng không?”
“Đúng vậy, thời gian mặc đồ mùa hè ở trường không nhiều, vậy là hồi cuối học kỳ trước?” Kiều Lâm Lâm lần theo gợi ý của anh, “Tại học kỳ này anh nhập học trễ một tháng, từ đó tới nay em toàn mặc áo dài tay thôi.”
Cố Chi Thu ngập ngừng, nhưng không đợi anh nói, Kiều Lâm Lâm đã thắc mắc: “Nhưng hồi cuối học kỳ trước anh bận lắm mà, hình như đâu có ra khuôn viên sau trường với em?”
“Đúng rồi.” Cố Chi Thu lời ít ý nhiều, nhưng thế lại chẳng khác nào đầu mối bị chặt đứt, Kiều Lâm Lâm bực mình: “Thế rốt cuộc là chụp hồi nào?”
Cố Chi Thu vẫn ném câu “Em đoán đi” rồi cúi đầu ăn cơm.
Kiều Lâm Lâm chẳng những không trở nên sốt ruột mà còn hoài nghi, rõ ràng nam thần chỉ cần đưa ra đáp án là xong mà, tại sao lại mất thì giờ dẫn dắt cô phân tích chứ? Bình thường anh có vòng vo thế đâu.
Kiều Lâm Lâm nhìn chằm chằm Cố Chi Thu đang thong thả ăn cơm trong hai phút, đột nhiên bạo gan suy đoán: “Chẳng lẽ chụp hồi mới nhập học năm nhất?”
Cố Chi Thu không ngẩng lên mà gật đầu: “Ừm.”
“Nhưng lúc đó tụi mình còn chưa quen nhau mà.” Kiều Lâm Lâm kích động, chẳng buồn ăn uống gì nữa, đặt đũa xuống, mắt lấp lánh nhìn anh: “Nghĩa là anh chụp lén em. Vì hồi đó anh đã yêu thầm em rồi?”
Cố Chi Thu: …
Logic quá mức kích động của bạn gái khiến Cố Chi Thu thấp thỏm, bèn đặt đũa xuống chuẩn bị giải thích: “Chỉ vô tình chụp được thôi, lúc đó anh còn chưa biết em…”
“Em không nghe em không nghe.” Kiều Lâm Lâm đã không thể thoát khỏi giả thuyết nam thần yêu thầm mình: “Hồi bữa anh còn nói anh chỉ thích chụp cảnh, không thích chụp người kia kìa, thế mà vẫn phá lệ vì em đó thôi, rõ ràng là yêu nhưng không dám nói!”
Cố Chi Thu cố gắng làm sáng tỏ: “Anh đã chụp cho bố mẹ và họ hàng rất nhiều rồi, em không phải là trường hợp đặc biệt đâu.”
Kiều Lâm Lâm quật cường nhìn anh: “Chụp ảnh em rồi lưu lại, chứng tỏ ít nhất anh đã biết em từ lâu, đúng chứ?”
Chữ “biết” này có rất nhiều nghĩa, nếu Kiều Lâm Lâm nói anh đã chú ý tới cô từ lâu thì anh sẽ dễ dàng phủ nhận, nhưng cô lại nói “biết”, anh đã chụp ảnh cô rồi, dẫu ban đầu không biết thì sau cũng phải biết.
Tóm lại, cách dùng từ của Kiều Lâm Lâm khiến Cố Chi Thu hiếm khi phải cân nhắc như hiện nay, anh ngập ngừng: “À thì, lúc chụp xong cũng muốn chào hỏi em nhưng em đã đi rồi, sau đó bận học quân sự nên không có thời gian dọn lại máy ảnh…”
Chờ học quân sự xong, anh có thời gian dọn ảnh thì cô đã bám đuôi anh hằng ngày, miễn cưỡng cũng coi như quen biết, anh ngại xóa ảnh cô, tất nhiên càng không thể rửa ảnh ra để đưa cho cô vì vốn dĩ cô đã bám anh quá chặt rồi. Cố Chi Thu chỉ còn nước tiếp tục gác chuyện máy ảnh qua một bên, ảnh cũng được lưu lại trong thẻ nhớ nhưng không ai động tới, mãi đến khi hai người chính thức hẹn ho, anh mới rửa ảnh ra.
Cố Chi Thu thừa nhận chắc hẳn đó là duyên phận.
Ngay lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm tiếp cận anh, anh đã nhận ra cô chính là cô gái ở khuôn viên sau trường mà anh đã chụp.
Anh không thích chụp người, hôm đó ra khuôn viên sau trường là vì bạn cùng phòng nhờ anh dắt đi tham quan khuôn viên trường vì anh đã học dự bị ở trường một khóa. Tuy tính tình Cố Chi Thu hơi lạnh nhạt nhưng không phải là không biết điều, dẫn bạn cùng phòng đi tham quan cũng không phải chuyện gì nặng nhọc nên anh đồng ý, mà trước đó nghe bạn cùng lớp dự bị đại học nói hoàng hôn ở khuôn viên sau trường rất đẹp nhưng anh chưa thời gian đi ngắm, vì vậy mới đem theo máy ảnh dẫn bạn cùng phòng ra đó.
Hôm ấy hoàng hôn rất đẹp, bãi cỏ sau trường không có ai vì đang là mùa hè, tuy đã chạng vạng nhưng vẫn rất nóng, do đó ít có sinh viên năm hai trở lên nào lại muốn xa cái điều hòa trong phòng ngủ để đi dạo, còn sinh viên năm nhất mới nhập học lại ít ai biết đến cảnh đẹp này.
Cố Chi Thu ngắm mặt trời đỏ rực chầm chậm khuất dạng, đồng thời cũng nhìn thấy cô gái đứng dưới ráng chiều.
Từ góc độ của anh, gương mặt nữ sinh tựa như bị ánh sáng chia cắt, một nửa chìm trong ráng chiều rực đỏ, một nửa nấp trong sắc đen ảm đạm, ngũ quan mơ hồ như càng tô nét cho cảnh tượng ấy. Cố Chi Thu trước nay không chủ động chụp người lại như bị ma xui quỷ khiến giơ máy ảnh lên, bấm nút chụp, thế là hình ảnh đẹp đẽ ấy ngừng lại trong màn ảnh.
Tấm ảnh rất đẹp, nên sau đó bị cô bám đuôi, anh mới không thể hạ quyết tâm xóa ảnh.
Có thể cũng vì chuyện nhỏ không đáng kể này mà ở lần đầu tiên từ chối Kiều Lâm Lâm, Cố Chi Thu đã rất nhẹ nhàng, uyển chuyển, khác hẳn so với thái độ quyết đoán, gọn ghẽ mà anh dùng để từ chối người khác những lần trước đây. Cũng chính vì sự đặc biệt đó mới khiến cô được nước lấn tới, càng tấn công dồn dập hơn.
Cố Chi Thu thừa nhận tấm ảnh này có ý nghĩa đặc biệt nhưng những gì cô tưởng tượng là hoàn toàn sai sự thật, nếu anh dễ dàng thích một người đến thế, thậm chí còn trúng tiếng sét ái tình thì e rằng anh đã rung động vô số lần trước khi gặp cô rồi.
Cố Chi Thu rất muốn sửa lại suy nghĩ giúp Kiều Lâm Lâm nhưng cô đã không cho anh cơ hội, liên tục khoát tay, tỏ ra đã đoán trước được: “Không cần nói đâu, em hiểu mà.”
Em hiểu cái gì chứ? Cố Chi Thu rất muốn hỏi vậy nhưng nhìn biểu cảm của cô, anh bèn nuốt lời muốn nói xuống. Một khi cô đã nghĩ thế, anh không cố giải thích thì qua một thời gian chuyện này sẽ trôi vào dĩ vãng, còn nếu anh cứ quyết tâm muốn cô hiểu rõ ý anh thì chẳng biết phải mất bao nhiêu thời gian, thậm chí rất có thể phí rất nhiều lời cũng chẳng thể đạt được hiệu quả như anh mong muốn.
Do đó chỉ sau vài giây do dự, anh dứt khoát chọn cách im lặng, quả nhiên thế giới đã yên tĩnh trở lại. Kiều Lâm Lâm cho rằng cô chẳng những phát hiện nam thần yêu thầm mình mà còn giúp anh nhận rõ tiếng gọi con tim, giờ phút này cô cực kỳ thỏa mãn và trên hết là vô cùng đắc ý, chỉ muốn tuyên bố cho cả thế giới biết về phát hiện vĩ đại này.
Có điều nghĩ đến việc bạn trai ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại không nói cũng như thái độ không chịu thừa nhận sự thật của anh, Kiều Lâm Lâm quyết định giúp anh giữ “bí mật”. Nói gì thì anh cũng là đóa hoa trên cao, tất cả mọi người đều biết ban đầu là cô theo đuổi anh quá kịch liệt nên họ mới thành đôi, nếu bây giờ đột nhiên tuôn ra sự thật hóa ra anh đã yêu thầm cô thì cơn sốc này vượt mức độ cho phép, lại còn có khả năng phá vỡ danh hiệu nam thần học đường của anh. Kiều Lâm Lâm không đành lòng làm vậy nên bằng lòng giữ nguyên trạng thái hiện tại, dù sao cô cũng chỉ là người phàm tục, có thể diện hay không không quan trọng, quan trọng là trái tim của nam thần đã ở chỗ cô rồi thì thân thể cũng sẽ nhanh chóng bị cô tóm được thôi khà khà khà ~
Nghĩ thế, Kiều Lâm Lâm lại vui vẻ tiếp tục gặm xương sườn, còn Cố Chi Thu thấy cô đã hoàn toàn bỏ qua đề tài này thì cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục từ tốn ăn cơm.
- -----oOo------
/95
|