Dù sao theo hắn biết, mỗi lần hắn muốn ra vào Đạo Giới, thì nó sẽ phải tốn rất nhiều năng lượng.
Không phải là không có tốn hao gì khi sử dụng đâu, bởi vậy không thể vừa vào nửa giờ một giờ lại chui ra được.
Như thế rất không đáng cùng rất lãng phí, trong khi Đạo Giới hồi phục năng lượng cũng không dễ, hắn hiện tại cũng chưa biết có cách nào gia tăng tốc độ hồi phục năng lượng của nó không.
Có cơ hội hắn phải thử một chút, nếu không cứ chờ nó tự động hấp thu năng lượng ngoại giới để hồi phục.
Thì sau này hạn chế hắn phát triển sẽ rất lớn, nhất là hắn còn phải chuẩn bị một ít hạt giống thảo dược mới được.
Phương Thần còn muốn thử một ít rau củ bình thường, đem vào Đạo Giới trồng xem như thế nào.
Không biết khi trồng ra thì khác gì với rau củ bên ngoài hay không, đến lúc đó khi vào trong hắn có thể lập tức trồng trọt thử xem.
Trời về ban đêm đêm, Phương Thần chuẩn bị đi ngủ, lúc hắn nằm xuống quả nhiên cảm giác được có gì đó quét qua phòng hắn.
Chỉ tạo nên gợn sóng rất nhỏ thôi, nhưng vẫn bị cảm giác nhạy cảm của hắn phát hiện, và gợn sóng này có hơi thở quen thuộc của gia gia.
Phương Thần bất đắc dĩ cười khổ, “ ngài không thể cho ta chút riêng tư được a, thật là...” hắn lẩm bẩm một câu đến bản thân còn không nghe được, sau đó thì yên tâm nằm xuống ngủ.
Hắn biết gia gia đây là bảo vệ mình, mặc dù thời gian này không có thích khách ghé thăm, nhưng cũng không bài trừ đối phương muốn làm cho bọn họ mất cảnh giác.
Cho nên Phương Thần ngoại trừ cười khổ ra, thì hắn cũng không khó chịu, dù sao liên quan đến tính mạng của bản thân, hắn cũng rất coi trọng.
. . .
Một đêm rất nhanh trôi qua, khi Phương Thần thức dậy, thì hắn cảm thấy kỳ quái, giống như đêm hôm qua có vẻ như gia gia chỉ quan sát hắn hai lần, và khoảng cách giữa hai lần cũng khá lâu.
Phương Thần mặc dù ngủ, nhưng cảm giác vẫn cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần gió thổi cỏ lay là hắn lập tức tỉnh ngay, đây là thứ mà hắn tập được trong mấy năm bị thích khách thường xuyên ghé thăm.
Số lần lại bắt đầu giảm xuống rồi, có lẽ qua một tuần nửa tháng nữa chắc chỉ một đêm một lần thôi, khi đó thì không gian hoạt động của hắn sẽ được kéo dài rất nhiều.
“ có lẽ nên chuẩn bị một ít hạt giống sẵng sàng được rồi, trước có thể tạm thu vào không gian sau đó tìm cơ hội trồng trọt xem thế nào, hi vọng những gì ta suy đoán là đúng a!”
Phương Thần lẩm bẩm một mình, hắn hiện tại có thể tìm chút hạt giống, gia gia đã bắt đầu giảm bớt giám thị hắn rồi.
“ nhưng làm cách nào để không có người nghi ngờ đây? Hạt giống rau củ bình thường thì còn có thể qua loa cho xong, nếu hạt giống dược thảo thì không chắc rồi...nên làm thế nào bây giờ?..ai..gánh nặng đường xa a!”
Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ, nếu chỉ cần hạt giống cây trái bình thường, thì hoàn toàn không sao cả.
Chỉ cần hắn bảo muốn trong sân trồng một ít cho vui thì cũng chả ai quan tâm làm gì, bởi vì những hạt giống này không đáng giá.
Nhưng hạt giống dược thảo thì khác, cho dù là thảo dược bình thường giá cả cũng không ít đâu, bởi vì trồng thảo dược cần thời gian rất dài.
Mà để có hạt giống của nó cũng phải chờ cây mẹ trưởng thành mới có thể thu hoạch được, cho nên hạt giống thảo dược khó thu hoạch hơn hạt giống bình thường gấp trăm lần.
Đây còn chưa tính là linh dược nữa, thảo dược mặc dù vẫn có chút quý trọng, nhưng nó vẫn chưa nhập giai đâu.
Chỉ có nhập giai thì mới dược gọi là linh dược, mà linh dược thì lại phân ra cửu giai, từ nhất giai cho đến cửu giai.
Trong một cuốn cổ tịch Phương Thần còn thấy một tin tức, đó là bên trên cửu giai linh thảo còn có càng cao.
Nhưng bên trong không nhắc tới là gì, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm duyệt tiểu thuyết trên mạng, thì bên trên có lẽ là tiên thảo cùng thần thảo rồi.
Dù sao theo cấp bậc cảnh giới mà hắn biết thì quả thật có thần cấp cảnh giới a, như vậy ứng đối với nó cũng có thần thảo chứ.
Đối với Phương Gia thì gia cả của hạt giống thảo dược không đáng là gì, cho dù mua số lượng lớn cũng không thành vấn đề, nhưng đối với người khác số tiền vẫn rất cao.
Mà gia gia của hắn rất không thích phí phạm, nếu hắn muốn một ít hạt giống trồng chơi, tám chín phần là gia gia không cho phép.
Bởi vậy hắn phải nghĩ một cách cẩn thận mới được, hoặc có lẽ trước tiên chỉ trồng thử một chút rau củ cây trái bình thường thôi.
Thử nghiệm nó như thế nào, sau đó mới tìm cơ hội trồng thảo dược, nếu trong không gian Đạo Giới trồng ra rau quả tốt hơn bên ngoài.
Thì sau đó hắn có thể đem ra ngoài bán, kiếm được tiền của bản thân, thì lúc đó gia gia cũng không cản hắn được.
Dù sao hiện tại hắn mang tiếng là tiểu thiếu gia của Phương gia, nhưng thật chất trong tay hắn chả có đồng nào cả, nghèo leng keng luôn.
Và nếu không có sự cho phép của gia gia, thì hắn cũng không được vận dụng một đồng trong phủ, bởi vậy cái này cũng là một trong mấy điều hạn chế hắn trong thời gian tới.
Mà rau củ trồng được có bán đi nữa cũng phải tìm được người mua a, mà hắn lại không tiện ra mặt, lỡ may có người hỏi hắn lấy đâu ra đống rau quả đó thì hắn trả lời thế nào.
Làm cho Phương Thần có cảm giác như bản thân hắn là cái giả thiếu gia, người khác làm thiếu gia tiền tài sài không hết, nào phải sợ trước sợ sau như hắn đâu.
Không phải là không có tốn hao gì khi sử dụng đâu, bởi vậy không thể vừa vào nửa giờ một giờ lại chui ra được.
Như thế rất không đáng cùng rất lãng phí, trong khi Đạo Giới hồi phục năng lượng cũng không dễ, hắn hiện tại cũng chưa biết có cách nào gia tăng tốc độ hồi phục năng lượng của nó không.
Có cơ hội hắn phải thử một chút, nếu không cứ chờ nó tự động hấp thu năng lượng ngoại giới để hồi phục.
Thì sau này hạn chế hắn phát triển sẽ rất lớn, nhất là hắn còn phải chuẩn bị một ít hạt giống thảo dược mới được.
Phương Thần còn muốn thử một ít rau củ bình thường, đem vào Đạo Giới trồng xem như thế nào.
Không biết khi trồng ra thì khác gì với rau củ bên ngoài hay không, đến lúc đó khi vào trong hắn có thể lập tức trồng trọt thử xem.
Trời về ban đêm đêm, Phương Thần chuẩn bị đi ngủ, lúc hắn nằm xuống quả nhiên cảm giác được có gì đó quét qua phòng hắn.
Chỉ tạo nên gợn sóng rất nhỏ thôi, nhưng vẫn bị cảm giác nhạy cảm của hắn phát hiện, và gợn sóng này có hơi thở quen thuộc của gia gia.
Phương Thần bất đắc dĩ cười khổ, “ ngài không thể cho ta chút riêng tư được a, thật là...” hắn lẩm bẩm một câu đến bản thân còn không nghe được, sau đó thì yên tâm nằm xuống ngủ.
Hắn biết gia gia đây là bảo vệ mình, mặc dù thời gian này không có thích khách ghé thăm, nhưng cũng không bài trừ đối phương muốn làm cho bọn họ mất cảnh giác.
Cho nên Phương Thần ngoại trừ cười khổ ra, thì hắn cũng không khó chịu, dù sao liên quan đến tính mạng của bản thân, hắn cũng rất coi trọng.
. . .
Một đêm rất nhanh trôi qua, khi Phương Thần thức dậy, thì hắn cảm thấy kỳ quái, giống như đêm hôm qua có vẻ như gia gia chỉ quan sát hắn hai lần, và khoảng cách giữa hai lần cũng khá lâu.
Phương Thần mặc dù ngủ, nhưng cảm giác vẫn cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần gió thổi cỏ lay là hắn lập tức tỉnh ngay, đây là thứ mà hắn tập được trong mấy năm bị thích khách thường xuyên ghé thăm.
Số lần lại bắt đầu giảm xuống rồi, có lẽ qua một tuần nửa tháng nữa chắc chỉ một đêm một lần thôi, khi đó thì không gian hoạt động của hắn sẽ được kéo dài rất nhiều.
“ có lẽ nên chuẩn bị một ít hạt giống sẵng sàng được rồi, trước có thể tạm thu vào không gian sau đó tìm cơ hội trồng trọt xem thế nào, hi vọng những gì ta suy đoán là đúng a!”
Phương Thần lẩm bẩm một mình, hắn hiện tại có thể tìm chút hạt giống, gia gia đã bắt đầu giảm bớt giám thị hắn rồi.
“ nhưng làm cách nào để không có người nghi ngờ đây? Hạt giống rau củ bình thường thì còn có thể qua loa cho xong, nếu hạt giống dược thảo thì không chắc rồi...nên làm thế nào bây giờ?..ai..gánh nặng đường xa a!”
Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ, nếu chỉ cần hạt giống cây trái bình thường, thì hoàn toàn không sao cả.
Chỉ cần hắn bảo muốn trong sân trồng một ít cho vui thì cũng chả ai quan tâm làm gì, bởi vì những hạt giống này không đáng giá.
Nhưng hạt giống dược thảo thì khác, cho dù là thảo dược bình thường giá cả cũng không ít đâu, bởi vì trồng thảo dược cần thời gian rất dài.
Mà để có hạt giống của nó cũng phải chờ cây mẹ trưởng thành mới có thể thu hoạch được, cho nên hạt giống thảo dược khó thu hoạch hơn hạt giống bình thường gấp trăm lần.
Đây còn chưa tính là linh dược nữa, thảo dược mặc dù vẫn có chút quý trọng, nhưng nó vẫn chưa nhập giai đâu.
Chỉ có nhập giai thì mới dược gọi là linh dược, mà linh dược thì lại phân ra cửu giai, từ nhất giai cho đến cửu giai.
Trong một cuốn cổ tịch Phương Thần còn thấy một tin tức, đó là bên trên cửu giai linh thảo còn có càng cao.
Nhưng bên trong không nhắc tới là gì, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm duyệt tiểu thuyết trên mạng, thì bên trên có lẽ là tiên thảo cùng thần thảo rồi.
Dù sao theo cấp bậc cảnh giới mà hắn biết thì quả thật có thần cấp cảnh giới a, như vậy ứng đối với nó cũng có thần thảo chứ.
Đối với Phương Gia thì gia cả của hạt giống thảo dược không đáng là gì, cho dù mua số lượng lớn cũng không thành vấn đề, nhưng đối với người khác số tiền vẫn rất cao.
Mà gia gia của hắn rất không thích phí phạm, nếu hắn muốn một ít hạt giống trồng chơi, tám chín phần là gia gia không cho phép.
Bởi vậy hắn phải nghĩ một cách cẩn thận mới được, hoặc có lẽ trước tiên chỉ trồng thử một chút rau củ cây trái bình thường thôi.
Thử nghiệm nó như thế nào, sau đó mới tìm cơ hội trồng thảo dược, nếu trong không gian Đạo Giới trồng ra rau quả tốt hơn bên ngoài.
Thì sau đó hắn có thể đem ra ngoài bán, kiếm được tiền của bản thân, thì lúc đó gia gia cũng không cản hắn được.
Dù sao hiện tại hắn mang tiếng là tiểu thiếu gia của Phương gia, nhưng thật chất trong tay hắn chả có đồng nào cả, nghèo leng keng luôn.
Và nếu không có sự cho phép của gia gia, thì hắn cũng không được vận dụng một đồng trong phủ, bởi vậy cái này cũng là một trong mấy điều hạn chế hắn trong thời gian tới.
Mà rau củ trồng được có bán đi nữa cũng phải tìm được người mua a, mà hắn lại không tiện ra mặt, lỡ may có người hỏi hắn lấy đâu ra đống rau quả đó thì hắn trả lời thế nào.
Làm cho Phương Thần có cảm giác như bản thân hắn là cái giả thiếu gia, người khác làm thiếu gia tiền tài sài không hết, nào phải sợ trước sợ sau như hắn đâu.
/64
|