Tỉnh Hào không hề toàn lực bay đi, hiển nhiên là muốn chiếu cố Đường Thiên có khinh công tam giai chả ra gì. Điều này làm Đường Thiên có điều kiện quan sát rõ ràng khinh công của Tỉnh Hào trong cự ly gần. Tỉnh Hào bay về phía trước vô cùng đặc biệt, thẳng tắp, thẳng như có thước đo đến từng ly. Khi cần chuyển hướng thì mới chựng lại rồi tiếp tục lao thẳng. Gặp chổ chuyển hướng gắt thì vô cùng quái dị, một bước, một bước lại một bước.
Tỉnh Hào thấy Đường Thiên quan sát khinh công của mình, mở miệng nói: “Khinh công ta tu tập là Xích Bộ, hướng đi chính là đường thẳng.”
“Nếu là lúc công kích thì phải làm sao?” Đường Thiên tò mò hỏi: “Đối phương sẽ phòng thủ rất dễ dàng.”
“Đúng vậy nhưng đặc điểm lớn nhất của đường thẳng chính là khoảng cách ngắn nhất. Bước thẳng với tốc độ cao, khi đạt đến cảnh giới nhất định thì đối phương cho dù có biết rõ ý đồ của ngươi cũng không thể phòng thủ.” Tỉnh Hào thản nhiên giải thích.
“Nếu vậy phải nhanh hơn nhiều mới được!” Đường Thiên có chút kinh ngạc. Đường thẳng dĩ nhiên là ngắn nhất, ai cũng biết đạo lý này. Nhưng bên trong võ kỹ, công kích theo đường thẳng rất hiếm thấy, vì nó rất dễ bị đối thủ nhìn rõ ý đồ. Trong chiến đấu, một khi ý đồ bị đối phương đoán được tức khắc sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.
“Đủ nhanh?” Tỉnh Hào liếc nhìn khinh công của Đường Thiên, nhíu mày, trên tay xuất hiện ra vài thẻ khinh công: “Ở đây có mấy tấm thẻ khinh công, ngươi xem có cái nào thích hợp không?”
Bốn tấm thẻ Hồn Tướng tứ giai, tất cả đều là thẻ Bạch Ngân, Đạp Táp Lưu Quang, Đại Bằng Sí, Bát Quái Bộ, Thiên Lâm Đãng.
“Đạp Táp Lưu Quang nặng về tốc độ, thích hợp chạy đường dài. Đại Bằng Sí có độ cao phi hành rất khá, nếu phối hợp với võ kỹ đặc biệt, uy lực sẽ tăng gấp đôi. Bát Quái Bộ biến hóa đa đoan, chủ yếu dạy về thay hình hoán vị, nhưng nhập môn rất khó. Thiên Lâm Đãng thích hợp bay nhảy trong địa hình phức tạp. Mỗi một môn đều có ưu khuyết riêng.” Tỉnh Hào giới thiệu sơ qua.
Đường Thiên suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn Bát Quái Bộ.”
Chạy đường dài thì hắn đã có Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, hai loại khinh công khác cũng không thích hợp với phương thức chiến đấu của hắn. Chỉ có Bát Quái Bộ thích hợp với chuyên gia cận chiến như hắn.
Tỉnh Hào không nhiều lời, đưa Bát Quái Bộ cho Đường Thiên.
Sau khi không ngừng đi về phía trước, thần sắc Tỉnh Hào bỗng nhiên ngưng trọng, tay cũng đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Vụt!
Một bóng đen bỗng nhiên lao ra từ bóng tối. Nội tâm Đường Thiên cả kinh, chỉ thấy một luồng gió tanh ập vào mặt, tốc độ cực nhanh, lại rất bất ngờ, thậm chí hắn còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Một ánh sáng chói lóa nhưng rét lạnh lóe lên trước mặt Đường Thiên.
Bóng đen kia bị chém thành hai phần.
Kiếm của Tỉnh Hào đã tra lại vào vỏ.
Đến lúc này, tóc gáy của Đường Thiên mới kịp dựng đứng lên, sắc mặt đại biến. Nếu không có Tỉnh Hào thì hắn đã chết. Trong lòng sợ hãi, cuối xuống xem bóng đen bị chém thành hai nữa dưới chân, nữa trên của nó có một cặp cánh đen.
“Là Thâm Địa Biên Bức*.” Âm thanh Tỉnh Hào truyền vào tai Đường Thiên: “Ngũ giai Tinh Hồn thú, tốc độ rất nhanh. Ngươi tìm thử xem, có thể có hồn hạch!”
*Thâm Địa Biên Bức: con dơi ở sâu trong lòng đất.
Khó trách lại đáng sợ như thế, thì ra là ngũ giai Tinh Hồn thú.
Sắc mặt Đường Thiên có chút trắng bệch, nhưng vẫn cố tự trấn định. Rất nhanh, hắn đã tìm được hồn hạch của Thâm Địa Biên Bức. Nó to cở hạt đậu, tròn trịa đen nhánh. Đường Thiên đưa cho Tỉnh Hào. Tỉnh Hào lắc đầu: “Cho ngươi đấy, nó vô dụng đối với ta.”
Đường Thiên nghe xong cũng không hề nói nhảm, thu vào. Cho tới giờ, hắn mới hiểu, một kiếm vừa rồi của Tỉnh Hào so với hắn nhanh như thế nào.
Hít sâu một hơi, trang bị trên người hiện ra. Khổng Tước Lam màu xanh đậm trong bóng đêm cũng không có một chút ánh sáng, nắm chặt lấy quyền sáo.
“Đi thôi!” Tỉnh Hào không nói nhiều, tiếp tục tiến tới.
Đường Thiên quét mắt nhìn bốn phía cảnh giác, miệng nhẹ giọng hỏi: “Nơi này rất nhiều Tinh Hồn thú sao?”
“Rất nhiều.” Tỉnh Hào trả lời: “Lúc đầu, cho rằng nơi này có bí bảo. Sau này phát hiện Tinh Hồn thú rất nhiều. Rất may, nơi này, căn bản chỉ có cấp thấp. Càng đi sâu xuống, càng có nhiều Tinh Hồn thú lợi hại hơn, ngay cả các đại nhân vật trong võ hội cũng không dám đi vào. Bên dưới cuối cùng có gì cũng không ai biết được.”
Cấp thấp…
Đường Thiên phát ra một âm thanh buồn bực nho nhỏ. Bản thân suýt chút nữa bị một con Tinh Hồn thú cấp thấp giết chết…
Cũng may trên đoạn đường tiếp theo không xuất hiện vật gì đáng sợ. Bỗng nhiên, Đường Thiên chú ý cách đó không xa có trên dưới mười hồ lớn nhỏ. Những cái hồ này, nhỏ thì có đường kính khoảng nửa thước, lớn thì hơn cả mười thước. Đường Thiên cảm nhận được những cái hồ kia chứa đựng năng lượng nồng đậm hơn nơi khác nhiều lắm.
Thấy được ánh mắt của Đường Thiên, Tỉnh Hào giải thích: “Đó là hồ năng lượng.”
Nói xong cũng không hề có ý dừng lại, tiếp tục đi tới.
Đường Thiên có chút kỳ quái, không phải là hồ năng lượng sao? Đường Thiên tự nhiên thấy được, những cái hồ này là nơi tu luyện chân lực tốt nhất. Độ nồng đậm của năng lượng đã vượt xa những nơi khác rất nhiều. Nếu như là bên ngoài thì đã bị các thế lực lớn cướp đi. Chỉ có nơi tối tăm hiểm ác dưới lòng đất này mới không có ai lai vãng.
Đi về phía trước khoảng một giờ, sau bảy tám ngã rẽ quanh quẩn khiến Đường Thiên chóng mặt.
Bỗng nhiên, Tỉnh Hào tiến vào một khe hở không có điểm bắt đầu*. Khe hở này phải nghiêng người mới lách vào được. Bên trong lòng đất, khe hở thế này rất dễ tìm thấy. Đường Thiên cũng vội vàng theo sau.
*Nguyên văn: nhất xử bất khởi đích tiểu liệt phùng.
Sau khi qua khỏi khe hở, Đường Thiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Vực sâu không thấy đáy, những điểm sáng màu lam lốm đốm trôi lên bồng bềnh. Những điểm sáng này rất nhiều, giống như một đại dương màu lam vậy. Chúng không ngừng bốc lên từ dưới vực sâu, phiêu phù trong không khí sau đó dần ảm đạm rồi tiêu biến.
Những điểm sáng nhỏ như hạt gạo này không ngừng sinh ra, rực sáng rồi tiêu biến.
“Những điểm sáng này là năng lượng.” Ngữ khí Tỉnh Hào cũng không chút vui vẻ hơn: “Tu luyện tại đây có thể khiến tốc độ tu luyện của ngươi tăng lên một khoảng rất lớn. Phía trên chính là hồ năng lượng, nơi này có nồng độ năng lượng gấp trăm lần so với hồ năng lượng.”
“Trên đời này còn nơi thần kỳ như thế ư?” Đường Thiên lắp bắp hỏi.
Một hạt ánh sáng trôi bồng bềnh trước mặt Đường Thiên. Hắn xòe tay đón lấy điểm sáng. Điểm sáng truyền đến một cảm giác mát mát. Nơi da hắn tiếp xúc, lập tức một luồng hơi mát lạnh truyền vào cơ thể hắn. Đường Thiên chỉ cảm thấy tinh thần chấn động.
“Ta cũng không biết.” Tỉnh Hào lộ ra vẻ si mê hiếm thấy, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn phục hồi vẻ bình tĩnh: “Ta cũng phát hiện nơi này một cách vô tình. Những điểm năng lượng này không có thuộc tình. Cấp bậc của năng lượng này xấp xỉ tứ giai, rất thích hợp với trình độ ngươi bây giờ. Trợ giúp đối với ta thật sự không lớn, nhưng so với bên ngoài thì vẫn chênh lệch vô cùng. Ngươi bắt đầu tu luyện đi.”
Dứt lời, Tỉnh Hào ngồi xuống khoanh chân tu luyện.
Đường Thiên thấy vậy cũng ngồi xuống.
Hắn vận chuyển tâm pháp. Chỉ thấy những điểm sáng kia dường như bị hấp dẫn, bay về phía Đường Thiên.
Đường Thiên chuyên chú vô cùng. Hắn cảm thấy thoải mái không nói thành lời. Chân lực không ngừng mạnh mẽ tuôn vào. Nháy mắt, Đan Điền Trì tứ giai đã chứa đầy chân lực. Đường Thiên tạm dừng việc hấp thụ năng lượng, bắt đầu thúc dục chân lực trong cơ thể lưu chuyển dọc theo kinh mạch.
Đường Thiên vừa mới tu luyện Tứ Thiên Long không lâu, tâm pháp liên quan đến kinh mạch cũng chưa khai phát triệt để. Chân lực Đường Thiên như một mũi khoan khó khăn lưu thông trong kinh mạch, không ngừng mở rộng kinh mạch. Quá trình này cực kỳ chậm chạp, cứ mỗi lần đẩy thêm một chút, chân lực nhanh chóng tiêu hao gần như không còn.
Đường Thiên vẫn như mọi ngày, vận chuyển tâm pháp không ngừng bù đắp năng lượng.
Đường Thiên cuối cùng cũng hiểu tại sao Tỉnh Hào lại tự tin đến vậy. Với năng lượng dồi dào nơi này, thì thời gian khôi phục chân lực của Đường Thiên rút ngắn đi rất nhiều.
Quả là thánh đia tu luyện!
Đường Thiên nhanh chóng đắm chìm trong tu luyện.
Ngày thứ năm.
Tỉnh Hào mở mắt ra, nhìn Đường Thiên cách đó không xa. Trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc. Liên tục lu luyện mười ngày, ngay cả bản thân hắn cũng có chút chịu không nổi. Tu luyện thời gian dài vô cùng nhàm chán, buồn tẻ, tinh thần rất dễ mệt nhọc.(Chả hiểu sao bên trên vừa bảo ngày thứ năm, giờ lại là mười)
Cho nên bình thường, khoảng năm ngày, Tỉnh Hào sẽ về nghỉ ngơi vài ngày, đây là cực hạn của hắn.
Cũng không bao lâu sau, Đường Thiên mở mắt ra. Tỉnh Hào nói: “Ta muốn trở lại doanh trại nghỉ ngơi một chút, ngươi định thế nào?”
“Ta sẽ tiếp tục tu luyện.” Đường Thiên vô cùng kiên quyết nói: “Ta có mang theo lương khô.”
Tỉnh Hào cũng không hề phản đối, chỉ nói: “Nếu tinh thần mệt mỏi, thì tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi. Tu luyện không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Không cần, ta không thấy mệt.” Đường Thiên không hề nói dối. Với hắn mà nói, tu luyện năm ngày liên tục không thấm vào đâu.
Thấy Đường Thiên kiên quyết như vậy, Tỉnh Hào cũng không miễn cưỡng: “Nơi này rất an toàn, không nên ra khỏi khe hở.”
“Được!” Đường Thiên chân thành đáp.
Tỉnh Hào dặn dò xong liền quay người rời khỏi.
Đường Thiên đứng dậy giãn gân giãn cốt một chút. Liên tục ngồi năm ngày khiến thân thể hắn có chút run lên. Đường Thiên đánh ra mấy quyền, khởi động lại cơ thể, sau đó đi vào quang môn*.
*Quang môn: cổng ánh sáng.
“Binh đại thúc! Ngươi từng thấy qua nơi như thế này chưa?” Đường Thiên không nhịn được hỏi Binh.
Binh gật đầu: “Từng thấy! Đây là khe hở năng lượng. Trước kia, binh đoàn cũng có một cái. Nhưng không phải nơi đóng quân. Ta nhớ là tác dụng lớn nhất của khe hở của chúng ta chính là gột rửa thân thể*”
“Gột rửa thân thể*?” Đường Thiên bị hai chữ này hấp dẫn.
*Nguyên văn: tẩy thể.
“Ưm! Thân thể con người vô cùng kỳ diệu, trăm ngàn điều kỳ quái. Một vài người, trời sinh rất khó khăn để hòa hợp với năng lượng. Vì vậy, tiến độ tu luyện của bọn họ vô cùng chậm chạp. Cho dù bọn họ có tu luyện ra chân lực thì thân thể cũng tự động bài xích những chân lực này. Tình huống nghiêm trọng, gần như không thể tu luyện võ kỹ. Nhưng những mặt khác lại rất có thiên phú.”
“Chẳng lẽ ta cũng thuộc loại này?” Đường Thiên chỉ vào mũi mình hỏi?
“Ngươi không phải.” Binh giải thích: “Cơ thể ngươi không bài xích chân lực. Thiên phú của ngươi có chênh lệch với người thường là do tác dụng của ngũ hành rất cân đối. Thật sự, ta rất lấy làm kỳ quái với võ kỹ hiện giờ của các ngươi. Ở thời đại chúng ta, như ngươi mới là lựa chọn tốt nhất. Chúng ta cho rằng, chỉ có ngũ hành cân đối mới không dễ dàng bị khắc chế.”
“Vậy sao, vậy sao? Thì ra ta lợi hại đến như vậy.” Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng.
“Ta với võ kỹ hiện tại, hiểu biết còn quá ít, không thể giải thích nhiều cho ngươi được.” Binh nói chi tiết: “Ngươi không cần gột rữa thân thể. Thân thể ngươi rất hòa hợp với năng lượng.”
Vẻ mặt Đường Thiên thất vọng.
“A! Ta nhớ ra rồi, khe hở năng lượng còn có thể luyện hồn.” Binh bỗng nhiên nhớ ra.
**********
Tác giả: Ha ha! Cuối cùng cũng viết xong trước mười hai giờ.
Tỉnh Hào thấy Đường Thiên quan sát khinh công của mình, mở miệng nói: “Khinh công ta tu tập là Xích Bộ, hướng đi chính là đường thẳng.”
“Nếu là lúc công kích thì phải làm sao?” Đường Thiên tò mò hỏi: “Đối phương sẽ phòng thủ rất dễ dàng.”
“Đúng vậy nhưng đặc điểm lớn nhất của đường thẳng chính là khoảng cách ngắn nhất. Bước thẳng với tốc độ cao, khi đạt đến cảnh giới nhất định thì đối phương cho dù có biết rõ ý đồ của ngươi cũng không thể phòng thủ.” Tỉnh Hào thản nhiên giải thích.
“Nếu vậy phải nhanh hơn nhiều mới được!” Đường Thiên có chút kinh ngạc. Đường thẳng dĩ nhiên là ngắn nhất, ai cũng biết đạo lý này. Nhưng bên trong võ kỹ, công kích theo đường thẳng rất hiếm thấy, vì nó rất dễ bị đối thủ nhìn rõ ý đồ. Trong chiến đấu, một khi ý đồ bị đối phương đoán được tức khắc sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.
“Đủ nhanh?” Tỉnh Hào liếc nhìn khinh công của Đường Thiên, nhíu mày, trên tay xuất hiện ra vài thẻ khinh công: “Ở đây có mấy tấm thẻ khinh công, ngươi xem có cái nào thích hợp không?”
Bốn tấm thẻ Hồn Tướng tứ giai, tất cả đều là thẻ Bạch Ngân, Đạp Táp Lưu Quang, Đại Bằng Sí, Bát Quái Bộ, Thiên Lâm Đãng.
“Đạp Táp Lưu Quang nặng về tốc độ, thích hợp chạy đường dài. Đại Bằng Sí có độ cao phi hành rất khá, nếu phối hợp với võ kỹ đặc biệt, uy lực sẽ tăng gấp đôi. Bát Quái Bộ biến hóa đa đoan, chủ yếu dạy về thay hình hoán vị, nhưng nhập môn rất khó. Thiên Lâm Đãng thích hợp bay nhảy trong địa hình phức tạp. Mỗi một môn đều có ưu khuyết riêng.” Tỉnh Hào giới thiệu sơ qua.
Đường Thiên suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn Bát Quái Bộ.”
Chạy đường dài thì hắn đã có Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, hai loại khinh công khác cũng không thích hợp với phương thức chiến đấu của hắn. Chỉ có Bát Quái Bộ thích hợp với chuyên gia cận chiến như hắn.
Tỉnh Hào không nhiều lời, đưa Bát Quái Bộ cho Đường Thiên.
Sau khi không ngừng đi về phía trước, thần sắc Tỉnh Hào bỗng nhiên ngưng trọng, tay cũng đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Vụt!
Một bóng đen bỗng nhiên lao ra từ bóng tối. Nội tâm Đường Thiên cả kinh, chỉ thấy một luồng gió tanh ập vào mặt, tốc độ cực nhanh, lại rất bất ngờ, thậm chí hắn còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Một ánh sáng chói lóa nhưng rét lạnh lóe lên trước mặt Đường Thiên.
Bóng đen kia bị chém thành hai phần.
Kiếm của Tỉnh Hào đã tra lại vào vỏ.
Đến lúc này, tóc gáy của Đường Thiên mới kịp dựng đứng lên, sắc mặt đại biến. Nếu không có Tỉnh Hào thì hắn đã chết. Trong lòng sợ hãi, cuối xuống xem bóng đen bị chém thành hai nữa dưới chân, nữa trên của nó có một cặp cánh đen.
“Là Thâm Địa Biên Bức*.” Âm thanh Tỉnh Hào truyền vào tai Đường Thiên: “Ngũ giai Tinh Hồn thú, tốc độ rất nhanh. Ngươi tìm thử xem, có thể có hồn hạch!”
*Thâm Địa Biên Bức: con dơi ở sâu trong lòng đất.
Khó trách lại đáng sợ như thế, thì ra là ngũ giai Tinh Hồn thú.
Sắc mặt Đường Thiên có chút trắng bệch, nhưng vẫn cố tự trấn định. Rất nhanh, hắn đã tìm được hồn hạch của Thâm Địa Biên Bức. Nó to cở hạt đậu, tròn trịa đen nhánh. Đường Thiên đưa cho Tỉnh Hào. Tỉnh Hào lắc đầu: “Cho ngươi đấy, nó vô dụng đối với ta.”
Đường Thiên nghe xong cũng không hề nói nhảm, thu vào. Cho tới giờ, hắn mới hiểu, một kiếm vừa rồi của Tỉnh Hào so với hắn nhanh như thế nào.
Hít sâu một hơi, trang bị trên người hiện ra. Khổng Tước Lam màu xanh đậm trong bóng đêm cũng không có một chút ánh sáng, nắm chặt lấy quyền sáo.
“Đi thôi!” Tỉnh Hào không nói nhiều, tiếp tục tiến tới.
Đường Thiên quét mắt nhìn bốn phía cảnh giác, miệng nhẹ giọng hỏi: “Nơi này rất nhiều Tinh Hồn thú sao?”
“Rất nhiều.” Tỉnh Hào trả lời: “Lúc đầu, cho rằng nơi này có bí bảo. Sau này phát hiện Tinh Hồn thú rất nhiều. Rất may, nơi này, căn bản chỉ có cấp thấp. Càng đi sâu xuống, càng có nhiều Tinh Hồn thú lợi hại hơn, ngay cả các đại nhân vật trong võ hội cũng không dám đi vào. Bên dưới cuối cùng có gì cũng không ai biết được.”
Cấp thấp…
Đường Thiên phát ra một âm thanh buồn bực nho nhỏ. Bản thân suýt chút nữa bị một con Tinh Hồn thú cấp thấp giết chết…
Cũng may trên đoạn đường tiếp theo không xuất hiện vật gì đáng sợ. Bỗng nhiên, Đường Thiên chú ý cách đó không xa có trên dưới mười hồ lớn nhỏ. Những cái hồ này, nhỏ thì có đường kính khoảng nửa thước, lớn thì hơn cả mười thước. Đường Thiên cảm nhận được những cái hồ kia chứa đựng năng lượng nồng đậm hơn nơi khác nhiều lắm.
Thấy được ánh mắt của Đường Thiên, Tỉnh Hào giải thích: “Đó là hồ năng lượng.”
Nói xong cũng không hề có ý dừng lại, tiếp tục đi tới.
Đường Thiên có chút kỳ quái, không phải là hồ năng lượng sao? Đường Thiên tự nhiên thấy được, những cái hồ này là nơi tu luyện chân lực tốt nhất. Độ nồng đậm của năng lượng đã vượt xa những nơi khác rất nhiều. Nếu như là bên ngoài thì đã bị các thế lực lớn cướp đi. Chỉ có nơi tối tăm hiểm ác dưới lòng đất này mới không có ai lai vãng.
Đi về phía trước khoảng một giờ, sau bảy tám ngã rẽ quanh quẩn khiến Đường Thiên chóng mặt.
Bỗng nhiên, Tỉnh Hào tiến vào một khe hở không có điểm bắt đầu*. Khe hở này phải nghiêng người mới lách vào được. Bên trong lòng đất, khe hở thế này rất dễ tìm thấy. Đường Thiên cũng vội vàng theo sau.
*Nguyên văn: nhất xử bất khởi đích tiểu liệt phùng.
Sau khi qua khỏi khe hở, Đường Thiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Vực sâu không thấy đáy, những điểm sáng màu lam lốm đốm trôi lên bồng bềnh. Những điểm sáng này rất nhiều, giống như một đại dương màu lam vậy. Chúng không ngừng bốc lên từ dưới vực sâu, phiêu phù trong không khí sau đó dần ảm đạm rồi tiêu biến.
Những điểm sáng nhỏ như hạt gạo này không ngừng sinh ra, rực sáng rồi tiêu biến.
“Những điểm sáng này là năng lượng.” Ngữ khí Tỉnh Hào cũng không chút vui vẻ hơn: “Tu luyện tại đây có thể khiến tốc độ tu luyện của ngươi tăng lên một khoảng rất lớn. Phía trên chính là hồ năng lượng, nơi này có nồng độ năng lượng gấp trăm lần so với hồ năng lượng.”
“Trên đời này còn nơi thần kỳ như thế ư?” Đường Thiên lắp bắp hỏi.
Một hạt ánh sáng trôi bồng bềnh trước mặt Đường Thiên. Hắn xòe tay đón lấy điểm sáng. Điểm sáng truyền đến một cảm giác mát mát. Nơi da hắn tiếp xúc, lập tức một luồng hơi mát lạnh truyền vào cơ thể hắn. Đường Thiên chỉ cảm thấy tinh thần chấn động.
“Ta cũng không biết.” Tỉnh Hào lộ ra vẻ si mê hiếm thấy, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn phục hồi vẻ bình tĩnh: “Ta cũng phát hiện nơi này một cách vô tình. Những điểm năng lượng này không có thuộc tình. Cấp bậc của năng lượng này xấp xỉ tứ giai, rất thích hợp với trình độ ngươi bây giờ. Trợ giúp đối với ta thật sự không lớn, nhưng so với bên ngoài thì vẫn chênh lệch vô cùng. Ngươi bắt đầu tu luyện đi.”
Dứt lời, Tỉnh Hào ngồi xuống khoanh chân tu luyện.
Đường Thiên thấy vậy cũng ngồi xuống.
Hắn vận chuyển tâm pháp. Chỉ thấy những điểm sáng kia dường như bị hấp dẫn, bay về phía Đường Thiên.
Đường Thiên chuyên chú vô cùng. Hắn cảm thấy thoải mái không nói thành lời. Chân lực không ngừng mạnh mẽ tuôn vào. Nháy mắt, Đan Điền Trì tứ giai đã chứa đầy chân lực. Đường Thiên tạm dừng việc hấp thụ năng lượng, bắt đầu thúc dục chân lực trong cơ thể lưu chuyển dọc theo kinh mạch.
Đường Thiên vừa mới tu luyện Tứ Thiên Long không lâu, tâm pháp liên quan đến kinh mạch cũng chưa khai phát triệt để. Chân lực Đường Thiên như một mũi khoan khó khăn lưu thông trong kinh mạch, không ngừng mở rộng kinh mạch. Quá trình này cực kỳ chậm chạp, cứ mỗi lần đẩy thêm một chút, chân lực nhanh chóng tiêu hao gần như không còn.
Đường Thiên vẫn như mọi ngày, vận chuyển tâm pháp không ngừng bù đắp năng lượng.
Đường Thiên cuối cùng cũng hiểu tại sao Tỉnh Hào lại tự tin đến vậy. Với năng lượng dồi dào nơi này, thì thời gian khôi phục chân lực của Đường Thiên rút ngắn đi rất nhiều.
Quả là thánh đia tu luyện!
Đường Thiên nhanh chóng đắm chìm trong tu luyện.
Ngày thứ năm.
Tỉnh Hào mở mắt ra, nhìn Đường Thiên cách đó không xa. Trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc. Liên tục lu luyện mười ngày, ngay cả bản thân hắn cũng có chút chịu không nổi. Tu luyện thời gian dài vô cùng nhàm chán, buồn tẻ, tinh thần rất dễ mệt nhọc.(Chả hiểu sao bên trên vừa bảo ngày thứ năm, giờ lại là mười)
Cho nên bình thường, khoảng năm ngày, Tỉnh Hào sẽ về nghỉ ngơi vài ngày, đây là cực hạn của hắn.
Cũng không bao lâu sau, Đường Thiên mở mắt ra. Tỉnh Hào nói: “Ta muốn trở lại doanh trại nghỉ ngơi một chút, ngươi định thế nào?”
“Ta sẽ tiếp tục tu luyện.” Đường Thiên vô cùng kiên quyết nói: “Ta có mang theo lương khô.”
Tỉnh Hào cũng không hề phản đối, chỉ nói: “Nếu tinh thần mệt mỏi, thì tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi. Tu luyện không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Không cần, ta không thấy mệt.” Đường Thiên không hề nói dối. Với hắn mà nói, tu luyện năm ngày liên tục không thấm vào đâu.
Thấy Đường Thiên kiên quyết như vậy, Tỉnh Hào cũng không miễn cưỡng: “Nơi này rất an toàn, không nên ra khỏi khe hở.”
“Được!” Đường Thiên chân thành đáp.
Tỉnh Hào dặn dò xong liền quay người rời khỏi.
Đường Thiên đứng dậy giãn gân giãn cốt một chút. Liên tục ngồi năm ngày khiến thân thể hắn có chút run lên. Đường Thiên đánh ra mấy quyền, khởi động lại cơ thể, sau đó đi vào quang môn*.
*Quang môn: cổng ánh sáng.
“Binh đại thúc! Ngươi từng thấy qua nơi như thế này chưa?” Đường Thiên không nhịn được hỏi Binh.
Binh gật đầu: “Từng thấy! Đây là khe hở năng lượng. Trước kia, binh đoàn cũng có một cái. Nhưng không phải nơi đóng quân. Ta nhớ là tác dụng lớn nhất của khe hở của chúng ta chính là gột rửa thân thể*”
“Gột rửa thân thể*?” Đường Thiên bị hai chữ này hấp dẫn.
*Nguyên văn: tẩy thể.
“Ưm! Thân thể con người vô cùng kỳ diệu, trăm ngàn điều kỳ quái. Một vài người, trời sinh rất khó khăn để hòa hợp với năng lượng. Vì vậy, tiến độ tu luyện của bọn họ vô cùng chậm chạp. Cho dù bọn họ có tu luyện ra chân lực thì thân thể cũng tự động bài xích những chân lực này. Tình huống nghiêm trọng, gần như không thể tu luyện võ kỹ. Nhưng những mặt khác lại rất có thiên phú.”
“Chẳng lẽ ta cũng thuộc loại này?” Đường Thiên chỉ vào mũi mình hỏi?
“Ngươi không phải.” Binh giải thích: “Cơ thể ngươi không bài xích chân lực. Thiên phú của ngươi có chênh lệch với người thường là do tác dụng của ngũ hành rất cân đối. Thật sự, ta rất lấy làm kỳ quái với võ kỹ hiện giờ của các ngươi. Ở thời đại chúng ta, như ngươi mới là lựa chọn tốt nhất. Chúng ta cho rằng, chỉ có ngũ hành cân đối mới không dễ dàng bị khắc chế.”
“Vậy sao, vậy sao? Thì ra ta lợi hại đến như vậy.” Hai mắt Đường Thiên tỏa sáng.
“Ta với võ kỹ hiện tại, hiểu biết còn quá ít, không thể giải thích nhiều cho ngươi được.” Binh nói chi tiết: “Ngươi không cần gột rữa thân thể. Thân thể ngươi rất hòa hợp với năng lượng.”
Vẻ mặt Đường Thiên thất vọng.
“A! Ta nhớ ra rồi, khe hở năng lượng còn có thể luyện hồn.” Binh bỗng nhiên nhớ ra.
**********
Tác giả: Ha ha! Cuối cùng cũng viết xong trước mười hai giờ.
/936
|