Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Công Tôn Lạp triển khai khinh công, truy đuổi thật nhanh theo hướng Cô Lâu Thiên Tôn đã mất hút!
Ba người chạy một hồi, đã thể hiện rõ kình lực của ba người ai mạnh ai yếu.
Lý Xuân Hoa vẫn còn theo sát bên người Âu Dương Hải, nhưng Công Tôn Lạp đã rơi lại mấy trượng.
Lý Xuân Hoa ngầm kinh ngạc, nàng thấy võ công Âu Dương Hải gần đây tăng tiến vượt bậc.
Từ khi chàng bị Dao Trì Ma Nữ đánh bị thương tại bên bờ Thiên Kiếm đàm, sau khi được Bạch Hoàng giáo chủ chữa trị, hình như võ công của chàng nay lại tăng tiến.
Tuy võ công khi xưa của Âu Dương Hải đã có tiến bộ xuất kỳ, nhưng đặc biệt nhất là trong thời gian gần đây, mức tiến bộ mỗi ngày nhanh hơn, giống như ngàn dặm mỗi ngày.
Sự tiến bộ này tự Âu Dương Hải cũng không biết.
Bỗng Âu Dương Hải dừng lại, quay qua nói với Lý Xuân Hoa :
- Hoa tỷ tỷ, hai người hãy quay trở về ngọn tháp, một mình đệ đuổi theo Cô Lâu Thiên Tôn là được rồi!
Chàng không đợi Lý Xuân Hoa trả lời, đột nhiên phóng vụt đi như một làn khói.
Lý Xuân Hoa vội kêu lên :
- Âu Dương Hải, huynh dừng lại đã...
Âu Dương Hải không để ý tới tiếng kêu của Lý Xuân Hoa, bóng người chàng đã mất hút.
Lý Xuân Hoa vội nói với Công Tôn Lạp :
- Công Tôn tiên sinh, huynh trở về ngọn tháp tụ tập Sa Mạc thất tiễn đi tuần thị núi Cửu Cung sơn, chờ đợi tiếp ứng...
Nói chưa dứt lời, thân người Lý Xuân Hoa như chim én bay, chỉ vài cú nhảy, đã không còn tăm dạng.
Âu Dương Hải thấy rõ ràng viết máu trên mũi kiếm, chàng biết Cô Lâu Thiên Tôn đă bị thương dưới kiếm, nhưng chàng không biết Cô Lâu Thiên Tôn bị thương có nặng không?
Âu Dương Hải chạy một mạch sáu bảy dặm, nhưng bóng ma của Cô Lâu Thiên Tôn như chim én vào biển cả, không tìm thấy một vết tích nào.
Âu Dương Hải đột nhiên giảm tốc độ chạy, chàng bước chậm rãi.
Trong đầu chàng tái hiện lại trận đánh hung hiểm khi nãy, chàng bất giác vả mồ hôi, nếu không phải Lý Xuân Hoa liều mạng tiếp cứu thì khủy tay của mình bị kẹp gãy rồi, hậu quả khó mà lường được.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải tự nhiên thấy sợ cho võ công của Cô Lâu Thiên Tôn, nhưng khi chàng nghĩ tới thù hận thì nỗi sợ bị áp chế. Chàng cứ vừa đi vừa suy nghĩ vậy. Bỗng nhiên... một giọng nói từ phía sau vang lên :
- Âu Dương Hải...
Giọng nói nặng nề, kéo dài... Giống như một ngươì đang than thở. Lại giống như, tiếng ma qủi đang gọi. Âu Dương Hải giật nảy mình. Chàng quay lại, ngầm vận chân khí đến hai cánh tay, sau đó quay hẳn lại, đôi mắt chàng quét nhanh về phía trước...
Chỉ thấy trên một phiến đá ngoài bảy trượng, có một bóng người ngồi xếp bằng.
Âu Dương Hải cho rằng người đó là sư phụ của mình, bởi vì thói quen của Thiết Địch Quái Hiệp là ngồi xếp bằng trên một phiến đá.
Nhưng khi chàng nhìn rõ bộ mặt nạ đầu lâu trên mặt người kia thì chàng biết không phải.
Cô Lâu Thiên Tôn mà lúc nãy chàng trực đuổi, bây giờ đang ngồi trên phiến đá, nhưng Âu Dương Hải lại trù trừ không dám tiến lên. Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Âu Dương Hải, ngươi qua đây.
Âu Dương Hải khẽ hừ một tiếng... Chàng không trả lời, cũng không cất bước đi tới. Chỉ dương mắt nhìn chằm chằm vào Cô Lâu Thiên Tôn. Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng trên phiến đá, hai mắt khép lại. Âu Dương Hải không nhận thấy trên mình Cô Lâu Thiên Tôn bị thương ở chỗ nào. Lại nghe Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Âu Dương Hải ngươi sợ à?
Âu Dương Hải khịt mũi một cái rồi cất bước đi tới. Đi được ba bước, Âu Dương Hải bỗng nhớ ra một chuyên... Chàng vội dừng bước.
Âu Dương Hải nhớ lúc mình ở nghĩa địa Hán Dương thành, bị Đường Hải Ninh ám toán, chàng không dám đi tiếp nữa.
Có câu nói rằng: “Một ngày bị rắn cắn, bảy ngày sợ dây thừng”. Huống chi chàng cảm thấy Cô Lâu Thiên Tôn xảo quyệt, thâm hiểm còn hơn Đường Hải Ninh rất nhiều, không biết hôm nay Cô Lâu Thiên Tôn muốn dùng cách gì để ám toán mình.
Co Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Âu Dương Hải, sao ngươi không dám bước tới ba bước nữa?
Âu Dương Hải nghe vậy, lại hừ một tiếng? Chàng ngầm vận công lực lên đến mức cao nhất, rồi bước tới ba bước.
Bởi vì Âu Dương Hải cảm thấy khoảng cách giữa mình với hắn còn rất xa, làm sao có thể giết hắn được? Làm sao có thể trả được mối thù?
Nhưng Âu Dương Hải đi lên ba bước xong thì không dám đến gần hơn nữa.
Lúc này khoảng cách giữa Âu Dương Hải và Cô Lâu Thiên Tôn từ bảy trượng thu ngắn còn năm trượng.
Cô Lâu Thiên Tôn chậm răi nói :
- Âu Dương Hải, ngươi đi tới ba bước nữa đi!
Tiếng nói của hắn y như tiếng quỷ câu hồn. Âu Dương Hải bất giác đưa chân...
Ngay khi đó...
Âu Dương Hải tỉnh ngộ rằng đó là một âm mưu, chàng muốn rút chân lại, nhưng chân trái đã đạp xuống.
Xa xa trong phong cốc vang lên tiếng quát :
- Mau dừng bước không nên tiếp cận hắn...
Âu Dương Hải nghe thấy tiếng quát này thì giật mình, chàng đẩy chân trái muốn lùi lại ngay.
Ai ngờ dưới chân Âu Dương Hải chợt cảm thấy một vật sắc nhọn xuyên thủng đế giày, rồi cảm thấy một cơn đau thấy xương, mắt lập tức tối sầm, đầu óc hôn mê.
Âu Dương Hải la thầm : “Hỏng rồi! Đây là độc khí gì?”. Lúc đó, Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả điên cuồng? Hắn nói :
- Lăng Hình đinh bên trong nội chứa hàng trăm thứ độc trên thế gian! Ha ha? Trong thiên hạ còn có ai có thể giải được độc này?
Cô Lâu Thiên Tôn nói xong tung mình đi mất.
Âu Dương Hải chỉ nghe ba chữ “Lăng Hình đinh” còn những lời khác chàng đã không thể nào nghe rõ được, hai vai run lẩy bẩy, người Âu Dương Hải ngã nhào xuống.
Cô Lâu Thiên Tôn bay đi, Âu Dương Hải ngã xuống và đồng thời một bóng đen bay tới cực nhanh.
Người đó phi thân tới chộp lấy thân người Âu Dương Hải.
Tốc độ nhanh như sấm chớp, có thể nói là Cô Lâu Thiên Tôn vừa mới bay khỏi phiến đá thì tiếp đó là một phu nhân đáp xuống phiến đá.
Phu nhân không hề truy kích Cô Lâu Thiên Tôn, đem Âu Dương Hải đặt lên phiến đá, hai tay điểm cách không liên tiếp huyệt đạo toàn thân Âu Dương Hải.
Thủ pháp cách không điểm huyệt của bà ta thật là hiếm thấy trên võ lâm. Lúc này, bên ngoài cốc vang lên một tiếng hú dài...
Một bóng người trong chốc lát đã bay xuống. Phu nhân trên phiến đá đột nhiên nói :
- Sáu trượng xung quanh phiến đá đầy độc dính, sư huynh chú ý.
Người bay tới nghe vậy khẽ đảo người hai cái, thân người vừa đáp xuống lại phi lên phiến đá.
Người này mà hộp mõm dài y như con khỉ, ông ta chính là Cổ Thiên Nhân Viên.
Hai tay phu nhân vẫn vỗ liên tiếp lên huyệt mạch của Âu Dương Hải, miệng nói :
- Sư huynh, huynh mau xem “Lăng Hình đinh” rơi đầy trên mặt đất xem có chứa độc chất gì?
Cổ Thiên Nhân viên nhìn Âu Dương Hải nằm trên phiến đá, ông ta đã biết Âu Dương Hải trúng kịch độc, trông thấy vẻ hoang mang của phu nhân, ông ta cũng thất kinh. Cổ Thiên Nhân Viên không nói tiếng nào, từ trên phiến đá khẽ nhảy ra ngoài bảy trượng.
Quay mình nhìn lại, chỉ thấy khắp xung quanh, phiến đá trong vòng năm trượng, vương vãi cả trăm cây đinh nhỏ sắc cạnh, những cây đinh nhỏ bé này bén nhọn, màu đen tuyền, cho nên trong đêm tối dù cho ánh mắt có tinh đến đâu cũng không thể phát giác những cây Lăng Hình tiểu đinh này vương vãi trên mặt đất.
Cổ Thiên Nhân Viên đưa tay nhặt một cây đinh, đưa trước mắt ngửi mấy cái.
Ông ta khẽ kêu lên một tiếng, cầm cây đinh nhỏ nhảy lên phiến đá nói :
- Đại Ngọc, ta đến thay muội đây, muội thử xem thứ đấy là độc gì?
Phụ Nhân nói :
- Sư huynh muội vừa điểm huyệt “Thần Đại” của nó, huynh mau dùng Thiên Lang Chỉ Kình điểm vào huyệt “Khí Trụ”, thuận theo mạch mà xuống, không được ngừng lại.
Vừa trong lúc đó, phụ nhân đã điểm lên huyệt “Thần Đại” của Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên tay phải khẽ điểm tiếp vào huyệt “Khí Trụ”. Nữ nhân cầm lấy “Lăng Hình đinh” quan sát? Một lúc lâu! Đôi mắt sau tấm lụa đen che mặt bà ta bắn ra tia sáng kinh sợ. Thân người bà ta run lên. “Tách” một tiếng, mũi ám khí Lăng Hình đinh rơi trên phiến đá.
Đôi mắt phụ nhân đã long lanh nước mắt. Tình huống này rõ ràng tính mạng của Âu Dương Hải bị trúng độc cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này bàn tay Cổ Thiên Nhân Viên đặt lên huyệt “Khí Hải” ngay bụng Âu Dương Hải, lên tiếng nói :
- Đại Ngọc, chất độc toàn thân nó đã bị ép ra đến chân trái. Không biết...
Phụ nhân buồn bã nói :
- Độc của Lăng Hình đinh là tổng hợp ba loại độc làm chủ là Miêu Cương Độc Cổ, Thiên Niên Chiêu Khí, Thanh Hải Độc Thủ, còn có loại độc làm phó là rết, rắn độc, nhện độc, bò cạp và thêm mấy mươi loại cỏ độc phụ thêm, tất cả chế thành chất kịch độc “Đoạn Trường Hồng”.
Cổ Thiên Nhân Viên kinh hăi nói :
- Nó trúng phải chất độc “Đoạn Trường Hồng” ư?
Phụ nhân thở dài nói :
- Chất độc Đoạn Trường Hồng này là một loại độc lợi hại nhất trên đời, được ghi trong “Hải Lưu chân kinh”, không ngờ tên khốn khiếp kia cướp được bộ chân kinh này xong, thì những kỳ môn dị học kia lại giúp cho hắn càng hung hăng hơn.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Đại Ngọc, muội đã biết hắn là ai hay sao?
Phụ nhân nói :
- Không, chỉ là hoài nghi. Bởi vì chất độc “Đoạn Trường Hồng” chỉ có ghi trong “Hải Lưu chân kinh”... Người đó biết chế chất độc này đương nhiên là căn cứ những điều ghi trong sách. Khi xưa “Hải Lưu chân kinh” ở trong tay ta, phần bị rơi vào tay Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Chính là phần sau có ghi chép “Đoạn Trường Hồng”.
Cổ Thiên Nhân Viên lên tiếng :
- Thế thì chất độc trên người nó không thể tiêu trừ được ư?
Nữ nhân thở dài :
- Sư huynh, huynh biết đấy, nếu nó có mệnh hệ gì thì muội biết đối xử thế nào với Kiệt ca ca dưới chín suối? Dù sao đi nữa, ta cũng không thể để nó chết đi, dù ta có mất mạng ở đây cũng không tiếc, ta muốn nó sống măi.
Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy chăm chú nhìn phụ nhân che mặt, tuy ông ta không thể thấy được sự biểu lộ tình cảm trên khuôn mặt của bà, nhưng với thần thái lộ ra đôi mắt, Cổ Thiên Nhân Viên đă biết tâm ý của bà. Cổ Thiên Nhân Viên biết rõ nếu trúng phải chất độc Đoạn Trường Hồng thì không thuốc nào có thể chữa được, ông ta không biết phụ nhân che mặt muốn dùng cách nào để cứu tính mạng Âu Dương Hải.
Cổ Thiên Nhân Viên im lặng một chập rồi hỏi :
- Đại Ngọc, chẳng lẽ trong Hải Lưu chân kinh không có ghi cách giải trừ chất độc “Đoạn Trường Hồng” hay sao?
Nữ nhân lắc đầu nói :
- Không có!
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Thế thì muội muội cứu nó như thế nào?
Phụ nhân buồn rầu nói :
- Sư huynh, huynh có biết ngàn vạn chất độc trong thiên hạ, trong lúc bức bách không biết phải làm sao, cách giải duy nhất là gì không?
Cổ Thiên Nhân Viên đáp :
- Dĩ độc công độc!
Phụ nhân gật đầu nói :
- Sư huynh, có lúc nào huynh cảm thấy võ công của muội tiến triển quá nhanh không?
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Nhớ lại khi xưa, sau khi tiểu muội đã thoát ly môn hạ Dao Trì Ma Nữ, cùng Kiệt sư đệ học tập võ công trở lại, đại bộ phận võ nghệ là do ngũ huynh thay nhau truyền thụ, ta biết muội và Kiệt sư đệ trí tuệ rất cao, ngày qua tháng lại nhất định sẽ vượt cả ta, và từ hai mươi mấy năm trước, lúc ta đến Đế Vương cung thăm Kiệt sư đệ, liền cảm thấy võ công của Kiệt sư đệ hình như đã vượt ta rất xa, lúc đó ta hoài nghi vô cùng, nhưng vẫn không nghĩ ra gì cả. Chẳng nhẽ trong đó có nguyên nhân to lớn.
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn sao trời, hình như nhớ lại chuyện xưa... Đột nhiên bà thở dài, lẩm bẩm tự nói :
- Chuyên xưa như giấc mộng, một giấc mộng đẹp biết bao! Nhưng mộng đẹp chưa dứt, đôi én đã phân ly, âm dương cách biệt! Kiệt ca ơi!
Phụ nhân bỗng kêu lên bi ai vô cùng...
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Đại Ngọc, muội đưng bi thương quá.
Phụ nhân nói :
- Sư huynh, huynh có biết rõ tình yêu của ta và Kiệt ca, huynh biết muội và Kiệt ca một nay không thể phân ly không? Nhưng nay Kiệt ca đã rời bỏ muội mà ra đi mười tám năm dài đằng đ»ng rồi, nhất định sư huynh sẻ hỏi vì sao muội không cùng với Kiệt ca chết dưới đáy đầm Thiên Kiếm? Vốn lúc đó muội đã tính cùng Kiệt ca vùi thân xuống đáy đầm, nhưng khi vừa nhảy xuống Thiên Kiếm đàm thì nước đầm lạnh buốt đă làm muội nhớ lại mối huyết thù này không ai báo... Cho nên, mười tám năm nay muội thời khắc nào cũng sống trong sự căm hận, do đó muội sáng lập một Bạch Hoàng giáo để hại thiên hạ giang hồ võ lâm, tụ tập những kẻ thù năm xưa tham dự vào vụ Thiên Kiếm Đầm làm thuộc hạ cho muội, sau đó muội ở sau bức màn điều khiển họ làm việc xấu xa hung ác, để cho người đời nguyền rủa họ, thống hận họ...
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Đại Ngọc, hôm trước gặp muội, ta liền hoài nghi một nữ nhân nhân từ như muội tại sao lại trở nên tàn khốc như vậy, thì ra...
Ông ta nặng lẽ thở dài, không nói nữa!
Phụ nhân đột nhiên ảm đạm nói :
- Ta tự biết những việc đă làm từ mười mấy năm qua là quá đáng, nhưng ta không sợ sự trừng phạt của trời, chỉ cần báo được mối thù năm xưa thì dù ta có chết đi bị thế nhân nguyền rủa, ta cũng không hối hận. Nhưng từ khi muội biết được mảnh cốt nhục này vẫn còn trên nhân gian, muội dần dần cảm thấy hối hận.
Nói đến đây, đôi mắt phụ nhân đăm đắm nhìn vào khuôn mặt tái nhợt như người chết của Âu Dương Hải, lúc lâu sau bà trầm giọng nói :
- Sư huynh, khi xưa võ công của Kiệt ca tăng tiến thần tốc như vậy, đương nhiên có nguyên nhân trong đó.
Đạo võ học bao la như bể, muốn luyện đến tuyệt cảnh, vẫn không thể rời khỏi yếu tố thời gian, nhưng trên trần thế lại có một loại võ công, chuyên đi theo con đường tà đạo, thu ngắn sự lâu dài của thời gian.
Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu và nói :
- Lúc ân sư còn tại thế, từng nói qua loại võ học mau chóng thành tựu này, nhưng người nói: Muốn học tập loại võ học tốc thành này đầu tiên nhất phải có dược vật, tương bổ, hoặc là những loại thuốc tương khắc với sinh lý của con người, nhưng loại võ này có nhiều điểm tinh thâm kỳ bí hơn võ học chính tông, chỉ một sự sai sót thì người tập luyện lập tức mất mạng, do đó người luyện võ thà rằng tiêu phí năm dài tháng rộng cả đời để học võ công chính tông, mà không muốn mạo hiểm tập môn võ học kia.
Phụ nhân nói :
- Người luyện võ không muốn nguy hiểm tính mạng để nghiên cứu loại võ học tà môn tốc thành này, tuy là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là không hiểu cách luyện môn võ công này mà thôi.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Không sai, môn võ học này rất là khó hiểu, không biết Kiệt sư đệ?
Phụ nhân khẽ thở dài, nói :
- Bộ kỳ thư “Hải Lưu chân kinh” chính là chuyên môn ghi chép loại võ công tà môn tốc hành này.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Bộ kỳ thư đó ngu huynh sớm đã nghe qua, là một bộ võ học bảo bối tinh diệu huyền ảo nhất thiên hạ. Nhưng không biết trong đó có ghi chép những võ học kỳ lạ gì, khiến cho hàng ngàn hàng vạn người trong giang hồ phát điên phát cuồng lên.
Phụ nhân nói :
- Nghe nói “Hải Lưu chân kinh” phân làm ba phần thượng, trung, hạ ba bộ chân kinh. Thượng bộ chân kinh ghi chép võ công luyện khí, nghe nói người ta chỉ cần bộ chân kinh tinh túy này thì có thể luyện được một thân kim cương bất hoại, trường sinh bất lăo. Phần trung thì ghi chép võ học quyền kiếm, đương nhiên học xong những võ kỷ này rồi thì thiên hạ vô địch. Phần hạ của chân kinh ghi chép tuy có ít chiêu thức võ công, nhưng nó chủ yếu là những tạp kỷ độc thuật, ám khí, vân vân. Năm đó Kiệt ca ca với muội được “Hải Lưu chân kinh” chính là phần ba.
Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy kinh ngạc vô cùng nói :
- Thật sự có một bộ sách như vậy ư?
Phụ nhân nói :
- Kiệt ca được bộ chân kinh phần hạ, chỉ đơn luyện có vài loại võ công, chiêu thức ghi chép trong đó cũng đã khó tìm được địch thủ điều đó đủ chứng minh lời nói lưu truyền là có thật.
Cổ Thiên Nhân Viên liền hỏi :
- Đại Ngọc, muội còn muốn dùng cách dĩ độc công độc trị liệu chất độc “Đoạn Trường Hồng” của nó, không biết trong thiên hạ còn có độc vật nào có thể đề kháng chất độc “Đoạn Trường Hồng” được không?
Phụ nhân nói :
- “Đoạn Trường Hồng” dùng các loại kỳ độc trong thiên hạ chế thành, không có một loại độc vật nào có thể kháng cự được “Đoạn Trường Hồng”.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Lời nói của muội ta càng cảm thấy mơ hồ.
Phụ nhân nói :
- Năm xưa muội và Kiệt ca vì luyện tập tuyệt kỹ tốc hành này, đã từng uống một loại chất độc mạnh đặc biệt, muội muốn vận chất kỳ độc của bản thân ra để khắc chế độc trên người nó!
Cổ Thiên Nhân Viên thất kinh kêu lớn :
- Như thế sao được, độc khí hộ nguyên trên người, một khi mất đi thì chẳng phải là hại đến tính mạng của muội ư?
Phụ nhân lặng lẽ gật đầu nói :
- Sau khi ta chữa chất độc trên người nó xong, độc khí hộ nguyên của ta sẽ dần dần tiêu trừ hết, trăm ngày sau sẽ hư hao mà chết, nhưng trong thời gian một trăm ngày đó, võ công của ta sẽ không có ảnh hưởng gì, trong thời gian ba tháng, đủ có thể cho ta làm nốt những việc còn chưa xong.
Cổ Thiên Nhân Viên vội nói :
- Đại Ngọc, muội không thể tự hại mình như vậy được, nếu như Kiệt đệ có biết thì nhất định không để cho muội làm như vậy đâu.
Phụ nhân buồn bã trả lời :
- Sư huynh, huynh muốn bảo ta nhìn đứa con của mình chết như thế này sao?
Hóa ra phụ nhân chính là đương kim Bạch Hoàng giáo chủ.
Người trong võ lâm dù là thông minh, cơ trí đến đâu, nhưng họ cũng không thể ngờ được Bạch Hoàng giáo chủ chính là Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nổi danh Trung Nguyên khi xưa.
Âu Dương Hải đương nhiên không biết Bạch Hoàng giáo chủ người mà làm chàng thù hận lại chính là mẫu thân Đông Hậu Lâm Đại Ngọc thân sinh ra chàng, trên cõi trần thế mờ mịt này thật có nhiều chuyện khiến cho người ta nằm mơ cũng không thấy được.
Bởi vì tạo hóa đùa cợt con người nên cũng tạo nên rất nhiều mối hận thiên cổ bi thảm khôn nguôi.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Hiện giờ đại bộ phận độc khí trên người Âu Dương Hải đã bị ép chế đến chân trái, chỉ cần chặt đứt cái chân này của nó sau đó uống thêm những thuốc quý trong thiên hạ thì ta cũng hơi tin là có thể chữa khỏi dư độc trên người nó.
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc buồn bã trả lời :
- Sư huynh, huynh biết rằng Hải nhi không phải là của một mình muội, nó là kết hợp giữa muội và Kiệt ca, dù sao chăng nữa cũng không thể hại nó. Nó từ nhỏ đã mất đi nơi nương tựa, chịu bao đau khổ, tấm lòng người làm cha mẹ của muội cũng đã thấy không an tâm, muội còn có thể chặt chân của nó nữa hay sao?
Qua lời nói của bà, đủ làm người ta cảm thấy sự vĩ đại của người từ mẫu trong thiên hạ, bà cam nguyện nhận lấy sự khổ sở vô cùng cho mình, mà không muốn cho đứa con của mình phải chịu sự đau khổ tàn phế. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc ngừng một lát lại nói :
- Huống chi ba loại chất độc Miêu Cương Độc Cốt, Thiên Niên Chiêu Khí, Thanh Hải Độc Thụ như trong “Đoạn Trường Hồng” có tính tiềm phục rất lợi hại, hễ một khi lưu truyền thì tử tôn về sau sinh ra toàn những người khờ ngốc, điên khùng, vì một nhà họ Âu Dương chẳng nhẽ muội còn tiếc chi cái tính mạng hà tiện này?
Cổ Thiên Nhân Viên biết tính cách của vị sư muội này, sự tình một khi đã được bà quyết định thì dù thế nào đi nữa cũng không thay đổi được, ông ta biết sự việc thê lương này đã thành cuộc thế chắc chắn rồi có nói cũng vô dụng.
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Hài điệt nhi nếu biết chuyện này thì không biết nó đau đến đâu.
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc bỗng trầm giọng nói :
- Sư huynh, khi muội còn chưa chết, huynh tuyệt đối không được để cho nó biết thân thế của muội.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Sao? Muội không muốn nó biết muội là mẹ của nó?
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc gật đầu nói :
- Vì muội để cho nó căm hận kẻ thù muội muốn Hải nhi hận Bạch Hoàng giáo để sau khi muội chết nó biết được chân tướng thì sẽ vĩnh viễn biết ơn sự vĩ đại của tấm lòng người mẹ.
Cổ Thiên Nhân Viên ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả, hỏi :
- Thế cuối cùng muội muốn làm như thế nào?
Đông Hâu Lâm Đại Ngoc thở dài nói :
- Đêm nay thứ cho muội không thể nói cho huynh biết.
Cổ Thiên Nhân Viên im lặng trầm tư.
Đông Hậu Đông Phương Ngọc đột nhiên trầm giọng nói :
- Sư huynh, huynh có thể hứa rằng trước khi muội chết không nói rõ chân tướng cho nó biết được không?
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Đại Ngọc, muội biết rằng ngu huynh đối với muội và Kiệt đệ rất là yêu mến, dù hai người khi xưa làm những chuyên gì, trước đến giờ ta vẫn chưa hỏi qua hai người. Ôi... Kiệt sư đệ, trẻ trung là thế, không ngờ đã ly biệt, nhân gian mười tám năm rồi mà muội lại phải sắp rời khỏi nhân thế!
Nghĩ ngợi lại chuyện xưa làm Cổ Thiên Nhân Viên cảm thấy thê lương buồn bã vô cùng...
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói :
- Sư huynh, muội và Kiệt ca hưởng được đại ân vô cùng của huynh, chưa có thể báo đáp, mà ngày nay lại muốn phiền huynh nhiều việc, coi sóc giùm Hải nhi.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Đại Ngọc, muội yên tâm, ngu huynh nhất định sẽ chăm sóc nó, ta sẽ coi nó như đứa con của mình vậy!
Hồi lâu Đại Ngọc nói :
- Công ơn của huynh như trời bể, muội và Âu Dương Hải nguyện kiếp sau xe rơm kết cỏ báo đáp.
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Sư muội đã trả một giá quá đắt, nhưng có tự tin trừ hết độc trong người nó không?
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói :
- Muội có thể, muội trong thời gian cực ngắn ngủi, công lực đã vượt qua hơn huynh. Chất độc rất mạnh, nếu chậm trễ lâu e có biến hoá, chúng ta đi thôi!
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc ôm lấy thân mình Âu Dương Hải phóng đi...
* * * * *
Lý Xuân Hoa triển khai khinh công chạy như giông gió vượt qua mấy ngọn núi, nhưng nàng và Âu Dương Hải lại lạc phương hướng, cho nên không đuổi kịp được Âu Dương Hải.
Lý Xuân Hoa không biết rằng mình đuổi sai phương hướng, tưởng lầm rằng khinh công của mình yếu hơn Âu Dương Hải rất nhiều, do đó nàng càng chạy nhanh, đem khinh công nâng tới mức cao nhất mà nàng có thể đạt tới.
Thân hình của nàng như một luồng khói lướt qua vùn vụt trên mặt cỏ, ngọn cây.
Trong thoáng chốc nàng đă đuổi đến một dãy núi trùng trùng điệp điệp. Trước mặt là một thảo nguyên bao la rộng lớn.
Lý Xuân Hoa ngẩn ngơ, dừng thân hình lại, ngắm nhìn thảo nguyên bao la đến xuất thần.
Nàng biết rằng mình đă đuổi sai phương hướng, nhưng bốn phía đông tây nam bắc mênh mông không biết Âu Dương Hải ở phương nào?
Lý Xuân Hoa tính rằng mình đã chạy mười bảy mười tám dặm, nếu Âu Dương Hải đã gặp Cô Lâu Thiên Tôn thì có thể đã phát sinh trận đấu ác liệt...
Đang nghĩ ngợi, phía Đông Bắc của thảo nguyên bỗng hiện ra một bóng người, chạy đến phía này rất nhanh.
Lý Xuân Hoa đảo người nấp vào trong bụi cỏ gần đó.
Vù một tiếng bóng người đó như một luồng khí chạy qua trước mặt nàng. Lý Xuân Hoa vừa liếc thấy, trong lòng kinh hãi.
Chị thấy người này mặc áo dài mầu tím, râu dài tới ngực, khăn xanh che mặt, trên vai có một thanh cổ kiếm, người đó là Thiết Địch Quái Hiệp. Lý Xuân Hoa bỗng lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Chẳng lẽ đó chính là sư phụ ư?
Nhìn thân hình của ông và cả thanh kiếm sau vai nữa... Lý Xuân Hoa đuổi theo.
Nàng vốn đã hoài nghi hình trạng của Co Lâu Thiên Tôn rất giống với ân sư Thiết Địch Quái Hiệp.
Mười năm đi theo thầy, nàng rất rành dáng hình của Thiết Địch Quái Hiệp, dù sao đi nữa, Lý Xuân Hoa cũng đều có thể nhận ra ân sư, nhưng bởi vì nhiều mối nguyên nhân làm nàng không dám khẳng định chính xác. Đứng về lý lẽ mà nói, đây là một chuyện không thể có.
Ân sư Thiết Địch Quái Hiệp nhân từ, hiệp nghĩa như thế....
Nhưng Lý Xuân Hoa lại suy nghĩ thêm, trong giang hồ võ lâm, lai lịch của Thiêt Địch Quái Hiệp vẫn là một bí mật, rất ít người biết được tên tuổi lai lịch và cả mặt thật của ông nữa.
Lý Xuân Hoa càng nghĩ càng thấy mình phán đoán không sai.
Đang đi, Lý Xuân Hoa bỗng ngẩng đầu, một bóng người đứng trước mặt nàng ba bốn thước!
Lý Xuân Hoa thất kinh kêu lên một tiếng vội lùi lại ba bốn bước. Chỉ thấy bóng người mà mình suýt đụng phải chính là Thiết Địch Quái Hiệp.
Lý Xuân Hoa trong lòng kinh hãi lo sợ vô cùng! Nàng buột mồm kêu lên :
- Sư phụ!
Chi nghe Thiết Địch Quái Hiệp cười hỏi :
- Hoa nhi phải không, sao con sợ ta như vậy?
Lý Xuân Hoa là một người cơ trí, lanh lợi, nhưng những sự việc cực kỳ bí ẩn này liên tục làm nhiễu loạn thần trí của nàng, mà nàng không biết xử trí ra sao cả.
Lý Xuân Hoa ráng trấn tĩnh, nói :
- Con... con... con...
Nói liên tục ba chữ “con”, nàng không biết nói tiếp làm sao nữa. Qua một lúc lâu, Lý Xuân Hoa dần dần bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ :
“Âu Dương Hải thật sự gặp phải ám toán hay sao? Thiết Địch Quái Hiệp có thể nào là Cô Lâu Thiên Tôn ư? Nếu là như thế thì lời của sư phụ lại là thật ư?”
Lý Xuân Hoa lặng lẽ bước đi như hồn ma vật vờ. Trong đầu nàng chỉ nghĩ những câu hỏi này.
Nên biết rằng trong tim nàng Âu Dương Hải đă chiếm một vị trí rất quan trọng, nàng nguyện có thể không cần tính mạng của mình, nhưng không muốn tình lang gặp bất cứ sự không may nào.
Nghe hung tin về tình lang, nàng khó tránh khỏi trạng thái mất hồn. Bỗng một tiếng kêu của chim đêm làm bừng tỉnh thần trí hôn trầm của Lý Xuân Hoa.
“Quác! Quác!” Hai tiếng chim đêm lại cất lên điếc tai...
Lý Xuân Hoa quay đầu xem xét xung quanh, bất giác cảm thấy lạnh người. Không biết từ lúc nào mình đă đi đến một nơi âm u lạnh lẽo như vậy. Chỉ thấy đây là một nghĩa địa, dưới bóng đen của các loại cây bạch dương, tùng ngoài đồng.
Mộ bia rải rác khắp nơi, thật là âm u thê lương rùng rợn.
Trừ tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng chim đêm ra, còn xung quanh thì vắng lặng, tĩnh mịch.
Lý Xuân Hoa đi đến nghĩa địa này, đột nhiên cảm thấy điềm gở.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh phát giác trong rừng cây xa xa nơi nghĩa địa này, hình như có một tòa trang viện, nàng nghĩ : “Ở nơi âm u lạnh lẽo thế này sao lại có người ở!”
Lý Xuân Hoa tập trung mục lực quan sát kỹ lại một lần nữa, ai ngờ những nhà cửa trông thấy hồi nãy, bây giờ không thấy nữa.
Lý Xuân Hoa kinh ngạc, nói thầm :
- Chẳng nhẽ mắt ta hoa hay sao?
Bỗng một tiếng hú bay qua nghĩa địa, bóng cây nghiêng ngả...
Lý Xuân Hoa lại nhìn vào lùm cây, xa xa trong nghĩa địa, quả nhiên xuất hiện một ánh đèn, nhưng ngay lập tức lại bị rừng cây dày đặc che lấp đi. Hóa ra xung quanh tòa trang viện đó là rừng cây, cho nên từ nơi xa thế này nhìn ra thì thật không dễ dàng gì phát hiện ra một tòa trang viện.
Ngay lập tức, trong đầu Lý Xuân Hoa nảy ra một ý niệm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này mây trên không trung đã tan, chỉ thấy sao đêm nhấp nháy, bây giờ đã là đêm khuya.
Lý Xuân Hoa, đột nhiên cất bước đi tới!
Đột nhiên, Lý Xuân Hoa tung mình lướt qua ba ngôi mộ nhảy ra sau một ngôi mộ.
Lúc nàng vừa núp xuống, bỗng nghe tiếng gió ào ào.
Chỉ thấy một người áo dài đen từ sâu trong nghĩa địa chạy tới.
Lý Xuân Hoa trông thấy người mặc áo đen này thân hình vừa phải, sắc mặt lạnh lẽo như không có huyết sắc, nàng nghĩ đến thân hình người nảy rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.
Người áo đen mặt tái nhợt này có ánh mắt âm u, hẳn từ từ di động khắp xung quanh nghĩa địa, rõ ràng là hắn đang tìm kiếm một chỗ nào đó. Đột nhiên người áo đen huýt sáo ba tiếng dài ngắn không đều nhau. Tiếp đó...
Trong nghĩa địa ngoài mấy mươi trượng vang lên tiếng hú như quỷ khóc ma gào.
Tiếng hú liên tục vang lên, vây phủ bốn phương tám hướng.
Lý Xuân Hoa kinh hãi, nghe tiếng hú này, nàng không ngờ rẳng ở nơi hoang vu không người này lại có phục kích, từ đó có thể thấy tòa trang viện kia nhất định có tiềm phục võ lâm cao thủ.
Tiếng hú sau cùng hình như phát ra ở ngoài một dặm. Xung quanh lại trở nên im lặng như tờ.
Lý Xuân Hoa kinh thầm, nếu không phải là tình cờ mình vừa mới đi, thì nhất định bị họ phát hiện hành tung.
Người áo đen nghe tiếng hú cuối cùng xong, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ đắc ý tựa cười nhưng không phải cười, thình lình lại có hai bóng người chạy nhanh tới.
Hai người này đến trước mặt người áo đen, cúi mình thi lễ. Chỉ nghe người áo đen nói với hai đại hán :
- Vương Cửu, Lý Lục, hôm nay các ngươi giữ ở đây thay cho Trần Ngưu, Dương Thành Chí đã chết, chỉ cần các ngươi tiềm phục trong mộ tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng các ngươi nến ngủ gục, lơ là nhiệm vụ thì nên nhớ rằng qui luật của tổ chức rất nghiêm khắc, sẽ không dung thứ đâu.
Hai đai hán áo đen gật đầu lia lịa nói “Dạ”. Người áo dài đen cười hề hề hai tiếng nói :
- Nếu các ngươi làm tốt thì sẽ có ngày ta bẩm lên trên đưa các ngươi làm thị vệ trong nội các.
Lý Lục đại hán đứng ở bên trái cười :
- Ân đức của Tiền gia, Vương Cửu, Lý Lục mãi cảm kích không quên, nhất thiết đều nhờ Tiền gia đề bạt cả.
Người áo đen cười lạnh lùng, quay đầu chạy vào sâu trong nghĩa địa. Lý Xuân Hoa kinh thầm, tổ chức mà họ nói là gì? Lại còn có danh xưng nội các nữa.
Người áo đen đi rồi, người tên là Vương Cửu đắc ý cười nói :
- Lý Lục, vị họ Tiền này là thị vệ trưởng trong nội các phải không?
Lý Lục cười nhạt nói :
- Vương Cửu, nhà ngươi thật là có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, vị họ Tiền này là một trong tám đại huyết ma của tổ chức chúng ta, quyền lợi và địa vị của người ấy trong tổ chức chỉ thấp hơn có mấy người mà thôi. Chỉ cần chúng ta được người ấy để mắt hà hà, cuối cùng sẽ có một ngày họ Lý ta sẽ gặp vận hên được điều vào nội viện, khỏi phải ở nơi đây làm bạn với người chết!
Lý Xuân Hoa nghe mấy câu nói chuyện ngắn ngủi giữa họ với nhau, đã biết tổ chức mà họ nói to lớn vô cùng, với thành tựu khinh công của người áo dài đen kia thì hẳn là tông sư của một phái. Mà người áo dài đen là một trong tám đại huyết ma vậy thì người có võ công như người áo đen quyết không phải chỉ có vài người mà thôi.
Lý Xuân Hoa càng nghĩ càng thêm ngạc nhiên, không biết tổ chức này mới nổi trên giang hồ hay là tổ chức thế lực của Cô Lâu Hung Thủ. Nghĩ đến đây, chỉ thấy Lý Lục từ từ đi đến phía nàng.
Lý Xuân Hoa im phăng phắc, nhắm kỹ Lý Lục đến còn cách một trượng, nàng lao vọt ra nhanh như bóng ma, tay phải bấu vào uyển mạch của Lý Lục.
Ai dè võ công của Lý Lục không phải xoàng, hắn nhìn thấy bóng người xông ra, vội vã vặn người lùi lại ba bước, hét lên :
- Ai đó?
Cùng lúc đó Lý Lục đã rút thanh Quỷ đầu đao ra.
Lý Xuân Hoa trông thấy Lý Lục tránh khỏi một chiêu cầm nã của mình, trong lòng hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ nhân vật hạ đẳng như thế này lại có được võ công nhường ấy.
Vương Cửu trông thấy kẻ địch, đột nhiên rút từ trong người ra một thanh tre đưa lên miêng thổi..
Te... te.. te...
Một loạt những thanh âm rin rít lập tức bay ra.
Lý Xuân Hoa thất kinh, quát lên một tiếng giơ tay bắn ra mấy mũi kim châm vào Vương Cửu.
Nàng lắc mình xông tới vung tay phóng ra ba chưởng.
Một tiếng hự vang lên, nhưng chỗ nguy hiểm trên người Lý Lục đều bị trúng thương, lăn ra chết ngay.
Vương Cửu cũng bị kim châm nhỏ xíu bắn trúng, không kịp kêu lên tiếng nào cũng chết nốt.
Lý Xuân Hoa hạ độc thủ như vậy là vì sợ người của đối phương tới và mình bị bại lộ, vốn nàng muốn bắt sống một tên để hỏi xem tổ chức ấy là gì?
Lý Xuân Hoa trong tích tắc giết chết Vương Cửu, Lý Lục, bèn triển khai thân hình lướt đi trong bóng đêm thẳng tới tòa trang viện nguy nga trong rừng kia.
Lý Xuân Hoa là cao thủ đệ nhất trong giang hồ, chỉ thấy nàng nhảy lên đáp xuống vài cái, người đã ra xa đến sáu bảy trượng hơn nữa rơi xuống rất êm, ống tay áo quạt gió không nghe thấy một tiếng nào.
Trong lúc phi hành, chỉ thấy Lý Xuân Hoa lộn người mấy vòng đáp xuống một cây tùng rậm rạp.
Vù vù vù? trong rừng cây bao vây ngoài trang viện phi ra bốn bóng người. Họ đột nhiên chia ra nhằm hướng mà Lý Xuân Hoa vừa tới chạy chạy vụt đi.
Chỉ thấy bốn bóng người thấp thoáng rồi mất hút trong đêm đen. Lý Xuân Hoa mỉm cười từ trên cây khẽ đáp xuống.
Nàng nhảy qua vài lùm cây, trong đêm tối chỉ thấy ngoài mười tám trượng, ẩn hiện một tòa trang viện cực lớn, thình lình có một tiếng cung tên xé gió.
Cách chỗ Lý Xuân Hoa đứng mấy bước, trên một cây ngô đồng rậm rạp, một mũi tên bay ra, nhằm hướng trang viện bắn vọt lên không.
Lý Xuân Hoa kinh thầm, không ngờ xung quanh cảnh giới nghiêm ngặt như vậy.
Lý Xuân Hoa vung tay phải bắn kim châm ra. Đột nhiên một bóng đen từ trên cây ngô đồng cao hơn bốn trượng rơi thẳng xuống.
Lý Xuân Hoa hạ xong kẻ phục kích, vận chân khí, như con én liệng phi thẳng tới dưới chân tường của tòa trang viện, tung mình nhảy vào. Trong tòa trang viện rộng lớn này, trừ phòng ốc hàng lầu cao gác lớn ra, còn đều là tre trúc xanh rờn, hoa lan thơm ngát.
Khắp xung quanh không thấy một ánh lửa nào, âm khí lạnh lẽo.
Lý Xuân Hoa đã thấy sự canh gác nghiêm ngặt bên ngoài nên không dám khinh suất, rón rén bước đi. Nào ngờ nàng đi qua mấy tòa viện lạc mà xung quanh vẫn không thấy bóng người.
Điều kỳ lạ là trong trang viên này hình như không có chủ nhân, ở đâu cũng có lá rơi đầy đất, cỏ dại um tùm, cửa phòng ốc đã mục nát, cũ kỹ. Sư im lặng bất thường này, làm cho người ta càng thấy ghê rợn. Lý Xuân Hoa là người có kinh nghiệm giang hồ phong phú, nàng biết rằng trên giang hồ có lắm điều xảo trá lường gạt, bên ngoài làm có vẻ yên lặng bình thường thì ngầm bên trong là đầm rồng hang hổ. Cho nên, Lý Xuân Hoa càng không dám lộ hành tung.
Đi như vậy chừng một khắc, vòng khắp cả trang viện, Lý Xuân Hoa vẫn không phát hiện một bóng người khả nghi nào.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời. Lúc này đã là canh năm, phương Đông hơi xuất hiện sắc trắng.
Lý Xuân Hoa biết không thể ở đây lâu được nữa, thế là nàng quay mình chạy tới viện lạc hướng Đông!
Ai ngờ vừa tung mình lên một nóc nhà, Lý Xuân Hoa thầm kêu “ý” một tiếng :
- Nguyên là ở hai hàng viện lạc trước mặt, trên một lầu gác có treo bốn cái đèn lồng mầu đỏ.
Bốn cái đèn lồng này, ánh nến tỏa chiếu xung quanh tòa lầu đó, trên đèn lồng có bốn chữ lớn viết bằng mực đen: “Có vào không ra” (Hữu nhập vô xuất).
Lý Xuân Hoa kinh thầm nàng biết bốn cái đèn lồng này nhất định là mới treo lên, nêu không thì sao hồi nãy mình không trông thấy ngọn đèn? Không còn nghi ngờ gì nữa, hành tung của mình đã bị người ta phát giác, không ngờ tòa trang viện hoang phế lạnh lẽo này lại là một nơi đầm rồng hang hổ. Mọi sự đều đã có sắp xếp, nơi nơi đều có ám phục.
Lý Xuân Hoa biết mình đã đặt thân vào nơi nguy hiểm. Nàng nghĩ :
“Mình phải mau chóng rút khỏi nơi này hay là tiếp tục do thám thêm nữa?”
Chưa nghĩ xong, bỗng một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nói :
- Ta tưởng là ai? Lại có gan đột nhập vào trang viện của người ta, hóa ra là Thanh Đạo minh chủ Lý Xuân Hoa, Đại minh chủ đỉnh đỉnh đại danh!
Lý Xuân Hoa thất kinh quay đầu lại nơi phát ra tiếng nói.
Lúc đó từ phía trước mặt có bốn người áo đen nhảy ra nhẹ nhàng, bốn người này thân thủ mẫn tiệp trong chớp mắt bốn người đã chắn đường bốn phía xung quanh Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa trông thấy thân hình bốn người, đã biết bốn người áo đen này chính là bốn bóng đen nhảy ra lúc mình muốn vào trong trang viện. Nàng thấy bốn người này đều là trung niên hán tử, hông đeo một thanh trường kiếm. Lý Xuân Hoa biết rõ người vừa nói không phải là bốn hán tử áo đen đeo kiếm, nàng cười nhạt nói :
- Các hạ đã biết tên của ta, vì sao không xuất hiện để cùng tương kiến?
Hà hà hà... một tràng cười lạnh lẽo vang lên.
Trên mái nhà hiên căn nhà phía Bắc có một người áo đen bay ra. Lý Xuân Hoa nhìn rõ mặt người áo đen này, khẽ ồ lên một tiếng nói :
- Lại là ngươi!
Hóa ra người áo đen này chính là người họ Tiền mặt tái nhợt, đã xuất hiện ở trên nghĩa địa.
Người áo đen nghe vậy hình như lặng người, hóa ra câu nói “lại là ngươi” của Lý Xuân Hoa dường như nói rằng nàng rất quen thuộc người áo đen. Người ao đen sau lúc sững sờ, cười nhạt nói :
- Lý minh chủ nhận được lão phu là ai à?
Lý Xuân Hoa cười nhạt nói :
- Các hạ là một trong tám đại huyết ma, thật không thẹn là cao thủ, bội phục bội phục.
Người áo đen họ Tiền nghe xong giật mình, nên biết rằng trong võ lâm giang hồ hiện nay rất ít người biết được lai lịch của hắn không ngờ Lý Xuân Hoa lại biết được.
Người áo đen cười sằng sặc, nói :
- Hay lắm, Thanh Đạo minh chủ thật không phải là tầm thường. Hề hề! Lý minh chủ đã đến thăm thì chủ nhân của bọn ta cũng rất là hiếu khách, lão phu mời Lý minh chủ đi uống ly trà thơm, gặp gỡ chủ nhân của bọn ta.
Lý Xuân Hoa hỏi :
- Không biết quí chủ nhân của các hạ xưng hô thế nào?
Người áo đen họ Tiền cười nói :
- Cái này thì phải gặp chủ nhân bọn ta mới biết.
Lý Xuân Hoa cau mày nói :
- Hôm nay ta vội vã qua đây, nếu tương kiến với chủ nhân e rằng ảnh hưởng đến tôn nhan chủ nhân của các hạ, hay là để hôm khác đến bái phỏng cũng được.
Người áo đen họ Tiền nghe vậy cười nói :
- Lý minh chủ cự tuyệt lời mời như vậy, thì quá phụ lòng hiếu khách của chủ nhân.
Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói :
- Tại hạ nói đã rõ rồi, xin các hạ tránh đường cho.
Người áo đen họ Tiền nói :
- Nếu Lý minh chủ không gặp chủ nhân của bọn ta thì không thể nào rời khỏi đây được đâu.
Lý Xuân Hoa cười nhạt, nói :
- Các hạ tin rằng có thể giữ ta lại được ư?
Người áo đen họ Tiền cười hề hề nói :
- Một tấc đất của trang viện này đều có bố trí phục kích, dù võ công của Minh chủ có cao đến đâu cũng khó mà qua ba hàng viện lạc.
Lý Xuân Hoa giận dữ nói :
- Nếu các ngươi không tránh đường thì đừng trách ta vô lễ.
Người áo đen họ Tiền cười nói :
- Lý minh chủ giữ ý muốn đi, cũng đừng trách lão phu ép ở lại.
Lý Xuân Hoa đột nhiên bước lên!
Một hán tử áo đen trước mặt nhảy ngang hai bước chặn đường Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa vung cánh tay duy nhất tung chưởng ra quát :
- Tránh ra.
Ai ngờ hán tử áo đen đeo kiếm không hề tránh ra, tay trái dùng một chiêu ?Phân Hoa phất liễu? muốn ngăn đỡ thế chưởng của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa nhìn thấy hán tử nọ vừa xuất thủ, thủ kình trầm hùng, nội lực ngấm ngầm, nàng kinh ngạc nghĩ :
“Xem ra người của trang viện này đều là cao thủ có võ công giỏi, nếu mà mình không nhanh chóng hạ độc thủ thì có thể bị tổn hại trong trang viện này!”
Lý Xuân Hoa chưa nghĩ xong, thủ kình của hán tử áo đen đeo kiếm đã chạm mạch môn cổ tay của Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa lạnh lùng quát lên một tiếng, lật cổ tay, hai ngón trỏ và giữa co lại rồi búng nhanh ra!
Người áo đen họ Tiền quát lớn :
- Tạ Cương mau lùi lại, đó là Thiên Cang chỉ.
Hự một tiếng, đại hán áo đen đeo kiếm mặt tái nhợt đi, tay ôm bụng khuỵu xuống.
Lý Xuân Hoa vận Thiên Cang chỉ hạ xong một người, lắc mình một cái đã qua sát bên cạnh một đại hán đeo kiếm khác.
Soạt một tiếng, đại hán áo đen nọ đã rút trường kiếm ra đâm thật mạnh. Lý Xuân Hoa thấy kiếm thế mau lẹ, khẽ cau mày, giơ tay phóng một chưởng.
Một luồng tiềm lực bay thẳng đến.
Đại hán áo đen nọ đột nhiên đảo ngang sang bốn bước tránh chưởng lực, rồi lao nhanh tới trước mặt Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa kinh thầm, nàng biết rằng hôm nay nếu không dùng độc thủ thì không thể thoát được khỏi đây.
Lý Xuân Hoa trông thấy kiếm thế của đối phương đã sát tới người, nàng thét lên một tiếng, ống tay áo bên trái cuốn lên vù vù, tiềm lực nội kình đánh bạt thế kiếm của đối phương, hữu chưởng phóng ra thật mạnh... Một đạo chưởng lực mạnh mẽ tuyệt luân xông thẳng tới.
Đại hán áo đen không ngờ tay áo trống không của Lý Xuân Hoa lại thi triển được tuyệt chiêu đánh bạt trường kiếm, hắn kinh hãi, muốn tránh chưởng lực của Lý Xuân Hoa nhưng nào có kịp nữa...
Chỉ cảm thấy ngực nhói lên, bị trúng một luồng kinh khí phách không, bay thẳng lên trời rồi bịch một tiếng hắn từ trên nóc nhà cao sáu bảy thước lăn thẳng xuông đất.
Lý Xuân Hoa trong chớp mắt hạ liền hai đại hán áo đen đeo kiếm võ công cao cường làm cho người họ Tiền bất giác biến sắc mặt.
Lý Xuân Hoa một chưởng đánh trúng kẻ địch xong, thân mình như én liệng, bay thẳng từ trên mái nhà xuống.
Chỉ nghe một tiếng hét lên giận dữ....
Một bóng người ở góc nhà cao ra cản đường Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa lúc này sát cơ đã lộ, cười nhạt một tiếng, tay phải đánh ra mãnh liệt một chưởng.
Chưởng này của nàng chính là vận đủ phách không cang khí mà phát, uy thế ghê gớm, chưởng phóng đến đâu thì tiếng rú vang lên đến đó.
Một người áo đen bị chưởng phóng mãnh liệt đánh trúng vào ngực, miệng phun mấy ngụm máu tươi, ngã gục xuống đất.
Nhưng một chưởng này đã làm thân pháp của nàng chậm trễ, người áo đen họ Tiền và hai đại hán áo đen đeo trưòng kiếm đã nhảy xuống.
Lý Xuân Hoa không đợi cho họ sấn tới nàng lao ngược trở lên, hữu chưởng huy động vù vù! Nhẳm thẳng vào hai đại hán áo đen mang kiếm đánh ra hai chưởng.
Hai chưởng này của nàng hàm ấn phách không cang khí cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh. Hai người áo đen họ không ngờ rằng Lý Xuân Hoa lại quay mình lao trở lại.
- Bình bình! Hai tiếng khẽ.
Hai đại hán áo đen đeo kiếm không kịp kêu tiếng nào, thân người tung lên rồi rớt xuống, tâm mạch của cả hai đều bị thoát khỏi ngay tức khắc. Lý Xuân Hoa dùng độc thủ hạ luôn năm người làm cho người họ Tiền vô cùng tức giận, một tiếng cười sằng sặc, người họ Tiền vung tay đánh tới. Lý Xuân Hoa đưa tay đánh bật chưởng thế của hắn, ra chiêu trả đũa tức khắc.
Lúc này hai người đều giận dữ, chiêu thức vô cùng hiểm độc.
Người áo đen họ Tiền quả nhiên là một cao thủ võ lâm, trong trận giao đấu này, quyền chưởng như mưa sa gió táp, kình lực tỏa ra đến một trượng. Lý Xuân Hoa dưới quyền chưởng cương mãnh của hắn, nàng thi triển thủ pháp bắt gân đả huyệt, cánh tay phi đạo liên tục ép chiêu thức và kinh lực của người họ Tiền nửa đường bị tan hết.
Người áo đen họ Tiền đánh liền hai mươi mấy chiêu xong, đột nhiên dừng tay lại nhảy lùi lạnh lùng nói :
- Lý cô nương võ công cao cường, hãy nhận mấy chiêu “Quỷ Lân chưởng” của ta xem sao!
Lý Xuân Hoa nghe thấy ba chữ “Quỷ Lân chưởng” sắc mặt biến đổi... Bởi vì nàng nhớ lại năm xưa phái Cổ Mộ có một vị tên là “Cổ Mộ Quỷ Lân” chuyên luyện một loại tuyệt kỹ tà môn là “Quỷ Lân chưởng” độc địa vô cùng.
Nếu người ta và lão động thủ thì chỉ cần lão thi triển ra “Quỷ Lân chưởng” xong, bèn thu chưởng lùi lại không đánh với đối phương nữa, bởi vì đối phương đã bị hạ dưới chưởng phong độc địa “Quỷ Lân chưởng” của lão rồi. Nên biết rằng “Quỷ Lân chưởng” vừa phát ra thì độc khí tự nhiên tỏa ra không khí trong phạm vi bảy thước, đối phương và lão động thủ bảy chiêu đã hít vào rất nhiều khí độc, tự nhiên mà trúng độc, thật là lợi hại vô cùng.
Lý Xuân Hoa thản nhiên hỏi :
- “Cổ Mộ Quỷ Lân” là người gì của ngươi?
Người áo đen họ Tiền nghe vậy kinh thầm, nghĩ bụng :
“Con nhãi này thật là lợi hại, tuy mi biết rõ sự ghê gớm của “Quỷ Lân chưởng”, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi chưởng của ta, trừ phi mi lập tức trốn khỏi nơi này...”
Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói :
- Thế thì ngươi là Quỷ Lân Kiếm Tiền Mộng Sinh rồi...
Người áo đen họ Tiền lạnh lùng cười, nói :
- Ha ha, lợi hại lợi hại! Lão phu cả đời đánh nhau, hôm nay sém chút nữa bị nhạn mổ mắt. Hiện giờ danh hiệu của lão phu đổi thành “Quỷ Lân Huyết Ma”.
Lúc này Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đã ngầm vận công lực, lão chuẩn bị trong bảy chiêu dùng Quỷ Lân chưởng hạ ngay Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa thấy lão trong lúc nói, mặt vốn trắng nhợt, đột nhiên biến thành xanh lè, hai mắt cũng lóe lên tia sáng.
Nàng vội vận chân khí chuyển đến toàn thân, ngầm phòng bị.
Quỷ Lân Huyết Ma sau khi vận đủ Quỷ Lân chưởng xong, mỉm cười nham hiểm, nói :
- Lý cô nương, có thể ngươi hãy còn không biết lão phu là người sát hại phụ thân ngươi đó!
Lý Xuân Hoa thất kinh, quát lớn :
- Ngươi nói gi?
Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh thấy tình hình Lý Xuân Hoa kích động như vậy trong bụng mừng thầm, bởi vì lão sợ Lý Xuân Hoa úy kỵ sự lợi hại của Quỷ Lân chưởng mà không đánh thì lão không thể làm hại cho nàng được nên lão muốn đem mối huyết thù mà nói ra.
Tiền Mộng Sinh cười nói :
- Uy Chấn Bát Hoàng Lý Thiên Phát bội phản Cô Lâu điện, Điện chủ phái lão phu giết chết hắn.
Lý Xuân Hoa nghe xong máu nóng hừng hực.
Lúc mình ở nghĩa địa trông thấy lão ta cảm thấy thân hình rất là quen thuộc, không ngờ lão ta chính là hung thủ áo xám mà mình và Âu Dương Hải rượt đuổi hôm trước.
Trong lửa giận hận thù, Lý Xuân Hoa vẫn giữ được bình tĩnh, lạnh lùng nói :
- Hóa ra tổ chức Cô Lâu Thiên Tôn hành tung kỳ bí. Ngươi đã để lộ thân phận lai lịch ra như vậy chẳng lẽ ngươi không hối hận sao?
Chữ “sao” vừa ra khỏi mồm. Tay phải Lý Xuân Hoa vung lên, năm ngón tay nửa co nửa duỗi búng mạnh tới Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh, tốc độ cực nhanh, nhưng không hề có tiếng động nào, tựa như không có chút xíu kình lực.
Quỷ Lân Huyết Ma như biết sự lợi hại của chiêu này, hắn tung mình qua một bên né tránh cười nhạt một tiếng, tay phải đã chộp tới!
Nhưng vừa chộp ra thì Lý Xuân Hoa đă di chuyển phương hướng, năm ngón tay lại búng ra.
Quỷ Lân Huyết Ma cũng không dám tiếp chỉ lực của nàng, lại lui ra! Thế là hai lần, mỗi người đều đánh ra ba chiêu.
Khoảng cách giữa hai người vẫn giữ ngoài một trượng xa.
Đột nhiên một tiếng cười vang lên...
Hai tay Quỷ Lân Huyết Ma múa lên, chưởng ảnh đầy trời, kèm theo gió lạnh phủ xuống.
Lý Xuân Hoa ý thức được rằng gập phải loại võ công tuyệt độc hiếm thấy này, đừng nói là bốn phương tám hướng, chưởng ánh dầy đặc, có phòng bị cũng không được, chỉ đơn độc luồng khí lạnh lẽo kia cũng đã có cảm giác khó mà chống cự nổi rồi.
Lý Xuân Hoa biết rõ sự lợi hại của Quỷ Lân chưởng, nhưng nàng không muốn lùi lại né tránh, bởi vì người này là kẻ thù đã sát hại cha mình. Chỉ thấy Lý Xuân Hoa phi thân lên không ước chừng cao năm sáu thước, thình lình lộn trở xuống, một tia cầu vồng trắng xóa bắn tới nhanh như chớp.
Hóa ra Lý Xuân Hoa trên không trung đã rút ra một thanh đoản kiếm. Lý Xuân Hoa vốn hay đeo trường kiếm bởi vì đêm trước kiếm bị Cô Lâu Thiên Tôn đánh gẫy, thanh đoản kiếm này là bảo khí thiết thân bên người nàng rút kiếm từ trong người ra tốc độ cực nhanh, khiến người ta không thể nào biết trong tay nàng sao lại có một thanh kiếm.
Kiếm quang và luồng kình khí âm hàn tiếp chạm nhau. Kiếm quang bỗng thu lai....
Lý Xuân Hoa mặt tái nhợt đứng nguyên chỗ cũ trên mặt đất.
Vai trái Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh rướm máu, mặt xanh lè, hai mắt lộ tia sát khi ghê người.
Trong chiêu này, vai của Quỷ Lân Huyết Ma bị thương, nhưng Lý Xuân Hoa lại bị khí độc âm hàn xâm nhập vào da thịt, lúc sau này hai người đều chuẩn bị, lại làm một đòn đánh chí mạng.
Trong viện lạc im ắng lúc này vang lên tiếng giày rầm rập chạy đến. Lý Xuân Hoa liếc nhìn, chỉ thấy bốn phương tám hướng xung quanh xuất hiện mấy chục người.
Đó là một đoàn người áo đen, hông đeo kiếm. Lý Xuân Hoa thầm kêu lên :
- Khó rồi!
Một mình Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh cũng đủ làm mình ứng phó khó khăn huống hồ chi còn thêm những người áo đen này nữa.
Mấy chục người áo đen kia tiến tới và tất cả đều dừng lại ngoài mười trượng.
Thình lình....
Sau cánh cửa của một viện lạc phía Tây Bắc mở toang, từ trong đó đi ra tám tiểu đồng mình mặc áo trắng tay cầm đoản kiếm.
Tám tiểu đồng áo trắng tuổi chừng mười ba, mười bốn, trong đó có một tiểu đồng tuổi hơi nhỏ hơn, ước chừng mười tuổi.
Bọn chúng đều mi thanh mục tú, làm cho người ta thấy thích, có điều chúng hiện giờ tay đang cẩm đoản kiếm, sắc mặt trang nghiêm thần thái lẫm liệt.
Một tiểu đồng áo trằng đi thẳng tới.
Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh trông thấy tám tiểu đồng áo trắng đột nhiên nhảy lùi lại mấy bước, quay mình lại gật đầu với các tiểu đồng hỏi :
- Chẳng hay Thiên Tôn điện chủ giá lâm phải không?
Chỉ thấy tiểu đồng tuổi nhỏ nhất, giọng nói trong trẻo, nói rằng :
- Tiền thúc thúc, Thiên Tôn có lệnh Lý Xuân Hoa cô nương giao cho huynh đệ chúng tôi xử trí.
Giọng nói của tiểu đồng này tuy rất là trong trẻo nhưng lại mang hơi hướng lạnh lùng.
Lý Xuân Hoa ngầm kinh dị cho cùng khí sắc khá lẫm liệt của tám tiểu đồng này, khi nghe xong liền tránh lùi ra, nói :
- Cố Xuân, không biết Thiên Tôn còn có lời dặn dò nào nữa không?
Tiểu đồng nhỏ nhất tên là Cố Xuân, nói :
- Thiên Tôn gọi thúc thúc lập tức đến chỗ của người ngay!
Tiền Mộng Sinh đáp :
- Vâng!
Bèn quay mình định đi, nhưng...
Thân mình Lý Xuân Hoa như tên bắn nhảy tới Quỷ Lân Huyết Ma. Ngay lúc đó tám đồng tử áo trắng tay cầm đoản kiếm cũng nhất tề nhảy tới.
Chỉ thấy kiếm quang ngợp trời chói mắt, thân hình đang phi của Lý Xuân Hoa dừng lại đột ngột.
Chỉ chậm một thế, Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đã đi được hơn bảy trượng.
Tám đồng tử áo trắng vây bọc lấy Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa liếc nhìn qua tám đồng tử áo trắng, trong lòng cảm thấy kỳ dị, không ngờ thân ảnh của tám đồng tử này lại nhanh đến mức trong tích tắc đã có thể cản được mình.
Với người võ công như Lý Xuân Hoa thật sự vừa rồi nàng không trông rõ tám đồng tử nhảy tới như thế nào.
Đồng tử Cổ Xuân nhỏ nhất tay cầm đoản kiếm, cúi mình thi lễ Lý Xuân Hoa, nói :
- Lý thư thư, xin thư thư hãy đến gặp Thiên Tôn điện chủ của chúng tôi.
Lý Xuân Hoa nhìn thấy tám đồng tử này, ai ai cũng mày thanh mắt sáng, xinh đẹp, trẻ trung, trong lòng đã có hảo cảm, lại thấy tiểu đồng nhỏ tuổi nhất lại thi lễ với mình, thì dù nàng có giận dữ đến mấy cũng không nổi giận được.
Lý Xuân Hoa nhìn tiểu đồng Cố Xuân hỏi :
- Tiểu đệ, tám người đây có phải là huynh đệ không?
Cổ Xuân tiểu đồng nói :
- Tám người chúng tôi tên xếp theo các chữ: Xuân Hạ Thu Đông Mai Lan Cúc Trúc. Thiên tôn điện chủ là nghĩa phụ của chúng tôi. Lý Xuân Hoa đột nhiên cúi đầu trầm tư nghĩ ngợi. Lúc lâu sau, nàng mới trầm giong nói :
- Tiểu đệ, ta thấy tám người các đệ trời sinh tuệ lan tư chất, những đứa trẻ trên thế gian này không có được nhiều, thật không hiểu tại sao các đệ lại nhận giặc làm cha, học những điều xấu...
Tám đồng tử nghe vậy, thần sắc trên mặt sa sầm, chợt nghe Cố Xuân quát :
- Im đi!
Lý Xuân Hoa nghe quát, giật mình, im lặng. Cố Xuân đồng tử lạnh lùng nói :
- Lý thư thư, tám huynh đệ chúng tôi nói chuyện khách khí với thư thư, không ngờ thư thư lại mắng chửi nghĩa phụ của chúng tôi, nếu người còn vô lễ như vậy nữa thì đừng trách huynh đệ chúng tôi ra tay giáo huấn đấy.
Lý Xuân Hoa nghe nó nói xong, thật là vừa tức vừa buồn cười. Lý Xuân Hoa cười nói :
- Tiểu huynh đệ, bởi vì ta tiếc rẻ cho các ngươi nên mới nói thế.
Cố Xuân tiểu đồng tay vung đoản kiếm, hét :
- Huynh đệ chúng ta bắt lấy Minh chủ Thanh Đạo Minh
Nói xong, tám đồng tử liền di động, chọn một thế bao vây lấy Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa trông thấy tám người tay lăm lăm đoản kiếm, ánh sáng loang loáng, vừa nhìn một cái biết ngay không phải là binh khí bình thường. Lý Xuân Hoa kinh thầm, nghĩ :
“Chẳng nhẽ tám cậu bé còn hôi sữa này lại có võ công?”
Chưa nghĩ xong, chỉ thấy tám đồng tử tay cầm đoản kiếm từ từ chuyển động, ánh mắt nhìn vào mũi kiếm, thần sắc trên mặt nghiêm trang, thành kính.
Lý Xuân Hoa vội vã đề chân khí thu lại đan điền, ngưng thần vận kình, thu thế đứng nguyên một chỗ. Nguyên là nàng đã phát hiện tám đồng tử ai ai cũng có võ công kiếm thuật thượng thừa.
Nên biết rằng lúc tay nâng bảo kiếm, thái độ nghiêm trang không nói cười, thấn sắc thành kính chính là tư thế chuẩn bị xuất thủ của kiếm thuật thượng thừa.
Lý Xuân Hoa biết rõ những cậu bé này thật là ngây thơ trong sáng, nhưng lại không ngờ rằng bị gian tặc lợi dụng, làm hại cả đời chúng nó thật là đáng tiếc.
Cho nên, nàng muốn nói cho chúng biết những chuyện về Cô Lâu Thiên Tôn, để cho chúng biết hiểu bộ mặt gian ác của nghĩa phụ chúng nó. Thực ra Lý Xuân Hoa đã quá ngây thơ. Bọn đồng nhi tuy rất dễ bị người xấu lừa gạt, nhưng những cậu bé này là những người trung thực nhất! Chỉ cần chúng nó được một chút lợi nhỏ của người chỉ huy thì đến chết cũng trung thành với chủ nhân dù cho Lý Xuân Hoa có nói đến khuya thì tám đồng tử này cũng không dễ gì quay lưng lại với nghĩa phụ mà chúng nó cho là thần thánh Cô Lâu Thiên Tôn.
Lý Xuân Hoa nghĩ đến lúc này, nàng đã biết rất rõ lai lịch của Cô Lâu Thiên Tôn, nàng cảm thấy người này là người nham hiểm xảo quyệt nhất trên đời.
Chợt nghe Lý Xuân Hoa trầm giọng nói :
- Tiểu đệ đệ, hay là ta đi theo các ngươi gặp Thiên Tôn điện chủ, các ngươi không cần phải động thủ nữa.
Cố Xuân tiểu đồng nghe vậy, trên mặt lộ một nụ cười, nói :
- Tốt! Bãi bỏ kiếm trận.
Hóa ra Cố Xuân tiểu đồng chính là kẻ cầm đầu tám đồng tử, nó vừa hạ lệnh, bảy đồng tử khác mau chóng lùi lại vài bước, tay cầm kiếm đứng một bên.
Lý Xuân Hoa nói :
- Thiên Tôn điện chủ ở đâu, các ngươi hãy đi trước dẫn đường
Cố Xuân đồng tử cúi mình thi lễ với Lý Xuân Hoa, nói :
- Lý thư thư, xin đi theo ta.
Lý Xuân Hoa thấy tám đồng tử này, thần sắc vụi giận đổi thay như chớp, trong bụng thầm nghĩ :
- Tám người này nếu được Cô Lâu Thiên Tôn huấn luyện lâu ngày thì nhất định sẽ trở thành tám tên hỗn thế ma đầu, ngày sau làm hại giang hồ võ lâm, giết hại chúng sanh, chắc còn hơn cả Cô Lâu Thiên Tôn.
Chỉ thấy Cố Xuân tiểu đồng cất bước đi trước dẫn đường, còn bảy tiểu đồng còn lại đi theo sau Lý Xuân Hoa.
Tám đồng tử đi ngang qua những người áo đen, ai ai cũng cúi đầu hành lễ với chúng, rõ ràng tám đồng tử này có vị trí quan trọng trong Cô Lâu ma đầu.
Lúc này mặt trời đã lên cao, đã là giờ Tỵ.
Xuân Hoa theo sau Cố Xuân đồng tử đi qua mấy hàng viện lạc, đến một tòa dinh viện rất thanh nhã.
Lý Xuân Hoa quan sát kỹ tòa dinh viện này chỉ thấy trong viện cúc thu nở rộ. Đan Quế đưa hương thơm ngát, đến đâu cũng một màu xanh, con đường nhỏ lát gạch xanh dưới đất được quét rất sạch sẽ, không có một chiếc lá rơi.
Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nàng nhận ra nơi dinh viện này đêm qua mình chưa tới.
Đi qua dinh viện xuyên qua một cửa tròn nhỏ, trừ những cây hoa trân quí ra, còn có một hòn giả sơn do người chế thành, dưới hòn giả sơn có một cái ao rộng sáu bảy trượng.
Vườn hoa này tuy không phải là to, nhưng xinh xắn tinh xảo vô cùng. Phía Tây của vườn hoa, phòng ốc liên tiếp, ở giữa có ba tòa lầu dứng đối góc với nhau.
Cố Xuân đồng tử chợt quay đầu lại nói với Lý Xuân Hoa :
- Lý thư thư, ta vào thông báo với nghĩa phụ rồi ra ngay!
Nói xong, thân người của nó vụt đi vào một đại sảnh, không lâu sau qủa nhiên thấy Cố Xuân mặt mũi tươi cười đi ra nói :
- Nghĩa phụ đã đợi Lý tiểu thư rất lâu rồi. Mời Lý tiểu thư vào trong uống trà.
Lý Xuân Hoa đi lên bậc đá, vào trong đại sảnh, trong sảnh này, bàn ghế bày biện chỉnh tề, bố trí trang nhã.
Đi qua đại sảnh này, hiện ra một hành lang bằng gỗ đàn, đi thông qua ba chính sảnh sạch sẽ không nhuốm chút bụi, hai bên hành lang bày những chậu bạch cúc, u lan, hương hoa lan tỏa khắp xung quanh, thật là cực kỳ u nhã thanh tịnh.
Lúc này trong lòng Lý Xuân Hoa cực kỳ trầm trọng, nàng rảo bước đi vào đại sảnh của ngôi lầu kia, không ngờ đại sảnh này lại rất lớn, mà sự bầy biện xung quanh hoa lệ đến vượt sức tưởng tượng của người ta.
Trên mặt đất được phủ bởi tấm thảm lông cừu thuần màu trắng, những bức họa sơn thủy nổi tiếng treo khắp trên vách, lại còn có bốn thanh cổ kiếm trên vỏ có khảm một viên ngọc ngũ sắc to bằng mắt rồng, lấp lánh phát quang, ngay cả hai bên cửa sổ trong sảnh cũng khảm những chữ như “Ngũ Phúc Bàn Thọ”, “Vạn Thọ Vô Cương”.
Lý Xuân Hoa quan sát một vòng trong sảnh, chính giữa ngoài một cái bàn thấp hình chữ nhật bằng gỗ đàn và bốn chiếc ghế chạm trổ tinh xảo hình rồng ra, còn thì không có một bóng người.
Cố Xuân dẫn Lý Xuân Hoa đi đến bên chiếc bàn lớn nói :
- Lý thư thư mời ngồi dùng trà, nghĩa phụ chúng tôi ra ngay.
Lý Xuân Hoa khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế chạm rồng phía đông. Khi nàng vừa mới ngồi xuống, ở bức vách phía Tây ngoài bảy trượng đột nhiên tự động hiện ra một cái bục rộng chừng ba trượng, trên bục là một chiếc ghế rồng vàng, có một người áo lam che mặt nạ đầu lâu ngồi đó. Lúc này tám đồng tử áo trắng chia làm hai, Cố Xuân, Cố Hạ, Cố Thu, Cố Đông bốn người đứng phía sau Lý Xuân Hoa; Cố Mai, Cố Trúc, Cố Cúc, Cố Lan bốn người đứng phía trước bên phải Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa trông thấy Cô Lâu Thiên Tôn xuất hiện, liền đứng phắt dậy. Đột nhiên Cố Xuân đồng tử ở phía sau quát :
- Lý thư thư, xin ngồi yên chớ loạn động.
Lý Xuân Hoa quay lại nhìn Cố Xuân, lạnh lùng nói :
- Tiểu huynh đệ, đừng có gọi bừa.
Cố Xuân đồng tử lạnh lùng hừ một tiếng, quát :
- Thư thư còn không nghe cảnh cáo thì đừng có trách chúng tôi vô lễ.
Chợt nghe Cô Lâu Thiên Tôn trên bục nói :
- Xuân nhi, các con không được vô lễ với quí khách.
Lý Xuân Hoa bỗng cười nói :
- Không phải là quí khách mà là sư tỷ.
Câu nói này của nàng làm cho tám đồng tử hoang mang không hiểu. Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Lý Xuân Hoa, ngươi biết ta gặp ngươi có chuyện gì không?
Lý Xuân Hoa đột nhiên nghiêm nét mặt, cung kính nói :
- Sư phụ! Đệ tử đã biết tất cả rổi. Hôm nay Xuân Hoa đến yết kiến sư phụ, không phải vì trách móc sư phụ mà đến, mà là muốn báo ân dạy dỗ mười năm của sư phụ.
Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong, chẳng nói chẳng rằng vẫn ngồi đó. Lý Xuân Hoa nói :
- Tất cả mọi chuyện trên đời đều giống như giấc mộng Nam kha, sau khi tỉnh lại tất cả đều là hư không, dù khi xưa sư phụ có làm chuyện gì, nhưng cũng là quá khứ đã qua rồi, đệ tử tuyệt đối không oán hận sư phụ, chỉ cần sư phụ hãy vì nhân loại, tạo phúc cho người dân như sư phụ đã dạy tỷ muội chúng con khi xưa.
Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong, đột nhiên ngửa cổ, cười sằng sặc.
Tiếng cười làm chấn động rung chuyển vách tường, tai nghe ù ù, hồi lâu không dứt. Tiếng cười đó có mang theo vẻ điên cuồng.
Lý Xuân Hoa nghe tiếng cười liền biến sắc. Nàng không biết là lo hay mừng, hay là buồn... Đột nhiên tiếng cười thâu lại.
Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói :
- Lý Xuân Hoa, ngươi biết rằng sự sống hay chết của ngươi đều do ta quyết định hay không?
Lý Xuân Hoa nói :
- Chuyện sống chết, khi xưa sư phụ dạy rằng sự sống của con người, hay là chết cũng là một chuyện, sống sao không khổ? Chết sao không buồn? Mấy năm nay, Xuân Hoa cùng muội muội theo lời dạy của sư phụ. Vượt qua vô số nguy hiểm, mà vẫn bình an vô sự, cho nên nói, Xuân Hoa đối với chuyên sống chết, từ lâu đă xem thường rồi.
Nàng nói mấy câu này hào khí xung thiên, đại nghĩa ngút trời.
Cô Lâu Thiên Tôn trên bục, đôi mắt hình như hơi có sững sờ, nhưng trong chốc lát liền hồi phục lại thấn sắc bình tĩnh. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên hỏi :
- Ngươi cho rằng ta là sư phụ của ngươi hóa thân ư?
Lý Xuân Hoa nói :
- Mười năm kề cận, giọng nói và tất cả những cử động của sư phụ, đều khắc sâu trong đầu con. Vì sao sư phụ không lộ mặt thật ra?
Cô Lâu Thiên Tôn lại bình thản nói :
- Ngươi nhận được mặt thật của ta ư?
Lý Xuân Hoa nói :
- Đệ tử chỉ cần sư phụ hiện ra diện mạo thật của Thiết Địch Quái Hiệp mà vạn người kính ngưỡng.
Cô Lâu Thiên Tôn lại nói :
- Thiết Dịch Quái Hiệp là ai? Mặt mũi của hắn như thế nào?
Lý Xuân Hoa sững người, thầm nghĩ :
“Chẳng lẽ ông ta không phải là sư phụ? Mình nhận lầm rồi ư? Không, không.. Ông ta quá xảo quyệt, gián trá, trong thiên hạ ngoài ông ta ra còn có ai có thể làm một ma vương như thế này?”.
Bỗng Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, nói :
- Sư phụ đã từng mấy lần tha đệ tử và Âu Dương Hải sư đệ, nhưng không biết hôm qua sư phụ đã làm gì Âu Dưong Hải rồi?
Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói :
- Âu Dương Hải trúng độc “Đoạn Trường Hồng” trong Lăng Hình đinh của ta, độc này trong thiên hạ không có thuốc nào có thể cứu giải, đương nhiên hắn ta chết rồi.
Lý Xuân Hoa nghe vậy người run bần bật, nước mắt tuôn trào, bi ai kêu lên :
- Sư phụ! Sao sư phụ lại giết sư đệ? Âu Dương Hải do một tay sư phụ khổ cực bồi dưỡng mà thành, làm sao sư phụ lại giết sư đệ đi! Ông... Ông tên ma đầu...
Cô Lâu Thiên Tôn lại cười ha ha nói :
- Lý Xuân Hoa, bây giờ lão phu nói với ngươi, nếu ngươi muốn chết, bây giờ ta sẽ ban cho ngươi một viên thuốc độc cực mạnh, uống xong sẽ chết liền không đau đớn gì cả. Ngươi muốn sống lão phu sẽ để cho ngươi sống lâu trên đời này. Nhưng khi sống, thì lão phu phải nói trước cho ngươi rõ, trước tiên ta phải phá hủy đi lý trí và trí nhớ của người xưa kia, sau đó dùng thủ thuật, chuyền đạt đại nghĩa vào trong đầu ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn vì chính nghĩa mà chiến đấu, nhận được sự khen ngợi kính ngưỡng của người đời. Trước đó lão phu đă bồi dưỡng được một ma nữ tàn bạo vô song, bây giờ ta lại muốn tạo ra một nữ hiệp vì chính nghĩa mà chiến đấu. Ta muốn thiên hạ giang hồ võ lâm, chính và tà, thiện và ác, vĩnh viễn tranh đấu với nhau, để cho người trên đời này đều bíêt con ma nữ hại người và vị nữ hiệp tế thế cứu người này đều do một tay ta bồi dưỡng mà thành. Ta muốn người đời không biết phải phê bình phán đoán ta như thế nào. Để cho người đời vĩnh viễn đối với thiện và ác tồn tại một mâu thuẫn khó chọn lựa.
Giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn vô cùng từ tốn, bình thản. Mà ngôn ngữ của hắn thì thật là điên khùng.
Lý Xuân Hoa nghe vậy thầm kinh hãi, nàng không biết hắn làm như thế là có ý gì, mà lời của hắn có thật không?
Cô Lâu Thiên Tôn lấy ra hai hoàn thuốc nói :
- Hoàn thuốc màu đỏ là thuốc độc, màu trắng là hoàn thuốc làm mất trí nhớ, nếu ngươi không thể chọn được hoàn thuốc nào thì để ta giúp cho ngươi quyết định.
Cô Lâu Thiên Tôn khẽ đưa tay phải, hai hoàn thuốc đỏ và trắng bay lên trên chiếc bàn trước mặt Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa đưa tay lấy thuốc trắng nói :
- Sau khi đệ tử uống hoàn thuốc trắng này, trí nhớ trước kia sẽ mất hết, nhưng trước khi mất trí nhớ, đệ tử muốn thấy mặt thật của sư phụ một lần, không biết sư phụ có thể để đệ tử nhìn mặt thật của sư phụ không?
Ba người chạy một hồi, đã thể hiện rõ kình lực của ba người ai mạnh ai yếu.
Lý Xuân Hoa vẫn còn theo sát bên người Âu Dương Hải, nhưng Công Tôn Lạp đã rơi lại mấy trượng.
Lý Xuân Hoa ngầm kinh ngạc, nàng thấy võ công Âu Dương Hải gần đây tăng tiến vượt bậc.
Từ khi chàng bị Dao Trì Ma Nữ đánh bị thương tại bên bờ Thiên Kiếm đàm, sau khi được Bạch Hoàng giáo chủ chữa trị, hình như võ công của chàng nay lại tăng tiến.
Tuy võ công khi xưa của Âu Dương Hải đã có tiến bộ xuất kỳ, nhưng đặc biệt nhất là trong thời gian gần đây, mức tiến bộ mỗi ngày nhanh hơn, giống như ngàn dặm mỗi ngày.
Sự tiến bộ này tự Âu Dương Hải cũng không biết.
Bỗng Âu Dương Hải dừng lại, quay qua nói với Lý Xuân Hoa :
- Hoa tỷ tỷ, hai người hãy quay trở về ngọn tháp, một mình đệ đuổi theo Cô Lâu Thiên Tôn là được rồi!
Chàng không đợi Lý Xuân Hoa trả lời, đột nhiên phóng vụt đi như một làn khói.
Lý Xuân Hoa vội kêu lên :
- Âu Dương Hải, huynh dừng lại đã...
Âu Dương Hải không để ý tới tiếng kêu của Lý Xuân Hoa, bóng người chàng đã mất hút.
Lý Xuân Hoa vội nói với Công Tôn Lạp :
- Công Tôn tiên sinh, huynh trở về ngọn tháp tụ tập Sa Mạc thất tiễn đi tuần thị núi Cửu Cung sơn, chờ đợi tiếp ứng...
Nói chưa dứt lời, thân người Lý Xuân Hoa như chim én bay, chỉ vài cú nhảy, đã không còn tăm dạng.
Âu Dương Hải thấy rõ ràng viết máu trên mũi kiếm, chàng biết Cô Lâu Thiên Tôn đă bị thương dưới kiếm, nhưng chàng không biết Cô Lâu Thiên Tôn bị thương có nặng không?
Âu Dương Hải chạy một mạch sáu bảy dặm, nhưng bóng ma của Cô Lâu Thiên Tôn như chim én vào biển cả, không tìm thấy một vết tích nào.
Âu Dương Hải đột nhiên giảm tốc độ chạy, chàng bước chậm rãi.
Trong đầu chàng tái hiện lại trận đánh hung hiểm khi nãy, chàng bất giác vả mồ hôi, nếu không phải Lý Xuân Hoa liều mạng tiếp cứu thì khủy tay của mình bị kẹp gãy rồi, hậu quả khó mà lường được.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Hải tự nhiên thấy sợ cho võ công của Cô Lâu Thiên Tôn, nhưng khi chàng nghĩ tới thù hận thì nỗi sợ bị áp chế. Chàng cứ vừa đi vừa suy nghĩ vậy. Bỗng nhiên... một giọng nói từ phía sau vang lên :
- Âu Dương Hải...
Giọng nói nặng nề, kéo dài... Giống như một ngươì đang than thở. Lại giống như, tiếng ma qủi đang gọi. Âu Dương Hải giật nảy mình. Chàng quay lại, ngầm vận chân khí đến hai cánh tay, sau đó quay hẳn lại, đôi mắt chàng quét nhanh về phía trước...
Chỉ thấy trên một phiến đá ngoài bảy trượng, có một bóng người ngồi xếp bằng.
Âu Dương Hải cho rằng người đó là sư phụ của mình, bởi vì thói quen của Thiết Địch Quái Hiệp là ngồi xếp bằng trên một phiến đá.
Nhưng khi chàng nhìn rõ bộ mặt nạ đầu lâu trên mặt người kia thì chàng biết không phải.
Cô Lâu Thiên Tôn mà lúc nãy chàng trực đuổi, bây giờ đang ngồi trên phiến đá, nhưng Âu Dương Hải lại trù trừ không dám tiến lên. Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Âu Dương Hải, ngươi qua đây.
Âu Dương Hải khẽ hừ một tiếng... Chàng không trả lời, cũng không cất bước đi tới. Chỉ dương mắt nhìn chằm chằm vào Cô Lâu Thiên Tôn. Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng trên phiến đá, hai mắt khép lại. Âu Dương Hải không nhận thấy trên mình Cô Lâu Thiên Tôn bị thương ở chỗ nào. Lại nghe Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Âu Dương Hải ngươi sợ à?
Âu Dương Hải khịt mũi một cái rồi cất bước đi tới. Đi được ba bước, Âu Dương Hải bỗng nhớ ra một chuyên... Chàng vội dừng bước.
Âu Dương Hải nhớ lúc mình ở nghĩa địa Hán Dương thành, bị Đường Hải Ninh ám toán, chàng không dám đi tiếp nữa.
Có câu nói rằng: “Một ngày bị rắn cắn, bảy ngày sợ dây thừng”. Huống chi chàng cảm thấy Cô Lâu Thiên Tôn xảo quyệt, thâm hiểm còn hơn Đường Hải Ninh rất nhiều, không biết hôm nay Cô Lâu Thiên Tôn muốn dùng cách gì để ám toán mình.
Co Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Âu Dương Hải, sao ngươi không dám bước tới ba bước nữa?
Âu Dương Hải nghe vậy, lại hừ một tiếng? Chàng ngầm vận công lực lên đến mức cao nhất, rồi bước tới ba bước.
Bởi vì Âu Dương Hải cảm thấy khoảng cách giữa mình với hắn còn rất xa, làm sao có thể giết hắn được? Làm sao có thể trả được mối thù?
Nhưng Âu Dương Hải đi lên ba bước xong thì không dám đến gần hơn nữa.
Lúc này khoảng cách giữa Âu Dương Hải và Cô Lâu Thiên Tôn từ bảy trượng thu ngắn còn năm trượng.
Cô Lâu Thiên Tôn chậm răi nói :
- Âu Dương Hải, ngươi đi tới ba bước nữa đi!
Tiếng nói của hắn y như tiếng quỷ câu hồn. Âu Dương Hải bất giác đưa chân...
Ngay khi đó...
Âu Dương Hải tỉnh ngộ rằng đó là một âm mưu, chàng muốn rút chân lại, nhưng chân trái đã đạp xuống.
Xa xa trong phong cốc vang lên tiếng quát :
- Mau dừng bước không nên tiếp cận hắn...
Âu Dương Hải nghe thấy tiếng quát này thì giật mình, chàng đẩy chân trái muốn lùi lại ngay.
Ai ngờ dưới chân Âu Dương Hải chợt cảm thấy một vật sắc nhọn xuyên thủng đế giày, rồi cảm thấy một cơn đau thấy xương, mắt lập tức tối sầm, đầu óc hôn mê.
Âu Dương Hải la thầm : “Hỏng rồi! Đây là độc khí gì?”. Lúc đó, Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả điên cuồng? Hắn nói :
- Lăng Hình đinh bên trong nội chứa hàng trăm thứ độc trên thế gian! Ha ha? Trong thiên hạ còn có ai có thể giải được độc này?
Cô Lâu Thiên Tôn nói xong tung mình đi mất.
Âu Dương Hải chỉ nghe ba chữ “Lăng Hình đinh” còn những lời khác chàng đã không thể nào nghe rõ được, hai vai run lẩy bẩy, người Âu Dương Hải ngã nhào xuống.
Cô Lâu Thiên Tôn bay đi, Âu Dương Hải ngã xuống và đồng thời một bóng đen bay tới cực nhanh.
Người đó phi thân tới chộp lấy thân người Âu Dương Hải.
Tốc độ nhanh như sấm chớp, có thể nói là Cô Lâu Thiên Tôn vừa mới bay khỏi phiến đá thì tiếp đó là một phu nhân đáp xuống phiến đá.
Phu nhân không hề truy kích Cô Lâu Thiên Tôn, đem Âu Dương Hải đặt lên phiến đá, hai tay điểm cách không liên tiếp huyệt đạo toàn thân Âu Dương Hải.
Thủ pháp cách không điểm huyệt của bà ta thật là hiếm thấy trên võ lâm. Lúc này, bên ngoài cốc vang lên một tiếng hú dài...
Một bóng người trong chốc lát đã bay xuống. Phu nhân trên phiến đá đột nhiên nói :
- Sáu trượng xung quanh phiến đá đầy độc dính, sư huynh chú ý.
Người bay tới nghe vậy khẽ đảo người hai cái, thân người vừa đáp xuống lại phi lên phiến đá.
Người này mà hộp mõm dài y như con khỉ, ông ta chính là Cổ Thiên Nhân Viên.
Hai tay phu nhân vẫn vỗ liên tiếp lên huyệt mạch của Âu Dương Hải, miệng nói :
- Sư huynh, huynh mau xem “Lăng Hình đinh” rơi đầy trên mặt đất xem có chứa độc chất gì?
Cổ Thiên Nhân viên nhìn Âu Dương Hải nằm trên phiến đá, ông ta đã biết Âu Dương Hải trúng kịch độc, trông thấy vẻ hoang mang của phu nhân, ông ta cũng thất kinh. Cổ Thiên Nhân Viên không nói tiếng nào, từ trên phiến đá khẽ nhảy ra ngoài bảy trượng.
Quay mình nhìn lại, chỉ thấy khắp xung quanh, phiến đá trong vòng năm trượng, vương vãi cả trăm cây đinh nhỏ sắc cạnh, những cây đinh nhỏ bé này bén nhọn, màu đen tuyền, cho nên trong đêm tối dù cho ánh mắt có tinh đến đâu cũng không thể phát giác những cây Lăng Hình tiểu đinh này vương vãi trên mặt đất.
Cổ Thiên Nhân Viên đưa tay nhặt một cây đinh, đưa trước mắt ngửi mấy cái.
Ông ta khẽ kêu lên một tiếng, cầm cây đinh nhỏ nhảy lên phiến đá nói :
- Đại Ngọc, ta đến thay muội đây, muội thử xem thứ đấy là độc gì?
Phụ Nhân nói :
- Sư huynh muội vừa điểm huyệt “Thần Đại” của nó, huynh mau dùng Thiên Lang Chỉ Kình điểm vào huyệt “Khí Trụ”, thuận theo mạch mà xuống, không được ngừng lại.
Vừa trong lúc đó, phụ nhân đã điểm lên huyệt “Thần Đại” của Âu Dương Hải, Cổ Thiên Nhân Viên tay phải khẽ điểm tiếp vào huyệt “Khí Trụ”. Nữ nhân cầm lấy “Lăng Hình đinh” quan sát? Một lúc lâu! Đôi mắt sau tấm lụa đen che mặt bà ta bắn ra tia sáng kinh sợ. Thân người bà ta run lên. “Tách” một tiếng, mũi ám khí Lăng Hình đinh rơi trên phiến đá.
Đôi mắt phụ nhân đã long lanh nước mắt. Tình huống này rõ ràng tính mạng của Âu Dương Hải bị trúng độc cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này bàn tay Cổ Thiên Nhân Viên đặt lên huyệt “Khí Hải” ngay bụng Âu Dương Hải, lên tiếng nói :
- Đại Ngọc, chất độc toàn thân nó đã bị ép ra đến chân trái. Không biết...
Phụ nhân buồn bã nói :
- Độc của Lăng Hình đinh là tổng hợp ba loại độc làm chủ là Miêu Cương Độc Cổ, Thiên Niên Chiêu Khí, Thanh Hải Độc Thủ, còn có loại độc làm phó là rết, rắn độc, nhện độc, bò cạp và thêm mấy mươi loại cỏ độc phụ thêm, tất cả chế thành chất kịch độc “Đoạn Trường Hồng”.
Cổ Thiên Nhân Viên kinh hăi nói :
- Nó trúng phải chất độc “Đoạn Trường Hồng” ư?
Phụ nhân thở dài nói :
- Chất độc Đoạn Trường Hồng này là một loại độc lợi hại nhất trên đời, được ghi trong “Hải Lưu chân kinh”, không ngờ tên khốn khiếp kia cướp được bộ chân kinh này xong, thì những kỳ môn dị học kia lại giúp cho hắn càng hung hăng hơn.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Đại Ngọc, muội đã biết hắn là ai hay sao?
Phụ nhân nói :
- Không, chỉ là hoài nghi. Bởi vì chất độc “Đoạn Trường Hồng” chỉ có ghi trong “Hải Lưu chân kinh”... Người đó biết chế chất độc này đương nhiên là căn cứ những điều ghi trong sách. Khi xưa “Hải Lưu chân kinh” ở trong tay ta, phần bị rơi vào tay Hồng Yến Tử Diêu Huân Muội. Chính là phần sau có ghi chép “Đoạn Trường Hồng”.
Cổ Thiên Nhân Viên lên tiếng :
- Thế thì chất độc trên người nó không thể tiêu trừ được ư?
Nữ nhân thở dài :
- Sư huynh, huynh biết đấy, nếu nó có mệnh hệ gì thì muội biết đối xử thế nào với Kiệt ca ca dưới chín suối? Dù sao đi nữa, ta cũng không thể để nó chết đi, dù ta có mất mạng ở đây cũng không tiếc, ta muốn nó sống măi.
Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy chăm chú nhìn phụ nhân che mặt, tuy ông ta không thể thấy được sự biểu lộ tình cảm trên khuôn mặt của bà, nhưng với thần thái lộ ra đôi mắt, Cổ Thiên Nhân Viên đă biết tâm ý của bà. Cổ Thiên Nhân Viên biết rõ nếu trúng phải chất độc Đoạn Trường Hồng thì không thuốc nào có thể chữa được, ông ta không biết phụ nhân che mặt muốn dùng cách nào để cứu tính mạng Âu Dương Hải.
Cổ Thiên Nhân Viên im lặng một chập rồi hỏi :
- Đại Ngọc, chẳng lẽ trong Hải Lưu chân kinh không có ghi cách giải trừ chất độc “Đoạn Trường Hồng” hay sao?
Nữ nhân lắc đầu nói :
- Không có!
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Thế thì muội muội cứu nó như thế nào?
Phụ nhân buồn rầu nói :
- Sư huynh, huynh có biết ngàn vạn chất độc trong thiên hạ, trong lúc bức bách không biết phải làm sao, cách giải duy nhất là gì không?
Cổ Thiên Nhân Viên đáp :
- Dĩ độc công độc!
Phụ nhân gật đầu nói :
- Sư huynh, có lúc nào huynh cảm thấy võ công của muội tiến triển quá nhanh không?
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Nhớ lại khi xưa, sau khi tiểu muội đã thoát ly môn hạ Dao Trì Ma Nữ, cùng Kiệt sư đệ học tập võ công trở lại, đại bộ phận võ nghệ là do ngũ huynh thay nhau truyền thụ, ta biết muội và Kiệt sư đệ trí tuệ rất cao, ngày qua tháng lại nhất định sẽ vượt cả ta, và từ hai mươi mấy năm trước, lúc ta đến Đế Vương cung thăm Kiệt sư đệ, liền cảm thấy võ công của Kiệt sư đệ hình như đã vượt ta rất xa, lúc đó ta hoài nghi vô cùng, nhưng vẫn không nghĩ ra gì cả. Chẳng nhẽ trong đó có nguyên nhân to lớn.
Phụ nhân ngẩng đầu nhìn sao trời, hình như nhớ lại chuyện xưa... Đột nhiên bà thở dài, lẩm bẩm tự nói :
- Chuyên xưa như giấc mộng, một giấc mộng đẹp biết bao! Nhưng mộng đẹp chưa dứt, đôi én đã phân ly, âm dương cách biệt! Kiệt ca ơi!
Phụ nhân bỗng kêu lên bi ai vô cùng...
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Đại Ngọc, muội đưng bi thương quá.
Phụ nhân nói :
- Sư huynh, huynh có biết rõ tình yêu của ta và Kiệt ca, huynh biết muội và Kiệt ca một nay không thể phân ly không? Nhưng nay Kiệt ca đã rời bỏ muội mà ra đi mười tám năm dài đằng đ»ng rồi, nhất định sư huynh sẻ hỏi vì sao muội không cùng với Kiệt ca chết dưới đáy đầm Thiên Kiếm? Vốn lúc đó muội đã tính cùng Kiệt ca vùi thân xuống đáy đầm, nhưng khi vừa nhảy xuống Thiên Kiếm đàm thì nước đầm lạnh buốt đă làm muội nhớ lại mối huyết thù này không ai báo... Cho nên, mười tám năm nay muội thời khắc nào cũng sống trong sự căm hận, do đó muội sáng lập một Bạch Hoàng giáo để hại thiên hạ giang hồ võ lâm, tụ tập những kẻ thù năm xưa tham dự vào vụ Thiên Kiếm Đầm làm thuộc hạ cho muội, sau đó muội ở sau bức màn điều khiển họ làm việc xấu xa hung ác, để cho người đời nguyền rủa họ, thống hận họ...
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Đại Ngọc, hôm trước gặp muội, ta liền hoài nghi một nữ nhân nhân từ như muội tại sao lại trở nên tàn khốc như vậy, thì ra...
Ông ta nặng lẽ thở dài, không nói nữa!
Phụ nhân đột nhiên ảm đạm nói :
- Ta tự biết những việc đă làm từ mười mấy năm qua là quá đáng, nhưng ta không sợ sự trừng phạt của trời, chỉ cần báo được mối thù năm xưa thì dù ta có chết đi bị thế nhân nguyền rủa, ta cũng không hối hận. Nhưng từ khi muội biết được mảnh cốt nhục này vẫn còn trên nhân gian, muội dần dần cảm thấy hối hận.
Nói đến đây, đôi mắt phụ nhân đăm đắm nhìn vào khuôn mặt tái nhợt như người chết của Âu Dương Hải, lúc lâu sau bà trầm giọng nói :
- Sư huynh, khi xưa võ công của Kiệt ca tăng tiến thần tốc như vậy, đương nhiên có nguyên nhân trong đó.
Đạo võ học bao la như bể, muốn luyện đến tuyệt cảnh, vẫn không thể rời khỏi yếu tố thời gian, nhưng trên trần thế lại có một loại võ công, chuyên đi theo con đường tà đạo, thu ngắn sự lâu dài của thời gian.
Cổ Thiên Nhân Viên gật đầu và nói :
- Lúc ân sư còn tại thế, từng nói qua loại võ học mau chóng thành tựu này, nhưng người nói: Muốn học tập loại võ học tốc thành này đầu tiên nhất phải có dược vật, tương bổ, hoặc là những loại thuốc tương khắc với sinh lý của con người, nhưng loại võ này có nhiều điểm tinh thâm kỳ bí hơn võ học chính tông, chỉ một sự sai sót thì người tập luyện lập tức mất mạng, do đó người luyện võ thà rằng tiêu phí năm dài tháng rộng cả đời để học võ công chính tông, mà không muốn mạo hiểm tập môn võ học kia.
Phụ nhân nói :
- Người luyện võ không muốn nguy hiểm tính mạng để nghiên cứu loại võ học tà môn tốc thành này, tuy là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là không hiểu cách luyện môn võ công này mà thôi.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Không sai, môn võ học này rất là khó hiểu, không biết Kiệt sư đệ?
Phụ nhân khẽ thở dài, nói :
- Bộ kỳ thư “Hải Lưu chân kinh” chính là chuyên môn ghi chép loại võ công tà môn tốc hành này.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Bộ kỳ thư đó ngu huynh sớm đã nghe qua, là một bộ võ học bảo bối tinh diệu huyền ảo nhất thiên hạ. Nhưng không biết trong đó có ghi chép những võ học kỳ lạ gì, khiến cho hàng ngàn hàng vạn người trong giang hồ phát điên phát cuồng lên.
Phụ nhân nói :
- Nghe nói “Hải Lưu chân kinh” phân làm ba phần thượng, trung, hạ ba bộ chân kinh. Thượng bộ chân kinh ghi chép võ công luyện khí, nghe nói người ta chỉ cần bộ chân kinh tinh túy này thì có thể luyện được một thân kim cương bất hoại, trường sinh bất lăo. Phần trung thì ghi chép võ học quyền kiếm, đương nhiên học xong những võ kỷ này rồi thì thiên hạ vô địch. Phần hạ của chân kinh ghi chép tuy có ít chiêu thức võ công, nhưng nó chủ yếu là những tạp kỷ độc thuật, ám khí, vân vân. Năm đó Kiệt ca ca với muội được “Hải Lưu chân kinh” chính là phần ba.
Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy kinh ngạc vô cùng nói :
- Thật sự có một bộ sách như vậy ư?
Phụ nhân nói :
- Kiệt ca được bộ chân kinh phần hạ, chỉ đơn luyện có vài loại võ công, chiêu thức ghi chép trong đó cũng đã khó tìm được địch thủ điều đó đủ chứng minh lời nói lưu truyền là có thật.
Cổ Thiên Nhân Viên liền hỏi :
- Đại Ngọc, muội còn muốn dùng cách dĩ độc công độc trị liệu chất độc “Đoạn Trường Hồng” của nó, không biết trong thiên hạ còn có độc vật nào có thể đề kháng chất độc “Đoạn Trường Hồng” được không?
Phụ nhân nói :
- “Đoạn Trường Hồng” dùng các loại kỳ độc trong thiên hạ chế thành, không có một loại độc vật nào có thể kháng cự được “Đoạn Trường Hồng”.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Lời nói của muội ta càng cảm thấy mơ hồ.
Phụ nhân nói :
- Năm xưa muội và Kiệt ca vì luyện tập tuyệt kỹ tốc hành này, đã từng uống một loại chất độc mạnh đặc biệt, muội muốn vận chất kỳ độc của bản thân ra để khắc chế độc trên người nó!
Cổ Thiên Nhân Viên thất kinh kêu lớn :
- Như thế sao được, độc khí hộ nguyên trên người, một khi mất đi thì chẳng phải là hại đến tính mạng của muội ư?
Phụ nhân lặng lẽ gật đầu nói :
- Sau khi ta chữa chất độc trên người nó xong, độc khí hộ nguyên của ta sẽ dần dần tiêu trừ hết, trăm ngày sau sẽ hư hao mà chết, nhưng trong thời gian một trăm ngày đó, võ công của ta sẽ không có ảnh hưởng gì, trong thời gian ba tháng, đủ có thể cho ta làm nốt những việc còn chưa xong.
Cổ Thiên Nhân Viên vội nói :
- Đại Ngọc, muội không thể tự hại mình như vậy được, nếu như Kiệt đệ có biết thì nhất định không để cho muội làm như vậy đâu.
Phụ nhân buồn bã trả lời :
- Sư huynh, huynh muốn bảo ta nhìn đứa con của mình chết như thế này sao?
Hóa ra phụ nhân chính là đương kim Bạch Hoàng giáo chủ.
Người trong võ lâm dù là thông minh, cơ trí đến đâu, nhưng họ cũng không thể ngờ được Bạch Hoàng giáo chủ chính là Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nổi danh Trung Nguyên khi xưa.
Âu Dương Hải đương nhiên không biết Bạch Hoàng giáo chủ người mà làm chàng thù hận lại chính là mẫu thân Đông Hậu Lâm Đại Ngọc thân sinh ra chàng, trên cõi trần thế mờ mịt này thật có nhiều chuyện khiến cho người ta nằm mơ cũng không thấy được.
Bởi vì tạo hóa đùa cợt con người nên cũng tạo nên rất nhiều mối hận thiên cổ bi thảm khôn nguôi.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Hiện giờ đại bộ phận độc khí trên người Âu Dương Hải đã bị ép chế đến chân trái, chỉ cần chặt đứt cái chân này của nó sau đó uống thêm những thuốc quý trong thiên hạ thì ta cũng hơi tin là có thể chữa khỏi dư độc trên người nó.
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc buồn bã trả lời :
- Sư huynh, huynh biết rằng Hải nhi không phải là của một mình muội, nó là kết hợp giữa muội và Kiệt ca, dù sao chăng nữa cũng không thể hại nó. Nó từ nhỏ đã mất đi nơi nương tựa, chịu bao đau khổ, tấm lòng người làm cha mẹ của muội cũng đã thấy không an tâm, muội còn có thể chặt chân của nó nữa hay sao?
Qua lời nói của bà, đủ làm người ta cảm thấy sự vĩ đại của người từ mẫu trong thiên hạ, bà cam nguyện nhận lấy sự khổ sở vô cùng cho mình, mà không muốn cho đứa con của mình phải chịu sự đau khổ tàn phế. Đông Hậu Lâm Đại Ngọc ngừng một lát lại nói :
- Huống chi ba loại chất độc Miêu Cương Độc Cốt, Thiên Niên Chiêu Khí, Thanh Hải Độc Thụ như trong “Đoạn Trường Hồng” có tính tiềm phục rất lợi hại, hễ một khi lưu truyền thì tử tôn về sau sinh ra toàn những người khờ ngốc, điên khùng, vì một nhà họ Âu Dương chẳng nhẽ muội còn tiếc chi cái tính mạng hà tiện này?
Cổ Thiên Nhân Viên biết tính cách của vị sư muội này, sự tình một khi đã được bà quyết định thì dù thế nào đi nữa cũng không thay đổi được, ông ta biết sự việc thê lương này đã thành cuộc thế chắc chắn rồi có nói cũng vô dụng.
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Hài điệt nhi nếu biết chuyện này thì không biết nó đau đến đâu.
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc bỗng trầm giọng nói :
- Sư huynh, khi muội còn chưa chết, huynh tuyệt đối không được để cho nó biết thân thế của muội.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Sao? Muội không muốn nó biết muội là mẹ của nó?
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc gật đầu nói :
- Vì muội để cho nó căm hận kẻ thù muội muốn Hải nhi hận Bạch Hoàng giáo để sau khi muội chết nó biết được chân tướng thì sẽ vĩnh viễn biết ơn sự vĩ đại của tấm lòng người mẹ.
Cổ Thiên Nhân Viên ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả, hỏi :
- Thế cuối cùng muội muốn làm như thế nào?
Đông Hâu Lâm Đại Ngoc thở dài nói :
- Đêm nay thứ cho muội không thể nói cho huynh biết.
Cổ Thiên Nhân Viên im lặng trầm tư.
Đông Hậu Đông Phương Ngọc đột nhiên trầm giọng nói :
- Sư huynh, huynh có thể hứa rằng trước khi muội chết không nói rõ chân tướng cho nó biết được không?
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Đại Ngọc, muội biết rằng ngu huynh đối với muội và Kiệt đệ rất là yêu mến, dù hai người khi xưa làm những chuyên gì, trước đến giờ ta vẫn chưa hỏi qua hai người. Ôi... Kiệt sư đệ, trẻ trung là thế, không ngờ đã ly biệt, nhân gian mười tám năm rồi mà muội lại phải sắp rời khỏi nhân thế!
Nghĩ ngợi lại chuyện xưa làm Cổ Thiên Nhân Viên cảm thấy thê lương buồn bã vô cùng...
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói :
- Sư huynh, muội và Kiệt ca hưởng được đại ân vô cùng của huynh, chưa có thể báo đáp, mà ngày nay lại muốn phiền huynh nhiều việc, coi sóc giùm Hải nhi.
Cổ Thiên Nhân Viên nói :
- Đại Ngọc, muội yên tâm, ngu huynh nhất định sẽ chăm sóc nó, ta sẽ coi nó như đứa con của mình vậy!
Hồi lâu Đại Ngọc nói :
- Công ơn của huynh như trời bể, muội và Âu Dương Hải nguyện kiếp sau xe rơm kết cỏ báo đáp.
Cổ Thiên Nhân Viên thở dài nói :
- Sư muội đã trả một giá quá đắt, nhưng có tự tin trừ hết độc trong người nó không?
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc nói :
- Muội có thể, muội trong thời gian cực ngắn ngủi, công lực đã vượt qua hơn huynh. Chất độc rất mạnh, nếu chậm trễ lâu e có biến hoá, chúng ta đi thôi!
Đông Hậu Lâm Đại Ngọc ôm lấy thân mình Âu Dương Hải phóng đi...
* * * * *
Lý Xuân Hoa triển khai khinh công chạy như giông gió vượt qua mấy ngọn núi, nhưng nàng và Âu Dương Hải lại lạc phương hướng, cho nên không đuổi kịp được Âu Dương Hải.
Lý Xuân Hoa không biết rằng mình đuổi sai phương hướng, tưởng lầm rằng khinh công của mình yếu hơn Âu Dương Hải rất nhiều, do đó nàng càng chạy nhanh, đem khinh công nâng tới mức cao nhất mà nàng có thể đạt tới.
Thân hình của nàng như một luồng khói lướt qua vùn vụt trên mặt cỏ, ngọn cây.
Trong thoáng chốc nàng đă đuổi đến một dãy núi trùng trùng điệp điệp. Trước mặt là một thảo nguyên bao la rộng lớn.
Lý Xuân Hoa ngẩn ngơ, dừng thân hình lại, ngắm nhìn thảo nguyên bao la đến xuất thần.
Nàng biết rằng mình đă đuổi sai phương hướng, nhưng bốn phía đông tây nam bắc mênh mông không biết Âu Dương Hải ở phương nào?
Lý Xuân Hoa tính rằng mình đã chạy mười bảy mười tám dặm, nếu Âu Dương Hải đã gặp Cô Lâu Thiên Tôn thì có thể đã phát sinh trận đấu ác liệt...
Đang nghĩ ngợi, phía Đông Bắc của thảo nguyên bỗng hiện ra một bóng người, chạy đến phía này rất nhanh.
Lý Xuân Hoa đảo người nấp vào trong bụi cỏ gần đó.
Vù một tiếng bóng người đó như một luồng khí chạy qua trước mặt nàng. Lý Xuân Hoa vừa liếc thấy, trong lòng kinh hãi.
Chị thấy người này mặc áo dài mầu tím, râu dài tới ngực, khăn xanh che mặt, trên vai có một thanh cổ kiếm, người đó là Thiết Địch Quái Hiệp. Lý Xuân Hoa bỗng lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Chẳng lẽ đó chính là sư phụ ư?
Nhìn thân hình của ông và cả thanh kiếm sau vai nữa... Lý Xuân Hoa đuổi theo.
Nàng vốn đã hoài nghi hình trạng của Co Lâu Thiên Tôn rất giống với ân sư Thiết Địch Quái Hiệp.
Mười năm đi theo thầy, nàng rất rành dáng hình của Thiết Địch Quái Hiệp, dù sao đi nữa, Lý Xuân Hoa cũng đều có thể nhận ra ân sư, nhưng bởi vì nhiều mối nguyên nhân làm nàng không dám khẳng định chính xác. Đứng về lý lẽ mà nói, đây là một chuyện không thể có.
Ân sư Thiết Địch Quái Hiệp nhân từ, hiệp nghĩa như thế....
Nhưng Lý Xuân Hoa lại suy nghĩ thêm, trong giang hồ võ lâm, lai lịch của Thiêt Địch Quái Hiệp vẫn là một bí mật, rất ít người biết được tên tuổi lai lịch và cả mặt thật của ông nữa.
Lý Xuân Hoa càng nghĩ càng thấy mình phán đoán không sai.
Đang đi, Lý Xuân Hoa bỗng ngẩng đầu, một bóng người đứng trước mặt nàng ba bốn thước!
Lý Xuân Hoa thất kinh kêu lên một tiếng vội lùi lại ba bốn bước. Chỉ thấy bóng người mà mình suýt đụng phải chính là Thiết Địch Quái Hiệp.
Lý Xuân Hoa trong lòng kinh hãi lo sợ vô cùng! Nàng buột mồm kêu lên :
- Sư phụ!
Chi nghe Thiết Địch Quái Hiệp cười hỏi :
- Hoa nhi phải không, sao con sợ ta như vậy?
Lý Xuân Hoa là một người cơ trí, lanh lợi, nhưng những sự việc cực kỳ bí ẩn này liên tục làm nhiễu loạn thần trí của nàng, mà nàng không biết xử trí ra sao cả.
Lý Xuân Hoa ráng trấn tĩnh, nói :
- Con... con... con...
Nói liên tục ba chữ “con”, nàng không biết nói tiếp làm sao nữa. Qua một lúc lâu, Lý Xuân Hoa dần dần bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ :
“Âu Dương Hải thật sự gặp phải ám toán hay sao? Thiết Địch Quái Hiệp có thể nào là Cô Lâu Thiên Tôn ư? Nếu là như thế thì lời của sư phụ lại là thật ư?”
Lý Xuân Hoa lặng lẽ bước đi như hồn ma vật vờ. Trong đầu nàng chỉ nghĩ những câu hỏi này.
Nên biết rằng trong tim nàng Âu Dương Hải đă chiếm một vị trí rất quan trọng, nàng nguyện có thể không cần tính mạng của mình, nhưng không muốn tình lang gặp bất cứ sự không may nào.
Nghe hung tin về tình lang, nàng khó tránh khỏi trạng thái mất hồn. Bỗng một tiếng kêu của chim đêm làm bừng tỉnh thần trí hôn trầm của Lý Xuân Hoa.
“Quác! Quác!” Hai tiếng chim đêm lại cất lên điếc tai...
Lý Xuân Hoa quay đầu xem xét xung quanh, bất giác cảm thấy lạnh người. Không biết từ lúc nào mình đă đi đến một nơi âm u lạnh lẽo như vậy. Chỉ thấy đây là một nghĩa địa, dưới bóng đen của các loại cây bạch dương, tùng ngoài đồng.
Mộ bia rải rác khắp nơi, thật là âm u thê lương rùng rợn.
Trừ tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng chim đêm ra, còn xung quanh thì vắng lặng, tĩnh mịch.
Lý Xuân Hoa đi đến nghĩa địa này, đột nhiên cảm thấy điềm gở.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh phát giác trong rừng cây xa xa nơi nghĩa địa này, hình như có một tòa trang viện, nàng nghĩ : “Ở nơi âm u lạnh lẽo thế này sao lại có người ở!”
Lý Xuân Hoa tập trung mục lực quan sát kỹ lại một lần nữa, ai ngờ những nhà cửa trông thấy hồi nãy, bây giờ không thấy nữa.
Lý Xuân Hoa kinh ngạc, nói thầm :
- Chẳng nhẽ mắt ta hoa hay sao?
Bỗng một tiếng hú bay qua nghĩa địa, bóng cây nghiêng ngả...
Lý Xuân Hoa lại nhìn vào lùm cây, xa xa trong nghĩa địa, quả nhiên xuất hiện một ánh đèn, nhưng ngay lập tức lại bị rừng cây dày đặc che lấp đi. Hóa ra xung quanh tòa trang viện đó là rừng cây, cho nên từ nơi xa thế này nhìn ra thì thật không dễ dàng gì phát hiện ra một tòa trang viện.
Ngay lập tức, trong đầu Lý Xuân Hoa nảy ra một ý niệm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này mây trên không trung đã tan, chỉ thấy sao đêm nhấp nháy, bây giờ đã là đêm khuya.
Lý Xuân Hoa, đột nhiên cất bước đi tới!
Đột nhiên, Lý Xuân Hoa tung mình lướt qua ba ngôi mộ nhảy ra sau một ngôi mộ.
Lúc nàng vừa núp xuống, bỗng nghe tiếng gió ào ào.
Chỉ thấy một người áo dài đen từ sâu trong nghĩa địa chạy tới.
Lý Xuân Hoa trông thấy người mặc áo đen này thân hình vừa phải, sắc mặt lạnh lẽo như không có huyết sắc, nàng nghĩ đến thân hình người nảy rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.
Người áo đen mặt tái nhợt này có ánh mắt âm u, hẳn từ từ di động khắp xung quanh nghĩa địa, rõ ràng là hắn đang tìm kiếm một chỗ nào đó. Đột nhiên người áo đen huýt sáo ba tiếng dài ngắn không đều nhau. Tiếp đó...
Trong nghĩa địa ngoài mấy mươi trượng vang lên tiếng hú như quỷ khóc ma gào.
Tiếng hú liên tục vang lên, vây phủ bốn phương tám hướng.
Lý Xuân Hoa kinh hãi, nghe tiếng hú này, nàng không ngờ rẳng ở nơi hoang vu không người này lại có phục kích, từ đó có thể thấy tòa trang viện kia nhất định có tiềm phục võ lâm cao thủ.
Tiếng hú sau cùng hình như phát ra ở ngoài một dặm. Xung quanh lại trở nên im lặng như tờ.
Lý Xuân Hoa kinh thầm, nếu không phải là tình cờ mình vừa mới đi, thì nhất định bị họ phát hiện hành tung.
Người áo đen nghe tiếng hú cuối cùng xong, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vẻ đắc ý tựa cười nhưng không phải cười, thình lình lại có hai bóng người chạy nhanh tới.
Hai người này đến trước mặt người áo đen, cúi mình thi lễ. Chỉ nghe người áo đen nói với hai đại hán :
- Vương Cửu, Lý Lục, hôm nay các ngươi giữ ở đây thay cho Trần Ngưu, Dương Thành Chí đã chết, chỉ cần các ngươi tiềm phục trong mộ tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ nguy hiểm nào. Nhưng các ngươi nến ngủ gục, lơ là nhiệm vụ thì nên nhớ rằng qui luật của tổ chức rất nghiêm khắc, sẽ không dung thứ đâu.
Hai đai hán áo đen gật đầu lia lịa nói “Dạ”. Người áo dài đen cười hề hề hai tiếng nói :
- Nếu các ngươi làm tốt thì sẽ có ngày ta bẩm lên trên đưa các ngươi làm thị vệ trong nội các.
Lý Lục đại hán đứng ở bên trái cười :
- Ân đức của Tiền gia, Vương Cửu, Lý Lục mãi cảm kích không quên, nhất thiết đều nhờ Tiền gia đề bạt cả.
Người áo đen cười lạnh lùng, quay đầu chạy vào sâu trong nghĩa địa. Lý Xuân Hoa kinh thầm, tổ chức mà họ nói là gì? Lại còn có danh xưng nội các nữa.
Người áo đen đi rồi, người tên là Vương Cửu đắc ý cười nói :
- Lý Lục, vị họ Tiền này là thị vệ trưởng trong nội các phải không?
Lý Lục cười nhạt nói :
- Vương Cửu, nhà ngươi thật là có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, vị họ Tiền này là một trong tám đại huyết ma của tổ chức chúng ta, quyền lợi và địa vị của người ấy trong tổ chức chỉ thấp hơn có mấy người mà thôi. Chỉ cần chúng ta được người ấy để mắt hà hà, cuối cùng sẽ có một ngày họ Lý ta sẽ gặp vận hên được điều vào nội viện, khỏi phải ở nơi đây làm bạn với người chết!
Lý Xuân Hoa nghe mấy câu nói chuyện ngắn ngủi giữa họ với nhau, đã biết tổ chức mà họ nói to lớn vô cùng, với thành tựu khinh công của người áo dài đen kia thì hẳn là tông sư của một phái. Mà người áo dài đen là một trong tám đại huyết ma vậy thì người có võ công như người áo đen quyết không phải chỉ có vài người mà thôi.
Lý Xuân Hoa càng nghĩ càng thêm ngạc nhiên, không biết tổ chức này mới nổi trên giang hồ hay là tổ chức thế lực của Cô Lâu Hung Thủ. Nghĩ đến đây, chỉ thấy Lý Lục từ từ đi đến phía nàng.
Lý Xuân Hoa im phăng phắc, nhắm kỹ Lý Lục đến còn cách một trượng, nàng lao vọt ra nhanh như bóng ma, tay phải bấu vào uyển mạch của Lý Lục.
Ai dè võ công của Lý Lục không phải xoàng, hắn nhìn thấy bóng người xông ra, vội vã vặn người lùi lại ba bước, hét lên :
- Ai đó?
Cùng lúc đó Lý Lục đã rút thanh Quỷ đầu đao ra.
Lý Xuân Hoa trông thấy Lý Lục tránh khỏi một chiêu cầm nã của mình, trong lòng hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ nhân vật hạ đẳng như thế này lại có được võ công nhường ấy.
Vương Cửu trông thấy kẻ địch, đột nhiên rút từ trong người ra một thanh tre đưa lên miêng thổi..
Te... te.. te...
Một loạt những thanh âm rin rít lập tức bay ra.
Lý Xuân Hoa thất kinh, quát lên một tiếng giơ tay bắn ra mấy mũi kim châm vào Vương Cửu.
Nàng lắc mình xông tới vung tay phóng ra ba chưởng.
Một tiếng hự vang lên, nhưng chỗ nguy hiểm trên người Lý Lục đều bị trúng thương, lăn ra chết ngay.
Vương Cửu cũng bị kim châm nhỏ xíu bắn trúng, không kịp kêu lên tiếng nào cũng chết nốt.
Lý Xuân Hoa hạ độc thủ như vậy là vì sợ người của đối phương tới và mình bị bại lộ, vốn nàng muốn bắt sống một tên để hỏi xem tổ chức ấy là gì?
Lý Xuân Hoa trong tích tắc giết chết Vương Cửu, Lý Lục, bèn triển khai thân hình lướt đi trong bóng đêm thẳng tới tòa trang viện nguy nga trong rừng kia.
Lý Xuân Hoa là cao thủ đệ nhất trong giang hồ, chỉ thấy nàng nhảy lên đáp xuống vài cái, người đã ra xa đến sáu bảy trượng hơn nữa rơi xuống rất êm, ống tay áo quạt gió không nghe thấy một tiếng nào.
Trong lúc phi hành, chỉ thấy Lý Xuân Hoa lộn người mấy vòng đáp xuống một cây tùng rậm rạp.
Vù vù vù? trong rừng cây bao vây ngoài trang viện phi ra bốn bóng người. Họ đột nhiên chia ra nhằm hướng mà Lý Xuân Hoa vừa tới chạy chạy vụt đi.
Chỉ thấy bốn bóng người thấp thoáng rồi mất hút trong đêm đen. Lý Xuân Hoa mỉm cười từ trên cây khẽ đáp xuống.
Nàng nhảy qua vài lùm cây, trong đêm tối chỉ thấy ngoài mười tám trượng, ẩn hiện một tòa trang viện cực lớn, thình lình có một tiếng cung tên xé gió.
Cách chỗ Lý Xuân Hoa đứng mấy bước, trên một cây ngô đồng rậm rạp, một mũi tên bay ra, nhằm hướng trang viện bắn vọt lên không.
Lý Xuân Hoa kinh thầm, không ngờ xung quanh cảnh giới nghiêm ngặt như vậy.
Lý Xuân Hoa vung tay phải bắn kim châm ra. Đột nhiên một bóng đen từ trên cây ngô đồng cao hơn bốn trượng rơi thẳng xuống.
Lý Xuân Hoa hạ xong kẻ phục kích, vận chân khí, như con én liệng phi thẳng tới dưới chân tường của tòa trang viện, tung mình nhảy vào. Trong tòa trang viện rộng lớn này, trừ phòng ốc hàng lầu cao gác lớn ra, còn đều là tre trúc xanh rờn, hoa lan thơm ngát.
Khắp xung quanh không thấy một ánh lửa nào, âm khí lạnh lẽo.
Lý Xuân Hoa đã thấy sự canh gác nghiêm ngặt bên ngoài nên không dám khinh suất, rón rén bước đi. Nào ngờ nàng đi qua mấy tòa viện lạc mà xung quanh vẫn không thấy bóng người.
Điều kỳ lạ là trong trang viên này hình như không có chủ nhân, ở đâu cũng có lá rơi đầy đất, cỏ dại um tùm, cửa phòng ốc đã mục nát, cũ kỹ. Sư im lặng bất thường này, làm cho người ta càng thấy ghê rợn. Lý Xuân Hoa là người có kinh nghiệm giang hồ phong phú, nàng biết rằng trên giang hồ có lắm điều xảo trá lường gạt, bên ngoài làm có vẻ yên lặng bình thường thì ngầm bên trong là đầm rồng hang hổ. Cho nên, Lý Xuân Hoa càng không dám lộ hành tung.
Đi như vậy chừng một khắc, vòng khắp cả trang viện, Lý Xuân Hoa vẫn không phát hiện một bóng người khả nghi nào.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời. Lúc này đã là canh năm, phương Đông hơi xuất hiện sắc trắng.
Lý Xuân Hoa biết không thể ở đây lâu được nữa, thế là nàng quay mình chạy tới viện lạc hướng Đông!
Ai ngờ vừa tung mình lên một nóc nhà, Lý Xuân Hoa thầm kêu “ý” một tiếng :
- Nguyên là ở hai hàng viện lạc trước mặt, trên một lầu gác có treo bốn cái đèn lồng mầu đỏ.
Bốn cái đèn lồng này, ánh nến tỏa chiếu xung quanh tòa lầu đó, trên đèn lồng có bốn chữ lớn viết bằng mực đen: “Có vào không ra” (Hữu nhập vô xuất).
Lý Xuân Hoa kinh thầm nàng biết bốn cái đèn lồng này nhất định là mới treo lên, nêu không thì sao hồi nãy mình không trông thấy ngọn đèn? Không còn nghi ngờ gì nữa, hành tung của mình đã bị người ta phát giác, không ngờ tòa trang viện hoang phế lạnh lẽo này lại là một nơi đầm rồng hang hổ. Mọi sự đều đã có sắp xếp, nơi nơi đều có ám phục.
Lý Xuân Hoa biết mình đã đặt thân vào nơi nguy hiểm. Nàng nghĩ :
“Mình phải mau chóng rút khỏi nơi này hay là tiếp tục do thám thêm nữa?”
Chưa nghĩ xong, bỗng một tiếng cười lạnh lùng vang lên, nói :
- Ta tưởng là ai? Lại có gan đột nhập vào trang viện của người ta, hóa ra là Thanh Đạo minh chủ Lý Xuân Hoa, Đại minh chủ đỉnh đỉnh đại danh!
Lý Xuân Hoa thất kinh quay đầu lại nơi phát ra tiếng nói.
Lúc đó từ phía trước mặt có bốn người áo đen nhảy ra nhẹ nhàng, bốn người này thân thủ mẫn tiệp trong chớp mắt bốn người đã chắn đường bốn phía xung quanh Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa trông thấy thân hình bốn người, đã biết bốn người áo đen này chính là bốn bóng đen nhảy ra lúc mình muốn vào trong trang viện. Nàng thấy bốn người này đều là trung niên hán tử, hông đeo một thanh trường kiếm. Lý Xuân Hoa biết rõ người vừa nói không phải là bốn hán tử áo đen đeo kiếm, nàng cười nhạt nói :
- Các hạ đã biết tên của ta, vì sao không xuất hiện để cùng tương kiến?
Hà hà hà... một tràng cười lạnh lẽo vang lên.
Trên mái nhà hiên căn nhà phía Bắc có một người áo đen bay ra. Lý Xuân Hoa nhìn rõ mặt người áo đen này, khẽ ồ lên một tiếng nói :
- Lại là ngươi!
Hóa ra người áo đen này chính là người họ Tiền mặt tái nhợt, đã xuất hiện ở trên nghĩa địa.
Người áo đen nghe vậy hình như lặng người, hóa ra câu nói “lại là ngươi” của Lý Xuân Hoa dường như nói rằng nàng rất quen thuộc người áo đen. Người ao đen sau lúc sững sờ, cười nhạt nói :
- Lý minh chủ nhận được lão phu là ai à?
Lý Xuân Hoa cười nhạt nói :
- Các hạ là một trong tám đại huyết ma, thật không thẹn là cao thủ, bội phục bội phục.
Người áo đen họ Tiền nghe xong giật mình, nên biết rằng trong võ lâm giang hồ hiện nay rất ít người biết được lai lịch của hắn không ngờ Lý Xuân Hoa lại biết được.
Người áo đen cười sằng sặc, nói :
- Hay lắm, Thanh Đạo minh chủ thật không phải là tầm thường. Hề hề! Lý minh chủ đã đến thăm thì chủ nhân của bọn ta cũng rất là hiếu khách, lão phu mời Lý minh chủ đi uống ly trà thơm, gặp gỡ chủ nhân của bọn ta.
Lý Xuân Hoa hỏi :
- Không biết quí chủ nhân của các hạ xưng hô thế nào?
Người áo đen họ Tiền cười nói :
- Cái này thì phải gặp chủ nhân bọn ta mới biết.
Lý Xuân Hoa cau mày nói :
- Hôm nay ta vội vã qua đây, nếu tương kiến với chủ nhân e rằng ảnh hưởng đến tôn nhan chủ nhân của các hạ, hay là để hôm khác đến bái phỏng cũng được.
Người áo đen họ Tiền nghe vậy cười nói :
- Lý minh chủ cự tuyệt lời mời như vậy, thì quá phụ lòng hiếu khách của chủ nhân.
Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói :
- Tại hạ nói đã rõ rồi, xin các hạ tránh đường cho.
Người áo đen họ Tiền nói :
- Nếu Lý minh chủ không gặp chủ nhân của bọn ta thì không thể nào rời khỏi đây được đâu.
Lý Xuân Hoa cười nhạt, nói :
- Các hạ tin rằng có thể giữ ta lại được ư?
Người áo đen họ Tiền cười hề hề nói :
- Một tấc đất của trang viện này đều có bố trí phục kích, dù võ công của Minh chủ có cao đến đâu cũng khó mà qua ba hàng viện lạc.
Lý Xuân Hoa giận dữ nói :
- Nếu các ngươi không tránh đường thì đừng trách ta vô lễ.
Người áo đen họ Tiền cười nói :
- Lý minh chủ giữ ý muốn đi, cũng đừng trách lão phu ép ở lại.
Lý Xuân Hoa đột nhiên bước lên!
Một hán tử áo đen trước mặt nhảy ngang hai bước chặn đường Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa vung cánh tay duy nhất tung chưởng ra quát :
- Tránh ra.
Ai ngờ hán tử áo đen đeo kiếm không hề tránh ra, tay trái dùng một chiêu ?Phân Hoa phất liễu? muốn ngăn đỡ thế chưởng của Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa nhìn thấy hán tử nọ vừa xuất thủ, thủ kình trầm hùng, nội lực ngấm ngầm, nàng kinh ngạc nghĩ :
“Xem ra người của trang viện này đều là cao thủ có võ công giỏi, nếu mà mình không nhanh chóng hạ độc thủ thì có thể bị tổn hại trong trang viện này!”
Lý Xuân Hoa chưa nghĩ xong, thủ kình của hán tử áo đen đeo kiếm đã chạm mạch môn cổ tay của Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa lạnh lùng quát lên một tiếng, lật cổ tay, hai ngón trỏ và giữa co lại rồi búng nhanh ra!
Người áo đen họ Tiền quát lớn :
- Tạ Cương mau lùi lại, đó là Thiên Cang chỉ.
Hự một tiếng, đại hán áo đen đeo kiếm mặt tái nhợt đi, tay ôm bụng khuỵu xuống.
Lý Xuân Hoa vận Thiên Cang chỉ hạ xong một người, lắc mình một cái đã qua sát bên cạnh một đại hán đeo kiếm khác.
Soạt một tiếng, đại hán áo đen nọ đã rút trường kiếm ra đâm thật mạnh. Lý Xuân Hoa thấy kiếm thế mau lẹ, khẽ cau mày, giơ tay phóng một chưởng.
Một luồng tiềm lực bay thẳng đến.
Đại hán áo đen nọ đột nhiên đảo ngang sang bốn bước tránh chưởng lực, rồi lao nhanh tới trước mặt Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa kinh thầm, nàng biết rằng hôm nay nếu không dùng độc thủ thì không thể thoát được khỏi đây.
Lý Xuân Hoa trông thấy kiếm thế của đối phương đã sát tới người, nàng thét lên một tiếng, ống tay áo bên trái cuốn lên vù vù, tiềm lực nội kình đánh bạt thế kiếm của đối phương, hữu chưởng phóng ra thật mạnh... Một đạo chưởng lực mạnh mẽ tuyệt luân xông thẳng tới.
Đại hán áo đen không ngờ tay áo trống không của Lý Xuân Hoa lại thi triển được tuyệt chiêu đánh bạt trường kiếm, hắn kinh hãi, muốn tránh chưởng lực của Lý Xuân Hoa nhưng nào có kịp nữa...
Chỉ cảm thấy ngực nhói lên, bị trúng một luồng kinh khí phách không, bay thẳng lên trời rồi bịch một tiếng hắn từ trên nóc nhà cao sáu bảy thước lăn thẳng xuông đất.
Lý Xuân Hoa trong chớp mắt hạ liền hai đại hán áo đen đeo kiếm võ công cao cường làm cho người họ Tiền bất giác biến sắc mặt.
Lý Xuân Hoa một chưởng đánh trúng kẻ địch xong, thân mình như én liệng, bay thẳng từ trên mái nhà xuống.
Chỉ nghe một tiếng hét lên giận dữ....
Một bóng người ở góc nhà cao ra cản đường Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa lúc này sát cơ đã lộ, cười nhạt một tiếng, tay phải đánh ra mãnh liệt một chưởng.
Chưởng này của nàng chính là vận đủ phách không cang khí mà phát, uy thế ghê gớm, chưởng phóng đến đâu thì tiếng rú vang lên đến đó.
Một người áo đen bị chưởng phóng mãnh liệt đánh trúng vào ngực, miệng phun mấy ngụm máu tươi, ngã gục xuống đất.
Nhưng một chưởng này đã làm thân pháp của nàng chậm trễ, người áo đen họ Tiền và hai đại hán áo đen đeo trưòng kiếm đã nhảy xuống.
Lý Xuân Hoa không đợi cho họ sấn tới nàng lao ngược trở lên, hữu chưởng huy động vù vù! Nhẳm thẳng vào hai đại hán áo đen mang kiếm đánh ra hai chưởng.
Hai chưởng này của nàng hàm ấn phách không cang khí cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh. Hai người áo đen họ không ngờ rằng Lý Xuân Hoa lại quay mình lao trở lại.
- Bình bình! Hai tiếng khẽ.
Hai đại hán áo đen đeo kiếm không kịp kêu tiếng nào, thân người tung lên rồi rớt xuống, tâm mạch của cả hai đều bị thoát khỏi ngay tức khắc. Lý Xuân Hoa dùng độc thủ hạ luôn năm người làm cho người họ Tiền vô cùng tức giận, một tiếng cười sằng sặc, người họ Tiền vung tay đánh tới. Lý Xuân Hoa đưa tay đánh bật chưởng thế của hắn, ra chiêu trả đũa tức khắc.
Lúc này hai người đều giận dữ, chiêu thức vô cùng hiểm độc.
Người áo đen họ Tiền quả nhiên là một cao thủ võ lâm, trong trận giao đấu này, quyền chưởng như mưa sa gió táp, kình lực tỏa ra đến một trượng. Lý Xuân Hoa dưới quyền chưởng cương mãnh của hắn, nàng thi triển thủ pháp bắt gân đả huyệt, cánh tay phi đạo liên tục ép chiêu thức và kinh lực của người họ Tiền nửa đường bị tan hết.
Người áo đen họ Tiền đánh liền hai mươi mấy chiêu xong, đột nhiên dừng tay lại nhảy lùi lạnh lùng nói :
- Lý cô nương võ công cao cường, hãy nhận mấy chiêu “Quỷ Lân chưởng” của ta xem sao!
Lý Xuân Hoa nghe thấy ba chữ “Quỷ Lân chưởng” sắc mặt biến đổi... Bởi vì nàng nhớ lại năm xưa phái Cổ Mộ có một vị tên là “Cổ Mộ Quỷ Lân” chuyên luyện một loại tuyệt kỹ tà môn là “Quỷ Lân chưởng” độc địa vô cùng.
Nếu người ta và lão động thủ thì chỉ cần lão thi triển ra “Quỷ Lân chưởng” xong, bèn thu chưởng lùi lại không đánh với đối phương nữa, bởi vì đối phương đã bị hạ dưới chưởng phong độc địa “Quỷ Lân chưởng” của lão rồi. Nên biết rằng “Quỷ Lân chưởng” vừa phát ra thì độc khí tự nhiên tỏa ra không khí trong phạm vi bảy thước, đối phương và lão động thủ bảy chiêu đã hít vào rất nhiều khí độc, tự nhiên mà trúng độc, thật là lợi hại vô cùng.
Lý Xuân Hoa thản nhiên hỏi :
- “Cổ Mộ Quỷ Lân” là người gì của ngươi?
Người áo đen họ Tiền nghe vậy kinh thầm, nghĩ bụng :
“Con nhãi này thật là lợi hại, tuy mi biết rõ sự ghê gớm của “Quỷ Lân chưởng”, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi chưởng của ta, trừ phi mi lập tức trốn khỏi nơi này...”
Lý Xuân Hoa lạnh lùng nói :
- Thế thì ngươi là Quỷ Lân Kiếm Tiền Mộng Sinh rồi...
Người áo đen họ Tiền lạnh lùng cười, nói :
- Ha ha, lợi hại lợi hại! Lão phu cả đời đánh nhau, hôm nay sém chút nữa bị nhạn mổ mắt. Hiện giờ danh hiệu của lão phu đổi thành “Quỷ Lân Huyết Ma”.
Lúc này Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đã ngầm vận công lực, lão chuẩn bị trong bảy chiêu dùng Quỷ Lân chưởng hạ ngay Lý Xuân Hoa. Lý Xuân Hoa thấy lão trong lúc nói, mặt vốn trắng nhợt, đột nhiên biến thành xanh lè, hai mắt cũng lóe lên tia sáng.
Nàng vội vận chân khí chuyển đến toàn thân, ngầm phòng bị.
Quỷ Lân Huyết Ma sau khi vận đủ Quỷ Lân chưởng xong, mỉm cười nham hiểm, nói :
- Lý cô nương, có thể ngươi hãy còn không biết lão phu là người sát hại phụ thân ngươi đó!
Lý Xuân Hoa thất kinh, quát lớn :
- Ngươi nói gi?
Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh thấy tình hình Lý Xuân Hoa kích động như vậy trong bụng mừng thầm, bởi vì lão sợ Lý Xuân Hoa úy kỵ sự lợi hại của Quỷ Lân chưởng mà không đánh thì lão không thể làm hại cho nàng được nên lão muốn đem mối huyết thù mà nói ra.
Tiền Mộng Sinh cười nói :
- Uy Chấn Bát Hoàng Lý Thiên Phát bội phản Cô Lâu điện, Điện chủ phái lão phu giết chết hắn.
Lý Xuân Hoa nghe xong máu nóng hừng hực.
Lúc mình ở nghĩa địa trông thấy lão ta cảm thấy thân hình rất là quen thuộc, không ngờ lão ta chính là hung thủ áo xám mà mình và Âu Dương Hải rượt đuổi hôm trước.
Trong lửa giận hận thù, Lý Xuân Hoa vẫn giữ được bình tĩnh, lạnh lùng nói :
- Hóa ra tổ chức Cô Lâu Thiên Tôn hành tung kỳ bí. Ngươi đã để lộ thân phận lai lịch ra như vậy chẳng lẽ ngươi không hối hận sao?
Chữ “sao” vừa ra khỏi mồm. Tay phải Lý Xuân Hoa vung lên, năm ngón tay nửa co nửa duỗi búng mạnh tới Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh, tốc độ cực nhanh, nhưng không hề có tiếng động nào, tựa như không có chút xíu kình lực.
Quỷ Lân Huyết Ma như biết sự lợi hại của chiêu này, hắn tung mình qua một bên né tránh cười nhạt một tiếng, tay phải đã chộp tới!
Nhưng vừa chộp ra thì Lý Xuân Hoa đă di chuyển phương hướng, năm ngón tay lại búng ra.
Quỷ Lân Huyết Ma cũng không dám tiếp chỉ lực của nàng, lại lui ra! Thế là hai lần, mỗi người đều đánh ra ba chiêu.
Khoảng cách giữa hai người vẫn giữ ngoài một trượng xa.
Đột nhiên một tiếng cười vang lên...
Hai tay Quỷ Lân Huyết Ma múa lên, chưởng ảnh đầy trời, kèm theo gió lạnh phủ xuống.
Lý Xuân Hoa ý thức được rằng gập phải loại võ công tuyệt độc hiếm thấy này, đừng nói là bốn phương tám hướng, chưởng ánh dầy đặc, có phòng bị cũng không được, chỉ đơn độc luồng khí lạnh lẽo kia cũng đã có cảm giác khó mà chống cự nổi rồi.
Lý Xuân Hoa biết rõ sự lợi hại của Quỷ Lân chưởng, nhưng nàng không muốn lùi lại né tránh, bởi vì người này là kẻ thù đã sát hại cha mình. Chỉ thấy Lý Xuân Hoa phi thân lên không ước chừng cao năm sáu thước, thình lình lộn trở xuống, một tia cầu vồng trắng xóa bắn tới nhanh như chớp.
Hóa ra Lý Xuân Hoa trên không trung đã rút ra một thanh đoản kiếm. Lý Xuân Hoa vốn hay đeo trường kiếm bởi vì đêm trước kiếm bị Cô Lâu Thiên Tôn đánh gẫy, thanh đoản kiếm này là bảo khí thiết thân bên người nàng rút kiếm từ trong người ra tốc độ cực nhanh, khiến người ta không thể nào biết trong tay nàng sao lại có một thanh kiếm.
Kiếm quang và luồng kình khí âm hàn tiếp chạm nhau. Kiếm quang bỗng thu lai....
Lý Xuân Hoa mặt tái nhợt đứng nguyên chỗ cũ trên mặt đất.
Vai trái Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh rướm máu, mặt xanh lè, hai mắt lộ tia sát khi ghê người.
Trong chiêu này, vai của Quỷ Lân Huyết Ma bị thương, nhưng Lý Xuân Hoa lại bị khí độc âm hàn xâm nhập vào da thịt, lúc sau này hai người đều chuẩn bị, lại làm một đòn đánh chí mạng.
Trong viện lạc im ắng lúc này vang lên tiếng giày rầm rập chạy đến. Lý Xuân Hoa liếc nhìn, chỉ thấy bốn phương tám hướng xung quanh xuất hiện mấy chục người.
Đó là một đoàn người áo đen, hông đeo kiếm. Lý Xuân Hoa thầm kêu lên :
- Khó rồi!
Một mình Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh cũng đủ làm mình ứng phó khó khăn huống hồ chi còn thêm những người áo đen này nữa.
Mấy chục người áo đen kia tiến tới và tất cả đều dừng lại ngoài mười trượng.
Thình lình....
Sau cánh cửa của một viện lạc phía Tây Bắc mở toang, từ trong đó đi ra tám tiểu đồng mình mặc áo trắng tay cầm đoản kiếm.
Tám tiểu đồng áo trắng tuổi chừng mười ba, mười bốn, trong đó có một tiểu đồng tuổi hơi nhỏ hơn, ước chừng mười tuổi.
Bọn chúng đều mi thanh mục tú, làm cho người ta thấy thích, có điều chúng hiện giờ tay đang cẩm đoản kiếm, sắc mặt trang nghiêm thần thái lẫm liệt.
Một tiểu đồng áo trằng đi thẳng tới.
Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh trông thấy tám tiểu đồng áo trắng đột nhiên nhảy lùi lại mấy bước, quay mình lại gật đầu với các tiểu đồng hỏi :
- Chẳng hay Thiên Tôn điện chủ giá lâm phải không?
Chỉ thấy tiểu đồng tuổi nhỏ nhất, giọng nói trong trẻo, nói rằng :
- Tiền thúc thúc, Thiên Tôn có lệnh Lý Xuân Hoa cô nương giao cho huynh đệ chúng tôi xử trí.
Giọng nói của tiểu đồng này tuy rất là trong trẻo nhưng lại mang hơi hướng lạnh lùng.
Lý Xuân Hoa ngầm kinh dị cho cùng khí sắc khá lẫm liệt của tám tiểu đồng này, khi nghe xong liền tránh lùi ra, nói :
- Cố Xuân, không biết Thiên Tôn còn có lời dặn dò nào nữa không?
Tiểu đồng nhỏ nhất tên là Cố Xuân, nói :
- Thiên Tôn gọi thúc thúc lập tức đến chỗ của người ngay!
Tiền Mộng Sinh đáp :
- Vâng!
Bèn quay mình định đi, nhưng...
Thân mình Lý Xuân Hoa như tên bắn nhảy tới Quỷ Lân Huyết Ma. Ngay lúc đó tám đồng tử áo trắng tay cầm đoản kiếm cũng nhất tề nhảy tới.
Chỉ thấy kiếm quang ngợp trời chói mắt, thân hình đang phi của Lý Xuân Hoa dừng lại đột ngột.
Chỉ chậm một thế, Quỷ Lân Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đã đi được hơn bảy trượng.
Tám đồng tử áo trắng vây bọc lấy Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa liếc nhìn qua tám đồng tử áo trắng, trong lòng cảm thấy kỳ dị, không ngờ thân ảnh của tám đồng tử này lại nhanh đến mức trong tích tắc đã có thể cản được mình.
Với người võ công như Lý Xuân Hoa thật sự vừa rồi nàng không trông rõ tám đồng tử nhảy tới như thế nào.
Đồng tử Cổ Xuân nhỏ nhất tay cầm đoản kiếm, cúi mình thi lễ Lý Xuân Hoa, nói :
- Lý thư thư, xin thư thư hãy đến gặp Thiên Tôn điện chủ của chúng tôi.
Lý Xuân Hoa nhìn thấy tám đồng tử này, ai ai cũng mày thanh mắt sáng, xinh đẹp, trẻ trung, trong lòng đã có hảo cảm, lại thấy tiểu đồng nhỏ tuổi nhất lại thi lễ với mình, thì dù nàng có giận dữ đến mấy cũng không nổi giận được.
Lý Xuân Hoa nhìn tiểu đồng Cố Xuân hỏi :
- Tiểu đệ, tám người đây có phải là huynh đệ không?
Cổ Xuân tiểu đồng nói :
- Tám người chúng tôi tên xếp theo các chữ: Xuân Hạ Thu Đông Mai Lan Cúc Trúc. Thiên tôn điện chủ là nghĩa phụ của chúng tôi. Lý Xuân Hoa đột nhiên cúi đầu trầm tư nghĩ ngợi. Lúc lâu sau, nàng mới trầm giong nói :
- Tiểu đệ, ta thấy tám người các đệ trời sinh tuệ lan tư chất, những đứa trẻ trên thế gian này không có được nhiều, thật không hiểu tại sao các đệ lại nhận giặc làm cha, học những điều xấu...
Tám đồng tử nghe vậy, thần sắc trên mặt sa sầm, chợt nghe Cố Xuân quát :
- Im đi!
Lý Xuân Hoa nghe quát, giật mình, im lặng. Cố Xuân đồng tử lạnh lùng nói :
- Lý thư thư, tám huynh đệ chúng tôi nói chuyện khách khí với thư thư, không ngờ thư thư lại mắng chửi nghĩa phụ của chúng tôi, nếu người còn vô lễ như vậy nữa thì đừng trách huynh đệ chúng tôi ra tay giáo huấn đấy.
Lý Xuân Hoa nghe nó nói xong, thật là vừa tức vừa buồn cười. Lý Xuân Hoa cười nói :
- Tiểu huynh đệ, bởi vì ta tiếc rẻ cho các ngươi nên mới nói thế.
Cố Xuân tiểu đồng tay vung đoản kiếm, hét :
- Huynh đệ chúng ta bắt lấy Minh chủ Thanh Đạo Minh
Nói xong, tám đồng tử liền di động, chọn một thế bao vây lấy Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa trông thấy tám người tay lăm lăm đoản kiếm, ánh sáng loang loáng, vừa nhìn một cái biết ngay không phải là binh khí bình thường. Lý Xuân Hoa kinh thầm, nghĩ :
“Chẳng nhẽ tám cậu bé còn hôi sữa này lại có võ công?”
Chưa nghĩ xong, chỉ thấy tám đồng tử tay cầm đoản kiếm từ từ chuyển động, ánh mắt nhìn vào mũi kiếm, thần sắc trên mặt nghiêm trang, thành kính.
Lý Xuân Hoa vội vã đề chân khí thu lại đan điền, ngưng thần vận kình, thu thế đứng nguyên một chỗ. Nguyên là nàng đã phát hiện tám đồng tử ai ai cũng có võ công kiếm thuật thượng thừa.
Nên biết rằng lúc tay nâng bảo kiếm, thái độ nghiêm trang không nói cười, thấn sắc thành kính chính là tư thế chuẩn bị xuất thủ của kiếm thuật thượng thừa.
Lý Xuân Hoa biết rõ những cậu bé này thật là ngây thơ trong sáng, nhưng lại không ngờ rằng bị gian tặc lợi dụng, làm hại cả đời chúng nó thật là đáng tiếc.
Cho nên, nàng muốn nói cho chúng biết những chuyện về Cô Lâu Thiên Tôn, để cho chúng biết hiểu bộ mặt gian ác của nghĩa phụ chúng nó. Thực ra Lý Xuân Hoa đã quá ngây thơ. Bọn đồng nhi tuy rất dễ bị người xấu lừa gạt, nhưng những cậu bé này là những người trung thực nhất! Chỉ cần chúng nó được một chút lợi nhỏ của người chỉ huy thì đến chết cũng trung thành với chủ nhân dù cho Lý Xuân Hoa có nói đến khuya thì tám đồng tử này cũng không dễ gì quay lưng lại với nghĩa phụ mà chúng nó cho là thần thánh Cô Lâu Thiên Tôn.
Lý Xuân Hoa nghĩ đến lúc này, nàng đã biết rất rõ lai lịch của Cô Lâu Thiên Tôn, nàng cảm thấy người này là người nham hiểm xảo quyệt nhất trên đời.
Chợt nghe Lý Xuân Hoa trầm giọng nói :
- Tiểu đệ đệ, hay là ta đi theo các ngươi gặp Thiên Tôn điện chủ, các ngươi không cần phải động thủ nữa.
Cố Xuân tiểu đồng nghe vậy, trên mặt lộ một nụ cười, nói :
- Tốt! Bãi bỏ kiếm trận.
Hóa ra Cố Xuân tiểu đồng chính là kẻ cầm đầu tám đồng tử, nó vừa hạ lệnh, bảy đồng tử khác mau chóng lùi lại vài bước, tay cầm kiếm đứng một bên.
Lý Xuân Hoa nói :
- Thiên Tôn điện chủ ở đâu, các ngươi hãy đi trước dẫn đường
Cố Xuân đồng tử cúi mình thi lễ với Lý Xuân Hoa, nói :
- Lý thư thư, xin đi theo ta.
Lý Xuân Hoa thấy tám đồng tử này, thần sắc vụi giận đổi thay như chớp, trong bụng thầm nghĩ :
- Tám người này nếu được Cô Lâu Thiên Tôn huấn luyện lâu ngày thì nhất định sẽ trở thành tám tên hỗn thế ma đầu, ngày sau làm hại giang hồ võ lâm, giết hại chúng sanh, chắc còn hơn cả Cô Lâu Thiên Tôn.
Chỉ thấy Cố Xuân tiểu đồng cất bước đi trước dẫn đường, còn bảy tiểu đồng còn lại đi theo sau Lý Xuân Hoa.
Tám đồng tử đi ngang qua những người áo đen, ai ai cũng cúi đầu hành lễ với chúng, rõ ràng tám đồng tử này có vị trí quan trọng trong Cô Lâu ma đầu.
Lúc này mặt trời đã lên cao, đã là giờ Tỵ.
Xuân Hoa theo sau Cố Xuân đồng tử đi qua mấy hàng viện lạc, đến một tòa dinh viện rất thanh nhã.
Lý Xuân Hoa quan sát kỹ tòa dinh viện này chỉ thấy trong viện cúc thu nở rộ. Đan Quế đưa hương thơm ngát, đến đâu cũng một màu xanh, con đường nhỏ lát gạch xanh dưới đất được quét rất sạch sẽ, không có một chiếc lá rơi.
Nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nàng nhận ra nơi dinh viện này đêm qua mình chưa tới.
Đi qua dinh viện xuyên qua một cửa tròn nhỏ, trừ những cây hoa trân quí ra, còn có một hòn giả sơn do người chế thành, dưới hòn giả sơn có một cái ao rộng sáu bảy trượng.
Vườn hoa này tuy không phải là to, nhưng xinh xắn tinh xảo vô cùng. Phía Tây của vườn hoa, phòng ốc liên tiếp, ở giữa có ba tòa lầu dứng đối góc với nhau.
Cố Xuân đồng tử chợt quay đầu lại nói với Lý Xuân Hoa :
- Lý thư thư, ta vào thông báo với nghĩa phụ rồi ra ngay!
Nói xong, thân người của nó vụt đi vào một đại sảnh, không lâu sau qủa nhiên thấy Cố Xuân mặt mũi tươi cười đi ra nói :
- Nghĩa phụ đã đợi Lý tiểu thư rất lâu rồi. Mời Lý tiểu thư vào trong uống trà.
Lý Xuân Hoa đi lên bậc đá, vào trong đại sảnh, trong sảnh này, bàn ghế bày biện chỉnh tề, bố trí trang nhã.
Đi qua đại sảnh này, hiện ra một hành lang bằng gỗ đàn, đi thông qua ba chính sảnh sạch sẽ không nhuốm chút bụi, hai bên hành lang bày những chậu bạch cúc, u lan, hương hoa lan tỏa khắp xung quanh, thật là cực kỳ u nhã thanh tịnh.
Lúc này trong lòng Lý Xuân Hoa cực kỳ trầm trọng, nàng rảo bước đi vào đại sảnh của ngôi lầu kia, không ngờ đại sảnh này lại rất lớn, mà sự bầy biện xung quanh hoa lệ đến vượt sức tưởng tượng của người ta.
Trên mặt đất được phủ bởi tấm thảm lông cừu thuần màu trắng, những bức họa sơn thủy nổi tiếng treo khắp trên vách, lại còn có bốn thanh cổ kiếm trên vỏ có khảm một viên ngọc ngũ sắc to bằng mắt rồng, lấp lánh phát quang, ngay cả hai bên cửa sổ trong sảnh cũng khảm những chữ như “Ngũ Phúc Bàn Thọ”, “Vạn Thọ Vô Cương”.
Lý Xuân Hoa quan sát một vòng trong sảnh, chính giữa ngoài một cái bàn thấp hình chữ nhật bằng gỗ đàn và bốn chiếc ghế chạm trổ tinh xảo hình rồng ra, còn thì không có một bóng người.
Cố Xuân dẫn Lý Xuân Hoa đi đến bên chiếc bàn lớn nói :
- Lý thư thư mời ngồi dùng trà, nghĩa phụ chúng tôi ra ngay.
Lý Xuân Hoa khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế chạm rồng phía đông. Khi nàng vừa mới ngồi xuống, ở bức vách phía Tây ngoài bảy trượng đột nhiên tự động hiện ra một cái bục rộng chừng ba trượng, trên bục là một chiếc ghế rồng vàng, có một người áo lam che mặt nạ đầu lâu ngồi đó. Lúc này tám đồng tử áo trắng chia làm hai, Cố Xuân, Cố Hạ, Cố Thu, Cố Đông bốn người đứng phía sau Lý Xuân Hoa; Cố Mai, Cố Trúc, Cố Cúc, Cố Lan bốn người đứng phía trước bên phải Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa trông thấy Cô Lâu Thiên Tôn xuất hiện, liền đứng phắt dậy. Đột nhiên Cố Xuân đồng tử ở phía sau quát :
- Lý thư thư, xin ngồi yên chớ loạn động.
Lý Xuân Hoa quay lại nhìn Cố Xuân, lạnh lùng nói :
- Tiểu huynh đệ, đừng có gọi bừa.
Cố Xuân đồng tử lạnh lùng hừ một tiếng, quát :
- Thư thư còn không nghe cảnh cáo thì đừng có trách chúng tôi vô lễ.
Chợt nghe Cô Lâu Thiên Tôn trên bục nói :
- Xuân nhi, các con không được vô lễ với quí khách.
Lý Xuân Hoa bỗng cười nói :
- Không phải là quí khách mà là sư tỷ.
Câu nói này của nàng làm cho tám đồng tử hoang mang không hiểu. Cô Lâu Thiên Tôn trầm giọng nói :
- Lý Xuân Hoa, ngươi biết ta gặp ngươi có chuyện gì không?
Lý Xuân Hoa đột nhiên nghiêm nét mặt, cung kính nói :
- Sư phụ! Đệ tử đã biết tất cả rổi. Hôm nay Xuân Hoa đến yết kiến sư phụ, không phải vì trách móc sư phụ mà đến, mà là muốn báo ân dạy dỗ mười năm của sư phụ.
Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong, chẳng nói chẳng rằng vẫn ngồi đó. Lý Xuân Hoa nói :
- Tất cả mọi chuyện trên đời đều giống như giấc mộng Nam kha, sau khi tỉnh lại tất cả đều là hư không, dù khi xưa sư phụ có làm chuyện gì, nhưng cũng là quá khứ đã qua rồi, đệ tử tuyệt đối không oán hận sư phụ, chỉ cần sư phụ hãy vì nhân loại, tạo phúc cho người dân như sư phụ đã dạy tỷ muội chúng con khi xưa.
Cô Lâu Thiên Tôn nghe xong, đột nhiên ngửa cổ, cười sằng sặc.
Tiếng cười làm chấn động rung chuyển vách tường, tai nghe ù ù, hồi lâu không dứt. Tiếng cười đó có mang theo vẻ điên cuồng.
Lý Xuân Hoa nghe tiếng cười liền biến sắc. Nàng không biết là lo hay mừng, hay là buồn... Đột nhiên tiếng cười thâu lại.
Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói :
- Lý Xuân Hoa, ngươi biết rằng sự sống hay chết của ngươi đều do ta quyết định hay không?
Lý Xuân Hoa nói :
- Chuyện sống chết, khi xưa sư phụ dạy rằng sự sống của con người, hay là chết cũng là một chuyện, sống sao không khổ? Chết sao không buồn? Mấy năm nay, Xuân Hoa cùng muội muội theo lời dạy của sư phụ. Vượt qua vô số nguy hiểm, mà vẫn bình an vô sự, cho nên nói, Xuân Hoa đối với chuyên sống chết, từ lâu đă xem thường rồi.
Nàng nói mấy câu này hào khí xung thiên, đại nghĩa ngút trời.
Cô Lâu Thiên Tôn trên bục, đôi mắt hình như hơi có sững sờ, nhưng trong chốc lát liền hồi phục lại thấn sắc bình tĩnh. Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên hỏi :
- Ngươi cho rằng ta là sư phụ của ngươi hóa thân ư?
Lý Xuân Hoa nói :
- Mười năm kề cận, giọng nói và tất cả những cử động của sư phụ, đều khắc sâu trong đầu con. Vì sao sư phụ không lộ mặt thật ra?
Cô Lâu Thiên Tôn lại bình thản nói :
- Ngươi nhận được mặt thật của ta ư?
Lý Xuân Hoa nói :
- Đệ tử chỉ cần sư phụ hiện ra diện mạo thật của Thiết Địch Quái Hiệp mà vạn người kính ngưỡng.
Cô Lâu Thiên Tôn lại nói :
- Thiết Dịch Quái Hiệp là ai? Mặt mũi của hắn như thế nào?
Lý Xuân Hoa sững người, thầm nghĩ :
“Chẳng lẽ ông ta không phải là sư phụ? Mình nhận lầm rồi ư? Không, không.. Ông ta quá xảo quyệt, gián trá, trong thiên hạ ngoài ông ta ra còn có ai có thể làm một ma vương như thế này?”.
Bỗng Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, nói :
- Sư phụ đã từng mấy lần tha đệ tử và Âu Dương Hải sư đệ, nhưng không biết hôm qua sư phụ đã làm gì Âu Dưong Hải rồi?
Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói :
- Âu Dương Hải trúng độc “Đoạn Trường Hồng” trong Lăng Hình đinh của ta, độc này trong thiên hạ không có thuốc nào có thể cứu giải, đương nhiên hắn ta chết rồi.
Lý Xuân Hoa nghe vậy người run bần bật, nước mắt tuôn trào, bi ai kêu lên :
- Sư phụ! Sao sư phụ lại giết sư đệ? Âu Dương Hải do một tay sư phụ khổ cực bồi dưỡng mà thành, làm sao sư phụ lại giết sư đệ đi! Ông... Ông tên ma đầu...
Cô Lâu Thiên Tôn lại cười ha ha nói :
- Lý Xuân Hoa, bây giờ lão phu nói với ngươi, nếu ngươi muốn chết, bây giờ ta sẽ ban cho ngươi một viên thuốc độc cực mạnh, uống xong sẽ chết liền không đau đớn gì cả. Ngươi muốn sống lão phu sẽ để cho ngươi sống lâu trên đời này. Nhưng khi sống, thì lão phu phải nói trước cho ngươi rõ, trước tiên ta phải phá hủy đi lý trí và trí nhớ của người xưa kia, sau đó dùng thủ thuật, chuyền đạt đại nghĩa vào trong đầu ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn vì chính nghĩa mà chiến đấu, nhận được sự khen ngợi kính ngưỡng của người đời. Trước đó lão phu đă bồi dưỡng được một ma nữ tàn bạo vô song, bây giờ ta lại muốn tạo ra một nữ hiệp vì chính nghĩa mà chiến đấu. Ta muốn thiên hạ giang hồ võ lâm, chính và tà, thiện và ác, vĩnh viễn tranh đấu với nhau, để cho người trên đời này đều bíêt con ma nữ hại người và vị nữ hiệp tế thế cứu người này đều do một tay ta bồi dưỡng mà thành. Ta muốn người đời không biết phải phê bình phán đoán ta như thế nào. Để cho người đời vĩnh viễn đối với thiện và ác tồn tại một mâu thuẫn khó chọn lựa.
Giọng nói của Cô Lâu Thiên Tôn vô cùng từ tốn, bình thản. Mà ngôn ngữ của hắn thì thật là điên khùng.
Lý Xuân Hoa nghe vậy thầm kinh hãi, nàng không biết hắn làm như thế là có ý gì, mà lời của hắn có thật không?
Cô Lâu Thiên Tôn lấy ra hai hoàn thuốc nói :
- Hoàn thuốc màu đỏ là thuốc độc, màu trắng là hoàn thuốc làm mất trí nhớ, nếu ngươi không thể chọn được hoàn thuốc nào thì để ta giúp cho ngươi quyết định.
Cô Lâu Thiên Tôn khẽ đưa tay phải, hai hoàn thuốc đỏ và trắng bay lên trên chiếc bàn trước mặt Lý Xuân Hoa.
Lý Xuân Hoa đưa tay lấy thuốc trắng nói :
- Sau khi đệ tử uống hoàn thuốc trắng này, trí nhớ trước kia sẽ mất hết, nhưng trước khi mất trí nhớ, đệ tử muốn thấy mặt thật của sư phụ một lần, không biết sư phụ có thể để đệ tử nhìn mặt thật của sư phụ không?
/26
|