Lão giả phát ra khí tức vô cùng mênh mông bao phủ mọi người.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt Đường Thiên, là Đường Nhất. Thần thái gã không giận vẫn uy, Trảm Mã Đao trong tay tùy ý cắm trên đất, khí thế hợp thành một khối.
Đồng tử lão giả co lại.
Động tác của hồn tướng này nhìn như tùy ý, nhưng toàn thân lại không có sơ hở. Khí tức của mình, vừa tiếp cận liền như đánh lên bức tường vô hình, không cách nào tiến thêm.
Hồn tướng thật mạnh!
Hỏa Mã Nhĩ biến sắc, tâm thần lần nữa bị trùng kích. Trước khi Đường Nhất động thủ, nàng cho rằng Đường Nhất chỉ là hồn tướng bình thường, thật không ngờ lại lợi hại như thế!
Đám người kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Nàng đoán không nổi, thực lực ba người Đường Thiên đã mạnh mẽ như vậy, còn có một gã hồn tướng còn lợi hại hơn. Đội ngũ như thế vì sao lại xuất hiện trên Sài Lang Tọa này?
Khí tức lão giả vừa phát ra đó đã gây ra phản ứng dây chuyền.
Ánh mắt Hạc ngưng tụ, bàn tay thon dài trắng nõn, vô thức nắm lấy chuôi kiếm. Thân hình gầy của gã hơi cong lại, cả người vận sức chờ phát động.
Lăng húc cầm thương, âm thanh Song Dương Phong Linh vang lên chậm rãi mà có tiết tấu phiêu đãng trong gió. Thần sắc gã ngưng trọng, hỏa diễm nhảy múa trong nhãn đồng màu vỏ quýt .
Hai kẻ đi cùng lão giả cũng hừ lạnh một tiếng, buông ra khí tức.
Oanh!
Võ sĩ mang cụ trang toàn thân như ngân dịch chảy xuôi, nửa người dưới sương mù màu bạc sáng lên, mơ hồ có thể thấy được nửa thân ngựa. Trên tay của gã, xuất hiện một cây lao màu bạc dài nửa thước.
Bán Nhân Mã Tọa? Lăng húc hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa trong mắt càng thêm rực sáng.
Thực lực giữa các tinh tọa trong Nam Thiên tứ thập nhị túc không đồng đều, có mấy chòm thập phần cường đại, như Bán Nhân Mã Tọa, Phượng Hoàng Tọa, Đại Khuyển Tọa, Nam Miện Tọa là phi thường cường đại, mà Bán Nhân Mã Tọa, thuộc dạng cường đại nhất trong 42 chòm sao Nam Thiên. Trên thân người này lộ ra Bán Nhân Mã Tọa Cụ Trang phi phàm.
Bán Nhân Mã Tọa, Ngân Thương Chi Dực, Anh Không!
Võ sĩ mang cụ trang trầm giọng giới thiệu.
Chính Nghĩa Thương, Lăng Húc! Lăng Húc phun ra, chiến ý trong lồng ngực bốc lên. Khí tức đối phương mạnh không kém gì gã, đối thủ như vậy rất khó tìm.
Hạc cùng nữ tử cầm roi lại là một tình cảnh khác.
Ôi, công tử thực anh tuấn! Nữ tử vũ mị nói: Ta rất thích, không bằng công tử theo ta. Yên tâm, ta sẽ rất sủng ái công tử.
Hạc thần sắc bình tĩnh: Ngươi là Phấn Khô Lâu?
Ơ! Công tử còn biết tên ta lẽ nào công tử đã thích ta từ trước? Nữ tử cầm roi che miệng ỏng ẹo cười: Không nói sớm, đêm nay ta là của công tử rồi.
Ánh mắt ả chớp động, vặn vẹo đi tới cạnh Hạc.
Hàn quang hiện lên, cả kiếm lẫn vỏ trong tay Hạc đâm thẳng tới.
Vút!
Kiếm khí như hơi thở bạch hạc, kèm theo sương mù trắng xóa.
Chàng thật ác nha! Nữ tử cầm roi duyên dáng hô to. Roi trong tay nàng như một con rắn xương, quỷ dị ngóc lên, đánh trúng kiếm khí.
Tốc độ cả hai cực nhanh, thân hình Hạc phiêu dật tiêu sái, kiếm pháp linh động, nữ tử cầm cây roi quỷ dị khó lường.
Quay lại chỗ Lăng Húc cùng võ sĩ mang cụ trang. thân hình Bán Nhân Mã nhanh như thiểm điện, thế tới trầm ổn, xuất hiện mọi nơi. Lăng Húc thúc dục Hỏa Liệt Điểu, như một đoàn liệt diễm, mũi thương phóng ra như lớp lớp sóng biển. Chỉ cần đối phương sơ suất, sẽ bị lọt trong ngay. Võ sĩ Bán Nhân Mã cũng biết vậy nên cực kỳ kiêng kị.
Nhưng kịch liệt nhất lại là lão giả cùng Đường Nhất.
Trảo pháp lão giả nhanh vô cùng, mắt thường khó có thể thấy. Hơn nữa mỗi một trảo, đều mang theo khí lạnh, giữa trảo ảnh màu xanh bông tuyết không ngừng bay xuống. Đao pháp Đường Nhất lại chất phác tự nhiên, không nhanh không chậm, chỉ có lúc va chạm cùng lam trảo, lực đạo mới bộc phát sức mạnh tuyệt luân tựa như sấm giật.
Hai bên rơi vào giằng co.
Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện, vậy mà không có ai để ý mình. Đây là tình huống gì vậy?
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, hình như có người đang rình coi.
Cách Đường Thiên ước chừng mười cây số. Những gia hỏa này rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện? Nói chuyện là một trung niên hơi mập, hơi thở hổn hển, con mắt gã rất nhỏ, bộ mặt hung ác lộ ra sát khí.
Gã là Tân Lập.
Cạnh gã rõ ràng là Yến Cửu Chi. Lúc này hắn đã hoàn toàn hoảng sợ, không còn chút máu. Ngoài kinh hãi, trong lòng của hắn cũng thầm hô may mắn, may vì chính mình chạy nhanh, nếu lúc trước mình đánh lén mà đụng tên hồn tướng kia chỉ sợ đầu mình đã đi chỗ khác a.
Tân Lập thông qua Yến Cửu Chi, cùng một tuyến với sư phó hắn, ba người thực lực cực mạnh, Tân Lập tràn ngập tin tưởng. Định dùng thế lôi đình càn quét phiến sa mạc này, sau đó tranh phách cùng tam đại thế lực.
Muốn lập tức tiêu diệt Hỏa Mã Nhĩ, chỉ cần trừ được chướng ngại lớn nhất này, sa mạc chính là thiên hạ của gã. Không nghĩ tới nửa đường lại đột nhiên nhảy ra mấy gia hỏa cường hãn!
Phá hết dự định của gã.
Đáng giận!
Tân Lập nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt biến ảo bất định.
Đường Thiên nhàn rỗi vò đầu, tình hình này không đúng ah, sao có thể chỉ mình ta không có đối thủ? thiếu niên như thần phải là người được đánh đầu ah!
Đường Thiên nhìn quanh, hy vọng có thể lại nhảy ra một gã viện binh địch nhân. Nhưng bốn phía hoàn toàn im ắng. Lúc này, bỗng nhiên trong đầu vang lên tiếng của Binh: Tiểu Đường Đường, có chuyện thương lượng cùng ngươi.
“Đại thúc, có chuyện gì?”
Khục! Binh có chút ngại ngùng mở miệng: Cái kia… ngươi có thể đánh hạ vài bộ lạc hay không?
“Đánh hạ vài bộ lạc? Đường Thiên ngây ngẩn: Đại thúc, ngươi muốn làm gì? Ngươi như thế nào hứng thú với bộ lạc Sài Lang Nhân? Ngươi không phải đang lo việc ở trại huấn luyện sao?
Đúng vậy, chuyện ở trại huấn luyện rất thuận lợi. Ngữ khí Binh phấn chấn, nhưng rất nhanh, liền không có ý tứ nói: Nhưng là, hiện tại có một vấn đề.
Vấn đề gì? Đường Thiên khó hiểu hỏi.
Không có người. Binh bất đắc dĩ nói: Ngoại trừ hai tên tiểu tử Mặc gia đưa tới, trại huấn luyện không có lấy một người.
Không thể nào! Đường Thiên kinh hô: Đại thúc, ngươi kiềm chế lâu như vậy? Lâu như vậy còn chưa chiêu mộ?
Binh xấu hổ vô cùng: Không phải ta kiềm chế... thời điểm binh đoàn trước kia, cho tới bây giờ không cần lo vấn đề nhận người, vốn là mọi người chen nhau tìm đến. Nhưng hiện tại, cũng có mấy người tới, nhưng thiên phú rất tệ.
Đường Thiên hiểu được: Đại thúc là muốn chọn người trong Sài Lang Nhân?
Sài lang nhân kỳ thật rất được. Sống ở hoàn cảnh khó khăn, tính tình bọn họ đều rất cứng cỏi, chịu khổ không tồi. Hơn nữa những bộ lạc này không có thủ lĩnh, nếu ngươi ngại phiền toái, vậy thì dứt khoát dùng tiền, dù sao cũng không bao nhiêu. Pháo hôi mà, làm bia đỡ đạn cho người khác, không bằng làm bia đỡ đạn cho chúng ta! Binh rất vô sỉ nói.
Nghe rằng phải tốn tiền, Đường Thiên liền từ chối: Này, đại thúc, lúc trước ngươi đã tiêu rất nhiều rồi!
Ta chỉ mới nói mà. Binh lặng lẽ nói: Dù sao ta chỉ cần người, ngươi hãm hại, lừa gạt hay trộm ta mặc kệ!
Đường Thiên bị Binh vô sỉ lẫn vô lại nói sợ ngây người: Đại thúc, ngươi là người như vậy!
Binh ho nhẹ một: Thời thế đặc biệt phải dùng kế đặc biệt thôi, hơn nữa, chút khó khăn như vậy sao làm khó được thiếu niên như thần đâu này? Chỉ có gặp nhiều chuyện khó khăn như vậy mới thể hiện được không ai bằng ngươi ah!
Đường Thiên vui vẻ ra mặt: Ngươi nói đúng! Ngươi có thể nghĩ như vậy, tiến bộ rất lớn nha.
Lúc này Binh vì trại huấn luyện đã hoàn toàn vứt bỏ tiết tháo, lại tâng bốc: Trước kia ta đối với điểm này nhận thức không đủ, nhưng ta đã hối hận tỉnh ngộ. Ta rốt cục hiểu được, chỉ có dựa vào thiếu niên như thần, vinh quang của binh đoàn mới có thể một lần nữa lên cao. Một cái Sài Lang Tọa, một cái sa mạc, đối với thiếu niên như thần mà nói, dễ như trở bàn tay, ai ngăn nổi Đường thiếu niên!
Đường Thiên khóe miệng lệch tận mang tai, giả vờ giả vịt nói: Lời Đại thúc hơi khoa trương, nhưng một chút cũng không sai đó!
Hắn do dự một chút: Nhưng như vậy sẽ tốn nhiều thời gian. Ta còn muốn đến Nam Thập Tự Tọa sớm một chút.”
Binh giống như đã sớm tính tới, nịnh nọt nói: Yên tâm! Chúng ta đã lên kế hoạch chiến đấu, tuyệt không lãng phí thời gian. Ngữ khí bỗng đổi thành bình thường nói: Hơn nữa, chúng ta dò la được, Phách Vũ đang tập kết, mục tiêu của bọn hắn chính là chúng ta đó!
Phách Vũ? Đường Thiên không hiểu nổi: Chúng ta cùng bọn hắn không có qua lại gì mà?
Không biết! Binh trầm giọng nói: Đây là tin tức Đinh Đang thăm dò được.
Đường Thiên nghĩ đến mấy đợt tập kích trước, chẳng lẽ những người kia do Phách Vũ phái tới?
Nghĩ nửa ngày cũng không ra, dứt khoát bỏ qua 1 bên rồi nói: Được rồi, âm mưu quỷ kế gì gì đó các ngươi lo đi, ta phụ trách đánh nhau là được.
Thiếu niên anh minh! Binh lại nịnh.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, bụi bốc đầy trời. Một đội ngũ hơn năm trăm người ngựa hùng hổ hướng bên này giết qua.
Là nhân mã của Tân Lập! Hỏa Mã Nhĩ sắc mặt đại biến.
Đường Thiên đã sớm rãnh rỗi đến chán ngắt rồi, có địch đến tinh thần hắn phấn chấn, không chút do dự ra lệnh: Vứt tù binh trên đất!
Hỏa Mã Nhĩ khẽ giật mình, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ...
Ánh mắt mọi người nhìn về Hỏa Mã Nhĩ, nàng cắn răng một cái: Ném!
Ầm ầm ầm, tù binh đều bị vứt trên mặt đất.
Đường Thiên xoay mặt nhìn về phía Hỏa Mã Nhĩ: Ngươi còn có thể chiến đấu?
Quả nhiên...
Trên đời lại có người dũng mãnh như thế!
Hỏa Mã Nhĩ kích động, trên mặt bỗng dâng bay lên một mảng hồng, nàng không chút do dự gật đầu: Có thể!
Mang theo người còn khỏe mạnh của ngươi theo ta!
Đường Thiên bỏ lại những lời này, liền lên ngựa. Tay trái hắn cầm Huyết Xông Thuẫn, tay phải cầm song đầu Lang Nha Bổng, nó là chiến lợi phẩm lúc trước thắng huynh đệ họ Hoa, hắn một mực giữ lại.
Hôm nay là lúc cho nó uống máu!
Cầm Lang Nha Bổng chỉ phía trước, gầm lên như tiếng lôi đình quanh quẩn tại tầng mây.
Giết!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt Đường Thiên, là Đường Nhất. Thần thái gã không giận vẫn uy, Trảm Mã Đao trong tay tùy ý cắm trên đất, khí thế hợp thành một khối.
Đồng tử lão giả co lại.
Động tác của hồn tướng này nhìn như tùy ý, nhưng toàn thân lại không có sơ hở. Khí tức của mình, vừa tiếp cận liền như đánh lên bức tường vô hình, không cách nào tiến thêm.
Hồn tướng thật mạnh!
Hỏa Mã Nhĩ biến sắc, tâm thần lần nữa bị trùng kích. Trước khi Đường Nhất động thủ, nàng cho rằng Đường Nhất chỉ là hồn tướng bình thường, thật không ngờ lại lợi hại như thế!
Đám người kia rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Nàng đoán không nổi, thực lực ba người Đường Thiên đã mạnh mẽ như vậy, còn có một gã hồn tướng còn lợi hại hơn. Đội ngũ như thế vì sao lại xuất hiện trên Sài Lang Tọa này?
Khí tức lão giả vừa phát ra đó đã gây ra phản ứng dây chuyền.
Ánh mắt Hạc ngưng tụ, bàn tay thon dài trắng nõn, vô thức nắm lấy chuôi kiếm. Thân hình gầy của gã hơi cong lại, cả người vận sức chờ phát động.
Lăng húc cầm thương, âm thanh Song Dương Phong Linh vang lên chậm rãi mà có tiết tấu phiêu đãng trong gió. Thần sắc gã ngưng trọng, hỏa diễm nhảy múa trong nhãn đồng màu vỏ quýt .
Hai kẻ đi cùng lão giả cũng hừ lạnh một tiếng, buông ra khí tức.
Oanh!
Võ sĩ mang cụ trang toàn thân như ngân dịch chảy xuôi, nửa người dưới sương mù màu bạc sáng lên, mơ hồ có thể thấy được nửa thân ngựa. Trên tay của gã, xuất hiện một cây lao màu bạc dài nửa thước.
Bán Nhân Mã Tọa? Lăng húc hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa trong mắt càng thêm rực sáng.
Thực lực giữa các tinh tọa trong Nam Thiên tứ thập nhị túc không đồng đều, có mấy chòm thập phần cường đại, như Bán Nhân Mã Tọa, Phượng Hoàng Tọa, Đại Khuyển Tọa, Nam Miện Tọa là phi thường cường đại, mà Bán Nhân Mã Tọa, thuộc dạng cường đại nhất trong 42 chòm sao Nam Thiên. Trên thân người này lộ ra Bán Nhân Mã Tọa Cụ Trang phi phàm.
Bán Nhân Mã Tọa, Ngân Thương Chi Dực, Anh Không!
Võ sĩ mang cụ trang trầm giọng giới thiệu.
Chính Nghĩa Thương, Lăng Húc! Lăng Húc phun ra, chiến ý trong lồng ngực bốc lên. Khí tức đối phương mạnh không kém gì gã, đối thủ như vậy rất khó tìm.
Hạc cùng nữ tử cầm roi lại là một tình cảnh khác.
Ôi, công tử thực anh tuấn! Nữ tử vũ mị nói: Ta rất thích, không bằng công tử theo ta. Yên tâm, ta sẽ rất sủng ái công tử.
Hạc thần sắc bình tĩnh: Ngươi là Phấn Khô Lâu?
Ơ! Công tử còn biết tên ta lẽ nào công tử đã thích ta từ trước? Nữ tử cầm roi che miệng ỏng ẹo cười: Không nói sớm, đêm nay ta là của công tử rồi.
Ánh mắt ả chớp động, vặn vẹo đi tới cạnh Hạc.
Hàn quang hiện lên, cả kiếm lẫn vỏ trong tay Hạc đâm thẳng tới.
Vút!
Kiếm khí như hơi thở bạch hạc, kèm theo sương mù trắng xóa.
Chàng thật ác nha! Nữ tử cầm roi duyên dáng hô to. Roi trong tay nàng như một con rắn xương, quỷ dị ngóc lên, đánh trúng kiếm khí.
Tốc độ cả hai cực nhanh, thân hình Hạc phiêu dật tiêu sái, kiếm pháp linh động, nữ tử cầm cây roi quỷ dị khó lường.
Quay lại chỗ Lăng Húc cùng võ sĩ mang cụ trang. thân hình Bán Nhân Mã nhanh như thiểm điện, thế tới trầm ổn, xuất hiện mọi nơi. Lăng Húc thúc dục Hỏa Liệt Điểu, như một đoàn liệt diễm, mũi thương phóng ra như lớp lớp sóng biển. Chỉ cần đối phương sơ suất, sẽ bị lọt trong ngay. Võ sĩ Bán Nhân Mã cũng biết vậy nên cực kỳ kiêng kị.
Nhưng kịch liệt nhất lại là lão giả cùng Đường Nhất.
Trảo pháp lão giả nhanh vô cùng, mắt thường khó có thể thấy. Hơn nữa mỗi một trảo, đều mang theo khí lạnh, giữa trảo ảnh màu xanh bông tuyết không ngừng bay xuống. Đao pháp Đường Nhất lại chất phác tự nhiên, không nhanh không chậm, chỉ có lúc va chạm cùng lam trảo, lực đạo mới bộc phát sức mạnh tuyệt luân tựa như sấm giật.
Hai bên rơi vào giằng co.
Đường Thiên ngạc nhiên phát hiện, vậy mà không có ai để ý mình. Đây là tình huống gì vậy?
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, hình như có người đang rình coi.
Cách Đường Thiên ước chừng mười cây số. Những gia hỏa này rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện? Nói chuyện là một trung niên hơi mập, hơi thở hổn hển, con mắt gã rất nhỏ, bộ mặt hung ác lộ ra sát khí.
Gã là Tân Lập.
Cạnh gã rõ ràng là Yến Cửu Chi. Lúc này hắn đã hoàn toàn hoảng sợ, không còn chút máu. Ngoài kinh hãi, trong lòng của hắn cũng thầm hô may mắn, may vì chính mình chạy nhanh, nếu lúc trước mình đánh lén mà đụng tên hồn tướng kia chỉ sợ đầu mình đã đi chỗ khác a.
Tân Lập thông qua Yến Cửu Chi, cùng một tuyến với sư phó hắn, ba người thực lực cực mạnh, Tân Lập tràn ngập tin tưởng. Định dùng thế lôi đình càn quét phiến sa mạc này, sau đó tranh phách cùng tam đại thế lực.
Muốn lập tức tiêu diệt Hỏa Mã Nhĩ, chỉ cần trừ được chướng ngại lớn nhất này, sa mạc chính là thiên hạ của gã. Không nghĩ tới nửa đường lại đột nhiên nhảy ra mấy gia hỏa cường hãn!
Phá hết dự định của gã.
Đáng giận!
Tân Lập nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt biến ảo bất định.
Đường Thiên nhàn rỗi vò đầu, tình hình này không đúng ah, sao có thể chỉ mình ta không có đối thủ? thiếu niên như thần phải là người được đánh đầu ah!
Đường Thiên nhìn quanh, hy vọng có thể lại nhảy ra một gã viện binh địch nhân. Nhưng bốn phía hoàn toàn im ắng. Lúc này, bỗng nhiên trong đầu vang lên tiếng của Binh: Tiểu Đường Đường, có chuyện thương lượng cùng ngươi.
“Đại thúc, có chuyện gì?”
Khục! Binh có chút ngại ngùng mở miệng: Cái kia… ngươi có thể đánh hạ vài bộ lạc hay không?
“Đánh hạ vài bộ lạc? Đường Thiên ngây ngẩn: Đại thúc, ngươi muốn làm gì? Ngươi như thế nào hứng thú với bộ lạc Sài Lang Nhân? Ngươi không phải đang lo việc ở trại huấn luyện sao?
Đúng vậy, chuyện ở trại huấn luyện rất thuận lợi. Ngữ khí Binh phấn chấn, nhưng rất nhanh, liền không có ý tứ nói: Nhưng là, hiện tại có một vấn đề.
Vấn đề gì? Đường Thiên khó hiểu hỏi.
Không có người. Binh bất đắc dĩ nói: Ngoại trừ hai tên tiểu tử Mặc gia đưa tới, trại huấn luyện không có lấy một người.
Không thể nào! Đường Thiên kinh hô: Đại thúc, ngươi kiềm chế lâu như vậy? Lâu như vậy còn chưa chiêu mộ?
Binh xấu hổ vô cùng: Không phải ta kiềm chế... thời điểm binh đoàn trước kia, cho tới bây giờ không cần lo vấn đề nhận người, vốn là mọi người chen nhau tìm đến. Nhưng hiện tại, cũng có mấy người tới, nhưng thiên phú rất tệ.
Đường Thiên hiểu được: Đại thúc là muốn chọn người trong Sài Lang Nhân?
Sài lang nhân kỳ thật rất được. Sống ở hoàn cảnh khó khăn, tính tình bọn họ đều rất cứng cỏi, chịu khổ không tồi. Hơn nữa những bộ lạc này không có thủ lĩnh, nếu ngươi ngại phiền toái, vậy thì dứt khoát dùng tiền, dù sao cũng không bao nhiêu. Pháo hôi mà, làm bia đỡ đạn cho người khác, không bằng làm bia đỡ đạn cho chúng ta! Binh rất vô sỉ nói.
Nghe rằng phải tốn tiền, Đường Thiên liền từ chối: Này, đại thúc, lúc trước ngươi đã tiêu rất nhiều rồi!
Ta chỉ mới nói mà. Binh lặng lẽ nói: Dù sao ta chỉ cần người, ngươi hãm hại, lừa gạt hay trộm ta mặc kệ!
Đường Thiên bị Binh vô sỉ lẫn vô lại nói sợ ngây người: Đại thúc, ngươi là người như vậy!
Binh ho nhẹ một: Thời thế đặc biệt phải dùng kế đặc biệt thôi, hơn nữa, chút khó khăn như vậy sao làm khó được thiếu niên như thần đâu này? Chỉ có gặp nhiều chuyện khó khăn như vậy mới thể hiện được không ai bằng ngươi ah!
Đường Thiên vui vẻ ra mặt: Ngươi nói đúng! Ngươi có thể nghĩ như vậy, tiến bộ rất lớn nha.
Lúc này Binh vì trại huấn luyện đã hoàn toàn vứt bỏ tiết tháo, lại tâng bốc: Trước kia ta đối với điểm này nhận thức không đủ, nhưng ta đã hối hận tỉnh ngộ. Ta rốt cục hiểu được, chỉ có dựa vào thiếu niên như thần, vinh quang của binh đoàn mới có thể một lần nữa lên cao. Một cái Sài Lang Tọa, một cái sa mạc, đối với thiếu niên như thần mà nói, dễ như trở bàn tay, ai ngăn nổi Đường thiếu niên!
Đường Thiên khóe miệng lệch tận mang tai, giả vờ giả vịt nói: Lời Đại thúc hơi khoa trương, nhưng một chút cũng không sai đó!
Hắn do dự một chút: Nhưng như vậy sẽ tốn nhiều thời gian. Ta còn muốn đến Nam Thập Tự Tọa sớm một chút.”
Binh giống như đã sớm tính tới, nịnh nọt nói: Yên tâm! Chúng ta đã lên kế hoạch chiến đấu, tuyệt không lãng phí thời gian. Ngữ khí bỗng đổi thành bình thường nói: Hơn nữa, chúng ta dò la được, Phách Vũ đang tập kết, mục tiêu của bọn hắn chính là chúng ta đó!
Phách Vũ? Đường Thiên không hiểu nổi: Chúng ta cùng bọn hắn không có qua lại gì mà?
Không biết! Binh trầm giọng nói: Đây là tin tức Đinh Đang thăm dò được.
Đường Thiên nghĩ đến mấy đợt tập kích trước, chẳng lẽ những người kia do Phách Vũ phái tới?
Nghĩ nửa ngày cũng không ra, dứt khoát bỏ qua 1 bên rồi nói: Được rồi, âm mưu quỷ kế gì gì đó các ngươi lo đi, ta phụ trách đánh nhau là được.
Thiếu niên anh minh! Binh lại nịnh.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, bụi bốc đầy trời. Một đội ngũ hơn năm trăm người ngựa hùng hổ hướng bên này giết qua.
Là nhân mã của Tân Lập! Hỏa Mã Nhĩ sắc mặt đại biến.
Đường Thiên đã sớm rãnh rỗi đến chán ngắt rồi, có địch đến tinh thần hắn phấn chấn, không chút do dự ra lệnh: Vứt tù binh trên đất!
Hỏa Mã Nhĩ khẽ giật mình, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ...
Ánh mắt mọi người nhìn về Hỏa Mã Nhĩ, nàng cắn răng một cái: Ném!
Ầm ầm ầm, tù binh đều bị vứt trên mặt đất.
Đường Thiên xoay mặt nhìn về phía Hỏa Mã Nhĩ: Ngươi còn có thể chiến đấu?
Quả nhiên...
Trên đời lại có người dũng mãnh như thế!
Hỏa Mã Nhĩ kích động, trên mặt bỗng dâng bay lên một mảng hồng, nàng không chút do dự gật đầu: Có thể!
Mang theo người còn khỏe mạnh của ngươi theo ta!
Đường Thiên bỏ lại những lời này, liền lên ngựa. Tay trái hắn cầm Huyết Xông Thuẫn, tay phải cầm song đầu Lang Nha Bổng, nó là chiến lợi phẩm lúc trước thắng huynh đệ họ Hoa, hắn một mực giữ lại.
Hôm nay là lúc cho nó uống máu!
Cầm Lang Nha Bổng chỉ phía trước, gầm lên như tiếng lôi đình quanh quẩn tại tầng mây.
Giết!”
/936
|