"Mày đây..." Thẩm Tầm vô cùng hứng thú nhìn Nghiêm Khiếu lôi từng đôi giày thể thao trong vali ra, cười hỏi, "Là định thường trú à? Hay là thu dọn chuẩn bị về dinh? Nhớ nhóc con Thích Nam Tự rồi?"
"Nhớ nó? Tao bị điên chắc?" Nghiêm Khiếu xếp mấy đôi giày ngay ngắn, hừng hực ý chí, "Tao ở chỗ mày tới lúc nhập học."
Thẩm Tầm vui vẻ, "Không phải nói chỉ ở một tuần nửa tháng, tâm tình ổn rồi sẽ trở về sao? Sao còn lười không chịu đi? Còn mấy đôi giày này của mày nữa, mấy hôm trước sao không thấy mày lấy ra khoe khoang?"
"Đuổi tao đi à?" Nghiêm Khiếu ngồi dưới giường, chọn một đôi để thay, "Đôi này như nào?"
"Đuổi được là đuổi rồi á." Thẩm Tầm lấy một bình nước khoáng từ thùng giấy kế tường ra. Anh và Nghiêm Khiếu giống nhau, đó giờ không uống nước đun sôi để nguội, chê là có vị lạ, "Kiểu dáng thì không tệ, nhưng cái màu này..."
Nghiêm Khiếu đang cột dây giày, nâng mắt hỏi, "Có phải có hơi lẳng lơ không?"
Đôi giày là màu trắc, bên cạnh móc line vàng, đó giờ gần như chưa mang qua, nhìn qua không khác mấy so với giày mới.
Thẩm Tầm xém sặc nước, nhướng cao một bên mày, "Chờ chút Nghiêm nhị! Mày vừa nói cái gì cơ? Tao đệt, Nghiêm ca, vậy mà mày dùng từ lẳng lơ để hình dung chính mình hả?"
Nghiêm Khiếu đứng dậy, nhảy tại chỗ. Ktd chỉ có một cái kiếng nửa người cố định trên tường, không thấy được chân, mang giày lên chân ổn không đẹp không chỉ có thể dựa vào mắt nhìn, "Lẳng lơ cũng chẳng phải nghĩa xấu mà, ầy mày đừng uống nước nữa, qua coi giúp tao cái."
Thẩm Tầm vẫn cầm bình nước khoáng, "Line vàng đúng là khá lẳng lơ đó."
Nghiêm Khiếu phát ra một tiếng cười không rõ ý vị.
"Đừng nói là viết truyện nhiều quá tẩu hỏa nhập ma rồi nha?" Thẩm Tầm cười lắc đầu, vươn tay muốn rờ đỉnh đầu Nghiêm Khiếu, "Thật sự tẩu hỏa nhập ma thì tao phải mau báo anh Sách tới đón người."
"Má! Mày hù tao đi!" Nghiêm Khiếu lùi ra sau, đập rớt tay Thẩm Tầm, "Ảnh biết rồi tao còn có thể ở chỗ này của mày à?"
"Dám coi chỗ tao thành chỗ vui chơi giải trí của mày à?"
Nghiêm Khiếu cởi giày, lại thay qua một đôi màu đen, "Đôi này thì sao?"
Thẩm Tầm ôm cánh tanh, "Đôi này nhìn hơi hoang dã. Đen thì đen đi, còn thêm hoa văn màu tím. Ế, Nghiêm ca, sao trước giờ tao không phát hiện mày khá "lơ dại" (lẳng lơ – hoang dại) thế này?"
Nghiêm Khiếu cười rộ lên, "Lơ dại là từ mày tự sáng tác à?"
Thẩm Tầm đi lại mấy bước, ngữ khí hơi trầm xuống, dựa tường đối diện giường, "Chuẩn bị theo đuổi Chiêu Phàm à?"
Động tác Nghiêm Khiếu hơi khựng, "Mày đừng uống khoáng nước hoài thế."
"Má, đánh thái cực với tao?"
"Nước đun sôi để nguội tao uống thấy cũng không tệ, lấy bình giữ nhiệt theo đựng, lúc về hơi mát mát là có thể uống rồi." Nghiêm Khiếu bày ra một bộ dạng nghiêm túc, "Bọn Tiệm Thành đều là lấy nước uống, chỉ có mày cứ uống nước khoáng, làm màu thế? Sau này còn muốn làm cảnh sát hình sự cấp thấp mà, làm màu vầy, nước đun sôi để nguội là không chịu uống, sao mà hòa nhập với quần chúng nhân dân được."
"Ồ, dạy dỗ tao luôn rồi." Thẩm Tầm bỏ chai nước khoáng lên bàn, "Sao tao nhớ từ nhỏ tới lớn mày chưa uống nước đun sôi bao giờ mà? Tới cả nước trắng nhà đun mày cũng không uống. Lúc học tiểu học mày cảm mạo một lần, anh Sách đun nước cho mày uống thuốc, mày cứ không chịu uống, một hai đòi anh Sách ra ngoài mua cho mày nước khoáng."
"Đó là trước đây." Nghiêm Khiếu nói, "Bây giờ tao thay da đổi thịt, không ngựa không làm màu nữa, dám uống nước sôi."
"Uống nước sôi thôi đã gọi là "thay da đổi thịt"? Da mày dễ thay thiệt luôn á." Thẩm Tầm ngừng một chút, "Mày ở chỗ Chiêu Phàm uống phải nước sôi để nguội à?"
Trong mắt Nghiêm Khiếu hơi sáng hơn, làm bộ thấy phiền, "Sao mà cứ hở chút là lại nhắc tới cậu ấy thế?"
"Mày sắp viết hai chữ Chiêu Phàm lên mặt luôn rồi, còn không cho tao nhắc tới nó?" Thẩm Tầm bất lực, "Trừ nó, ai còn có thể khiến mày uống nước sôi?"
Nghiêm Khiếu tiếp tục đổi giày, coi như không nghe thấy, đuôi mắt lại câu lên ý cười vô cùng rõ ràng.
"Mấy bữa trước tao đã nói mày trồng cây si rồi mày còn không chịu tin. Nhìn coi, bây giờ đã mê đắm tới mức muốn sửa soạn luôn rồi. Lời xưa nói đúng đó, Con gái vì người mình thích mà trang điểm."
"Nam nhân vì người mình thích mà trang điểm!" Nghiêm Khiếu vặc lại.
Thẩm Tầm "ỏ" một tiếng cười rộ lên, "Cuối cùng đã chịu thừa nhận rồi."
Bị dụ nói ra, Nghiêm Khiếu ho nhẹ hai tiếng, "Chuyện này mày giữ bí mật giúp tao, ai cũng không được nói nha."
"Yên tâm. Bí mật của mày đó giờ không bị lộ từ chỗ tao." Thẩm Tầm gật đầu, "Ngược lại là mày đó, phải nghĩ cho kĩ."
"Tạm thời tao sẽ không nói gì với cậu ấy." Nghiêm Khiếu thu lại giọng điệu đùa giỡn, hơi ngả về sau, hai tay chống ở sau người, "Con người cậu ấy, thần kinh cũng quá thô rồi."
Thẩm Tầm bảo, "Này khó nói là chuyện tốt hay xấu. Nếu tâm tư Chiêu Phàm tỉ mỉ, phát hiện ra suy nghĩ của bây thì e là giờ mày đã hết cách tiếp xúc riêng với nó rồi."
"Cậu ấy coi tao là anh em." Nghiêm Khiếu vuốt sống mũi, như là đột nhiên nhớ ra chuyện thú vị gì đó, khóe môi bất giác cong nhẹ lên.
"Hơn nửa cái Cảnh viện này đều là anh em của nó."
"......"
"Thôi, không đả kích mày nữa." Thẩm Tầm nói, "Tự mày có tính toán là được."
"À đúng rồi." Nghiêm Khiếu đứng dậy, "Chuyện tao viết tiểu thuyết, mày đừng nói cho Chiêu Phàm biết."
"Sao mà phải giấu?"
"Tóm lại là mày đừng nói." Nghiêm Khiếu bảo, "Tao với em ấy... có chút đụng chạm trên mạng."
Thẩm Tầm lập tức hiểu rõ, không hỏi thêm nữa, dư quang quét thấy bịch khăn giấy ướt trên bàn, tiện miệng hỏi, "Của ai đó."
"Ồ, cái đó à." Nghiêm Khiếu híp mắt cười, "Là hoa hồng Chiêu Phàm tặng tao."
Thẩm Tầm, "......"
~
"Hắt xì!" Chiêu Phàm lấy khăn lông đang vắt trên vai xuống, lau lau cái mũi ngứa, tay còn lại nhấn trên cái đầu ướt nhẹp của con Samoyed, líu lo với chó, "Cười cái gì mà cười? Hắt xì thôi mà mày cũng cười. Chưa thấy ai hắt xì bao giờ à? Đều tại mày, lông dài quá mà, lông bay vô mũi tao luôn rồi."
Samoyed căn bản là nghe không hiểu, đuôi ướt thành một cái dây thừng lắc lắc, nhếch miệng "cười" như cũ, còn hưng phấn đứng thẳng lên, đưa một chân trước ra, đôi mắt đen như hạt đậu thẳng tắm nhìn cậu, "Gâu!"
"Cái giề? Muốn cãi nhau với tao hay là muốn bắt tay làm hòa với tao hả?" Chiêu Phàm nắm lấy móng vuốt Samoyed, thân tình giật hai cái, "Bắt xong rồi, ngồi ngoan! Tắm còn chưa tắm xong đâu, không được nghịch ngợm."
Không gian phòng tắm hẹp, cũng không cách âm, Chiêu Phàm bên trong nói chuyện với Samoyed, người cách vách phòng tắm và bên ngoài đều có thể nghe thấy.
Mấy người khách trẻ tuổi nghe đến vui vẻ, Lý Giác lắc đầu ra vẻ bực mình, "Người trẻ tuổi chính là tinh thần tràn trề vậy, thời gian làm việc còn không quên nhảm nhí."
Nói xong thì hướng về phía nhà tắm hét, "Chiêu Phàm, cậu làm tôi phiền ghê á! Muốn nói chuyện thì ra đây mà nói! Nó nghe hiểu lời cậu nói à?"
"Mày nghe hiểu hong?" Chiêu Phàm bôi sữa tắm lên người con Samoyed, xoa con chó trắng như tuyết thành một con cừu non, "Chả trách sao mày cứ cười ngu. Mày hại tao hắt xì, giờ tao bực mình rồi mà mày không có chút ý thức về nguy hiểm gì à?"
Samoyed được xoa thoải mái vô cùng, dứt khoát híp mắt không nghe không thấy, chỉ lo hưởng thụ.
"Cười cười cười..." Chiêu Phàm chẳng giận thiệt đâu, "nói chuyện" với Samoyed chỉ là tự tì niềm vui cho mình thôi. Cậu cũng không phải là cái hũ nút, không cách nào im thin thít tắm chục con chó, ngay cả khi trước mặt là con chó chăn cừu Đức hung dữ thì cậu cũng phải chọc vài câu.
Có điều hắt xì thì ít thấy thật.
Đang xoa tạo bọt cho Samoyed thì khoang mũi tự nhiên bị ngứa. Cậu nhịn hơn nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa thì hắt một cái kinh thiên động địa.
Dọa Samoyed tới mức không "cười" nổi nữa luôn.
Lý Giác lập tức lục tung trong tủ, tìm được một hộp thuốc bột bản lam căn, lớn tiếng lải nhải, "Đã nói cậu chú ý sức khỏe mà cậu không nghe! Chiều nay hắt xì mấy cái rồi hả? Tắm xong con Samoyed nhỏ này thì đừng tắm nữa, ra đây uống thuốc cho tôi!"
Chiêu Phàm sợ nhất là nghe 'tụng kinh', vô thức lấy tay che tai.
Đưa lên che xong mới phát hiện ra vành tai đặc biệt nóng.
"Ai cmn đang nhớ mình à?" Cậu thấp giọng lầm bầm, lần này không bắt con Samoyed đội nồi nữa, "Hại mình chút thì hắt xì chút thì đỏ tai..."
Con Samoyed tắm rửa xong vui vui vẻ vẻ vẫy đuôi bị anh chủ dắt đi, một miếng suy sút tâm trạng vì bị dạy dỗ cũng không có.
Cái gọi là "nghe lời" ở chó, phần nhiều là vì ngửi ra được tâm trạng của con người chứ hoàn toàn không phải vì nghe hiểu được ngôn ngữ phức tạp của con người. Vừa nãy Chiêu Phàm hung hăng dạy dỗ con Samoyed, thực tế lại không hề tức giận chút nào mà ngược lại, tâm tình cậu rất không tệ. Samoyed nghe không hiểu cậu đang lải nhải cái gì, chỉ ngửi được cảm xúc tăng vọt của cậu nên vui đùa cùng.
Có nhiều con chó không muốn đi tắm, nhưng mỗi một con chó lớn được cậu tắm xong thì lúc đi ra khỏi nhà tắm đều là vui vui vẻ vẻ, vậy nên cậu mới trở thành "đầu bài" của tiệm chăm sóc thú cưng này.
"Uống đi!" Lý Giác bưng cái chén nóng phỏng tay lên, "Mới pha cho cậu đó, tốn hết ba gói bản lam căn của tôi."
Chiêu Phàm nhận lấy, nhấp thử, "Anh muốn nóng chết "đầu bài" nhà anh à?"
"Nháo cái gì!" Lý Giác cọc, "Mau uống đi!"
"Uống xong thì tiếp tục tắm chó?" Chiêu Phàm cười, "Ây da, ông chủ có chủ nghĩa tư bản bóc lột người nghèo nha."
"Uống xong đi nghỉ ngơi!" lý Giác chỉ tay lên lầu, "Tắm nước nóng cái đi, đổi qua một bộ đồ sạch sẽ. Không phải chớ, tôi nói cậu nè, cả ngày cậu cứ ở trần giống cái gì đây hả? Khoe cơ bắp à? Bụng tám múi oách lắm hả?"
Chiêu Phàm vui vẻ vỗ một cái lên cơ bụng, "Oách mà, trừ "đầu bài" tôi đây thì ai có cơ bụng tám múi nữa?"
"Cậu còn vênh váo nữa." Lý Giác nhăn trán, "Tôi đếm ba tiếng, lập tức uống xong thuốc cho tôi."
"Tuân mệnh tuân mệnh, tư bản ngài nói sao là vậy." Chiêu Phàm một hơi uống cạn thuốc như uống một chén rượu lớn, "Vậy thôi đi nghỉ thiệt á."
"Còn có đi nghỉ giả à?" Lý Giác phất tay, lại hung dữ, "Cậu mặc áo lên cho tôi!"
Chiêu Phàm không có cảm mạo gì, nhưng tắm chó nhiều thì hơi mệt, lên tầng hai tắm nước nóng, thay quần áo xong, vốn định chợp mắt một giấc thì đột nhiên nhớ ra cách vách có máy tính.
Máy tính đó là để nhân viên chơi trong giờ nghỉ ngơi, cấu hình không tệ, mấy trò chơi phổ biến trên thị trường đều có thể cài chơi được.
Chiêu Phàm nghĩ tới "Cuồng Nhất Khiếu" thì chút ủ rũ duy nhất liền biến mất.
Hôm đó ở phòng máy tính vốn định ngồi lâu thêm một chút, coi coi "Cuồng Nhất Khiếu" có đăng bài gì mới không. Kết quả là gặp trúng Nghiêm Khiếu, còn nháo ra cái chuyện ngượng ngùng kia. Bởi vì hóa giải xấu hổ, cậu mời Nghiêm Khiếu uống coca lạnh, sau đó nằm hóng mát xong thì quên mất học sinh tiểu học có độc "Cuồng Nhất Khiếu" kia.
Mấy ngày nay không tới phòng máy tính, cũng không biết học sinh tiểu học rốt cuộc đã hồi phục lại chưa, có tiếp tục viết truyện nữa không.
Chiêu Phàm đẩy cửa phòng cách vách ra, không có người.
Vừa khéo.
Cậu đi vào trong, ngồi xuống, mở máy, trong lúc đợi hệ điều hành khởi động thì ngồi bẻ tay rôm rốp.
Lý giác thiệt là chịu chi tiền cho nhân viên mà, so sánh tốc độ khởi động của máy tính ở đây với "máy cũ xì" trong phòng máy tính thì hệt như là chuyển qua ngồi tên lửa luôn.
Ngón tay Chiêu Phàm chưa bẻ xong là một cái mông tròn trịa đã xuất hiện trên màn hình rồi.
"Chậc, ai làm đây." Cậu cười mặc kệ, mở trình duyệt web, trong mớ bookmark lưu lại tìm được địa chỉ của "Thiết hán tình".
"Cuồng Nhất Khiếu" quả nhiên đã sống dậy rồi, không chỉ online mà còn đăng truyện mới.
Chỉ là tên cái truyện này...
Chiêu Phàm cau chặt mày, thở dài.
Trang chính phần truyện của "Thiết hán tình" có một bài viết mới được người kiểm duyệt ghim lên đầu, dòng đề cử là "Cuồng thần đột phá chính mình tạo ra kiệt tác truyện mới."
Chiêu Phàm nổi hết da gà trên người.
Tên truyện mới của "Cuồng Nhất Khiếu" là "Sắc đẹp kinh hồn của chiến thần lính đặc chủng", mới đăng không lâu, lượt xem và bình luận đã vượt quá mức cùng kỳ của tác phẩm "Cuộc tình điên cuồng của chiến thần lính đặc chủng" trong hệ liệt "Chiến thần lính đặc chủng" rồi.
"Kiệt tác cái giề, đột phá cái giề, chẳng phải vẫn là truyện nhảm nhí à?" Chiêu Phàm tự lẩm bẩm mấy cậu, vẫn là nhịn không được, mở ra xem.
Dù sao thì học sinh tiểu học này từng bị cậu đả kích, giờ viết được truyện mới thì cậu phải có vài phần quan tâm.
Nếu như viết không tệ, không vớ vẩn như "Cuồng tình bá đạo" kia thì cậu sẽ không keo kiệt mà khen vài lời á.
Có điều cái tên này...
Vừa nhìn "sắc đẹp kinh hồn" là mắt lại muốn mù như trước.
Chiêu Phàm nhịn, bình tâm hòa khí đọc tiếp.
Truyện vừa đăng lên, số chữ không nhiều, cũng chỉ cỡ 10 ngàn chữ. Cậu rất nhanh đã đọc xong, cau chặt mày, đáy mắt hơi trầm, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.
Tuy là tên truyện vẫn cùng một phong cách với trước nhưng "Cuồng tình bá đạo" với "Sắc đẹp kinh đồn" khác nhau một trời một vực.
Nhưng muốn nói là kiệt tác, thì đúng là kiệt tác thật.
Nhân vật chính lính đặc chủng lần này của "Cuồng Nhất Khiếu" không còn là tổng tài bá đạo nữa mà là một người đàn ông vẻ ngoài tuyệt mỹ, cử chỉ hoan thoát.
Bất quá...
Chiêu Phàm "hừ" một tiếng, hai tay ôm sau gáy, chân dài không có chỗ để, cậu dùng lức hất cái dép lào trên chân ra rồi đạp vô chân bàn.
Cậu nhịn xuống cơn đau truyền từ bàn chân lên, có chút thẹn thùng nghĩ:
Nhân vật chính này...
Nhân vật chính này sao mà...
Chỗ nào cũng giống mình thế?
./. Hết chương 11./.
Editor: xưng hô bị loạn hay typo xin hãy bỏ qua nha, t lag lắm rồi, bao giờ xong truyện t beta lại sẽ sửa sau
"Nhớ nó? Tao bị điên chắc?" Nghiêm Khiếu xếp mấy đôi giày ngay ngắn, hừng hực ý chí, "Tao ở chỗ mày tới lúc nhập học."
Thẩm Tầm vui vẻ, "Không phải nói chỉ ở một tuần nửa tháng, tâm tình ổn rồi sẽ trở về sao? Sao còn lười không chịu đi? Còn mấy đôi giày này của mày nữa, mấy hôm trước sao không thấy mày lấy ra khoe khoang?"
"Đuổi tao đi à?" Nghiêm Khiếu ngồi dưới giường, chọn một đôi để thay, "Đôi này như nào?"
"Đuổi được là đuổi rồi á." Thẩm Tầm lấy một bình nước khoáng từ thùng giấy kế tường ra. Anh và Nghiêm Khiếu giống nhau, đó giờ không uống nước đun sôi để nguội, chê là có vị lạ, "Kiểu dáng thì không tệ, nhưng cái màu này..."
Nghiêm Khiếu đang cột dây giày, nâng mắt hỏi, "Có phải có hơi lẳng lơ không?"
Đôi giày là màu trắc, bên cạnh móc line vàng, đó giờ gần như chưa mang qua, nhìn qua không khác mấy so với giày mới.
Thẩm Tầm xém sặc nước, nhướng cao một bên mày, "Chờ chút Nghiêm nhị! Mày vừa nói cái gì cơ? Tao đệt, Nghiêm ca, vậy mà mày dùng từ lẳng lơ để hình dung chính mình hả?"
Nghiêm Khiếu đứng dậy, nhảy tại chỗ. Ktd chỉ có một cái kiếng nửa người cố định trên tường, không thấy được chân, mang giày lên chân ổn không đẹp không chỉ có thể dựa vào mắt nhìn, "Lẳng lơ cũng chẳng phải nghĩa xấu mà, ầy mày đừng uống nước nữa, qua coi giúp tao cái."
Thẩm Tầm vẫn cầm bình nước khoáng, "Line vàng đúng là khá lẳng lơ đó."
Nghiêm Khiếu phát ra một tiếng cười không rõ ý vị.
"Đừng nói là viết truyện nhiều quá tẩu hỏa nhập ma rồi nha?" Thẩm Tầm cười lắc đầu, vươn tay muốn rờ đỉnh đầu Nghiêm Khiếu, "Thật sự tẩu hỏa nhập ma thì tao phải mau báo anh Sách tới đón người."
"Má! Mày hù tao đi!" Nghiêm Khiếu lùi ra sau, đập rớt tay Thẩm Tầm, "Ảnh biết rồi tao còn có thể ở chỗ này của mày à?"
"Dám coi chỗ tao thành chỗ vui chơi giải trí của mày à?"
Nghiêm Khiếu cởi giày, lại thay qua một đôi màu đen, "Đôi này thì sao?"
Thẩm Tầm ôm cánh tanh, "Đôi này nhìn hơi hoang dã. Đen thì đen đi, còn thêm hoa văn màu tím. Ế, Nghiêm ca, sao trước giờ tao không phát hiện mày khá "lơ dại" (lẳng lơ – hoang dại) thế này?"
Nghiêm Khiếu cười rộ lên, "Lơ dại là từ mày tự sáng tác à?"
Thẩm Tầm đi lại mấy bước, ngữ khí hơi trầm xuống, dựa tường đối diện giường, "Chuẩn bị theo đuổi Chiêu Phàm à?"
Động tác Nghiêm Khiếu hơi khựng, "Mày đừng uống khoáng nước hoài thế."
"Má, đánh thái cực với tao?"
"Nước đun sôi để nguội tao uống thấy cũng không tệ, lấy bình giữ nhiệt theo đựng, lúc về hơi mát mát là có thể uống rồi." Nghiêm Khiếu bày ra một bộ dạng nghiêm túc, "Bọn Tiệm Thành đều là lấy nước uống, chỉ có mày cứ uống nước khoáng, làm màu thế? Sau này còn muốn làm cảnh sát hình sự cấp thấp mà, làm màu vầy, nước đun sôi để nguội là không chịu uống, sao mà hòa nhập với quần chúng nhân dân được."
"Ồ, dạy dỗ tao luôn rồi." Thẩm Tầm bỏ chai nước khoáng lên bàn, "Sao tao nhớ từ nhỏ tới lớn mày chưa uống nước đun sôi bao giờ mà? Tới cả nước trắng nhà đun mày cũng không uống. Lúc học tiểu học mày cảm mạo một lần, anh Sách đun nước cho mày uống thuốc, mày cứ không chịu uống, một hai đòi anh Sách ra ngoài mua cho mày nước khoáng."
"Đó là trước đây." Nghiêm Khiếu nói, "Bây giờ tao thay da đổi thịt, không ngựa không làm màu nữa, dám uống nước sôi."
"Uống nước sôi thôi đã gọi là "thay da đổi thịt"? Da mày dễ thay thiệt luôn á." Thẩm Tầm ngừng một chút, "Mày ở chỗ Chiêu Phàm uống phải nước sôi để nguội à?"
Trong mắt Nghiêm Khiếu hơi sáng hơn, làm bộ thấy phiền, "Sao mà cứ hở chút là lại nhắc tới cậu ấy thế?"
"Mày sắp viết hai chữ Chiêu Phàm lên mặt luôn rồi, còn không cho tao nhắc tới nó?" Thẩm Tầm bất lực, "Trừ nó, ai còn có thể khiến mày uống nước sôi?"
Nghiêm Khiếu tiếp tục đổi giày, coi như không nghe thấy, đuôi mắt lại câu lên ý cười vô cùng rõ ràng.
"Mấy bữa trước tao đã nói mày trồng cây si rồi mày còn không chịu tin. Nhìn coi, bây giờ đã mê đắm tới mức muốn sửa soạn luôn rồi. Lời xưa nói đúng đó, Con gái vì người mình thích mà trang điểm."
"Nam nhân vì người mình thích mà trang điểm!" Nghiêm Khiếu vặc lại.
Thẩm Tầm "ỏ" một tiếng cười rộ lên, "Cuối cùng đã chịu thừa nhận rồi."
Bị dụ nói ra, Nghiêm Khiếu ho nhẹ hai tiếng, "Chuyện này mày giữ bí mật giúp tao, ai cũng không được nói nha."
"Yên tâm. Bí mật của mày đó giờ không bị lộ từ chỗ tao." Thẩm Tầm gật đầu, "Ngược lại là mày đó, phải nghĩ cho kĩ."
"Tạm thời tao sẽ không nói gì với cậu ấy." Nghiêm Khiếu thu lại giọng điệu đùa giỡn, hơi ngả về sau, hai tay chống ở sau người, "Con người cậu ấy, thần kinh cũng quá thô rồi."
Thẩm Tầm bảo, "Này khó nói là chuyện tốt hay xấu. Nếu tâm tư Chiêu Phàm tỉ mỉ, phát hiện ra suy nghĩ của bây thì e là giờ mày đã hết cách tiếp xúc riêng với nó rồi."
"Cậu ấy coi tao là anh em." Nghiêm Khiếu vuốt sống mũi, như là đột nhiên nhớ ra chuyện thú vị gì đó, khóe môi bất giác cong nhẹ lên.
"Hơn nửa cái Cảnh viện này đều là anh em của nó."
"......"
"Thôi, không đả kích mày nữa." Thẩm Tầm nói, "Tự mày có tính toán là được."
"À đúng rồi." Nghiêm Khiếu đứng dậy, "Chuyện tao viết tiểu thuyết, mày đừng nói cho Chiêu Phàm biết."
"Sao mà phải giấu?"
"Tóm lại là mày đừng nói." Nghiêm Khiếu bảo, "Tao với em ấy... có chút đụng chạm trên mạng."
Thẩm Tầm lập tức hiểu rõ, không hỏi thêm nữa, dư quang quét thấy bịch khăn giấy ướt trên bàn, tiện miệng hỏi, "Của ai đó."
"Ồ, cái đó à." Nghiêm Khiếu híp mắt cười, "Là hoa hồng Chiêu Phàm tặng tao."
Thẩm Tầm, "......"
~
"Hắt xì!" Chiêu Phàm lấy khăn lông đang vắt trên vai xuống, lau lau cái mũi ngứa, tay còn lại nhấn trên cái đầu ướt nhẹp của con Samoyed, líu lo với chó, "Cười cái gì mà cười? Hắt xì thôi mà mày cũng cười. Chưa thấy ai hắt xì bao giờ à? Đều tại mày, lông dài quá mà, lông bay vô mũi tao luôn rồi."
Samoyed căn bản là nghe không hiểu, đuôi ướt thành một cái dây thừng lắc lắc, nhếch miệng "cười" như cũ, còn hưng phấn đứng thẳng lên, đưa một chân trước ra, đôi mắt đen như hạt đậu thẳng tắm nhìn cậu, "Gâu!"
"Cái giề? Muốn cãi nhau với tao hay là muốn bắt tay làm hòa với tao hả?" Chiêu Phàm nắm lấy móng vuốt Samoyed, thân tình giật hai cái, "Bắt xong rồi, ngồi ngoan! Tắm còn chưa tắm xong đâu, không được nghịch ngợm."
Không gian phòng tắm hẹp, cũng không cách âm, Chiêu Phàm bên trong nói chuyện với Samoyed, người cách vách phòng tắm và bên ngoài đều có thể nghe thấy.
Mấy người khách trẻ tuổi nghe đến vui vẻ, Lý Giác lắc đầu ra vẻ bực mình, "Người trẻ tuổi chính là tinh thần tràn trề vậy, thời gian làm việc còn không quên nhảm nhí."
Nói xong thì hướng về phía nhà tắm hét, "Chiêu Phàm, cậu làm tôi phiền ghê á! Muốn nói chuyện thì ra đây mà nói! Nó nghe hiểu lời cậu nói à?"
"Mày nghe hiểu hong?" Chiêu Phàm bôi sữa tắm lên người con Samoyed, xoa con chó trắng như tuyết thành một con cừu non, "Chả trách sao mày cứ cười ngu. Mày hại tao hắt xì, giờ tao bực mình rồi mà mày không có chút ý thức về nguy hiểm gì à?"
Samoyed được xoa thoải mái vô cùng, dứt khoát híp mắt không nghe không thấy, chỉ lo hưởng thụ.
"Cười cười cười..." Chiêu Phàm chẳng giận thiệt đâu, "nói chuyện" với Samoyed chỉ là tự tì niềm vui cho mình thôi. Cậu cũng không phải là cái hũ nút, không cách nào im thin thít tắm chục con chó, ngay cả khi trước mặt là con chó chăn cừu Đức hung dữ thì cậu cũng phải chọc vài câu.
Có điều hắt xì thì ít thấy thật.
Đang xoa tạo bọt cho Samoyed thì khoang mũi tự nhiên bị ngứa. Cậu nhịn hơn nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa thì hắt một cái kinh thiên động địa.
Dọa Samoyed tới mức không "cười" nổi nữa luôn.
Lý Giác lập tức lục tung trong tủ, tìm được một hộp thuốc bột bản lam căn, lớn tiếng lải nhải, "Đã nói cậu chú ý sức khỏe mà cậu không nghe! Chiều nay hắt xì mấy cái rồi hả? Tắm xong con Samoyed nhỏ này thì đừng tắm nữa, ra đây uống thuốc cho tôi!"
Chiêu Phàm sợ nhất là nghe 'tụng kinh', vô thức lấy tay che tai.
Đưa lên che xong mới phát hiện ra vành tai đặc biệt nóng.
"Ai cmn đang nhớ mình à?" Cậu thấp giọng lầm bầm, lần này không bắt con Samoyed đội nồi nữa, "Hại mình chút thì hắt xì chút thì đỏ tai..."
Con Samoyed tắm rửa xong vui vui vẻ vẻ vẫy đuôi bị anh chủ dắt đi, một miếng suy sút tâm trạng vì bị dạy dỗ cũng không có.
Cái gọi là "nghe lời" ở chó, phần nhiều là vì ngửi ra được tâm trạng của con người chứ hoàn toàn không phải vì nghe hiểu được ngôn ngữ phức tạp của con người. Vừa nãy Chiêu Phàm hung hăng dạy dỗ con Samoyed, thực tế lại không hề tức giận chút nào mà ngược lại, tâm tình cậu rất không tệ. Samoyed nghe không hiểu cậu đang lải nhải cái gì, chỉ ngửi được cảm xúc tăng vọt của cậu nên vui đùa cùng.
Có nhiều con chó không muốn đi tắm, nhưng mỗi một con chó lớn được cậu tắm xong thì lúc đi ra khỏi nhà tắm đều là vui vui vẻ vẻ, vậy nên cậu mới trở thành "đầu bài" của tiệm chăm sóc thú cưng này.
"Uống đi!" Lý Giác bưng cái chén nóng phỏng tay lên, "Mới pha cho cậu đó, tốn hết ba gói bản lam căn của tôi."
Chiêu Phàm nhận lấy, nhấp thử, "Anh muốn nóng chết "đầu bài" nhà anh à?"
"Nháo cái gì!" Lý Giác cọc, "Mau uống đi!"
"Uống xong thì tiếp tục tắm chó?" Chiêu Phàm cười, "Ây da, ông chủ có chủ nghĩa tư bản bóc lột người nghèo nha."
"Uống xong đi nghỉ ngơi!" lý Giác chỉ tay lên lầu, "Tắm nước nóng cái đi, đổi qua một bộ đồ sạch sẽ. Không phải chớ, tôi nói cậu nè, cả ngày cậu cứ ở trần giống cái gì đây hả? Khoe cơ bắp à? Bụng tám múi oách lắm hả?"
Chiêu Phàm vui vẻ vỗ một cái lên cơ bụng, "Oách mà, trừ "đầu bài" tôi đây thì ai có cơ bụng tám múi nữa?"
"Cậu còn vênh váo nữa." Lý Giác nhăn trán, "Tôi đếm ba tiếng, lập tức uống xong thuốc cho tôi."
"Tuân mệnh tuân mệnh, tư bản ngài nói sao là vậy." Chiêu Phàm một hơi uống cạn thuốc như uống một chén rượu lớn, "Vậy thôi đi nghỉ thiệt á."
"Còn có đi nghỉ giả à?" Lý Giác phất tay, lại hung dữ, "Cậu mặc áo lên cho tôi!"
Chiêu Phàm không có cảm mạo gì, nhưng tắm chó nhiều thì hơi mệt, lên tầng hai tắm nước nóng, thay quần áo xong, vốn định chợp mắt một giấc thì đột nhiên nhớ ra cách vách có máy tính.
Máy tính đó là để nhân viên chơi trong giờ nghỉ ngơi, cấu hình không tệ, mấy trò chơi phổ biến trên thị trường đều có thể cài chơi được.
Chiêu Phàm nghĩ tới "Cuồng Nhất Khiếu" thì chút ủ rũ duy nhất liền biến mất.
Hôm đó ở phòng máy tính vốn định ngồi lâu thêm một chút, coi coi "Cuồng Nhất Khiếu" có đăng bài gì mới không. Kết quả là gặp trúng Nghiêm Khiếu, còn nháo ra cái chuyện ngượng ngùng kia. Bởi vì hóa giải xấu hổ, cậu mời Nghiêm Khiếu uống coca lạnh, sau đó nằm hóng mát xong thì quên mất học sinh tiểu học có độc "Cuồng Nhất Khiếu" kia.
Mấy ngày nay không tới phòng máy tính, cũng không biết học sinh tiểu học rốt cuộc đã hồi phục lại chưa, có tiếp tục viết truyện nữa không.
Chiêu Phàm đẩy cửa phòng cách vách ra, không có người.
Vừa khéo.
Cậu đi vào trong, ngồi xuống, mở máy, trong lúc đợi hệ điều hành khởi động thì ngồi bẻ tay rôm rốp.
Lý giác thiệt là chịu chi tiền cho nhân viên mà, so sánh tốc độ khởi động của máy tính ở đây với "máy cũ xì" trong phòng máy tính thì hệt như là chuyển qua ngồi tên lửa luôn.
Ngón tay Chiêu Phàm chưa bẻ xong là một cái mông tròn trịa đã xuất hiện trên màn hình rồi.
"Chậc, ai làm đây." Cậu cười mặc kệ, mở trình duyệt web, trong mớ bookmark lưu lại tìm được địa chỉ của "Thiết hán tình".
"Cuồng Nhất Khiếu" quả nhiên đã sống dậy rồi, không chỉ online mà còn đăng truyện mới.
Chỉ là tên cái truyện này...
Chiêu Phàm cau chặt mày, thở dài.
Trang chính phần truyện của "Thiết hán tình" có một bài viết mới được người kiểm duyệt ghim lên đầu, dòng đề cử là "Cuồng thần đột phá chính mình tạo ra kiệt tác truyện mới."
Chiêu Phàm nổi hết da gà trên người.
Tên truyện mới của "Cuồng Nhất Khiếu" là "Sắc đẹp kinh hồn của chiến thần lính đặc chủng", mới đăng không lâu, lượt xem và bình luận đã vượt quá mức cùng kỳ của tác phẩm "Cuộc tình điên cuồng của chiến thần lính đặc chủng" trong hệ liệt "Chiến thần lính đặc chủng" rồi.
"Kiệt tác cái giề, đột phá cái giề, chẳng phải vẫn là truyện nhảm nhí à?" Chiêu Phàm tự lẩm bẩm mấy cậu, vẫn là nhịn không được, mở ra xem.
Dù sao thì học sinh tiểu học này từng bị cậu đả kích, giờ viết được truyện mới thì cậu phải có vài phần quan tâm.
Nếu như viết không tệ, không vớ vẩn như "Cuồng tình bá đạo" kia thì cậu sẽ không keo kiệt mà khen vài lời á.
Có điều cái tên này...
Vừa nhìn "sắc đẹp kinh hồn" là mắt lại muốn mù như trước.
Chiêu Phàm nhịn, bình tâm hòa khí đọc tiếp.
Truyện vừa đăng lên, số chữ không nhiều, cũng chỉ cỡ 10 ngàn chữ. Cậu rất nhanh đã đọc xong, cau chặt mày, đáy mắt hơi trầm, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.
Tuy là tên truyện vẫn cùng một phong cách với trước nhưng "Cuồng tình bá đạo" với "Sắc đẹp kinh đồn" khác nhau một trời một vực.
Nhưng muốn nói là kiệt tác, thì đúng là kiệt tác thật.
Nhân vật chính lính đặc chủng lần này của "Cuồng Nhất Khiếu" không còn là tổng tài bá đạo nữa mà là một người đàn ông vẻ ngoài tuyệt mỹ, cử chỉ hoan thoát.
Bất quá...
Chiêu Phàm "hừ" một tiếng, hai tay ôm sau gáy, chân dài không có chỗ để, cậu dùng lức hất cái dép lào trên chân ra rồi đạp vô chân bàn.
Cậu nhịn xuống cơn đau truyền từ bàn chân lên, có chút thẹn thùng nghĩ:
Nhân vật chính này...
Nhân vật chính này sao mà...
Chỗ nào cũng giống mình thế?
./. Hết chương 11./.
Editor: xưng hô bị loạn hay typo xin hãy bỏ qua nha, t lag lắm rồi, bao giờ xong truyện t beta lại sẽ sửa sau
/51
|