Chiến Thần Bất Bại

Chương 14 - Chuyên Gia Cận Chiến

/936


A Mạc Lý cũng xốc lại tinh thần, vểnh tai lắng nghe.

“Thiên Lộ à.” Lão Ngụy lộ vẻ hồi tưởng, trả lời một câu đầy mông lung: “Đó là nơi vừa đầy nguy hiểm lại vừa tràn ngập kỳ ngộ.”

Lão liếc mắt sang Đường Thiên cùng A Mạc Lý một cái rồi chuyển giọng: “Được rồi, Thiên Lộ còn cách các ngươi xa lắm, giờ chúng ta nói chuyện thực tế hơn đi.”

“Chuyện thực tế hơn?” Đường Thiên bất mãn bĩu môi: “Này, lão già, không phải lão định lừa bọn ta đi làm chuyện xấu gì đấy chứ?”

A Mạc Lý cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Đường cơ bản, ngươi cũng nhận ra âm mưu của lão ấy sao?”

“Đương nhiên!” Đường Thiên vẻ mặt đắc ý, thản nhiên đáp: “Trước mặt nam nhân vĩ đại như thần, mọi yêu ma quỷ quái đều bị đánh về nguyên hình! Với tính cách nhỏ nhen như lão làm gì có chuyện mời chúng ta ăn thịt nướng? Không có chuyện tự dưng ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm!”

“Không sai! Không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm!” A Mạc Lý cao giọng phụ họa.

Lão Ngụy: “...”

“Đừng phủ nhận, lão già. Nể tình lão là hiệu trưởng trường chúng ta, ừm, chuyện gì cũng có thể bàn.” Đường Thiên ra vẻ ‘ngươi hiểu mà’.

“Đúng, ra giá trên trời, trả tiền dưới đất!” A Mạc Lý bổ sung một câu.

Lão Ngụy im lặng trong chốc lát, đột nhiên vỗ đùi cái đét nói: “Quả nhiên hai vị không hổ danh thiên tài! Chuyện gì cũng không giấu nổi con mắt các ngươi. Được, vậy để ta nói trắng ra.”

Hai người không nhúc nhích, nhìn lão Ngụy.

Lão Ngụy bỗng chốc cảm thấy hơi áp lực, ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “À, cái này, hai hôm trước ta vừa xem lại điểm đánh giá của trường chúng ta, kết quả phát hiện điểm đánh giá không đủ. Các ngươi cũng biết đấy, trường học nào không đủ điểm đánh giá sẽ bị hủy tư cách. Ừm, sắp tới hội võ Tinh Phong rồi, chỉ cần các ngươi tham gia hội võ Tinh Phong, thu được thành tích không tồi, điểm đánh giá của trường chắc cũng đủ. Là thiên tài của ngôi trường này, chắc các người cũng không nỡ nhìn nó sa đọa như vậy chứ?”

“Ngươi làm được không?” Đường Thiên đột nhiên quay sang phía A Mạc Lý hỏi.

A Mạc Lý vẻ mặt khó hiểu: “Sao mà làm được?”

Đường Thiên thu ánh mắt lại, đầy vẻ chính nghĩa: “Ta cũng thế.”

Lão Ngụy cứng họng, sau đó lập tức quát lên như sấm: “Thân là học viên trong trường, làm sao các ngươi có thể thờ ơ với vận mệnh của ngôi trường như vậy? Máu huyết trên người các ngươi lạnh hết cả rồi sao? Các ngươi có phải là nam nhân hay không? Các ngươi...”

Hai người vẫn ngồi yên đó, hai mắt mở to, vẻ mặt vô tội nhìn về phía lão Ngụy, ánh mắt trong trẻo tinh thuần.

Lão Ngụy thấy chiêu này vô hiệu bèn cắn răng nói: “Nói đi, các ngươi có điều kiện gì?”

“Ruồi trâu, ngươi lên đi!” Đường Thiên rất có phong độ lão đại, phất tay một cái.

A Mạc Lý mở to đôi mắt như chuông đồng, lấp lóe ánh sáng, ngón tay to như củ cà rốt nhanh chóng tính nhẩm: “Điểm đánh giá thật chẳng dễ kiếm, học viên toàn thành đều có thể tham gia võ hội Tinh Phong. Ài ài ài, võ hội đó cũng thật tàn khốc, thật khiến người ta căm phẫn không thôi, chúng ta phải chiến đấu với không biết bao nhiêu người...”

Nước bọt lại bắn tung tóe khắp nơi, liên miên không ngừng.

Bô lô ba la, A Mạc Lý nói liền một mạch suốt ba phút rồi mới ngừng lại.

Lão Ngụy cười gian xảo nói: “Nói xong chưa?”

A Mạc Lý cùng Đường Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng dâng lên dự cảm không tốt.

Lão Ngụy buông tay, vẻ mặt vô lại: “Vừa rồi ta quên mất không nói, ta ghi danh giúp các ngươi rồi.”

Đường Thiên: ...

A Mạc Lý: ...

Sự thực chứng minh, gian thương không chọi được vô lại.

Không kiếm được chút lợi lộc nào, cả Đường Thiên và A Mạc Lý đều hơi ủ rũ.

“Tâm pháp cấp ba, thiếu niên, ý ngươi ra sao?” Lão Ngụy nhìn Đường Thiên, đột nhiên nói: “Chân lực của ngươi đã tu luyện tới viên mãn của cấp hai, cần sớm tiến vào cấp ba!”

“Tâm pháp cấp ba à? Lão có kiến nghị gì không?” Đường Thiên thuận miệng hỏi.

“Ngươi hỏi đúng người rồi!” Lão Ngụy ra vẻ như đang muốn nói trẻ con dễ dạy: “Bước vào cấp ba, ngoại trừ tâm pháp, quan trọng hơn là ngươi đã bắt đầu phải xác định con đường phát triển của mình, tham lam ham nhiều chỉ phân tán tinh lực của ngươi, biến ngươi thành kẻ vô tích sự mà thôi.”

Đường Thiên ngẩn ra: “Nghe cũng có lý.”

“Bỏ nhiều thời gian tu luyện võ kỹ cơ bản như vậy, nói thật nhé, ngươi đã bỏ lỡ mất đoạn thời gian vàng son nhất.” Lão Ngụy sắc mặt nghiêm túc: “Một người, năm năm vàng son nhất chính là từ mười hai tuổi tới mười bảy tuổi. Nhưng ngươi lại dùng cả năm năm này vào mặt võ kỹ cơ bản, rất nhiều người sẽ cảm thấy ngươi đang lãng phí thời gian, nhưng ta lại cảm thấy có chỗ lợi mà cũng có chỗ hại.”

“Ồ, mau nói đi!” Đường Thiên bỗng phấn chấn. Đã nhiều năm như vậy, hầu như mọi người khi nhắc tới hắn đều lộ vẻ tiếc nuối và khó hiểu, đây là lần đầu tiên hắn nghe có người nói ‘có lợi mà cũng có hại’.

“Ngươi dùng quãng thời gian năm năm vào mặt võ kỹ cơ bản, cơ sở của ngươi vô cùng vững chắc, hơn nữa cũng tương đối toàn diện. Điều này trợ giúp rất lớn cho ngươi tu luyện võ kỹ sau này. Khi ngươi tu luyện võ kỹ khác có thể nhanh chóng tiến bộ. Chỉ cần ngươi tiếp tục kiên trì như vậy không hề ngừng lại, thời gian đã mất đi chắc chắn có thể đoạt lại. Thiếu niên, ta coi trọng ngươi!”

Đường Thiên không chút khiêm tốn gật đầu: “Ha ha ha, lão già, ánh mắt ngươi tốt thật!”

“Ha ha!” Lão Ngụy cười to: “Có điều con đường này của ngươi chắc chắn nhiều khó khăn hiểm trở, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Đường Thiên vẫn chẳng chút tâm can lắc đầu trả lời: “Trước mặt thiếu niên vĩ đại như thần, mọi khó khăn hiểm trở đều chỉ là cặn bã!”

“Có chí khí!” Ta thích thiếu niên có chí khí!” Lão Ngụy thản nhiên nói tiếp: “Chúng ta quay lại vấn đề con đường phát triển của ngươi. Tố chất thân thể của ngươi rất xuất sắc, nền tảng tốt, phản ứng nhanh, khí thế mạnh, hung mãnh thô bạo, đây đều là ưu thế của ngươi. Ngươi có biết những điều đó phù hợp với cái gì không?”

Đường Thiên nghe tới mê mẩn, vội vàng hỏi: “Hợp với cái gì?”

“Chiến đấu cận chiến!” Lão Ngụy nhấn mạnh từng chữ một: “Chiến đấu cận chiến, cần tố chất thân thể cân đối, năng lực phản ứng cực mạnh, khí thế hung hãn, trái tim không biết sợ hãi, yêu cầu đối với võ kỹ cơ bản cũng cực cao. Sao nào? Thiếu niên? Có thấy thú vị không? Chuyên gia cận chiến, cái tên ngầu tới mức nào!”

Đường Thiên hai mắt tỏa sáng, gật đầu lia lịa: “Đúng cái ta thích! Ta thích nhất là đánh nhau! Lão già, thật không nhận ra, lão cũng có chút bản lĩnh đó!”

“Khà khà, chờ ngươi trưởng thành, ừm, nữ nhân của ngươi cũng sẽ thích cái danh hiệu này!” Lão Ngụy sắc mặt thô tục nói.

“Thiên Huệ cũng sẽ thích à?” Đường Thiên hai mắt bừng sáng.

“Ừm, đương nhiên!” Lão Ngụy suýt nữa sặc nước miếng của chính mình, ho nhẹ vài tiếng rồi nói tiếp: “Có điều, giờ ngươi còn cách chuyên gia cận chiến rất xa. Muốn trở thành một chuyên gia cận chiến hợp lệ, ngoại trừ những đặc điểm ngươi đã có ra còn cần có khinh công thật xuất sắc, ngươi cần nhanh chóng rút ngắn khoảng cách của hai bên. Khinh công không tốt, vậy đang chờ ngươi chỉ có cái chết.”

“Không sai!” Đường Thiên vỗ mạnh xuống đất: “Nhất định phải luyện khinh công!”

“Cần có nhiều loại kỹ năng tay không, nhớ kỹ, ngươi là chuyên gia cận chiến chứ không phải chuyên gia quyền thuật. Quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, kỹ xảo khớp xương, ngươi đều phải tập luyện. Ngươi phải bảo đảm sau khi rút ngắn khoảng cách hai bên mình có đủ loại thủ đoạn để nhanh chóng giải quyết đối phương.”

“Có lý! Phải luyện cho bằng hết!”

“Ngươi còn cần phải tăng cường khả năng phản ứng của mình, khiến bản thân ra tay thật chính xác trong thời gian ngắn hơn nữa.”

“Đúng quá! Chắc chắn phải tăng cường!”

Lão Ngụy lại nói tiếp: “Chỉ cần ngươi làm được những điều này, ngươi có thể trở thành một chuyên gia cận chiến hợp lệ, thậm chí là chuyên gia cận chiến ưu tú.”

A Mạc Lý giơ cao hai tay: “Ta cũng muốn làm chuyên gia cận chiến!”

Lão Ngụy không buồn để ý đến hắn.

Đường Thiên không tiếp tục lên tiếng, chỉ nhìn lão đầu với vẻ kỳ quái.

Lão Ngụy bị ánh mắt của Đường Thiên làm cho ngây ra đôi chút, sờ sờ lên mặt: “Trên mặt ta cái gì à?”

“Hợp lệ? Ưu tú? Ta muốn làm chuyên gia cận chiến vĩ đại như thần!” Đường Thiên nói với giọng như đương nhiên là vậy, rồi lộ vẻ khó chịu: “Lão quá coi thường ta! Hừ hừ! Quá thiếu suy nghĩ!”

Lão Ngụy nhanh chóng phản ứng lại, cười ha hả: “Có chí khí, có điều muốn làm chuyên gia cận chiến hợp lệ cũng phải chịu khổ không ít đâu đấy.”

“Ta không sợ chịu khổ.” Đường Thiên lắc đầu, lời đáp chắc nịch.

“Ồ.” Ánh mắt lão Ngụy như lóe lên rồi nhanh chóng biến mất: “Ha ha, chúng ta trở lại chuyện tâm pháp, nếu đã chọn làm chuyên gia cận chiến vậy ở đây ta có một tấm thẻ hồn tướng tâm pháp rất lợi hại, có điều, bộ tâm pháp này không dễ tu luyện đâu.”

“Lợi hại lắm ư?” Đường Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Lợi hại lắm đấy!” Lão Ngụy gật đầu.

“Vậy chọn nó thôi!” Đường Thiên hai mắt bừng sáng.

“Khó học lắm đấy!” Lão Ngụy nhắc nhở.

“Đừng coi thường ta!” Đường Thiên trừng mắt.

“Ha ha, có chí khí lắm, thiếu niên!” Lão Ngụy cười lên ha hả, đưa tay lấy thẻ ra: “Mong rằng người không bôi nhọ tấm thẻ hồn tướng này.”

Ánh mắt Đường Thiên đảo qua tấm thẻ, bỗng sửng sốt: “Thẻ bạc?”

Tấm thẻ bạc lóng lánh như tuyết, bên trên là một bóng người máu trắng đang khoanh chân ngồi, chạm vào có cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn. Đường Thiên có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ tới lão Ngụy lại đưa cho mình một tấm thẻ bạc.

Giá cả của thẻ tâm pháp cấp ba màu bạc ở mức mà hắn không cách nào tưởng tượng ra nổi.

“Này, lão già, chẳng phải lão bảo chỉ có một tấm thẻ bạc à?” A Mạc Lý như phát hiện lục địa mới: “Quả nhiên gian trá! Có điều, lão đã cho Đường cơ bản, ta cũng chẳng so đo với lão. Đường cơ bản, xem ra rất lợi hại, ngươi mau tu luyện đi!”

Song ngoài dự liệu của lão Ngụy cùng A Mạc Lý, Đường Thiên lắc đầu đưa tấm thẻ hồn tướng trở lại: “Ta không lấy.”

“Không lấy?” Lão Ngụy sửng sốt: “Vì sao?”

“Quá quý giá.” Đường Thiên ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Thứ quý giá như vậy ta không thể lấy.”

Lão Ngụy hơi ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào Đường Thiên một lúc rồi đột nhiên cười nói: “Tấm thẻ hồn tướng này không phải ta cho không, ta còn có chuyện phải nhờ ngươi làm. Nếu ngươi không thể trở thành chuyên gia cận chiến, chuyện của ta cũng chẳng có hy vọng gì. A, ngươi không dám nhận, chẳng lẽ không tự tin vào bản thân mình?”

Đường Thiên trợn mắt nhìn lão Ngụy: “Lão già, ai không dám nhận? Ai không tự tin?”

Bộp, Đường Thiên giật lại tấm thẻ hồn tướng, chân thành đáp: “Ta biết lão tốt với ta. Ta nhất định sẽ trở thành chuyên gia cận chiến, bất cứ chuyện gì ta cũng đều dốc hết sức ứng phó. Lão nói đi, chuyện gì?”

Lão Ngụy cười ha hả: “Giờ nói cho ngươi biết cũng vô dụng, chờ ngươi thành chuyên gia cận chiến ta sẽ nói.”

“Được!” Đường Thiên gật đầu, giơ bàn tay lên.

“Làm gì thế?” Lão Ngụy sắc mặt mịt mờ.

“Vỗ tay lập thề! Này, lão già, lão thật quê mùa!” Đường Thiên vẻ mặt khinh bỉ.

“Tên trẻ nít nhà ngươi đừng học đòi người lớn, ngươi biết vỗ tay lập thề là cái gì á?” Lão Ngụy cũng dùng sắc mặt khinh bỉ phản kích.

“Vớ vẩn!” Đường Thiên trợn mắt nhìn: “Đừng coi thường, ta từng vỗ tay lập thề với Thiên Huệ rồi!”

Bốp!

Hai bàn tay một già một trẻ vỗ vào nhau.

“Được rồi!” Đường Thiên sắc mặt thỏa mãn.

“Thằng nhãi này cũng rõ lắm trò quá.” Lão Ngụy lẩm bẩm.

“Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!” A Mạc Lý bước tới, giơ tay ra, không ai để ý đến hắn.

“À, giờ nói về tấm thẻ hồn tướng này.” Lão Ngụy đột nhiên đổi vẻ nghiêm túc: “Tấm thẻ này ta có được từ hồi trẻ, có điều lúc đó đó đã vượt xa cấp ba cho nên vẫn giữ lại. Tấm thẻ hồn tướng này là 【 Hạc Khí Quyết 】, là một tấm thẻ hồn tướng tâm pháp cổ đại.”

“Thẻ hồn tướng cổ đại?”

Đường Thiên và A Mạc Lý cùng biến sắc.


/936

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status