Rất xin lỗi, toàn bộ những bí bảo này đều được đưa cho Đường Thiên tiên sinh. Tháp Đốn bất động thanh sắc, thần sắc bình tĩnh, không chịu chút ảnh hưởng của sự tình vừa mới rồi.
Vu Hạ tỏ ra vẻ kinh ngạc, đại khái hắn không ngờ sẽ có trường hợp này.
Gã hội trưởng gày khẩn trương: Tháp Đốn tướng quân, chủ thượng không phải đã nói những bí bảo này sẽ phân phối cho chúng ta dựa theo cống hiến sao? Vì sao không cần trưng cầu chúng ta đã đưa những bí bảo này cho người khác! Lại nói, đồ vật tốt như vậy dựa vào cái gì mà phải cho ngoại nhân?
Nhiều hội trưởng đều lộ ra vẻ tán đồng, nhưng mà lúc này không ai dám nói lung tung.
Lúc này An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đã hiểu thấu ý nghĩ phụ thân, thản nhiên nói: Chu hội trưởng, ngươi quá nóng ruột rồi, chúng ta định dùng các bí bảo này để đổi lấy thật nhiều năng lượng thú trên tay Đường Thiên tiên sinh. Có nhiều năng lượng thú, còn sợ không có bí bảo sao? Chỉ có chúng ta mới có thể biến năng lượng thú thành bí bảo, các vị đều là người làm ăn hẳn là cũng hiểu thấu đạo lý rồi.
Rất nhiều hội trưởng nghe câu trả lời của An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đều gật đầu lia lịa.
Nếu như là bí bảo bán cho người khác, bọn họ đương nhiên không đồng ý, nhưng nếu là dùng tốp bí bảo này để đổi lấy nhiều năng lượng thú, thì trong con mắt bọn họ đây đúng là cách tạo lời lãi. Chỉ cần có năng lượng thú là có bí bảo, càng nhiều năng lượng thú là có càng nhiều bí bảo. Trong quá trình này, tiêu hao nhiều chính là tinh lực, cho nên rốt cuộc người bỏ vốn lớn nhất lại là An Đức Lệ Na (Andrew Lina).
Bọn họ không cần phải cần ra sức thêm gì nữa.
Còn chuyện bây giờ có bí bảo, hay là một thời gian nữa mới có bí bảo, bọn họ không để bụng làm gì. Nếu có được nhiều bí bảo, vậy thì chờ thêm chút nữa đã nhằm nhò gì?
Hơn nữa, ánh mắt cả đám đảo qua ba vị hội trưởng, ba người này không may rồi, chắc chắn sẽ bị An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đuổi ra khỏi thương minh, sau này phần của ba người kia coi như là bị treo rồi, nói không chừng còn có thể kiếm một vài kiện bí bảo.
Chủ thượng thực sự là anh minh, chủ ý tuyệt diệu như thế mà cũng nghĩ ra được!
Đúng là chủ thượng nghĩ chu đáo!
Mọi người ồn ào tán dương.
Lên tiếng đầu tiên là những hội trưởng thương hội không dự định nịnh bợ Vu Hạ. Những hội trưởng này là thương hội quy mô không lớn, bọn họ biết rõ bản thân cũng không nịnh bợ được Vu Hạ đại nhân, không bằng kiếm thêm một vài kiện bí bảo hàng thật.
Vẻ mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) áy náy nói với Vu Hạ: Thỉnh Vu Hạ đại nhân thứ lỗi, thương minh chúng ta chỉ làm ăn, tuy rằng không đến mức nhất ngôn cửu đỉnh như Vu Hạ đại nhân nhưng cũng là cần phải chịu trách nhiệm đối với mối hàng, thành tín đãi khách.
Là Vu Hạ càn rỡ rồi. Vu Hạ vội vàng nhận sai, chợt chuyển đề tài: Thế nhưng bệ hạ cũng nói rồi, chỉ là ý định, vậy chắc hẳn còn chưa thành giao, không biết Vu Hạ có thể ra giá hay không?
Không thành vấn đề! An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lộ lúm đồng tiền như hoa: Chỉ cần Vu Hạ đại nhân có năng lượng thú thì có thể làm vụ buôn bán cùng Vu Hạ đại nhân, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) cảm thấy vinh hạnh sâu sắc ấy chứ.
Sắc mặt Vu Hạ ngưng trọng, lời nói An Đức Lệ Na (Andrew Lina) làm hắn không có chỗ để phản bác.
Sắc mặt hắn có chút âm trầm, hàn ý trong ánh mắt bức người nhìn chăm chú An Đức Lệ Na (Andrew Lina).
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) không né tránh ánh mắt Vu Hạ, nụ cười tươi tắn trên mặt thủy chung không hề thay đổi.
Bỗng nhiên Vu Hạ ha ha cười, ánh mắt như băng tan: Vậy thỉnh bệ hạ giúp Vu Hạ liên hệ với Đường Thiên tiên sinh, Đường Thiên tiên sinh ngang trời xuất thế, Vu Hạ vẫn rất là ngưỡng mộ a.
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lại cười đáp: Chờ Đường Thiên tiên sinh vừa xuất quan, ta liền sẽ gửi tới Đường Thiên tiên sinh lời ân cần thăm hỏi của Vu Hạ đại nhân.
Đa tạ bệ hạ! Vu Hạ ưu nhã thi lễ: Vậy Vu Hạ không làm bệ hạ thêm phiền nữa, cáo từ.
Dứt lời liền dẫn một đoàn người xoay người rời đi, lúc này ba vị hội trưởng mặt dài thườn thượt, bọn họ nhanh chóng theo Vu Hạ. Trường hợp bọn họ chỉ có thể đánh cuộc không bị Vu Hạ đại nhân vứt bỏ.
Sắc mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) thoáng cái âm trầm xuống, lạnh giọng bảo: Quản lý của Thương minh quá hỗn loạn, cần phải sửa đổi cải biến.
Câu nói của nàng làm cho sắc mặt các hội trưởng đại biến, nhưng lúc này không ai dám mở miệng. Dù sao hiện tại bọn họ nghe ba người xui khiến, chạy tới nháo sự nên đuối lý trước. Quyết tâm của Tháp Đốn tướng quân cũng làm cho bọn hắn bị chấn nhiếp quá đỗi, nếu không có Vu Hạ đại nhân hiện thân, Nhạc Chính Kiệt chỉ sợ khó mà thoát chết.
Một ít người trong lòng âm thầm quyết định, một chút nữa nhất định phải đến chủ thượng cầu được khoan thứ, bằng không về sau khổ sở rồi.
Lúc này An Đức Lệ Na (Andrew Lina) nào có tâm tình nghe những này người a dua nịnh hót bèn đuổi hết đám người này đi.
Người đi hết, đại sảnh vắng lặng.
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lòng đầy căm phẫn nói: Những này người, quả thực là đám kên kên, ngửi được huyết vị là muốn cắn một phát!
Tháp Đốn bình tĩnh hơn nhiều, lịch duyệt của lão phong phú hơn nhiều bèn lên tiếng khuyên giải: Tiên Nữ tọa chúng ta chỉ là một chòm sao nhỏ, rất nhiều khi không tránh được thỏa hiệp.
Con hiểu. An Đức Lệ Na (Andrew Lina) rầu rĩ không vui, nàng bỗng nhiên nghĩ đến hắn, nếu hắn ở đây sẽ biết đối phó những này người thế nào?
Nàng đoán không ra, nhưng mà biết rõ hắn tất nhiên làm cho đám người này ngã cắm đầu xuống đất.
Một lát sau, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) có chút sầu lo: Đường Thiên sẽ đồng ý chứ?
Sẽ. Tháp Đốn rất khẳng định.
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) có mấy phần hứng thú: Vì cái gì a?
Bởi vì bọn họ có một binh đoàn cường đại. Tháp Đốn trầm giọng nói: Bất luận binh đoàn nào đều không thể cự tuyệt một trăm kiện bí bảo.
Nghĩ đến Đường Thiên, bỗng nhiên tâm tình An Đức Lệ Na (Andrew Lina) tốt lên không ít: Hừ, chúng ta không chiếm được cũng không để người này tiện nghi chứ.
Đúng như nàng đã nói, dùng bí bảo đổi lấy nhiều năng lượng thú, tuyệt không lỗ.
Nàng giao tiếp cùng Đường Thiên không nhiều, nhưng mà biết rõ người này tính khí ương ngạch, đến mặt mũi An Đức Liệt cũng không nể, Vu Hạ chống lại người này phỏng chừng cũng đau đầu đấy.
Vu Hạ đúng là đang đau đầu.
Có thể kích sát hoàng kim võ giả, cái này đã là cao thủ nhất lưu Thiên lộ. Tuy rằng theo hình ảnh thì chiến thắng cũngcó chút may mắn, nhưng mà thực lực cũng không phải tệ.
Người nói chuyện chính là Thiên trí đao Cát Nhã, xếp hạng thứ ba trong bảy đao khách. Xưa nay gã đa trí, rất được Vu Hạ tín nhiệm.
Cát Nhã bổ sung một câu: Lần này hắn bế quan những hơn hai tháng, phỏng chừng tiến bộ không nhỏ, nhưng lão nhị hay lão đại hẳn là đều có thể bắt hắn. Nhưng mà phiền phức chính là tính khí người này cực kỳ cứng cỏi, đến An Đức Liệt cũng không câu được, Hắc hồn Hồn điện điện chủ Đồ Tử Sơn bỏ ra mồi lớn cũng không kéo được, tựa như nước đổ đầu vịt. Chúng ta còn phải chú ý gã Hạc le ve cạnh hắn, Hạc tựa hồ quan hệ không ít với Xạ Thủ Thiên hậu.
Mọi người cũng cảm thấy có chút đau đầu, Cát Nhã cũng đau đầu, điều này từ ngữ khí gã có thể nghe ra được.
Phiền phức là trong tay hắn có binh đoàn. Điều này có nghĩa là khả năng chuyện bảo hắn nhường tốp bí bảo này rất nhỏ. Cát Nhã xoa trán: Mặt khác, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở Tiên Nữ tọa, bọn họ đã tìm ra tuyến đường từ Sài Lang tọa thông tới Tiên Nữ tọa, là tuyến đường Quý Khâu rất nổi danh cổ đại. Binh đoàn thủ hạ đã đóng tại nơi xuất nhập của tuyến đường.
Quý Khâu tuyến đường, thực sự là tên khốn gặp vận may. Vu Hạ nhìn cả đám, bầu không khí có chút căng thẳng, liền mở miệng cười bảo: Đúng là có điểm vướng tay. Thế nhưng so với những tên quái vật mà chúng ta giết chết thì cũng chỉ là tiểu quái vật không hơn không kém, mọi người phải thương tiếc một chút a.
Mọi người ồn ào cười nói, bầu không khí căng thẳng biến mất ngay lập tức.
Cát Nhã nêu ra nhận định: Chúng ta tiếp xúc với hắn một lần đã. So với Tiên Nữ tọa, Đại Hùng tinh chúng ta có thực lực hơn nhiều, so với chòm Sư Tử, chúng ta hiển nhiên có nhiều thành ý hơn. Nếu như tên khốn này thật tự rước diệt vong, mọi người làm sạch sẽ chút, việc cũng chỉ có như vậy.
Cát Nhã nói câu này làm bầu không khí càng thêm sôi động.
Lão tứ Mạc Bảo hét lên: Tốt nhất là hắn thức thời chút, bằng không chờ bị chặt thành thịt vụn đi. Ta nhận trước nhé, đến lúc đó ta sẽ xông lên đầu tiên, các ngươi đừng tranh đoạt với ta.
Y nghe đến Cát Nhã nói chỉ có lão đại và lão nhị mới có thể chiến thắng Đường Thiên, trong lòng đã không phục. Cát Nhã túc trí đa mưu lại lớn tuổi, hàng đệ tam. Như luận thực lực, trong bảy người, thực lực Mạc Bảo chỉ xếp sau Vu lão đại, lão nhị.
Cát Nhã liếc nhau Vu Hạ, đều nhìn ra tiếu ý trong mắt nhau.
Cái này là Cát Nhã cố ý làm vậy, chính là muốn khích lòng hiếu thắng của Mạc Bảo. Lão đại và lão nhị bởi vì có vài lý do nên phải sau một thời gian nữa mới có thể đến.
Vu Hạ cố mượn cơ hội châm ngòi thổi gió: Nhiệm vụ lần này, là nhận ủy thác của Đồ Thanh tướng quân, bệ hạ lại tự mình tiếp kiến, căn dặn một lúc lâu. Bệ hạ nói, nếu ai có thể lập được công đầu trong nhiệm vụ lần này, bệ hạ sẽ tự mình trọng thưởng!
Mấy người giật nảy mình.
Bệ hạ đương nhiên không cần nói, Yến Vĩnh Liệt một đời hùng chủ, Đại Hùng tinh ở trong tay lão tiến thẳng vào nhóm Xích Đạo thập điện. Mà vị Đồ Thanh tướng quân này cũng không phải tầm thường. Binh đoàn mạnh mẽ nhất Đại Hùng tinh chính là Bạo Hùng binh đoàn thanh uy hiển hách, mà Đồ Thanh tướng quân là thống soái binh đoàn.
Hai người có quyền thế lớn nhất ở Đại Hùng tinh đã hạ ủy thác thì phải hoàn thành.
Quang mang trong mắt mấy người tăng vọt, không khỏi vì đó tim đập thình thịch.
Bọn họ theo Vu Hạ đại nhân thời gian không ngắn, nhưng mà nhiệm vụ trọng yếu như thế là lần đầu tiên gặp được. Bọn họ biết rõ, cái này là kỳ ngộ ngàn năm khó gặp.
Nhiệm vụ như vậy không phải lúc nào thích là gặp. Vu Hạ cổ vũ sĩ khí: Mọi người phải chuẩn bị tư tưởng gặp trắc trở đó.
Mọi người gật đầu lia lịa, Mạc Bảo vừa mới rồi mở miệng, lúc này hưng phấn, ngạo nghễ nói: Đại nhân chớ có coi thường bọn ta, đối thủ quá kém hiển lộ không hết trình độ chúng ta.
A Phi, a Bảo, ngươi chỉ biết nói mạnh miệng, ngươi thấy đại ca nhị ca không ở đây thôi! Nhạc Chính Kiệt ồn ào.
Hắn chắc ước gì đại ca nhị ca không ở đây, một mình độc chiếm công lao! Lão ngũ cũng cười hì hì phụ họa theo.
Lão lục vẻ mặt chính khí: A Bảo, ta nhường ngươi, chỉ cần ngươi chia nửa công lao cho ta.
Mạc Bảo bị ba người trêu ghẹo đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Vu Hạ mỉm cười: Vừa mới rồi nhận được tin tức, chúng ta lại thêm một đối thủ.
Xung quanh thoáng cái an tĩnh lại, mọi người soàn soạt quay khuôn mặt sang, đằng đằng sát khí. Hiện tại sĩ khí tràn đầy, không e sợ chút nào chỉ hận không được chém giết một trận cho sướng tay.
Chòm sao O-ri-on! Hàn quang trong mắt Vu Hạ lấp lánh: Người mang tin tức cũng đến rồi, mục tiêu nhắm tới chúng ta.
Kẻ nào tới? Cát Nhã trầm giọng hỏi.
Thợ săn, A Đức Lý An (Adrian). Vu Hạ chậm rãi phun ra sáu chữ.
Sắc mặt mọi người đại biến.
Vu Hạ tỏ ra vẻ kinh ngạc, đại khái hắn không ngờ sẽ có trường hợp này.
Gã hội trưởng gày khẩn trương: Tháp Đốn tướng quân, chủ thượng không phải đã nói những bí bảo này sẽ phân phối cho chúng ta dựa theo cống hiến sao? Vì sao không cần trưng cầu chúng ta đã đưa những bí bảo này cho người khác! Lại nói, đồ vật tốt như vậy dựa vào cái gì mà phải cho ngoại nhân?
Nhiều hội trưởng đều lộ ra vẻ tán đồng, nhưng mà lúc này không ai dám nói lung tung.
Lúc này An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đã hiểu thấu ý nghĩ phụ thân, thản nhiên nói: Chu hội trưởng, ngươi quá nóng ruột rồi, chúng ta định dùng các bí bảo này để đổi lấy thật nhiều năng lượng thú trên tay Đường Thiên tiên sinh. Có nhiều năng lượng thú, còn sợ không có bí bảo sao? Chỉ có chúng ta mới có thể biến năng lượng thú thành bí bảo, các vị đều là người làm ăn hẳn là cũng hiểu thấu đạo lý rồi.
Rất nhiều hội trưởng nghe câu trả lời của An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đều gật đầu lia lịa.
Nếu như là bí bảo bán cho người khác, bọn họ đương nhiên không đồng ý, nhưng nếu là dùng tốp bí bảo này để đổi lấy nhiều năng lượng thú, thì trong con mắt bọn họ đây đúng là cách tạo lời lãi. Chỉ cần có năng lượng thú là có bí bảo, càng nhiều năng lượng thú là có càng nhiều bí bảo. Trong quá trình này, tiêu hao nhiều chính là tinh lực, cho nên rốt cuộc người bỏ vốn lớn nhất lại là An Đức Lệ Na (Andrew Lina).
Bọn họ không cần phải cần ra sức thêm gì nữa.
Còn chuyện bây giờ có bí bảo, hay là một thời gian nữa mới có bí bảo, bọn họ không để bụng làm gì. Nếu có được nhiều bí bảo, vậy thì chờ thêm chút nữa đã nhằm nhò gì?
Hơn nữa, ánh mắt cả đám đảo qua ba vị hội trưởng, ba người này không may rồi, chắc chắn sẽ bị An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đuổi ra khỏi thương minh, sau này phần của ba người kia coi như là bị treo rồi, nói không chừng còn có thể kiếm một vài kiện bí bảo.
Chủ thượng thực sự là anh minh, chủ ý tuyệt diệu như thế mà cũng nghĩ ra được!
Đúng là chủ thượng nghĩ chu đáo!
Mọi người ồn ào tán dương.
Lên tiếng đầu tiên là những hội trưởng thương hội không dự định nịnh bợ Vu Hạ. Những hội trưởng này là thương hội quy mô không lớn, bọn họ biết rõ bản thân cũng không nịnh bợ được Vu Hạ đại nhân, không bằng kiếm thêm một vài kiện bí bảo hàng thật.
Vẻ mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) áy náy nói với Vu Hạ: Thỉnh Vu Hạ đại nhân thứ lỗi, thương minh chúng ta chỉ làm ăn, tuy rằng không đến mức nhất ngôn cửu đỉnh như Vu Hạ đại nhân nhưng cũng là cần phải chịu trách nhiệm đối với mối hàng, thành tín đãi khách.
Là Vu Hạ càn rỡ rồi. Vu Hạ vội vàng nhận sai, chợt chuyển đề tài: Thế nhưng bệ hạ cũng nói rồi, chỉ là ý định, vậy chắc hẳn còn chưa thành giao, không biết Vu Hạ có thể ra giá hay không?
Không thành vấn đề! An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lộ lúm đồng tiền như hoa: Chỉ cần Vu Hạ đại nhân có năng lượng thú thì có thể làm vụ buôn bán cùng Vu Hạ đại nhân, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) cảm thấy vinh hạnh sâu sắc ấy chứ.
Sắc mặt Vu Hạ ngưng trọng, lời nói An Đức Lệ Na (Andrew Lina) làm hắn không có chỗ để phản bác.
Sắc mặt hắn có chút âm trầm, hàn ý trong ánh mắt bức người nhìn chăm chú An Đức Lệ Na (Andrew Lina).
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) không né tránh ánh mắt Vu Hạ, nụ cười tươi tắn trên mặt thủy chung không hề thay đổi.
Bỗng nhiên Vu Hạ ha ha cười, ánh mắt như băng tan: Vậy thỉnh bệ hạ giúp Vu Hạ liên hệ với Đường Thiên tiên sinh, Đường Thiên tiên sinh ngang trời xuất thế, Vu Hạ vẫn rất là ngưỡng mộ a.
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lại cười đáp: Chờ Đường Thiên tiên sinh vừa xuất quan, ta liền sẽ gửi tới Đường Thiên tiên sinh lời ân cần thăm hỏi của Vu Hạ đại nhân.
Đa tạ bệ hạ! Vu Hạ ưu nhã thi lễ: Vậy Vu Hạ không làm bệ hạ thêm phiền nữa, cáo từ.
Dứt lời liền dẫn một đoàn người xoay người rời đi, lúc này ba vị hội trưởng mặt dài thườn thượt, bọn họ nhanh chóng theo Vu Hạ. Trường hợp bọn họ chỉ có thể đánh cuộc không bị Vu Hạ đại nhân vứt bỏ.
Sắc mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) thoáng cái âm trầm xuống, lạnh giọng bảo: Quản lý của Thương minh quá hỗn loạn, cần phải sửa đổi cải biến.
Câu nói của nàng làm cho sắc mặt các hội trưởng đại biến, nhưng lúc này không ai dám mở miệng. Dù sao hiện tại bọn họ nghe ba người xui khiến, chạy tới nháo sự nên đuối lý trước. Quyết tâm của Tháp Đốn tướng quân cũng làm cho bọn hắn bị chấn nhiếp quá đỗi, nếu không có Vu Hạ đại nhân hiện thân, Nhạc Chính Kiệt chỉ sợ khó mà thoát chết.
Một ít người trong lòng âm thầm quyết định, một chút nữa nhất định phải đến chủ thượng cầu được khoan thứ, bằng không về sau khổ sở rồi.
Lúc này An Đức Lệ Na (Andrew Lina) nào có tâm tình nghe những này người a dua nịnh hót bèn đuổi hết đám người này đi.
Người đi hết, đại sảnh vắng lặng.
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lòng đầy căm phẫn nói: Những này người, quả thực là đám kên kên, ngửi được huyết vị là muốn cắn một phát!
Tháp Đốn bình tĩnh hơn nhiều, lịch duyệt của lão phong phú hơn nhiều bèn lên tiếng khuyên giải: Tiên Nữ tọa chúng ta chỉ là một chòm sao nhỏ, rất nhiều khi không tránh được thỏa hiệp.
Con hiểu. An Đức Lệ Na (Andrew Lina) rầu rĩ không vui, nàng bỗng nhiên nghĩ đến hắn, nếu hắn ở đây sẽ biết đối phó những này người thế nào?
Nàng đoán không ra, nhưng mà biết rõ hắn tất nhiên làm cho đám người này ngã cắm đầu xuống đất.
Một lát sau, An Đức Lệ Na (Andrew Lina) có chút sầu lo: Đường Thiên sẽ đồng ý chứ?
Sẽ. Tháp Đốn rất khẳng định.
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) có mấy phần hứng thú: Vì cái gì a?
Bởi vì bọn họ có một binh đoàn cường đại. Tháp Đốn trầm giọng nói: Bất luận binh đoàn nào đều không thể cự tuyệt một trăm kiện bí bảo.
Nghĩ đến Đường Thiên, bỗng nhiên tâm tình An Đức Lệ Na (Andrew Lina) tốt lên không ít: Hừ, chúng ta không chiếm được cũng không để người này tiện nghi chứ.
Đúng như nàng đã nói, dùng bí bảo đổi lấy nhiều năng lượng thú, tuyệt không lỗ.
Nàng giao tiếp cùng Đường Thiên không nhiều, nhưng mà biết rõ người này tính khí ương ngạch, đến mặt mũi An Đức Liệt cũng không nể, Vu Hạ chống lại người này phỏng chừng cũng đau đầu đấy.
Vu Hạ đúng là đang đau đầu.
Có thể kích sát hoàng kim võ giả, cái này đã là cao thủ nhất lưu Thiên lộ. Tuy rằng theo hình ảnh thì chiến thắng cũngcó chút may mắn, nhưng mà thực lực cũng không phải tệ.
Người nói chuyện chính là Thiên trí đao Cát Nhã, xếp hạng thứ ba trong bảy đao khách. Xưa nay gã đa trí, rất được Vu Hạ tín nhiệm.
Cát Nhã bổ sung một câu: Lần này hắn bế quan những hơn hai tháng, phỏng chừng tiến bộ không nhỏ, nhưng lão nhị hay lão đại hẳn là đều có thể bắt hắn. Nhưng mà phiền phức chính là tính khí người này cực kỳ cứng cỏi, đến An Đức Liệt cũng không câu được, Hắc hồn Hồn điện điện chủ Đồ Tử Sơn bỏ ra mồi lớn cũng không kéo được, tựa như nước đổ đầu vịt. Chúng ta còn phải chú ý gã Hạc le ve cạnh hắn, Hạc tựa hồ quan hệ không ít với Xạ Thủ Thiên hậu.
Mọi người cũng cảm thấy có chút đau đầu, Cát Nhã cũng đau đầu, điều này từ ngữ khí gã có thể nghe ra được.
Phiền phức là trong tay hắn có binh đoàn. Điều này có nghĩa là khả năng chuyện bảo hắn nhường tốp bí bảo này rất nhỏ. Cát Nhã xoa trán: Mặt khác, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở Tiên Nữ tọa, bọn họ đã tìm ra tuyến đường từ Sài Lang tọa thông tới Tiên Nữ tọa, là tuyến đường Quý Khâu rất nổi danh cổ đại. Binh đoàn thủ hạ đã đóng tại nơi xuất nhập của tuyến đường.
Quý Khâu tuyến đường, thực sự là tên khốn gặp vận may. Vu Hạ nhìn cả đám, bầu không khí có chút căng thẳng, liền mở miệng cười bảo: Đúng là có điểm vướng tay. Thế nhưng so với những tên quái vật mà chúng ta giết chết thì cũng chỉ là tiểu quái vật không hơn không kém, mọi người phải thương tiếc một chút a.
Mọi người ồn ào cười nói, bầu không khí căng thẳng biến mất ngay lập tức.
Cát Nhã nêu ra nhận định: Chúng ta tiếp xúc với hắn một lần đã. So với Tiên Nữ tọa, Đại Hùng tinh chúng ta có thực lực hơn nhiều, so với chòm Sư Tử, chúng ta hiển nhiên có nhiều thành ý hơn. Nếu như tên khốn này thật tự rước diệt vong, mọi người làm sạch sẽ chút, việc cũng chỉ có như vậy.
Cát Nhã nói câu này làm bầu không khí càng thêm sôi động.
Lão tứ Mạc Bảo hét lên: Tốt nhất là hắn thức thời chút, bằng không chờ bị chặt thành thịt vụn đi. Ta nhận trước nhé, đến lúc đó ta sẽ xông lên đầu tiên, các ngươi đừng tranh đoạt với ta.
Y nghe đến Cát Nhã nói chỉ có lão đại và lão nhị mới có thể chiến thắng Đường Thiên, trong lòng đã không phục. Cát Nhã túc trí đa mưu lại lớn tuổi, hàng đệ tam. Như luận thực lực, trong bảy người, thực lực Mạc Bảo chỉ xếp sau Vu lão đại, lão nhị.
Cát Nhã liếc nhau Vu Hạ, đều nhìn ra tiếu ý trong mắt nhau.
Cái này là Cát Nhã cố ý làm vậy, chính là muốn khích lòng hiếu thắng của Mạc Bảo. Lão đại và lão nhị bởi vì có vài lý do nên phải sau một thời gian nữa mới có thể đến.
Vu Hạ cố mượn cơ hội châm ngòi thổi gió: Nhiệm vụ lần này, là nhận ủy thác của Đồ Thanh tướng quân, bệ hạ lại tự mình tiếp kiến, căn dặn một lúc lâu. Bệ hạ nói, nếu ai có thể lập được công đầu trong nhiệm vụ lần này, bệ hạ sẽ tự mình trọng thưởng!
Mấy người giật nảy mình.
Bệ hạ đương nhiên không cần nói, Yến Vĩnh Liệt một đời hùng chủ, Đại Hùng tinh ở trong tay lão tiến thẳng vào nhóm Xích Đạo thập điện. Mà vị Đồ Thanh tướng quân này cũng không phải tầm thường. Binh đoàn mạnh mẽ nhất Đại Hùng tinh chính là Bạo Hùng binh đoàn thanh uy hiển hách, mà Đồ Thanh tướng quân là thống soái binh đoàn.
Hai người có quyền thế lớn nhất ở Đại Hùng tinh đã hạ ủy thác thì phải hoàn thành.
Quang mang trong mắt mấy người tăng vọt, không khỏi vì đó tim đập thình thịch.
Bọn họ theo Vu Hạ đại nhân thời gian không ngắn, nhưng mà nhiệm vụ trọng yếu như thế là lần đầu tiên gặp được. Bọn họ biết rõ, cái này là kỳ ngộ ngàn năm khó gặp.
Nhiệm vụ như vậy không phải lúc nào thích là gặp. Vu Hạ cổ vũ sĩ khí: Mọi người phải chuẩn bị tư tưởng gặp trắc trở đó.
Mọi người gật đầu lia lịa, Mạc Bảo vừa mới rồi mở miệng, lúc này hưng phấn, ngạo nghễ nói: Đại nhân chớ có coi thường bọn ta, đối thủ quá kém hiển lộ không hết trình độ chúng ta.
A Phi, a Bảo, ngươi chỉ biết nói mạnh miệng, ngươi thấy đại ca nhị ca không ở đây thôi! Nhạc Chính Kiệt ồn ào.
Hắn chắc ước gì đại ca nhị ca không ở đây, một mình độc chiếm công lao! Lão ngũ cũng cười hì hì phụ họa theo.
Lão lục vẻ mặt chính khí: A Bảo, ta nhường ngươi, chỉ cần ngươi chia nửa công lao cho ta.
Mạc Bảo bị ba người trêu ghẹo đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Vu Hạ mỉm cười: Vừa mới rồi nhận được tin tức, chúng ta lại thêm một đối thủ.
Xung quanh thoáng cái an tĩnh lại, mọi người soàn soạt quay khuôn mặt sang, đằng đằng sát khí. Hiện tại sĩ khí tràn đầy, không e sợ chút nào chỉ hận không được chém giết một trận cho sướng tay.
Chòm sao O-ri-on! Hàn quang trong mắt Vu Hạ lấp lánh: Người mang tin tức cũng đến rồi, mục tiêu nhắm tới chúng ta.
Kẻ nào tới? Cát Nhã trầm giọng hỏi.
Thợ săn, A Đức Lý An (Adrian). Vu Hạ chậm rãi phun ra sáu chữ.
Sắc mặt mọi người đại biến.
/936
|