Đại trưởng lão vào trường tỏa ra cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông làm người ta vì đó thất thần.
Trong lúc nhất thời, thiên địa tĩnh mịch.
Đỗ Khắc trừng lớn con mắt, uy thế lộ ra trên người đại trưởng lão lúc này vậy mà lại cường đại hơn hẳn so với hắn nhìn thấy lúc đó. Hắn vốn cho rằng lúc đó đối phương đã hoàn toàn lột xác, thực lực bắt đầu có chiều hướng ổn định, không ngờ thực lực của đối phương lại lần nữa đột phá.
Ở trong mắt hắn, thân thể đại trưởng lão tựa như biển rộng mênh mông co rút thành một vòng xoáy, ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận. Dù cho đối phương chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng mà trong vòng trăm trượng xung quanh lão ta lại Sạch sẽ tựa như khu vực trống rỗng, không thấy bất cứ pháp tắc tuyến nào.
Khi Đỗ Khắc phát hiện tâm thần mình vì đó thất thần thì hắn đã biết trong vô hình giao phong đã rơi xuống thế hạ phong. Vô luận thủ đoạn đối phương sử dụng tàn khốc máu tanh cỡ nào, đối phương điên cuồng thế nào nhưng mà tâm chí đối phương kiên định, thật là đáng sợ.
Đối phương lột xác đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chính là hấp thu Thánh viêm. Nhưng mà, loại phương thức nhìn như đơn giản đến không có bất cứ hàm lượng kỹ thuật gì này, với số lượng Thánh viêm đạt đến trình độ nhất định, độ khó lại lớn viễn siêu so với người bình thường có thể tưởng tượng. Hút Thánh viêm giống như biển rộng vào trong cơ thể, khiến Thánh viêm ở trong cơ thể mình co rút xoay tròn. Nhưng mà Thánh viêm khổng lồ như thế cần phải có lực khống chế cực kỳ đáng sợ.
Đại trưởng lão hiện tại chính là một quả bom uy lực cực lớn, lão ta khống chế hơi vô ý, hoặc là tinh thần hơi có buông lỏng, bất cứ một điểm sai lầm gì đều sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ đáng sợ, đại trưởng lão sẽ trong nháy mắt bị năng lượng mênh mông mà cuồng bạo nổ tan thành tro bụi.
Nhưng đại trưởng lão vân đạm phong khinh, thong dong trấn định, cái tâm điên cuồng lãnh khốc kia của lão ta không chỉ đối đãi với địch nhân, đối đãi với mình lại càng thêm lãnh khốc.
Lòng tràn đầy chấn động, Đỗ Khắc không tự chủ quay mặt lại, ánh mắt rơi vào trên người Đường Thiên. Không nói tới cái khác, nội việc đối đãi với bản thân mình, Đường Thiên và đại trưởng lão có mấy phần giống nhau.
Khi ý thức được mình rơi vào thế hạ phong thì người thứ nhất Đỗ Khắc nghĩ đến là Đường Thiên.
Thần tình Đường Thiên bình tĩnh, chẳng chút nào bị uy thế của đại trưởng lão chấn nhiếp, hắn thậm chí không nhìn thấy khí thế sắc bén trước đây ở trên người Đường Thiên, hắn tựa như một người thường không có tu luyện, an tĩnh đứng ở nơi đó, không có chút khí thế nào.
Ánh mắt Đại trưởng lão chậm rãi đảo qua toàn trường, lão ta muốn nhìn xem là ai dám có can đảm trở thành địch nhân của mình.
Khi ánh mắt giống như thực chất của đại trưởng lão nhìn đến, tất cả mọi người có cảm giác toàn thân bị thiêu cháy, trong lòng hoảng sợ.
Hồn tướng?
Ánh mắt Đại trưởng lão chớp động, lão ta không ngờ đối phương vậy mà lại cũng có nhiều Hồn tướng như vậy. Hơn nữa tố chất những Hồn tướng này thật cao khiến lão ta có phần giật mình. Hồn tướng bên người nữ nhân kia tuy rằng cảm thụ được cảm giác áp bách trong ánh mắt lão nhưng mà không có chút khuất phục nào, trái lại ánh mắt hung dữ độc địa trừng với lão.
Hồn tướng thật hung dữ!
Con mắt lão sáng ngời, lão luôn cảm giác Hồn tướng của mình thiếu thứ gì đó, hiện tại lão đã hiểu được, Hồn tướng của mình thiếu chính là loại khí thế hung dữ độc địa này. Nếu như tốp Hồn tướng này rơi vào trong tay lão, lão có mười phần nắm chắc chế tạo ra Hồn tướng vô địch.
Loại cảm giác này khi nhìn tới Tiểu Nhiên thì đạt đến cực điểm. Trong lòng lão hơi hơi tán thán, trên đời này vậy mà lại có Hồn tướng hoàn mỹ như vậy! Lão ta không biết bản lĩnh chỉ huy chiến đấu của Tiểu Nhiên như thế nào, nhưng mà đơn thuần luận đến thân thể Hồn tướng thì Tiểu Nhiên xuất sắc hơn Tô Phỉ quá nhiều. Thiên phú của Tô Phỉ khá xuất sắc, nhưng mà rốt cuộc chưa kinh lịch bao nhiêu trận chiến đấu chân chính. Thiên phú của Tiểu Nhiên không bằng Tô Phỉ nhưng mà lúc sống nàng vừa kịp tham dự chiến dịch tam đại binh đoàn, kinh lịch vô số gian khổ chiến đấu, sau khi trở thành Hồn tướng, thần trí chưa diệt, lại sống ở chiến trường chém giết vạn năm. Thêm nữa nàng thích xung phong phía trước, thân thể trải qua vô số chiến đấu tẩy luyện, nên trở nên hoàn mỹ.[Tựa truyện bắt đầu dịch từ 1/4/2013 đến ngày 29/9/2015 vẫn còn khoảng năm chục chương 585-636 chưa được dịch. Nhóm dịch thay đổi nhóm trưởng rất nhiều lần Luyện Khí tiểu tử, Tuệ Hiền, ykzforever rồi tới bạn ducbv, nhiều lần đứt quãng một thời gian dài. Truyện được chuyển từ nhóm Phàm Nhân Tông ra nhóm Bất Bại Chiến thần rồi nhóm Chiến Thần. Hy vọng với tựa truyện tiếp theo, nhóm Chiến Thần hoạt động sôi nổi hơn, rút ngắn thời gian hoàn thành hơn. ]
Điểm này, một trăm hai mươi danh Hồn tướng bên cạnh Thiên Huệ cũng giống như thế, bọn họ cũng trải qua vô số chiến đấu tẩy lễ, ý chí kiên định, tuy rằng có thể cảm thụ được khí thế đại trưởng lão ngập trời, nhưng mà ý chí qua quá trình lâu dài chiến đấu rèn luyện ra giúp bọn họ bảo trì chiến ý hung dữ độc địa.
Đại trưởng lão phí nhiều khí lực như thế, Hồn tướng làm ra có thể làm cho lão thỏa mãn chẳng có mấy cái. Khi lão nhìn thấy đối phương vậy mà lại có nhiều Hồn tướng ưu tú như vậy, trong nháy mắt đó, tâm tình bình tĩnh trong như gương của lão cũng xuất hiện một tia dao động.
Nếu như đại trưởng lão là một con sói thì hiện tại con mắt lão nhất định màu xanh mượt.
Ánh mắt Đại trưởng lão đảo qua A Tín, không một ly dừng lại gì, danh Hồn tướng thần tình dại ra này không khiến cho lão ta có bất cứ chú ý gì. Thương cảm cho A Tín, trực tiếp bị đại trưởng lão quy vào hàng ngũ pháo hôi.
Sự tồn tại của Đỗ Khắc, đại trưởng lão đã biết rồi, lão ta không giật mình, thậm chí còn mỉm cười với Đỗ Khắc, bộ dáng kia tựa như trông thấy lão bằng hữu. Trong lòng Đỗ Khắc âm thầm cảm khái, đại trưởng lão này quả nhiên không phải nhân vật bình thường a, lo gì thân là địch nhân, ngươi không thừa nhận cũng không được lão có phong phạm.
Ánh mắt Đại trưởng lão đảo qua đám người Cát Trạch, không có bất cứ dao động gì, bây giờ gia hỏa cấp bậc này ở trong mắt lão không khác gì với kiến hôi.
Đến tận khi ánh mắt lão ta đảo qua Đường Thiên, lão đột nhiên dừng lại, con ngươi bỗng co lại.
Đường Thiên chú ý tới ánh mắt đại trưởng lão, bỗng nhiên đưa tay phải lên nhẹ nhàng vẫy vẫy đại trưởng lão, giống như là đang chào hỏi người quen.
Tuy rằng Đường Thiên không toát ra khí tức nguy hiểm, nhưng mà đại trưởng lão vừa nhìn liền nhận ra ngay, đối phương chính là cái đứa âm thầm rình coi bọn họ kia. Nhưng khiến lão ta khiếp sợ là trạng thái Đường Thiên lúc này.
Không riêng gì đại trưởng lão khiếp sợ, ngay cả Đỗ Khắc cũng khiếp sợ, trên đời này luôn có thiên tài khiến người ta cảm thấy vô lực. Đại trưởng lão tựa như thái dương chói mắt, thôn phệ mọi thứ xung quanh, bên trong trăm trượng xung quanh lão ta là vùng cấm pháp tắc. Mà Đường Thiên lại tương phản, khí tức thân thể hắn hoàn mỹ dung hợp với không gian xung quanh. Sự tồn tại của hắn không có chút ảnh hưởng pháp tắc tuyến ở phụ cận, hắn tựa như không khí vậy.
Thân thể Đại trưởng lão tựa như biển rộng áp súc mà thành, là cực hạn Thực , thân thể Đường Thiên lại dập dờn hư ảo, nhìn không thấy bất cứ vết tích lực lượng dao động gì, hắn phát huy Hư đến cực hạn.
Hai cái khí chất hoàn toàn khác biết nhưng đều rất cường đại.
Ngay cả cường giả đã bước vào cảnh giới truyền thuyết như Đỗ Khắc cũng phải cảm khái, có thể nghĩ mà biết thực lực hai người.
Không ngờ lúc gặp mặt thiếu niên như thần lại ở tình cảnh như này. Đại trưởng lão bỗng nhiên cười tiêu sái, mang theo mấy phần hoài niệm: Năm xưa ta từ Thánh Điện nhìn thấy rất nhiều tin tức từ Thiên lộ, cảm giác Đường thiếu niên không phải bình thường, nhưng trăm triệu lần không ngờ được ngươi có thể phát triển đến cảnh giới như thế, trở thành địch nhân số một của Thánh Điện ta.
Đúng vậy, ta biết các ngươi nghĩ không ra! Nếu ta dễ dàng bị ngươi đoán được như thế, vậy còn làm thế nào đánh bại ngươi? Đường Thiên dào dạt đắc ý, nếu như phía sau cái mông của hắn có đuôi thì nhất định vểnh lên tận trời.
Vừa rồi còn vẻ mặt bội phục tán thán, lúc này biểu tình trên khuôn mặt Đỗ Khắc cứng đờ, hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Đại trưởng lão vẫn vân đạm phong khinh phong phạm cao thủ, thế nhưng là Đường Thiên thì sao chứ? Bộ dạng xuẩn ngốc như vậy tức thì làm toàn bộ ý cảnh cao thủ phá hư sạch sẽ.
Vì sao khác biệt lớn như vậy...
Ánh mắt Đại trưởng lão chớp động, thành khẩn chân thành tha thiết nói: Đường thiếu niên quả nhiên tư thế oai hùng vô song, nếu như thiếu niên nguyện ý gia nhập vào Thánh Điện ta, ta nguyện nhường vị trí đại trưởng lão, phụng thiếu niên làm chủ.
Đường Thiên cười nhạt: Sau đó luyện ta thành Hồn tướng?
Đại trưởng lão than thở: Thiếu niên có thành kiến với ta sâu như thế, thực sự là đáng tiếc. Xem ra, hai người ngươi ta, tất có một người táng thân nơi đây.
Đường Thiên nhìn chằm chằm đại trưởng lão, một lát sau, bỗng nhiên nở ra nụ cười như ánh nắng, ngữ khí lãnh đạm lại kiên định như sắt thép: Không giết ngươi, thế nào xứng đáng với nghìn vạn oan hồn Thánh Châu đã chết đi?
Đại trưởng lão than thở: Chuyện thống khổ nhất trên đời không có gì hơn là người tán thưởng, lại lý niệm không gặp nhau, lại không thể không giết chết đối phương. Yên tâm, ngươi chết rồi ta sẽ luyện ngươi thành Hồn tướng, hộ pháp Thánh Điện, để ngươi nhìn thấy Thánh Điện ta muôn đời trường tồn!
Vẻ mặt Đường Thiên như nhìn kẻ ngu ngốc: Muôn đời trường tồn? Ai cho ngươi tự tin như thế? Hôm nay của Thánh Điện chó má của ngươi sẽ bị ta đánh thành mẩu vụn!
Ha ha! Đại trưởng lão cười dài: Chỉ dựa vào những người các ngươi? Ai cho ngươi tự tin?
Cũng phải. Ngoài dự đoán mọi người, Đường Thiên gật đầu: Dựa vào bằng này người chúng ta, muốn làm thịt các ngươi là rất không hiện thực.
Hắn bỗng nhiên gọi: A Tín!
A Tín mờ mịt quay mặt lại, hắn không biết rõ ràng rốt cuộc đã phát sinh cái gì, thần tình dại ra.
Đại trưởng lão thờ ơ lạnh nhạt, lão ta lườm A Tín một cái, ngay lập tức yên lòng. Cái đứa này rất phổ thông, không có chỗ đặc thù gì cả.
Ánh mắt mọi người soàn soạt rơi vào người A Tín, bọn họ không lý giải được, thời điểm này đại nhân gọi A Tín làm gì? A Tín này cũng thực sự thấy kỳ quái, người khác đi ra lốc xoáy đều như đổi thành người khác, thực lực tăng vọt, A Tín cũng đổi thành người khác, nhưng sự cơ trí sức lực trước đây tiêu thất, biến thành bộ dạng ngây ngốc hiện tại này...
A Tín ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Chỉ có Tiểu Nhiên nhìn ra một chút manh mối, nàng tựa hồ nhìn thấy trong mắt A Tín có thứ gì đó chớp động óng ánh quang mang. Không biết vì cái gì, tâm Tiểu Nhiên bị nắm lấy.
Gọi mọi người ra đi. Đường Thiên lớn tiếng hô, thần tình hắn mơ hồ có chút kích động.
Gọi mọi người ra đi...
Mũi A Tín bỗng nhiên có chút chua xót, hắn hành lễ, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng tuân mệnh: Vâng!
Ra đi, các ngươi!
Bất Tử kiếm trong tay, cắm phập xuống mặt đất, như là có thứ gì đó kích động trong cơ thể hắn, âm thanh khàn khàn hắn rống giận: Ra đi! Nam Thập Tự binh đoàn!
Màu đen nước biển từ thân kiếm chảy ra, lan tràn dọc theo mặt đất, Bất Tử kiếm bình cái hóa thành một đoàn vụ khí, tràn ngập mặt biển.
Rầm rầm, rầm rầm.
Giống như xiềng xích kéo trên mặt đất, tiếng bước chân chỉnh tề lẫn âm thanh thiết giáp xiết vào nhau, tụ tập thành một cơn lũ.
Một đội thiết vệ màu đen chỉnh tề, đạp trên mặt biển bình tĩnh, giống như từ địa ngục đi ra. Mỗi một vị sĩ binh thần tình lạnh lẽo, nhìn không chớp mắt, trong đội ngũ không có bất cứ tạp âm gì khác. Binh sĩ cuồn cuộn không ngừng từ trong vụ khí đi ra, tựa như vô cùng vô tận. Thần tình bọn họ bình tĩnh, nhưng mà sát ý quanh thân giống như thực chất, hắc vụ lượn lờ quanh thân bọn họ. Thân thể bọn họ chớp động màu đen sáng bóng nhiếp tâm hồn người ta.
Đại tướng cầm đầu, thân thể khôi ngô hùng tráng, hắn nhấc một cây chiến kỳ thật vô cùng lớn, cán cờ còn thô to hơn thân thể hắn, mặt cờ màu đen như màn đêm thâm trầm, ấn ký Nam Thập Tự lóng lánh tựa như ngôi sao.
Chiến kỳ trầm trọng trùng điệp nện vào bùn đất, mặt đất chấn động, bùn đất vẩy ra, Nam Thập Tự màu đen lay động trong gió.
Phía sau hắn, chiến trận đen ngòm sâm nghiêm vô thanh.
Thanh âm thô kệch tang thương, tựa như từ một vạn năm trước xuyên thời gian mà tới, quanh quẩn trong thiên địa.
Nam Thập Tự binh đoàn, Ngủ Yên hải, binh hồn chưa chết, đến đây báo cáo!
Trong lúc nhất thời, thiên địa tĩnh mịch.
Đỗ Khắc trừng lớn con mắt, uy thế lộ ra trên người đại trưởng lão lúc này vậy mà lại cường đại hơn hẳn so với hắn nhìn thấy lúc đó. Hắn vốn cho rằng lúc đó đối phương đã hoàn toàn lột xác, thực lực bắt đầu có chiều hướng ổn định, không ngờ thực lực của đối phương lại lần nữa đột phá.
Ở trong mắt hắn, thân thể đại trưởng lão tựa như biển rộng mênh mông co rút thành một vòng xoáy, ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận. Dù cho đối phương chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng mà trong vòng trăm trượng xung quanh lão ta lại Sạch sẽ tựa như khu vực trống rỗng, không thấy bất cứ pháp tắc tuyến nào.
Khi Đỗ Khắc phát hiện tâm thần mình vì đó thất thần thì hắn đã biết trong vô hình giao phong đã rơi xuống thế hạ phong. Vô luận thủ đoạn đối phương sử dụng tàn khốc máu tanh cỡ nào, đối phương điên cuồng thế nào nhưng mà tâm chí đối phương kiên định, thật là đáng sợ.
Đối phương lột xác đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chính là hấp thu Thánh viêm. Nhưng mà, loại phương thức nhìn như đơn giản đến không có bất cứ hàm lượng kỹ thuật gì này, với số lượng Thánh viêm đạt đến trình độ nhất định, độ khó lại lớn viễn siêu so với người bình thường có thể tưởng tượng. Hút Thánh viêm giống như biển rộng vào trong cơ thể, khiến Thánh viêm ở trong cơ thể mình co rút xoay tròn. Nhưng mà Thánh viêm khổng lồ như thế cần phải có lực khống chế cực kỳ đáng sợ.
Đại trưởng lão hiện tại chính là một quả bom uy lực cực lớn, lão ta khống chế hơi vô ý, hoặc là tinh thần hơi có buông lỏng, bất cứ một điểm sai lầm gì đều sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ đáng sợ, đại trưởng lão sẽ trong nháy mắt bị năng lượng mênh mông mà cuồng bạo nổ tan thành tro bụi.
Nhưng đại trưởng lão vân đạm phong khinh, thong dong trấn định, cái tâm điên cuồng lãnh khốc kia của lão ta không chỉ đối đãi với địch nhân, đối đãi với mình lại càng thêm lãnh khốc.
Lòng tràn đầy chấn động, Đỗ Khắc không tự chủ quay mặt lại, ánh mắt rơi vào trên người Đường Thiên. Không nói tới cái khác, nội việc đối đãi với bản thân mình, Đường Thiên và đại trưởng lão có mấy phần giống nhau.
Khi ý thức được mình rơi vào thế hạ phong thì người thứ nhất Đỗ Khắc nghĩ đến là Đường Thiên.
Thần tình Đường Thiên bình tĩnh, chẳng chút nào bị uy thế của đại trưởng lão chấn nhiếp, hắn thậm chí không nhìn thấy khí thế sắc bén trước đây ở trên người Đường Thiên, hắn tựa như một người thường không có tu luyện, an tĩnh đứng ở nơi đó, không có chút khí thế nào.
Ánh mắt Đại trưởng lão chậm rãi đảo qua toàn trường, lão ta muốn nhìn xem là ai dám có can đảm trở thành địch nhân của mình.
Khi ánh mắt giống như thực chất của đại trưởng lão nhìn đến, tất cả mọi người có cảm giác toàn thân bị thiêu cháy, trong lòng hoảng sợ.
Hồn tướng?
Ánh mắt Đại trưởng lão chớp động, lão ta không ngờ đối phương vậy mà lại cũng có nhiều Hồn tướng như vậy. Hơn nữa tố chất những Hồn tướng này thật cao khiến lão ta có phần giật mình. Hồn tướng bên người nữ nhân kia tuy rằng cảm thụ được cảm giác áp bách trong ánh mắt lão nhưng mà không có chút khuất phục nào, trái lại ánh mắt hung dữ độc địa trừng với lão.
Hồn tướng thật hung dữ!
Con mắt lão sáng ngời, lão luôn cảm giác Hồn tướng của mình thiếu thứ gì đó, hiện tại lão đã hiểu được, Hồn tướng của mình thiếu chính là loại khí thế hung dữ độc địa này. Nếu như tốp Hồn tướng này rơi vào trong tay lão, lão có mười phần nắm chắc chế tạo ra Hồn tướng vô địch.
Loại cảm giác này khi nhìn tới Tiểu Nhiên thì đạt đến cực điểm. Trong lòng lão hơi hơi tán thán, trên đời này vậy mà lại có Hồn tướng hoàn mỹ như vậy! Lão ta không biết bản lĩnh chỉ huy chiến đấu của Tiểu Nhiên như thế nào, nhưng mà đơn thuần luận đến thân thể Hồn tướng thì Tiểu Nhiên xuất sắc hơn Tô Phỉ quá nhiều. Thiên phú của Tô Phỉ khá xuất sắc, nhưng mà rốt cuộc chưa kinh lịch bao nhiêu trận chiến đấu chân chính. Thiên phú của Tiểu Nhiên không bằng Tô Phỉ nhưng mà lúc sống nàng vừa kịp tham dự chiến dịch tam đại binh đoàn, kinh lịch vô số gian khổ chiến đấu, sau khi trở thành Hồn tướng, thần trí chưa diệt, lại sống ở chiến trường chém giết vạn năm. Thêm nữa nàng thích xung phong phía trước, thân thể trải qua vô số chiến đấu tẩy luyện, nên trở nên hoàn mỹ.[Tựa truyện bắt đầu dịch từ 1/4/2013 đến ngày 29/9/2015 vẫn còn khoảng năm chục chương 585-636 chưa được dịch. Nhóm dịch thay đổi nhóm trưởng rất nhiều lần Luyện Khí tiểu tử, Tuệ Hiền, ykzforever rồi tới bạn ducbv, nhiều lần đứt quãng một thời gian dài. Truyện được chuyển từ nhóm Phàm Nhân Tông ra nhóm Bất Bại Chiến thần rồi nhóm Chiến Thần. Hy vọng với tựa truyện tiếp theo, nhóm Chiến Thần hoạt động sôi nổi hơn, rút ngắn thời gian hoàn thành hơn. ]
Điểm này, một trăm hai mươi danh Hồn tướng bên cạnh Thiên Huệ cũng giống như thế, bọn họ cũng trải qua vô số chiến đấu tẩy lễ, ý chí kiên định, tuy rằng có thể cảm thụ được khí thế đại trưởng lão ngập trời, nhưng mà ý chí qua quá trình lâu dài chiến đấu rèn luyện ra giúp bọn họ bảo trì chiến ý hung dữ độc địa.
Đại trưởng lão phí nhiều khí lực như thế, Hồn tướng làm ra có thể làm cho lão thỏa mãn chẳng có mấy cái. Khi lão nhìn thấy đối phương vậy mà lại có nhiều Hồn tướng ưu tú như vậy, trong nháy mắt đó, tâm tình bình tĩnh trong như gương của lão cũng xuất hiện một tia dao động.
Nếu như đại trưởng lão là một con sói thì hiện tại con mắt lão nhất định màu xanh mượt.
Ánh mắt Đại trưởng lão đảo qua A Tín, không một ly dừng lại gì, danh Hồn tướng thần tình dại ra này không khiến cho lão ta có bất cứ chú ý gì. Thương cảm cho A Tín, trực tiếp bị đại trưởng lão quy vào hàng ngũ pháo hôi.
Sự tồn tại của Đỗ Khắc, đại trưởng lão đã biết rồi, lão ta không giật mình, thậm chí còn mỉm cười với Đỗ Khắc, bộ dáng kia tựa như trông thấy lão bằng hữu. Trong lòng Đỗ Khắc âm thầm cảm khái, đại trưởng lão này quả nhiên không phải nhân vật bình thường a, lo gì thân là địch nhân, ngươi không thừa nhận cũng không được lão có phong phạm.
Ánh mắt Đại trưởng lão đảo qua đám người Cát Trạch, không có bất cứ dao động gì, bây giờ gia hỏa cấp bậc này ở trong mắt lão không khác gì với kiến hôi.
Đến tận khi ánh mắt lão ta đảo qua Đường Thiên, lão đột nhiên dừng lại, con ngươi bỗng co lại.
Đường Thiên chú ý tới ánh mắt đại trưởng lão, bỗng nhiên đưa tay phải lên nhẹ nhàng vẫy vẫy đại trưởng lão, giống như là đang chào hỏi người quen.
Tuy rằng Đường Thiên không toát ra khí tức nguy hiểm, nhưng mà đại trưởng lão vừa nhìn liền nhận ra ngay, đối phương chính là cái đứa âm thầm rình coi bọn họ kia. Nhưng khiến lão ta khiếp sợ là trạng thái Đường Thiên lúc này.
Không riêng gì đại trưởng lão khiếp sợ, ngay cả Đỗ Khắc cũng khiếp sợ, trên đời này luôn có thiên tài khiến người ta cảm thấy vô lực. Đại trưởng lão tựa như thái dương chói mắt, thôn phệ mọi thứ xung quanh, bên trong trăm trượng xung quanh lão ta là vùng cấm pháp tắc. Mà Đường Thiên lại tương phản, khí tức thân thể hắn hoàn mỹ dung hợp với không gian xung quanh. Sự tồn tại của hắn không có chút ảnh hưởng pháp tắc tuyến ở phụ cận, hắn tựa như không khí vậy.
Thân thể Đại trưởng lão tựa như biển rộng áp súc mà thành, là cực hạn Thực , thân thể Đường Thiên lại dập dờn hư ảo, nhìn không thấy bất cứ vết tích lực lượng dao động gì, hắn phát huy Hư đến cực hạn.
Hai cái khí chất hoàn toàn khác biết nhưng đều rất cường đại.
Ngay cả cường giả đã bước vào cảnh giới truyền thuyết như Đỗ Khắc cũng phải cảm khái, có thể nghĩ mà biết thực lực hai người.
Không ngờ lúc gặp mặt thiếu niên như thần lại ở tình cảnh như này. Đại trưởng lão bỗng nhiên cười tiêu sái, mang theo mấy phần hoài niệm: Năm xưa ta từ Thánh Điện nhìn thấy rất nhiều tin tức từ Thiên lộ, cảm giác Đường thiếu niên không phải bình thường, nhưng trăm triệu lần không ngờ được ngươi có thể phát triển đến cảnh giới như thế, trở thành địch nhân số một của Thánh Điện ta.
Đúng vậy, ta biết các ngươi nghĩ không ra! Nếu ta dễ dàng bị ngươi đoán được như thế, vậy còn làm thế nào đánh bại ngươi? Đường Thiên dào dạt đắc ý, nếu như phía sau cái mông của hắn có đuôi thì nhất định vểnh lên tận trời.
Vừa rồi còn vẻ mặt bội phục tán thán, lúc này biểu tình trên khuôn mặt Đỗ Khắc cứng đờ, hắn ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Đại trưởng lão vẫn vân đạm phong khinh phong phạm cao thủ, thế nhưng là Đường Thiên thì sao chứ? Bộ dạng xuẩn ngốc như vậy tức thì làm toàn bộ ý cảnh cao thủ phá hư sạch sẽ.
Vì sao khác biệt lớn như vậy...
Ánh mắt Đại trưởng lão chớp động, thành khẩn chân thành tha thiết nói: Đường thiếu niên quả nhiên tư thế oai hùng vô song, nếu như thiếu niên nguyện ý gia nhập vào Thánh Điện ta, ta nguyện nhường vị trí đại trưởng lão, phụng thiếu niên làm chủ.
Đường Thiên cười nhạt: Sau đó luyện ta thành Hồn tướng?
Đại trưởng lão than thở: Thiếu niên có thành kiến với ta sâu như thế, thực sự là đáng tiếc. Xem ra, hai người ngươi ta, tất có một người táng thân nơi đây.
Đường Thiên nhìn chằm chằm đại trưởng lão, một lát sau, bỗng nhiên nở ra nụ cười như ánh nắng, ngữ khí lãnh đạm lại kiên định như sắt thép: Không giết ngươi, thế nào xứng đáng với nghìn vạn oan hồn Thánh Châu đã chết đi?
Đại trưởng lão than thở: Chuyện thống khổ nhất trên đời không có gì hơn là người tán thưởng, lại lý niệm không gặp nhau, lại không thể không giết chết đối phương. Yên tâm, ngươi chết rồi ta sẽ luyện ngươi thành Hồn tướng, hộ pháp Thánh Điện, để ngươi nhìn thấy Thánh Điện ta muôn đời trường tồn!
Vẻ mặt Đường Thiên như nhìn kẻ ngu ngốc: Muôn đời trường tồn? Ai cho ngươi tự tin như thế? Hôm nay của Thánh Điện chó má của ngươi sẽ bị ta đánh thành mẩu vụn!
Ha ha! Đại trưởng lão cười dài: Chỉ dựa vào những người các ngươi? Ai cho ngươi tự tin?
Cũng phải. Ngoài dự đoán mọi người, Đường Thiên gật đầu: Dựa vào bằng này người chúng ta, muốn làm thịt các ngươi là rất không hiện thực.
Hắn bỗng nhiên gọi: A Tín!
A Tín mờ mịt quay mặt lại, hắn không biết rõ ràng rốt cuộc đã phát sinh cái gì, thần tình dại ra.
Đại trưởng lão thờ ơ lạnh nhạt, lão ta lườm A Tín một cái, ngay lập tức yên lòng. Cái đứa này rất phổ thông, không có chỗ đặc thù gì cả.
Ánh mắt mọi người soàn soạt rơi vào người A Tín, bọn họ không lý giải được, thời điểm này đại nhân gọi A Tín làm gì? A Tín này cũng thực sự thấy kỳ quái, người khác đi ra lốc xoáy đều như đổi thành người khác, thực lực tăng vọt, A Tín cũng đổi thành người khác, nhưng sự cơ trí sức lực trước đây tiêu thất, biến thành bộ dạng ngây ngốc hiện tại này...
A Tín ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Chỉ có Tiểu Nhiên nhìn ra một chút manh mối, nàng tựa hồ nhìn thấy trong mắt A Tín có thứ gì đó chớp động óng ánh quang mang. Không biết vì cái gì, tâm Tiểu Nhiên bị nắm lấy.
Gọi mọi người ra đi. Đường Thiên lớn tiếng hô, thần tình hắn mơ hồ có chút kích động.
Gọi mọi người ra đi...
Mũi A Tín bỗng nhiên có chút chua xót, hắn hành lễ, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng tuân mệnh: Vâng!
Ra đi, các ngươi!
Bất Tử kiếm trong tay, cắm phập xuống mặt đất, như là có thứ gì đó kích động trong cơ thể hắn, âm thanh khàn khàn hắn rống giận: Ra đi! Nam Thập Tự binh đoàn!
Màu đen nước biển từ thân kiếm chảy ra, lan tràn dọc theo mặt đất, Bất Tử kiếm bình cái hóa thành một đoàn vụ khí, tràn ngập mặt biển.
Rầm rầm, rầm rầm.
Giống như xiềng xích kéo trên mặt đất, tiếng bước chân chỉnh tề lẫn âm thanh thiết giáp xiết vào nhau, tụ tập thành một cơn lũ.
Một đội thiết vệ màu đen chỉnh tề, đạp trên mặt biển bình tĩnh, giống như từ địa ngục đi ra. Mỗi một vị sĩ binh thần tình lạnh lẽo, nhìn không chớp mắt, trong đội ngũ không có bất cứ tạp âm gì khác. Binh sĩ cuồn cuộn không ngừng từ trong vụ khí đi ra, tựa như vô cùng vô tận. Thần tình bọn họ bình tĩnh, nhưng mà sát ý quanh thân giống như thực chất, hắc vụ lượn lờ quanh thân bọn họ. Thân thể bọn họ chớp động màu đen sáng bóng nhiếp tâm hồn người ta.
Đại tướng cầm đầu, thân thể khôi ngô hùng tráng, hắn nhấc một cây chiến kỳ thật vô cùng lớn, cán cờ còn thô to hơn thân thể hắn, mặt cờ màu đen như màn đêm thâm trầm, ấn ký Nam Thập Tự lóng lánh tựa như ngôi sao.
Chiến kỳ trầm trọng trùng điệp nện vào bùn đất, mặt đất chấn động, bùn đất vẩy ra, Nam Thập Tự màu đen lay động trong gió.
Phía sau hắn, chiến trận đen ngòm sâm nghiêm vô thanh.
Thanh âm thô kệch tang thương, tựa như từ một vạn năm trước xuyên thời gian mà tới, quanh quẩn trong thiên địa.
Nam Thập Tự binh đoàn, Ngủ Yên hải, binh hồn chưa chết, đến đây báo cáo!
/936
|