Khi Tái Lôi nhìn thấy cả một kho quân giới cơ quan võ giáp thì hôn mê luôn. Chờ khi nàng từ từ tỉnh lại thì nhào vào đám cơ quan võ giáp. Cho dù Đường Thiên nói với nàng ta cái gì đi chăng nữa cũng như nước đổ lá khoai, miệng lẩm ba lẩm bẩm dường như rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
Thật không ngờ, cô nàng này bình thường không đứng đắn nhưng lại thực sự si mê với máy móc. Đường Thiên bỗng nhiên liếc nhìn Binh: Nhìn không ra nhỉ, đại thúc, ngươi rất âm hiểm đó.
A, học người khác thôi. Binh nhớ tới lúc bản thân vừa tham gia binh đoàn, trong lòng cảm thấy ấm áp, xưa y cũng bị lừa gạt gia nhập binh đoàn kiểu đó đấy!
Xem ra, trước đây quanh ngươi đều không phải là hạng người tốt đẹp gì. Đường Thiên bĩu môi.
Nói vậy cũng chẳng sai chút nào. Binh nghiến răng nghiến lợi thốt lên: Cả một đám khốn khiếp chỉ biết ăn chơi vui đùa chẳng chịu chăm lo chính sự để cho một thằng tiểu nhân âm hiểm xảo trá tìm cơ hội bán ngươi đi lúc nào chẳng biết. Nửa đêm có một thằng ngu ngốc hỏa thiêu quân doanh, nướng thịt cả đám!
Đường Thiên nghe thế trợn mắt há mồm, ngay lập tức tỏ ra vẻ mặt đồng cảm: Đại thúc, ngươi có thể tồn tại được trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như vậy thật không dễ dàng.
Hừ! Binh hừ lạnh một tiếng: Chừa cho ả chút lương khô, chúng ta đi thôi.
Để nàng một thân một mình tại đây không có việc gì sao. Đường Thiên có chút do dự.
Yên tâm. Căn cứ rất an toàn. Binh nhìn thoáng qua, toàn thân Tái Lôi như nằm trên đám cơ quan võ giáp, hắn trầm mặc một hồi lại nói: Lũ điên biến thái, đụng phải thứ mình thích là trong mắt sẽ không còn tồn tại những vật khác.
Ừm. Đường Thiên đồng ý rồi ngay lập tức hưng phấn: Đại thúc, ngươi bảo nàng ta cải tiến có thành công không?
Không biết. Binh dứt khoát mà lắc đầu: Chuyện này ai dám chắc chắn bảo là thành công chứ? Tuy nhiên, ả đúng là có tài, lại rất bướng, chúng ta cũng đang cần cơ giới sư, đáng thử một lần.
Thế thì để mấy ngày sau đến xem vậy. Đường Thiên bảo: Chúng ta trở lại thử xem luyện hồn khí có hiệu quả thế nào.
Khuôn mặt Đường Thiên tự nhiên khá thỏa mãn, ngoại trừ luyện hồn khí, lần này ước chừng hắn có năm bộ cơ quan võ giáp.
Các ngươi có Hồn Tướng lợi hại thì ta có cơ quan võ giáp!
Các ngươi có bí bảo lợi hại thì ta có cơ quan võ giáp!
Bây giờ Đường Thiên hận không thể bắt được ai để đánh một trận thật thoải mái.
Binh không ngăn cản. Trong mắt hắn, Đường Thiên là đại diện cho tính cách tân binh. Đối phó với tân binh như vậy, hắn đầy kinh nghiệm. Lúc này mà áp chế, quở trách không những tân binh không phục mà còn làm chúng sinh ra tâm lý chống lại. Biện pháp tốt nhất là kệ cho chúng vấp phải trắc trở trong thực chiến.
Thiếu niên, hiện thực luôn luôn tàn khốc...
Trong đầu Binh chỉ đang nghĩ cách tìm ra một đối thủ đủ xuất sắc cho Đường Thiên. Tiếc là hiện giờ cả binh đoàn chỉ còn lại mỗi mình, bằng không thì đám biến thái trong binh đoàn có thể tìm ra cả tá, đứa nào cũng có thể cho thằng Đường thiếu niên kia một bài giáo dục công dân.
Ôi, cái thế giới này, Binh càng thêm xa lạ.
Nhưng mà Binh lão luyện vẫn bất động thanh sắc.
Kích hoạt căn cứ một lần nữa khiến cho công năng mạnh thêm làm Đường Thiên thất kinh. Dưới sự khống chế của Đường Thiên, căn cứ đã hoàn toàn chìm vào trong lòng đất, cửa vào đã biến mất. Vì sợ bị người ta đào được nên khi chìm vào lòng đất, căn cứ di chuyển vị trí tận năm trăm mét. Trong một đêm, phế tích đột nhiên biến mất làm nhiều người bị chấn kinh nhưng nhanh chóng không còn ai để ý. Phế tích này dù thỉnh thoảng có tìm được đồ vật này nọ nhưng cũng chẳng phải của quý giá gì, vị trí thành Tam Hồn tương đối hẻo lánh trong Hồn Khu, cao thủ cũng ít nên nhanh chóng bị người khác lãng quên.
Trở lại thành Tam Hồn, hai người chuẩn bị trở lại doanh trại huấn luyện tân binh. Thành Tam Hồn tuy rằng là Hồn Khu, nhưng mà thời gian lưu động không có gì khác biệt với Hồn Khu cả. Cho nên thời gian trong doanh trại tân binh cực kỳ trân quý, tự cảm thấy thời gian không đủ, thế nên Đường Thiên không muốn bị lãng phí chút nào.
Bỗng nhiên, có ánh sáng đập vào trong mắt Đường Thiên, hắn liếc nhìn thấy một thân ảnh, bước chân tự động ngừng lại.
Chú ý thần tình biến hóa của Đường Thiên, Binh cũng quay sang nhìn, hắn bèn nở nụ cười.
Khổng Hữu Lâm!
Hóa ra là Khổng Hữu Lâm!
Đường Thiên cười gằn, đi mòn gót giày không tìm ra a, thực sự là oan gia ngõ hẹp. Vốn là Đường Thiên có ấn tượng rất tốt với Khổng Hữu Lâm nhưng không ngờ Khổng Hữu Lâm lại đưa mình ra ngoại doanh Đại Lăng. Khổng Hữu Lâm có thực sự bợ đỡ gì gì đó, Đường Thiên hoàn toàn không thèm để ý. Phẩm hạnh của người liên quan gì với bản thân mình? Quan hệ duy nhất chính là âm thầm ném mình đến một nơi thế này!
Ân oán gì gì đó, cứ dùng nắm đấm giải quyết đi.
Chúng ta cùng qua đó đi. Đường Thiên nén thấp thanh âm xuống. Nói xong bèn nhanh như mèo bám theo sau Khổng Hữu Lâm.
Binh bất động thanh sắc theo sát Đường Thiên, trong lòng thầm nghĩ Khổng Hữu Lâm đúng là một đối thủ vừa tầm. Thực lực Khổng Hữu Lâm rất khá vừa đẹp làm chướng ngại cho Đường Thiên. Con đường đi sai lầm rồi, càng lúc đi càng xa thì không bằng để hắn ngã một cú chổng phao câu.
Với ý tưởng này, Binh không những không thèm ngăn cản mà còn chỉ dẫn thêm.
Đừng nhìn chằm chằm đối thủ như thế, dễ làm cho kẻ khác phát hiện. Yếu quyết của việc theo dõi là phải học được cách sử dụng cách liếc mắt, tiêu điểm của ánh mắt không được rơi vào người đối phương nhưng lại không được lơ là.
Đường Thiên học rất nhanh, hắn theo sau Khổng Hữu Lâm một khoảng cách khá xa làm y không thể ngờ được tại thành Tam Hồn vậy mà lại có người dám theo dõi mình.
Một lúc sau, Khổng Hữu Lâm đi vào một tòa trạch viện.
Lâm phủ.
Đường Thiên dạo một vòng bên ngoài bức tường rào. Lâm phủ đại khái không thể ngờ vậy mà lại có người dám động thủ trên đầu thái tuế nên không có một gã hộ vệ nào. Hơn nữa, bốn phía đều có cây cối cao to mà không bị chặt đi.
Không có các trạm gác trên cao, không có tuần tra, không có trạm gác ngầm, không có cơ quan... Hoàn toàn không có chút bố phòng nào...
Binh giật thót mình. Nếu như gã kia nếu rơi vào tay hắn thì nhất định hắn sẽ cho vào nhà lao để chết đói trong nhà tù tăm tối.
Được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh... đã lâu lắm không còn là huấn luyện viên thiết huyết rồi... Không nên để bệnh nghề nghiệp...
Đi vào từ chỗ nào mới tốt nhỉ? Đường Thiên quay đầu hỏi nhỏ Binh.
Chỗ nào hả... Có gì khác nhau...
Binh cố gắng đè nén sự nóng nảy trong lòng để bình tĩnh trở lại: Vào từ nơi này đi.
Đường Thiên nghe vậy, không nói câu nào. Toàn thân như con báo nhảy vù lên trên cây. Cái cây này thật rậm rạp, Đường Thiên ẩn thân ở đây rất khó phát hiện. Đến Đường Thiên cũng cảm thấy sự phòng ngự của Lâm phủ quả thực quá kém. Ai lại cây cối ngoài tường rào không chịu chặt bỏ? Đây không phải là cho người ngoài có cơ hội hạ thủ sao?
Bên trong tường rào, tầng tầng mái ngói đầu đao, lầu cao san sát phải đến mấy trăm mẫu. Đường Thiên trăm triệu lần không ngờ bên trong tường rào lại có nhiều kiến trúc như thế, chẳng khác gì một thành trấn nhỏ.
Đường Thiên thất kinh, Lâm gia suy cho cùng là có lai lịch gì?
Đương lúc Đường Thiên chuẩn bị nhảy xuống thì Binh bỗng nhiên gấp gáp thốt lên cản lại: Cẩn thận, cái này là cạm bẫy.
Cạm bẫy? Đường Thiên giật mình.
Binh trầm giọng nói: Hừ, thiết kế như thế này thực sự là ngu xuẩn. Ghét nhất cái thiết kế âm hiểm dạng vậy, bố phòng nên đường đường chính chính mới làm địch nhân khó có thể đột phát. Ngươi bắt đầu đếm từ dưới chân nhé, đi về phía trái, viên gạch thứ mười chín. Nhảy xuống đó đi.
Đường Thiên không có do dự, vội vàng nhảy xuống đúng theo lời Binh hướng dẫn.
Uy, đại thúc, làm sao ngươi thấy? Đường Thiên hiếu kỳ hỏi.
Nơi đó có dao động của hồn lực, tuy rằng rất yếu ớt nhưng nếu như cẩn thận nhận biết thì có thể phát hiện ra. Binh giải thích: Ta cũng không hiểu kỹ về cạm bẫy, theo lý thì cơ giới sư hẳn là am hiểu chuyện này. Nhưng mà trăm sông rồi cũng đổ về một biển, cạm bẫy cũng chỉ chia ra làm mấy loại lớn. Hồn hạch, thẻ Hồn tướng, là thủ đoạn bẫy rập lớn nhất.
Đường Thiên có chút thẹn thùng: Ta chẳng hiểu gì cả.
Ngươi là con gà. Binh không chút khách khí đáp lại.
Đường Thiên không đôi co, hắn hiểu mình vẫn là gà mờ lắm.
Nhảy qua tường rào, Đường Thiên chạm đất nhẹ nhàng, không một tiếng động. Hắn nhảy chồm lên phía trước, ẩn thân trong bóng râm, bất chợt dán người vào chân tường rồi phi nhanh qua đó.
Đường Thiên cảm thấy kích thích khó giải thích.
Đối với kinh nghiệm giản đơn của hắn, hành động như vậy thật khó có thể kinh tưởng tượng.
Binh luôn luôn nói cho hắn biết cần phải làm gì đúng lúc. Tài nghệ hắn này thật là lợi hại. Được Binh chỉ điểm nên Đường Thiên chú ý tới những trạm gác ngầm và thủ vệ đang ẩn nấp.
Đường Thiên không chút căng thẳng tương phản với nguy hiểm trải rộng bốn phía làm hắn tập trung tinh thần cao độ.
Động tác và trình độ của hắn càng được phát huy cao độ.
Kinh nghiệm của Binh cực kỳ phong phú, con mắt lại cực nhạy. Chẳng mấy chốc, Đường Thiên lại nhìn thấy Khổng Hữu Lâm. Tinh thần Đường Thiên rung lên định đi tiếp thì bỗng nhiên Binh hỏi: Chẳng lẽ ngươi không định dùng thử Kiếm Xỉ Hổ sao?
Nó lớn như vậy mà không sợ bị người khác phát hiện ra sao? Đường Thiên cảm thấy khó hiểu.
Binh cười nhạt: Không nên chỉ nhìn bằng mắt thường. Như ngươi bây giờ mới dễ bị phát hiện. Khinh công của ngươi quá kém nên khi hạ xuống phát ra tiếng. Ngươi hiện tại như vậy trái lại dễ dàng bị phát hiện, trình độ khinh công của ngươi quá kém, rơi xuống còn sẽ có thanh âm. Kiếm Xỉ Hổ to kềnh càng nhưng có thể cường hóa khinh công của ngươi nên khó bị phát hiện hơn. Hơn nữa, Kiếm Xỉ Hổ đã được xử lý chuyện ngụy trang một cách chuyên nghiệp, nó am hiểu nhất là tập kích, mà tập kích là một điểm cực quan trọng, đó là có thể lặng lẽ xuất hiện ở gần địch nhân.
Đường Thiên nghe vậy rất vui mừng. Hắn nhanh chóng chạy đến một góc chết, xuất ra Kiếm Xỉ Hổ.
Bộ Kiếm Xỉ Hổ rất đơn giản. Đường Thiên đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng y phục chỉnh tề, chỉ chờ xuất phát.
Binh xoa xoa khuôn mặt cổ quái giật giật. Hắn muốn nói cũng không lên lời. Kiếm Xỉ Hổ đúng là từng được dùng khi muốn tập kích bất ngờ nhưng hiếm khi được hành động đơn độc. Có năng lực khống chế nó một cách đơn độc mà tiến hành đột kích chính là cao thủ trong cao thủ.
Đường thiếu niên, cho ngã cắm đầu một lần để ngươi biết chấp nhất một con đường là sai lầm đến thế nào.
Đường Thiên hoàn toàn không biết suy nghĩ của Binh. Hắn mặc bộ Kiếm Xỉ Hổ vào thì khắp thân thể truyền đến cảm giác lành lạnh của kim loại. Sâu trong lòng hắn như có cái gì đang phá kén nở ra, dường như có một luồng dung nham nóng bỏng đang chảy trong lòng hắn.
Cảm giác kiểu này... Thực sự quá tuyệt vời!
Trong lòng Đường Thiên có chút kích động, khống chế được một đại gia hỏa thế này chiến đấu, cảm giác thoải mái bốc lên.
Ca ca ca!
Kiếm Xỉ Hổ đằng đằng sát khí, hoạt động tứ chi, đầu, cổ một chút bỗng dưng khựng lại, đầu hổ uy nghiêm, sát ý nội liễm.
Giống như thời đại viễn cổ, sau khi tỉnh dậy nó lặng lẽ ẩn vào bóng tối, bước đi săn mồi.
Thật không ngờ, cô nàng này bình thường không đứng đắn nhưng lại thực sự si mê với máy móc. Đường Thiên bỗng nhiên liếc nhìn Binh: Nhìn không ra nhỉ, đại thúc, ngươi rất âm hiểm đó.
A, học người khác thôi. Binh nhớ tới lúc bản thân vừa tham gia binh đoàn, trong lòng cảm thấy ấm áp, xưa y cũng bị lừa gạt gia nhập binh đoàn kiểu đó đấy!
Xem ra, trước đây quanh ngươi đều không phải là hạng người tốt đẹp gì. Đường Thiên bĩu môi.
Nói vậy cũng chẳng sai chút nào. Binh nghiến răng nghiến lợi thốt lên: Cả một đám khốn khiếp chỉ biết ăn chơi vui đùa chẳng chịu chăm lo chính sự để cho một thằng tiểu nhân âm hiểm xảo trá tìm cơ hội bán ngươi đi lúc nào chẳng biết. Nửa đêm có một thằng ngu ngốc hỏa thiêu quân doanh, nướng thịt cả đám!
Đường Thiên nghe thế trợn mắt há mồm, ngay lập tức tỏ ra vẻ mặt đồng cảm: Đại thúc, ngươi có thể tồn tại được trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như vậy thật không dễ dàng.
Hừ! Binh hừ lạnh một tiếng: Chừa cho ả chút lương khô, chúng ta đi thôi.
Để nàng một thân một mình tại đây không có việc gì sao. Đường Thiên có chút do dự.
Yên tâm. Căn cứ rất an toàn. Binh nhìn thoáng qua, toàn thân Tái Lôi như nằm trên đám cơ quan võ giáp, hắn trầm mặc một hồi lại nói: Lũ điên biến thái, đụng phải thứ mình thích là trong mắt sẽ không còn tồn tại những vật khác.
Ừm. Đường Thiên đồng ý rồi ngay lập tức hưng phấn: Đại thúc, ngươi bảo nàng ta cải tiến có thành công không?
Không biết. Binh dứt khoát mà lắc đầu: Chuyện này ai dám chắc chắn bảo là thành công chứ? Tuy nhiên, ả đúng là có tài, lại rất bướng, chúng ta cũng đang cần cơ giới sư, đáng thử một lần.
Thế thì để mấy ngày sau đến xem vậy. Đường Thiên bảo: Chúng ta trở lại thử xem luyện hồn khí có hiệu quả thế nào.
Khuôn mặt Đường Thiên tự nhiên khá thỏa mãn, ngoại trừ luyện hồn khí, lần này ước chừng hắn có năm bộ cơ quan võ giáp.
Các ngươi có Hồn Tướng lợi hại thì ta có cơ quan võ giáp!
Các ngươi có bí bảo lợi hại thì ta có cơ quan võ giáp!
Bây giờ Đường Thiên hận không thể bắt được ai để đánh một trận thật thoải mái.
Binh không ngăn cản. Trong mắt hắn, Đường Thiên là đại diện cho tính cách tân binh. Đối phó với tân binh như vậy, hắn đầy kinh nghiệm. Lúc này mà áp chế, quở trách không những tân binh không phục mà còn làm chúng sinh ra tâm lý chống lại. Biện pháp tốt nhất là kệ cho chúng vấp phải trắc trở trong thực chiến.
Thiếu niên, hiện thực luôn luôn tàn khốc...
Trong đầu Binh chỉ đang nghĩ cách tìm ra một đối thủ đủ xuất sắc cho Đường Thiên. Tiếc là hiện giờ cả binh đoàn chỉ còn lại mỗi mình, bằng không thì đám biến thái trong binh đoàn có thể tìm ra cả tá, đứa nào cũng có thể cho thằng Đường thiếu niên kia một bài giáo dục công dân.
Ôi, cái thế giới này, Binh càng thêm xa lạ.
Nhưng mà Binh lão luyện vẫn bất động thanh sắc.
Kích hoạt căn cứ một lần nữa khiến cho công năng mạnh thêm làm Đường Thiên thất kinh. Dưới sự khống chế của Đường Thiên, căn cứ đã hoàn toàn chìm vào trong lòng đất, cửa vào đã biến mất. Vì sợ bị người ta đào được nên khi chìm vào lòng đất, căn cứ di chuyển vị trí tận năm trăm mét. Trong một đêm, phế tích đột nhiên biến mất làm nhiều người bị chấn kinh nhưng nhanh chóng không còn ai để ý. Phế tích này dù thỉnh thoảng có tìm được đồ vật này nọ nhưng cũng chẳng phải của quý giá gì, vị trí thành Tam Hồn tương đối hẻo lánh trong Hồn Khu, cao thủ cũng ít nên nhanh chóng bị người khác lãng quên.
Trở lại thành Tam Hồn, hai người chuẩn bị trở lại doanh trại huấn luyện tân binh. Thành Tam Hồn tuy rằng là Hồn Khu, nhưng mà thời gian lưu động không có gì khác biệt với Hồn Khu cả. Cho nên thời gian trong doanh trại tân binh cực kỳ trân quý, tự cảm thấy thời gian không đủ, thế nên Đường Thiên không muốn bị lãng phí chút nào.
Bỗng nhiên, có ánh sáng đập vào trong mắt Đường Thiên, hắn liếc nhìn thấy một thân ảnh, bước chân tự động ngừng lại.
Chú ý thần tình biến hóa của Đường Thiên, Binh cũng quay sang nhìn, hắn bèn nở nụ cười.
Khổng Hữu Lâm!
Hóa ra là Khổng Hữu Lâm!
Đường Thiên cười gằn, đi mòn gót giày không tìm ra a, thực sự là oan gia ngõ hẹp. Vốn là Đường Thiên có ấn tượng rất tốt với Khổng Hữu Lâm nhưng không ngờ Khổng Hữu Lâm lại đưa mình ra ngoại doanh Đại Lăng. Khổng Hữu Lâm có thực sự bợ đỡ gì gì đó, Đường Thiên hoàn toàn không thèm để ý. Phẩm hạnh của người liên quan gì với bản thân mình? Quan hệ duy nhất chính là âm thầm ném mình đến một nơi thế này!
Ân oán gì gì đó, cứ dùng nắm đấm giải quyết đi.
Chúng ta cùng qua đó đi. Đường Thiên nén thấp thanh âm xuống. Nói xong bèn nhanh như mèo bám theo sau Khổng Hữu Lâm.
Binh bất động thanh sắc theo sát Đường Thiên, trong lòng thầm nghĩ Khổng Hữu Lâm đúng là một đối thủ vừa tầm. Thực lực Khổng Hữu Lâm rất khá vừa đẹp làm chướng ngại cho Đường Thiên. Con đường đi sai lầm rồi, càng lúc đi càng xa thì không bằng để hắn ngã một cú chổng phao câu.
Với ý tưởng này, Binh không những không thèm ngăn cản mà còn chỉ dẫn thêm.
Đừng nhìn chằm chằm đối thủ như thế, dễ làm cho kẻ khác phát hiện. Yếu quyết của việc theo dõi là phải học được cách sử dụng cách liếc mắt, tiêu điểm của ánh mắt không được rơi vào người đối phương nhưng lại không được lơ là.
Đường Thiên học rất nhanh, hắn theo sau Khổng Hữu Lâm một khoảng cách khá xa làm y không thể ngờ được tại thành Tam Hồn vậy mà lại có người dám theo dõi mình.
Một lúc sau, Khổng Hữu Lâm đi vào một tòa trạch viện.
Lâm phủ.
Đường Thiên dạo một vòng bên ngoài bức tường rào. Lâm phủ đại khái không thể ngờ vậy mà lại có người dám động thủ trên đầu thái tuế nên không có một gã hộ vệ nào. Hơn nữa, bốn phía đều có cây cối cao to mà không bị chặt đi.
Không có các trạm gác trên cao, không có tuần tra, không có trạm gác ngầm, không có cơ quan... Hoàn toàn không có chút bố phòng nào...
Binh giật thót mình. Nếu như gã kia nếu rơi vào tay hắn thì nhất định hắn sẽ cho vào nhà lao để chết đói trong nhà tù tăm tối.
Được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh... đã lâu lắm không còn là huấn luyện viên thiết huyết rồi... Không nên để bệnh nghề nghiệp...
Đi vào từ chỗ nào mới tốt nhỉ? Đường Thiên quay đầu hỏi nhỏ Binh.
Chỗ nào hả... Có gì khác nhau...
Binh cố gắng đè nén sự nóng nảy trong lòng để bình tĩnh trở lại: Vào từ nơi này đi.
Đường Thiên nghe vậy, không nói câu nào. Toàn thân như con báo nhảy vù lên trên cây. Cái cây này thật rậm rạp, Đường Thiên ẩn thân ở đây rất khó phát hiện. Đến Đường Thiên cũng cảm thấy sự phòng ngự của Lâm phủ quả thực quá kém. Ai lại cây cối ngoài tường rào không chịu chặt bỏ? Đây không phải là cho người ngoài có cơ hội hạ thủ sao?
Bên trong tường rào, tầng tầng mái ngói đầu đao, lầu cao san sát phải đến mấy trăm mẫu. Đường Thiên trăm triệu lần không ngờ bên trong tường rào lại có nhiều kiến trúc như thế, chẳng khác gì một thành trấn nhỏ.
Đường Thiên thất kinh, Lâm gia suy cho cùng là có lai lịch gì?
Đương lúc Đường Thiên chuẩn bị nhảy xuống thì Binh bỗng nhiên gấp gáp thốt lên cản lại: Cẩn thận, cái này là cạm bẫy.
Cạm bẫy? Đường Thiên giật mình.
Binh trầm giọng nói: Hừ, thiết kế như thế này thực sự là ngu xuẩn. Ghét nhất cái thiết kế âm hiểm dạng vậy, bố phòng nên đường đường chính chính mới làm địch nhân khó có thể đột phát. Ngươi bắt đầu đếm từ dưới chân nhé, đi về phía trái, viên gạch thứ mười chín. Nhảy xuống đó đi.
Đường Thiên không có do dự, vội vàng nhảy xuống đúng theo lời Binh hướng dẫn.
Uy, đại thúc, làm sao ngươi thấy? Đường Thiên hiếu kỳ hỏi.
Nơi đó có dao động của hồn lực, tuy rằng rất yếu ớt nhưng nếu như cẩn thận nhận biết thì có thể phát hiện ra. Binh giải thích: Ta cũng không hiểu kỹ về cạm bẫy, theo lý thì cơ giới sư hẳn là am hiểu chuyện này. Nhưng mà trăm sông rồi cũng đổ về một biển, cạm bẫy cũng chỉ chia ra làm mấy loại lớn. Hồn hạch, thẻ Hồn tướng, là thủ đoạn bẫy rập lớn nhất.
Đường Thiên có chút thẹn thùng: Ta chẳng hiểu gì cả.
Ngươi là con gà. Binh không chút khách khí đáp lại.
Đường Thiên không đôi co, hắn hiểu mình vẫn là gà mờ lắm.
Nhảy qua tường rào, Đường Thiên chạm đất nhẹ nhàng, không một tiếng động. Hắn nhảy chồm lên phía trước, ẩn thân trong bóng râm, bất chợt dán người vào chân tường rồi phi nhanh qua đó.
Đường Thiên cảm thấy kích thích khó giải thích.
Đối với kinh nghiệm giản đơn của hắn, hành động như vậy thật khó có thể kinh tưởng tượng.
Binh luôn luôn nói cho hắn biết cần phải làm gì đúng lúc. Tài nghệ hắn này thật là lợi hại. Được Binh chỉ điểm nên Đường Thiên chú ý tới những trạm gác ngầm và thủ vệ đang ẩn nấp.
Đường Thiên không chút căng thẳng tương phản với nguy hiểm trải rộng bốn phía làm hắn tập trung tinh thần cao độ.
Động tác và trình độ của hắn càng được phát huy cao độ.
Kinh nghiệm của Binh cực kỳ phong phú, con mắt lại cực nhạy. Chẳng mấy chốc, Đường Thiên lại nhìn thấy Khổng Hữu Lâm. Tinh thần Đường Thiên rung lên định đi tiếp thì bỗng nhiên Binh hỏi: Chẳng lẽ ngươi không định dùng thử Kiếm Xỉ Hổ sao?
Nó lớn như vậy mà không sợ bị người khác phát hiện ra sao? Đường Thiên cảm thấy khó hiểu.
Binh cười nhạt: Không nên chỉ nhìn bằng mắt thường. Như ngươi bây giờ mới dễ bị phát hiện. Khinh công của ngươi quá kém nên khi hạ xuống phát ra tiếng. Ngươi hiện tại như vậy trái lại dễ dàng bị phát hiện, trình độ khinh công của ngươi quá kém, rơi xuống còn sẽ có thanh âm. Kiếm Xỉ Hổ to kềnh càng nhưng có thể cường hóa khinh công của ngươi nên khó bị phát hiện hơn. Hơn nữa, Kiếm Xỉ Hổ đã được xử lý chuyện ngụy trang một cách chuyên nghiệp, nó am hiểu nhất là tập kích, mà tập kích là một điểm cực quan trọng, đó là có thể lặng lẽ xuất hiện ở gần địch nhân.
Đường Thiên nghe vậy rất vui mừng. Hắn nhanh chóng chạy đến một góc chết, xuất ra Kiếm Xỉ Hổ.
Bộ Kiếm Xỉ Hổ rất đơn giản. Đường Thiên đã có kinh nghiệm nên nhanh chóng y phục chỉnh tề, chỉ chờ xuất phát.
Binh xoa xoa khuôn mặt cổ quái giật giật. Hắn muốn nói cũng không lên lời. Kiếm Xỉ Hổ đúng là từng được dùng khi muốn tập kích bất ngờ nhưng hiếm khi được hành động đơn độc. Có năng lực khống chế nó một cách đơn độc mà tiến hành đột kích chính là cao thủ trong cao thủ.
Đường thiếu niên, cho ngã cắm đầu một lần để ngươi biết chấp nhất một con đường là sai lầm đến thế nào.
Đường Thiên hoàn toàn không biết suy nghĩ của Binh. Hắn mặc bộ Kiếm Xỉ Hổ vào thì khắp thân thể truyền đến cảm giác lành lạnh của kim loại. Sâu trong lòng hắn như có cái gì đang phá kén nở ra, dường như có một luồng dung nham nóng bỏng đang chảy trong lòng hắn.
Cảm giác kiểu này... Thực sự quá tuyệt vời!
Trong lòng Đường Thiên có chút kích động, khống chế được một đại gia hỏa thế này chiến đấu, cảm giác thoải mái bốc lên.
Ca ca ca!
Kiếm Xỉ Hổ đằng đằng sát khí, hoạt động tứ chi, đầu, cổ một chút bỗng dưng khựng lại, đầu hổ uy nghiêm, sát ý nội liễm.
Giống như thời đại viễn cổ, sau khi tỉnh dậy nó lặng lẽ ẩn vào bóng tối, bước đi săn mồi.
/936
|