Cuộc chiến giữa Quang Minh Võ Hội và Sư Tử Tọa mở ra làm cả Thiên Lộ tràn ngập không khí chiến tranh, có điều biến hóa ở chòm sao Tiên Nữ đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Mà An Đức Lệ Na, người đứng đầu Tiên Nữ Tọa vừa mới lên đã công khai tuyên chiến với Quang Minh Võ Hội, Thiên Lộ chấn động.
Quang Minh Võ Hội giận tím mặt, nói là chòm Tiên Nữ vu khống họ. Mà trong gia tộc Tề Sơn còn dữ dội hơn, gã bảo sẽ san bằng chòm sao Tiên Nữ. Cao thủ Tề gia đi cả ngày lẫn đêm tới Tiên Nữ Tọa nhằm trả thù cho Tề Sơn.
Nhưng theo tin tức bí mật lộ ra ngày càng nhiều, Thiên Lộ đều xôn xao.
Tề Sơn đi sứ Tiên Nữ Tọa, A Tư Đại phản đối cùng Quang Minh Võ Hội kết minh, Tề Sơn giận dữ rời đi, sau đó tiên nữ cung nổ, A Tư Đại chết tại chỗ, cao tầng chòm sao Tiên Nữ đều gặp nguy hiểm, ban đêm Tề Sơn tập kích An Đức Lệ Na trong trang viên Tường Vi…
Đằng sau những chuyện này đều có bóng dáng của Tề Sơn. Mặc dù có người hoài nghi An Đức Lệ Na, nhưng gần như tất cả đều cho rằng, lần này là độc thủ của Quang Minh Võ Hội. Quang Minh Võ Hội nói là Tiên Nữ Tọa vu oan giá họa cho họ, nhưng không được người ta tin lắm.
Chòm sao Tiên Nữ dù sao cũng chỉ là một trong 19 châu Bắc Thiên, lực lượng cũng không tính là mạnh, bây giờ cao tầng đều chết đi nên càng yếu hơn. Có điều nó có lịch sử lâu dài, lại hòa hảo với các chòm sao khác. Tinh chủ các triều đại đều làm việc thiện giúp người, kết thiện duyên vô số. Chòm Tiên Nữ gặp nạn khiến các chòm sao kia dậy lên nỗi bất bình.
Như Tề Sơn dùng âm mưu phá hoại chòm sao khác dù là với bất kỳ chòm sao nào cũng cực kỳ căm ghét hắn. Trong một khoảng thời gian người người đều cảm thấy bất an, nhất là các chòm sao nhỏ, đều muốn xa lánh Quang Minh Võ Hội. Lúc vấp phải chuyện này chính là khi Quang Minh Võ Hội lôi kéo minh hữu.
Trước sự ngang ngược đe dọa của Quang Minh Võ Hội, thủ lĩnh các chòm sao tức mà không dám nói gì, họ duy trì im lặng với đề nghị kết minh từ Quang Minh Võ Hội để thể hiện sự phản đối của mình.
Thời điểm mọi người lo lắng cho Tiên Nữ Tọa, đột nhiên chòm sao Liệp Hộ trong 10 điện Xích Đạo hô rằng: Nếu Quang Minh Võ Hội tấn công Tiên Nữ Tọa, Liệp Hộ cũng sẽ tuyên chiến với Quang Minh Võ Hội.
Tin tức này khiến cho các vị đứng đầu chòm sao ở Thiên Lộ phấn chấn. Chòm sao Liệp Hộ là một trong các bá chủ ở 10 điện Xích Đạo, thực lực của họ dù là Quang Minh Võ Hội cũng chả dám coi thường.
Quang Minh Võ Hội hoàn toàn không ngờ trong lúc mấu chốt này chòm Liệp Hộ lại thò tay sang, nhưng nếu chiến tranh mới bắt đầu, họ liền lâm vào thế bị động.
***
Quang Minh Võ Hội, Tề gia.
Tề gia là đại tộc trong Quang Minh Võ Hội, so với Diệp gia thì hơn nhiều lắm. Hôm nay gia chủ Tề gia Tề Ngọc Anh, cũng là một trong 13 trưởng lão của Quang Minh Võ Hội. Thân phận trưởng lão đã rất tôn quý trong Võ Hội, nhưng Tề Ngọc Anh cũng không mất chí tiến thủ, độc thân xâm nhập nơi hoang dã của Thiên Lộ từ nhiều năm trước nay còn chưa về.
Người cầm đầu Tề gia hôm nay là Tề Vân Thái em trai Tề Ngọc Anh. Tề Vân Thái làm người chững chạc, trong 3 anh em họ Tề thực lực hắn yếu nhất, nhưng ứng xử lại khá xuất sắc, tục vụ của Tề gia đều do hắn chủ trì.
Liệp Hộ Tọa thực là muốn chết! Tề Mãnh thân hình cao lớn, da ngâm đen, thân rắn như sắt. Giọng gã như sấm, vẻ mặt phẫn nộ, diện mạo làm người ta sợ hãi. Con em Tề gia phần lớn đều là tuấn nam mỹ nữ, cái loại hùng hổ xấu xí như gã quả thật quá khác loài. Từ nhỏ gã đã bị khi dễ, tính tình gắt gỏng bất thường, người gã phục duy nhất là Tề Ngọc Anh.
Mặt Tề Vân Thái cũng tái nhợt, Tề Sơn là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Tề gia, được ký thác kỳ vọng, không ngờ lại gặp thất bại ở Tiên Nữ Tọa. Chòm sao Tiên Nữ là cái quái gì? Họ chả thèm để ý, 10 Tiên Nữ Tọa cũng không bằng 1 Tề Sơn.
“Sau khi đại ca trở về, ta biết giải thích thế nào đây?” Tề Vân Thái than thở, lòng đắng chát.
Tề Mãnh khẩn trương: “Nhị ca, đến bước này rồi, anh còn đắn đo gì nữa? Một cái Tiên Nữ Tọa rắm chó cũng dám tuyên chuyến với chúng ta, còn cả chòm sao Liệp Hộ cũng dám vung tay múa chân trước mặt mình, mình không đánh lại mặt mũi sẽ mất sạch đó!”
Sắc mặt Tề Vân Thái không đổi nói: “Đánh lại? Cần ta đánh lại sao?”
Tề Mãnh vừa muốn mở miệng, Tề Vân Thái đã nói tiếp: “Liệp Hộ Tọa không nói còn tốt, chúng mở miệng nói rồi, chúng ta không còn khả năng lùi bước. Chiến tranh vừa bắt đầu, võ hội bại liên tiếp, ở đó không cần đánh. Cấp trên không chỉ yêu cầu đánh, mà là phải thắng đẹp!”
Tề Mãnh vừa ý lắm, gã là người trong thô có tế, nghe vậy liền đăm chiêu: “Vậy chúng ta…? Chúng ta đánh là cho người ta nhìn hả?”
“Đương nhiên phải thắng đẹp cho người ta thấy!” Tề Vân Thái thản nhiên nói: Trong mắt người khác, chòm sao Tiên Nữ là người bị hại, nhưng ở Võ Hội thì nhà họ Tề chúng ta mới là người bị hại. Bất kể chòm sao Tiên Nữ thế nào, Sơn Nhi chết rồi, làm gì có nhà ai bị tổn thất như vậy đâu cơ chứ. Chả phải do Sơn Nhi đi làm việc cho Võ Hội nên mới bị thế đó sao? Nếu cấp trên có ý định đánh, điều đó chứng minh Sơn Nhi đã làm đúng, vậy thì họ phải bồi thường cho nhà họ Tề chúng ta.
Tề Mãnh lẩm bẩm: “Chính mình lại không chịu báo thù cho đỡ tức.”
Tề Vân Thái nhìn ra xa (chắc lão già này đang nhìn về hướng chòm sao Tiên Nữ) nói: “Gấp cái gì? Trận chiến mới bắt đầu thôi.”
***
Ở trang viên Tường Vi, Đường Thiên cũng đang nói với An Đức Lệ Na y hệt.
“Trận chiến này chỉ mới bắt đầu thôi!”
Tiếng nói lạnh lẽo quang quẩn trong phòng, An Đức Lệ Na tập trung lắng nghe, vì nàng biết dù là mánh khóe hay ánh mắt nhìn thời cuộc mình đều thua xa hắn. Thủ đoạn cao thâm mạc trắc của Đường Thiên đã triệt để khuất phục nàng. Trong mắt nàng, Tề Sơn cũng là cao thâm lắm, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng giết. Thậm chí cả hai còn chưa gặp mặt nữa!
Nàng biết hắn sẽ rời đi một thời gian, thậm chí sẽ rất lâu. Điều này làm nàng hơi sợ, nhưng giọng nói của hắn rất kiên định nên nàng không hỏi.
Trong đoạn thời gian này, nàng phải một mình đối mặt với phản kích từ Quang Minh Võ Hội. Áp lực như có ngọn núi đè trên đầu.
Nàng nghe rất cẩn thận, cố gắng đêm từng chữ hắn nói vào đầu. Lý giải của hắn với thời cuộc không phải người như nàng so sánh được.
“Quang Minh Võ Hội sẽ không bỏ qua, chúng sẽ phô diễn sự mạnh mẽ của mình. Người của chúng, đã lên đường, mà ngươi là mục tiêu. Võ giả Liệp Hộ Tọa và Sư Tử Tọa cũng đã lên đường cố gắng bảo vệ ngươi. Tiên Nữ Tọa sẽ trở thành chiến trường, ngươi phải chủ trì đại cục.”
“Chủ trì thế nào?”
“Bọn chúng tới hẳn sẽ không nhiều lắm, thực lực cũng không quá cao. Việc ngươi cần làm là liên lạc tất cả lực lượng có thể để chống lại chúng. Quá trình này sẽ rất gian khổ, Tiên Nữ Tọa có thể bị đánh nát, nhưng ngươi phải liều chết chống đỡ.”
“Liều chết cũng phải chống?” An Đức Lệ Na run lên, cả hắn cũng nói sẽ rất gian khổ, vậy khó tới mức nào?
“Về phần làm thế nào thì tự ngươi nghĩ đi! Ta chưa quen thuộc với Tiên Nữ Tọa, nhưng chiến tranh nghĩa là dùng điểm mạnh nhất của mình đánh vào chỗ yếu nhất của địch nhân. Nếu là chết, vậy thì không còn cách nào.”
Đường Thiên nói hời hợt nhưng lòng nàng lại căng thẳng.
“Ta đi đây!”
Đường Thiên nói xong thì biến mất không nửa điểm lưu luyến. Lẽ ra hắn còn muốn đi chỗ Tháp Đốn coi binh đoàn Cao Nguyên xem thử thế nào, nhưng thời gian không đủ.”
Tuy An Đức Lệ Na trở thành tinh chủ của chòm Tiên Nữ nhưng thành Tiên Nữ hỗn loạn lắm; thế gia, thương hội, đều trong trạng thái quần long vô thủ, theo Đường Thiên đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Nếu những thế gia cùng thương hội này tụ cùng một chỗ, đây chính là một cỗ lực lượng kinh người. Ý nghĩ này bình thường không thể nào thực hiện, nhưng ở thời điểm đặc thù này, các nhà có quyền lực ổn định cũng bị quyấy rầy, tất cả phải tụ họp với nhau, bằng không sẽ bị đánh cho tan nát.
Tốn một tuần, Đường Thiên âm thầm giúp An Đức Lệ Na xây dựng thương minh Tiên nữ, gần như dọn sạch tất cả các thương hội ở Tiên Nữ Thành. Tuy trí kế của hắn không tệ nhưng cũng có chút ăn không tiêu.
Đường Thiên cảm khái thời gian vừa qua thực vui. Hắn lặng yên trở về tuyến đường Quý Khâu.
Lăng Húc và Hạc vẫn còn nhập định, nhưng khí tức cả hai đã ổn định. Đường Thiên ngồi xuống, chăm chú nhìn hai người, chợt có chút hâm mộ. Hắn không có bằng hữu, chưa bao giờ biết bằng hữu có nghĩa gì. ‘Tên kia’ nhìn như ngốc nghếch lại có đám bạn thân như vậy làm hắn không hiểu nổi.
Hắn lắc lắc đầu, tâm thần an tĩnh lại. Cô độc và hắc ám mới thuộc về mình.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Đường Thiên mơ mơ hồ hồ mở to mắt, hắn cảm giác rất mệt mỏi, toàn thân chẳng có khí lực gì, tựa như vừa tập luyện ở mức độ khó xong, thân thể còn có chút đau đớn âm ỉ.
“Rốt cục ngươi cũng tỉnh!” Tiếng vui mừng của Hạc sát lỗ tai của hắn vang lên.
“A!” Vẻ mặt Đường Thiên mờ mịt.
Xuy~, xuy~, xuy~…
Tiếng gió dày đặt vang lên cách đó không xa, Đường Thiên vô thức quay sang liền thấy một thân ảnh được bao bọc chặt chẽ trong thương ảnh.
Một lát sau Đường Thiên mới kịp phản ứng, mắt trợn tròn, pa~ một phát nhảy dựng lên hô: “Oa! Tiểu Húc Húc, ngươi đã mạnh vậy hả?”
Thương ảnh khắp trời biến mất lộ ra thân ảnh Lăng Húc, mặt hắn vẫn còn vui mừng: “Ta lên Bát giai rồi!”
“Ta cũng Bát giai rồi!” Trên mặt Hạc là nụ cười tràn đầy tự tin.
“Bát giai…” Đường Thiên mờ mịt, một hồi sau mới như nhớ ra: “Ai nha! Ta nhớ rồi, chúng ta nuốt Hạc Tinh Đan.”
Ngu ngốc! Mắt Lăng Húc trợn trắng.
Mặt Hạc thì hiện vẻ bất đắc dĩ, ngày thường sao người này phản ứng chậm chạp thế? Bèn nhắc: “Ngươi mau tự kiểm tra xem.”
Đường Thiên vội vàng kiểm tra chân lực trong cơ thể, một lát sau, nét mặt của hắn trở nên kỳ quái.
Hạc liền khẩn trương: Làm sao vậy?
Hạc Tinh Đan là do hắn xúi nuốt, nếu có chuyện gì hắn cũng rất áy náy.
“Không phải ngươi lên Cửu giai luôn chớ?” Lăng Húc hồ nghi nói nhưng nói xong cũng bị suy đoán của mình làm choáng váng.
Hạc cũng an tĩnh lại, mình sao lại quên tên tâm thần này là một quái thai? Tên này tu luyện đúng là biến thái, không chừng lên Cửu giai thật í chứ!
Vẻ mặt hai người kinh hãi nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên lắc đầu: Ta còn là Thất giai!
Không có khả năng! Hạc la thất thanh.
Lừa quỷ đi! Lăng Húc chửi ầm lên.
“Thật đó, ta vẫn là Thất giai.” Đường Thiên vò đầu nghi ngờ: “Nhưng Thất giai của ta không giống lúc trước, rất khác.”
“Không giống lúc trước?” Hạc với Lăng Húc ngây người.
Quang Minh Võ Hội giận tím mặt, nói là chòm Tiên Nữ vu khống họ. Mà trong gia tộc Tề Sơn còn dữ dội hơn, gã bảo sẽ san bằng chòm sao Tiên Nữ. Cao thủ Tề gia đi cả ngày lẫn đêm tới Tiên Nữ Tọa nhằm trả thù cho Tề Sơn.
Nhưng theo tin tức bí mật lộ ra ngày càng nhiều, Thiên Lộ đều xôn xao.
Tề Sơn đi sứ Tiên Nữ Tọa, A Tư Đại phản đối cùng Quang Minh Võ Hội kết minh, Tề Sơn giận dữ rời đi, sau đó tiên nữ cung nổ, A Tư Đại chết tại chỗ, cao tầng chòm sao Tiên Nữ đều gặp nguy hiểm, ban đêm Tề Sơn tập kích An Đức Lệ Na trong trang viên Tường Vi…
Đằng sau những chuyện này đều có bóng dáng của Tề Sơn. Mặc dù có người hoài nghi An Đức Lệ Na, nhưng gần như tất cả đều cho rằng, lần này là độc thủ của Quang Minh Võ Hội. Quang Minh Võ Hội nói là Tiên Nữ Tọa vu oan giá họa cho họ, nhưng không được người ta tin lắm.
Chòm sao Tiên Nữ dù sao cũng chỉ là một trong 19 châu Bắc Thiên, lực lượng cũng không tính là mạnh, bây giờ cao tầng đều chết đi nên càng yếu hơn. Có điều nó có lịch sử lâu dài, lại hòa hảo với các chòm sao khác. Tinh chủ các triều đại đều làm việc thiện giúp người, kết thiện duyên vô số. Chòm Tiên Nữ gặp nạn khiến các chòm sao kia dậy lên nỗi bất bình.
Như Tề Sơn dùng âm mưu phá hoại chòm sao khác dù là với bất kỳ chòm sao nào cũng cực kỳ căm ghét hắn. Trong một khoảng thời gian người người đều cảm thấy bất an, nhất là các chòm sao nhỏ, đều muốn xa lánh Quang Minh Võ Hội. Lúc vấp phải chuyện này chính là khi Quang Minh Võ Hội lôi kéo minh hữu.
Trước sự ngang ngược đe dọa của Quang Minh Võ Hội, thủ lĩnh các chòm sao tức mà không dám nói gì, họ duy trì im lặng với đề nghị kết minh từ Quang Minh Võ Hội để thể hiện sự phản đối của mình.
Thời điểm mọi người lo lắng cho Tiên Nữ Tọa, đột nhiên chòm sao Liệp Hộ trong 10 điện Xích Đạo hô rằng: Nếu Quang Minh Võ Hội tấn công Tiên Nữ Tọa, Liệp Hộ cũng sẽ tuyên chiến với Quang Minh Võ Hội.
Tin tức này khiến cho các vị đứng đầu chòm sao ở Thiên Lộ phấn chấn. Chòm sao Liệp Hộ là một trong các bá chủ ở 10 điện Xích Đạo, thực lực của họ dù là Quang Minh Võ Hội cũng chả dám coi thường.
Quang Minh Võ Hội hoàn toàn không ngờ trong lúc mấu chốt này chòm Liệp Hộ lại thò tay sang, nhưng nếu chiến tranh mới bắt đầu, họ liền lâm vào thế bị động.
***
Quang Minh Võ Hội, Tề gia.
Tề gia là đại tộc trong Quang Minh Võ Hội, so với Diệp gia thì hơn nhiều lắm. Hôm nay gia chủ Tề gia Tề Ngọc Anh, cũng là một trong 13 trưởng lão của Quang Minh Võ Hội. Thân phận trưởng lão đã rất tôn quý trong Võ Hội, nhưng Tề Ngọc Anh cũng không mất chí tiến thủ, độc thân xâm nhập nơi hoang dã của Thiên Lộ từ nhiều năm trước nay còn chưa về.
Người cầm đầu Tề gia hôm nay là Tề Vân Thái em trai Tề Ngọc Anh. Tề Vân Thái làm người chững chạc, trong 3 anh em họ Tề thực lực hắn yếu nhất, nhưng ứng xử lại khá xuất sắc, tục vụ của Tề gia đều do hắn chủ trì.
Liệp Hộ Tọa thực là muốn chết! Tề Mãnh thân hình cao lớn, da ngâm đen, thân rắn như sắt. Giọng gã như sấm, vẻ mặt phẫn nộ, diện mạo làm người ta sợ hãi. Con em Tề gia phần lớn đều là tuấn nam mỹ nữ, cái loại hùng hổ xấu xí như gã quả thật quá khác loài. Từ nhỏ gã đã bị khi dễ, tính tình gắt gỏng bất thường, người gã phục duy nhất là Tề Ngọc Anh.
Mặt Tề Vân Thái cũng tái nhợt, Tề Sơn là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Tề gia, được ký thác kỳ vọng, không ngờ lại gặp thất bại ở Tiên Nữ Tọa. Chòm sao Tiên Nữ là cái quái gì? Họ chả thèm để ý, 10 Tiên Nữ Tọa cũng không bằng 1 Tề Sơn.
“Sau khi đại ca trở về, ta biết giải thích thế nào đây?” Tề Vân Thái than thở, lòng đắng chát.
Tề Mãnh khẩn trương: “Nhị ca, đến bước này rồi, anh còn đắn đo gì nữa? Một cái Tiên Nữ Tọa rắm chó cũng dám tuyên chuyến với chúng ta, còn cả chòm sao Liệp Hộ cũng dám vung tay múa chân trước mặt mình, mình không đánh lại mặt mũi sẽ mất sạch đó!”
Sắc mặt Tề Vân Thái không đổi nói: “Đánh lại? Cần ta đánh lại sao?”
Tề Mãnh vừa muốn mở miệng, Tề Vân Thái đã nói tiếp: “Liệp Hộ Tọa không nói còn tốt, chúng mở miệng nói rồi, chúng ta không còn khả năng lùi bước. Chiến tranh vừa bắt đầu, võ hội bại liên tiếp, ở đó không cần đánh. Cấp trên không chỉ yêu cầu đánh, mà là phải thắng đẹp!”
Tề Mãnh vừa ý lắm, gã là người trong thô có tế, nghe vậy liền đăm chiêu: “Vậy chúng ta…? Chúng ta đánh là cho người ta nhìn hả?”
“Đương nhiên phải thắng đẹp cho người ta thấy!” Tề Vân Thái thản nhiên nói: Trong mắt người khác, chòm sao Tiên Nữ là người bị hại, nhưng ở Võ Hội thì nhà họ Tề chúng ta mới là người bị hại. Bất kể chòm sao Tiên Nữ thế nào, Sơn Nhi chết rồi, làm gì có nhà ai bị tổn thất như vậy đâu cơ chứ. Chả phải do Sơn Nhi đi làm việc cho Võ Hội nên mới bị thế đó sao? Nếu cấp trên có ý định đánh, điều đó chứng minh Sơn Nhi đã làm đúng, vậy thì họ phải bồi thường cho nhà họ Tề chúng ta.
Tề Mãnh lẩm bẩm: “Chính mình lại không chịu báo thù cho đỡ tức.”
Tề Vân Thái nhìn ra xa (chắc lão già này đang nhìn về hướng chòm sao Tiên Nữ) nói: “Gấp cái gì? Trận chiến mới bắt đầu thôi.”
***
Ở trang viên Tường Vi, Đường Thiên cũng đang nói với An Đức Lệ Na y hệt.
“Trận chiến này chỉ mới bắt đầu thôi!”
Tiếng nói lạnh lẽo quang quẩn trong phòng, An Đức Lệ Na tập trung lắng nghe, vì nàng biết dù là mánh khóe hay ánh mắt nhìn thời cuộc mình đều thua xa hắn. Thủ đoạn cao thâm mạc trắc của Đường Thiên đã triệt để khuất phục nàng. Trong mắt nàng, Tề Sơn cũng là cao thâm lắm, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng giết. Thậm chí cả hai còn chưa gặp mặt nữa!
Nàng biết hắn sẽ rời đi một thời gian, thậm chí sẽ rất lâu. Điều này làm nàng hơi sợ, nhưng giọng nói của hắn rất kiên định nên nàng không hỏi.
Trong đoạn thời gian này, nàng phải một mình đối mặt với phản kích từ Quang Minh Võ Hội. Áp lực như có ngọn núi đè trên đầu.
Nàng nghe rất cẩn thận, cố gắng đêm từng chữ hắn nói vào đầu. Lý giải của hắn với thời cuộc không phải người như nàng so sánh được.
“Quang Minh Võ Hội sẽ không bỏ qua, chúng sẽ phô diễn sự mạnh mẽ của mình. Người của chúng, đã lên đường, mà ngươi là mục tiêu. Võ giả Liệp Hộ Tọa và Sư Tử Tọa cũng đã lên đường cố gắng bảo vệ ngươi. Tiên Nữ Tọa sẽ trở thành chiến trường, ngươi phải chủ trì đại cục.”
“Chủ trì thế nào?”
“Bọn chúng tới hẳn sẽ không nhiều lắm, thực lực cũng không quá cao. Việc ngươi cần làm là liên lạc tất cả lực lượng có thể để chống lại chúng. Quá trình này sẽ rất gian khổ, Tiên Nữ Tọa có thể bị đánh nát, nhưng ngươi phải liều chết chống đỡ.”
“Liều chết cũng phải chống?” An Đức Lệ Na run lên, cả hắn cũng nói sẽ rất gian khổ, vậy khó tới mức nào?
“Về phần làm thế nào thì tự ngươi nghĩ đi! Ta chưa quen thuộc với Tiên Nữ Tọa, nhưng chiến tranh nghĩa là dùng điểm mạnh nhất của mình đánh vào chỗ yếu nhất của địch nhân. Nếu là chết, vậy thì không còn cách nào.”
Đường Thiên nói hời hợt nhưng lòng nàng lại căng thẳng.
“Ta đi đây!”
Đường Thiên nói xong thì biến mất không nửa điểm lưu luyến. Lẽ ra hắn còn muốn đi chỗ Tháp Đốn coi binh đoàn Cao Nguyên xem thử thế nào, nhưng thời gian không đủ.”
Tuy An Đức Lệ Na trở thành tinh chủ của chòm Tiên Nữ nhưng thành Tiên Nữ hỗn loạn lắm; thế gia, thương hội, đều trong trạng thái quần long vô thủ, theo Đường Thiên đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Nếu những thế gia cùng thương hội này tụ cùng một chỗ, đây chính là một cỗ lực lượng kinh người. Ý nghĩ này bình thường không thể nào thực hiện, nhưng ở thời điểm đặc thù này, các nhà có quyền lực ổn định cũng bị quyấy rầy, tất cả phải tụ họp với nhau, bằng không sẽ bị đánh cho tan nát.
Tốn một tuần, Đường Thiên âm thầm giúp An Đức Lệ Na xây dựng thương minh Tiên nữ, gần như dọn sạch tất cả các thương hội ở Tiên Nữ Thành. Tuy trí kế của hắn không tệ nhưng cũng có chút ăn không tiêu.
Đường Thiên cảm khái thời gian vừa qua thực vui. Hắn lặng yên trở về tuyến đường Quý Khâu.
Lăng Húc và Hạc vẫn còn nhập định, nhưng khí tức cả hai đã ổn định. Đường Thiên ngồi xuống, chăm chú nhìn hai người, chợt có chút hâm mộ. Hắn không có bằng hữu, chưa bao giờ biết bằng hữu có nghĩa gì. ‘Tên kia’ nhìn như ngốc nghếch lại có đám bạn thân như vậy làm hắn không hiểu nổi.
Hắn lắc lắc đầu, tâm thần an tĩnh lại. Cô độc và hắc ám mới thuộc về mình.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Đường Thiên mơ mơ hồ hồ mở to mắt, hắn cảm giác rất mệt mỏi, toàn thân chẳng có khí lực gì, tựa như vừa tập luyện ở mức độ khó xong, thân thể còn có chút đau đớn âm ỉ.
“Rốt cục ngươi cũng tỉnh!” Tiếng vui mừng của Hạc sát lỗ tai của hắn vang lên.
“A!” Vẻ mặt Đường Thiên mờ mịt.
Xuy~, xuy~, xuy~…
Tiếng gió dày đặt vang lên cách đó không xa, Đường Thiên vô thức quay sang liền thấy một thân ảnh được bao bọc chặt chẽ trong thương ảnh.
Một lát sau Đường Thiên mới kịp phản ứng, mắt trợn tròn, pa~ một phát nhảy dựng lên hô: “Oa! Tiểu Húc Húc, ngươi đã mạnh vậy hả?”
Thương ảnh khắp trời biến mất lộ ra thân ảnh Lăng Húc, mặt hắn vẫn còn vui mừng: “Ta lên Bát giai rồi!”
“Ta cũng Bát giai rồi!” Trên mặt Hạc là nụ cười tràn đầy tự tin.
“Bát giai…” Đường Thiên mờ mịt, một hồi sau mới như nhớ ra: “Ai nha! Ta nhớ rồi, chúng ta nuốt Hạc Tinh Đan.”
Ngu ngốc! Mắt Lăng Húc trợn trắng.
Mặt Hạc thì hiện vẻ bất đắc dĩ, ngày thường sao người này phản ứng chậm chạp thế? Bèn nhắc: “Ngươi mau tự kiểm tra xem.”
Đường Thiên vội vàng kiểm tra chân lực trong cơ thể, một lát sau, nét mặt của hắn trở nên kỳ quái.
Hạc liền khẩn trương: Làm sao vậy?
Hạc Tinh Đan là do hắn xúi nuốt, nếu có chuyện gì hắn cũng rất áy náy.
“Không phải ngươi lên Cửu giai luôn chớ?” Lăng Húc hồ nghi nói nhưng nói xong cũng bị suy đoán của mình làm choáng váng.
Hạc cũng an tĩnh lại, mình sao lại quên tên tâm thần này là một quái thai? Tên này tu luyện đúng là biến thái, không chừng lên Cửu giai thật í chứ!
Vẻ mặt hai người kinh hãi nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên lắc đầu: Ta còn là Thất giai!
Không có khả năng! Hạc la thất thanh.
Lừa quỷ đi! Lăng Húc chửi ầm lên.
“Thật đó, ta vẫn là Thất giai.” Đường Thiên vò đầu nghi ngờ: “Nhưng Thất giai của ta không giống lúc trước, rất khác.”
“Không giống lúc trước?” Hạc với Lăng Húc ngây người.
/936
|