Đảo Bắc Cực Tinh cách quần đảo Fox trong Bắc Thái Bình Dương không xa, thuộc lãnh hải Mỹ, nhiều năm qua vẫn là sở hữu tư nhân, mà vì đảo gần mạch nước ngầm rất mạnh, nên ít thuyền tiếp cận, cũng không ai biết trên đảo có người ở.
Một đảo độc lập như vậy cũng là nơi trọng yếu của “Bắc Đẩu Thất Tinh”, ở một mảnh núi rừng trùng điệp, cả tòa kiến trúc tiên tiến đều ẩn sâu trong sơn động, bề ngoài hoàn toàn không thấy phòng ốc, giống như một căn cứ ẩn hình, chỉ có người đã quen thuộc hoàn cảnh mới biết cửa ra vào ở nơi nào.
Đông Tâm Ngữ phát hiện đảo Bắc Cực Tinh xa hơn so với dự tính của nàng, thời gian bay chừng hơn mười hai giờ, bất quá nàng cũng không thấy mỏi mệt, dọc theo đường đi nàng biết được nhiều về tài lực và thế lực của tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh, chẳng những xuất nhập cảnh có thể lấy thân phận khách quý ra vào, ngay cả máy bay xa hoa đều là sở hữu của họ, các phục vụ viên trên máy bay đều đa lễ ít lời, chiêu đãi thân thiết, tùy thời cung ứng mỹ thực nóng hổi, thoạt nhìn một chút cũng không kém với chuyên cơ của tổng thống.
Nàng xem không nghỉ mắt, Đoàn Duẫn Phi giới thiệu càng hăng say, cách nói năng của hắn hài hước khôi hài, động tác tay nhiều mà xinh đẹp, cùng hắn nói chuyện phiếm phi thường khoái trá, chẳng qua Diêm Quýnh đem nàng kéo tại bên người, không cho Đoàn Duẫn Phi tới gần nàng, chọc Đoàn Duẫn Phi trợn trừng mắt.
Ở quần đảo Fox chuyển sang đi trực thăng do Đoàn Duẫn Phi điều khiển, lại bay bốn mươi phút, rốt cục đến đảo Bắc Cực Tinh, sau khi chậm rãi hạ cánh, hình ảnh xinh đẹp của đảo Bắc Cực Tinh nhảy vào mắt, nàng không khỏi quay đầu nói nhỏ với Diêm Quýnh: “Anh ở một nơi sao đẹp đến vậy!”
Diêm Quýnh nhún nhún vai, đảo Bắc Cực Tinh với hắn mà nói một chút cũng không đẹp, từ nhỏ ngay tại đây nhận các loại huấn luyện ma quỷ, với hắn mà nói, nơi này quả thực tựa địa ngục.
Không lâu sau khi trực thăng dừng hẳn ở sân bay, toàn bộ bình đài đột nhiên hạ xuống, thẳng đến trước mặt nàng, sau đó, trước mắt nàng xuất hiện một căn cứ rộng kinh người, bên trong còn đỗ mấy trực thăng trang bị võ trang, thuỷ phi cơ, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều nhân viên bảo dưỡng đồng phục trắng bận rộn công tác, quả thực khiến nàng trợn mắt há mồm.
Đây…… Chính là sào huyệt của Bắc Đẩu Thất Tinh? Nơi này đến tột cùng là ai làm chủ?
“Đi thôi! Thiên Xu đang chờ!” Đoàn Duẫn Phi đi đầu tới một cái cửa tự động.
Nàng nơm nớp lo sợ theo bên Diêm Quýnh ra khỏi máy bay, đi dọc theo thông đạo màu trắng như mê cung, vào một gian phòng có rất nhiều dụng cụ đại hình kì lạ.
Ngoài dự kiến của nàng, chờ nàng không chỉ có “Thiên Xu”, còn có ba nam nhân khác sớm ngồi chờ trên ghế sô pha.
“Các ngươi rốt cục đến.” Một người trong đó đứng lên, đi về phía họ.
Hắn mặc áo sơmi bằng vải điều, thắt caravat cẩn thận tỉ mỉ, Đông Tâm Ngữ phát giác người này bên ngoài tuấn nhã thanh dật, khí chất trầm ổn cơ trí, mắt đeo kính, xem ra tuy sạch sẽ nhã nhặn, lại rất có uy nghiêm, có một cỗ khí chất quý tộc khó nén.
“Đông Tâm Ngữ tiểu thư, xin chào, tôi là Thiên Quyền.” Gia Cát Tung Hoành gật gật đầu với nàng, ánh mắt sắc bén có ý tứ hàm xúc.
“Xin chào……” Nàng bất an nuốt nuốt nước miếng.
“Thiên Toàn, ngươi thiếu chút nữa chọc giận Thiên Xu” Gia Cát Tung Hoành nhìn Diêm Quýnh, hơi chỉ trích.
Diêm Quýnh lạnh lùng không nói một câu.
“Nàng chính là nữ nhân đem người đùa giỡn quay quay?” Trên sô pha truyền đến một thanh âm dày đầy sức hút.
Đông Tâm Ngữ quay đầu vừa thấy, lập tức mắt mở to, bị dung nhan tuyệt mỹ của hắn làm chấn động một chút.
Trên đời này lại có nam nhân tuấn mỹ như vậy! Nàng trong lòng sợ hãi than.
Ngũ quan tinh điêu tế mài, hình dáng thâm thúy mê người, khung xương thon dài cân xứng hơn nữa mái tóc dài thẳng mà xinh đẹp, nếu không nghe thấy thanh âm hắn từ trước, nàng nhất định sẽ tưởng đó là một mỹ nữ ngoại quốc cao gầy!
“Thiên Ki” Địch Kiếm Hoài đồng thời đánh giá nàng, soi mói hừ hừ. Bộ dạng không được tốt lắm thôi!
“Thật không nghĩ tới ngươi cũng sẽ động tình.” Nam nhân cường tráng ngồi cạnh Địch Kiếm Hoài thản nhiên cười.
Hắn là “Ngọc Hành” Thạch Dật, người Mỹ gốc Hàn, bộ dạng cao lớn dũng mãnh, gương mặt dương cương nam tính khí phách, một đôi mày rậm phía trên đôi mắt hẹp dài một mí, đúng là tiêu chuẩn hình tượng nam tử Hàn Quốc.
“Các ngươi thật sự nên xem thử nàng là cô gái bảo bối tới mức nào với hắn, chậc, rất không giống hắn.” Đoàn Duẫn Phi châm biếm nói.
Khẩu khí hắn chọc Diêm Quýnh không thoải mái, tiến lên đẩy vai hắn, lạnh lùng thốt: “Thế nào mới giống ta, khỉ lông vàng ngươi biết sao?”
“Ngươi động thủ động cước làm gì? Muốn đánh nhau à?” Đoàn Duẫn Phi sắc mặt trầm xuống, lòng đầy bão táp trừng mắt nhìn Diêm Quýnh.
“Đủ rồi! Các ngươi sao lại thế này? Ầm ỹ mười năm còn chưa chán sao?” Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành ngăn bọn họ lại, trách cứ.
Vọng Nguyệt Tinh Dã lúc ngồi trên má bay cực kì trầm mặc, vừa vào cửa vẫn là không mở miệng nói nửa câu, ngồi xuống góc sô pha, thần sắc đờ đẫn.
So với những người khác, hắn có vẻ im lặng hơn, tóc ngắn hỗn độn, gương mặt tái nhợt tuấn tú, cự nhân ngàn dặm biểu tình, cùng áo trắng đơn giản và quần bò, hỗn hợp thành một cỗ mang chút tang thương suy sút, hắn nguyên quán Nhật Bản nhưng không có phấn vị ý vị như các thanh thiếu niên Nhật, ngược lại, hắn xem ra trưởng thành sớm âm trầm, khó có thể thân cận.
Thiên Toàn, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang……
Đông Tâm Ngữ giống người ngoài cuộc nhìn tất cả sáu người một lần, vẫn không thể đem tất cả hòa hợp một chỗ, nhưng bọn họ lại cho nàng một loại cảm giác vi diệu.
Nhìn như không hợp, gây gổ với nhau lại có loại lực ngưng tụ mà người ngoài khó có thể tham gia, người người khí chất tính tình khác thường, cùng một chỗ nhưng lại có sự hài hòa ngoài ý muốn không nói được bằng lời, tựa như sáu mảnh ghép khác nhau, nhưng khi ghép cùng một chỗ lại ra một bức đồ hình hoàn hảo……
Không, còn thiếu một mảnh!
Nàng không thấy lão đại “Thiên Xu” của họ.
“Này, Tâm Ngữ, đừng đứng ở cửa, lại đây ngồi xuống đi!” Đoàn Duẫn Phi kêu nàng, vỗ vỗ sô pha.
Diêm Quýnh nghe hắn gọi Đông Tâm Ngữ thân thiết như vậy, mày nhíu lại, xoay mình đem nàng kéo đến bên người hắn.
“Khai Dương, ngươi đừng cân não người ta, muốn nữ nhân tự mình tìm đi.” Địch Kiếm Hoài tuấn mi hơi nhướn, lời nói lạnh nhạt chế nhạo.
“Hừ, ngươi chẳng những khuôn mặt giống đàn bà, ngay cả đầu cũng bị nữ tính hóa? Sẽ miên man suy nghĩ……” Đoàn Duẫn Phi lập tức nói lại.
“Giống đàn bà” là tử huyệt của Địch Kiếm Hoài, Đoàn Duẫn Phi không muốn sống lại chọc vào tử huyệt của người ta, lập tức chọc giận Địch Kiếm Hoài, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, một vật kì lạ phút chốc theo tay hắn bay ra, bắn thẳng đến Đoàn Duẫn Phi.
“A!” Đông Tâm Ngữ cả kinh kêu một tiếng.
Đoàn Duẫn Phi lại không chút để ý, lắc mình một cái nhanh như gió, động tác mau lẹ ngay cả Đông Tâm Ngữ cũng chưa thấy rõ hắn dời đi như thế nào.
Mà vật kì lạ kia găm vào tường phía sau Đông Tâm Ngữ, nàng quay đầu nhìn kỹ, vũ khí kia là một cái lông chim!
Hơn nữa là một cái lông chim không biết từ kim loại nào chế thành!
“Các ngươi làm gì vậy? Nếu làm bị thương nàng thì sao? Đừng quên, trong cơ thể nàng có vật mà Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi muốn.” Gia Cát Tung Hoành đi đến cạnh tường, đem nhổ cái lông chim găm sâu vào tường ra, quăng trả cho Địch Kiếm Hoài.
Đông Tâm Ngữ biến sắc, ngẩng đầu nhìn Diêm Quýnh, vẻ mặt của hắn cũng cực tối tăm.
Trên đường quá mức thảnh thơi cùng kinh hỉ, nàng cơ hồ đã quên mục đích tới đảo Bắc Cực Tinh, trong khoảng thời gian ngắn, nỗi sợ hãi cùng bất an như thủy triều hướng nàng cuồn cuộn mà đến, làm cho nàng tâm loạn như ma.
Nàng là tới gặp “Thiên Xu”, nhưng vì sao chậm như vậy còn chưa thấy?
“Lão đại tính làm sao? Chẳng lẽ muốn đem trái tim của cô gái mềm mại này đào ra?” Đoàn Duẫn Phi cau mày nói.
“Ta không biết, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa liên lạc cùng Khoa Lợi sinh kĩ.” Gia Cát Tung Hoành cũng không nắm được tâm tư “Thiên Xu”.
“Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào chạm vào nàng, trừ bỏ bên ta, nàng không thể rời đi.” Diêm Quýnh nghiêm nghị tuyên bố.
“Trở lại đây, hết thảy phải để Thiên Xu làm chủ.” Gia Cát Tung Hoành nhắc nhở hắn, ở đảo Bắc Cực Tinh, quyền quyết định toàn bộ trong tay “ Thiên Xu”.
“Shit! Mạng Tâm Ngữ là của chính nàng, vì sao sự sống chết của nàng phải do người khác quyết định?” Diêm Quýnh tức giận ngửa đầu rống to. Hắn biết “Thiên Xu” không nơi nào không vào được nhất định đang nhìn trộm mỗi người họ.
Lời nói của hắn làm Đông Tâm Ngữ buồn bực không thôi, Lâm Kiệt Sinh tự chủ trương để trái tim nhân tạo trong người nàng, trên danh nghĩa là cứu sống nàng, nhưng trên thực tế lại hại nàng, nay nàng ngay cả quyền quyết định sống chết của chính mình cũng không có, cái máy đang chạy trong người nàng làm thân thể của nàng tiếp tục duy trì, nhưng đồng thời lại hạ thấp nhân cách nàng……
“Thiên Toàn, từ lúc nào ngươi bắt đầu giảng về tình người vậy? Từ trước tới giờ, chỉ cần “Thiên Xu” ra lệnh chúng ta cũng không hỏi vì sao, không phải sao?” Thiên Ki Địch Kiếm Hoài nhướn đôi mày xinh đẹp.
“Ta là người, không phải máy, vì sao không thể hỏi “Vì sao”? Ta càng muốn hỏi “Thiên Xu” Chết tiệt vì sao còn chưa xuất hiện?” Diêm Quýnh lửa giận ngùn ngụt gầm nhẹ.
“Thiên Toàn, ngươi bình tĩnh một chút……” Gia Cát Tung Hoành khuyên.
Lúc này, thanh âm “Thiên Xu” phút chốc xuất hiện, âm điệu chậm rãi lạnh như băng nói: “Thiên Toàn”, lập tức mang Đông tiểu thư đến phòng chữa bệnh.”
Nàng bị âm thanh bất thình lình làm cho hoảng sợ, trái tim đập mạnh, không khỏi bắt lấy ống tay áo Diêm Quýnh.
“Vì sao muốn dẫn nàng tới phòng chữa bệnh?” Diêm Quýnh cảnh giác đem nàng kéo ra sau lưng.
“Bởi vì sau khoảng 3 phút nữa, nàng sẽ phát bệnh.” Thiên Xu nghiêm túc báo trước.
“Có ý tứ gì? Bệnh gì phát?” Diêm Quýnh khó hiểu liếc nhìn Đông Tâm Ngữ một cái.
“Lòng của nàng bắt đầu hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể không bình thường chợt cao chợt thấp, nếu ta không đoán sai, trái tim của nàng sắp suy kiệt……”
“Thiên Xu” như một pháp sư, lời nói của hắn như rủa người ta, vừa nói dứt, tim Đông Tâm Ngữ liền chấn động rất lớn, tiếp theo, một loại chuyển động kỳ dị như vạn mã chạy chồm lên ngực nàng, nàng đau đến kêu thảm thiết một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
“A……” Không thể thở! Nàng hít thở không thông……
“Tâm Ngữ!” Diêm Quýnh khiếp sợ nâng nàng dậy, nhưng nàng đau đến căn bản đứng không nổi, hơn nữa sắc mặt dần dần tím tái.
“Đây là chuyện gì?” Những người khác đều cảm thấy sâu sắc khó hiểu, một phút trước nàng rõ ràng còn tốt, một phút sau nàng đã đau ốm tới vậy?
“Mau! Mau dẫn nàng đến phòng chữa bệnh, nàng bị sốc!” Gia Cát Tung Hoành vội la lên.
Diêm Quýnh không hề trì hoãn, ôm lấy nàng mang về phía phòng chữa bệnh, bộ dáng lo lắng hoàn toàn trái ngược sự lạnh lùng lúc bình thường.
“Thực kinh người! “Thiên Toàn” bắt đầu luyến ái cư nhiên so với ta còn điên cuồng hơn!” Đoàn Duẫn Phi chậc chậc lấy làm kỳ.
“Hừ! Ngươi từng luyến ái sao? Ta xem ngươi nhiều nhất chỉ cùng nữ nhân liếc mắt đưa tình mà thôi, ngay cả yêu là cái gì cũng không biết.” Địch Kiếm Hoài nói móc hắn.
“Ít nhất ta còn biết nữ nhân, ngươi thì sao?” Đoàn Duẫn Phi khiêu khích nháy mắt phải.
Địch Kiếm Hoài trừng mắt với hắn một cái, không thèm quan tâm rời đi.
“Tình yêu quả thực không thể hình dung nổi, Thiên Toàn lại bị hãm sâu như vậy.” Thạch Dật thở dài.
Sau khi để mọi người lục tục rời đi, Gia Cát Tung Hoành hãy còn đứng trong phòng, điều hắn nghĩ tới không phải là ma lực tình yêu, mà là mục đích của “Thiên Xu”.
Đem Đông Tâm Ngữ mang về đảo Bắc Cực Tinh, mà không trực tiếp giao cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi,“ Thiên Xu” đến tột cùng là có chủ ý gì? Thật sự là ý vị sâu xa.
Người này luôn lấy bộ mặt máy tính xuất hiện thần bí, chẳng những thân phận không rõ, hơn nữa hành vi thường khiến người khác không ngờ, theo hắn mười năm, Gia Cát Tung Hoành luôn luôn yên lặng điều tra tư liệu về “ Thiên Xu”, tuy các thành viên đều cho rằng “ Thiên Xu” thực sự là một người, nhưng hắn cũng không chấp nhận, hắn từng đột phát ý nghĩ trên đời này căn bản không có người là “Thiên Xu” tồn tại, thân phận chân chính của “nó” có lẽ chỉ là một máy tính tinh vi mang trí tuệ nhân tạo mà thôi!
Chỉ là, một máy tính có thể chu toàn sáu người họ mười năm sao? Giả thiết này bởi không đủ chứng cớ nên khó có thể thành lập.
Quên đi, hắn không vội biết đáp án, dù sao, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ tra ra manh mối về “Thiên Xu”.
Một ngày nào đó.
※※※ Phòng chữa bệnh ở đảo Bắc Cực Tinh là vì Diêm Quýnh bọn họ mà thiết lập, sáu người biến chủng tuy thân cường thể tráng, nhưng bao nhiêu nhiệm vụ vào sinh ra tử sẽ làm bọn họ xảy ra thải loại, để trị liệu những thân thể khác thường này, “Thiên Xu” đã tìm rất nhiều phương pháp và người chữa bệnh trên mọi phương diện, trường kỳ đóng tại trên đảo trong bất cứ tình huống nào, đặc biệt có sinh vật khoa học gia Hoa kiều Canh Trọng Thần 50 tuổi là xuất sắc nhất, hắn ở Trung Quốc sớm rất có tiếng nói về phương diện đột biến gen, mười năm trước khi bị người bắt cóc hắn được “Thiên Xu” phái người cứu ra, mang về đảo Bắc Cực Tinh, từ đó hắn liền ở đây đi theo và cống hiến cho “Thiên Xu”.
Khi Diêm Quýnh đem Đông Tâm Ngữ đưa vào phòng chữa bệnh, Canh Trọng Thần sớm suất lĩnh rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp chờ lệnh, bọn họ gọn gàng đem nàng đang đau tới mức hôn mê vào môi trường vô trùng, đặt trên giường, vạch áo nàng ra, vì nàng trừu huyết, cắm nhiều ống dẫn vào ngực nàng, sau đó gắn dụng cụ điện đồ, rất nhanh, trên màn hình liền biểu hiện ra nhịp tim đập kì lạ quỷ dị của nàng.
“Huyết áp chợt cao chợt thấp, tim đập chợt nhanh chợt chậm, hiện tượng này rất kỳ quái……” Canh Trọng Thần nhìn chằm chằm số hển thị, khó có thể tin nhíu hai hàng lông mày trắng xám.
“Là trái tim nhân tạo tác quái trong cơ thể nàng?” Thiên Xu lấy máy tính theo dõi toàn bộ cảnh tượng, đưa ra nghi vấn.
“Hẳn là vậy, hoạt động của trái tim nhân tạo xảy ra vấn đề, nó đập mất đi quy tắc nhất định, còn tiếp tục như vậy, thân thể nàng rất nhanh sẽ không chịu được mà chết bất đắc kỳ tử.”
Bị ngăn cách bởi lớp thủy tinh dày ngoài phòng vô trùng, Diêm Quýnh lo lắng nhìn chằm chằm Đông Tâm Ngữ, lòng sớm đại loạn, nay lại nghe thấy lời Canh Trọng Thần, kinh hãi gấp gáp đến độ quả thực muốn điên mất!
“Chết bất đắc kỳ tử? Lão gia hỏa ngươi nói bậy bạ gì vậy? Nàng không thể chết được, mau cứu nàng a!” Hắn đập tay vào kính thủy tinh, tức giận rống to.
Canh Trọng Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, không hờn giận nói: “Thiên Toàn”, ngươi im lặng chút cho ta, bằng không thì cút đi.”
“Ngươi……” Hắn chán nản không nói tiếp, lão gia hỏa này nói được thì làm được, để tiếp tục ở lại, hắn đành phải nén giận.
“Chẳng lẽ đây là vấn đề lớn nhất Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi gặp phải trước kia? Những cơ thể người thí nghiệm tất cả đều không rõ nguyên nhân chết đi……” Thiên Xu trầm ngâm.
“Không, theo ta quan sát, bệnh biến này tựa hồ vì người tác động vào.” Canh Trọng Thần xem xét điện tâm đồ, lại nhìn báo cáo kiểm nghiệm tế bào máu mà nhân viên công tác giao cho hắn, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Người tác động?”
“Ngươi nhìn kỹ số liệu này, máu cùng tế bào của nàng đều hiện ra hiện tượng kỳ dị phân liệt, có vẻ có người đưa loại gen khác vào cơ thể nàng……”
“Cái gì? Nàng cũng là người bị đột biến gen?” Thiên Xu” hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, chỉ có từng bị cải tạo, thân thể của nàng mới có thể hoàn toàn nhận “Trái tim nhân tạo” này, chẳng qua loại cải tạo này tựa hồ tương đối cũng có phiêu lưu, vì thân thể nàng thích ứng trái tim nhân tạo, tất nhiên phải nhận loại bệnh biến không ổn định này.” Canh Trọng Thần suy tư.
“Ý của ngươi là……”
“Nếu ta không đoán sai, người cải tạo nàng kỳ thật vẫn lấy phương pháp đặc biệt để khống chế thân thể nàng, Đông tiểu thư trong một năm phải định kì tiếp nhận dược vật, mới có thể bình yên sống tới ngày nay.” Canh Trọng Thần phân tích nói.
“Dược vật? Sẽ là dược vật gì?” Thiên Xu lại hỏi.
“Cái này phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nghiên cứu ra, đến lúc đó, chỉ sợ nàng đã sớm chết.”
“Cho nên, muốn biết đáp án, chỉ có thể hỏi Lâm Kiệt Sinh.” Thiên Xu nói.
Bên ngoài Diêm Quýnh bỗng nhiên biến sắc, nhớ tới Lâm Kiệt Sinh từng nói qua, hắn nói Đông Tâm Ngữ rời không được hắn, chỉ có hắn mới hiểu phải chiếu cố nàng thế nào……
Nguyên lai đây là nguyên nhân hắn không sợ hãi! Hắn hàng tháng lợi dụng kiểm tra sức khỏe giúp Đông Tâm Ngữ tiêm vào dược vật gì đó kéo dài sinh mệnh nàng, hắn lấy loại phương pháp chết tiệt này làm cho trái tim nhân tạo ngoan ngoãn đập trong cơ thể Đông Tâm Ngữ……
Tên đốn mạt! Hắn khống chế Đông Tâm Ngữ như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Người như vậy căn bản không thể xem như nghiên cứu trái tim nhân tạo thành công, sao hắn còn có thể hợp tác cùng Minh Nhật Võ Tàng?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diêm Quýnh, hắn rùng mình, một quỷ kế ác độc sinh động hiện lên…… Lâm Kiệt Sinh không phải là giấu giếm dã tâm, muốn lấy điều này khống chế Minh Nhật Võ Tàng chứ?
Hàng tháng tiêm dược vật vào, tựa như độc gây nghiện, Minh Nhật Võ Tàng nếu thực dùng trái tim nhân tạo, không phải hết thảy đều phải nghe lệnh Lâm Kiệt Sinh?
Toàn bộ sự tình tiền căn hậu quả bỗng nhiên sáng lên, Diêm Quýnh nhíu mày cắn răng, phẫn hận không thôi đối với thủ đoạn Lâm Kiệt Sinh vì dã tâm của mình mà lợi dụng Đông Tâm Ngữ.
“A……” Bị tiêm thuốc giảm đau Đông Tâm Ngữ hơi giật giật người, xoay mình phát ra tiếng kêu thống khổ.
Diêm Quýnh kinh hãi, dán mặt vào kính thủy tinh: “Tâm Ngữ làm sao vậy?”
Canh Trọng Thần lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Đáng sợ! Ngay cả thuốc giảm đau cũng không thể làm chậm lại tình trạng bất quy tắc của trái tim nhân tạo……”
“Nói như vậy, trái tim nhân tạo này kỳ thật là một tác phẩm thất bại.” Khẩu khí Thiên Xu khó nén thất vọng.
“Đúng vậy.” Canh Trọng Thần phụ họa nói.
“Như vậy, thay nàng giải trừ thống khổ đi! Đem trái tim lấy ra, giao cho chủ cũ.” Thiên Xu thản nhiên nói.
“Không! Không thể!” Diêm Quýnh bên ngoài nghe được vừa sợ vừa giận.
“Ngươi xác định sao?” Canh Trọng Thần nhìn “Thiên Xu” trên màn hình (đính chính là anh vẫn ở màn hình suốt, thế mà chính mình cũng tưởng anh đang đứng ở đây chứ), lại trộm ngắm Diêm Quýnh sắc mặt xanh mét ngoài cửa sổ.
“Vốn nghĩ nàng đáng giá, không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, thế thì không cần lãng phí thời gian, trực tiếp đem trái tim nhân tạo báo cáo kết quả công tác cho xong.”
“Thật muốn làm như vậy sao?” Canh Trọng Thần thở dài.
“Làm như vậy là vì tốt cho nàng, lập tức vì nàng mổ trái tim đó ra.” Giọng Thiên Xu” không chút độ ấm.
“Vâng.” Canh Trọng Thần cùng các nhân viên chuẩn bị tiến hành khai đao giải phẫu.
“Dừng tay ──” Diêm Quýnh rống to, lửa giận sớm đạt tới điểm sôi trào, hắn nổi đầy gân xanh, phẫn nộ rung các đốt ngón tay phải kêu lách cách, kế tiếp biến hình.
Luận lãnh huyết, hắn thật không bằng “Thiên Xu”, uổng phí hắn vì Thiên Xu bán mạng, tên đó lại một chút cũng không quan tâm cảm thụ của hắn……
Đáng giận! Hắn tuyệt không để họ thương tổn Đông Tâm Ngữ! Tuyệt đối không!
Choang!
Một tiếng nổ, thủy tinh chịu lực cũng bị cánh tay sắt của hắn sau khi biến hình phá huỷ, hắn nhảy vào trong, nhân viên công tác che chở Canh Trọng Thần kinh hoảng chạy trốn, hắn một phen ôm lấy Đông Tâm Ngữ đang đau tới hấp hối, xoay người lao ra.
“Thiên Toàn! Vô ích thôi, mau buông nàng ra!” Qua máy tính, Thiên Xu lớn tiếng ngăn lại, cũng khởi động hệ thống phòng vệ cả tòa nhà chặn hắn lại.
Diêm Quýnh ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của hắn, hắn chạy nhanh về phía buồng lái, không ngừng chân.
“Thiên Toàn!” Thanh âm Thiên Xu như bóng với hình tức giận kêu sau lưng hắn.
Diêm Quýnh biết nếu lùi lại, tất cả lối thoát sẽ đều bị đóng, đến lúc đó muốn đi ra ngoài rất khó khăn.
Hắn nhanh chóng vượt qua cửa lớn, tiến vào buồng lái, dễ dàng không chế các nhân viên công tác, mở mái nhà, nhanh chóng đáp trực thăng, chuẩn bị bay khỏi.
Lúc này, cước trình nhanh nhất là “Khai Dương” Đoàn Duẫn Phi tới đầu tiên, hắn hướng tới bệ trực thăng, ý đồ ngăn cản Diêm Quýnh rời đi. Diêm Quýnh liền lấy tay tạp vào mặt hắn, vì né tránh hắn phải buông tay nhảy xuống.
Theo sau là “Thiên Quyền” Gia Cát Tung Hoành ra lệnh cho nhân viên đóng mái nhà lại, nhưng lúc này mái nhà đã mở ra một nửa, Diêm Quýnh lách qua khe hở này, chở Đông Tâm Ngữ bay ra.
“Thiên Toàn!” Ngọc Hành Thạch Dật ngửa mặt lên trời la lên, nhưng gọi không được Diêm Quýnh kiên trì quyết tâm rời đi.
“Thiên Ki, ngươi bay đi đuổi hắn trở về!” Đoàn Duẫn Phi nói với Địch Kiếm Hoài, trong sáu người chỉ hắn mới có khả năng phi tường.
Địch Kiếm Hoài khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: “Đuổi cũng vô dụng, cần gì phải làm vậy? Cuồng tính của Thiên Toàn, ai cũng khuyên không đổi ý đâu.”
“Nhưng hắn lỗ mãng như vậy đã chọc giận “Thiên Xu”……” Đoàn Duẫn Phi cau mày, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.
“Ngươi đang lo lắng “Thiên Toàn” Sao?” Địch Kiếm Hoài đùa cợt hắn.
“Nực cười! Ai lo lắng cho hắn? Ta sợ hắn ra ngoài như vậy sẽ gặp rắc rối, phiền hà chúng ta.” Đoàn Duẫn Phi lập tức phủ nhận.
“Phải không?” Địch Kiếm Hoài duyên dáng cong khóe miệng. Thiếu “Thiên Toàn”,“ Khai Dương” nhất định cảm thấy thực nhàm chán đi!
“Thiên Toàn muốn dẫn Đông Tâm Ngữ đi đâu?” Thạch Dật nhìn chằm chằm màn trời hỏi.
“Nhất định là đi gặp Lâm Kiệt Sinh, người này luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.” Gia Cát Tung Hoành đẩy kính mắt, lắc đầu than thở.
“Không phải là chui đầu vào rọ sao?” Đoàn Duẫn Phi không cho là đúng.
“Để cứu Đông Tâm Ngữ, ta nghĩ cho dù địa ngục hắn cũng không ngại nhảy vào.” Gia Cát Tung Hoành nói.
“Kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Thạch Dật hỏi.
“Đó là do Thiên Xu quyết định.” Gia Cát Tung Hoành biết, Thiên Xu nhất định sẽ có hành động, bọn họ chỉ cần chờ hắn hạ lệnh là được rồi.
Tại Mỹ Lâm Kiệt Sinh ngồi trong một gian phòng tràn ngập mùi thuốc, trong phòng có một chiếc giường lớn, trên giường có một lão nhân gầy trơ cả xương đang nằm, hắn lẳng lặng lắng nghe lão nhân quát tháo, trên mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười.
Mấy ngày trước hắn bị Minh Nhật Võ Tàng triệu đến nước Mỹ, gặp mặt giải thích về nguyên nhân chưa tìm được Đông Tâm Ngữ, hắn biết đối mặt Minh Nhật Võ Tàng khẳng định không thể không nhận một chút chỉ trích, nhưng trước mắt cũng chỉ có nhẫn nại tính tình lão già này, vì kế hoạch của hắn, ai mắng hắn một chút cũng không để ý.
“Vì sao chưa tìm được? Bên ta xác nhận họ đã nhập cảnh Mỹ, ngươi nên nắm chắc hành tung của họ mới đúng, sao đến bây giờ vẫn không có nửa điểm tin tức? Ngay cả một đứa con gái cũng không bắt được, ngươi rốt cuộc là làm gì?” Minh Nhật Võ Tàng tức sôi lên, chỉ vì Đông Tâm Ngữ mất tích đã tám ngày, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra.
“Ngài (cô ta gọi là Thân ái, để chỉ Minh Nhật Võ Tàng là chồng yêu, nhưng trong trường hợp này để là chồng yêu thì kì quá, nên để tạm là ngài) chúng ta đã đặt cơ sở ngầm ở từng sân bay, chỉ cần cô ta vừa xuất hiện, chúng ta lập tức sẽ biết.” Cạnh giường lớn, một nữ tử mặc kimônô xinh đẹp không nóng không lạnh trấn an Minh Nhật Võ Tàng.
Nàng đúng là người vợ bé thứ năm mà Minh Nhật Võ Tàng sủng ái nhất Nhật Liên Quỳnh Tử.
“Đúng vậy, xin đừng nóng vội, Minh Nhật tiên sinh, tôi nói rồi, cho dù chúng ta không chủ động tìm Tâm Ngữ, Tâm Ngữ cũng sẽ tự động trở về tìm tôi.” Lâm Kiệt Sinh một chút cũng không nóng vội, ngược lại, tâm tình của hắn còn phi thường tốt. (Đoạn này tiếp tục mấy ngôi tôi – ta – ngươi – ngài khác nhau tùy vào người nói nhé)
Lúc trước, theo tin từ Đài Loan, Diêm Quýnh cùng Đông Tâm Ngữ và hai người đàn ông lạ cùng lên máy bay tư nhân, lúc ấy, thủ hạ của hắn còn phát hiện Diêm Quýnh và Đông Tâm Ngữ hai người rất thân mật, quan hệ tựa hồ không tầm thường……
Khó trách Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi vẫn không biết tung tích trái tim nhân tạo, thì ra Diêm Quýnh yêu Đông Tâm Ngữ, cho nên luyến tiếc không giao nàng ra!
Tin tức này khiến toàn bộ lo âu của hắn tiêu trừ hầu như không còn, bởi vì hắn chỉ lo lắng Diêm Quýnh cuồng bạo sẽ gây bất lợi cho Đông Tâm Ngữ, trực tiếp giết người moi tim, nay biết được hắn động tâm với Đông Tâm Ngữ, bởi vậy, Đông Tâm Ngữ chẳng những an toàn vô lo, còn có một vệ sĩ đáng tin cậy!
Thật tốt quá, mọi chyện đều ở trong lòng bàn tay hắn, một khi trái tim Đông Tâm Ngữ phát bệnh, hắn dám cam đoan Diêm Quýnh tuyệt đối không thể chịu được khi thấy bộ dáng phát bệnh của nàng, đến lúc đó, ngoài ngoan ngoãn đem nàng về, hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Vì sao? Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy? Diêm Quýnh muốn là trái tim nhân tạo, nói không chừng hắn đã sớm đem người đưa đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi rồi!” Minh Nhật Võ Tàng tức giận vung mạnh tay.
“Ngài đừng tức giận, trái tim của ngài sẽ chịu không nổi.” Nhật Liên Quỳnh Tử ôn nhu khuyên nhủ.
“Ta có thể không tức sao? Ta chờ trái tim đó gần một năm! Kết quả có thể là trắng tay……” Minh Nhật Võ Tàng không cam lòng.
“Phu nhân, xin tin tưởng tôi, trái tim nhân tạo tuyệt đối chạy không thoát……” Lâm Kiệt Sinh si mê nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Nhật Liên Quỳnh Tử, mỗi lần thấy nàng, hắn vẫn như cũ rung động rất sâu.
“Tiến sĩ Kiệt Sinh nhất định sẽ có biện pháp tìm lại trái tim, ngài cứ yên tâm!” Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn hắn một cái, vỗ vỗ cánh tay Minh Nhật Võ Tàng.
Nhìn thấy vậy, xương cốt Lâm Kiệt Sinh thiếu chút nữa vỡ vụn!
Người đàn bà mị hoặc này…… Hắn thế nào cũng phải chiếm lấy nàng!
“Bằng cách nào? Hắn hiện tại ngay cả Đông Tâm Ngữ ở nơi nào cũng không biết.” Minh Nhật Võ Tàng thầm oán nói.
“Tôi biết, Đông Tâm Ngữ bị “Bắc Đẩu Thất Tinh” mang đi, tuy rằng “Bắc Đẩu Thất Tinh” ở đâu tôi cũng không rõ, bất quá không quan trọng, căn cứ suy đoán của tôi, Diêm Quýnh tựa hồ thích Tâm Ngữ, chỉ cần vậy hắn nhất định sẽ mang Tâm Ngữ tới tìm tôi, hơn nữa cũng sắp rồi……” Lâm Kiệt Sinh tính thời gian, Đông Tâm Ngữ cũng nên đến thời điểm phát bệnh rồi.
“Đông Tâm Ngữ có nhược điểm gì trong tay ngươi sao?” Đôi đồng mâu lợi hại của Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn chằm chằm hắn.
Hắn cả kinh, vội vàng nói: “Không có, chỉ là tôi là người hiểu nhất trạng huống của nàng ta, trừ tôi, không ai có thể chiếu cố nàng……”
“Phải không? Thì ra ngươi tốt với em họ như vậy……” Nhật Liên Quỳnh Tử châm chọc nhếch khóe miệng.
“Phu nhân đừng hiểu lầm, nàng chỉ là bệnh nhân của tôi!” Hắn vội vã làm sáng tỏ.
“Ta không hiểu lầm cái gì, Kiệt Sinh tiến sĩ, ta chỉ là tò mò vị biểu muội của ngươi có ỷ lại ngươi như ngươi tưởng không.” Nhật Liên Quỳnh Tử thản nhiên nói.
“Tâm Ngữ nàng……”
“Có anh họ như ngươi, nếu là ta, đại khái trốn càng xa càng tốt!” Nhật Liên Quỳnh Tử trong lời có ý.
Lâm Kiệt Sinh bị nàng nói móc có căm tức, hắn biết Nhật Liên Quỳnh Tử không có hảo cảm với hắn, nhưng điều này ngược lại càng thêm kích thích dã tâm của hắn.
“Chỉ hy vọng phu nhân thấy tôi đừng trốn là tốt rồi.” Hắn cười góp, nói.
“Kiệt Sinh tiến sĩ thực thích nói đùa.” Nhật Liên Quỳnh Tử hé miệng cười, thoáng chốc phong tình diễm liễm làm hắn tâm đãng thần trì.
“Quỳnh Tử, ta muốn ngươi tra về chuyện “Bắc Đẩu Thất Tinh”, ngươi tiến hành đến đâu rồi? Đông Tâm Ngữ có trong tay? họ không” Minh Nhật Võ Tàng bỗng nói.
“Bắc Đẩu Thất Tinh hành tung thần bí, trước mắt chỉ biết bọn họ do bảy người tạo thành, cùng lính đánh thuê, chỉ cần có tiền, muốn bọn họ làm gì cũng được, trừ vậy, không có tin tình báo khác.” Nhật Liên Quỳnh Tử trả lời đơn giản.
“Tôi tin Diêm Quýnh chính là một trong số Bắc Đẩu Thất Tinh, hơn nữa ta hoài nghi, bọn họ bảy người có lẽ tất cả đều là người đột biến……” Lâm Kiệt Sinh xen mồm nói.
“Người đột biến…… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Minh Nhật Võ Tàng nghi hoặc nhăn mày.
“Cái gọi là “đột biến” chỉ thân thể bị gen động vật khác xâm nhập mà hình thành đột biến, trước đây ở Tây An Trung Quốc xuất hiện con chuột huỳnh quang, thậm chí trên lưng chuột dài ra thành hình lỗ tai người chính là thí nghiệm loại này, nhưng hơn phân nửa chỉ dừng lại ở giai đoạn lấy động vật làm thí nghiệm, theo ta biết, chưa có thí nghiệm nào trên cơ thể người thành công.” Lâm Kiệt Sinh giải thích.
“Nếu chưa có tiền lệ thành công, vì sao lại có người đột biến kia tồn tại?” Minh Nhật Võ Tàng ngạc nhiên nói.
“Đây là điều tôi không biết, thấy Diêm Quýnh khi biến thể, tôi thật sự hoảng sợ, hắn biến hình hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật, phi thường đáng giá nghiên cứu……” Lâm Kiệt Sinh nóng lòng đứng lên.
“Nghe ngươi nói vậy tựa hồ rất thú vị, hãy nghĩ cách bắt người đến nghiên cứu xem, chúng ta cũng có thể thành lập một quân đoàn người đột biến.” Minh Nhật Võ Tàng bỗng nhiên quật khởi hứng thú rất lớn với người đột biến này.
“Nhưng thưa ngài, “Bắc Đẩu Thất Tinh” cũng không dễ chọc……” Nhật Liên Quỳnh Tử túc khởi tế mi.
“Ta không tin có người mà Tập đoàn tài chính Minh Nhật không thể trêu vào.” Minh Nhật Võ Tàng cuồng ngôn.
“Đúng vậy, Tập đoàn tài chính Minh Nhật thế lực hùng hậu, sao lại sợ một người đột biến?”
“Ta sợ nhất là bị thương toàn bộ, đừng quên, Bắc Đẩu Thất Tinh từng trong một ngày tiêu diệt một căn cứ phần tử khủng bố, thực lực của họ có bao nhiêu chúng ta còn không rõ.” Nhật Liên Quỳnh Tử làm việc đặc biệt cẩn thận.
“Yên tâm, nếu tôi đoán đúng, Diêm Quýnh vì Tâm Ngữ chỉ sợ sẽ cùng tổ chức của hắn trở mặt thành thù, mà hắn mang theo Tâm Ngữ tới tìm tôi, tương đương phản bội Bắc Đẩu Thất Tinh, chúng ta bắt hắn cũng chỉ là giúp họ thanh lý môn hộ, bọn họ nên cảm tạ chúng ta, không phải sao?” Lâm Kiệt Sinh cười lạnh.
“Quỳnh Tử, hắn nói có lý.” Minh Nhật Võ Tàng vừa lòng gật đầu.
“Ngươi tính đối phó hắn thế nào?” Nhật Liên Quỳnh Tử lại hỏi.
“Đương nhiên phải chuẩn bị thật vẹn toàn.” Lâm Kiệt Sinh nói.
“Chuẩn bị vẹn toàn?”
“Đúng, tựa như muốn đi săn một dã thú quá mức khôn khéo khó bắt, dù sao cũng phải dựng cạm bẫy thật tốt chờ nó mắc câu.” Lâm Kiệt Sinh khóe miệng âm hiểm cười.
“Ta thích cách nói này, tốt, Quỳnh Tử, kêu Hạt Tử binh đoàn đến bảo hộ tiến sĩ Kiệt Sinh, lần trước chưa chạm mặt hắn, bây giờ phải để hắn chân chính lĩnh giáo một chút lợi hại của binh đoàn ta.” Minh Nhật Võ Tàng không tin có ai có thể đánh thắng binh đoàn này!
“Vâng.” Nhật Liên Quỳnh Tử dịu dàng gật đầu.
“Lần này, ngươi hẳn là sẽ không sai lầm nữa chứ? Tiến sĩ Kiệt Sinh.” Minh Nhật Võ Tàng dõi mắt nhìn hắn.
“Tuyệt đối không thành vấn đề……” Lâm Kiệt Sinh cười.
Hắn đương nhiên nắm chắc, bởi vì Đông Tâm Ngữ sẽ là vũ khí tốt nhất khiến Diêm Quýnh phục tùng!
Một đảo độc lập như vậy cũng là nơi trọng yếu của “Bắc Đẩu Thất Tinh”, ở một mảnh núi rừng trùng điệp, cả tòa kiến trúc tiên tiến đều ẩn sâu trong sơn động, bề ngoài hoàn toàn không thấy phòng ốc, giống như một căn cứ ẩn hình, chỉ có người đã quen thuộc hoàn cảnh mới biết cửa ra vào ở nơi nào.
Đông Tâm Ngữ phát hiện đảo Bắc Cực Tinh xa hơn so với dự tính của nàng, thời gian bay chừng hơn mười hai giờ, bất quá nàng cũng không thấy mỏi mệt, dọc theo đường đi nàng biết được nhiều về tài lực và thế lực của tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh, chẳng những xuất nhập cảnh có thể lấy thân phận khách quý ra vào, ngay cả máy bay xa hoa đều là sở hữu của họ, các phục vụ viên trên máy bay đều đa lễ ít lời, chiêu đãi thân thiết, tùy thời cung ứng mỹ thực nóng hổi, thoạt nhìn một chút cũng không kém với chuyên cơ của tổng thống.
Nàng xem không nghỉ mắt, Đoàn Duẫn Phi giới thiệu càng hăng say, cách nói năng của hắn hài hước khôi hài, động tác tay nhiều mà xinh đẹp, cùng hắn nói chuyện phiếm phi thường khoái trá, chẳng qua Diêm Quýnh đem nàng kéo tại bên người, không cho Đoàn Duẫn Phi tới gần nàng, chọc Đoàn Duẫn Phi trợn trừng mắt.
Ở quần đảo Fox chuyển sang đi trực thăng do Đoàn Duẫn Phi điều khiển, lại bay bốn mươi phút, rốt cục đến đảo Bắc Cực Tinh, sau khi chậm rãi hạ cánh, hình ảnh xinh đẹp của đảo Bắc Cực Tinh nhảy vào mắt, nàng không khỏi quay đầu nói nhỏ với Diêm Quýnh: “Anh ở một nơi sao đẹp đến vậy!”
Diêm Quýnh nhún nhún vai, đảo Bắc Cực Tinh với hắn mà nói một chút cũng không đẹp, từ nhỏ ngay tại đây nhận các loại huấn luyện ma quỷ, với hắn mà nói, nơi này quả thực tựa địa ngục.
Không lâu sau khi trực thăng dừng hẳn ở sân bay, toàn bộ bình đài đột nhiên hạ xuống, thẳng đến trước mặt nàng, sau đó, trước mắt nàng xuất hiện một căn cứ rộng kinh người, bên trong còn đỗ mấy trực thăng trang bị võ trang, thuỷ phi cơ, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều nhân viên bảo dưỡng đồng phục trắng bận rộn công tác, quả thực khiến nàng trợn mắt há mồm.
Đây…… Chính là sào huyệt của Bắc Đẩu Thất Tinh? Nơi này đến tột cùng là ai làm chủ?
“Đi thôi! Thiên Xu đang chờ!” Đoàn Duẫn Phi đi đầu tới một cái cửa tự động.
Nàng nơm nớp lo sợ theo bên Diêm Quýnh ra khỏi máy bay, đi dọc theo thông đạo màu trắng như mê cung, vào một gian phòng có rất nhiều dụng cụ đại hình kì lạ.
Ngoài dự kiến của nàng, chờ nàng không chỉ có “Thiên Xu”, còn có ba nam nhân khác sớm ngồi chờ trên ghế sô pha.
“Các ngươi rốt cục đến.” Một người trong đó đứng lên, đi về phía họ.
Hắn mặc áo sơmi bằng vải điều, thắt caravat cẩn thận tỉ mỉ, Đông Tâm Ngữ phát giác người này bên ngoài tuấn nhã thanh dật, khí chất trầm ổn cơ trí, mắt đeo kính, xem ra tuy sạch sẽ nhã nhặn, lại rất có uy nghiêm, có một cỗ khí chất quý tộc khó nén.
“Đông Tâm Ngữ tiểu thư, xin chào, tôi là Thiên Quyền.” Gia Cát Tung Hoành gật gật đầu với nàng, ánh mắt sắc bén có ý tứ hàm xúc.
“Xin chào……” Nàng bất an nuốt nuốt nước miếng.
“Thiên Toàn, ngươi thiếu chút nữa chọc giận Thiên Xu” Gia Cát Tung Hoành nhìn Diêm Quýnh, hơi chỉ trích.
Diêm Quýnh lạnh lùng không nói một câu.
“Nàng chính là nữ nhân đem người đùa giỡn quay quay?” Trên sô pha truyền đến một thanh âm dày đầy sức hút.
Đông Tâm Ngữ quay đầu vừa thấy, lập tức mắt mở to, bị dung nhan tuyệt mỹ của hắn làm chấn động một chút.
Trên đời này lại có nam nhân tuấn mỹ như vậy! Nàng trong lòng sợ hãi than.
Ngũ quan tinh điêu tế mài, hình dáng thâm thúy mê người, khung xương thon dài cân xứng hơn nữa mái tóc dài thẳng mà xinh đẹp, nếu không nghe thấy thanh âm hắn từ trước, nàng nhất định sẽ tưởng đó là một mỹ nữ ngoại quốc cao gầy!
“Thiên Ki” Địch Kiếm Hoài đồng thời đánh giá nàng, soi mói hừ hừ. Bộ dạng không được tốt lắm thôi!
“Thật không nghĩ tới ngươi cũng sẽ động tình.” Nam nhân cường tráng ngồi cạnh Địch Kiếm Hoài thản nhiên cười.
Hắn là “Ngọc Hành” Thạch Dật, người Mỹ gốc Hàn, bộ dạng cao lớn dũng mãnh, gương mặt dương cương nam tính khí phách, một đôi mày rậm phía trên đôi mắt hẹp dài một mí, đúng là tiêu chuẩn hình tượng nam tử Hàn Quốc.
“Các ngươi thật sự nên xem thử nàng là cô gái bảo bối tới mức nào với hắn, chậc, rất không giống hắn.” Đoàn Duẫn Phi châm biếm nói.
Khẩu khí hắn chọc Diêm Quýnh không thoải mái, tiến lên đẩy vai hắn, lạnh lùng thốt: “Thế nào mới giống ta, khỉ lông vàng ngươi biết sao?”
“Ngươi động thủ động cước làm gì? Muốn đánh nhau à?” Đoàn Duẫn Phi sắc mặt trầm xuống, lòng đầy bão táp trừng mắt nhìn Diêm Quýnh.
“Đủ rồi! Các ngươi sao lại thế này? Ầm ỹ mười năm còn chưa chán sao?” Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành ngăn bọn họ lại, trách cứ.
Vọng Nguyệt Tinh Dã lúc ngồi trên má bay cực kì trầm mặc, vừa vào cửa vẫn là không mở miệng nói nửa câu, ngồi xuống góc sô pha, thần sắc đờ đẫn.
So với những người khác, hắn có vẻ im lặng hơn, tóc ngắn hỗn độn, gương mặt tái nhợt tuấn tú, cự nhân ngàn dặm biểu tình, cùng áo trắng đơn giản và quần bò, hỗn hợp thành một cỗ mang chút tang thương suy sút, hắn nguyên quán Nhật Bản nhưng không có phấn vị ý vị như các thanh thiếu niên Nhật, ngược lại, hắn xem ra trưởng thành sớm âm trầm, khó có thể thân cận.
Thiên Toàn, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang……
Đông Tâm Ngữ giống người ngoài cuộc nhìn tất cả sáu người một lần, vẫn không thể đem tất cả hòa hợp một chỗ, nhưng bọn họ lại cho nàng một loại cảm giác vi diệu.
Nhìn như không hợp, gây gổ với nhau lại có loại lực ngưng tụ mà người ngoài khó có thể tham gia, người người khí chất tính tình khác thường, cùng một chỗ nhưng lại có sự hài hòa ngoài ý muốn không nói được bằng lời, tựa như sáu mảnh ghép khác nhau, nhưng khi ghép cùng một chỗ lại ra một bức đồ hình hoàn hảo……
Không, còn thiếu một mảnh!
Nàng không thấy lão đại “Thiên Xu” của họ.
“Này, Tâm Ngữ, đừng đứng ở cửa, lại đây ngồi xuống đi!” Đoàn Duẫn Phi kêu nàng, vỗ vỗ sô pha.
Diêm Quýnh nghe hắn gọi Đông Tâm Ngữ thân thiết như vậy, mày nhíu lại, xoay mình đem nàng kéo đến bên người hắn.
“Khai Dương, ngươi đừng cân não người ta, muốn nữ nhân tự mình tìm đi.” Địch Kiếm Hoài tuấn mi hơi nhướn, lời nói lạnh nhạt chế nhạo.
“Hừ, ngươi chẳng những khuôn mặt giống đàn bà, ngay cả đầu cũng bị nữ tính hóa? Sẽ miên man suy nghĩ……” Đoàn Duẫn Phi lập tức nói lại.
“Giống đàn bà” là tử huyệt của Địch Kiếm Hoài, Đoàn Duẫn Phi không muốn sống lại chọc vào tử huyệt của người ta, lập tức chọc giận Địch Kiếm Hoài, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, một vật kì lạ phút chốc theo tay hắn bay ra, bắn thẳng đến Đoàn Duẫn Phi.
“A!” Đông Tâm Ngữ cả kinh kêu một tiếng.
Đoàn Duẫn Phi lại không chút để ý, lắc mình một cái nhanh như gió, động tác mau lẹ ngay cả Đông Tâm Ngữ cũng chưa thấy rõ hắn dời đi như thế nào.
Mà vật kì lạ kia găm vào tường phía sau Đông Tâm Ngữ, nàng quay đầu nhìn kỹ, vũ khí kia là một cái lông chim!
Hơn nữa là một cái lông chim không biết từ kim loại nào chế thành!
“Các ngươi làm gì vậy? Nếu làm bị thương nàng thì sao? Đừng quên, trong cơ thể nàng có vật mà Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi muốn.” Gia Cát Tung Hoành đi đến cạnh tường, đem nhổ cái lông chim găm sâu vào tường ra, quăng trả cho Địch Kiếm Hoài.
Đông Tâm Ngữ biến sắc, ngẩng đầu nhìn Diêm Quýnh, vẻ mặt của hắn cũng cực tối tăm.
Trên đường quá mức thảnh thơi cùng kinh hỉ, nàng cơ hồ đã quên mục đích tới đảo Bắc Cực Tinh, trong khoảng thời gian ngắn, nỗi sợ hãi cùng bất an như thủy triều hướng nàng cuồn cuộn mà đến, làm cho nàng tâm loạn như ma.
Nàng là tới gặp “Thiên Xu”, nhưng vì sao chậm như vậy còn chưa thấy?
“Lão đại tính làm sao? Chẳng lẽ muốn đem trái tim của cô gái mềm mại này đào ra?” Đoàn Duẫn Phi cau mày nói.
“Ta không biết, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa liên lạc cùng Khoa Lợi sinh kĩ.” Gia Cát Tung Hoành cũng không nắm được tâm tư “Thiên Xu”.
“Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào chạm vào nàng, trừ bỏ bên ta, nàng không thể rời đi.” Diêm Quýnh nghiêm nghị tuyên bố.
“Trở lại đây, hết thảy phải để Thiên Xu làm chủ.” Gia Cát Tung Hoành nhắc nhở hắn, ở đảo Bắc Cực Tinh, quyền quyết định toàn bộ trong tay “ Thiên Xu”.
“Shit! Mạng Tâm Ngữ là của chính nàng, vì sao sự sống chết của nàng phải do người khác quyết định?” Diêm Quýnh tức giận ngửa đầu rống to. Hắn biết “Thiên Xu” không nơi nào không vào được nhất định đang nhìn trộm mỗi người họ.
Lời nói của hắn làm Đông Tâm Ngữ buồn bực không thôi, Lâm Kiệt Sinh tự chủ trương để trái tim nhân tạo trong người nàng, trên danh nghĩa là cứu sống nàng, nhưng trên thực tế lại hại nàng, nay nàng ngay cả quyền quyết định sống chết của chính mình cũng không có, cái máy đang chạy trong người nàng làm thân thể của nàng tiếp tục duy trì, nhưng đồng thời lại hạ thấp nhân cách nàng……
“Thiên Toàn, từ lúc nào ngươi bắt đầu giảng về tình người vậy? Từ trước tới giờ, chỉ cần “Thiên Xu” ra lệnh chúng ta cũng không hỏi vì sao, không phải sao?” Thiên Ki Địch Kiếm Hoài nhướn đôi mày xinh đẹp.
“Ta là người, không phải máy, vì sao không thể hỏi “Vì sao”? Ta càng muốn hỏi “Thiên Xu” Chết tiệt vì sao còn chưa xuất hiện?” Diêm Quýnh lửa giận ngùn ngụt gầm nhẹ.
“Thiên Toàn, ngươi bình tĩnh một chút……” Gia Cát Tung Hoành khuyên.
Lúc này, thanh âm “Thiên Xu” phút chốc xuất hiện, âm điệu chậm rãi lạnh như băng nói: “Thiên Toàn”, lập tức mang Đông tiểu thư đến phòng chữa bệnh.”
Nàng bị âm thanh bất thình lình làm cho hoảng sợ, trái tim đập mạnh, không khỏi bắt lấy ống tay áo Diêm Quýnh.
“Vì sao muốn dẫn nàng tới phòng chữa bệnh?” Diêm Quýnh cảnh giác đem nàng kéo ra sau lưng.
“Bởi vì sau khoảng 3 phút nữa, nàng sẽ phát bệnh.” Thiên Xu nghiêm túc báo trước.
“Có ý tứ gì? Bệnh gì phát?” Diêm Quýnh khó hiểu liếc nhìn Đông Tâm Ngữ một cái.
“Lòng của nàng bắt đầu hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể không bình thường chợt cao chợt thấp, nếu ta không đoán sai, trái tim của nàng sắp suy kiệt……”
“Thiên Xu” như một pháp sư, lời nói của hắn như rủa người ta, vừa nói dứt, tim Đông Tâm Ngữ liền chấn động rất lớn, tiếp theo, một loại chuyển động kỳ dị như vạn mã chạy chồm lên ngực nàng, nàng đau đến kêu thảm thiết một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
“A……” Không thể thở! Nàng hít thở không thông……
“Tâm Ngữ!” Diêm Quýnh khiếp sợ nâng nàng dậy, nhưng nàng đau đến căn bản đứng không nổi, hơn nữa sắc mặt dần dần tím tái.
“Đây là chuyện gì?” Những người khác đều cảm thấy sâu sắc khó hiểu, một phút trước nàng rõ ràng còn tốt, một phút sau nàng đã đau ốm tới vậy?
“Mau! Mau dẫn nàng đến phòng chữa bệnh, nàng bị sốc!” Gia Cát Tung Hoành vội la lên.
Diêm Quýnh không hề trì hoãn, ôm lấy nàng mang về phía phòng chữa bệnh, bộ dáng lo lắng hoàn toàn trái ngược sự lạnh lùng lúc bình thường.
“Thực kinh người! “Thiên Toàn” bắt đầu luyến ái cư nhiên so với ta còn điên cuồng hơn!” Đoàn Duẫn Phi chậc chậc lấy làm kỳ.
“Hừ! Ngươi từng luyến ái sao? Ta xem ngươi nhiều nhất chỉ cùng nữ nhân liếc mắt đưa tình mà thôi, ngay cả yêu là cái gì cũng không biết.” Địch Kiếm Hoài nói móc hắn.
“Ít nhất ta còn biết nữ nhân, ngươi thì sao?” Đoàn Duẫn Phi khiêu khích nháy mắt phải.
Địch Kiếm Hoài trừng mắt với hắn một cái, không thèm quan tâm rời đi.
“Tình yêu quả thực không thể hình dung nổi, Thiên Toàn lại bị hãm sâu như vậy.” Thạch Dật thở dài.
Sau khi để mọi người lục tục rời đi, Gia Cát Tung Hoành hãy còn đứng trong phòng, điều hắn nghĩ tới không phải là ma lực tình yêu, mà là mục đích của “Thiên Xu”.
Đem Đông Tâm Ngữ mang về đảo Bắc Cực Tinh, mà không trực tiếp giao cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi,“ Thiên Xu” đến tột cùng là có chủ ý gì? Thật sự là ý vị sâu xa.
Người này luôn lấy bộ mặt máy tính xuất hiện thần bí, chẳng những thân phận không rõ, hơn nữa hành vi thường khiến người khác không ngờ, theo hắn mười năm, Gia Cát Tung Hoành luôn luôn yên lặng điều tra tư liệu về “ Thiên Xu”, tuy các thành viên đều cho rằng “ Thiên Xu” thực sự là một người, nhưng hắn cũng không chấp nhận, hắn từng đột phát ý nghĩ trên đời này căn bản không có người là “Thiên Xu” tồn tại, thân phận chân chính của “nó” có lẽ chỉ là một máy tính tinh vi mang trí tuệ nhân tạo mà thôi!
Chỉ là, một máy tính có thể chu toàn sáu người họ mười năm sao? Giả thiết này bởi không đủ chứng cớ nên khó có thể thành lập.
Quên đi, hắn không vội biết đáp án, dù sao, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ tra ra manh mối về “Thiên Xu”.
Một ngày nào đó.
※※※ Phòng chữa bệnh ở đảo Bắc Cực Tinh là vì Diêm Quýnh bọn họ mà thiết lập, sáu người biến chủng tuy thân cường thể tráng, nhưng bao nhiêu nhiệm vụ vào sinh ra tử sẽ làm bọn họ xảy ra thải loại, để trị liệu những thân thể khác thường này, “Thiên Xu” đã tìm rất nhiều phương pháp và người chữa bệnh trên mọi phương diện, trường kỳ đóng tại trên đảo trong bất cứ tình huống nào, đặc biệt có sinh vật khoa học gia Hoa kiều Canh Trọng Thần 50 tuổi là xuất sắc nhất, hắn ở Trung Quốc sớm rất có tiếng nói về phương diện đột biến gen, mười năm trước khi bị người bắt cóc hắn được “Thiên Xu” phái người cứu ra, mang về đảo Bắc Cực Tinh, từ đó hắn liền ở đây đi theo và cống hiến cho “Thiên Xu”.
Khi Diêm Quýnh đem Đông Tâm Ngữ đưa vào phòng chữa bệnh, Canh Trọng Thần sớm suất lĩnh rất nhiều nhân viên chuyên nghiệp chờ lệnh, bọn họ gọn gàng đem nàng đang đau tới mức hôn mê vào môi trường vô trùng, đặt trên giường, vạch áo nàng ra, vì nàng trừu huyết, cắm nhiều ống dẫn vào ngực nàng, sau đó gắn dụng cụ điện đồ, rất nhanh, trên màn hình liền biểu hiện ra nhịp tim đập kì lạ quỷ dị của nàng.
“Huyết áp chợt cao chợt thấp, tim đập chợt nhanh chợt chậm, hiện tượng này rất kỳ quái……” Canh Trọng Thần nhìn chằm chằm số hển thị, khó có thể tin nhíu hai hàng lông mày trắng xám.
“Là trái tim nhân tạo tác quái trong cơ thể nàng?” Thiên Xu lấy máy tính theo dõi toàn bộ cảnh tượng, đưa ra nghi vấn.
“Hẳn là vậy, hoạt động của trái tim nhân tạo xảy ra vấn đề, nó đập mất đi quy tắc nhất định, còn tiếp tục như vậy, thân thể nàng rất nhanh sẽ không chịu được mà chết bất đắc kỳ tử.”
Bị ngăn cách bởi lớp thủy tinh dày ngoài phòng vô trùng, Diêm Quýnh lo lắng nhìn chằm chằm Đông Tâm Ngữ, lòng sớm đại loạn, nay lại nghe thấy lời Canh Trọng Thần, kinh hãi gấp gáp đến độ quả thực muốn điên mất!
“Chết bất đắc kỳ tử? Lão gia hỏa ngươi nói bậy bạ gì vậy? Nàng không thể chết được, mau cứu nàng a!” Hắn đập tay vào kính thủy tinh, tức giận rống to.
Canh Trọng Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, không hờn giận nói: “Thiên Toàn”, ngươi im lặng chút cho ta, bằng không thì cút đi.”
“Ngươi……” Hắn chán nản không nói tiếp, lão gia hỏa này nói được thì làm được, để tiếp tục ở lại, hắn đành phải nén giận.
“Chẳng lẽ đây là vấn đề lớn nhất Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi gặp phải trước kia? Những cơ thể người thí nghiệm tất cả đều không rõ nguyên nhân chết đi……” Thiên Xu trầm ngâm.
“Không, theo ta quan sát, bệnh biến này tựa hồ vì người tác động vào.” Canh Trọng Thần xem xét điện tâm đồ, lại nhìn báo cáo kiểm nghiệm tế bào máu mà nhân viên công tác giao cho hắn, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Người tác động?”
“Ngươi nhìn kỹ số liệu này, máu cùng tế bào của nàng đều hiện ra hiện tượng kỳ dị phân liệt, có vẻ có người đưa loại gen khác vào cơ thể nàng……”
“Cái gì? Nàng cũng là người bị đột biến gen?” Thiên Xu” hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, chỉ có từng bị cải tạo, thân thể của nàng mới có thể hoàn toàn nhận “Trái tim nhân tạo” này, chẳng qua loại cải tạo này tựa hồ tương đối cũng có phiêu lưu, vì thân thể nàng thích ứng trái tim nhân tạo, tất nhiên phải nhận loại bệnh biến không ổn định này.” Canh Trọng Thần suy tư.
“Ý của ngươi là……”
“Nếu ta không đoán sai, người cải tạo nàng kỳ thật vẫn lấy phương pháp đặc biệt để khống chế thân thể nàng, Đông tiểu thư trong một năm phải định kì tiếp nhận dược vật, mới có thể bình yên sống tới ngày nay.” Canh Trọng Thần phân tích nói.
“Dược vật? Sẽ là dược vật gì?” Thiên Xu lại hỏi.
“Cái này phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nghiên cứu ra, đến lúc đó, chỉ sợ nàng đã sớm chết.”
“Cho nên, muốn biết đáp án, chỉ có thể hỏi Lâm Kiệt Sinh.” Thiên Xu nói.
Bên ngoài Diêm Quýnh bỗng nhiên biến sắc, nhớ tới Lâm Kiệt Sinh từng nói qua, hắn nói Đông Tâm Ngữ rời không được hắn, chỉ có hắn mới hiểu phải chiếu cố nàng thế nào……
Nguyên lai đây là nguyên nhân hắn không sợ hãi! Hắn hàng tháng lợi dụng kiểm tra sức khỏe giúp Đông Tâm Ngữ tiêm vào dược vật gì đó kéo dài sinh mệnh nàng, hắn lấy loại phương pháp chết tiệt này làm cho trái tim nhân tạo ngoan ngoãn đập trong cơ thể Đông Tâm Ngữ……
Tên đốn mạt! Hắn khống chế Đông Tâm Ngữ như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Người như vậy căn bản không thể xem như nghiên cứu trái tim nhân tạo thành công, sao hắn còn có thể hợp tác cùng Minh Nhật Võ Tàng?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diêm Quýnh, hắn rùng mình, một quỷ kế ác độc sinh động hiện lên…… Lâm Kiệt Sinh không phải là giấu giếm dã tâm, muốn lấy điều này khống chế Minh Nhật Võ Tàng chứ?
Hàng tháng tiêm dược vật vào, tựa như độc gây nghiện, Minh Nhật Võ Tàng nếu thực dùng trái tim nhân tạo, không phải hết thảy đều phải nghe lệnh Lâm Kiệt Sinh?
Toàn bộ sự tình tiền căn hậu quả bỗng nhiên sáng lên, Diêm Quýnh nhíu mày cắn răng, phẫn hận không thôi đối với thủ đoạn Lâm Kiệt Sinh vì dã tâm của mình mà lợi dụng Đông Tâm Ngữ.
“A……” Bị tiêm thuốc giảm đau Đông Tâm Ngữ hơi giật giật người, xoay mình phát ra tiếng kêu thống khổ.
Diêm Quýnh kinh hãi, dán mặt vào kính thủy tinh: “Tâm Ngữ làm sao vậy?”
Canh Trọng Thần lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Đáng sợ! Ngay cả thuốc giảm đau cũng không thể làm chậm lại tình trạng bất quy tắc của trái tim nhân tạo……”
“Nói như vậy, trái tim nhân tạo này kỳ thật là một tác phẩm thất bại.” Khẩu khí Thiên Xu khó nén thất vọng.
“Đúng vậy.” Canh Trọng Thần phụ họa nói.
“Như vậy, thay nàng giải trừ thống khổ đi! Đem trái tim lấy ra, giao cho chủ cũ.” Thiên Xu thản nhiên nói.
“Không! Không thể!” Diêm Quýnh bên ngoài nghe được vừa sợ vừa giận.
“Ngươi xác định sao?” Canh Trọng Thần nhìn “Thiên Xu” trên màn hình (đính chính là anh vẫn ở màn hình suốt, thế mà chính mình cũng tưởng anh đang đứng ở đây chứ), lại trộm ngắm Diêm Quýnh sắc mặt xanh mét ngoài cửa sổ.
“Vốn nghĩ nàng đáng giá, không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, thế thì không cần lãng phí thời gian, trực tiếp đem trái tim nhân tạo báo cáo kết quả công tác cho xong.”
“Thật muốn làm như vậy sao?” Canh Trọng Thần thở dài.
“Làm như vậy là vì tốt cho nàng, lập tức vì nàng mổ trái tim đó ra.” Giọng Thiên Xu” không chút độ ấm.
“Vâng.” Canh Trọng Thần cùng các nhân viên chuẩn bị tiến hành khai đao giải phẫu.
“Dừng tay ──” Diêm Quýnh rống to, lửa giận sớm đạt tới điểm sôi trào, hắn nổi đầy gân xanh, phẫn nộ rung các đốt ngón tay phải kêu lách cách, kế tiếp biến hình.
Luận lãnh huyết, hắn thật không bằng “Thiên Xu”, uổng phí hắn vì Thiên Xu bán mạng, tên đó lại một chút cũng không quan tâm cảm thụ của hắn……
Đáng giận! Hắn tuyệt không để họ thương tổn Đông Tâm Ngữ! Tuyệt đối không!
Choang!
Một tiếng nổ, thủy tinh chịu lực cũng bị cánh tay sắt của hắn sau khi biến hình phá huỷ, hắn nhảy vào trong, nhân viên công tác che chở Canh Trọng Thần kinh hoảng chạy trốn, hắn một phen ôm lấy Đông Tâm Ngữ đang đau tới hấp hối, xoay người lao ra.
“Thiên Toàn! Vô ích thôi, mau buông nàng ra!” Qua máy tính, Thiên Xu lớn tiếng ngăn lại, cũng khởi động hệ thống phòng vệ cả tòa nhà chặn hắn lại.
Diêm Quýnh ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của hắn, hắn chạy nhanh về phía buồng lái, không ngừng chân.
“Thiên Toàn!” Thanh âm Thiên Xu như bóng với hình tức giận kêu sau lưng hắn.
Diêm Quýnh biết nếu lùi lại, tất cả lối thoát sẽ đều bị đóng, đến lúc đó muốn đi ra ngoài rất khó khăn.
Hắn nhanh chóng vượt qua cửa lớn, tiến vào buồng lái, dễ dàng không chế các nhân viên công tác, mở mái nhà, nhanh chóng đáp trực thăng, chuẩn bị bay khỏi.
Lúc này, cước trình nhanh nhất là “Khai Dương” Đoàn Duẫn Phi tới đầu tiên, hắn hướng tới bệ trực thăng, ý đồ ngăn cản Diêm Quýnh rời đi. Diêm Quýnh liền lấy tay tạp vào mặt hắn, vì né tránh hắn phải buông tay nhảy xuống.
Theo sau là “Thiên Quyền” Gia Cát Tung Hoành ra lệnh cho nhân viên đóng mái nhà lại, nhưng lúc này mái nhà đã mở ra một nửa, Diêm Quýnh lách qua khe hở này, chở Đông Tâm Ngữ bay ra.
“Thiên Toàn!” Ngọc Hành Thạch Dật ngửa mặt lên trời la lên, nhưng gọi không được Diêm Quýnh kiên trì quyết tâm rời đi.
“Thiên Ki, ngươi bay đi đuổi hắn trở về!” Đoàn Duẫn Phi nói với Địch Kiếm Hoài, trong sáu người chỉ hắn mới có khả năng phi tường.
Địch Kiếm Hoài khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh nói: “Đuổi cũng vô dụng, cần gì phải làm vậy? Cuồng tính của Thiên Toàn, ai cũng khuyên không đổi ý đâu.”
“Nhưng hắn lỗ mãng như vậy đã chọc giận “Thiên Xu”……” Đoàn Duẫn Phi cau mày, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.
“Ngươi đang lo lắng “Thiên Toàn” Sao?” Địch Kiếm Hoài đùa cợt hắn.
“Nực cười! Ai lo lắng cho hắn? Ta sợ hắn ra ngoài như vậy sẽ gặp rắc rối, phiền hà chúng ta.” Đoàn Duẫn Phi lập tức phủ nhận.
“Phải không?” Địch Kiếm Hoài duyên dáng cong khóe miệng. Thiếu “Thiên Toàn”,“ Khai Dương” nhất định cảm thấy thực nhàm chán đi!
“Thiên Toàn muốn dẫn Đông Tâm Ngữ đi đâu?” Thạch Dật nhìn chằm chằm màn trời hỏi.
“Nhất định là đi gặp Lâm Kiệt Sinh, người này luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.” Gia Cát Tung Hoành đẩy kính mắt, lắc đầu than thở.
“Không phải là chui đầu vào rọ sao?” Đoàn Duẫn Phi không cho là đúng.
“Để cứu Đông Tâm Ngữ, ta nghĩ cho dù địa ngục hắn cũng không ngại nhảy vào.” Gia Cát Tung Hoành nói.
“Kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Thạch Dật hỏi.
“Đó là do Thiên Xu quyết định.” Gia Cát Tung Hoành biết, Thiên Xu nhất định sẽ có hành động, bọn họ chỉ cần chờ hắn hạ lệnh là được rồi.
Tại Mỹ Lâm Kiệt Sinh ngồi trong một gian phòng tràn ngập mùi thuốc, trong phòng có một chiếc giường lớn, trên giường có một lão nhân gầy trơ cả xương đang nằm, hắn lẳng lặng lắng nghe lão nhân quát tháo, trên mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười.
Mấy ngày trước hắn bị Minh Nhật Võ Tàng triệu đến nước Mỹ, gặp mặt giải thích về nguyên nhân chưa tìm được Đông Tâm Ngữ, hắn biết đối mặt Minh Nhật Võ Tàng khẳng định không thể không nhận một chút chỉ trích, nhưng trước mắt cũng chỉ có nhẫn nại tính tình lão già này, vì kế hoạch của hắn, ai mắng hắn một chút cũng không để ý.
“Vì sao chưa tìm được? Bên ta xác nhận họ đã nhập cảnh Mỹ, ngươi nên nắm chắc hành tung của họ mới đúng, sao đến bây giờ vẫn không có nửa điểm tin tức? Ngay cả một đứa con gái cũng không bắt được, ngươi rốt cuộc là làm gì?” Minh Nhật Võ Tàng tức sôi lên, chỉ vì Đông Tâm Ngữ mất tích đã tám ngày, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra.
“Ngài (cô ta gọi là Thân ái, để chỉ Minh Nhật Võ Tàng là chồng yêu, nhưng trong trường hợp này để là chồng yêu thì kì quá, nên để tạm là ngài) chúng ta đã đặt cơ sở ngầm ở từng sân bay, chỉ cần cô ta vừa xuất hiện, chúng ta lập tức sẽ biết.” Cạnh giường lớn, một nữ tử mặc kimônô xinh đẹp không nóng không lạnh trấn an Minh Nhật Võ Tàng.
Nàng đúng là người vợ bé thứ năm mà Minh Nhật Võ Tàng sủng ái nhất Nhật Liên Quỳnh Tử.
“Đúng vậy, xin đừng nóng vội, Minh Nhật tiên sinh, tôi nói rồi, cho dù chúng ta không chủ động tìm Tâm Ngữ, Tâm Ngữ cũng sẽ tự động trở về tìm tôi.” Lâm Kiệt Sinh một chút cũng không nóng vội, ngược lại, tâm tình của hắn còn phi thường tốt. (Đoạn này tiếp tục mấy ngôi tôi – ta – ngươi – ngài khác nhau tùy vào người nói nhé)
Lúc trước, theo tin từ Đài Loan, Diêm Quýnh cùng Đông Tâm Ngữ và hai người đàn ông lạ cùng lên máy bay tư nhân, lúc ấy, thủ hạ của hắn còn phát hiện Diêm Quýnh và Đông Tâm Ngữ hai người rất thân mật, quan hệ tựa hồ không tầm thường……
Khó trách Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi vẫn không biết tung tích trái tim nhân tạo, thì ra Diêm Quýnh yêu Đông Tâm Ngữ, cho nên luyến tiếc không giao nàng ra!
Tin tức này khiến toàn bộ lo âu của hắn tiêu trừ hầu như không còn, bởi vì hắn chỉ lo lắng Diêm Quýnh cuồng bạo sẽ gây bất lợi cho Đông Tâm Ngữ, trực tiếp giết người moi tim, nay biết được hắn động tâm với Đông Tâm Ngữ, bởi vậy, Đông Tâm Ngữ chẳng những an toàn vô lo, còn có một vệ sĩ đáng tin cậy!
Thật tốt quá, mọi chyện đều ở trong lòng bàn tay hắn, một khi trái tim Đông Tâm Ngữ phát bệnh, hắn dám cam đoan Diêm Quýnh tuyệt đối không thể chịu được khi thấy bộ dáng phát bệnh của nàng, đến lúc đó, ngoài ngoan ngoãn đem nàng về, hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Vì sao? Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy? Diêm Quýnh muốn là trái tim nhân tạo, nói không chừng hắn đã sớm đem người đưa đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi rồi!” Minh Nhật Võ Tàng tức giận vung mạnh tay.
“Ngài đừng tức giận, trái tim của ngài sẽ chịu không nổi.” Nhật Liên Quỳnh Tử ôn nhu khuyên nhủ.
“Ta có thể không tức sao? Ta chờ trái tim đó gần một năm! Kết quả có thể là trắng tay……” Minh Nhật Võ Tàng không cam lòng.
“Phu nhân, xin tin tưởng tôi, trái tim nhân tạo tuyệt đối chạy không thoát……” Lâm Kiệt Sinh si mê nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Nhật Liên Quỳnh Tử, mỗi lần thấy nàng, hắn vẫn như cũ rung động rất sâu.
“Tiến sĩ Kiệt Sinh nhất định sẽ có biện pháp tìm lại trái tim, ngài cứ yên tâm!” Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn hắn một cái, vỗ vỗ cánh tay Minh Nhật Võ Tàng.
Nhìn thấy vậy, xương cốt Lâm Kiệt Sinh thiếu chút nữa vỡ vụn!
Người đàn bà mị hoặc này…… Hắn thế nào cũng phải chiếm lấy nàng!
“Bằng cách nào? Hắn hiện tại ngay cả Đông Tâm Ngữ ở nơi nào cũng không biết.” Minh Nhật Võ Tàng thầm oán nói.
“Tôi biết, Đông Tâm Ngữ bị “Bắc Đẩu Thất Tinh” mang đi, tuy rằng “Bắc Đẩu Thất Tinh” ở đâu tôi cũng không rõ, bất quá không quan trọng, căn cứ suy đoán của tôi, Diêm Quýnh tựa hồ thích Tâm Ngữ, chỉ cần vậy hắn nhất định sẽ mang Tâm Ngữ tới tìm tôi, hơn nữa cũng sắp rồi……” Lâm Kiệt Sinh tính thời gian, Đông Tâm Ngữ cũng nên đến thời điểm phát bệnh rồi.
“Đông Tâm Ngữ có nhược điểm gì trong tay ngươi sao?” Đôi đồng mâu lợi hại của Nhật Liên Quỳnh Tử nhìn chằm chằm hắn.
Hắn cả kinh, vội vàng nói: “Không có, chỉ là tôi là người hiểu nhất trạng huống của nàng ta, trừ tôi, không ai có thể chiếu cố nàng……”
“Phải không? Thì ra ngươi tốt với em họ như vậy……” Nhật Liên Quỳnh Tử châm chọc nhếch khóe miệng.
“Phu nhân đừng hiểu lầm, nàng chỉ là bệnh nhân của tôi!” Hắn vội vã làm sáng tỏ.
“Ta không hiểu lầm cái gì, Kiệt Sinh tiến sĩ, ta chỉ là tò mò vị biểu muội của ngươi có ỷ lại ngươi như ngươi tưởng không.” Nhật Liên Quỳnh Tử thản nhiên nói.
“Tâm Ngữ nàng……”
“Có anh họ như ngươi, nếu là ta, đại khái trốn càng xa càng tốt!” Nhật Liên Quỳnh Tử trong lời có ý.
Lâm Kiệt Sinh bị nàng nói móc có căm tức, hắn biết Nhật Liên Quỳnh Tử không có hảo cảm với hắn, nhưng điều này ngược lại càng thêm kích thích dã tâm của hắn.
“Chỉ hy vọng phu nhân thấy tôi đừng trốn là tốt rồi.” Hắn cười góp, nói.
“Kiệt Sinh tiến sĩ thực thích nói đùa.” Nhật Liên Quỳnh Tử hé miệng cười, thoáng chốc phong tình diễm liễm làm hắn tâm đãng thần trì.
“Quỳnh Tử, ta muốn ngươi tra về chuyện “Bắc Đẩu Thất Tinh”, ngươi tiến hành đến đâu rồi? Đông Tâm Ngữ có trong tay? họ không” Minh Nhật Võ Tàng bỗng nói.
“Bắc Đẩu Thất Tinh hành tung thần bí, trước mắt chỉ biết bọn họ do bảy người tạo thành, cùng lính đánh thuê, chỉ cần có tiền, muốn bọn họ làm gì cũng được, trừ vậy, không có tin tình báo khác.” Nhật Liên Quỳnh Tử trả lời đơn giản.
“Tôi tin Diêm Quýnh chính là một trong số Bắc Đẩu Thất Tinh, hơn nữa ta hoài nghi, bọn họ bảy người có lẽ tất cả đều là người đột biến……” Lâm Kiệt Sinh xen mồm nói.
“Người đột biến…… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Minh Nhật Võ Tàng nghi hoặc nhăn mày.
“Cái gọi là “đột biến” chỉ thân thể bị gen động vật khác xâm nhập mà hình thành đột biến, trước đây ở Tây An Trung Quốc xuất hiện con chuột huỳnh quang, thậm chí trên lưng chuột dài ra thành hình lỗ tai người chính là thí nghiệm loại này, nhưng hơn phân nửa chỉ dừng lại ở giai đoạn lấy động vật làm thí nghiệm, theo ta biết, chưa có thí nghiệm nào trên cơ thể người thành công.” Lâm Kiệt Sinh giải thích.
“Nếu chưa có tiền lệ thành công, vì sao lại có người đột biến kia tồn tại?” Minh Nhật Võ Tàng ngạc nhiên nói.
“Đây là điều tôi không biết, thấy Diêm Quýnh khi biến thể, tôi thật sự hoảng sợ, hắn biến hình hoàn mỹ tựa như tác phẩm nghệ thuật, phi thường đáng giá nghiên cứu……” Lâm Kiệt Sinh nóng lòng đứng lên.
“Nghe ngươi nói vậy tựa hồ rất thú vị, hãy nghĩ cách bắt người đến nghiên cứu xem, chúng ta cũng có thể thành lập một quân đoàn người đột biến.” Minh Nhật Võ Tàng bỗng nhiên quật khởi hứng thú rất lớn với người đột biến này.
“Nhưng thưa ngài, “Bắc Đẩu Thất Tinh” cũng không dễ chọc……” Nhật Liên Quỳnh Tử túc khởi tế mi.
“Ta không tin có người mà Tập đoàn tài chính Minh Nhật không thể trêu vào.” Minh Nhật Võ Tàng cuồng ngôn.
“Đúng vậy, Tập đoàn tài chính Minh Nhật thế lực hùng hậu, sao lại sợ một người đột biến?”
“Ta sợ nhất là bị thương toàn bộ, đừng quên, Bắc Đẩu Thất Tinh từng trong một ngày tiêu diệt một căn cứ phần tử khủng bố, thực lực của họ có bao nhiêu chúng ta còn không rõ.” Nhật Liên Quỳnh Tử làm việc đặc biệt cẩn thận.
“Yên tâm, nếu tôi đoán đúng, Diêm Quýnh vì Tâm Ngữ chỉ sợ sẽ cùng tổ chức của hắn trở mặt thành thù, mà hắn mang theo Tâm Ngữ tới tìm tôi, tương đương phản bội Bắc Đẩu Thất Tinh, chúng ta bắt hắn cũng chỉ là giúp họ thanh lý môn hộ, bọn họ nên cảm tạ chúng ta, không phải sao?” Lâm Kiệt Sinh cười lạnh.
“Quỳnh Tử, hắn nói có lý.” Minh Nhật Võ Tàng vừa lòng gật đầu.
“Ngươi tính đối phó hắn thế nào?” Nhật Liên Quỳnh Tử lại hỏi.
“Đương nhiên phải chuẩn bị thật vẹn toàn.” Lâm Kiệt Sinh nói.
“Chuẩn bị vẹn toàn?”
“Đúng, tựa như muốn đi săn một dã thú quá mức khôn khéo khó bắt, dù sao cũng phải dựng cạm bẫy thật tốt chờ nó mắc câu.” Lâm Kiệt Sinh khóe miệng âm hiểm cười.
“Ta thích cách nói này, tốt, Quỳnh Tử, kêu Hạt Tử binh đoàn đến bảo hộ tiến sĩ Kiệt Sinh, lần trước chưa chạm mặt hắn, bây giờ phải để hắn chân chính lĩnh giáo một chút lợi hại của binh đoàn ta.” Minh Nhật Võ Tàng không tin có ai có thể đánh thắng binh đoàn này!
“Vâng.” Nhật Liên Quỳnh Tử dịu dàng gật đầu.
“Lần này, ngươi hẳn là sẽ không sai lầm nữa chứ? Tiến sĩ Kiệt Sinh.” Minh Nhật Võ Tàng dõi mắt nhìn hắn.
“Tuyệt đối không thành vấn đề……” Lâm Kiệt Sinh cười.
Hắn đương nhiên nắm chắc, bởi vì Đông Tâm Ngữ sẽ là vũ khí tốt nhất khiến Diêm Quýnh phục tùng!
/10
|