Hắn có cảm giác, khi rau củ mà hắn trồng trong Đạo Giới, vị đạo của nó sẽ ngon hơn trồng bên ngoài rất nhiều, nếu không thì cũng không cần phải mở ra một khu đất trồng bên trong làm gì.
Thẳng thắng trồng bên ngoài có rộng hơn không, bên trong vừa hạn chế diện tích, vừa còn phải tốn ngoài định mức năng lượng của Đạo Giới nữa.
Hơn nữa bên trong chỉ Phương Thần có thể vào, như vậy một mình hắn làm hết mọi việc, sau này Phương Thần có thể rất dài một đoạn thời gian làm nông dân rồi.
Đúng không sai, duy trì rau củ phát triển cần phải tốn thêm năng lượng của Đạo Giới, cho nên Phương Thần mới dám chắc rau củ trồng bên trong hơn xa bên ngoài.
Và đây chính là thứ mà hắn có lòng tin giữ lại khách hàng, đây chính là kế hoạch kiếm tiền đầu tiên của Phương Thần, hắn muốn tìm cơ hội nào đó thuyết phục gia gia làm một nồi lẩu ăn thử.
Phải có nếm thử hiện thực, thì Phương Thần mới có lòng tin thuyết phục gia gia đầu tư, hơn nữa hắn cũng không dám bản thân quản lý, chỉ có thể giao lại cho gia gia tìm người kinh doanh thôi.
Chủ yếu là hắn muốn chia phần a, như vậy thì chỉ cần vài tháng là hắn có vốn để làm những gì hắn muốn rồi, nhưng mà cũng phải tìm cách nào đó.
Để cho những rau củ trong Đạo Giới không bị người nghi ngờ mới được, có lẽ hắn cần phải có một nơi ở riêng rồi, mà nơi ở riêng thì việc phòng vệ là một vấn đề đau đầu.
Hắn dám tin chắc chỉ cần mình đưa ra vấn đề ở riêng là gia gia bác bỏ ngay, nếu hắn không thể đảm bảo khi ra ở riêng có thể đủ sức bảo vệ an toàn cho bản thân, thì đừng hòng có cơ hội bước ra ngoài.
Có lẽ thử xin phép gia gia cho Hạ quản gia cùng đi với hắn có lẽ được, dù sao Hạ quản gia ở Kinh Thành cũng có tiếng tăm rất lớn, nhất là trong quân đội cũng thế.
Nếu lão không cứ khăn khăn một mực muốn hầu hạ gia gia Phương Thần, thì hiện tại lão cũng có thể giữ một chức đại tướng quân chứ chẵng đùa.
Chiến công lão dư thừa, chiến lực cũng mạnh hơn ngũ đại tướng quân hiện tại rất nhiều, dư sức đảm nhiệm chức vị như vậy.
“ việc này cần phải suy nghĩ kỹ càng hơn mới được, có lẽ đợi thêm thời gian nữa đi, trước đó cần phải thăm dò rõ ràng công năng của Đạo Giới mới được”: Phương Thần suy tư lẩm bẩm trong lòng.
Ban đầu hắn vẫn chưa cần phải dùng rau củ của Đạo Giới để bán, mà vẫn dùng rau củ bình thường là được, dù sao trong thời gian ngắn không ai có thể đạo được món lẩu của hắn.
Bọn họ cần thời gian nhất định mới được, trong thời gian đó thì hắn có thể được chia một số tiền, như vậy thì hắn có thể mua lại một trang trại hoặc sơn trang che mắt người ngoài.
Bên ngoài hắn vẫn sẽ mở ra một đại khu đất trống trồng trọt, nhưng hàng cung cấp cho gia gia có lẽ là xuất từ Đạo Giới rồi.
Kiếp trước hắn không phải đầu bếp gì, nhưng đi ăn lẩu cũng không dưới trăm tám mươi lần, chưa ăn qua heo cũng gặp heo chạy a.
Cho nên chỉ cần có đầu bếp nghe theo hắn chỉ dẫn, sau đó chế biến tới khi nào hắn cảm thấy tiếp cận món lẩu kiếp trước là được.
Không cần phải bản thân hắn khổ tâm làm gì, bởi vậy có quyền có thế là muốn làm gì thì làm a, sau đó giao tất cả cho gia gia, ngồi trong nhà chờ chia tiền là được.
. . .
Trải qua bốn năm dài, Đạo Giới vẫn liên tục hấp thu năng lượng từ ngoại giới bổ xung, cho nên diện tích bên trong cũng mở rộng mỗi ngày.
Hiện tại khu đất có thể trồng trọt đã có bốn mẫu, ao nước cũng đã lớn đúng nghĩa là một cái ao rồi, không còn là một cái vũng nhỏ xíu như bốn năm trước nữa.
Có bốn mẫu đất thì Phương Thần có thể trồng nhiều thứ hơn, hắn dự tính mỗi một mẫu trồng một loại rau quả, ba loại rau một loại trái cây, như thế thì rau ăn lẩu có, món tráng miệng cũng có nốt.
Cứ thế một ngày lại trôi qua, Phương Thần cả ngày vẫn cứ đang suy tư kế hoạch kiếm tiền, trải qua bốn năm tìm tòi, hắn cũng tìm được nguồn năng lượng có thể cấp tốc bổ xung cho Đạo Giới.
Đó là Tinh Thạch, đây là một loại đá năng lượng, chúng trải qua thời gian dài tiếp xúc với năng lượng đất trời, sau đó xảy ra chút biến hóa, làm cho chúng có thể chủ động hấp thu tồn trữ năng lượng.
Sau đó trải qua thời gian dài hấp thu, năng lượng bên trong càng lúc càng nhiều, sau đó thì sẽ trở thành Tinh Thạch, Tinh Thạch cũng chia làm mấy cấp bậc.
Tinh Thạch sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp cùng siêu cấp Tinh Thạch, mỗi cấp bậc năng lượng chênh lệch nhau là gấp mười, giá cả cũng gấp mười gia tăng.
Nhưng mỏ Tinh Thạch cực ít bị phát hiện, nhất là trải qua rất nhiều năm thay đổi, những mỏ Tinh Thạch ở trong lãnh thổ của nhân loại bị khai thác gần hết.
Hiện tại chỉ còn mỏ Tinh Thạch ở những nơi yêu thú sinh hoạt thôi, bởi vậy Tinh Thạch trong đế quốc là một loại tài nguyên quý giá.
Có tiền cũng chưa chắc mua được, dù sao nó cũng đều nằm trong tay của các thế lực lớn, bọn họ chỉ dùng Tinh Thạch để cho cao tầng tu luyện.
Đúng, chính là tu luyện, Tinh Thạch bên trong ẩn dấu năng lượng phong phú, nhất là cực kỳ ôn hòa, cho nên có thể trực tiếp hấp thu tu luyện.
Còn nếu hấp thu từ ngoại giới, thì phải trải qua công pháp tinh luyện mới được, đây chính là khác biệt, bởi vậy nắm giữ Tinh Thạch tu luyện sẽ mau hơn rất nhiều.
Thẳng thắng trồng bên ngoài có rộng hơn không, bên trong vừa hạn chế diện tích, vừa còn phải tốn ngoài định mức năng lượng của Đạo Giới nữa.
Hơn nữa bên trong chỉ Phương Thần có thể vào, như vậy một mình hắn làm hết mọi việc, sau này Phương Thần có thể rất dài một đoạn thời gian làm nông dân rồi.
Đúng không sai, duy trì rau củ phát triển cần phải tốn thêm năng lượng của Đạo Giới, cho nên Phương Thần mới dám chắc rau củ trồng bên trong hơn xa bên ngoài.
Và đây chính là thứ mà hắn có lòng tin giữ lại khách hàng, đây chính là kế hoạch kiếm tiền đầu tiên của Phương Thần, hắn muốn tìm cơ hội nào đó thuyết phục gia gia làm một nồi lẩu ăn thử.
Phải có nếm thử hiện thực, thì Phương Thần mới có lòng tin thuyết phục gia gia đầu tư, hơn nữa hắn cũng không dám bản thân quản lý, chỉ có thể giao lại cho gia gia tìm người kinh doanh thôi.
Chủ yếu là hắn muốn chia phần a, như vậy thì chỉ cần vài tháng là hắn có vốn để làm những gì hắn muốn rồi, nhưng mà cũng phải tìm cách nào đó.
Để cho những rau củ trong Đạo Giới không bị người nghi ngờ mới được, có lẽ hắn cần phải có một nơi ở riêng rồi, mà nơi ở riêng thì việc phòng vệ là một vấn đề đau đầu.
Hắn dám tin chắc chỉ cần mình đưa ra vấn đề ở riêng là gia gia bác bỏ ngay, nếu hắn không thể đảm bảo khi ra ở riêng có thể đủ sức bảo vệ an toàn cho bản thân, thì đừng hòng có cơ hội bước ra ngoài.
Có lẽ thử xin phép gia gia cho Hạ quản gia cùng đi với hắn có lẽ được, dù sao Hạ quản gia ở Kinh Thành cũng có tiếng tăm rất lớn, nhất là trong quân đội cũng thế.
Nếu lão không cứ khăn khăn một mực muốn hầu hạ gia gia Phương Thần, thì hiện tại lão cũng có thể giữ một chức đại tướng quân chứ chẵng đùa.
Chiến công lão dư thừa, chiến lực cũng mạnh hơn ngũ đại tướng quân hiện tại rất nhiều, dư sức đảm nhiệm chức vị như vậy.
“ việc này cần phải suy nghĩ kỹ càng hơn mới được, có lẽ đợi thêm thời gian nữa đi, trước đó cần phải thăm dò rõ ràng công năng của Đạo Giới mới được”: Phương Thần suy tư lẩm bẩm trong lòng.
Ban đầu hắn vẫn chưa cần phải dùng rau củ của Đạo Giới để bán, mà vẫn dùng rau củ bình thường là được, dù sao trong thời gian ngắn không ai có thể đạo được món lẩu của hắn.
Bọn họ cần thời gian nhất định mới được, trong thời gian đó thì hắn có thể được chia một số tiền, như vậy thì hắn có thể mua lại một trang trại hoặc sơn trang che mắt người ngoài.
Bên ngoài hắn vẫn sẽ mở ra một đại khu đất trống trồng trọt, nhưng hàng cung cấp cho gia gia có lẽ là xuất từ Đạo Giới rồi.
Kiếp trước hắn không phải đầu bếp gì, nhưng đi ăn lẩu cũng không dưới trăm tám mươi lần, chưa ăn qua heo cũng gặp heo chạy a.
Cho nên chỉ cần có đầu bếp nghe theo hắn chỉ dẫn, sau đó chế biến tới khi nào hắn cảm thấy tiếp cận món lẩu kiếp trước là được.
Không cần phải bản thân hắn khổ tâm làm gì, bởi vậy có quyền có thế là muốn làm gì thì làm a, sau đó giao tất cả cho gia gia, ngồi trong nhà chờ chia tiền là được.
. . .
Trải qua bốn năm dài, Đạo Giới vẫn liên tục hấp thu năng lượng từ ngoại giới bổ xung, cho nên diện tích bên trong cũng mở rộng mỗi ngày.
Hiện tại khu đất có thể trồng trọt đã có bốn mẫu, ao nước cũng đã lớn đúng nghĩa là một cái ao rồi, không còn là một cái vũng nhỏ xíu như bốn năm trước nữa.
Có bốn mẫu đất thì Phương Thần có thể trồng nhiều thứ hơn, hắn dự tính mỗi một mẫu trồng một loại rau quả, ba loại rau một loại trái cây, như thế thì rau ăn lẩu có, món tráng miệng cũng có nốt.
Cứ thế một ngày lại trôi qua, Phương Thần cả ngày vẫn cứ đang suy tư kế hoạch kiếm tiền, trải qua bốn năm tìm tòi, hắn cũng tìm được nguồn năng lượng có thể cấp tốc bổ xung cho Đạo Giới.
Đó là Tinh Thạch, đây là một loại đá năng lượng, chúng trải qua thời gian dài tiếp xúc với năng lượng đất trời, sau đó xảy ra chút biến hóa, làm cho chúng có thể chủ động hấp thu tồn trữ năng lượng.
Sau đó trải qua thời gian dài hấp thu, năng lượng bên trong càng lúc càng nhiều, sau đó thì sẽ trở thành Tinh Thạch, Tinh Thạch cũng chia làm mấy cấp bậc.
Tinh Thạch sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp cùng siêu cấp Tinh Thạch, mỗi cấp bậc năng lượng chênh lệch nhau là gấp mười, giá cả cũng gấp mười gia tăng.
Nhưng mỏ Tinh Thạch cực ít bị phát hiện, nhất là trải qua rất nhiều năm thay đổi, những mỏ Tinh Thạch ở trong lãnh thổ của nhân loại bị khai thác gần hết.
Hiện tại chỉ còn mỏ Tinh Thạch ở những nơi yêu thú sinh hoạt thôi, bởi vậy Tinh Thạch trong đế quốc là một loại tài nguyên quý giá.
Có tiền cũng chưa chắc mua được, dù sao nó cũng đều nằm trong tay của các thế lực lớn, bọn họ chỉ dùng Tinh Thạch để cho cao tầng tu luyện.
Đúng, chính là tu luyện, Tinh Thạch bên trong ẩn dấu năng lượng phong phú, nhất là cực kỳ ôn hòa, cho nên có thể trực tiếp hấp thu tu luyện.
Còn nếu hấp thu từ ngoại giới, thì phải trải qua công pháp tinh luyện mới được, đây chính là khác biệt, bởi vậy nắm giữ Tinh Thạch tu luyện sẽ mau hơn rất nhiều.
/64
|