Tiếng dao kiếm rút khỏi vỏ đồng loạt vang lên. Những người dưới trướng Hỏa
Mã Nhĩ nhìn cũng không giống quân đội chính quy gì, nhưng lúc này lại biểu
hiện ra mặt nghiêm chỉnh. Họ thúc ngựa tản ra, thần sắc nghiêm trang.
Chiếm dốc núi phía trước!
Hỏa Mã Nhĩ dẫn đầu phóng ngựa đi. Phía trước là một chỗ dốc thoải, cỏ dài
xanh mượt. Tiếng động của địch nhân từ dốc khác truyền đến. Nếu bị địch
nhân chiếm chỗ cao trên dốc, sẽ mất đi địa lợi.
Thuộc hạ Hỏa Mã Nhĩ cực kỳ tin phục nàng, nghe được mệnh lệnh, mọi người
như mũi tên phóng lên đỉnh.
Ba người Đường Thiên liếc nhau, chẳng lẽ những người kia truy kích bọn họ?
Mấy ngày nay, bọn họ chạy cả ngày lẫn đêm, bay với tốc độ cao nhất, mà võ giả
chỉ cần không lo hết chân lực, dùng tốc độ cao nhất thì hơn xa toa xe!
Nếu như trong bóng tối có địch nhân như vậy, mà đó còn là một thế lực mạnh
thì đối với bọn Đường Thiên không phải là tin tốt gì.
Ba người Đường Thiên, cũng vội vàng xông theo đám người kia lên đỉnh sườn
núi.
Lên tới đỉnh, chỉ thấy trước mắt một đoàn người ngựa chừng hơn một trăm,
hướng đội quân chính diện nhào tới, khoảng cách hai bên không đến hai trăm
bước.
Nhìn qua, không giống đám người đuổi đánh bọn họ, ba người thở phào nhẹ
nhõm.
Giết!
Tiếng quát chói tai của Hỏa Mã Nhĩ vang bên tai, nàng dẫn đầu giống như một
đoàn lửa mạnh, hung hãn hướng đoàn ngựa đối phương đánh tới. Thuộc hạ
của nàng hò hét “ya ya!”, cũng không chút do dự, đánh xuống phía dưới.
Mẹ nó, con đàn bà hung dữ! Lăng Húc chửi nhỏ, rồi cứ chắt lưỡi.
Đường Thiên cùng Hạc đầy vẻ đồng cảm, địch nhân nhiều hơn phe mình năm
lần, lại không do dự, trực tiếp xung phong, quá hung hãn rồi!
Từ thân thể Hỏa Mã Nhĩ tựa như sáng lên hào quang đỏ, bao phủ cả con ngựa
nàng đang cưỡi, hiển nhiên nó cũng không phải ngựa thường, tốc độ nhanh
như thiểm điện, không thua kém chút nào so với Hỏa Liệt Điểu của Lăng Húc.
Hỏa Mã Nhĩ nương thế xông tới, loan đao vung lên. Một luồng đao mang đỏ rực
nóng cháy, lớn hơn một trượng gào thét chui vào trong đội ngũ đối phương.
Có ba tên không kịp tránh, tiên huyết văng ra, kêu thảm một tiếng, rơi xuống
ngựa.
Tốc độ hai bên cực nhanh, Hỏa Mã Nhĩ chém xong liền nhảy vào đội hình đối
phương. Loan đao trong tay phát ra chiêu thức quỷ dị phiêu hốt, ra chiêu cực
nhanh, đao mang hình mặt trăng chợt lóe rồi biến mất, thêm một kẻ chết.
Quá mạnh! Hạc thấp giọng: Thực lực ít nhất cũng nằm trong Thiên Bảng
Hậu Bổ*.”
*Nhóm dự bị.
Thật lợi hại! Đường Thiên giật mình, lần đầu tiên hắn gặp nữ nhân có thực
lực mạnh như thế: Đao pháp nàng rất mạnh nha! Ra chiêu rất nhanh, tiểu
Húc Húc, ngươi và nàng ai nhanh hơn?
Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: Nàng không phải đối thủ của ta.
Lời của gã mang theo ngạo khí mười phần, nhưng mọi người cũng đã quen với
giọng điệu này.
Hỏa Mã Nhĩ đánh đâu thắng đó, khiến sĩ khí của thuộc hạ nàng đại chấn, càng
thêm hung hãn không sợ chết. Thấy trận hình đối phương bị loạn, Hỏa Mã Nhĩ
an tâm càng nỗ lực, đối phương sẽ tan tác hoàn toàn.
Đội ngũ đối phương loạn thành một đống, khắp nơi là ngựa mất chủ, chúng
đều là tài nguyên quý giá, sẽ không có ai tùy tiện giết chúng.
Hỏa Mã Nhĩ để ý thấy, trong đội ngũ đối phương có một nam tử thân thủ rất
cao, dùng một thanh lang nha bổng vô cùng nặng, bên mình đã có ba người
bị hắn đánh trúng. Sát cơ trong mắt nàng chợt lóe, thúc vào bụng ngựa, hạ eo
xông đến, loan đao trong tay hạ xuống tự nhiên, giống như lá liễu đung đưa
trong gió, mang theo nhịp điệu kỳ lạ.
Tốc độ nàng cực nhanh, như một tia chớp màu hồng, trong nháy mắt vọt tới
trước mặt nam tử, loan đao run lên, chém thẳng vào mặt nam tử.
Lang nha bổng không chịu kém chút nào đón đỡ đao mang, khóe miệng gã
nam tử bỗng cười quỷ dị.
Con ngươi Hỏa Mã Nhĩ co rụt lại, không tốt!
Phốc!
Một thanh thứ kiếm đâm vào bụng ngựa từ bên dưới. Kiếm mang âm hàn bén
ngót, đột nhiên từ mũi kiếm bạo phát, trong nháy mắt đâm thủng ngựa. Một
hư ảnh thấp bé mơ hồ, từ dưới bụng ngựa nam tử đột nhiên thoát ra, dán sát
dưới bụng ngựa Hỏa Mã Nhĩ.
Hỏa Mã Nhĩ không kịp đỡ, kiếm mang màu lam cỡ ngón cái đâm vào vai trái
nàng, mang theo một chùm mưa máu phun ra không trung.
Lang nha bổng ầm ầm quét tới.
Hỏa Mã Nhĩ chỉ cảm thấy mình giống như mình va vào một bức tường, rên một
tiếng, bay ngược ra ngoài.
Còn chưa chạm đất, một điểm lam mang lạnh lẽo giống như quỷ mị xuất hiện
trước mắt nàng.
Thân thể lạnh ngắt, máu huyết cơ hồ đọng lại.
Nàng nhận ra người đánh lén, Yến Cửu Chi!
Với thực lực Yến Cửu Chi, tuyệt không thất thủ, nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, một luồng hoa lửa chói mắt như hỏa tiễn xuất hiện trong tầm mắt
nàng. Dải hoa lửa chuẩn xác bắn trúng lam sắc kiếm mang, bốp, một tiếng nổ
tung.
Hỏa Mã Nhĩ tìm được đường sống trong chỗ chết, còn đang kinh hãi, nàng vô
thức nhìn ra xa.
Lui liền đến mấy trượng, nàng mới nhìn rõ, Đường Thiên đã chắn ngang trước
mặt nàng.
Tên này… vậy mà lại ngăn được kiếm của Yến Cửu Chi!
Đường Thiên tùy tiện nói: Ê! Ngươi không thể giết nàng, ta cũng không muốn
giết ngươi, các ngươi đi đi, ta không làm khó các ngươi.
Biểu tình trên mặt Hỏa Mã Nhĩ cứng lại, nàng nghi ngờ: tên này có phải đầu bị
cửa kẹp rồi không? Hắn nói làm người nghe dỡ khóc dỡ cười.
Nàng lúc này mới thấy rõ hình dáng Yến Cửu Chi, thân hình nhỏ thó, chỉ có một
thước sáu, ánh mắt lạnh như rắn rết, trong tay cầm một thanh trường kiếm
xanh. (Tác giả bị sốt hay sao í, khi thì bảo là trường kiếm, khi thì thứ kiếm, tuy
nhiên xét theo thân hình và thân phận Yến Cửu Chi thì thứ kiếm chính xác hơn.
Đồng tử Yến Cửu Chi co lại: Ngươi là ai?
Ta là Đường Thiên! Đường Thiên vỗ vỗ ngực, đắc ý nói: Ta là võ giả Thiên
bảng, rất lợi hại đó!
Ánh mắt mọi người nhìn Đường Thiên đều trở nên quái dị. Mặt Hỏa Mã Nhĩ
nóng bừng, nàng cảm thấy hết nói nổi, với bộ dáng đắc ý dào dạt kia rõ ràng là
một gã lưu manh, nào có nửa điểm phong phạm cao thủ?
Trong mắt Yến Cửu Chi hiện lên một tia đùa cợt: Thiên bảng võ giả? Phì!
Thân hình gã đột nhiên biến mất, một điểm lam quang lành lạnh, bắn thẳng
đến yết hầu Đường Thiên.
Nam tử dùng lang nha bổng đột nhiên nhảy lên lướt qua đầu Đường Thiên,
quát lớn một tiếng vung lang nha bổng nện tới Hỏa Mã Nhĩ!
Keng!
Một bóng đen lăng không chém tới, một điểm trắng đâm thẳng tới lang nha
bổng.
Nam tử dùng Lang nha bổng không khỏi hoảng sợ biến sắc. Gã chỉ cảm thấy
một kiếm mang sắc nhọn trong nháy mắt phá vỡ chân lực chui vào kinh mạch
mình. Thân thể như thiết tháp bay ngược lại.
Cũng vào lúc này, Đường Thiên động.
Ba luồng miêu nhận mang theo vết máu chắn trước mặt Đường Thiên, khóa
chặt thứ kiếm của Yến Cửu Chi. Đường Thiên không chút động đậy.
Trong mắt Yến Cửu Chi hiện lên vẻ lạnh lùng, thứ kiếm vốn bị chặn lại đột
nhiên từ mũi kiếm bắn ra một luồng kiếm mang thẳng vào mặt Đường Thiên.
Nhưng Đường Thiên như đã sớm đoán được, nghiêng đầu đi, thoải mái để nó
lướt qua.
Đồng tử Yến Cửu Chi co lại. Cao thủ!
Chân lực vừa tuôn ra, thứ kiếm bị khóa như cuộn sóng rung lắc, lại giống một
con mãng xà hung mãnh liều mạng giãy dụa.
Đường Thiên bỗng hướng Yến Cửu Chi nhếch miệng cười. Trong lòng Yến Cửu
Chi nhảy dựng, lực trói buộc trên thứ kiếm biến mất, thoát ra rồi! Yến Cửu Chi
vui vẻ trong lòng, đang muốn thối lui, bỗng nhiên một luồng chân lực sắc nhọn
từ trong thứ kiếm chui vào kinh mạch gã.
Không ổn!
Yến Cửu Chi cảm thấy như có một cái dùi đột nhiên đâm vào kinh mạch mình.
Sắc mặt gã đột biến, chân lực trong cơ thể suýt nữa hỗn loạn, phun ra một
ngụm máu tươi, bất chấp khí huyết đang hỗn loạn trong ngực quay đầu bỏ
chạy.
Trúng kế rồi! Thân thủ người này sâu không lường được, bộ dáng lưu manh, là
để mình mất cảnh giác.
Đường Thiên cũng quên đuổi theo, hắn còn đứng ở đó, nhớ lại một kích kia.
Thực lực của hắn đúng là mạnh hơn Yến Cửu Chi, nhưng nếu đối cứng, không
có mấy chục hiệp, căn bản là khó thắng. Vừa rồi nhờ trực giác đoán được phản
ứng của đối thủ, nương theo đối phương rút vũ khí về, thuận thế đưa theo một
luồng chân lực, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt đến lạ thường.
Thì ra chân lực còn có thể dùng như vậy!
Đường Thiên cảm thấy như mở ra một cửa sổ hoàn toàn mới, thật có chút
giống tứ lượng bạt thiên cân a. Thì ra gia tăng chân lực để đấu cứng, hiệu quả
không thể bằng thuận thế mà làm. Nếu dùng đúng chỗ, một tí chân lực cũng có
thể sinh ra hiệu quả kinh người.
Mạnh - yếu, chỉ là tương đối, là sự biến hóa của nhau.
Trong mắt Đường Thiên hiện lên vẻ hiểu ra, trong lòng tràn ngập mừng rỡ.
Vốn tưởng đã hoàn toàn lĩnh ngộ võ kỹ, lúc này hắn lại dường như nhìn thấy
thêm rất nhiều biến hóa.
Chân lực trong cơ thể kích động. Hạc Thân Kình chợt tán chợt tụ, hình hạc như
ẩn như hiện. Hạc Thân Kình, Hạc Thân Kình, chân lý của nó cũng không phải
như mình nghĩ lúc trước là như thân hạc, mà là tại thân hạc biến hóa.
Biến hóa!
Không sai, chính là biến hóa!
Lực có từ biến hóa!
Đường Thiên không nhịn được nữa, bỗng dưng ngửa mặt lên trời huýt dài. Hạc
Thân trong cơ thể bị hạn chế trong Hạc hình lúc trước, giờ bỗng dưng dang
cánh vươn cổ, khoan thai mà đứng, hàng ngàn hàng vạn chân lực li ti trên thân
hạc đột nhiên trở nên sinh động dị thường tựa như sống lại.
Hạc Thân giống trả lời với Đường Thiên, vươn cổ kêu to. Quanh thân Đường
Thiên xuất hiện một loại khí thế khó tả.
Tiếng huýt dài, réo rắt như hạc kêu, tuy không lớn lắm, nhưng ở ngoài mười
dặm lại có thể nghe như bên tai.
Thân thể Hạc đột nhiên chấn động, nhìn Đường Thiên không tin nổi, đây là...
Hạc Thế!
Gã lĩnh ngộ chân lý Hạc Thân Kình, tạo thành Hạc Thế...
Lăng Húc cũng nhìn Đường Thiên mà không tin, tên này, như vậy cũng có thể
đột phá sao?
Âm thanh huýt dài này, phá tan toàn bộ ý chí địch nhân. Hỏa Mã Nhĩ mang
theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đường Thiên, tiếng huýt kéo dài không dứt, hoàn
toàn không để ý chân lực nàng, vào thẳng đáy lòng, nàng thậm chí không có
chút ý niệm chống lại.
Yến Cửu Chi đang chạy trối chết nghe tiếng huýt này, chân lực trong cơ thể
bỗng dưng rối loạn, khiến gã ngã luôn từ giữa không trung xuống. Gã hoảng sợ
không còn một chút chiến ý, giãy dụa bò lên, lại vội vàng chạy.
Đường Thiên chậm rãi mở mắt. Hạc Thân trong cơ thể không ngừng biến hóa,
mắt hắn trong suốt như nước, không có một chút tạp chất, ngay cả không
khí xung quanh hắn cũng trở nên mượt mà, phong thái xuất trần thoát tục tự
nhiên sinh ra.
Oa ha ha! Ta quả nhiên là thiếu niên như thần!
Trong tĩnh mịch, Đường Thiên thình lình ngửa mặt lên trời cười dài, đột ngột
như thế, chói tai như thế, khiến người ngạc nhiên như thế.
Bầu không khí bị phá sạch sẽ, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tên đang
chống nạnh ngửa mặt lên trời đắc ý cười giống thằng điên này, đầu bọn họ
trống rỗng.
Cái này, cái này, cái này,... thay đổi cũng quá đột ngột mà!
Mã Nhĩ nhìn cũng không giống quân đội chính quy gì, nhưng lúc này lại biểu
hiện ra mặt nghiêm chỉnh. Họ thúc ngựa tản ra, thần sắc nghiêm trang.
Chiếm dốc núi phía trước!
Hỏa Mã Nhĩ dẫn đầu phóng ngựa đi. Phía trước là một chỗ dốc thoải, cỏ dài
xanh mượt. Tiếng động của địch nhân từ dốc khác truyền đến. Nếu bị địch
nhân chiếm chỗ cao trên dốc, sẽ mất đi địa lợi.
Thuộc hạ Hỏa Mã Nhĩ cực kỳ tin phục nàng, nghe được mệnh lệnh, mọi người
như mũi tên phóng lên đỉnh.
Ba người Đường Thiên liếc nhau, chẳng lẽ những người kia truy kích bọn họ?
Mấy ngày nay, bọn họ chạy cả ngày lẫn đêm, bay với tốc độ cao nhất, mà võ giả
chỉ cần không lo hết chân lực, dùng tốc độ cao nhất thì hơn xa toa xe!
Nếu như trong bóng tối có địch nhân như vậy, mà đó còn là một thế lực mạnh
thì đối với bọn Đường Thiên không phải là tin tốt gì.
Ba người Đường Thiên, cũng vội vàng xông theo đám người kia lên đỉnh sườn
núi.
Lên tới đỉnh, chỉ thấy trước mắt một đoàn người ngựa chừng hơn một trăm,
hướng đội quân chính diện nhào tới, khoảng cách hai bên không đến hai trăm
bước.
Nhìn qua, không giống đám người đuổi đánh bọn họ, ba người thở phào nhẹ
nhõm.
Giết!
Tiếng quát chói tai của Hỏa Mã Nhĩ vang bên tai, nàng dẫn đầu giống như một
đoàn lửa mạnh, hung hãn hướng đoàn ngựa đối phương đánh tới. Thuộc hạ
của nàng hò hét “ya ya!”, cũng không chút do dự, đánh xuống phía dưới.
Mẹ nó, con đàn bà hung dữ! Lăng Húc chửi nhỏ, rồi cứ chắt lưỡi.
Đường Thiên cùng Hạc đầy vẻ đồng cảm, địch nhân nhiều hơn phe mình năm
lần, lại không do dự, trực tiếp xung phong, quá hung hãn rồi!
Từ thân thể Hỏa Mã Nhĩ tựa như sáng lên hào quang đỏ, bao phủ cả con ngựa
nàng đang cưỡi, hiển nhiên nó cũng không phải ngựa thường, tốc độ nhanh
như thiểm điện, không thua kém chút nào so với Hỏa Liệt Điểu của Lăng Húc.
Hỏa Mã Nhĩ nương thế xông tới, loan đao vung lên. Một luồng đao mang đỏ rực
nóng cháy, lớn hơn một trượng gào thét chui vào trong đội ngũ đối phương.
Có ba tên không kịp tránh, tiên huyết văng ra, kêu thảm một tiếng, rơi xuống
ngựa.
Tốc độ hai bên cực nhanh, Hỏa Mã Nhĩ chém xong liền nhảy vào đội hình đối
phương. Loan đao trong tay phát ra chiêu thức quỷ dị phiêu hốt, ra chiêu cực
nhanh, đao mang hình mặt trăng chợt lóe rồi biến mất, thêm một kẻ chết.
Quá mạnh! Hạc thấp giọng: Thực lực ít nhất cũng nằm trong Thiên Bảng
Hậu Bổ*.”
*Nhóm dự bị.
Thật lợi hại! Đường Thiên giật mình, lần đầu tiên hắn gặp nữ nhân có thực
lực mạnh như thế: Đao pháp nàng rất mạnh nha! Ra chiêu rất nhanh, tiểu
Húc Húc, ngươi và nàng ai nhanh hơn?
Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: Nàng không phải đối thủ của ta.
Lời của gã mang theo ngạo khí mười phần, nhưng mọi người cũng đã quen với
giọng điệu này.
Hỏa Mã Nhĩ đánh đâu thắng đó, khiến sĩ khí của thuộc hạ nàng đại chấn, càng
thêm hung hãn không sợ chết. Thấy trận hình đối phương bị loạn, Hỏa Mã Nhĩ
an tâm càng nỗ lực, đối phương sẽ tan tác hoàn toàn.
Đội ngũ đối phương loạn thành một đống, khắp nơi là ngựa mất chủ, chúng
đều là tài nguyên quý giá, sẽ không có ai tùy tiện giết chúng.
Hỏa Mã Nhĩ để ý thấy, trong đội ngũ đối phương có một nam tử thân thủ rất
cao, dùng một thanh lang nha bổng vô cùng nặng, bên mình đã có ba người
bị hắn đánh trúng. Sát cơ trong mắt nàng chợt lóe, thúc vào bụng ngựa, hạ eo
xông đến, loan đao trong tay hạ xuống tự nhiên, giống như lá liễu đung đưa
trong gió, mang theo nhịp điệu kỳ lạ.
Tốc độ nàng cực nhanh, như một tia chớp màu hồng, trong nháy mắt vọt tới
trước mặt nam tử, loan đao run lên, chém thẳng vào mặt nam tử.
Lang nha bổng không chịu kém chút nào đón đỡ đao mang, khóe miệng gã
nam tử bỗng cười quỷ dị.
Con ngươi Hỏa Mã Nhĩ co rụt lại, không tốt!
Phốc!
Một thanh thứ kiếm đâm vào bụng ngựa từ bên dưới. Kiếm mang âm hàn bén
ngót, đột nhiên từ mũi kiếm bạo phát, trong nháy mắt đâm thủng ngựa. Một
hư ảnh thấp bé mơ hồ, từ dưới bụng ngựa nam tử đột nhiên thoát ra, dán sát
dưới bụng ngựa Hỏa Mã Nhĩ.
Hỏa Mã Nhĩ không kịp đỡ, kiếm mang màu lam cỡ ngón cái đâm vào vai trái
nàng, mang theo một chùm mưa máu phun ra không trung.
Lang nha bổng ầm ầm quét tới.
Hỏa Mã Nhĩ chỉ cảm thấy mình giống như mình va vào một bức tường, rên một
tiếng, bay ngược ra ngoài.
Còn chưa chạm đất, một điểm lam mang lạnh lẽo giống như quỷ mị xuất hiện
trước mắt nàng.
Thân thể lạnh ngắt, máu huyết cơ hồ đọng lại.
Nàng nhận ra người đánh lén, Yến Cửu Chi!
Với thực lực Yến Cửu Chi, tuyệt không thất thủ, nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, một luồng hoa lửa chói mắt như hỏa tiễn xuất hiện trong tầm mắt
nàng. Dải hoa lửa chuẩn xác bắn trúng lam sắc kiếm mang, bốp, một tiếng nổ
tung.
Hỏa Mã Nhĩ tìm được đường sống trong chỗ chết, còn đang kinh hãi, nàng vô
thức nhìn ra xa.
Lui liền đến mấy trượng, nàng mới nhìn rõ, Đường Thiên đã chắn ngang trước
mặt nàng.
Tên này… vậy mà lại ngăn được kiếm của Yến Cửu Chi!
Đường Thiên tùy tiện nói: Ê! Ngươi không thể giết nàng, ta cũng không muốn
giết ngươi, các ngươi đi đi, ta không làm khó các ngươi.
Biểu tình trên mặt Hỏa Mã Nhĩ cứng lại, nàng nghi ngờ: tên này có phải đầu bị
cửa kẹp rồi không? Hắn nói làm người nghe dỡ khóc dỡ cười.
Nàng lúc này mới thấy rõ hình dáng Yến Cửu Chi, thân hình nhỏ thó, chỉ có một
thước sáu, ánh mắt lạnh như rắn rết, trong tay cầm một thanh trường kiếm
xanh. (Tác giả bị sốt hay sao í, khi thì bảo là trường kiếm, khi thì thứ kiếm, tuy
nhiên xét theo thân hình và thân phận Yến Cửu Chi thì thứ kiếm chính xác hơn.
Đồng tử Yến Cửu Chi co lại: Ngươi là ai?
Ta là Đường Thiên! Đường Thiên vỗ vỗ ngực, đắc ý nói: Ta là võ giả Thiên
bảng, rất lợi hại đó!
Ánh mắt mọi người nhìn Đường Thiên đều trở nên quái dị. Mặt Hỏa Mã Nhĩ
nóng bừng, nàng cảm thấy hết nói nổi, với bộ dáng đắc ý dào dạt kia rõ ràng là
một gã lưu manh, nào có nửa điểm phong phạm cao thủ?
Trong mắt Yến Cửu Chi hiện lên một tia đùa cợt: Thiên bảng võ giả? Phì!
Thân hình gã đột nhiên biến mất, một điểm lam quang lành lạnh, bắn thẳng
đến yết hầu Đường Thiên.
Nam tử dùng lang nha bổng đột nhiên nhảy lên lướt qua đầu Đường Thiên,
quát lớn một tiếng vung lang nha bổng nện tới Hỏa Mã Nhĩ!
Keng!
Một bóng đen lăng không chém tới, một điểm trắng đâm thẳng tới lang nha
bổng.
Nam tử dùng Lang nha bổng không khỏi hoảng sợ biến sắc. Gã chỉ cảm thấy
một kiếm mang sắc nhọn trong nháy mắt phá vỡ chân lực chui vào kinh mạch
mình. Thân thể như thiết tháp bay ngược lại.
Cũng vào lúc này, Đường Thiên động.
Ba luồng miêu nhận mang theo vết máu chắn trước mặt Đường Thiên, khóa
chặt thứ kiếm của Yến Cửu Chi. Đường Thiên không chút động đậy.
Trong mắt Yến Cửu Chi hiện lên vẻ lạnh lùng, thứ kiếm vốn bị chặn lại đột
nhiên từ mũi kiếm bắn ra một luồng kiếm mang thẳng vào mặt Đường Thiên.
Nhưng Đường Thiên như đã sớm đoán được, nghiêng đầu đi, thoải mái để nó
lướt qua.
Đồng tử Yến Cửu Chi co lại. Cao thủ!
Chân lực vừa tuôn ra, thứ kiếm bị khóa như cuộn sóng rung lắc, lại giống một
con mãng xà hung mãnh liều mạng giãy dụa.
Đường Thiên bỗng hướng Yến Cửu Chi nhếch miệng cười. Trong lòng Yến Cửu
Chi nhảy dựng, lực trói buộc trên thứ kiếm biến mất, thoát ra rồi! Yến Cửu Chi
vui vẻ trong lòng, đang muốn thối lui, bỗng nhiên một luồng chân lực sắc nhọn
từ trong thứ kiếm chui vào kinh mạch gã.
Không ổn!
Yến Cửu Chi cảm thấy như có một cái dùi đột nhiên đâm vào kinh mạch mình.
Sắc mặt gã đột biến, chân lực trong cơ thể suýt nữa hỗn loạn, phun ra một
ngụm máu tươi, bất chấp khí huyết đang hỗn loạn trong ngực quay đầu bỏ
chạy.
Trúng kế rồi! Thân thủ người này sâu không lường được, bộ dáng lưu manh, là
để mình mất cảnh giác.
Đường Thiên cũng quên đuổi theo, hắn còn đứng ở đó, nhớ lại một kích kia.
Thực lực của hắn đúng là mạnh hơn Yến Cửu Chi, nhưng nếu đối cứng, không
có mấy chục hiệp, căn bản là khó thắng. Vừa rồi nhờ trực giác đoán được phản
ứng của đối thủ, nương theo đối phương rút vũ khí về, thuận thế đưa theo một
luồng chân lực, không nghĩ tới hiệu quả lại tốt đến lạ thường.
Thì ra chân lực còn có thể dùng như vậy!
Đường Thiên cảm thấy như mở ra một cửa sổ hoàn toàn mới, thật có chút
giống tứ lượng bạt thiên cân a. Thì ra gia tăng chân lực để đấu cứng, hiệu quả
không thể bằng thuận thế mà làm. Nếu dùng đúng chỗ, một tí chân lực cũng có
thể sinh ra hiệu quả kinh người.
Mạnh - yếu, chỉ là tương đối, là sự biến hóa của nhau.
Trong mắt Đường Thiên hiện lên vẻ hiểu ra, trong lòng tràn ngập mừng rỡ.
Vốn tưởng đã hoàn toàn lĩnh ngộ võ kỹ, lúc này hắn lại dường như nhìn thấy
thêm rất nhiều biến hóa.
Chân lực trong cơ thể kích động. Hạc Thân Kình chợt tán chợt tụ, hình hạc như
ẩn như hiện. Hạc Thân Kình, Hạc Thân Kình, chân lý của nó cũng không phải
như mình nghĩ lúc trước là như thân hạc, mà là tại thân hạc biến hóa.
Biến hóa!
Không sai, chính là biến hóa!
Lực có từ biến hóa!
Đường Thiên không nhịn được nữa, bỗng dưng ngửa mặt lên trời huýt dài. Hạc
Thân trong cơ thể bị hạn chế trong Hạc hình lúc trước, giờ bỗng dưng dang
cánh vươn cổ, khoan thai mà đứng, hàng ngàn hàng vạn chân lực li ti trên thân
hạc đột nhiên trở nên sinh động dị thường tựa như sống lại.
Hạc Thân giống trả lời với Đường Thiên, vươn cổ kêu to. Quanh thân Đường
Thiên xuất hiện một loại khí thế khó tả.
Tiếng huýt dài, réo rắt như hạc kêu, tuy không lớn lắm, nhưng ở ngoài mười
dặm lại có thể nghe như bên tai.
Thân thể Hạc đột nhiên chấn động, nhìn Đường Thiên không tin nổi, đây là...
Hạc Thế!
Gã lĩnh ngộ chân lý Hạc Thân Kình, tạo thành Hạc Thế...
Lăng Húc cũng nhìn Đường Thiên mà không tin, tên này, như vậy cũng có thể
đột phá sao?
Âm thanh huýt dài này, phá tan toàn bộ ý chí địch nhân. Hỏa Mã Nhĩ mang
theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đường Thiên, tiếng huýt kéo dài không dứt, hoàn
toàn không để ý chân lực nàng, vào thẳng đáy lòng, nàng thậm chí không có
chút ý niệm chống lại.
Yến Cửu Chi đang chạy trối chết nghe tiếng huýt này, chân lực trong cơ thể
bỗng dưng rối loạn, khiến gã ngã luôn từ giữa không trung xuống. Gã hoảng sợ
không còn một chút chiến ý, giãy dụa bò lên, lại vội vàng chạy.
Đường Thiên chậm rãi mở mắt. Hạc Thân trong cơ thể không ngừng biến hóa,
mắt hắn trong suốt như nước, không có một chút tạp chất, ngay cả không
khí xung quanh hắn cũng trở nên mượt mà, phong thái xuất trần thoát tục tự
nhiên sinh ra.
Oa ha ha! Ta quả nhiên là thiếu niên như thần!
Trong tĩnh mịch, Đường Thiên thình lình ngửa mặt lên trời cười dài, đột ngột
như thế, chói tai như thế, khiến người ngạc nhiên như thế.
Bầu không khí bị phá sạch sẽ, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tên đang
chống nạnh ngửa mặt lên trời đắc ý cười giống thằng điên này, đầu bọn họ
trống rỗng.
Cái này, cái này, cái này,... thay đổi cũng quá đột ngột mà!
/936
|