Đường Thiên cảm nhận được một tia thống khổ. Đây mới là chỗ tàn khốc của Kiếm Qua Thối Hồn Pháp, nó không chỉ làm võ giả không thể hôn mê, ngược lại còn theo kiếm mang liên miên luyện hồn, giác quan thứ sáu của võ giả sẽ càng mẫn cảm, thống khổ ở hồn phách kia sẽ càng sâu.
Nguy hiểm hơn nữa là, ngay cả âm thanh chung quanh đều xuyên qua vòng xoáy kiếm khí mà chui vào tai.
“Nghe một chút! Nghe một chút! Tiếng rên này là dũng cảm cỡ nào…”
Tiếng Lưu Trung Quang làm cho Đường Thiên hận không thể đá thẳng vô mặt thằng kia phát, nghe cái đầu mày, dũng cảm con khỉ á, ta có muốn đâu, vào thay ta dũng cảm chút thử coi…
Đó chưa phải câu làm Đường Thiên tức nhất.
Binh ngậm điếu thuốc trong miệng đứng cách vòng xoáy kiếm khí không xa, nhả ra một vòng tròn khói, chép miệng: “Đúng là âm thanh của tự nhiên ah!”
Hắn khẳng định rất thoải mái! Giọng Lăng Húc vừa chắc chắn vừa chân thành xen lẫn hâm mộ vang lên.
“Thích được thoải mái như thế một chút không?” Binh liếc Lăng Húc hỏi.
Lăng Húc rất có khí phách nói: “Huynh đệ thì không đoạt chỗ tốt của nhau.”
Bên tai vang lên tiếng soàn soạt. Hai người xoay sang dòm thì thấy Hạc dùng kiếm viết dưới sàn: “Giỏi!”
“Quả nhiên, không hổ là con nhà danh giá. Thế này thì sau có kỷ niệm rồi, quả là nên lưu lại gì đó.”
Binh đại thúc ngồi chồm hổm xuống, nhả khói rồi vừa lải nhải vừa viết: “Ngươi hét trăm ngàn lần, tiếng ngươi hét đầy cao ngạo, ngươi hét không ngừng, ngươi thỏa mãn lắm, ngươi là ai ah? Ngươi là điện, ngươi là quang! Ngươi là kẻ thần kinh!”
Lăng Húc vò đầu, hai người kia đều ghi mà mình còn chưa ghi, thế là thua họ à, hắn khó chịu xách thương bạc viết xuống: “Dũng sĩ thật sự, có can cảm rú lớn.”
“Thật đáng tiếc.” Binh đại thúc đứng lên phẩy khói thuốc: “Nếu có thể thu vé vào cửa, chúng ta có thể kiếm lớn một lần.”
“Đi nhá!” Hạc bay dọc theo dây thừng lên trước hết, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, nhưng bỏ nửa giờ nghe Đường Thiên rú thảm xong hắn lại cảm thấy hi vọng tràn trề.
Quả nhiên, hạnh phúc rất gần nha! Thân hình Hạc tiêu sái phiêu dật.
Mỗi ngày tới nghe Đường Thiên tru trở thành phương pháp giảm áp lực cho mọi người.
Cuối cùng Đường Thiên cũng hiểu rõ thế nào là cuộc đời đen tối, đám hỗn đản kia, chờ ta ra ngoài, các ngươi hãy đợi đấy! Đường Thiên vừa gào rú vừa trù ẻo.
Không biết Nha Nha chui từ đâu ra, gian xảo chạy lại gần Đường Thiên, nghe Đường Thiên tru liền hưng phấn, bàn tay nên xuống ngực như mưa, ngửa đầu kêu ah ah!
Nhưng tiếng kêu của nó bị tiếng hét thảm cực to của Đường Thiên che mất tiêu.
Nha nha ngừng lại, vèo, lại biến đâu mất không thấy, một lát sau, nó dẫn theo 3 con: Dê, Rùa với Sóc Thanh đồng lén lút địa lại. Trên người con dê đồng thau treo bốn cái trống kích cỡ khác nhau, trên lưng rùa cõng một cái xèng đạp (xèng được khiều khiển bằng chân), con sóc mỗi tay cầm một cái chập cheng. Đủ nguyên một đội trống.
Không biết Nha Nha lôi từ đâu ra hai khúc xương đùi, mặt đầy kích động.
Ah ah ah. . . Ah ah ah. . . Đường Thiên kêu thảm thiết.
Thùng thùng chèng~. . . Thùng thùng chèng~. . . Nha Nha nhảy dựng lên, gắng sức huy động cặp tay chân ngắn ngủn của mình để gõ.
Ah ah ah ah ah ah ah!
Thùng thùng thùng thùng thùng thùng chèng~!
Nha Nha cảm thấy hứng thú lắm giờ là vui nhất trước giờ, nó linh hoạt như con bọ chét, cố hét lẫn trong tiếng trống, dùi trống rơi như mưa, nhanh vô cùng. Mỗi một phát đều lấy hết sức bú sữa mà đánh, phồng mang hô. (vui đi em, khi chủ mầy ra mới biết nhá!)
Lưu Trung Quang ngây người, A Tú ngây người, A Đức Lý An ngây người, tất cả sài lang võ giả đều bị tràng cảnh kia làm ngây người.
Hai bên hợp tấu quá tốt…
Cái thế giới này làm cho người ta tuyệt vọng quá rồi..
Đường Thiên khuất nhục phát hiện, hắn không tự chủ được mà rên theo tiếng là của Nha Nha…
***
“Thật sự là rất nghệ thuật ah!”
Long Thủ Tĩnh lắng nghe thanh âm trong Hùng Trứng, không khỏi cảm khái nói, từ rất lâu đã không nghe tiếng thuần khiết đầy tính bộc phát như vậy rồi. Tuy kỹ xảo còn chưa được hoàn mỹ, nhưng cuồng dã như dã thú, tiếng gõ như mưa rào sảng khoái, phối hợp với tiếng rú tê tâm liệt phế, phải nói là tuyệt phối.
Thiên Long võ giả cạnh hắn không khỏi cùng gật đầu, độ tu dưỡng về nghệ thuật của Thủ Tĩnh Điện Hạ cực sâu, có thể được hắn đánh giá như vậy, có thể suy ra trình độ phối hợp của âm thanh hai kẻ kia.
Bên cạnh Hùng vương quả nhiên tàng long ngọa hổ, không ngờ còn có đại gia âm luật, hẳn là vị đại gia này muốn thông qua loại phương thức này để giúp Bệ Hạ giảm bớt thống khổ.
Âm nhạc có thể làm cho người ta buông lỏng. Mọi người không khỏi nghiêm túc lại.
Đối với Đường Thiên, mọi người từ mâu thuẫn tới bội phục. Có dũng khí nếm Kiếm Qua Thối Hồn Pháp, người như vậy là dũng sĩ chân chính. Huống chi ngài còn là một bậc quân vương, lại có kiên quyết như thế, quả quyết như thế, khiến người kính sợ.
Nếu như nói lúc trước mọi người còn có mấy phần địch ý, nhưng giờ chỉ có tâm phục khẩu phục.
Mọi người ra vào cung đình, mưa dầm thấm đất, hết sức tinh thông với ba cái âm mưu quỷ kế, nhưng dù sao cũng là võ giả. Thứ vỏ giả phục nhất vĩnh viễn cũng chỉ có cường giả.
Đi theo một vị lão đại như vậy, tiền đồ thật sáng sủa!
Càng khiến họ cao hứng hơn là: Bệ Hạ vừa thấy Thủ Tĩnh Điện Hạ liền trọng dụng. Đối với võ giả Thiên Long Tọa, điều này làm phần lớn nghi kỵ trong lòng họ mất đi.
Mà khu vực trọng yếu nhất trong Hùng Đản, cũng chia đủ chỗ ăn ở cho võ giả Thiên Long. Bên mặt các gia tộc Thiên Long Tọa thì đó là một hấp dẫn vô pháp chống cự.
Nồng độ tinh lực 40%!
Các gia tộc đã chọn các thiếu niên có thiên phú xuất sắc nhất đến Đại Hùng Tinh, nơi này có con cháu họ. Trên dưới Thiên Long Tọa đã dần tiếp nhận kết quả với chòm Đại Hùng.
Thủ Tĩnh Điện Hạ có thế tiến vào vòng trung tâm quyền lực của Đường Thiên Bệ Hạ, với họ rất là quan trọng. Dưới sự kích thích như vậy họ làm việc như không cần mạng.
“Điều tra rõ ràng hết chưa?” Long Thủ Tĩnh ôn tồn hỏi.
Một gã võ giả trầm giọng trả lời: “Qua cự ly cảm ứng, chúng tôi đoán chừng thực lực đối phương là Thánh giai. Tuy họ đã ngụy trang, nhưng trang phục vẫn còn giấu vết. Thông qua điều tra, chúng tôi suy ra: ba người kia đều là Thánh giai của chòm Kình Ngư, nam tử đầu trọc là Quyền Thánh Đậu Dũng, văn sĩ trung niên là Kiếm Thánh Hà Du Minh, nữ tử áo trắng là Cầm Thánh Bạch Tư Tư.
“Kình Ngư Tọa…” Long Thủ Tĩnh trầm ngâm đăm chiêu: “Ta biết rồi!”
Một lát sau, Long Thủ Tĩnh vẫn không có ý trả lời. Mấy võ giả kia trợn mắt nhìn nhau, họ phí sức rất lớn mới tra ra lai lịch ba người kia, trong đầu tưởng sẽ lập được công to, ai ngờ Điện Hạ chỉ bảo “Ta biết rồi!”, làm mọi người hết biết làm sao.
“Điện Hạ, bọn người kia nhất định là muốn gây bất lợi cho Bệ Hạ, nếu bỏ mặc, chỉ sợ…” Một tên võ giả khuyên.
Mục quang Long Thủ Tĩnh rơi trên thân võ giả kia, trực tiếp hỏi: “Các ngươi có nắm chắc sẽ thắng họ không?”
“Không…” Tên kia do dự một chút lại nói: “Nếu có Lương Phong Thánh giai ra tay thì chúng ta chưa chắc sẽ không có cơ hội.”
Chưa chắc không có cơ hội là bao nhiêu cơ hội? Tuy ngữ khí Long Thủ Tĩnh bình thản mà vẫn lộ ra một cỗ uy thế.
“Bốn thành…” Võ giả Thiên Long ngập ngừng.
Long Thủ Tĩnh lập tức lắc đầu: “Các ngươi có sáu phần bị thương hoặc chết. Hoàng Kim võ giả của Thiên Long còn bao nhiêu? Võ giả chuẩn Hoàng Kim giờ có bao nhiêu? Mới 30 người, là 30 người cuối của Thiên Long Tọa.”
Mọi người không trả lời được.
“Ta hiểu ý các ngươi. Nhưng, vì sao bọn chúng có nhiều người như vậy mà vẫn bất động? Rất đơn giản, vòng xoáy kiếm thật quá dày, chúng không tìm ra cơ hội hạ thủ.” Long Thủ Tĩnh ôn nhu nói: “Đây là bên trong Đại Hùng Tinh có lợi thế sân nhà, nắm giữ Thánh Bảo, một khi Bệ Hạ rèn luyện xong, bọn chúng làm gì còn cơ hội?”
“Nhưng …
Long Thủ Tĩnh than nhẹ một tiếng, tính hắn đạm bạc, không thích tranh quyền đoạt lợi, nếu không nỡ để chòm Thiên Long bị tiêu diệt, hắn rảnh đâu mà xen vô việc này? Vốn hắn muốn sau khi tiến vào chòm Đại Hùng sẽ an ổn làm bổn phận một bù nhìn, dù sao bù nhìn với cái quái gì đó, với hắn cũng chả khác nhau.
Ai ngờ, Đường Thiên không cho hắn cơ hội bứt ra, trực tiếp vứt một đống việc tới. Bây giờ ánh mắt Thiên Long Tọa đều nhìn hắn, hắn trở thành đại biểu cho chòm Thiên Long, địa vị của hắn liên quan trực tiếp tới địa vị của cả chòm Thiên Long. Hoàn toàn không có đường lui ah.
Những người này vội vàng muốn lập công, là muốn thừa cơ củng cố địa vị Thiên Long Tọa, Long Thủ Tĩnh có thể hiểu cái cảm giác nguy cơ này.
“Các ngươi đừng sốt ruột quá.” Long Thủ Tĩnh trấn an họ, nhẹ nhàng nói: “Trong khoảng thời gian này đối phương sẽ không có cơ hội. Chuyện các ngươi cần làm, là cố đề cao thực lực của mình. Lương Phong Thánh giai địa vị cao cả, không phải là cả Thiên Long Tọa, các ngươi nếu muốn nắm chắc (được trọng dụng) chỉ có 2 cách. Một là trở thành Thánh giai, hai là bồi dưỡng lớp trẻ. Trường chiến này không thể chấm dứt trong thời gian ngắn.”
Thấy vẻ lo lắng trên mặt mọi người. Nội tâm Long Thủ Tĩnh không khỏi thở dài, nếu đã làm thì làm tốt một chút, hắn trầm ngâm lát rồi bảo: “Nhân tài nội chính chòm Đại Hùng còn đủ, nhưng họ có mâu thuẫn với Bệ Hạ mà Sài Lang Tọa không có nhiều nhân tài về mặt này, Tiên Nữ Tọa còn chưa khôi phục nguyên khí. Đây là một cơ hội khó có được với chúng ta. Để nội chính mọi nơi tập trung lại đây, đến khi đủ chỗ về sau có hối cũng đừng oán người khác.”
Mấy người kia mừng quá, quả nhiên không hổ là Điện Hạ, tầm nhìn quả là tốt.
Miễn những kẻ này đứng vững, như vậy địa vị chòm Thiên Long trong tương lai tự nhiên không thấp.
Điện hạ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem nhân tài nội chính giỏi nhất Thiên Long Tọa đến.”
Mấy người thấy trên mặt Long Thủ Tĩnh lộ ra vẻ mệt mỏi, vội vàng cáo lui.
Đợi mấy người kia đi hết, khôi phục vẻ yên tĩnh cho căn phòng, Long Thủ Tĩnh cười khổ. Muốn làm người nhàn rỗi cũng không dễ.
Bất quá, hắn vẫn bình tĩnh, những năm nay Thiên Long Tòa có thể bảo trì uy danh, nguyên nhân sâu xa là dàn nội chính bọn họ rất tốt. Không giống chòm Tiên Nữ coi trọng thương nghiệp, chòm Đại Hùng trọng chiến đấu; thật ra chòm Thiên Long cũng không có ưu thế bao nhiêu về tài nguyên, mà bởi vì họ có một nhóm nhân tài nội chính trung kiên và cơ chế bồi dưỡng hoàn thiện.
Tương lai, chòm Đại Hùng sẽ đến mức nào?
Đột nhiên Long Thủ Tĩnh có chút chờ mong.
Nguy hiểm hơn nữa là, ngay cả âm thanh chung quanh đều xuyên qua vòng xoáy kiếm khí mà chui vào tai.
“Nghe một chút! Nghe một chút! Tiếng rên này là dũng cảm cỡ nào…”
Tiếng Lưu Trung Quang làm cho Đường Thiên hận không thể đá thẳng vô mặt thằng kia phát, nghe cái đầu mày, dũng cảm con khỉ á, ta có muốn đâu, vào thay ta dũng cảm chút thử coi…
Đó chưa phải câu làm Đường Thiên tức nhất.
Binh ngậm điếu thuốc trong miệng đứng cách vòng xoáy kiếm khí không xa, nhả ra một vòng tròn khói, chép miệng: “Đúng là âm thanh của tự nhiên ah!”
Hắn khẳng định rất thoải mái! Giọng Lăng Húc vừa chắc chắn vừa chân thành xen lẫn hâm mộ vang lên.
“Thích được thoải mái như thế một chút không?” Binh liếc Lăng Húc hỏi.
Lăng Húc rất có khí phách nói: “Huynh đệ thì không đoạt chỗ tốt của nhau.”
Bên tai vang lên tiếng soàn soạt. Hai người xoay sang dòm thì thấy Hạc dùng kiếm viết dưới sàn: “Giỏi!”
“Quả nhiên, không hổ là con nhà danh giá. Thế này thì sau có kỷ niệm rồi, quả là nên lưu lại gì đó.”
Binh đại thúc ngồi chồm hổm xuống, nhả khói rồi vừa lải nhải vừa viết: “Ngươi hét trăm ngàn lần, tiếng ngươi hét đầy cao ngạo, ngươi hét không ngừng, ngươi thỏa mãn lắm, ngươi là ai ah? Ngươi là điện, ngươi là quang! Ngươi là kẻ thần kinh!”
Lăng Húc vò đầu, hai người kia đều ghi mà mình còn chưa ghi, thế là thua họ à, hắn khó chịu xách thương bạc viết xuống: “Dũng sĩ thật sự, có can cảm rú lớn.”
“Thật đáng tiếc.” Binh đại thúc đứng lên phẩy khói thuốc: “Nếu có thể thu vé vào cửa, chúng ta có thể kiếm lớn một lần.”
“Đi nhá!” Hạc bay dọc theo dây thừng lên trước hết, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, nhưng bỏ nửa giờ nghe Đường Thiên rú thảm xong hắn lại cảm thấy hi vọng tràn trề.
Quả nhiên, hạnh phúc rất gần nha! Thân hình Hạc tiêu sái phiêu dật.
Mỗi ngày tới nghe Đường Thiên tru trở thành phương pháp giảm áp lực cho mọi người.
Cuối cùng Đường Thiên cũng hiểu rõ thế nào là cuộc đời đen tối, đám hỗn đản kia, chờ ta ra ngoài, các ngươi hãy đợi đấy! Đường Thiên vừa gào rú vừa trù ẻo.
Không biết Nha Nha chui từ đâu ra, gian xảo chạy lại gần Đường Thiên, nghe Đường Thiên tru liền hưng phấn, bàn tay nên xuống ngực như mưa, ngửa đầu kêu ah ah!
Nhưng tiếng kêu của nó bị tiếng hét thảm cực to của Đường Thiên che mất tiêu.
Nha nha ngừng lại, vèo, lại biến đâu mất không thấy, một lát sau, nó dẫn theo 3 con: Dê, Rùa với Sóc Thanh đồng lén lút địa lại. Trên người con dê đồng thau treo bốn cái trống kích cỡ khác nhau, trên lưng rùa cõng một cái xèng đạp (xèng được khiều khiển bằng chân), con sóc mỗi tay cầm một cái chập cheng. Đủ nguyên một đội trống.
Không biết Nha Nha lôi từ đâu ra hai khúc xương đùi, mặt đầy kích động.
Ah ah ah. . . Ah ah ah. . . Đường Thiên kêu thảm thiết.
Thùng thùng chèng~. . . Thùng thùng chèng~. . . Nha Nha nhảy dựng lên, gắng sức huy động cặp tay chân ngắn ngủn của mình để gõ.
Ah ah ah ah ah ah ah!
Thùng thùng thùng thùng thùng thùng chèng~!
Nha Nha cảm thấy hứng thú lắm giờ là vui nhất trước giờ, nó linh hoạt như con bọ chét, cố hét lẫn trong tiếng trống, dùi trống rơi như mưa, nhanh vô cùng. Mỗi một phát đều lấy hết sức bú sữa mà đánh, phồng mang hô. (vui đi em, khi chủ mầy ra mới biết nhá!)
Lưu Trung Quang ngây người, A Tú ngây người, A Đức Lý An ngây người, tất cả sài lang võ giả đều bị tràng cảnh kia làm ngây người.
Hai bên hợp tấu quá tốt…
Cái thế giới này làm cho người ta tuyệt vọng quá rồi..
Đường Thiên khuất nhục phát hiện, hắn không tự chủ được mà rên theo tiếng là của Nha Nha…
***
“Thật sự là rất nghệ thuật ah!”
Long Thủ Tĩnh lắng nghe thanh âm trong Hùng Trứng, không khỏi cảm khái nói, từ rất lâu đã không nghe tiếng thuần khiết đầy tính bộc phát như vậy rồi. Tuy kỹ xảo còn chưa được hoàn mỹ, nhưng cuồng dã như dã thú, tiếng gõ như mưa rào sảng khoái, phối hợp với tiếng rú tê tâm liệt phế, phải nói là tuyệt phối.
Thiên Long võ giả cạnh hắn không khỏi cùng gật đầu, độ tu dưỡng về nghệ thuật của Thủ Tĩnh Điện Hạ cực sâu, có thể được hắn đánh giá như vậy, có thể suy ra trình độ phối hợp của âm thanh hai kẻ kia.
Bên cạnh Hùng vương quả nhiên tàng long ngọa hổ, không ngờ còn có đại gia âm luật, hẳn là vị đại gia này muốn thông qua loại phương thức này để giúp Bệ Hạ giảm bớt thống khổ.
Âm nhạc có thể làm cho người ta buông lỏng. Mọi người không khỏi nghiêm túc lại.
Đối với Đường Thiên, mọi người từ mâu thuẫn tới bội phục. Có dũng khí nếm Kiếm Qua Thối Hồn Pháp, người như vậy là dũng sĩ chân chính. Huống chi ngài còn là một bậc quân vương, lại có kiên quyết như thế, quả quyết như thế, khiến người kính sợ.
Nếu như nói lúc trước mọi người còn có mấy phần địch ý, nhưng giờ chỉ có tâm phục khẩu phục.
Mọi người ra vào cung đình, mưa dầm thấm đất, hết sức tinh thông với ba cái âm mưu quỷ kế, nhưng dù sao cũng là võ giả. Thứ vỏ giả phục nhất vĩnh viễn cũng chỉ có cường giả.
Đi theo một vị lão đại như vậy, tiền đồ thật sáng sủa!
Càng khiến họ cao hứng hơn là: Bệ Hạ vừa thấy Thủ Tĩnh Điện Hạ liền trọng dụng. Đối với võ giả Thiên Long Tọa, điều này làm phần lớn nghi kỵ trong lòng họ mất đi.
Mà khu vực trọng yếu nhất trong Hùng Đản, cũng chia đủ chỗ ăn ở cho võ giả Thiên Long. Bên mặt các gia tộc Thiên Long Tọa thì đó là một hấp dẫn vô pháp chống cự.
Nồng độ tinh lực 40%!
Các gia tộc đã chọn các thiếu niên có thiên phú xuất sắc nhất đến Đại Hùng Tinh, nơi này có con cháu họ. Trên dưới Thiên Long Tọa đã dần tiếp nhận kết quả với chòm Đại Hùng.
Thủ Tĩnh Điện Hạ có thế tiến vào vòng trung tâm quyền lực của Đường Thiên Bệ Hạ, với họ rất là quan trọng. Dưới sự kích thích như vậy họ làm việc như không cần mạng.
“Điều tra rõ ràng hết chưa?” Long Thủ Tĩnh ôn tồn hỏi.
Một gã võ giả trầm giọng trả lời: “Qua cự ly cảm ứng, chúng tôi đoán chừng thực lực đối phương là Thánh giai. Tuy họ đã ngụy trang, nhưng trang phục vẫn còn giấu vết. Thông qua điều tra, chúng tôi suy ra: ba người kia đều là Thánh giai của chòm Kình Ngư, nam tử đầu trọc là Quyền Thánh Đậu Dũng, văn sĩ trung niên là Kiếm Thánh Hà Du Minh, nữ tử áo trắng là Cầm Thánh Bạch Tư Tư.
“Kình Ngư Tọa…” Long Thủ Tĩnh trầm ngâm đăm chiêu: “Ta biết rồi!”
Một lát sau, Long Thủ Tĩnh vẫn không có ý trả lời. Mấy võ giả kia trợn mắt nhìn nhau, họ phí sức rất lớn mới tra ra lai lịch ba người kia, trong đầu tưởng sẽ lập được công to, ai ngờ Điện Hạ chỉ bảo “Ta biết rồi!”, làm mọi người hết biết làm sao.
“Điện Hạ, bọn người kia nhất định là muốn gây bất lợi cho Bệ Hạ, nếu bỏ mặc, chỉ sợ…” Một tên võ giả khuyên.
Mục quang Long Thủ Tĩnh rơi trên thân võ giả kia, trực tiếp hỏi: “Các ngươi có nắm chắc sẽ thắng họ không?”
“Không…” Tên kia do dự một chút lại nói: “Nếu có Lương Phong Thánh giai ra tay thì chúng ta chưa chắc sẽ không có cơ hội.”
Chưa chắc không có cơ hội là bao nhiêu cơ hội? Tuy ngữ khí Long Thủ Tĩnh bình thản mà vẫn lộ ra một cỗ uy thế.
“Bốn thành…” Võ giả Thiên Long ngập ngừng.
Long Thủ Tĩnh lập tức lắc đầu: “Các ngươi có sáu phần bị thương hoặc chết. Hoàng Kim võ giả của Thiên Long còn bao nhiêu? Võ giả chuẩn Hoàng Kim giờ có bao nhiêu? Mới 30 người, là 30 người cuối của Thiên Long Tọa.”
Mọi người không trả lời được.
“Ta hiểu ý các ngươi. Nhưng, vì sao bọn chúng có nhiều người như vậy mà vẫn bất động? Rất đơn giản, vòng xoáy kiếm thật quá dày, chúng không tìm ra cơ hội hạ thủ.” Long Thủ Tĩnh ôn nhu nói: “Đây là bên trong Đại Hùng Tinh có lợi thế sân nhà, nắm giữ Thánh Bảo, một khi Bệ Hạ rèn luyện xong, bọn chúng làm gì còn cơ hội?”
“Nhưng …
Long Thủ Tĩnh than nhẹ một tiếng, tính hắn đạm bạc, không thích tranh quyền đoạt lợi, nếu không nỡ để chòm Thiên Long bị tiêu diệt, hắn rảnh đâu mà xen vô việc này? Vốn hắn muốn sau khi tiến vào chòm Đại Hùng sẽ an ổn làm bổn phận một bù nhìn, dù sao bù nhìn với cái quái gì đó, với hắn cũng chả khác nhau.
Ai ngờ, Đường Thiên không cho hắn cơ hội bứt ra, trực tiếp vứt một đống việc tới. Bây giờ ánh mắt Thiên Long Tọa đều nhìn hắn, hắn trở thành đại biểu cho chòm Thiên Long, địa vị của hắn liên quan trực tiếp tới địa vị của cả chòm Thiên Long. Hoàn toàn không có đường lui ah.
Những người này vội vàng muốn lập công, là muốn thừa cơ củng cố địa vị Thiên Long Tọa, Long Thủ Tĩnh có thể hiểu cái cảm giác nguy cơ này.
“Các ngươi đừng sốt ruột quá.” Long Thủ Tĩnh trấn an họ, nhẹ nhàng nói: “Trong khoảng thời gian này đối phương sẽ không có cơ hội. Chuyện các ngươi cần làm, là cố đề cao thực lực của mình. Lương Phong Thánh giai địa vị cao cả, không phải là cả Thiên Long Tọa, các ngươi nếu muốn nắm chắc (được trọng dụng) chỉ có 2 cách. Một là trở thành Thánh giai, hai là bồi dưỡng lớp trẻ. Trường chiến này không thể chấm dứt trong thời gian ngắn.”
Thấy vẻ lo lắng trên mặt mọi người. Nội tâm Long Thủ Tĩnh không khỏi thở dài, nếu đã làm thì làm tốt một chút, hắn trầm ngâm lát rồi bảo: “Nhân tài nội chính chòm Đại Hùng còn đủ, nhưng họ có mâu thuẫn với Bệ Hạ mà Sài Lang Tọa không có nhiều nhân tài về mặt này, Tiên Nữ Tọa còn chưa khôi phục nguyên khí. Đây là một cơ hội khó có được với chúng ta. Để nội chính mọi nơi tập trung lại đây, đến khi đủ chỗ về sau có hối cũng đừng oán người khác.”
Mấy người kia mừng quá, quả nhiên không hổ là Điện Hạ, tầm nhìn quả là tốt.
Miễn những kẻ này đứng vững, như vậy địa vị chòm Thiên Long trong tương lai tự nhiên không thấp.
Điện hạ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem nhân tài nội chính giỏi nhất Thiên Long Tọa đến.”
Mấy người thấy trên mặt Long Thủ Tĩnh lộ ra vẻ mệt mỏi, vội vàng cáo lui.
Đợi mấy người kia đi hết, khôi phục vẻ yên tĩnh cho căn phòng, Long Thủ Tĩnh cười khổ. Muốn làm người nhàn rỗi cũng không dễ.
Bất quá, hắn vẫn bình tĩnh, những năm nay Thiên Long Tòa có thể bảo trì uy danh, nguyên nhân sâu xa là dàn nội chính bọn họ rất tốt. Không giống chòm Tiên Nữ coi trọng thương nghiệp, chòm Đại Hùng trọng chiến đấu; thật ra chòm Thiên Long cũng không có ưu thế bao nhiêu về tài nguyên, mà bởi vì họ có một nhóm nhân tài nội chính trung kiên và cơ chế bồi dưỡng hoàn thiện.
Tương lai, chòm Đại Hùng sẽ đến mức nào?
Đột nhiên Long Thủ Tĩnh có chút chờ mong.
/936
|