Chiến Thần Bất Bại

Chương 360 - Hợp Tác

/936


“Nặc Lặc thúc thúc!”. An Đức Lệ Na vui vẻ hô.

Nặc Lặc (Noelle) mỉm cười với nàng: “Tiểu công chúa của ta, không cần lo lắng nữa, đại nhân đã biết tin rồi, nhưng không nghĩ tới là ta vẫn tới chậm một bước,! May mà người không có việc gì, như vậy ta không phải bị bọn họ trừng phạt rồi !”

Nặc Lặc nhìn thấy An Đức Lệ Na bình yên vô sự, cũng thở dài một hơi thấy nhẹ nhõm trong người. Hắn phụng mệnh của đại nhân, ngày đêm đi đường nhưng vạn lần không có nghĩ tới là vẫn tới chậm một bước, lòng hắn như lửa đốt. Nếu An Đức Lệ Na có xảy ra điều gì bất thường thì dù hắn có chết muôn lần cũng không thể chuộc lại lỗi lầm này.

Tâm thần của An Đức Lệ Na đang căng thẳng cũng dần thấy thoải mái hơn, Nặc Lặc là dũng tướng đệ nhất trong số các thuộc hạ của cha nàng, thực lực mạnh mẽ, so với Ba Phu cũng không kém hơn chút nào. Nặc Lặc sở dĩ danh tiếng kém là do hắn luôn ở trong binh đoàn chưa từng thể hiện sức mạnh ra bên ngoài nên rất ít người biết tới hắn.

Ánh mắt Nặc Lặc một lần nữa chiếu tới Đường Thiên, trầm giọng nói: “Bằng hữu, mời người dùng khuôn mặt thật để gặp nhau!”

Đường Thiên không thể hiện chút cảm xúc nào cả.

Nặc Lặc nhếch miệng cười, ánh mắt thoáng trở nên hung hăng độc ác: “Nếu bằng hữu không chịu nể mặt như vậy, cũng không nên trách Nặc Lặc ta đường đột rồi!“

An Đức Lệ Na căng thẳng, đang muốn mở miệng lại không nói nữa; nàng cũng rất tò mò đối với vị kiếm khách mạnh mẽ mà rất thần bí này, hơn nữa trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh của những sự việc phát sinh trên đường, vì thế nàng chọn cách im lặng.

Nặc Lặc bước tới một bước, liên vọt tới trước mặt Đường Thiên, bàn tay mở ra ngũ chỉ giống như chiếc quạt lớn chộp về hướng Đường Thiên. Âm thanh ồ ồ trầm thấp bao phủ quanh Đường Thiên, trảo pháp này của Nặc Lặc nhìn qua thì thấy rất giản dị tự nhiên nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác không thể tránh khỏi.

Khi hữu chưởng đánh đến trước ngực, Đường Thiên bỗng nhiên cong người lùi về phía sau, đồng thời một thanh tiểu thứ kiếm nghiêng nghiêng đi ngược lại hướng trảo pháp đang tới.

Quang mang trong mắt Nặc Lặc tăng vọt, đối phương mới chỉ xuất ra kiếm thế, nhưng hắn cảm giác được một đạo kiếm ý cực kỳ sắc nhọn băng lãnh, đang đâm tới giữa mặt mình.

“Hảo thân thủ!” Hắn trầm giọng khen, sắc mặt nghiệm nghị, hữu chưởng đang tới không đổi hướng nhưng tư thế thân thể lại biến đổi giống như là mãnh hồ vồ mồi. Kỳ diệu nhất chính là tàn ảnh bên trong hắn tạo ra khi thể hiện trảo pháp giống như là một con mãnh hổ tạo thế đang chuẩn bị nhào tới.

Hống!

Âm thanh xung quanh như cô đặc lại hướng về hai tai của Đường Thiên đánh tới, màng tai Đường Thiên chấn động mạnh mẽ.

Tâm trí Đường Thiên không lo lắng chút nào, ánh mắt lạnh lẽo, tay nắm kiếm không có chút cử động nào, nhưng phía mũi kiếm lại phảng phất đột nhiên biết mất chỉ còn lại đoạn thân kiếm.

Tê~!

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên tựa như khó có thể nghe thấy, nửa dưới phần thân kiếm trong tay Đường Thiên dùng tần suất rung động kinh người đồng thời biến mất, âm thanh phát ra như độc xà thổ tín mang theo khí tức âm lãnh nguy hiêm đi thẳng vào lòng người.

Tiểu thứ kiếm không mất chút sức nào mà đâm thằng vào trong chưởng phong, đâm trúng vào trán của con mãnh hổ sặc sỡ kia.

Thân hình Nặc Lặc có chút khựng lại, lòng bàn tay trở nên đau nhức, kiếm khí âm lãnh chui vào trong lòng bàn tay. Sắc mặt hắn đại biến, cả người hắn lông tóc dựng đứng như gặp đại địch, rồi vội vàng không chút nghĩ ngợi tay trái hóa quyền, trực tiếp đánh tới phần hạ bàn của Đường Thiên.

Quyền ảnh của hắn lúc đó làm cho hổ ảnh biến đổi, phải chưởng hóa thật thành hư, mà toàn bộ lực lượng trên thân lại tập trung lại ở trên tả quyền của hắn.

Tiếng hổ gầm trấn kinh lòng người lại một lần nữa vang lên, quyền trái của Nặc Lặc hiện lên một hình ảnh đầu hổ bao phủ nắm tay, mắt hổ trợn tròn nhìn tới, miệng hổ mở lớn như muốn cắn nuốt cả người vậy. Mà thân hình Nặc Lặc ở trong bóng hổ lúc đó lại như ẩn như hiện, thân hổ nhìn như hư ảo mông lung, động tác thi triển ra mang theo một sức bật kinh người.

Tiểu thứ kiếm trong tay Đường Thiên lại biến mất một lần nữa.

Hưu~!

Âm thanh xé gió vang lên, âm thanh âm nhu chợt thay đổi.

Đường Thiên coi tiểu thứ kiếm như roi, khuỷu tay bật ra ngoài rồi đột nhiên rút tiểu thứ kiếm ra.

Tiểu thứ kiếm uốn lượn tạo thành một đường vòng cung chuẩn xác đánh trúng đầu hổ ảnh.

Phanh~!

Đầu hổ vỡ nát, âm thanh buồn bực của Nặc Lặc vang lên, thân thể cao to khôi ngô chợt vụt lên. Trong thân thể hắn có một cỗ chân lực âm lãnh dọc theo tiểu thứ kiếm đang tiến vào kinh mạch của hắn. Cỗ chân lực này nhỏ như sợi tóc nhưng lại âm nhu cực kỳ nguy hiểm đang đi ngược lại xâm nhập vào kinh mạch.

Nặc Lặc muốn trục xuất cỗ chân lực quỷ dị ra khổi kinh mạch của chính mình nhưng mà hắn hữu tâm vô lực, chân lực của hắn rất hùng hậu nhưng lại hoàn toàn vô dụng với cỗ chân lực nhỏ bé như sợi tóc này. Những cỗ chân lực cực kỳ thâm độc chỉ cần có chút khe hở sẽ lập tức tấn công tới.

Nặc Lặc hối hận vì đã động thủ, hắn muốn kéo dài khoảng cách để xin đình chiến.

Nhưng Đường Thiên không hề có ý muốn ngừng tay.

Dù cho có ẩn sau tấm mặt nạ hắc diễm nhưng Nặc Lặc vẫn có thể cảm nhận được con mắt đầy hàn quang lạnh thấu xương phía sau tấm mặt nạ kia, tràn đầy nguy hiểm. Nặc Lặc cảm thấy chính mình ngu ngốc lại thừa hơi rỗi việc đi tìm loại người phiền phức này gây sự.

Hắn không thể không thu lại thế công để phòng thủ.

Thân hình hổ ảnh lại lần nữa biến hóa, bảo vệ chặt chẽ thân hình mình.

Phốc phốc phốc!

Âm thanh lòng bàn tay hắn bị đâm thủng dày đặc như mưa rơi ngày hè. Kiếm khách chết bằm này xuất kiếm cực nhanh quả thực là nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Nặc Lặc cảm thấy hai tay hắn như là bị đâm thành tổ ong vò vẽ, gạch đá dưới chân hắn không ngừng bị nát vụn ra.

Bỗng dưng, công kích như cuồng phong bão táp chợt biến mất không thấy đâu.

Nặc Lặc thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng nhìn ra được là đối phương không muốn lấy mạng hắn. Hắn đang muốn mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên những sợi chân lực nhỏ như sợi tóc đang chui vào trong cơ thể hắn đột nhiên phát động. Sắc mặt Nặc Lặc trắng bệch,cổ họng thấy ngọt ngọt rồi phun ra một ngụm tiên huyết.

Nặc Lặc thúc thúc!

An Đức Lệ Na cực kỳ hoảng sợ, vội chạy tới đỡ lấy thân hình sắp đổ sập của Nặc Lặc. Nàng tức giận quay người lại, thét lên chói tai: “Vì sao người lại ra tay độc ác như vậy?”

Âm thanh của nàng lanh lảnh vang lên.

Một mũi kiếm sắc nhọn kề tới cổ nàng, thân thể nàng chợt trở lên cưng đờ.

Ta có thể cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi.

Âm thanh khàn khàn băng lãnh vang lên, giống như là vứt nàng vào hầm băng. An Đức Lệ Na bình tĩnh lại, rồi nàng nhanh chóng im miệng không nói thêm điều gì.

Nặc Lặc, biết rõ chính mình là đã làm hư mọi việc, hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:”Bằng hữu ta không có ác ý mà!”

Nếu có, ngươi đã chết rồi!

Trả lời hắn là một câu nói lạnh lùng. Nặc Lặc cảm thấy toàn thân tê rần, mũi nhuyễn kiếm nhẹ nhàng lướt qua thân hắn, làm cho hắn cảm thấy nhẹ nhàng rồi nhận thấy những cỗ chân lực thâm độc kia đã bị quét sạch hoàn toàn.

Nặc Lặc thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mở miệng khen: Bằng hữu, hảo thân thủ!

Hắn ở trong quân rất lâu rồi, phong cách hành sự hào sảng, lời khen đối với Đường Thiên là hoàn toàn tự đáy lòng nói ra. Ở trong binh đoàn, có thể làm cho hắn tâm phục khẩu phục chỉ có một cái người, đó chính là đội trưởng binh đoàn Cao Nguyên.

Binh đoàn không có võ giả dùng tiểu thứ kiếm, ngược lại ở trong Tiên Nữ cung thì không ít người dùng; sử dụng tiểu thứ kiếm nhiều nhất chính là những kiếm khách của cung đình, những kiếm khách này làm việc trong cung đình, tiểu thứ kiếm được coi là vật trang trí, tính thực dụng cũng không cao.

Trước đây Nặc Lặc luôn luôn khinh thường các kiếm khách cung đình, hắn cho rằng những vị này có chỉ có tiếng mà không có miếng, chính là một đám ẻo lả. Mà những vị kiếm khách cung đình vang danh một phương không kẻ nào là không bị hắn chà đạp đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Không phải tiểu thứ kiếm không lợi hại, mà là những kẻ kia đều là kẻ ẻo lả vô dụng.

Nặc Lặc nhìn Đường Thiên trước mặt với vẻ mặt bội phục, đối với thương thế của chính mình hắn lại không để ý chút nào. Ở trong binh đoàn một thời gian dài, bị thương là chuyện thường ngày, sớm đã thành thói quen, thương thế như vậy đối với hắn dương như là không tồn tại.

Tiểu thứ kiếm trong tay Đường Thiên chợt biến mất không thấy.

“Bằng hữu, chúng ta cần nói thằng vào chuyện chính.” Nặc Lặc trong có vẻ thô thiển nhưng bên trong rất tinh tế, tuy tới bây giờ, đối với thân phận của Đường Thiên bọn hắn hoàn cảm thấy rất bí ẩn. Nhưng mà bọn họ không có nghi ngờ chút nào, vị kiếm khách thần bí cường đại này giải cứu An Đức Lệ Na tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Mục tiêu của ta là Tề Sơn. Đường Thiên đưa ra một lý do.

Nặc Lặc đương nhiên sẽ không dễ dàng tin như vậy nhưng hắn cũng không ngu tới mức phản bác ý kiến đó: “Để ý địch nhân chung của chúng ta. Ta mới tới Tiên Nữ Thành, tình huống cụ thể còn chưa rõ, không biết bằng hữu có kiến nghị gì hay không ?”

Đối với việc Nặc Lặc phòng bị mình, Đường Thiên không thèm để ý. Hắn không nói lời vô dụng, hắn không có thời gian nhiều; hắn không có thời gian để thăm dò những thứ không có ý nghĩa.

“Ta cần phải làm rõ vài chuyện, vì sao lại là Tháp Đốn?” Đường Thiên trực tiếp hỏi thẳng.

Sắc mặt Nặc Lặc trở nên nghiêm trọng: “Đúng vậy, trước đây chúng ta luôn thảo luận vấn đề này. Trước khi tới đây, trong binh đoàn đã có xảy ra một trận làm phản, nhưng đại nhân đã kịp thời xử lý, tất cả bọn phản loạn đã bị giết hết. Bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ nguyên nhân là gì, theo tin tình báo thu được thì tham gia vào chuyện này có người kế thừa đệ nhị là Khải Lâm (Karen) và gia tộc của thị, ngoài ra còn có Đại Trưởng Lão và thị vệ trưởng Ba Phu”.

Giọng An Đức Lệ Na đầy căm tức: “Nếu không có Quang Minh Võ Hội đứng sau, bọn chúng sao dám làm vậy. Nhưng hiển nhiên Quang Minh Võ Hội đã cho chúng điểm tựa vững chắc.”

Đối với tình hình trong cung nàng càng rõ, với sự từng trải của nàng, An Đức Lệ Na dám khẳng định giả thuyết của Nặc lặc là hoàn toàn chính xác.

“Ta có hai vấn đề.” Âm thanh khàn khàn băng lãnh đột nhiên vang lên.

“Ngươi nói đi!” Nặc Lặc hào sảng nói. Lai lịch của đối phương rất thần bí nói không chừng lại có tin tình báo bằng cách khác.

“Thứ nhất, mục đích của Tề Sơn là gì?”

Nặc Lặc và An Đức Lệ Na bị câu nói của Đường Thiên làm cho sửng sốt. An Đức Lệ Na bỗng giật mình tỉnh lại. Đúng rồi, chính mình đã bỏ qua Quang Minh Võ Hội, Tề Sơn tham gia vào chuyện này nhất định phải có nguyên nhân. Lấy địa vị của Tề Sơn các lợi ích nho nhỏ chắc chắn không phải là mục đích ra tay của hắn.

Đại trưởng lão và Khải Lâm rốt cuộc đã được chấp thuận điều kiện như thế nào?

Lẽ nào bọn họ đã đem cả Tiên Nữ Tọa đi bán sao?

Tề Sơn là một trong những người thừa kế của Quang Minh võ hôi, đối với hắn mà nói quan trọng nhất chính là có thể tăng xếp hạng kế thừa của mình lên. Hơn nữa hiện tại Quang Minh Võ Hội cùng chòm sao Sư Tử đang có xung đột, không khác gì thời kỳ chiến tranh. Nếu nói như vậy Tề Sơn cần nhất chính là công lao.” An Đức Lệ na lẩm bẩm, dường như nàng đã nắm được điều gì đó mơ hồ rồi từ đó không ngừng suy luận về sau. “Các công trạng nhỏ đối với Tề Sơn không có ý nghĩa gì cả. Có thể làm cho hắn chạy tới chòm sao Tiên Nữ vào lúc này nhất định phải là một đại âm mưu nào đó. Mà mục tiêu đầu tiên chính là cha, chờ chút, ta biết rồi!”

Con mắt của An Đức Lệ Na lóe sáng, khuôn mặt mỹ lệ kiều diễm của nàng ánh lên vẻ trí tuệ, sự hưng phấn thể hiện rõ rang trên mặt nàng.

“Cha ta là binh đoàn trưởng Cao Nguyên binh đoàn, binh đoàn đóng quân tại cửa sao Tiên Liệp, mà nơi đó có thể tiến vào chòm sao Liệp Hộ (Orion). Liệp Hộ Tọa là đồng minh thân thiết của Sư Tử Vương Lôi Ngang, đồng thời cũng là hậu phương của chòm sao Sư Tử. Chủ thượng đã từng cứu mạng của Tấn Chân huynh, mà Tấn Chân Huynh chính là người kế thừa đệ nhất của chòm sao Liệp Hộ, cũng là người đứa con rất được người đang nắm quyền Liệp Hộ Tọa yêu quý. Quang Minh Võ Hội nhất định là muốn lợi dụng điểm này. Không ngờ là bí mật này mà Quang Minh Võ Hội cũng biết, đúng rồi Khải Lâm cũng biết. Nhất định là như vậy rồi! Đầu tiên âm thầm khống chế chòm sao Tiên Nữ, sau đó chậm rãi thâm nhập vào Liệp Hộ Tọa, tạo thành cạm bẫy ở phía sau của chòm Sư Tử, tại thời điểm quan trọng sẽ đánh ra một đòn trí mạng.”

An Đức Lệ Na lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ không thôi.

Sắc mặt Nặc Lặc đại biến, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn ở tại binh đoàn rất lâu rồi, nên những kiến giải đối với chiến tranh so với An Đức Lệ Na càng rõ ràng hơn. Hắn biết rõ nếu chuyện này xảy ra, ảnh hưởng sẽ mạnh tới mức làm biến đổi cả thế cục thiên hạ. Nếu Tề Sơn đắc thủ...

Nặc Lặc không rét mà run, cuống quýt nói: Chúng ta phải lập tức báo cho đại nhân!

Đường Thiên có chút bất ngờ, vì suy nghĩ nhanh nhạy của An Đức Lệ Na làm cho hắn có chút kinh ngạc. Về chuyện này, hắn đã sớm đoán được tám, chín phần câu chuyện, trừ vài chi tiết còn chưa rõ ràng. Nhưng mà có thể nghĩ tới điều đó nhanh như vậy, có thể thấy được An Đức Lệ Na không phải chỉ có cái mông gợi cảm.

Nếu An Đức Lệ Na biết được suy nghĩ lúc này của Đường Thiên hẳn là sẽ xấu hổ mà đi tự sát để giữ gìn danh tiếng của mình.

“Vấn đề thứ hai, A Tư Địa còn sống hay đã chết?”. Đường Thiên nói ra vấn đề thứ hai.

Nặc Lặc đang muốn chạy đi báo tin đột nhiên dừng lại.

An Đức Lệ Na cũng kinh ngạc, rồi ngơ ngạc nhìn về Đường Thiên.

Trên mặt hai người đều hiện lên sự hoảng sợ ngập trời.

/936

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status