Dự định chuẩn bị đại tiệc chiêu đãi Đường Thiên không chỉ có Đường Thiên, còn cả Tiểu Nhị.
Không ngờ bản thân lại bị người ta đánh cho hình thần tan rã, suýt chút nữa mất mạng, Tiểu Nhị vốn kiêu căng tự mãn xấu bụng âm lãnh làm sao chịu nổi!
Tuyệt đối không thể nhịn nổi!
Tiểu Nhị không nói một lời, nghe hết những lời mà Đường Thiên và Mông Tháp thảo luận, y cực kỳ chăm chú lắng nghe những gì bọn họ thảo luận. Nghe xong, y rất hài lòng, không thể không nói Mông Tháp quả thật nói trúng chỗ yếu.
Diệu dụng của Vân Hải, dùng con rối mê hoặc, tất cả đều được y thầm ghi nhớ trong lòng, mà Tiểu Nhị trước nay âm độc sao chỉ thỏa mãn với những thứ này? Theo nhận xét của y, cách nghĩ của Mông Tháp tuy đúng, thế nhưng những thủ đoạn này thật quá mờ nhạt, ngay cả độc dược mà gã ngốc nói y cũng không phản đối.
Tiểu Nhị căn bản không muốn gã ngốc giúp y báo thù, từ bao giờ mà mình sa sút tới mức thù cũng cần người khác trả giúp?
Ha ha!
Tiểu Nhị cười khẩy hai tiếng trong lòng, sát cơ bùg lên.
Cho dù hiện tại hắn bị thương, chỉ có thể luyện chế hồn bảo nhưng cũng không phải không có lực phản kích. Chỉ một hồn bảo đơn giản đủ trí mạng là có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Dòng suy nghĩ của Mông Tháp rất tốt, tính khả thi cũng rất cao, chỉ có điều thủ đoạn chỉ có một, khả năng lừa dối không cao. Không sao, mình có thể giúp bọn họ gia tăng các thủ đoạn công kích, lừa dối.
Vân Hải là ảo cảnh phạm vi lớn, cực kỳ thực dụng, thế nhưng đối phương lại là một chuyên gia chiến đấu kinh nghiệm phong phú, trình độ như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều.
Bên ngoài Vân Hải phủ thêm một tầng ảo ảnh nữa, khả năng mê hoặc càng cao. Hơn nữa Tiểu Nhị vốn nham hiểu đã nghĩ kỹ nên dùng ảo ảnh mô phỏng cái gì, trực tiếp mô phỏng thành Hàn Cổ, ngay phương vị cũng giống như đúc.
Tưởng tượng lúc Phục Anh thoát khỏi Vân Hải, nghĩ mình đã thoát khỏi ảo cảnh, kết quả lại bị ảo ảnh đùa bỡn, Tiểu Nhị cảm thấy trong máu như có ngọn lửa bừng cháy!
Thật hưng phấn!
Muốn dùng ảo ảnh vậy chỉ có bí bảo chòm Song Ngư, huyễn hóa chân giả của chòm Song Ngư xưa nay rất mạnh.
Chỉ có ảo ảnh không có sát chiêu cũng không phù hợp với phong cách của mình! Tiểu Nhị cố nén cảm giác hưng phấn trong lòng, nhanh chóng suy nghĩ, nếu Phục Anh phát hiện thành Hàn Cổ là giả, vậy phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là gì?
Tiểu Nhị suy tính đủ các khả năng biến hóa của Phục Anh, ánh mắt lấp lóe điên cuồng phấn khởi.
Một hồn bảo từ từ hình thành trong đầu y.
Ha ha!
Thật đáng mong chờ!
Thành Hàn Cổ!
Tất cả các Thánh giả tự do trong thành Hàn Cổ đều bị xua tới trước cứ điểm.
Phục Anh đằng đằng sát khí đứng phía sau, hắn am hiểu binh pháp, kinh nghiệm chiến tranh lại cực kỳ phong phú. Được đám người Nhâm Như Hải gợi ý, hắn bèn tới tìm những người lợi hại nhất trong số Thánh giả tại thành Hàn Cổ, ép buộc bọn họ giap nhập làm thủ hạ của mình. Lực lượng trên tay bành trướng tới bảy người, tất cả đều là các Thánh giả mạnh mẽ nhất tại thành Hàn Cổ.
Trong đó có hai người không chịu đáp ứng, bị hắn đánh chết tại chỗ.
Phục Anh lơ lửng trên bầu trời thành Hàn Cổ, bảy người thủ hạ xua đuổi tất cả Thánh giả tụ tập. Không ít Thánh giả thấy tình thế không ổn, muốn bỏ trốn, đều bị Phục Anh tọa trấn trên bầu trời chém giết.
Chém chết liên tục năm người, sau đó không ai dám bỏ trốn nữa.
Thánh giả toàn thành tụ tập lại.
Từng người một vào phá cửa quan! Chết ta sẽ bảo vệ binh an cho người nhà các ngươi! Ai dám đầu hàng ta giết cả nhà hắn!
Giọng nói lạnh lùng tùy ý của Phục Anh vang lên từ trên bầu trời, tất cả các Thánh giả đều biến sắc. Sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ bi phẫn, tuy bọn họ cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Phục Anh, thế nhưng khi Phục Anh lớn lối ngang nhiên nói câu này ra, tất cả đều cảm thấy nhục nhã từ tận đáy lòng, ai nấy tức giận tới mức toàn thân run cầm cập.
Bọn họ cũng biết, Phục Anh coi bọn họ như tốt thí, tiêu hao sức mạnh đối phương. Chỉ có điều bọn họ không ngơ Võ Hội Quang Minh lại dám bá đạo như vậy, trắng trợ chẳng chút kiêng dè.
Các Thánh giả rối loạn, tất cả mọi người nhìn về phía Phục Anh, ánh mắt như muốn phun lửa.
Thế nhưng năm bộ thi thể đẫm máu dưới đất lại khiến mọi người tỉnh táo lại. Hơn nữa, các Thánh giả canh giữ mỗi hướng đều là người mạnh nhất tại thành Hàn Cổ này, tất cả đều trở thành nanh vuốt của Phục Anh.
Các Thánh giả lộ vẻ tuyệt vọng.
Trong cứ điểm, Đường Thiên cười khẩy, gã nhớ lại câu nói của chú già Binh, trước khi diệt vong ắt sẽ điên cuồng. Quả nhiên là người có văn hóa, nói được câu có lý như vậy.
Mông Tháp thật quá gian trá!
Bên cạnh gã, một đám Thánh giả ai nấy cực kỳ tức giận, Thánh giả có sự kiêu ngạo của mình, nhìn những Thánh giả bên ngoài bị ức hiếp như vạy, tất cả mọi người đều cực kỳ giận dữ.
Mông Tháp lớn tiếng nói: Ghi lại ghi lại, ghi cẩn thận một chút, phải ghi rõ vẻ mặt mọi người. A a a. còn cả thi thể trên mặt đất nữa, máu tung tóe khắp nơi, thật tanh máu tàn bạo! Thật không còn nhân tính nữa! Võ Hội Quang Minh công nhiên chà đạp tôn nghiêm tự do của Thánh giả, quả thật không thể tha thứ, tất cả các Thánh giả tự do chúng ta phải liên hợp lại mới có thể phản kháng tổ chức bạo lực như Võ Hội Quang Minh được!
Hắn hoàn toàn quên mất mình đã không còn là Thánh giả tự do nữa.
Trên tay mỗi Thánh giả đều cầm một bí bảo loại ghi chép, ghi lại tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Chòm Thiên Đàn, chòm Hội Giá, thủ lĩnh phí bao khí lực mới giúp bọn họ tập hợp mỗi người một cái.
Ngay Đường Thiên cũng không thể không thừa nhận Mông Tháp quả thật xảo trá hèn mộn!
Những hình ảnh này một khi truyền ra ngoài ắt sẽ tạo thành sóng to gió lớn.
Bọn họ sắp khiêu chiến rồi! Đường Thiên lặng lẽ xoa xoa tay, gã còn đang lo các Thánh giả không đến phá quan, không ngờ Phục Anh lại giúp đại ân như vậy.
Mọi người không khỏi mỉm cười hiểu ý.
Ngoài cứ điểm đơn phiệt.
Sắc mặt Phục Anh không chút cảm xúc nhìn lồng ánh sáng phía trước, lồng ánh sáng đã thu nhỏ hơn lần trước hắn tấn công nhiều. Bên trong lồng, ánh sáng lúc sáng lúc tối, còn có tiếng ầm ầm nổ vang, có thể thấy bên trong đang chiến đấu rất kịch liệt.
Từng Thánh giả thay phiên nhau tiến vào phá quan.
Dưới sự uy hiếp cường hoành của mình, không ai dám phản kháng, cũng không ai dám đầu hàng, mỗi Thánh giả tiến vào đều chiến đấu kịch liệt. Thế nhưng kẻ thủ quan của đối phương có vẻ rất cứng cỏi, vẫn chống đỡ gắt gao.
Thế nhưng Phục Anh biết, chống đỡ khổ sở như vậy chắc chắn không được bao lâu. Mỗi người đều có một giới hạn, chỉ cần vượt qua giới hạn này sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Sau lần bị thương, hắn cực kỳ kiêng kỵ cứ điểm đơn phiệt này. Loại cứ điểm đã sớm thất truyền chỉ còn trong truyền thuyết này đầy nguy hiểm, ai biết bên trong còn có sát chiêu gì khác?
Không đáng để đặt mình vào nguy hiểm!
Phục Anh quan sát đám tốt thí bên dưới, nắm giữ đám tốt thí này, hắn hoàn toàn có thể san bằng cứ điểm này. Ba mươi sáu Thánh giả, tuy thực lực hơi kém, nhưng phối hợp với nhau cũng là một lực lượng cường đại.
Đáng tiếc, đây chỉ là một đám ô hợp!
Khóe miệng Phục Anh nhếch lên thành một nụ cười khẩy khinh bỉ.
Người thường chắc chắn sẽ không dám khiến công chúng phẫn nộ, thế nhưng Phục Anh sống trên chiến trường lâu nay, hiểu rõ nếu không có người thống lĩnh, những người này căn bản không phản kháng nổi. Vì vậy vừa về thành Hàn Cổ, hắn nhanh chóng nhét bảy Thánh giả lợi hại nhất vào tay mình.
Bảy Thánh giả lợi hại nhất muốn diệt sạch ba mươi sáu người này rất khó, nhưng nếu ép bọn chúng tiến lên, vẫn để cho chúng chút hy vọng, chúng sẽ không có dũng khí phản kháng.
Đây là nhân tính, nhân tính ngu ngốc!
Một đám cừu non mà thôi!
Phục Anh thu ánh mắt lại, hắn chăm chú nhìn cứ điểm, đợi thời cơ công phá, đến lúc đó hắn sẽ cho cả cứ điểm chìm trong biển máu, không còn một ngọn cỏ.
Đây là chòm Lục Phân Nghi ư? Sĩ quan phụ tá nhìn xung quanh hai lần, có phần thất vọng: Nồng độ năng lượng thật thấp.
Đừng nói nhảm, đi mau lên! Quỳnh Tư ngắt lời phó quan, nhíu mày: Mục tiêu của chúng ta là thành Hàn Cổ!
Dị động của binh đoàn Hồng Diệp đã khiến khắp nơi quan tâm. Là một phe trong đại chiến, bất cứ binh đoàn nào của Võ Hội Quang Minh được điều động cũng khiến tất cả mọi người chú ý.
Hắn nhất định phải tiến vào thành Hàn Cổ trước khi các nơi phản ứng lại.
Hắn đáp ứng xuất binh một mặt là vì cảm thấy cực kỳ hứng thú với cứ điểm đơn phiệt, bất cứ võ tướng nào cũng cực kỳ tò mò về loại cứ điểm đã sớm thất truyền trong dòng sông lịch sử này. Mặt khác, giao tình giữa hắn và Phục Anh rất sâu đậm, nếu không nhờ Phục Anh nâng đỡ, hắn chắc chắn không lên nổi vị trí này.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không muốn gây ra một chiến tuyến khác vì bản thân mình. Võ Hội và chòm Sư Tử đang chiến tranh hừng hực, nếu lại khiến cho phía sau dấy lên ngọn lửa chiến tranh, vậy sẽ là hai mặt thụ địch.
Quỳnh Tư quyết định tốc chiến tốc thắng, hắn muốn nhân lúc khắp nơi chưa kịp phản ứng, kết thúc chiến đấu.
Chỉ có vậy mới có thể khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất.
Rõ! Sĩ quan phụ tá vội vàng trả lời, nhưng vẫn không nhịn được bổ xung một câu: Thế nhưngc hờ chúng ta tới Phục Anh đại nhân đã diệt sạch cả thành Hàn Cổ.
Quỳnh Tư bất đắc dĩ cười nhạt: Chỉ hy vọng hắn không hủy mất cứ điểm, nếu không chúng ta đi công cốc rồi.
Sát khí của Phục Anh nặng tới mức người ta kinh hãi, hắn đã giết tới mức hứng khởi thì đồ thành cũng không phải một hai lần. Phàm là chiến trường hắn từng đi qua, chắc chắn không có tù binh hay người bệnh.
Quỳnh Tư không lo cho Phục Anh, theo hắn thấy Phục Anh bị thương chỉ là vì bất ngờ. Sức chiến đấu của Phục Anh cực kỳ mạnh mẽ, cho dù Quỳnh Tư tôn trọng chỉnh thể cũng cảm thấy Phục Anh có năng lực phá vỡ cân bằng.
Đột nhiên bí bảo chòm Tam Giác trên người sĩ quan phụ tá rung lên ong ong, sĩ quan phụ tá vội nhận tính báo, một lát sau hắn biến sắc: Binh đoàn giáp máy của chòm Đại Hùng tiến vào chòm Lục Phân Nghi.
Tin tức đột ngột này khiến bầu không khí nghiêm nghị hẳn lên.
Quỳnh Tư nhíu mày: Chòm Đại Hùng có ý đồ gì?
Không biết. Sắc mặt sĩ quan phụ tá không tốt, không riêng gì hắn, sắc mặt những người còn lại cũng rất khó coi. Quan hệ giữa chòm Đại Hùng và Võ Hội Quang Minh là thù địch, Võ Hội Quang Minh cũng đã vài lần chịu thiệt dưới tay chòm Đại Hùng. Song lực lượng của Võ Hội Quang Minh đều bị chòm Sư Tử lôi kéo, căn bản không rảnh tay giáo huấn chòm Đại Hùng, trái lại khiến thực lực chòm Đại Hùng bánh trướng kịch liệt.
Bọn họ tới là vì chúng ta. Quỳnh Tư nhìn sĩ quan phụ tá, tặc lưỡi nói: Sắc mặt ngươi thật khó coi.
Sĩ quan phụ tá ngượng ngùng, bị chòm Đại Hùng dọa sợ, mình đúng là không có tiền đồ.
Đây là cơ hội tốt. Quỳnh Tư đột nhiên nói: cấp trên vẫn không tin tưởng chúng ta, nếu chúng ta có thể đánh bại binh đoàn giáp máy cũng la fchuyện tốt. Tinh lực chòm Đại Hùng giờ đang dồn vào Bắc Đẩu, bên ngoài chỉ còn lại một binh đoàn giáp máy này mà thôi.
Nếu chúng ta chiến thắng, chòm Đại Hùng sẽ tổn thất lớn.
Quỳnh Tư liếc mắt nhìn sĩ quan phụ tá: Đây là công lao lớn!
Nhịp thở của sĩ quan phụ tá đột nhiên trở nên nặng nề.
Không ngờ bản thân lại bị người ta đánh cho hình thần tan rã, suýt chút nữa mất mạng, Tiểu Nhị vốn kiêu căng tự mãn xấu bụng âm lãnh làm sao chịu nổi!
Tuyệt đối không thể nhịn nổi!
Tiểu Nhị không nói một lời, nghe hết những lời mà Đường Thiên và Mông Tháp thảo luận, y cực kỳ chăm chú lắng nghe những gì bọn họ thảo luận. Nghe xong, y rất hài lòng, không thể không nói Mông Tháp quả thật nói trúng chỗ yếu.
Diệu dụng của Vân Hải, dùng con rối mê hoặc, tất cả đều được y thầm ghi nhớ trong lòng, mà Tiểu Nhị trước nay âm độc sao chỉ thỏa mãn với những thứ này? Theo nhận xét của y, cách nghĩ của Mông Tháp tuy đúng, thế nhưng những thủ đoạn này thật quá mờ nhạt, ngay cả độc dược mà gã ngốc nói y cũng không phản đối.
Tiểu Nhị căn bản không muốn gã ngốc giúp y báo thù, từ bao giờ mà mình sa sút tới mức thù cũng cần người khác trả giúp?
Ha ha!
Tiểu Nhị cười khẩy hai tiếng trong lòng, sát cơ bùg lên.
Cho dù hiện tại hắn bị thương, chỉ có thể luyện chế hồn bảo nhưng cũng không phải không có lực phản kích. Chỉ một hồn bảo đơn giản đủ trí mạng là có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Dòng suy nghĩ của Mông Tháp rất tốt, tính khả thi cũng rất cao, chỉ có điều thủ đoạn chỉ có một, khả năng lừa dối không cao. Không sao, mình có thể giúp bọn họ gia tăng các thủ đoạn công kích, lừa dối.
Vân Hải là ảo cảnh phạm vi lớn, cực kỳ thực dụng, thế nhưng đối phương lại là một chuyên gia chiến đấu kinh nghiệm phong phú, trình độ như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều.
Bên ngoài Vân Hải phủ thêm một tầng ảo ảnh nữa, khả năng mê hoặc càng cao. Hơn nữa Tiểu Nhị vốn nham hiểu đã nghĩ kỹ nên dùng ảo ảnh mô phỏng cái gì, trực tiếp mô phỏng thành Hàn Cổ, ngay phương vị cũng giống như đúc.
Tưởng tượng lúc Phục Anh thoát khỏi Vân Hải, nghĩ mình đã thoát khỏi ảo cảnh, kết quả lại bị ảo ảnh đùa bỡn, Tiểu Nhị cảm thấy trong máu như có ngọn lửa bừng cháy!
Thật hưng phấn!
Muốn dùng ảo ảnh vậy chỉ có bí bảo chòm Song Ngư, huyễn hóa chân giả của chòm Song Ngư xưa nay rất mạnh.
Chỉ có ảo ảnh không có sát chiêu cũng không phù hợp với phong cách của mình! Tiểu Nhị cố nén cảm giác hưng phấn trong lòng, nhanh chóng suy nghĩ, nếu Phục Anh phát hiện thành Hàn Cổ là giả, vậy phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là gì?
Tiểu Nhị suy tính đủ các khả năng biến hóa của Phục Anh, ánh mắt lấp lóe điên cuồng phấn khởi.
Một hồn bảo từ từ hình thành trong đầu y.
Ha ha!
Thật đáng mong chờ!
Thành Hàn Cổ!
Tất cả các Thánh giả tự do trong thành Hàn Cổ đều bị xua tới trước cứ điểm.
Phục Anh đằng đằng sát khí đứng phía sau, hắn am hiểu binh pháp, kinh nghiệm chiến tranh lại cực kỳ phong phú. Được đám người Nhâm Như Hải gợi ý, hắn bèn tới tìm những người lợi hại nhất trong số Thánh giả tại thành Hàn Cổ, ép buộc bọn họ giap nhập làm thủ hạ của mình. Lực lượng trên tay bành trướng tới bảy người, tất cả đều là các Thánh giả mạnh mẽ nhất tại thành Hàn Cổ.
Trong đó có hai người không chịu đáp ứng, bị hắn đánh chết tại chỗ.
Phục Anh lơ lửng trên bầu trời thành Hàn Cổ, bảy người thủ hạ xua đuổi tất cả Thánh giả tụ tập. Không ít Thánh giả thấy tình thế không ổn, muốn bỏ trốn, đều bị Phục Anh tọa trấn trên bầu trời chém giết.
Chém chết liên tục năm người, sau đó không ai dám bỏ trốn nữa.
Thánh giả toàn thành tụ tập lại.
Từng người một vào phá cửa quan! Chết ta sẽ bảo vệ binh an cho người nhà các ngươi! Ai dám đầu hàng ta giết cả nhà hắn!
Giọng nói lạnh lùng tùy ý của Phục Anh vang lên từ trên bầu trời, tất cả các Thánh giả đều biến sắc. Sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ bi phẫn, tuy bọn họ cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Phục Anh, thế nhưng khi Phục Anh lớn lối ngang nhiên nói câu này ra, tất cả đều cảm thấy nhục nhã từ tận đáy lòng, ai nấy tức giận tới mức toàn thân run cầm cập.
Bọn họ cũng biết, Phục Anh coi bọn họ như tốt thí, tiêu hao sức mạnh đối phương. Chỉ có điều bọn họ không ngơ Võ Hội Quang Minh lại dám bá đạo như vậy, trắng trợ chẳng chút kiêng dè.
Các Thánh giả rối loạn, tất cả mọi người nhìn về phía Phục Anh, ánh mắt như muốn phun lửa.
Thế nhưng năm bộ thi thể đẫm máu dưới đất lại khiến mọi người tỉnh táo lại. Hơn nữa, các Thánh giả canh giữ mỗi hướng đều là người mạnh nhất tại thành Hàn Cổ này, tất cả đều trở thành nanh vuốt của Phục Anh.
Các Thánh giả lộ vẻ tuyệt vọng.
Trong cứ điểm, Đường Thiên cười khẩy, gã nhớ lại câu nói của chú già Binh, trước khi diệt vong ắt sẽ điên cuồng. Quả nhiên là người có văn hóa, nói được câu có lý như vậy.
Mông Tháp thật quá gian trá!
Bên cạnh gã, một đám Thánh giả ai nấy cực kỳ tức giận, Thánh giả có sự kiêu ngạo của mình, nhìn những Thánh giả bên ngoài bị ức hiếp như vạy, tất cả mọi người đều cực kỳ giận dữ.
Mông Tháp lớn tiếng nói: Ghi lại ghi lại, ghi cẩn thận một chút, phải ghi rõ vẻ mặt mọi người. A a a. còn cả thi thể trên mặt đất nữa, máu tung tóe khắp nơi, thật tanh máu tàn bạo! Thật không còn nhân tính nữa! Võ Hội Quang Minh công nhiên chà đạp tôn nghiêm tự do của Thánh giả, quả thật không thể tha thứ, tất cả các Thánh giả tự do chúng ta phải liên hợp lại mới có thể phản kháng tổ chức bạo lực như Võ Hội Quang Minh được!
Hắn hoàn toàn quên mất mình đã không còn là Thánh giả tự do nữa.
Trên tay mỗi Thánh giả đều cầm một bí bảo loại ghi chép, ghi lại tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Chòm Thiên Đàn, chòm Hội Giá, thủ lĩnh phí bao khí lực mới giúp bọn họ tập hợp mỗi người một cái.
Ngay Đường Thiên cũng không thể không thừa nhận Mông Tháp quả thật xảo trá hèn mộn!
Những hình ảnh này một khi truyền ra ngoài ắt sẽ tạo thành sóng to gió lớn.
Bọn họ sắp khiêu chiến rồi! Đường Thiên lặng lẽ xoa xoa tay, gã còn đang lo các Thánh giả không đến phá quan, không ngờ Phục Anh lại giúp đại ân như vậy.
Mọi người không khỏi mỉm cười hiểu ý.
Ngoài cứ điểm đơn phiệt.
Sắc mặt Phục Anh không chút cảm xúc nhìn lồng ánh sáng phía trước, lồng ánh sáng đã thu nhỏ hơn lần trước hắn tấn công nhiều. Bên trong lồng, ánh sáng lúc sáng lúc tối, còn có tiếng ầm ầm nổ vang, có thể thấy bên trong đang chiến đấu rất kịch liệt.
Từng Thánh giả thay phiên nhau tiến vào phá quan.
Dưới sự uy hiếp cường hoành của mình, không ai dám phản kháng, cũng không ai dám đầu hàng, mỗi Thánh giả tiến vào đều chiến đấu kịch liệt. Thế nhưng kẻ thủ quan của đối phương có vẻ rất cứng cỏi, vẫn chống đỡ gắt gao.
Thế nhưng Phục Anh biết, chống đỡ khổ sở như vậy chắc chắn không được bao lâu. Mỗi người đều có một giới hạn, chỉ cần vượt qua giới hạn này sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Sau lần bị thương, hắn cực kỳ kiêng kỵ cứ điểm đơn phiệt này. Loại cứ điểm đã sớm thất truyền chỉ còn trong truyền thuyết này đầy nguy hiểm, ai biết bên trong còn có sát chiêu gì khác?
Không đáng để đặt mình vào nguy hiểm!
Phục Anh quan sát đám tốt thí bên dưới, nắm giữ đám tốt thí này, hắn hoàn toàn có thể san bằng cứ điểm này. Ba mươi sáu Thánh giả, tuy thực lực hơi kém, nhưng phối hợp với nhau cũng là một lực lượng cường đại.
Đáng tiếc, đây chỉ là một đám ô hợp!
Khóe miệng Phục Anh nhếch lên thành một nụ cười khẩy khinh bỉ.
Người thường chắc chắn sẽ không dám khiến công chúng phẫn nộ, thế nhưng Phục Anh sống trên chiến trường lâu nay, hiểu rõ nếu không có người thống lĩnh, những người này căn bản không phản kháng nổi. Vì vậy vừa về thành Hàn Cổ, hắn nhanh chóng nhét bảy Thánh giả lợi hại nhất vào tay mình.
Bảy Thánh giả lợi hại nhất muốn diệt sạch ba mươi sáu người này rất khó, nhưng nếu ép bọn chúng tiến lên, vẫn để cho chúng chút hy vọng, chúng sẽ không có dũng khí phản kháng.
Đây là nhân tính, nhân tính ngu ngốc!
Một đám cừu non mà thôi!
Phục Anh thu ánh mắt lại, hắn chăm chú nhìn cứ điểm, đợi thời cơ công phá, đến lúc đó hắn sẽ cho cả cứ điểm chìm trong biển máu, không còn một ngọn cỏ.
Đây là chòm Lục Phân Nghi ư? Sĩ quan phụ tá nhìn xung quanh hai lần, có phần thất vọng: Nồng độ năng lượng thật thấp.
Đừng nói nhảm, đi mau lên! Quỳnh Tư ngắt lời phó quan, nhíu mày: Mục tiêu của chúng ta là thành Hàn Cổ!
Dị động của binh đoàn Hồng Diệp đã khiến khắp nơi quan tâm. Là một phe trong đại chiến, bất cứ binh đoàn nào của Võ Hội Quang Minh được điều động cũng khiến tất cả mọi người chú ý.
Hắn nhất định phải tiến vào thành Hàn Cổ trước khi các nơi phản ứng lại.
Hắn đáp ứng xuất binh một mặt là vì cảm thấy cực kỳ hứng thú với cứ điểm đơn phiệt, bất cứ võ tướng nào cũng cực kỳ tò mò về loại cứ điểm đã sớm thất truyền trong dòng sông lịch sử này. Mặt khác, giao tình giữa hắn và Phục Anh rất sâu đậm, nếu không nhờ Phục Anh nâng đỡ, hắn chắc chắn không lên nổi vị trí này.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không muốn gây ra một chiến tuyến khác vì bản thân mình. Võ Hội và chòm Sư Tử đang chiến tranh hừng hực, nếu lại khiến cho phía sau dấy lên ngọn lửa chiến tranh, vậy sẽ là hai mặt thụ địch.
Quỳnh Tư quyết định tốc chiến tốc thắng, hắn muốn nhân lúc khắp nơi chưa kịp phản ứng, kết thúc chiến đấu.
Chỉ có vậy mới có thể khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất.
Rõ! Sĩ quan phụ tá vội vàng trả lời, nhưng vẫn không nhịn được bổ xung một câu: Thế nhưngc hờ chúng ta tới Phục Anh đại nhân đã diệt sạch cả thành Hàn Cổ.
Quỳnh Tư bất đắc dĩ cười nhạt: Chỉ hy vọng hắn không hủy mất cứ điểm, nếu không chúng ta đi công cốc rồi.
Sát khí của Phục Anh nặng tới mức người ta kinh hãi, hắn đã giết tới mức hứng khởi thì đồ thành cũng không phải một hai lần. Phàm là chiến trường hắn từng đi qua, chắc chắn không có tù binh hay người bệnh.
Quỳnh Tư không lo cho Phục Anh, theo hắn thấy Phục Anh bị thương chỉ là vì bất ngờ. Sức chiến đấu của Phục Anh cực kỳ mạnh mẽ, cho dù Quỳnh Tư tôn trọng chỉnh thể cũng cảm thấy Phục Anh có năng lực phá vỡ cân bằng.
Đột nhiên bí bảo chòm Tam Giác trên người sĩ quan phụ tá rung lên ong ong, sĩ quan phụ tá vội nhận tính báo, một lát sau hắn biến sắc: Binh đoàn giáp máy của chòm Đại Hùng tiến vào chòm Lục Phân Nghi.
Tin tức đột ngột này khiến bầu không khí nghiêm nghị hẳn lên.
Quỳnh Tư nhíu mày: Chòm Đại Hùng có ý đồ gì?
Không biết. Sắc mặt sĩ quan phụ tá không tốt, không riêng gì hắn, sắc mặt những người còn lại cũng rất khó coi. Quan hệ giữa chòm Đại Hùng và Võ Hội Quang Minh là thù địch, Võ Hội Quang Minh cũng đã vài lần chịu thiệt dưới tay chòm Đại Hùng. Song lực lượng của Võ Hội Quang Minh đều bị chòm Sư Tử lôi kéo, căn bản không rảnh tay giáo huấn chòm Đại Hùng, trái lại khiến thực lực chòm Đại Hùng bánh trướng kịch liệt.
Bọn họ tới là vì chúng ta. Quỳnh Tư nhìn sĩ quan phụ tá, tặc lưỡi nói: Sắc mặt ngươi thật khó coi.
Sĩ quan phụ tá ngượng ngùng, bị chòm Đại Hùng dọa sợ, mình đúng là không có tiền đồ.
Đây là cơ hội tốt. Quỳnh Tư đột nhiên nói: cấp trên vẫn không tin tưởng chúng ta, nếu chúng ta có thể đánh bại binh đoàn giáp máy cũng la fchuyện tốt. Tinh lực chòm Đại Hùng giờ đang dồn vào Bắc Đẩu, bên ngoài chỉ còn lại một binh đoàn giáp máy này mà thôi.
Nếu chúng ta chiến thắng, chòm Đại Hùng sẽ tổn thất lớn.
Quỳnh Tư liếc mắt nhìn sĩ quan phụ tá: Đây là công lao lớn!
Nhịp thở của sĩ quan phụ tá đột nhiên trở nên nặng nề.
/936
|