Edit: Sa
Ký hợp đồng với tòa soạn xong, thời gian chụp ảnh cụ thể cũng được xác định, sau nhiều ngày kiềm chế, hiện giờ Kiều Lâm Lâm rất muốn vác loa thông báo cho cả thế giới biết.
Trên thực tế, cô không làm quá như vậy nhưng cũng chẳng khiêm tốn là bao, suốt thời gian ngồi tàu điện ngầm về trường, cô toàn cắm mặt vô điện thoại nhắn tin, thông báo tin cô được làm người mẫu ảnh tạp chí vào các nhóm chat, chưa đầy nửa tiếng, hầu như họ hàng bạn bè đều đã biết tin.
Phản ứng của mọi người tất nhiên khác nhau, nhóm ký túc xá thì la hét đòi cô khao, nhóm lớp học thì hào hứng hỏi tình hình cụ thể, khoa trương nhất là bà Kiều, không màng buôn bán mà ngay lập tức gọi điện hỏi chuyện vì sợ cô bị lừa tiền lừa sắc.
“Không có đâu mẹ, con không bị lừa đâu, là chị mà tháng trước mời con hợp tác đã giới thiệu cho con đó, tạp chí này nổi tiếng lắm, tên là Xu Hướng Quyến Rũ, có khi sạp báo gần nhà mình cũng bán đó, mẹ ra tìm thử xem… Sao đàn chị quen biết mà giới thiệu được ạ? Con kể rồi mà, tuy chị ấy chưa tốt nghiệp nhưng cũng đã có chút tiếng tăm trong thời trang rồi, nhận được nhiều giải thưởng lắm, nhiếp ảnh gia của tạp chí này là bạn của chị ấy nên chị ấy mới giới thiệu con.”
Trận chung kết của cuộc thi thiết kế thời trang hồi tháng trước diễn ra vào chủ nhật, hôm đó ông bà Kiều gọi Kiều Lâm Lâm về nhà, Kiều Lâm Lâm nghĩ chuyện mình kiếm tiền chẳng phải việc gì xấu xa nên đã kể chi tiết cho bố mẹ nghe, chẳng qua vì để bố mẹ dễ dàng chấp nhận thì Kiều Lâm Lâm đã rất lanh lợi mà thay đổi điểm quan trọng, chỉ nói sơ qua về thù lao mà nhấn mạnh vào việc các trường cử rất nhiều nhà thiết kế tài giỏi tham gia dự thi, bao gồm cả Trường Thanh, cô cũng là một trong số những người tham gia. Bà Kiều vô cùng đặt nặng chuyện học hành của con gái, nghe nói con gái tham gia theo trường thì lập tức không có ý kiến gì nữa, còn dặn dò cô phải thể hiện thật tốt, tất nhiên cũng nhấn mạnh học tập mới là nhiệm vụ hàng đầu của cô, không được để ảnh hưởng tới thành tích cuối kỳ.
Kiều Lâm Lâm cho rằng chuyện cô biểu diễn thời trang trong cuộc thi cũng nói được với bố mẹ thì huống hồ là chuyện khiến tổ tông hãnh diện như chụp ảnh tạp chí, hơn nữa lúc trước cô đã báo cáo chuyện chuẩn bị tham gia show thời trang của đàn chị Trần Tử Dương nên bây giờ cũng có thể báo cáo chuyện chụp ảnh tạp chí. Tuy hình tượng của cô trong lòng nam thần đã từ ngây thơ đáng yêu biến thành nói dối như cuội nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn cảm thấy mình rất thật thà, cô chỉ nói dối thiện chí ở những trường hợp bắt buộc mà thôi.
Vì lời nói dối lần này của cô vô cùng thiện chí, tốn công tốn sức giải thích rất lâu, mãi tới khi dừng ở ga xuống, bà Kiều cũng chịu tin cô, nói: “Tóm lại là con đừng để ảnh hưởng tới học tập, chuyện kiếm tiền đã có bố mẹ, không để con thiếu ăn thiếu mặc đâu, phải biết cái nào là quan trọng. Thôi, nãy giờ nói chuyện làm chẳng bán buôn được gì cả.” Nói xong bà Kiều liền cúp máy, thoạt trông có hơi ghét bỏ con gái.
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm rất muốn nói đây là mẹ tự gọi cho con mà. Có điều cô cũng không có thời gian càm ràm mẹ mình vì mẹ vừa cúp máy là nam thần đã gọi tới. Tuy rằng cô đã nhắn tin thông báo tin vui cho nam thần nhưng giờ này nhận được điện thoại của anh khiến cô rất vui: “Sao giờ này có thời gian gọi điện cho em?”
Cố Chi Thu thấy giọng cô hơi thều thào bèn phối hợp hạ giọng nói: “Trốn trong toilet gọi điện.”
Kiều Lâm Lâm cười run cả người, đắc ý nói: “Anh cũng biết lấy cớ đi vệ sinh để trốn việc à?”
“Vì anh muốn chúc mừng em sớm mà.” Cố Chi Thu cười khẽ, sau đó mới nhẹ nhàng nói, “Nãy giờ nói chuyện điện thoại với ai thế?”
“Mẹ em đó, mẹ sợ em bị lừa, em phải giải thích rất lâu mẹ mới yên tâm.”
“Cô lo cho em mà.” Cố Chi Thu nói, “Đã xác định thời gian chụp chưa, cuối tuần hả?”
“Không chụp vào cuối tuần được, tòa soạn nghỉ. Chiều thứ tư em trống tiết nên hẹn chụp vào hôm đó.” Nói tới thời gian làm việc, Kiều Lâm Lâm than thở, “Chị biên tập Amy bảo em phải tới tòa soạn trước nhưng hôm đó em phải học tới mười hai giờ, cho nên học xong là phải chạy ra ga tàu điện ngầm liền.”
Cố Chi Thu hỏi: “Học xong phải đi ngay à, không ăn cơm luôn?”
“Không có thời gian, đi tàu điện ngầm tới đó mất nửa tiếng lận, tòa soạn gần ga nên chỉ cần đi bộ hai phút là tới, nhưng từ dãy phòng học khoa em ra ga phải đi bộ ít nhất hai mươi phút, nếu ăn trưa thì trễ mất.” Kiều Lâm Lâm càu nhàu, việc cô chê trường rộng quá cũng không phải mới một hai ngày.
“Phải ăn cơm chứ, muốn làm việc thì càng không thể nhịn đói.” Cố Chi Thu không đồng ý nhưng anh không phải người chỉ khuyên suông, không chờ Kiều Lâm Lâm tiếp lời mà nói ngay: “Thứ tư anh tan học sớm, để anh mang cơm cho em.”
Kiều Lâm Lâm chần chờ: “Nhưng em không có thời gian ăn, trên tàu điện ngầm không được ăn.”
“Để anh mượn xe đạp điện của đàn anh chở em ra ga tàu, em vừa đi vừa ăn.” Trường Thanh quản lý rất nghiêm khắc, sinh viên chưa tốt nghiệp không tiện sử dụng xe đạp điện, chủ yếu là vì không có nơi để sạc điện, nghiên cứu sinh thì có nhiều cách hơn, ai thân thiết với giảng viên còn có thể sạc điện nhờ ở phòng làm việc của giảng viên.
Kiều Lâm Lâm thấy đề nghị này khá được, có xe ngồi chẳng những tiết kiệm thời gian mà còn tiết kiệm sức lực, đặc biệt có ích khi chụp ảnh là công việc cần rất nhiều thể lực: “Thế quyết định vậy đi.”
Cố Chi Thu cười hài lòng: “Vậy anh làm việc tiếp nhé.”
Nam thần tiếp tục vừa lo bài vở trên lớp và thí nghiệm vừa phải chiêu đãi khách đến từ bên kia đại dương của thầy Tần, bận tối mắt tối mũi, cuộc hẹn cuối tuần này lại phải trì hoãn, hai người chỉ liên lạc qua Wechat, hầu như ngày nào cũng chào nhau, thỉnh thoảng anh làm xong việc sớm đồng thời Kiều Lâm Lâm còn chưa ngủ thì họ sẽ gọi video tán gẫu vài phút, coi như vơi bớt nỗi tương tư.
Kiều Lâm Lâm không thấy cô đơn hoặc bất an, nam thần không rủ cô đi chơi, mà chính cô cũng không có thời gian, kể từ ngày đến tòa soạn, dựa theo tư vấn của đám bạn, cô cho rằng hiện tại cô có xuất phát điểm rất tốt, bản thân cũng muốn phát triển trong lĩnh vực này mấy năm, liệu có nên cố gắng trau dồi, học tập thêm nhiều kỹ năng?
Các bạn cùng phòng biết cô chỉ đi làm thêm chứ không phải lơ là học hành nên rất yên tâm, cũng rất tích cực hỗ trợ tìm kiếm trên mạng những vấn đề có liên quan, cuối cùng mọi người tổng kết nghề người mẫu có hai yêu cầu cơ bản nhất: trình độ chuyên môn và tỷ lệ cơ thể.
Trình độ chuyên môn thì có thể học, học sinh nghèo không mời nổi giáo viên chuyên nghiệp nhưng cô có thể học ké, gần trường họ có trường nghệ thuật, nghe nói có thể học chui được, danh tiếng của Trường Thanh rất có tác dụng, lấy cớ tới tìm bạn, dùng thẻ sinh viên đăng ký vào trường là coi như xong, các trường đại học khác ở gần đây cũng có thể dùng cách đó để vào trường nghệ thuật.
Còn vấn đề vóc dáng thì chia ra là bẩm sinh và luyện tập, bẩm sinh hoàn toàn là do di truyền, Kiều Lâm Lâm có thể làm người mẫu cho Xu Hướng Quyến Rũ chứng tỏ điều kiện bẩm sinh của cô không tệ, còn về phần luyện tập như tỷ lệ mỡ hay khối lượng cơ thì chắc chắn không thể sánh với người mẫu chuyên nghiệp được.
Tạ Văn Lệ lấy ba siêu mẫu nổi tiếng nhất trong nước hiện nay ra để chứng minh giới người mẫu không phải ai cũng gầy như que củi mà cơ thể họ rất săn chắc và quyến rũ, tuy Kiều Lâm Lâm không thể trở thành siêu mẫu nhưng nếu cố gắng thì có lẽ hướng đi này không sai.
Thật ra những điều các bạn nói Kiều Lâm Lâm cũng biết, bởi vì không chỉ người mẫu mà mấy năm gần đây, diễn viên và hotgirl mạng cũng rất chăm chỉ luyện tập, thường xuyên chia sẻ ảnh ở phòng tập thể hình, nếu cô chỉ đơn thuần chạy bộ thì họ mời cả PT dạy riêng, dù là tập yoga hay gym cũng đều có hiệu quả rất lớn vì có chế độ luyện tập phù hợp với cơ thể.
Kiều Lâm Lâm vẫn là kẻ lười nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, trước kia hễ nghe tới vận động là tái mặt, nhưng giới hạn của con người luôn rất linh hoạt, lúc trước để diễn catwalk mà cô kiên trì chạy bộ suốt một tháng, hiện giờ để phát triển “sự nghiệp”, cô bằng lòng rèn luyện.
Vẫn là câu nói cũ, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.
Không biết có phải là do thói quen hay không mà hiện giờ Kiều Lâm Lâm không cảm thấy vận động là việc quá khổ sở nữa, vì vậy dưới sự đề nghị của đám bạn, cô quyết định đến phòng tập thể hình gần trường.
Xung quanh trường đại học Trường Thanh có rất nhiều trường học, cũng có nhiều tòa nhà văn phòng, đến cả phòng tập thể hình cũng có kha khá, Kiều Lâm Lâm đến phòng tập được giới thiệu nhiều nhất trên diễn đàn trường, chủ yếu là nghe nói nơi này giảm giá cho sinh viên, một khóa được PT dạy riêng chỉ tốn hai trăm tệ, Kiều Lâm Lâm nghe thế lập tức vui vẻ mua luôn mười khóa, hào hứng bắt đầu hành trình tập thể hình của mình.
Tuy Kiều Lâm Lâm chỉ mua gói lẻ chứ không đăng ký thành viên nhưng vẫn hưởng thụ tất cả quyền lợi của thành viên, ví dụ các lớp yoga, thể dục nhịp điệu hay đạp xe, chỉ cần là lớp công khai thì cô đều có thể vào học. Chỉ tốn một phần tiền mà có thể học được nhiều lớp, Kiều Lâm Lâm vui quên cả lối về, hầu như cuối tuần nào cũng ngâm mình ở phòng tập thể hình, ngay cả lớp múa bụng cô cũng không bỏ qua.
Sau mấy ngày ôm hứng thú dạt dào với tập thể hình, cuối cùng Kiều Lâm Lâm cũng hăng hái nghênh đón công việc mới.
Trưa thứ tư, Cố Chi Thu giữ lời đem cơm hộp cho cô, anh cưỡi chiếc xe đạp điện đến trước dãy phòng học của khoa cô, chiếc xe y như xe của mấy anh shipper không hề làm tổn hại tới thần thái quân tử như ngọc, dưới ánh nắng ban trưa, anh vẫn đẹp trai ngời ngời.
Có điều hôm nay Kiều Lâm Lâm chẳng màng thưởng thức phong thái của nam thần, cô vọt tới nhảy lên xe, định ôm eo tài xế hô xuất phát thì Cố Chi Thu đột nhiên bật cười đưa túi cơm cho cô, còn không quên dặn dò: “Ăn chậm thôi, anh bắt đầu đi đây.”
“Cảm ơn anh.” Kiều Lâm Lâm nuối tiếc rụt tay lại, nhận hộp cơm.
Cố Chi Thu đã hỏi trước cô muốn ăn gì, Kiều Lâm Lâm nói muốn ăn cái gì thanh đạm thôi, hơn nữa cũng không dám ăn nhiều, vì vậy hộp cơm chỉ có hai món là trứng xào cà chua và tôm xào cải, cơm thì chỉ to bằng một nắm onigiri(1), nhiêu đó chỉ khoảng một phần ba lượng cơm một bữa của cô, có thể thấy nam thần rất hiểu cô.
(1) Onigiri: cơm nắm Nhật Bản.
Trong lúc cô mở hộp cơm, Cố Chi Thu đã vững vàng lái xe, ngoái đầu nói với cô: “Ăn thức ăn nhiều vô, bên dưới còn có trái cây nữa đó.”
Lúc này Kiều Lâm Lâm mới mở tầng thứ hai, phát hiện ngăn hộp chứa đầy quả anh đào và dâu tây mà ngày thường cô không dám ăn, hạnh phúc ùa tới, chỉ biết thỏa mãn nói: “Anh là thần tiên đúng không, có anh đào có dâu tây, ôi hạnh phúc quá.”
Cố Chi Thu chỉ cười chứ không nói.
Kiều Lâm Lâm ăn xong cơm nắm tình yêu của bạn trai, tràn đầy năng lượng đến tòa soạn, hai tiếng chụp ảnh đầu tiên cả người sáng sủa, tinh thần phấn khởi, nhưng sau đó bắt đầu thấm mệt, chụp xong thì toàn thân uể oải, sức lực như bị rút cạn.
Nhiếp ảnh gia chú Lộc và biên tập Elle phụ trách buổi chụp ảnh hôm nay cũng tỏ ra hòa nhã với cô hơn vì mới hơn sáu giờ đã hoàn thành công việc. Đối với công việc của họ, tăng ca là chuyện bình thường, đôi khi người mẫu yêu sách hoặc khó trao đổi với nhau, vậy là mọi người phải chịu khổ hơn. Hôm nay đối với họ, người mới thuộc về diện khó trao đổi, không phải là cô chậm hiểu mà là cô không biết cái gì cả, do đó mất khá nhiều thời gian để giảng giải, vì vậy cả tổ chụp ảnh đã chuẩn bị tinh thần tăng ca, nào ngờ mới sáu giờ đã làm xong, quả rất đáng mừng.
Thật ra bình thường họ tan làm lúc năm giờ rưỡi, hiện tại đã quá giờ làm, nhưng vì đã chuẩn bị tinh thần sẽ tăng ca tới bảy tám giờ, cộng thêm người mẫu tuy là người mới nhưng rất có năng khiếu nên họ rất mừng, không cần tăng ca ai mà chẳng vui. Lúc Kiều Lâm Lâm thay đồ đi ra, chị Elle luôn làm mặt lạnh trong suốt quá trình làm việc đột ngột tiến tới vỗ vai cô, cười thân thiết: “Em vất cả rồi, hôm nay làm tốt lắm, hy vọng có cơ hội tiếp tục hợp tác.”
Kiều Lâm Lâm nghe mấy chữ “tiếp tục hợp tác” liền sáng mắt, cơ thể rệu rã như tìm được chút sức lực, khiêm tốn nói: “Anh chị vất vả hơn em nhiều, em không có kinh nghiệm, gây phiền hà cho anh chị quá.”
Ra khỏi studio mới biết trời đã tối, phố xá rực rỡ ánh đèn, đang giờ tan tầm nên người qua kẻ lại cuồn cuộn, ấy thế mà Kiều Lâm Lâm vẫn lập tức nhìn thấy nam thần đứng bên cạnh bồn hoa, y như cảnh tượng “bất chợt quay đầu nhìn thấy người dưới ánh đèn”.
Có điều tuy xuất thân từ khoa Tiếng Trung nhưng Kiều Lâm Lâm lại không muốn ngâm thơ. Dẫu chỉ là sườn mặt nhưng vẫn đẹp trai kinh khủng dưới ánh đèn, chắc chắn là sườn mặt của nam thần chứ không sai được, chờ xác định mình không hoa mắt xong, cô ngạc nhiên và mừng rỡ, thoáng chốc eo không đau lưng không mỏi, chân cũng không còn ê ẩm nữa, vội vã chạy tới bên cạnh nam thần trước cả khi anh ngoảnh lại nhìn cô.
Mà lúc cô chạy đi bước đầu tiên, Cố Chi Thu cũng kịp thời ngoái đầu lại, ánh mắt chạm nhau, Cố Chi Thu nhoẻn cười, vô thức tiến lên mấy bước, Kiều Lâm Lâm bổ vào lòng anh, siết chặt vòng eo mà hồi trưa cô ao ước.
- -----oOo------
Ký hợp đồng với tòa soạn xong, thời gian chụp ảnh cụ thể cũng được xác định, sau nhiều ngày kiềm chế, hiện giờ Kiều Lâm Lâm rất muốn vác loa thông báo cho cả thế giới biết.
Trên thực tế, cô không làm quá như vậy nhưng cũng chẳng khiêm tốn là bao, suốt thời gian ngồi tàu điện ngầm về trường, cô toàn cắm mặt vô điện thoại nhắn tin, thông báo tin cô được làm người mẫu ảnh tạp chí vào các nhóm chat, chưa đầy nửa tiếng, hầu như họ hàng bạn bè đều đã biết tin.
Phản ứng của mọi người tất nhiên khác nhau, nhóm ký túc xá thì la hét đòi cô khao, nhóm lớp học thì hào hứng hỏi tình hình cụ thể, khoa trương nhất là bà Kiều, không màng buôn bán mà ngay lập tức gọi điện hỏi chuyện vì sợ cô bị lừa tiền lừa sắc.
“Không có đâu mẹ, con không bị lừa đâu, là chị mà tháng trước mời con hợp tác đã giới thiệu cho con đó, tạp chí này nổi tiếng lắm, tên là Xu Hướng Quyến Rũ, có khi sạp báo gần nhà mình cũng bán đó, mẹ ra tìm thử xem… Sao đàn chị quen biết mà giới thiệu được ạ? Con kể rồi mà, tuy chị ấy chưa tốt nghiệp nhưng cũng đã có chút tiếng tăm trong thời trang rồi, nhận được nhiều giải thưởng lắm, nhiếp ảnh gia của tạp chí này là bạn của chị ấy nên chị ấy mới giới thiệu con.”
Trận chung kết của cuộc thi thiết kế thời trang hồi tháng trước diễn ra vào chủ nhật, hôm đó ông bà Kiều gọi Kiều Lâm Lâm về nhà, Kiều Lâm Lâm nghĩ chuyện mình kiếm tiền chẳng phải việc gì xấu xa nên đã kể chi tiết cho bố mẹ nghe, chẳng qua vì để bố mẹ dễ dàng chấp nhận thì Kiều Lâm Lâm đã rất lanh lợi mà thay đổi điểm quan trọng, chỉ nói sơ qua về thù lao mà nhấn mạnh vào việc các trường cử rất nhiều nhà thiết kế tài giỏi tham gia dự thi, bao gồm cả Trường Thanh, cô cũng là một trong số những người tham gia. Bà Kiều vô cùng đặt nặng chuyện học hành của con gái, nghe nói con gái tham gia theo trường thì lập tức không có ý kiến gì nữa, còn dặn dò cô phải thể hiện thật tốt, tất nhiên cũng nhấn mạnh học tập mới là nhiệm vụ hàng đầu của cô, không được để ảnh hưởng tới thành tích cuối kỳ.
Kiều Lâm Lâm cho rằng chuyện cô biểu diễn thời trang trong cuộc thi cũng nói được với bố mẹ thì huống hồ là chuyện khiến tổ tông hãnh diện như chụp ảnh tạp chí, hơn nữa lúc trước cô đã báo cáo chuyện chuẩn bị tham gia show thời trang của đàn chị Trần Tử Dương nên bây giờ cũng có thể báo cáo chuyện chụp ảnh tạp chí. Tuy hình tượng của cô trong lòng nam thần đã từ ngây thơ đáng yêu biến thành nói dối như cuội nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn cảm thấy mình rất thật thà, cô chỉ nói dối thiện chí ở những trường hợp bắt buộc mà thôi.
Vì lời nói dối lần này của cô vô cùng thiện chí, tốn công tốn sức giải thích rất lâu, mãi tới khi dừng ở ga xuống, bà Kiều cũng chịu tin cô, nói: “Tóm lại là con đừng để ảnh hưởng tới học tập, chuyện kiếm tiền đã có bố mẹ, không để con thiếu ăn thiếu mặc đâu, phải biết cái nào là quan trọng. Thôi, nãy giờ nói chuyện làm chẳng bán buôn được gì cả.” Nói xong bà Kiều liền cúp máy, thoạt trông có hơi ghét bỏ con gái.
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm rất muốn nói đây là mẹ tự gọi cho con mà. Có điều cô cũng không có thời gian càm ràm mẹ mình vì mẹ vừa cúp máy là nam thần đã gọi tới. Tuy rằng cô đã nhắn tin thông báo tin vui cho nam thần nhưng giờ này nhận được điện thoại của anh khiến cô rất vui: “Sao giờ này có thời gian gọi điện cho em?”
Cố Chi Thu thấy giọng cô hơi thều thào bèn phối hợp hạ giọng nói: “Trốn trong toilet gọi điện.”
Kiều Lâm Lâm cười run cả người, đắc ý nói: “Anh cũng biết lấy cớ đi vệ sinh để trốn việc à?”
“Vì anh muốn chúc mừng em sớm mà.” Cố Chi Thu cười khẽ, sau đó mới nhẹ nhàng nói, “Nãy giờ nói chuyện điện thoại với ai thế?”
“Mẹ em đó, mẹ sợ em bị lừa, em phải giải thích rất lâu mẹ mới yên tâm.”
“Cô lo cho em mà.” Cố Chi Thu nói, “Đã xác định thời gian chụp chưa, cuối tuần hả?”
“Không chụp vào cuối tuần được, tòa soạn nghỉ. Chiều thứ tư em trống tiết nên hẹn chụp vào hôm đó.” Nói tới thời gian làm việc, Kiều Lâm Lâm than thở, “Chị biên tập Amy bảo em phải tới tòa soạn trước nhưng hôm đó em phải học tới mười hai giờ, cho nên học xong là phải chạy ra ga tàu điện ngầm liền.”
Cố Chi Thu hỏi: “Học xong phải đi ngay à, không ăn cơm luôn?”
“Không có thời gian, đi tàu điện ngầm tới đó mất nửa tiếng lận, tòa soạn gần ga nên chỉ cần đi bộ hai phút là tới, nhưng từ dãy phòng học khoa em ra ga phải đi bộ ít nhất hai mươi phút, nếu ăn trưa thì trễ mất.” Kiều Lâm Lâm càu nhàu, việc cô chê trường rộng quá cũng không phải mới một hai ngày.
“Phải ăn cơm chứ, muốn làm việc thì càng không thể nhịn đói.” Cố Chi Thu không đồng ý nhưng anh không phải người chỉ khuyên suông, không chờ Kiều Lâm Lâm tiếp lời mà nói ngay: “Thứ tư anh tan học sớm, để anh mang cơm cho em.”
Kiều Lâm Lâm chần chờ: “Nhưng em không có thời gian ăn, trên tàu điện ngầm không được ăn.”
“Để anh mượn xe đạp điện của đàn anh chở em ra ga tàu, em vừa đi vừa ăn.” Trường Thanh quản lý rất nghiêm khắc, sinh viên chưa tốt nghiệp không tiện sử dụng xe đạp điện, chủ yếu là vì không có nơi để sạc điện, nghiên cứu sinh thì có nhiều cách hơn, ai thân thiết với giảng viên còn có thể sạc điện nhờ ở phòng làm việc của giảng viên.
Kiều Lâm Lâm thấy đề nghị này khá được, có xe ngồi chẳng những tiết kiệm thời gian mà còn tiết kiệm sức lực, đặc biệt có ích khi chụp ảnh là công việc cần rất nhiều thể lực: “Thế quyết định vậy đi.”
Cố Chi Thu cười hài lòng: “Vậy anh làm việc tiếp nhé.”
Nam thần tiếp tục vừa lo bài vở trên lớp và thí nghiệm vừa phải chiêu đãi khách đến từ bên kia đại dương của thầy Tần, bận tối mắt tối mũi, cuộc hẹn cuối tuần này lại phải trì hoãn, hai người chỉ liên lạc qua Wechat, hầu như ngày nào cũng chào nhau, thỉnh thoảng anh làm xong việc sớm đồng thời Kiều Lâm Lâm còn chưa ngủ thì họ sẽ gọi video tán gẫu vài phút, coi như vơi bớt nỗi tương tư.
Kiều Lâm Lâm không thấy cô đơn hoặc bất an, nam thần không rủ cô đi chơi, mà chính cô cũng không có thời gian, kể từ ngày đến tòa soạn, dựa theo tư vấn của đám bạn, cô cho rằng hiện tại cô có xuất phát điểm rất tốt, bản thân cũng muốn phát triển trong lĩnh vực này mấy năm, liệu có nên cố gắng trau dồi, học tập thêm nhiều kỹ năng?
Các bạn cùng phòng biết cô chỉ đi làm thêm chứ không phải lơ là học hành nên rất yên tâm, cũng rất tích cực hỗ trợ tìm kiếm trên mạng những vấn đề có liên quan, cuối cùng mọi người tổng kết nghề người mẫu có hai yêu cầu cơ bản nhất: trình độ chuyên môn và tỷ lệ cơ thể.
Trình độ chuyên môn thì có thể học, học sinh nghèo không mời nổi giáo viên chuyên nghiệp nhưng cô có thể học ké, gần trường họ có trường nghệ thuật, nghe nói có thể học chui được, danh tiếng của Trường Thanh rất có tác dụng, lấy cớ tới tìm bạn, dùng thẻ sinh viên đăng ký vào trường là coi như xong, các trường đại học khác ở gần đây cũng có thể dùng cách đó để vào trường nghệ thuật.
Còn vấn đề vóc dáng thì chia ra là bẩm sinh và luyện tập, bẩm sinh hoàn toàn là do di truyền, Kiều Lâm Lâm có thể làm người mẫu cho Xu Hướng Quyến Rũ chứng tỏ điều kiện bẩm sinh của cô không tệ, còn về phần luyện tập như tỷ lệ mỡ hay khối lượng cơ thì chắc chắn không thể sánh với người mẫu chuyên nghiệp được.
Tạ Văn Lệ lấy ba siêu mẫu nổi tiếng nhất trong nước hiện nay ra để chứng minh giới người mẫu không phải ai cũng gầy như que củi mà cơ thể họ rất săn chắc và quyến rũ, tuy Kiều Lâm Lâm không thể trở thành siêu mẫu nhưng nếu cố gắng thì có lẽ hướng đi này không sai.
Thật ra những điều các bạn nói Kiều Lâm Lâm cũng biết, bởi vì không chỉ người mẫu mà mấy năm gần đây, diễn viên và hotgirl mạng cũng rất chăm chỉ luyện tập, thường xuyên chia sẻ ảnh ở phòng tập thể hình, nếu cô chỉ đơn thuần chạy bộ thì họ mời cả PT dạy riêng, dù là tập yoga hay gym cũng đều có hiệu quả rất lớn vì có chế độ luyện tập phù hợp với cơ thể.
Kiều Lâm Lâm vẫn là kẻ lười nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, trước kia hễ nghe tới vận động là tái mặt, nhưng giới hạn của con người luôn rất linh hoạt, lúc trước để diễn catwalk mà cô kiên trì chạy bộ suốt một tháng, hiện giờ để phát triển “sự nghiệp”, cô bằng lòng rèn luyện.
Vẫn là câu nói cũ, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.
Không biết có phải là do thói quen hay không mà hiện giờ Kiều Lâm Lâm không cảm thấy vận động là việc quá khổ sở nữa, vì vậy dưới sự đề nghị của đám bạn, cô quyết định đến phòng tập thể hình gần trường.
Xung quanh trường đại học Trường Thanh có rất nhiều trường học, cũng có nhiều tòa nhà văn phòng, đến cả phòng tập thể hình cũng có kha khá, Kiều Lâm Lâm đến phòng tập được giới thiệu nhiều nhất trên diễn đàn trường, chủ yếu là nghe nói nơi này giảm giá cho sinh viên, một khóa được PT dạy riêng chỉ tốn hai trăm tệ, Kiều Lâm Lâm nghe thế lập tức vui vẻ mua luôn mười khóa, hào hứng bắt đầu hành trình tập thể hình của mình.
Tuy Kiều Lâm Lâm chỉ mua gói lẻ chứ không đăng ký thành viên nhưng vẫn hưởng thụ tất cả quyền lợi của thành viên, ví dụ các lớp yoga, thể dục nhịp điệu hay đạp xe, chỉ cần là lớp công khai thì cô đều có thể vào học. Chỉ tốn một phần tiền mà có thể học được nhiều lớp, Kiều Lâm Lâm vui quên cả lối về, hầu như cuối tuần nào cũng ngâm mình ở phòng tập thể hình, ngay cả lớp múa bụng cô cũng không bỏ qua.
Sau mấy ngày ôm hứng thú dạt dào với tập thể hình, cuối cùng Kiều Lâm Lâm cũng hăng hái nghênh đón công việc mới.
Trưa thứ tư, Cố Chi Thu giữ lời đem cơm hộp cho cô, anh cưỡi chiếc xe đạp điện đến trước dãy phòng học của khoa cô, chiếc xe y như xe của mấy anh shipper không hề làm tổn hại tới thần thái quân tử như ngọc, dưới ánh nắng ban trưa, anh vẫn đẹp trai ngời ngời.
Có điều hôm nay Kiều Lâm Lâm chẳng màng thưởng thức phong thái của nam thần, cô vọt tới nhảy lên xe, định ôm eo tài xế hô xuất phát thì Cố Chi Thu đột nhiên bật cười đưa túi cơm cho cô, còn không quên dặn dò: “Ăn chậm thôi, anh bắt đầu đi đây.”
“Cảm ơn anh.” Kiều Lâm Lâm nuối tiếc rụt tay lại, nhận hộp cơm.
Cố Chi Thu đã hỏi trước cô muốn ăn gì, Kiều Lâm Lâm nói muốn ăn cái gì thanh đạm thôi, hơn nữa cũng không dám ăn nhiều, vì vậy hộp cơm chỉ có hai món là trứng xào cà chua và tôm xào cải, cơm thì chỉ to bằng một nắm onigiri(1), nhiêu đó chỉ khoảng một phần ba lượng cơm một bữa của cô, có thể thấy nam thần rất hiểu cô.
(1) Onigiri: cơm nắm Nhật Bản.
Trong lúc cô mở hộp cơm, Cố Chi Thu đã vững vàng lái xe, ngoái đầu nói với cô: “Ăn thức ăn nhiều vô, bên dưới còn có trái cây nữa đó.”
Lúc này Kiều Lâm Lâm mới mở tầng thứ hai, phát hiện ngăn hộp chứa đầy quả anh đào và dâu tây mà ngày thường cô không dám ăn, hạnh phúc ùa tới, chỉ biết thỏa mãn nói: “Anh là thần tiên đúng không, có anh đào có dâu tây, ôi hạnh phúc quá.”
Cố Chi Thu chỉ cười chứ không nói.
Kiều Lâm Lâm ăn xong cơm nắm tình yêu của bạn trai, tràn đầy năng lượng đến tòa soạn, hai tiếng chụp ảnh đầu tiên cả người sáng sủa, tinh thần phấn khởi, nhưng sau đó bắt đầu thấm mệt, chụp xong thì toàn thân uể oải, sức lực như bị rút cạn.
Nhiếp ảnh gia chú Lộc và biên tập Elle phụ trách buổi chụp ảnh hôm nay cũng tỏ ra hòa nhã với cô hơn vì mới hơn sáu giờ đã hoàn thành công việc. Đối với công việc của họ, tăng ca là chuyện bình thường, đôi khi người mẫu yêu sách hoặc khó trao đổi với nhau, vậy là mọi người phải chịu khổ hơn. Hôm nay đối với họ, người mới thuộc về diện khó trao đổi, không phải là cô chậm hiểu mà là cô không biết cái gì cả, do đó mất khá nhiều thời gian để giảng giải, vì vậy cả tổ chụp ảnh đã chuẩn bị tinh thần tăng ca, nào ngờ mới sáu giờ đã làm xong, quả rất đáng mừng.
Thật ra bình thường họ tan làm lúc năm giờ rưỡi, hiện tại đã quá giờ làm, nhưng vì đã chuẩn bị tinh thần sẽ tăng ca tới bảy tám giờ, cộng thêm người mẫu tuy là người mới nhưng rất có năng khiếu nên họ rất mừng, không cần tăng ca ai mà chẳng vui. Lúc Kiều Lâm Lâm thay đồ đi ra, chị Elle luôn làm mặt lạnh trong suốt quá trình làm việc đột ngột tiến tới vỗ vai cô, cười thân thiết: “Em vất cả rồi, hôm nay làm tốt lắm, hy vọng có cơ hội tiếp tục hợp tác.”
Kiều Lâm Lâm nghe mấy chữ “tiếp tục hợp tác” liền sáng mắt, cơ thể rệu rã như tìm được chút sức lực, khiêm tốn nói: “Anh chị vất vả hơn em nhiều, em không có kinh nghiệm, gây phiền hà cho anh chị quá.”
Ra khỏi studio mới biết trời đã tối, phố xá rực rỡ ánh đèn, đang giờ tan tầm nên người qua kẻ lại cuồn cuộn, ấy thế mà Kiều Lâm Lâm vẫn lập tức nhìn thấy nam thần đứng bên cạnh bồn hoa, y như cảnh tượng “bất chợt quay đầu nhìn thấy người dưới ánh đèn”.
Có điều tuy xuất thân từ khoa Tiếng Trung nhưng Kiều Lâm Lâm lại không muốn ngâm thơ. Dẫu chỉ là sườn mặt nhưng vẫn đẹp trai kinh khủng dưới ánh đèn, chắc chắn là sườn mặt của nam thần chứ không sai được, chờ xác định mình không hoa mắt xong, cô ngạc nhiên và mừng rỡ, thoáng chốc eo không đau lưng không mỏi, chân cũng không còn ê ẩm nữa, vội vã chạy tới bên cạnh nam thần trước cả khi anh ngoảnh lại nhìn cô.
Mà lúc cô chạy đi bước đầu tiên, Cố Chi Thu cũng kịp thời ngoái đầu lại, ánh mắt chạm nhau, Cố Chi Thu nhoẻn cười, vô thức tiến lên mấy bước, Kiều Lâm Lâm bổ vào lòng anh, siết chặt vòng eo mà hồi trưa cô ao ước.
- -----oOo------
/95
|