“Dừng tay!”
Một bóng người đánh về phía Đường Thiên, chính là Lỗ Thanh. Gã vốn không muốn ra tay, cứ nhìn bộ dạng thê thảm của Kỷ Thiên là gã lại phát lạnh trong lòng. Nhưng gã có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Vu lão không phải là đối thủ của Đường Thiên.
Hiển nhiên gã không thể nhìn Vu lão chết thảm trong tay Đường Thiên, thấy tình huống nguy cấp trước mắt, gã bất chấp tất cả mà đánh thẳng về phía Đường Thiên.
Thực lực của Lỗ Thanh cũng tương đương với Kỷ Thiên, lúc này vì cứu người nên ra tay không hề giấu diếm. Quyền như sao băng gào thét lao về phía Đường Thiên. Đây là võ kỹ thành danh của Lỗ Thanh, “Lưu Tinh quyền”, võ kỹ lục giai, quyền thế nhanh mà trầm trọng, uy lực kinh người.
Gã biết rõ Đường Thiên lợi hại nên vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu.
“Lưu Tinh Cản Nguyệt”!
Mười hai luồng quyền mang mang theo ánh sáng giống như sao băng gào thét khiến cho người ta phải kinh sợ, lại hoa lệ như một chiếc vòng ánh sáng xinh đẹp bắn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên đã sớm để ý tới Lỗ Thanh, hàn mang trong mắt chợt lóe, thân hình khẽ động, tức thì vài đạo quyền mang đi đầu cũng lay động theo. Hắn nhân cơ hội vọt qua nhanh như điện, vài luồng quyền mang đứng đầu lướt qua sát người hắn.
Ầm ầm ầm!
Quyền mang đánh vào vách tường làm đá xanh bay tán loạn, bụi tung ngập trời.
Đường Thiên búng tay, lập tức Bạch Hạc Tuyền Qua như một đám bạch hạc bay lượn, quyền mang chạm vào đều bị vòng xoáy cao tốc đánh văng ra.
Giờ thì hay rồi, Lưu Tinh quyền bị hắn đánh bay thẳng vào giữa đám người tạo ra một đống hỗn loạn.
“Lên!”
“Mọi người cùng xông lên!”
Đám võ giả thuộc hạ của Vu lão lúc này dường như mới tỉnh ngủ, chúng ầm ầm lao về phía Đường Thiên. Với hoàn cảnh chật hẹp trong đại sảnh như thế này thì cho dù là người lợi hại hơn Đường Thiên bọn chúng cũng có thể dẫm chết.
“Binh, bảo vệ A Tuyết và Tiểu Húc Húc!”
Đường Thiên quát to tức thì có một bóng người màu đồng lướt qua đại sảnh, lao đến cạnh Lăng Húc.
“Buông ta ra!” Lăng Húc giống như mèo xù lông lên, đương nhiên rồi gấu mèo mà (Gấu trúc). Gã cảm thấy cực kỳ có chịu khi mình rơi vào tình trạng cần có người bảo vệ nên cố gắng giãy dụa trên tay Binh nhưng bàn tay Binh giống như một gọng kìm thép giữ chặt.
Binh xách theo Lăng Húc đáp xuống cạnh Cố Tuyết, thân hình to lớn như một bức tường chắn trước mặt Cố Tuyết…
Lúc này Đường Thiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, hắn dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng tới trước mặt Lỗ Thanh như một tia chớp. Lỗ Thanh bị dọa giật mình không ít, nhưng gã liếc mắt thấy đồng bạn của mình đã cứu được Vu lão thì cũng thở phào nhẹ nhõm, vội buông quyền, cả người trơn như chạch lẫn trốn vào đám người.
“Muốn chạy sao?” Đường Thiên cười gằn đằng đằng sát khí, con mồi đến tay rồi còn chạy thoát, hắn rất khó chịu.
Đại Bi chưởng giáng từ trên trời xuống mang theo tiếng rít trầm thấp. (Nguồn: bachngocsach.co)
Lỗ Thanh sợ đến nhảy dựng lên, gã đã tận mắt chứng kiến Vu lão bị Đại Bi chưởng của Đường Thiên đánh cho thổ huyết, liền bất chấp hình tượng, cong người lại như con tôm lăn vào trong đám người.
Oanh!
Đại Bi chưởng ấn giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất, đám đông chỉ cảm thấy mặt đất rung bần bật, bụi bặm tung bay, bao phủ mấy tên võ giả xung quanh vào. Mấy tên võ giả không tránh kịp chỉ biết kêu la thảm thiết làm lòng người phát lạnh.
Nhân cơ hội, Đường Thiên chuyển thân lao về phía trước. Bất chấp đao mang và quyền mang đánh lén đằng sau, hắn đạp mạnh chân chui vào giữa đám người. Với Đường Thiên mà nói thì ở trong hoàn cảnh chập hẹp lại càng thích hợp cho hắn phát huy sức mạnh biến thái của mình.
Sức mạnh của Đường Thiên hơn võ giả phổ thông khoảng năm lần giờ lại được cường hóa nhờ Chu Nho huyết mạch sức mạnh đạt tới mức gấp mười lần võ giả phổ thông.
Đây là một con số cực kỳ khủng khiếp, so với Hoa Sa sau khi kích phát huyết mạch còn cao hơn nhiều.
Đột nhiên Đường Thiên rút ra một cây song đầu lang nha bổng. Đây chính là vũ khí của Hoa Sa, trọng lượng đạt tới sáu trăm cân, trầm trọng kinh người, là một thứ vũ khí giết người không hơn không kém.
Nhìn biển người dày đặc trước mặt Đường Thiên chỉ nhếch mép cười.
Hắn vung lang nha bổng lên, chỉ nghe tiếng gió rít cũng đủ khiến người ta sợ vỡ tim mà chết.
Tên võ giả đứng mũi chịu sào kinh sợ đến tột cùng, có điều gã phản ứng cũng không chậm vội đưa tay cầm thuẫn lên đỡ, hạ thấp trọng tâm dồn toàn bộ chân lực vào hai cánh tay.
Lang nha bổng nặng nề đánh thẳng lên trên tấm cương thuẫn dày tới mười phân.
Ầm!
Trong nháy mắt cương thuẫn tứ phân ngũ liệt, mảnh nhỏ văng tứ tán, trong đó có một mảnh bắn vào người một tên võ giả khác. Tên võ giả kia ngay cả kêu cũng không kịp đã bay thẳng ra ngoài, liên tiếp đụng ngã ba người mới rơi xuống. Mà ba gã bị đụng trúng cũng không thể bò dậy nổi.
“Thiếu niên như thần xông lên!”
Đường Thiên cảm thấy sảng khoái đến tột cùng, miệng liên tục gào thét. Hắn vốn có học cách dùng Lang Nha bổng thế nào bao giờ đâu, hoàn toàn là cậy khỏe, chỉ có mỗi việc vung lên đập xuống thật khỏe. Chỉ là mấy đòn tấn công không có chút hoa mỹ này lại cực kì hiệu quả. Mấy tên võ giả kia vốn tưởng ở địa hình chật hẹp có thể hạn chế hoạt động của Đường Thiên, phát huy ưu thế về mặt nhân số của họ, nhưng không ai nghĩ được Đường Thiên lại dùng cách công kích trâu bò không bài bản gì như thế.
Khi Lang nha bổng sáu trăm cân vung lên thì nó đúng là thứ vũ khí giết người vô địch rồi. Mà tên Đường Thiên trâu bò này không chỉ vung lên mà còn múa như vòi rồng nữa. Chỉ cần bị cái vòi rồng này quét qua thì ai cũng trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Lăng Húc nhìn mà há hốc mồm, Đường Thiên giống như hổ vào bầy dê vậy. Nơi hắn đi qua, người ngã ngựa đổ, cây cối tan nát.
Địch nhân ngã như ngả rạ, từng đám ngã xuống tạo thành một khung cảnh vô cùng đồ sộ.
“Thằng ôn này…thô bạo vãi!” Lăng Húc nhủ thầm: “Không có chút chính nghĩa nào… Nhưng mà… sảng khoái thật!”
Lăng Húc thèm tới đỏ mắt rồi.
*************
Đám Yến Hạ giờ lui hẳn vào trong góc, bọn họ cũng bị khí phách của Đường Thiên dọa cho run sợ. Ô Nam và Tác Quang mặt mày trắng bệch đầy sợ hãi nhìn cảnh Đường Thiên đánh đâu thắng đó.
“Sức mạnh của thằng ôn này khủng quá rồi.” giọng Ô Nam mang theo một tia rung động, bản thân gã xưa nay vẫn dựa vào sức mạnh nhưng giờ thấy sức mạnh không phải người của Đường Thiên thì gã hoàn toàn run sợ rồi.
Tác Quang lại càng không phải nói, hắn gần như dùng giọng như đang mộng du nói: “Còn cả tốc độ của hắn nữa chứ… quá biến thái rồi! Thế này thì có để cho người khác sống nữa không chứ!”
Tác Quang, xếp hạng không cao nhưng nhờ có tốc độ cực nhanh mà chiến được một vị trí trong chấp sự đoàn. Nhưng giờ thấy được tốc độ của Đường Thiên khiến gã tự thấy xấu hổ.
Sắc mặt Yến Hạ cũng rất khó chịu, mắt gã hiện vẻ kinh dị, nói nhỏ: “Là song huyết mạch, chắc chắn Đường Thiên đã sở ra hai loại huyết mạch. Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch của Hoa thị huynh đệ hẳn đã rơi vào tay hắn. Lực lượng và tốc độ thế này chỉ có thể giải thích rằng hắn đã hấp thụ cả hai loại huyết mạch rồi.”
“Không… Không phải thế chứ…” Răng Tác Quang bắt đầu “đánh đàn”.
Mặt Ô Nam cũng cứng lại trong nháy mắt, sau một lúc hắn với lay lay cái cổ cứng đờ hỏi với vẻ nhợt nhạt: “Thực sự là song huyết mạch sao?”
Hắc Hồn đã nghiên cứu việc sử dụng huyết mạch từ lâu. Ở Hắc Hồn, nghiên cứu huyết mạch thậm chí còn quan trọng hơn cả võ kỹ. Về lý mà nói thì mỗi người đều có thể khai mở huyết mạch. Nhưng trên thực tế người ta phát hiện ra không phải tất cả đều như vậy. Rất nhiều người chỉ có huyết mạch bình thường, hơn nữa tố chất thân thể của họ không đủ để chịu được sức mạnh chứa trong huyết mạch ngoại lai.
Nhưng lại tồn tại vài người khác, bọn họ không những có thể chịu được huyết mạch ngoại lai mà còn chịu được nhiều hơn một loại, ví dụ như song huyết mạch…
Nhưng người có song huyết mạch cực hiếm, gần như tất cả người có song huyết mạch đều được coi là thiên tài. Vì có hai loại huyết mạch đồng thời nên khởi điểm của họ cao hơn người khác rất nhiều.
“Không sai!” sắc mặt Yến Hạ cực kỳ không tốt, gã do dự một lúc rồi nói: “Vẫn còn may là Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch mà hắn hấp thụ đều không phải là Bạch Ngân huyết mạch đỉnh cấp. Nếu không sẽ càng khó đối phó hơn đấy.”
Tác Quang nhìn chằm chằm vào trong tràng đấu nói như người trong mộng: “Giờ chúng ta cũng có đối phó được đâu.”
Yến Hạ cứng miệng, hơn nữa gã nghĩ càng xa hơn. Tinh chủ ngoại trừ quản lý sự vụ hàng ngày ở Phỉ Lâm tinh thì còn có nhiều nhiệm vụ khác, một nhiệm vụ trọng yếu của tinh chủ chính là đề cử lên trên càng nhiều thiếu niên thiên tài hơn, đây mới là nguyên nhân cần có thí luyện Tinh Môn.
Một tên thiếu niên song huyết mạch, mười lăm hay mười sáu tuổi chứ, tuyệt đối tiền đồ vô lượng. (Nguồn: bachngocsach.co)
Chỉ là quá đáng tiếc rồi, nếu có người bồi dưỡng, cho hấp thụ hai loại huyết mạch xuất sắc hơn thì thành tựu của hắn trong tương lai sẽ còn xuất sắc hơn nữa.
Yến Hạ có chút hâm mộ lại có chút tiếc hận.
Bỗng Cung Dị Tú hô lên đầy kích động, đánh thức đồng bọn: “Mau nhìn đi, đó là cơ quan võ giáp. Kiếm Xỉ Hổ thuộc hệ thống võ giáp của binh đoàn Nam Thập Tự! Ta không nhìn nhầm đâu, là hàng thật đấy!”
Trong khi Cung Dị Tú nói chuyện thì Binh nắm một gã võ giả đang cố tấn công Cố Tuyết lên như nắm một con gà con, sau đó rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ đối phương.
Tác Quang theo bản năng đưa tay sờ cổ chính mình.
Sắc mặt Yến Hạ và Ô Nam trở nên rất khó nhìn.
“Quả nhiên lợi hại hơn cả tưởng tượng của chúng ta.” Lúc này Ô Nam được chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm thấy rất ly kỳ: “Theo ngươi thì cơ quan võ giả lợi hại như vậy đến từ đâu được chứ?”
“Rất mạnh!” mắt Yến Hạ lộ rõ vẻ tán thưởng và sợ hãi: “Gọn gàng, linh hoạt tuyệt đối không giống như võ giả thời đại này!”
Cung Dị Tú thì thào: “Kiếm Xỉ Hổ… Kiếm Xỉ Hổ…”
Yến Hạ vỗ vai Cung Dị Tú, gã biết rằng giờ muốn có Kiếm Xỉ Hổ là chuyện không tưởng rồi. Bất kể là Đường Thiên hay Lăng Húc có phải người bên ngoài tới hay không thì tinh chủ cũng sẽ không để ý nữa. Còn cả một gã cơ quan võ giả thực lực khó lường tạo thành một đoàn đội như vậy thì dù chấp sự ở đây cũng sẽ không dám mạnh tay.
Lúc này gã đã bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để được Đường Thiên tha thứ, xóa bỏ khúc mắc lúc trước. Gã có thể trở thành người đứng đầu chấp sự đoàn không chỉ dựa vào thực lực mà còn dựa vào cái đầu nữa.
“Các ngươi có cảm thấy hắn giống một người không?” Ô Nam bỗng mở miệng hỏi.
“Ai?” Yến Hạ thuận miệng hỏi
“Tề Á!” Mặt Ô Nam lộ rõ vẻ phấn khích: “Đường Thiên lúc này không phải giống Tề Á năm đó sao? Ngang trời xuất thế…”
“Tề Á?” Yến Hạ ngẩn người, hắn lắc đầu: “Năm đó Tề Á lợi hại hơn Đường Thiên nhiều, hắn trực tiếp bước lên đỉnh cơ.”
Năm u tối đó, Tề Á thể hiện sức mạnh chưa từng có, chỉ trong một năm quét sạch toàn bộ cao thủ ở Phỉ Lâm tinh, dùng phong thái không ai có thể cãi được bước lên ngôi đệ nhất ở Phỉ Lâm tinh. Tuy Đường Thiên tỏa sáng nhưng so với Tề Á năm đó vẫn kém nhiều lắm.
“Nhưng mà…”
Ô Nam do dự một chút mới nói: “Ai có thể đảm bảo rằng đây là cực hạn của Đường Thiên chứ?”
Yến Hạ ngây ngốc rồi.
Một bóng người đánh về phía Đường Thiên, chính là Lỗ Thanh. Gã vốn không muốn ra tay, cứ nhìn bộ dạng thê thảm của Kỷ Thiên là gã lại phát lạnh trong lòng. Nhưng gã có nằm mơ cũng không nghĩ rằng Vu lão không phải là đối thủ của Đường Thiên.
Hiển nhiên gã không thể nhìn Vu lão chết thảm trong tay Đường Thiên, thấy tình huống nguy cấp trước mắt, gã bất chấp tất cả mà đánh thẳng về phía Đường Thiên.
Thực lực của Lỗ Thanh cũng tương đương với Kỷ Thiên, lúc này vì cứu người nên ra tay không hề giấu diếm. Quyền như sao băng gào thét lao về phía Đường Thiên. Đây là võ kỹ thành danh của Lỗ Thanh, “Lưu Tinh quyền”, võ kỹ lục giai, quyền thế nhanh mà trầm trọng, uy lực kinh người.
Gã biết rõ Đường Thiên lợi hại nên vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu.
“Lưu Tinh Cản Nguyệt”!
Mười hai luồng quyền mang mang theo ánh sáng giống như sao băng gào thét khiến cho người ta phải kinh sợ, lại hoa lệ như một chiếc vòng ánh sáng xinh đẹp bắn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên đã sớm để ý tới Lỗ Thanh, hàn mang trong mắt chợt lóe, thân hình khẽ động, tức thì vài đạo quyền mang đi đầu cũng lay động theo. Hắn nhân cơ hội vọt qua nhanh như điện, vài luồng quyền mang đứng đầu lướt qua sát người hắn.
Ầm ầm ầm!
Quyền mang đánh vào vách tường làm đá xanh bay tán loạn, bụi tung ngập trời.
Đường Thiên búng tay, lập tức Bạch Hạc Tuyền Qua như một đám bạch hạc bay lượn, quyền mang chạm vào đều bị vòng xoáy cao tốc đánh văng ra.
Giờ thì hay rồi, Lưu Tinh quyền bị hắn đánh bay thẳng vào giữa đám người tạo ra một đống hỗn loạn.
“Lên!”
“Mọi người cùng xông lên!”
Đám võ giả thuộc hạ của Vu lão lúc này dường như mới tỉnh ngủ, chúng ầm ầm lao về phía Đường Thiên. Với hoàn cảnh chật hẹp trong đại sảnh như thế này thì cho dù là người lợi hại hơn Đường Thiên bọn chúng cũng có thể dẫm chết.
“Binh, bảo vệ A Tuyết và Tiểu Húc Húc!”
Đường Thiên quát to tức thì có một bóng người màu đồng lướt qua đại sảnh, lao đến cạnh Lăng Húc.
“Buông ta ra!” Lăng Húc giống như mèo xù lông lên, đương nhiên rồi gấu mèo mà (Gấu trúc). Gã cảm thấy cực kỳ có chịu khi mình rơi vào tình trạng cần có người bảo vệ nên cố gắng giãy dụa trên tay Binh nhưng bàn tay Binh giống như một gọng kìm thép giữ chặt.
Binh xách theo Lăng Húc đáp xuống cạnh Cố Tuyết, thân hình to lớn như một bức tường chắn trước mặt Cố Tuyết…
Lúc này Đường Thiên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, hắn dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng tới trước mặt Lỗ Thanh như một tia chớp. Lỗ Thanh bị dọa giật mình không ít, nhưng gã liếc mắt thấy đồng bạn của mình đã cứu được Vu lão thì cũng thở phào nhẹ nhõm, vội buông quyền, cả người trơn như chạch lẫn trốn vào đám người.
“Muốn chạy sao?” Đường Thiên cười gằn đằng đằng sát khí, con mồi đến tay rồi còn chạy thoát, hắn rất khó chịu.
Đại Bi chưởng giáng từ trên trời xuống mang theo tiếng rít trầm thấp. (Nguồn: bachngocsach.co)
Lỗ Thanh sợ đến nhảy dựng lên, gã đã tận mắt chứng kiến Vu lão bị Đại Bi chưởng của Đường Thiên đánh cho thổ huyết, liền bất chấp hình tượng, cong người lại như con tôm lăn vào trong đám người.
Oanh!
Đại Bi chưởng ấn giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất, đám đông chỉ cảm thấy mặt đất rung bần bật, bụi bặm tung bay, bao phủ mấy tên võ giả xung quanh vào. Mấy tên võ giả không tránh kịp chỉ biết kêu la thảm thiết làm lòng người phát lạnh.
Nhân cơ hội, Đường Thiên chuyển thân lao về phía trước. Bất chấp đao mang và quyền mang đánh lén đằng sau, hắn đạp mạnh chân chui vào giữa đám người. Với Đường Thiên mà nói thì ở trong hoàn cảnh chập hẹp lại càng thích hợp cho hắn phát huy sức mạnh biến thái của mình.
Sức mạnh của Đường Thiên hơn võ giả phổ thông khoảng năm lần giờ lại được cường hóa nhờ Chu Nho huyết mạch sức mạnh đạt tới mức gấp mười lần võ giả phổ thông.
Đây là một con số cực kỳ khủng khiếp, so với Hoa Sa sau khi kích phát huyết mạch còn cao hơn nhiều.
Đột nhiên Đường Thiên rút ra một cây song đầu lang nha bổng. Đây chính là vũ khí của Hoa Sa, trọng lượng đạt tới sáu trăm cân, trầm trọng kinh người, là một thứ vũ khí giết người không hơn không kém.
Nhìn biển người dày đặc trước mặt Đường Thiên chỉ nhếch mép cười.
Hắn vung lang nha bổng lên, chỉ nghe tiếng gió rít cũng đủ khiến người ta sợ vỡ tim mà chết.
Tên võ giả đứng mũi chịu sào kinh sợ đến tột cùng, có điều gã phản ứng cũng không chậm vội đưa tay cầm thuẫn lên đỡ, hạ thấp trọng tâm dồn toàn bộ chân lực vào hai cánh tay.
Lang nha bổng nặng nề đánh thẳng lên trên tấm cương thuẫn dày tới mười phân.
Ầm!
Trong nháy mắt cương thuẫn tứ phân ngũ liệt, mảnh nhỏ văng tứ tán, trong đó có một mảnh bắn vào người một tên võ giả khác. Tên võ giả kia ngay cả kêu cũng không kịp đã bay thẳng ra ngoài, liên tiếp đụng ngã ba người mới rơi xuống. Mà ba gã bị đụng trúng cũng không thể bò dậy nổi.
“Thiếu niên như thần xông lên!”
Đường Thiên cảm thấy sảng khoái đến tột cùng, miệng liên tục gào thét. Hắn vốn có học cách dùng Lang Nha bổng thế nào bao giờ đâu, hoàn toàn là cậy khỏe, chỉ có mỗi việc vung lên đập xuống thật khỏe. Chỉ là mấy đòn tấn công không có chút hoa mỹ này lại cực kì hiệu quả. Mấy tên võ giả kia vốn tưởng ở địa hình chật hẹp có thể hạn chế hoạt động của Đường Thiên, phát huy ưu thế về mặt nhân số của họ, nhưng không ai nghĩ được Đường Thiên lại dùng cách công kích trâu bò không bài bản gì như thế.
Khi Lang nha bổng sáu trăm cân vung lên thì nó đúng là thứ vũ khí giết người vô địch rồi. Mà tên Đường Thiên trâu bò này không chỉ vung lên mà còn múa như vòi rồng nữa. Chỉ cần bị cái vòi rồng này quét qua thì ai cũng trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Lăng Húc nhìn mà há hốc mồm, Đường Thiên giống như hổ vào bầy dê vậy. Nơi hắn đi qua, người ngã ngựa đổ, cây cối tan nát.
Địch nhân ngã như ngả rạ, từng đám ngã xuống tạo thành một khung cảnh vô cùng đồ sộ.
“Thằng ôn này…thô bạo vãi!” Lăng Húc nhủ thầm: “Không có chút chính nghĩa nào… Nhưng mà… sảng khoái thật!”
Lăng Húc thèm tới đỏ mắt rồi.
*************
Đám Yến Hạ giờ lui hẳn vào trong góc, bọn họ cũng bị khí phách của Đường Thiên dọa cho run sợ. Ô Nam và Tác Quang mặt mày trắng bệch đầy sợ hãi nhìn cảnh Đường Thiên đánh đâu thắng đó.
“Sức mạnh của thằng ôn này khủng quá rồi.” giọng Ô Nam mang theo một tia rung động, bản thân gã xưa nay vẫn dựa vào sức mạnh nhưng giờ thấy sức mạnh không phải người của Đường Thiên thì gã hoàn toàn run sợ rồi.
Tác Quang lại càng không phải nói, hắn gần như dùng giọng như đang mộng du nói: “Còn cả tốc độ của hắn nữa chứ… quá biến thái rồi! Thế này thì có để cho người khác sống nữa không chứ!”
Tác Quang, xếp hạng không cao nhưng nhờ có tốc độ cực nhanh mà chiến được một vị trí trong chấp sự đoàn. Nhưng giờ thấy được tốc độ của Đường Thiên khiến gã tự thấy xấu hổ.
Sắc mặt Yến Hạ cũng rất khó chịu, mắt gã hiện vẻ kinh dị, nói nhỏ: “Là song huyết mạch, chắc chắn Đường Thiên đã sở ra hai loại huyết mạch. Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch của Hoa thị huynh đệ hẳn đã rơi vào tay hắn. Lực lượng và tốc độ thế này chỉ có thể giải thích rằng hắn đã hấp thụ cả hai loại huyết mạch rồi.”
“Không… Không phải thế chứ…” Răng Tác Quang bắt đầu “đánh đàn”.
Mặt Ô Nam cũng cứng lại trong nháy mắt, sau một lúc hắn với lay lay cái cổ cứng đờ hỏi với vẻ nhợt nhạt: “Thực sự là song huyết mạch sao?”
Hắc Hồn đã nghiên cứu việc sử dụng huyết mạch từ lâu. Ở Hắc Hồn, nghiên cứu huyết mạch thậm chí còn quan trọng hơn cả võ kỹ. Về lý mà nói thì mỗi người đều có thể khai mở huyết mạch. Nhưng trên thực tế người ta phát hiện ra không phải tất cả đều như vậy. Rất nhiều người chỉ có huyết mạch bình thường, hơn nữa tố chất thân thể của họ không đủ để chịu được sức mạnh chứa trong huyết mạch ngoại lai.
Nhưng lại tồn tại vài người khác, bọn họ không những có thể chịu được huyết mạch ngoại lai mà còn chịu được nhiều hơn một loại, ví dụ như song huyết mạch…
Nhưng người có song huyết mạch cực hiếm, gần như tất cả người có song huyết mạch đều được coi là thiên tài. Vì có hai loại huyết mạch đồng thời nên khởi điểm của họ cao hơn người khác rất nhiều.
“Không sai!” sắc mặt Yến Hạ cực kỳ không tốt, gã do dự một lúc rồi nói: “Vẫn còn may là Chu Nho huyết mạch và Vũ Nhân huyết mạch mà hắn hấp thụ đều không phải là Bạch Ngân huyết mạch đỉnh cấp. Nếu không sẽ càng khó đối phó hơn đấy.”
Tác Quang nhìn chằm chằm vào trong tràng đấu nói như người trong mộng: “Giờ chúng ta cũng có đối phó được đâu.”
Yến Hạ cứng miệng, hơn nữa gã nghĩ càng xa hơn. Tinh chủ ngoại trừ quản lý sự vụ hàng ngày ở Phỉ Lâm tinh thì còn có nhiều nhiệm vụ khác, một nhiệm vụ trọng yếu của tinh chủ chính là đề cử lên trên càng nhiều thiếu niên thiên tài hơn, đây mới là nguyên nhân cần có thí luyện Tinh Môn.
Một tên thiếu niên song huyết mạch, mười lăm hay mười sáu tuổi chứ, tuyệt đối tiền đồ vô lượng. (Nguồn: bachngocsach.co)
Chỉ là quá đáng tiếc rồi, nếu có người bồi dưỡng, cho hấp thụ hai loại huyết mạch xuất sắc hơn thì thành tựu của hắn trong tương lai sẽ còn xuất sắc hơn nữa.
Yến Hạ có chút hâm mộ lại có chút tiếc hận.
Bỗng Cung Dị Tú hô lên đầy kích động, đánh thức đồng bọn: “Mau nhìn đi, đó là cơ quan võ giáp. Kiếm Xỉ Hổ thuộc hệ thống võ giáp của binh đoàn Nam Thập Tự! Ta không nhìn nhầm đâu, là hàng thật đấy!”
Trong khi Cung Dị Tú nói chuyện thì Binh nắm một gã võ giả đang cố tấn công Cố Tuyết lên như nắm một con gà con, sau đó rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ đối phương.
Tác Quang theo bản năng đưa tay sờ cổ chính mình.
Sắc mặt Yến Hạ và Ô Nam trở nên rất khó nhìn.
“Quả nhiên lợi hại hơn cả tưởng tượng của chúng ta.” Lúc này Ô Nam được chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm thấy rất ly kỳ: “Theo ngươi thì cơ quan võ giả lợi hại như vậy đến từ đâu được chứ?”
“Rất mạnh!” mắt Yến Hạ lộ rõ vẻ tán thưởng và sợ hãi: “Gọn gàng, linh hoạt tuyệt đối không giống như võ giả thời đại này!”
Cung Dị Tú thì thào: “Kiếm Xỉ Hổ… Kiếm Xỉ Hổ…”
Yến Hạ vỗ vai Cung Dị Tú, gã biết rằng giờ muốn có Kiếm Xỉ Hổ là chuyện không tưởng rồi. Bất kể là Đường Thiên hay Lăng Húc có phải người bên ngoài tới hay không thì tinh chủ cũng sẽ không để ý nữa. Còn cả một gã cơ quan võ giả thực lực khó lường tạo thành một đoàn đội như vậy thì dù chấp sự ở đây cũng sẽ không dám mạnh tay.
Lúc này gã đã bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để được Đường Thiên tha thứ, xóa bỏ khúc mắc lúc trước. Gã có thể trở thành người đứng đầu chấp sự đoàn không chỉ dựa vào thực lực mà còn dựa vào cái đầu nữa.
“Các ngươi có cảm thấy hắn giống một người không?” Ô Nam bỗng mở miệng hỏi.
“Ai?” Yến Hạ thuận miệng hỏi
“Tề Á!” Mặt Ô Nam lộ rõ vẻ phấn khích: “Đường Thiên lúc này không phải giống Tề Á năm đó sao? Ngang trời xuất thế…”
“Tề Á?” Yến Hạ ngẩn người, hắn lắc đầu: “Năm đó Tề Á lợi hại hơn Đường Thiên nhiều, hắn trực tiếp bước lên đỉnh cơ.”
Năm u tối đó, Tề Á thể hiện sức mạnh chưa từng có, chỉ trong một năm quét sạch toàn bộ cao thủ ở Phỉ Lâm tinh, dùng phong thái không ai có thể cãi được bước lên ngôi đệ nhất ở Phỉ Lâm tinh. Tuy Đường Thiên tỏa sáng nhưng so với Tề Á năm đó vẫn kém nhiều lắm.
“Nhưng mà…”
Ô Nam do dự một chút mới nói: “Ai có thể đảm bảo rằng đây là cực hạn của Đường Thiên chứ?”
Yến Hạ ngây ngốc rồi.
/936
|