Đường Thiên đưa tay chống cái khuôn mặt đầy những vết chân xưng vù như mặt heo, biểu tình đầy khiếp sợ, quả thực là buồn cười không thể tả được. Bên cạnh hắn là Lăng Húc và Hạc thần sắc đầy nghiêm trọng, trên mặt mang theo vẻ phòng bị.
Ai làm? Lăng Húc không nhịn được lên tiếng hỏi, ánh mắt hắn đảo qua đám thi thể tinh hồn thú nằm ngổn ngang, trên lưng cảm thấy lạnh toát.
Trước mặt bọn họ là một biển thi thể tinh hồn thú nhìn không thấy cuối.
Hạc cúi người sờ lên một vết máu đã khô, trầm giọng nói: Chết đại khái được khoảng 2 tuần rồi.
2 tuần trước? Đường Thiên lật lật từng đầu ngón tay, yên lặng tính toán trong chốc lát,rồi kinh hô: Ai nha, dường như lúc đó chúng ta vẫn còn đang nhập định, khó trách chúng ta không cảm giác thấy a, nếu như ta tỉnh, nhất định có thể bắt được hắn.
Chỉ bằng ngươi? Trên mặt Lăng Húc đầy vẻ miệt thị, cứ nhìn thấy cái bộ dáng đầu heo của Đường Thiên là trong lòng hắn lại cảm thấy thư sướng vô cùng. Nhất là khi cái tên gia hỏa này vẫn chưa phát hiện ra, có vài lần thiếu chút nữa thì hắn đã không nhịn được mà cười lớn. Nói đến điều này, không thể không bội phục Hạc, cái tên gia hỏa âm trầm kia vẫn không lộ nửa điểm thanh sắc, vẫn cái bộ dáng vân đạm phong khinh, về sau phải cẩn thận, cái tên tiểu nhân ra vẻ đạo mạo này trong bụng đầy ý xấu, nói không chừng cả tim cũng đen a...
Trong lòng Lăng Húc âm thầm thêu dệt hai người kia.
Không sai! Muốn từ bên người thần thiếu niên chạy qua, đó chính là si tâm vọng tưởng! Đường Thiên ngửa mặt nghiêm nghị nói, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Rốt cuộc Lăng Húc cũng không nhịn được nữa, ôm bụng chạy đến một bên cười lớn.
Hạc ho nhẹ một tiếng, dùng ngôn từ đường đường chính chính di dời lực chú ý của Đường Thiên: Uy, các ngươi nói sai chủ đề rồi a, vấn đề trọng điểm là, đối phương là ai? Tiến vào thông đạo lúc nào? Mục đích của hắn là gì?
Quả nhiên không sợ đối thủ như thần mà chỉ sợ đội hữu như heo a, cùng tên gia hỏa như Lăng Húc làm chuyện xấu, chuyện như vậy, về sau cần phải hảo hảo thận trọng suy nghĩ mới được.
Điều duy nhất làm người ta cảm thấy an tâm hơn một chút là, thiếu niên bệnh tâm thần và Lăng Húc ở trong cùng cấp độ...
Khụ khụ khụ, sai rồi, vào thời điểm như thế này lực chú ý của mình hẳn phải đặt lên người vị cao thủ thần bí kia mới đúng, nghìn vạn lần không thể để hai cái tên ngu ngốc này ảnh hưởng tới.
Hạc đang định chuẩn bị nghiêm túc suy nghĩ một phen thì bị tiếng reo hò của Đường Thiên cắt đứt dòng suy nghĩ.
Oa oa oa! Thật nhiều hồn hạch! Nơi này có một cái! Nơi này cũng có! Đều là hồn hạch bát giai, thật nhiều tiền a!
Hồn hạch?
Hạc thoáng sửng sốt, như có điều gì đó đăm chiêu. Đối phương không lấy đi hồn hạch, chứng tỏ đối phương không để ý tới tiền tài. Đối phương không làm thương tổn đến bọn họ,chứng tỏ đối phương không có địch ý với họ.Tâm tư của hắn kín đáo, từ phương hướng ngã xuống của thi thể, hắn có thể đoán ra đối phương cũng tới từ hướng Sài Lang Tọa.
Bát giai tinh hồn thú cũng tương đối thông minh, một khi phát hiện ra thực lực của địch nhân phi thường cường đại, thì cả đám sẽ lập tức giải tán.
Toàn bộ cái tuyến đường nhìn không thấy cuối này không còn một vật sống.
Có thể tạo ra tràng diện đồ sộ như vậy, chỉ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất là thực lực của đối phương cực kỳ cường đại, giết chết bát giai cửu giai tinh hồn thú không cần tốn nhiều sức.
Khả năng thứ hai là tính tình đối phương vô cùng hiếu sát và tàn nhẫn, một khi bắt đầu chém giết thì sẽ theo thói quen đem tất cả vật sống giết sạch.
Thần sắc Hạc ngưng trọng hẳn lên, bất kể là khả năng nào thì cũng đều cực kỳ kinh khủng. Giết bát giai cửu giai tinh hồn thú như thu thập rơm rác, như vậy thực lực của hắn cực cao, ba người tuyệt đối không phải là đối thủ. Còn nếu tính tình của hắn tàn nhẫn hiếu sát thì một kẻ điên như vậy chẳng ai lại nguyện ý trêu chọc vào.
Nhưng cũng may là đối phương không có địch ý với bọn họ chứ nếu không bọn họ đã sớm chết rồi.
Điều này cũng làm Hạc an tâm hơn đôi chút.
Bỗng nhiên, Đường Thiên cực kỳ nghiêm chỉnh nói: Không được, chúng ta không thể lãng phí!
Hai người còn lại không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Hồn hạch có thể bán ra tiền, toàn thân tinh hồn thú đều là bảo, thi thể nhiều như vậy phải là bao nhiêu tiền a? Đường Thiên nghiêm chỉnh nói.
Hạc toát cả mồ hôi: Vậy phải làm sao bây giờ?
Đường Thiên là một cái thủ thế như gom tất cả vào lòng mình: Đem tất cả chúng nó xếp lên!
Toàn bộ... Tất cả đều xếp lên? Hạc nhìn thoáng qua cái thông đạo đầy thi thể ngổn ngang nhìn không thấy cuối, trên trán rịn ra mồ hôi: Nhiều như vậy, sao có thể xếp hết được?
Ta có rất nhiều ngân bảo bình. Đường Thiên lấy ra một đống lớn ngân bảo bình từ trong lòng ra.
Những bình ngân bảo bình này đều là chiến lợi phẩm trong nhiều lần chiến đấu, phẩm chất đều cực kỳ xuất sắc. Hắn cứ lấy ra từng kiện từng kiện một, chẳng mấy chốc đã xếp thành một tòa núi nhỏ.
Lập tức Hạc và Lăng Húc cười không nổi rồi rồi.
Mười ngày sau.
Khi bọn họ đi ra khỏi tuyến đường thì sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, lung lay sắp đổ. Trên thân mỗi người đều treo đầy ngân bảo bình, ngân quang lập lòe vô cùng chói mắt.
Ngân bảo bình có thể xếp rất nhiều đồ vật, có thể giảm bớt rất nhiều trọng lượng, nhưng cũng không phải là không có trọng lượng. Tất cả ngân bảo bình trên thân ba người đều được nhét đầy, vô cùng nặng nề.
Lăng Húc và Hạc đã mệt đến bở cả hơi tai rơi vào trạng thái thoát lực, hai người đều không lấy thể lực làm sở trường. Hạc tu luyện là kiếm thuật cao quý, đã bao giờ phải làm cu-li đâu cơ chứ? Thương pháp của Lăng Húc cực kỳ sắc bén, nhưng đó là hắn dựa vào lực lượng của ngón tay.
Trong mỗi cái ngân bảo bình đều nhét hơn trăm thi thể tinh hồn thú.
Phẩm chất của những ngân bảo bình này của Đường Thiên đều là thượng thừa, mang ở trên người chỉ còn lại một phần mười trọng lượng. Mỗi ngân bảo bình cũng tương đương với sức nặng của một con tinh hồn thú, Hạc treo 11 cái ngân bảo bình, Lăng Húc treo 13 cái ngân bảo bình.
Tương đương với hai người này đã kéo theo cả trăm thi thể tinh hồn thú suốt 10 ngày đường, như thế hai người sao lại không hư thoát cơ chứ?
Nhưng hai người từ đầu đã không tiện than khổ than mệt, bởi vì trên người Đường Thiên treo tròn 32 cái, so với hai người còn hơn rất nhiều. Hai người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu thua đây? Vì thế đành cắn răng gánh chịu, nhưng như vậy mà Đường Thiên vẫn còn lo ngại hai người đi chậm nên thường châm chọc khiêu khích cái gì mà có cái đứa A Mạc Lý kia ở đây thì tốt, một người có thể bao hết..vân vân.....
Kẻ sĩ có thể chết cũng không thể chịu nhục ! Hai người lôi ra sạch tất cả khí lực còn sót lại, kiên trì cho đến cùng.
Khi hai người nhìn thấy ánh sáng từ động khẩu chiếu vào đã suýt chút nữa thì bật khóc.
Tuyến đường Quý Khâu này đã bị phong bế mấy trăm năm, tất cả tinh hồn thú mà nó nuôi lớn đều bị bọn họ một lưới bắt hết, cứ thế không lưu một con nào.
Vừa ra khỏi động khẩu, Lăng Húc và Hạc cũng không nhịn nổi nữa, lập tức quăng ngân bảo bình trên thân sang một bên, sau đó té xuống mặt đất nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp. Ngay cả người tao nhã lịch sự luôn chú ý đến hình tượng như Hạc cũng chẳng còn chút gì gọi là thong dong nho nhã cả.
Đường Thiên cũng vô cùng mệt mỏi, 32 cái ngân bảo bình cũng tương đương với hơn ba trăm thi thể tinh hồn thú, đắp lên cũng trở thành một tòa núi thịt. Tuy hắn trời sinh thần lực cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Thế nhưng hắn không hề ngủ gục ngay, hoàn cảnh nơi này vô cùng xa lạ, cần phải có người luôn luôn phòng bị. Hắn khoanh chân tĩnh tọa, chậm rãi vận chuyển chân lực.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, hắn mở mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ. Hơn 10 ngày làm cu-li cũng không uổng, huyết nhục của hắn đã được rèn luyện càng thêm đầy đủ, dưới sự rèn luyện của Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm một nóng một lạnh thay nhau luân chuyển khiến cơ nhục của hắn càng lúc càng cứng rắn tựa như những cây thép rắn chắc vậy.
Lực lượng của hắn cũng tăng lên với biên độ nhỏ.
Không ngờ Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm lại có tác dụng kì diệu đến vậy!
Đường Thiên vô cùng vui mừng, thân thể mạnh mẽ chính là vũ khí tốt nhất. Hắc Hồn có một số cao thủ, thân thể được rèn luyện đến cực hạn, đao kiếm khó có thể tổn thương. Bọn họ không cần phải dùng khinh công cũng đã có tốc độ nhanh như thiểm điện, đó là bởi vì bọn họ được hưởng lợi từ sức bật cực kỳ kinh người của cơ nhục.
Đường Thiên cũng không có cái suy nghĩ xa vời có được cái thân thể như vậy, nhưng thân thể cường đại mang lại tác dụng cực lớn cho chuyên gia cận chiến.
Sắc trời dần tối sầm, nhìn thoáng qua hai người đang ngủ cực ngon, trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia ấm áp.
Bất kể ở nơi nào, đều sẽ có mọi người bồi mình.
Cũng không biết đám người Binh đại thúc thế nào rồi...
***
Nội dung lễ khóa lần này của chúng ta chủ yếu giảng giải về ảnh hưởng của vũ kỹ đến chiến tranh. Đầu tiên, ta cần phải nói rõ một điều, thứ ta am hiểu nhất là chiến tranh viễn cổ, đối với lịch sử của chiến tranh cận hiện đại nghiên cứu cũng không sâu lắm. Nếu có sai lầm gì, thỉnh mọi người vui lòng chỉ ra. Như vậy lúc này chúng ta cùng xem quá trình phát truyển vũ kỹ chủ yếu trải qua những thời kì nào, đặc điểm vũ kỹ của mỗi thời kì là gì, và phát truyển của chúng ảnh hưởng tới chiến tranh như thế nào...
Trên bục giảng, Đường Sửu đang nghiêm túc giảng bài rất có bài bản, dưới đài là đám học viên đang tập trung tinh thần lắng nghe. Bọn họ không vì lão sư là hồn võ tướng mà có chút khinh thị, những chương trình học liên tục khiến cho bọn họ đối với vị lão sư hồn võ tướng có tính cách không sai này vô cùng bội phục.
Binh đứng ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn vào, trong lòng rất cảm khái. Đường Sửu so với Phong Sửu đã có biến hóa cực lớn, nhưng cũng có một điểm có thể nói là giống nhau, đó chính là chăm chú.
Những chương trình học này cũng không phải là thứ Binh sắp xếp, mà là chương trình do Đường Sửu tự mình nghĩ ra, lý do của hắn cũng rất hợp lí. Thời đại này hòa bình đã quá lâu, những học viên trên phương diện thực lực cá nhân sẽ không bị tụt hậu, nhưng hiểu biết về chiến tranh gần như là trống rỗng.
Đối với một binh đoàn, đây là điều vô cùng đáng sợ.
Binh cũng đồng ý với đề nghị của Đường Sửu, đây cũng coi như mô hình một học viện võ tướng cơ bản loại nhỏ đi. Nếu như là trước đây, sự kiện một tên cấp Úy tới đảm nhiệm vị trí lão sư của học viện võ tướng thật đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ngược lại, Binh lại cảm thấy Đường Sửu làm cũng không tồi, tính cách của Đường Sửu vốn không nhanh không chậm, nhưng là người tinh tế tỉ mỉ, làm việc chăm chú, cũng thông minh hơn Đường Nhất.
Một đoạn bài học nhanh chóng được nói xong, các học viên dồn dập ly khai phòng học, tiếp đó bọn họ còn rất nhiều khoa mục tu luyện.
Đường Sửu nhìn thấy Binh, vội vàng hành lễ: Đại nhân!
Ánh mắt của Binh từ trên người của những học viên đang đầy tràn chí tiến thủ thu hồi lại, đáp lễ rồi hỏi lại: Hiệu quả thế nào?
Tính đến giờ cũng không tệ lắm. Nhưng hiệu quả thực tế như thế nào phải qua khảo nghiệm thực chiến mới biết được. Đường Sửu cẩn thận nói.
Binh trầm mặc trong chốc lát rồi nói: Bọn họ cũng không phải thành viên hạch tâm của binh đoàn chúng ta, ngươi cũng không cần làm nhiều như vậy.
Đường Sửu cũng trầm mặc trong chốc lát rồi nói: Thuộc hạ biết vậy. Việc phân bổ vị trí trong tương lai của bọn họ đó chính là điều đại nhân cân nhắc. Còn thứ thuộc hạ phải cân nhắc chính là đem công tác của mình làm cho tốt.
Binh gật đầu, rồi hỏi ngược lại: Ngươi cảm thấy cái chi đội ngũ này, đại khái còn cần bao lâu nữa?
Trong vòng trên dưới nửa năm mới có thể hình thành lên sức chiến đấu cơ bản. Đường Sửu thận trọng nói.
Cái con số này so với dự tính của Binh còn dài hơn, nhưng hắn không phản đối, mà ném ra một vấn đề khác: Nếu như ngươi cấp cho Mặc gia một mục tiêu để chọn lựa, vậy ngươi sẽ lựa chọn chòm sao nào?
Đường Sửu nói gần như thốt lên: Chòm sao Thiên Lô!
Chòm Thiên Lô? Binh có chút bất ngờ.
Đúng vậy, đại nhân! Hai mắt Đường Sửu chớp động quang mang kinh người: Nơi đó có cơ sở rèn đúc vô cùng hùng hậu, lại có rất nhiều mảnh võ hồn nhỏ, rất thích hợp cho những người làm cơ quan hồn giáp như chúng ta. Nếu như có thể chiếm lĩnh được nơi đó, thì chúng ta là có thể tăng tốc độ mở rộng. Hơn nữa, lực lượng bản địa của bọn họ cũng không mạnh!
Ánh mắt Binh thoáng chớp động, trầm ngâm trong chốc lát: Trước tiên ngươi cứ làm một bản kế hoạch.
Vâng! Đường Sửu cung kính tuân mệnh.
Ai làm? Lăng Húc không nhịn được lên tiếng hỏi, ánh mắt hắn đảo qua đám thi thể tinh hồn thú nằm ngổn ngang, trên lưng cảm thấy lạnh toát.
Trước mặt bọn họ là một biển thi thể tinh hồn thú nhìn không thấy cuối.
Hạc cúi người sờ lên một vết máu đã khô, trầm giọng nói: Chết đại khái được khoảng 2 tuần rồi.
2 tuần trước? Đường Thiên lật lật từng đầu ngón tay, yên lặng tính toán trong chốc lát,rồi kinh hô: Ai nha, dường như lúc đó chúng ta vẫn còn đang nhập định, khó trách chúng ta không cảm giác thấy a, nếu như ta tỉnh, nhất định có thể bắt được hắn.
Chỉ bằng ngươi? Trên mặt Lăng Húc đầy vẻ miệt thị, cứ nhìn thấy cái bộ dáng đầu heo của Đường Thiên là trong lòng hắn lại cảm thấy thư sướng vô cùng. Nhất là khi cái tên gia hỏa này vẫn chưa phát hiện ra, có vài lần thiếu chút nữa thì hắn đã không nhịn được mà cười lớn. Nói đến điều này, không thể không bội phục Hạc, cái tên gia hỏa âm trầm kia vẫn không lộ nửa điểm thanh sắc, vẫn cái bộ dáng vân đạm phong khinh, về sau phải cẩn thận, cái tên tiểu nhân ra vẻ đạo mạo này trong bụng đầy ý xấu, nói không chừng cả tim cũng đen a...
Trong lòng Lăng Húc âm thầm thêu dệt hai người kia.
Không sai! Muốn từ bên người thần thiếu niên chạy qua, đó chính là si tâm vọng tưởng! Đường Thiên ngửa mặt nghiêm nghị nói, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Rốt cuộc Lăng Húc cũng không nhịn được nữa, ôm bụng chạy đến một bên cười lớn.
Hạc ho nhẹ một tiếng, dùng ngôn từ đường đường chính chính di dời lực chú ý của Đường Thiên: Uy, các ngươi nói sai chủ đề rồi a, vấn đề trọng điểm là, đối phương là ai? Tiến vào thông đạo lúc nào? Mục đích của hắn là gì?
Quả nhiên không sợ đối thủ như thần mà chỉ sợ đội hữu như heo a, cùng tên gia hỏa như Lăng Húc làm chuyện xấu, chuyện như vậy, về sau cần phải hảo hảo thận trọng suy nghĩ mới được.
Điều duy nhất làm người ta cảm thấy an tâm hơn một chút là, thiếu niên bệnh tâm thần và Lăng Húc ở trong cùng cấp độ...
Khụ khụ khụ, sai rồi, vào thời điểm như thế này lực chú ý của mình hẳn phải đặt lên người vị cao thủ thần bí kia mới đúng, nghìn vạn lần không thể để hai cái tên ngu ngốc này ảnh hưởng tới.
Hạc đang định chuẩn bị nghiêm túc suy nghĩ một phen thì bị tiếng reo hò của Đường Thiên cắt đứt dòng suy nghĩ.
Oa oa oa! Thật nhiều hồn hạch! Nơi này có một cái! Nơi này cũng có! Đều là hồn hạch bát giai, thật nhiều tiền a!
Hồn hạch?
Hạc thoáng sửng sốt, như có điều gì đó đăm chiêu. Đối phương không lấy đi hồn hạch, chứng tỏ đối phương không để ý tới tiền tài. Đối phương không làm thương tổn đến bọn họ,chứng tỏ đối phương không có địch ý với họ.Tâm tư của hắn kín đáo, từ phương hướng ngã xuống của thi thể, hắn có thể đoán ra đối phương cũng tới từ hướng Sài Lang Tọa.
Bát giai tinh hồn thú cũng tương đối thông minh, một khi phát hiện ra thực lực của địch nhân phi thường cường đại, thì cả đám sẽ lập tức giải tán.
Toàn bộ cái tuyến đường nhìn không thấy cuối này không còn một vật sống.
Có thể tạo ra tràng diện đồ sộ như vậy, chỉ có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất là thực lực của đối phương cực kỳ cường đại, giết chết bát giai cửu giai tinh hồn thú không cần tốn nhiều sức.
Khả năng thứ hai là tính tình đối phương vô cùng hiếu sát và tàn nhẫn, một khi bắt đầu chém giết thì sẽ theo thói quen đem tất cả vật sống giết sạch.
Thần sắc Hạc ngưng trọng hẳn lên, bất kể là khả năng nào thì cũng đều cực kỳ kinh khủng. Giết bát giai cửu giai tinh hồn thú như thu thập rơm rác, như vậy thực lực của hắn cực cao, ba người tuyệt đối không phải là đối thủ. Còn nếu tính tình của hắn tàn nhẫn hiếu sát thì một kẻ điên như vậy chẳng ai lại nguyện ý trêu chọc vào.
Nhưng cũng may là đối phương không có địch ý với bọn họ chứ nếu không bọn họ đã sớm chết rồi.
Điều này cũng làm Hạc an tâm hơn đôi chút.
Bỗng nhiên, Đường Thiên cực kỳ nghiêm chỉnh nói: Không được, chúng ta không thể lãng phí!
Hai người còn lại không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Hồn hạch có thể bán ra tiền, toàn thân tinh hồn thú đều là bảo, thi thể nhiều như vậy phải là bao nhiêu tiền a? Đường Thiên nghiêm chỉnh nói.
Hạc toát cả mồ hôi: Vậy phải làm sao bây giờ?
Đường Thiên là một cái thủ thế như gom tất cả vào lòng mình: Đem tất cả chúng nó xếp lên!
Toàn bộ... Tất cả đều xếp lên? Hạc nhìn thoáng qua cái thông đạo đầy thi thể ngổn ngang nhìn không thấy cuối, trên trán rịn ra mồ hôi: Nhiều như vậy, sao có thể xếp hết được?
Ta có rất nhiều ngân bảo bình. Đường Thiên lấy ra một đống lớn ngân bảo bình từ trong lòng ra.
Những bình ngân bảo bình này đều là chiến lợi phẩm trong nhiều lần chiến đấu, phẩm chất đều cực kỳ xuất sắc. Hắn cứ lấy ra từng kiện từng kiện một, chẳng mấy chốc đã xếp thành một tòa núi nhỏ.
Lập tức Hạc và Lăng Húc cười không nổi rồi rồi.
Mười ngày sau.
Khi bọn họ đi ra khỏi tuyến đường thì sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, lung lay sắp đổ. Trên thân mỗi người đều treo đầy ngân bảo bình, ngân quang lập lòe vô cùng chói mắt.
Ngân bảo bình có thể xếp rất nhiều đồ vật, có thể giảm bớt rất nhiều trọng lượng, nhưng cũng không phải là không có trọng lượng. Tất cả ngân bảo bình trên thân ba người đều được nhét đầy, vô cùng nặng nề.
Lăng Húc và Hạc đã mệt đến bở cả hơi tai rơi vào trạng thái thoát lực, hai người đều không lấy thể lực làm sở trường. Hạc tu luyện là kiếm thuật cao quý, đã bao giờ phải làm cu-li đâu cơ chứ? Thương pháp của Lăng Húc cực kỳ sắc bén, nhưng đó là hắn dựa vào lực lượng của ngón tay.
Trong mỗi cái ngân bảo bình đều nhét hơn trăm thi thể tinh hồn thú.
Phẩm chất của những ngân bảo bình này của Đường Thiên đều là thượng thừa, mang ở trên người chỉ còn lại một phần mười trọng lượng. Mỗi ngân bảo bình cũng tương đương với sức nặng của một con tinh hồn thú, Hạc treo 11 cái ngân bảo bình, Lăng Húc treo 13 cái ngân bảo bình.
Tương đương với hai người này đã kéo theo cả trăm thi thể tinh hồn thú suốt 10 ngày đường, như thế hai người sao lại không hư thoát cơ chứ?
Nhưng hai người từ đầu đã không tiện than khổ than mệt, bởi vì trên người Đường Thiên treo tròn 32 cái, so với hai người còn hơn rất nhiều. Hai người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu thua đây? Vì thế đành cắn răng gánh chịu, nhưng như vậy mà Đường Thiên vẫn còn lo ngại hai người đi chậm nên thường châm chọc khiêu khích cái gì mà có cái đứa A Mạc Lý kia ở đây thì tốt, một người có thể bao hết..vân vân.....
Kẻ sĩ có thể chết cũng không thể chịu nhục ! Hai người lôi ra sạch tất cả khí lực còn sót lại, kiên trì cho đến cùng.
Khi hai người nhìn thấy ánh sáng từ động khẩu chiếu vào đã suýt chút nữa thì bật khóc.
Tuyến đường Quý Khâu này đã bị phong bế mấy trăm năm, tất cả tinh hồn thú mà nó nuôi lớn đều bị bọn họ một lưới bắt hết, cứ thế không lưu một con nào.
Vừa ra khỏi động khẩu, Lăng Húc và Hạc cũng không nhịn nổi nữa, lập tức quăng ngân bảo bình trên thân sang một bên, sau đó té xuống mặt đất nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp. Ngay cả người tao nhã lịch sự luôn chú ý đến hình tượng như Hạc cũng chẳng còn chút gì gọi là thong dong nho nhã cả.
Đường Thiên cũng vô cùng mệt mỏi, 32 cái ngân bảo bình cũng tương đương với hơn ba trăm thi thể tinh hồn thú, đắp lên cũng trở thành một tòa núi thịt. Tuy hắn trời sinh thần lực cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu.
Thế nhưng hắn không hề ngủ gục ngay, hoàn cảnh nơi này vô cùng xa lạ, cần phải có người luôn luôn phòng bị. Hắn khoanh chân tĩnh tọa, chậm rãi vận chuyển chân lực.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, hắn mở mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ. Hơn 10 ngày làm cu-li cũng không uổng, huyết nhục của hắn đã được rèn luyện càng thêm đầy đủ, dưới sự rèn luyện của Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm một nóng một lạnh thay nhau luân chuyển khiến cơ nhục của hắn càng lúc càng cứng rắn tựa như những cây thép rắn chắc vậy.
Lực lượng của hắn cũng tăng lên với biên độ nhỏ.
Không ngờ Hư Không Ám Viêm và Băng Lam Tâm lại có tác dụng kì diệu đến vậy!
Đường Thiên vô cùng vui mừng, thân thể mạnh mẽ chính là vũ khí tốt nhất. Hắc Hồn có một số cao thủ, thân thể được rèn luyện đến cực hạn, đao kiếm khó có thể tổn thương. Bọn họ không cần phải dùng khinh công cũng đã có tốc độ nhanh như thiểm điện, đó là bởi vì bọn họ được hưởng lợi từ sức bật cực kỳ kinh người của cơ nhục.
Đường Thiên cũng không có cái suy nghĩ xa vời có được cái thân thể như vậy, nhưng thân thể cường đại mang lại tác dụng cực lớn cho chuyên gia cận chiến.
Sắc trời dần tối sầm, nhìn thoáng qua hai người đang ngủ cực ngon, trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia ấm áp.
Bất kể ở nơi nào, đều sẽ có mọi người bồi mình.
Cũng không biết đám người Binh đại thúc thế nào rồi...
***
Nội dung lễ khóa lần này của chúng ta chủ yếu giảng giải về ảnh hưởng của vũ kỹ đến chiến tranh. Đầu tiên, ta cần phải nói rõ một điều, thứ ta am hiểu nhất là chiến tranh viễn cổ, đối với lịch sử của chiến tranh cận hiện đại nghiên cứu cũng không sâu lắm. Nếu có sai lầm gì, thỉnh mọi người vui lòng chỉ ra. Như vậy lúc này chúng ta cùng xem quá trình phát truyển vũ kỹ chủ yếu trải qua những thời kì nào, đặc điểm vũ kỹ của mỗi thời kì là gì, và phát truyển của chúng ảnh hưởng tới chiến tranh như thế nào...
Trên bục giảng, Đường Sửu đang nghiêm túc giảng bài rất có bài bản, dưới đài là đám học viên đang tập trung tinh thần lắng nghe. Bọn họ không vì lão sư là hồn võ tướng mà có chút khinh thị, những chương trình học liên tục khiến cho bọn họ đối với vị lão sư hồn võ tướng có tính cách không sai này vô cùng bội phục.
Binh đứng ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn vào, trong lòng rất cảm khái. Đường Sửu so với Phong Sửu đã có biến hóa cực lớn, nhưng cũng có một điểm có thể nói là giống nhau, đó chính là chăm chú.
Những chương trình học này cũng không phải là thứ Binh sắp xếp, mà là chương trình do Đường Sửu tự mình nghĩ ra, lý do của hắn cũng rất hợp lí. Thời đại này hòa bình đã quá lâu, những học viên trên phương diện thực lực cá nhân sẽ không bị tụt hậu, nhưng hiểu biết về chiến tranh gần như là trống rỗng.
Đối với một binh đoàn, đây là điều vô cùng đáng sợ.
Binh cũng đồng ý với đề nghị của Đường Sửu, đây cũng coi như mô hình một học viện võ tướng cơ bản loại nhỏ đi. Nếu như là trước đây, sự kiện một tên cấp Úy tới đảm nhiệm vị trí lão sư của học viện võ tướng thật đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ngược lại, Binh lại cảm thấy Đường Sửu làm cũng không tồi, tính cách của Đường Sửu vốn không nhanh không chậm, nhưng là người tinh tế tỉ mỉ, làm việc chăm chú, cũng thông minh hơn Đường Nhất.
Một đoạn bài học nhanh chóng được nói xong, các học viên dồn dập ly khai phòng học, tiếp đó bọn họ còn rất nhiều khoa mục tu luyện.
Đường Sửu nhìn thấy Binh, vội vàng hành lễ: Đại nhân!
Ánh mắt của Binh từ trên người của những học viên đang đầy tràn chí tiến thủ thu hồi lại, đáp lễ rồi hỏi lại: Hiệu quả thế nào?
Tính đến giờ cũng không tệ lắm. Nhưng hiệu quả thực tế như thế nào phải qua khảo nghiệm thực chiến mới biết được. Đường Sửu cẩn thận nói.
Binh trầm mặc trong chốc lát rồi nói: Bọn họ cũng không phải thành viên hạch tâm của binh đoàn chúng ta, ngươi cũng không cần làm nhiều như vậy.
Đường Sửu cũng trầm mặc trong chốc lát rồi nói: Thuộc hạ biết vậy. Việc phân bổ vị trí trong tương lai của bọn họ đó chính là điều đại nhân cân nhắc. Còn thứ thuộc hạ phải cân nhắc chính là đem công tác của mình làm cho tốt.
Binh gật đầu, rồi hỏi ngược lại: Ngươi cảm thấy cái chi đội ngũ này, đại khái còn cần bao lâu nữa?
Trong vòng trên dưới nửa năm mới có thể hình thành lên sức chiến đấu cơ bản. Đường Sửu thận trọng nói.
Cái con số này so với dự tính của Binh còn dài hơn, nhưng hắn không phản đối, mà ném ra một vấn đề khác: Nếu như ngươi cấp cho Mặc gia một mục tiêu để chọn lựa, vậy ngươi sẽ lựa chọn chòm sao nào?
Đường Sửu nói gần như thốt lên: Chòm sao Thiên Lô!
Chòm Thiên Lô? Binh có chút bất ngờ.
Đúng vậy, đại nhân! Hai mắt Đường Sửu chớp động quang mang kinh người: Nơi đó có cơ sở rèn đúc vô cùng hùng hậu, lại có rất nhiều mảnh võ hồn nhỏ, rất thích hợp cho những người làm cơ quan hồn giáp như chúng ta. Nếu như có thể chiếm lĩnh được nơi đó, thì chúng ta là có thể tăng tốc độ mở rộng. Hơn nữa, lực lượng bản địa của bọn họ cũng không mạnh!
Ánh mắt Binh thoáng chớp động, trầm ngâm trong chốc lát: Trước tiên ngươi cứ làm một bản kế hoạch.
Vâng! Đường Sửu cung kính tuân mệnh.
/936
|