Ngồi ở ghế đá, Doãn Thức Câu có chút buồn nản nhắm mắt lại.
Hắn rốt cuộc đang làm gì đó?
Mới vừa rồi đã tự nói với mình không nên vọng tưởng, muốn hết hy vọng hoàn toàn, kết quả mới nghe được tiếng bước chân của nàng, liền vội vã quên hết, muốn lấy lòng nàng, chẳng lẽ hắn thật sự vọng tưởng cùng nàng. . . . . .
Mở mắt ra, cúi đầu nhìn chân mình, hơi hơi chau mày. Hắn có thể không?
"Thì ra ngươi ở chỗ này a!"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn giai nhân mỹ lệ đang từ đường mòn Hạnh viện đi tới, trên người nàng mang theo đóa hoa Hạnh Hoa cùng mùi hương, như ánh sáng mặt trời rực rỡ tươi cười nhìn hắn, vốn lúc đầu bước đi chậm rãi sau tăng nhanh tốc độ, cuối cùng bước chân lại nhanh nhẹn nhẹ nhàng giống như chạy, thật như là . . . khẩn cấp muốn tiến đến đến trước mặt hắn.
"Ta đến phòng ở bên kia tìm không ra ngươi, còn đang suy nghĩ sẽ đi đâu mà tìm ngươi." Đàm Chiêu Quân đi đến bên cạnh bàn đá, thở nhẹ hơi, hai gò má ửng đỏ nhẹ. "May mắn vừa gặp Giang Dung đang trở lại, hắn mới nói cho ta biết ngươi ở đây."
Doãn Thức Câu ngẩn người nhìn nàng, biết mình rất tưởng niệm nàng, nhưng sau khi nhìn thấy nàng hắn mới hiểu rõ hai chữ “tưởng niệm” này căn bản không đủ để hình dung tâm tình của hắn.
"Doãn trang chủ, ngươi làm sao vậy? Ta không phải lại hù đến Doãn trang chủ chứ?" Nàng tươi cười chăm chú nhìn hắn, ánh mắt của hắn tràn ngập tình yêu điên cuồng, làm nàng không tự giác ngừng hô hấp, có chút hốt hoảng cúi đầu, tránh ánh mắt kia giống như đang muốn đem nàng cắn nuốt.
Doãn Thức Câu lấy lại tinh thần, vội vàng thu lại tình ý chính mình đang quá mức lộ ra ngoài.
Mới quen biết không lâu, như thế nào . . . sao lại có tình cảm mạnh mẽ như vậy được?
Kế tiếp thì sao? Hắn nên làm như thế nào?
Doãn Thức Câu, ngươi muốn cái gì? Trong lòng hắn tự hỏi. Phải chết tâm, hoặc là . . . muốn nàng?
Hắn muốn cái gì cho tới nay đều rất rõ ràng, nhưng là . . . tay hắn không tự giác lại xoa nhẹ hai chân. Với chính mình như vậy, nàng có nguyện ý cho hắn cơ hội không?
Đàm Chiêu Quân hốt hoảng tránh đi tầm mắt hắn, cúi đầu liền nhìn thấy bố cục ván cờ trên bàn.
"Ngươi đang ở đây chơi cờ à?" Rất nhanh thấy được sơ lược một chút thế cục, thế cờ quân trắng đang rất tốt, nhưng nàng đối với cục diện quân đen cũng có hứng thú.
Doãn Thức Câu thấy nàng nghiêm túc chăm chú nhìn, bật thốt lên hỏi: "Ngươi biết đánh cờ không?"
"Hiểu sơ sơ thôi." Hơi nâng cằm, cánh môi hồng mềm mại hơi cong lên, lộ ra một chút khách khí hoàn toàn tương phản với biểu tình trong lời nói.
Hắn vẫn nhìn ra, cảm thấy hứng thú nhìn nàng.
"Có muốn thử một chút tiếp tục ván này hay không?" Hắn hỏi, dứt bỏ cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Nắm chắc mỗi cơ hội ở chung với nàng, tạm thời chỉ nghĩ đến vấn đề này thôi.
Đàm Chiêu Quân nóng lòng muốn thử. "Có thể chứ?"
"Ta mời đàm cô nương rồi, không phải sao?" Hắn mỉm cười trả lời.
"Đây là ván cờ ngươi chơi với ai?" Nàng lập tức ngồi xuống đối diện hắn.
"Cùng Thức Hoa."
"Vì sao thành thế tàn cục này?" Nàng tò mò hỏi, nghiêng đầu một bên đoan trang xem xét thế cục.
"Bởi vì Thức Hoa không thể phá được."
Đàm Chiêu Quân trầm ngâm, "Như vậy a . . ." Tầm mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ, không chú ý tới ánh mắt Doãn Thức Câu vẫn chuyên chú ngóng nhìn nàng. "Ngươi cầm quân đen hay quân trắng?"
"Quân đen." Doãn Thức Câu vừa nói vừa xoay lại bàn cờ đổi bên cầm quân trắng về phía nàng quân đen về phía hắn. Lúc trước cùng Thức Hoa chơi cờ, Thức Hoa là ngồi ở vị trí hiện tại của hắn.
Quả nhiên là hắn! Đàm Chiêu Quân thấy mình đoán trúng rất là vui vẻ.
"Cho nên ta là quân trắng." Gật gật đầu, nàng thật sự nghiên cứu ván cờ.
"Được không?" Hắn cố ý hỏi.
Đàm Chiêu Quân nghe vậy nhíu mày, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn mang theo ý khiêu khích, không tự giác nảy sinh hứng thú lộ ra biểu tình một chút không chịu thua.
"Không thử sao biết?"
"Nếu ngươi muốn cầm quân đen cũng được." Trên bàn cờ hiện nay quân đen đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
"Không." Nàng cự tuyệt, suy tư một lúc, lộ ra tươi cười vẻ như đã nắm chắc. "Bắt đầu được chưa?"
"Mời." Doãn Thức Câu cười, ung dung.
Nàng nâng lên một quân trắng rồi hạ nó xuống giữa bàn cờ, lập tức cười đắc ý nhìn hắn.
"Tới phiên ngươi."
Doãn Thức Câu kinh ngạc nhìn trong thế trận trên bàn cờ, quân trắng không chỉ đã phá được thế bị vây, hơn nữa quân trắng này lại lập ra thế công vô cùng sắc bén. Giương mắt nhìn nàng cười đắc ý, môi hắn không tự chủ được cũng cong lên.
"Chỉ với một lượt đi này, ta liền có thể kết luận, khả năng chơi cờ của Đàm cô nương quân so với Thức Hoa cao minh hơn rất nhiều." Hắn vui lòng tán thưởng, đối với lượt đi này của nàng đánh giá rất cao.
"Doãn trang chủ quá khen, nhưng không biết so với Doãn trang chủ như thế nào?"
"Cái này sao. . . . . ." Hắn cười một tiếng, đem lời của nàng quăng trả lại cho nàng, "Không thử sao biết?"
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được cười ra tiếng.
"Doãn trang chủ nói không sai, không thử vĩnh viễn cũng sẽ không biết kết quả như thế nào, có lẽ kết quả có thể ngoài dự đoán mọi người, không chừng nhất định cũng không như vậy!" Nàng cười khanh khách nhìn hắn.
Lòng Doãn Thức Câu lập tức rung động, ánh mắt mang theo một chút nghiên cứu nhìn nàng.
Vì sao hắn lại có ý nghĩ nàng đang muốn nói cái gì đó, cảm giác lời nàng nàng mang theo ý nghĩa khác nữa? Giống như bây giờ nàng nói không phải việc chơi cờ, mà là cái khác.
Lúc này Đàm Chiêu Quân đột nhiên nói: "Đúng rồi, nói trước cho ngươi biết, ta chơi cờ chưa bao giờ từng thua."
Hắn kinh ngạc nhíu mày, bị dời đi lực chú ý. Giọng điệu Đàm cô nương này thật là ngông cuồng!
"Đàm cô nương hẳn đã nghe qua "kiêu binh tất bại" (Kiêu căng quá sẽ thất bại) đi?" Hắn cười khẽ, theo trong bàn cờ cầm lên một quân rồi hạ xuống, nháy mắt lại hóa giải toàn bộ thế công của quân trắng.
Đàm Chiêu Quân đáy mắt tràn đầy tán thưởng cùng hưng phấn khó nén, suy nghĩ nhanh lại nâng lên một quân trắng, giống như hắn không cần như xét hạ xuống bàn cờ.
"Đó là bởi vì thực lực không đủ nhưng lại khoe khang, nhưng ta không giống như vậy." Nàng tự tin cười nói, ánh mắt lóe sáng, một phương pháp nhanh chóng hình thành. "Ngươi có biết nguyên nhân vì sao nhiều người đến nhà ta đạp cửa cầu thân, nhưng lại không có người có thể thành công không?"
Doãn Thức Câu đang cầm một quân đen bỗng dừng tay một chút. Đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn cầu thân với nàng, cũng không ngoài ý nghĩ hắn, nhưng trong lòng ê ẩm khó chịu, trăm nghĩ cũng chỉ bởi lòng riêng của mình thôi.
"Vì sao?" Hắn hỏi, sau khi bình phục cảm xúc phập phồng, mới buông quân đen.
"Bởi vì điều kiện ta đưa ra, người nào muốn cầu thân với ta phải cùng ta đánh ba ván cờ, ba ván thắng hai, chỉ cần có thể thắng ta, ta liền gả cho người đó." Đây cũng không phải là nói dối, chỉ là nàng chưa nói rõ ràng, người cầu thân muốn có cơ hội đánh cờ với nàng, trước hết trải qua cửa của cha nàng, cho tới nay vẫn không người nào có thể thành công đạt được phụ thân gật đầu đồng ý.
Doãn Thức Câu kinh ngạc. Nàng nói cái gì? Chỉ cần cùng nàng đánh cờ thắng được, nàng liền nhận lời việc hôn nhân?!
"Hoang đường! Chung thân đại sự, Đàm cô nương sao lại có thể mạo hiểm như thế!" Hắn nhẹ khiển trách. Vì sao người nhà của nàng lại không ngăn cản cách thức lỗ mãng hoang đường như vậy?
Đàm Chiêu Quân cười khẽ, "Mạo hiểm sao?" Nâng lên một quân trắng, bố trí vào một chỗ hiểm, nháy mắt nàng lại cải biến được nguy cơ do Doãn Thức Hoa tạo thành phía trước.
"Đương nhiên mạo hiểm! Nếu người nọ là người lao động bình thường, hay là một tên khất cái tàn tật thì sao? Như thế chẳng phải chôn vùi hạnh phúc của Đàm cô nương." Ngoài mặt hắn giống như bình tĩnh nói, nhưng nhìn quân cờ đen hắn đang cầm trong tay, lại bị nắm chặt.
"Có lẽ vậy, nhưng thật đáng tiếc, cho đến nay còn không người có thể đánh cờ với ta đến ván thứ ba, ta cũng chưa có lập gia đình." Nàng cười duyên đáp lại, đây cũng là thật sự, chẳng qua đến nay cùng nàng đánh cờ ba ván thắng hai, cũng không phải người cầu thân là được.
Nói cách khác, tựa như nàng nói lúc trước, đến nay nàng vẫn chưa từng thua. Doãn Thức Câu nhận thấy được ý của nàng.
"Sự có vạn nhất, nhân ngoại hữu nhân (ý nói chuyện gì cũng có thể xảy ra, mình giỏi nhưng luôn có người giỏi hơn chẳng qua chưa gặp mà thôi), chờ sự tình thật sự đã xảy ra, Đàm cô nương sẽ khóc không ra nước mắt."
"Doãn trang chủ sai lầm rồi." Nàng lại lắc lắc đầu."Phạm vi chọn thân của tỷ muội ta từ trước đến giờ không phải là ở chỗ này, mà là ở đây." Động tác nàng chỉ đầu, rồi lại hướng đến ngực."Không chỉ quản trong đầu hắn có chứa những gì, làm cho ta cam tâm thuyết phục thì phải có được một viên tâm chân thành tha thiết, mà không để ý đến vẻ ngoài tuấn tú đẹp đẽ đến đâu."
Nàng không thèm để ý đến điều kiện bên ngoài, chỉ để ý nam nhân có hay không thông minh tài trí, đối với nàng có thiệt tình hay không?
Ngực Doãn Thức Câu hừng hực dấy lên hy vọng.
Như vậy, hắn có thể chứ? Hắn tự hỏi.
Không thử sao biết? Trong đầu hiện lên vẻ nàng khẽ nhếch cằm, mang theo biểu tình không chịu thua, bộ dáng khi nói những lời này vô cùng đáng yêu, nhịp tim của hắn chậm rãi gia tốc, là chờ mong, là hưng phấn, lại khẩn trương.
Nàng đến nay chưa từng thua, thực vừa khéo, bắt đầu từ mười ba tuổi, hắn đánh cờ cũng chưa từng bị thua ai.
"Nếu ván cờ hôm nay ta thắng thì sao?" Mắt Doãn Thức Câu sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, cứ như vậy thuận miệng nói ra.
Trong lòng Đàm Chiêu Quân hoan hô một tiếng. Hắn quả nhiên bước vào cạm bẫy nàng bố trí tốt rồi!
"Không có khả năng." Nàng cố ý hất cằm lên, bày ra bộ dạng tràn đầy tự tin.
"Vậy cứ giả dụ một chút đi." Nguyên là sau khi thốt ra Doãn Thức Câu có một chút hối hận, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của nàng, một chút hối hận lập tức tan thành mây khói. "Nếu ta thắng thì sao?"
"Chính mình đưa ra điều kiện, ta đương nhiên sẽ tuân thủ, rõ ràng, chỉ cầu đấu ba ván hai thắng, chúng ta lấy ván này định thắng thua, nếu ván này ngươi thắng, ta liền gả cho ngươi." Đàm Chiêu Quân nhẹ nhàng hạ chiến thư, "Nhưng nếu ta thắng thì sao?"
"Ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu, chỉ cần ngươi nói ra, ta liền thay ngươi làm được."
"Bất cứ chuyện gì?"
"Bất cứ chuyện gì." Doãn Thức Câu mỉm cười chống đỡ.
Nàng cố ý hỏi: "Cho dù ta muốn ngươi giết người phóng hỏa, vi phạm pháp lệnh, hoặc là muốn trăng sao trên trời, loại yêu cầu này không hợp lý, ngươi cũng đáp ứng?"
"Đúng vậy." Hắn cười khẽ. "Nhưng mà ta biết ngươi sẽ không đưa ra loại yêu cầu này."
"Vậy cũng không nhất định, có lẽ . . ." Rũ mắt xuống, giọng điệu Đàm Chiêu Quân bỗng trở nên có chút lạnh lẽo. "Nếu ta muốn ngươi giúp ta giết chết tri phủ Lạc Dương Trần Định Bang và Tể tướng Chu Lệ thì sao?" Giết chết hai người này, vấn đề Đàm gia liền được giải quyết dễ dàng.
Ai ngờ Doãn Thức Câu không chút do dự gật đầu. "Có thể."
"Đáp ứng rõ ràng như vậy, ngươi chắc chắc ta sẽ không đưa ra loại yêu cầu này sao?" Nàng cười châm biếm. "Ta cũng không thiện lương, thật sự đã từng nghĩ đến con đường này, sở dĩ không thực hiện bởi vì võ công của ta không cao, ta thậm chí tính toán tự mình đưa tới cửa tìm thời cơ giết chết Chu Lệ, nếu không biết làm như vậy sẽ làm người nhà rất thương tâm, ta đã sớm . . ."
Tay đang nắm chặt quân trắng bị bao phủ nhẹ nhàng, nàng lạnh lùng nhìn lên, đón nhận ánh mắt thương tiếc của hắn, trong lòng chấn động mạnh mẽ, rốt cuộc nói không được nữa.
Hắn rốt cuộc đang làm gì đó?
Mới vừa rồi đã tự nói với mình không nên vọng tưởng, muốn hết hy vọng hoàn toàn, kết quả mới nghe được tiếng bước chân của nàng, liền vội vã quên hết, muốn lấy lòng nàng, chẳng lẽ hắn thật sự vọng tưởng cùng nàng. . . . . .
Mở mắt ra, cúi đầu nhìn chân mình, hơi hơi chau mày. Hắn có thể không?
"Thì ra ngươi ở chỗ này a!"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn giai nhân mỹ lệ đang từ đường mòn Hạnh viện đi tới, trên người nàng mang theo đóa hoa Hạnh Hoa cùng mùi hương, như ánh sáng mặt trời rực rỡ tươi cười nhìn hắn, vốn lúc đầu bước đi chậm rãi sau tăng nhanh tốc độ, cuối cùng bước chân lại nhanh nhẹn nhẹ nhàng giống như chạy, thật như là . . . khẩn cấp muốn tiến đến đến trước mặt hắn.
"Ta đến phòng ở bên kia tìm không ra ngươi, còn đang suy nghĩ sẽ đi đâu mà tìm ngươi." Đàm Chiêu Quân đi đến bên cạnh bàn đá, thở nhẹ hơi, hai gò má ửng đỏ nhẹ. "May mắn vừa gặp Giang Dung đang trở lại, hắn mới nói cho ta biết ngươi ở đây."
Doãn Thức Câu ngẩn người nhìn nàng, biết mình rất tưởng niệm nàng, nhưng sau khi nhìn thấy nàng hắn mới hiểu rõ hai chữ “tưởng niệm” này căn bản không đủ để hình dung tâm tình của hắn.
"Doãn trang chủ, ngươi làm sao vậy? Ta không phải lại hù đến Doãn trang chủ chứ?" Nàng tươi cười chăm chú nhìn hắn, ánh mắt của hắn tràn ngập tình yêu điên cuồng, làm nàng không tự giác ngừng hô hấp, có chút hốt hoảng cúi đầu, tránh ánh mắt kia giống như đang muốn đem nàng cắn nuốt.
Doãn Thức Câu lấy lại tinh thần, vội vàng thu lại tình ý chính mình đang quá mức lộ ra ngoài.
Mới quen biết không lâu, như thế nào . . . sao lại có tình cảm mạnh mẽ như vậy được?
Kế tiếp thì sao? Hắn nên làm như thế nào?
Doãn Thức Câu, ngươi muốn cái gì? Trong lòng hắn tự hỏi. Phải chết tâm, hoặc là . . . muốn nàng?
Hắn muốn cái gì cho tới nay đều rất rõ ràng, nhưng là . . . tay hắn không tự giác lại xoa nhẹ hai chân. Với chính mình như vậy, nàng có nguyện ý cho hắn cơ hội không?
Đàm Chiêu Quân hốt hoảng tránh đi tầm mắt hắn, cúi đầu liền nhìn thấy bố cục ván cờ trên bàn.
"Ngươi đang ở đây chơi cờ à?" Rất nhanh thấy được sơ lược một chút thế cục, thế cờ quân trắng đang rất tốt, nhưng nàng đối với cục diện quân đen cũng có hứng thú.
Doãn Thức Câu thấy nàng nghiêm túc chăm chú nhìn, bật thốt lên hỏi: "Ngươi biết đánh cờ không?"
"Hiểu sơ sơ thôi." Hơi nâng cằm, cánh môi hồng mềm mại hơi cong lên, lộ ra một chút khách khí hoàn toàn tương phản với biểu tình trong lời nói.
Hắn vẫn nhìn ra, cảm thấy hứng thú nhìn nàng.
"Có muốn thử một chút tiếp tục ván này hay không?" Hắn hỏi, dứt bỏ cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Nắm chắc mỗi cơ hội ở chung với nàng, tạm thời chỉ nghĩ đến vấn đề này thôi.
Đàm Chiêu Quân nóng lòng muốn thử. "Có thể chứ?"
"Ta mời đàm cô nương rồi, không phải sao?" Hắn mỉm cười trả lời.
"Đây là ván cờ ngươi chơi với ai?" Nàng lập tức ngồi xuống đối diện hắn.
"Cùng Thức Hoa."
"Vì sao thành thế tàn cục này?" Nàng tò mò hỏi, nghiêng đầu một bên đoan trang xem xét thế cục.
"Bởi vì Thức Hoa không thể phá được."
Đàm Chiêu Quân trầm ngâm, "Như vậy a . . ." Tầm mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ, không chú ý tới ánh mắt Doãn Thức Câu vẫn chuyên chú ngóng nhìn nàng. "Ngươi cầm quân đen hay quân trắng?"
"Quân đen." Doãn Thức Câu vừa nói vừa xoay lại bàn cờ đổi bên cầm quân trắng về phía nàng quân đen về phía hắn. Lúc trước cùng Thức Hoa chơi cờ, Thức Hoa là ngồi ở vị trí hiện tại của hắn.
Quả nhiên là hắn! Đàm Chiêu Quân thấy mình đoán trúng rất là vui vẻ.
"Cho nên ta là quân trắng." Gật gật đầu, nàng thật sự nghiên cứu ván cờ.
"Được không?" Hắn cố ý hỏi.
Đàm Chiêu Quân nghe vậy nhíu mày, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn mang theo ý khiêu khích, không tự giác nảy sinh hứng thú lộ ra biểu tình một chút không chịu thua.
"Không thử sao biết?"
"Nếu ngươi muốn cầm quân đen cũng được." Trên bàn cờ hiện nay quân đen đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
"Không." Nàng cự tuyệt, suy tư một lúc, lộ ra tươi cười vẻ như đã nắm chắc. "Bắt đầu được chưa?"
"Mời." Doãn Thức Câu cười, ung dung.
Nàng nâng lên một quân trắng rồi hạ nó xuống giữa bàn cờ, lập tức cười đắc ý nhìn hắn.
"Tới phiên ngươi."
Doãn Thức Câu kinh ngạc nhìn trong thế trận trên bàn cờ, quân trắng không chỉ đã phá được thế bị vây, hơn nữa quân trắng này lại lập ra thế công vô cùng sắc bén. Giương mắt nhìn nàng cười đắc ý, môi hắn không tự chủ được cũng cong lên.
"Chỉ với một lượt đi này, ta liền có thể kết luận, khả năng chơi cờ của Đàm cô nương quân so với Thức Hoa cao minh hơn rất nhiều." Hắn vui lòng tán thưởng, đối với lượt đi này của nàng đánh giá rất cao.
"Doãn trang chủ quá khen, nhưng không biết so với Doãn trang chủ như thế nào?"
"Cái này sao. . . . . ." Hắn cười một tiếng, đem lời của nàng quăng trả lại cho nàng, "Không thử sao biết?"
Nghe vậy, Đàm Chiêu Quân nhịn không được cười ra tiếng.
"Doãn trang chủ nói không sai, không thử vĩnh viễn cũng sẽ không biết kết quả như thế nào, có lẽ kết quả có thể ngoài dự đoán mọi người, không chừng nhất định cũng không như vậy!" Nàng cười khanh khách nhìn hắn.
Lòng Doãn Thức Câu lập tức rung động, ánh mắt mang theo một chút nghiên cứu nhìn nàng.
Vì sao hắn lại có ý nghĩ nàng đang muốn nói cái gì đó, cảm giác lời nàng nàng mang theo ý nghĩa khác nữa? Giống như bây giờ nàng nói không phải việc chơi cờ, mà là cái khác.
Lúc này Đàm Chiêu Quân đột nhiên nói: "Đúng rồi, nói trước cho ngươi biết, ta chơi cờ chưa bao giờ từng thua."
Hắn kinh ngạc nhíu mày, bị dời đi lực chú ý. Giọng điệu Đàm cô nương này thật là ngông cuồng!
"Đàm cô nương hẳn đã nghe qua "kiêu binh tất bại" (Kiêu căng quá sẽ thất bại) đi?" Hắn cười khẽ, theo trong bàn cờ cầm lên một quân rồi hạ xuống, nháy mắt lại hóa giải toàn bộ thế công của quân trắng.
Đàm Chiêu Quân đáy mắt tràn đầy tán thưởng cùng hưng phấn khó nén, suy nghĩ nhanh lại nâng lên một quân trắng, giống như hắn không cần như xét hạ xuống bàn cờ.
"Đó là bởi vì thực lực không đủ nhưng lại khoe khang, nhưng ta không giống như vậy." Nàng tự tin cười nói, ánh mắt lóe sáng, một phương pháp nhanh chóng hình thành. "Ngươi có biết nguyên nhân vì sao nhiều người đến nhà ta đạp cửa cầu thân, nhưng lại không có người có thể thành công không?"
Doãn Thức Câu đang cầm một quân đen bỗng dừng tay một chút. Đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn cầu thân với nàng, cũng không ngoài ý nghĩ hắn, nhưng trong lòng ê ẩm khó chịu, trăm nghĩ cũng chỉ bởi lòng riêng của mình thôi.
"Vì sao?" Hắn hỏi, sau khi bình phục cảm xúc phập phồng, mới buông quân đen.
"Bởi vì điều kiện ta đưa ra, người nào muốn cầu thân với ta phải cùng ta đánh ba ván cờ, ba ván thắng hai, chỉ cần có thể thắng ta, ta liền gả cho người đó." Đây cũng không phải là nói dối, chỉ là nàng chưa nói rõ ràng, người cầu thân muốn có cơ hội đánh cờ với nàng, trước hết trải qua cửa của cha nàng, cho tới nay vẫn không người nào có thể thành công đạt được phụ thân gật đầu đồng ý.
Doãn Thức Câu kinh ngạc. Nàng nói cái gì? Chỉ cần cùng nàng đánh cờ thắng được, nàng liền nhận lời việc hôn nhân?!
"Hoang đường! Chung thân đại sự, Đàm cô nương sao lại có thể mạo hiểm như thế!" Hắn nhẹ khiển trách. Vì sao người nhà của nàng lại không ngăn cản cách thức lỗ mãng hoang đường như vậy?
Đàm Chiêu Quân cười khẽ, "Mạo hiểm sao?" Nâng lên một quân trắng, bố trí vào một chỗ hiểm, nháy mắt nàng lại cải biến được nguy cơ do Doãn Thức Hoa tạo thành phía trước.
"Đương nhiên mạo hiểm! Nếu người nọ là người lao động bình thường, hay là một tên khất cái tàn tật thì sao? Như thế chẳng phải chôn vùi hạnh phúc của Đàm cô nương." Ngoài mặt hắn giống như bình tĩnh nói, nhưng nhìn quân cờ đen hắn đang cầm trong tay, lại bị nắm chặt.
"Có lẽ vậy, nhưng thật đáng tiếc, cho đến nay còn không người có thể đánh cờ với ta đến ván thứ ba, ta cũng chưa có lập gia đình." Nàng cười duyên đáp lại, đây cũng là thật sự, chẳng qua đến nay cùng nàng đánh cờ ba ván thắng hai, cũng không phải người cầu thân là được.
Nói cách khác, tựa như nàng nói lúc trước, đến nay nàng vẫn chưa từng thua. Doãn Thức Câu nhận thấy được ý của nàng.
"Sự có vạn nhất, nhân ngoại hữu nhân (ý nói chuyện gì cũng có thể xảy ra, mình giỏi nhưng luôn có người giỏi hơn chẳng qua chưa gặp mà thôi), chờ sự tình thật sự đã xảy ra, Đàm cô nương sẽ khóc không ra nước mắt."
"Doãn trang chủ sai lầm rồi." Nàng lại lắc lắc đầu."Phạm vi chọn thân của tỷ muội ta từ trước đến giờ không phải là ở chỗ này, mà là ở đây." Động tác nàng chỉ đầu, rồi lại hướng đến ngực."Không chỉ quản trong đầu hắn có chứa những gì, làm cho ta cam tâm thuyết phục thì phải có được một viên tâm chân thành tha thiết, mà không để ý đến vẻ ngoài tuấn tú đẹp đẽ đến đâu."
Nàng không thèm để ý đến điều kiện bên ngoài, chỉ để ý nam nhân có hay không thông minh tài trí, đối với nàng có thiệt tình hay không?
Ngực Doãn Thức Câu hừng hực dấy lên hy vọng.
Như vậy, hắn có thể chứ? Hắn tự hỏi.
Không thử sao biết? Trong đầu hiện lên vẻ nàng khẽ nhếch cằm, mang theo biểu tình không chịu thua, bộ dáng khi nói những lời này vô cùng đáng yêu, nhịp tim của hắn chậm rãi gia tốc, là chờ mong, là hưng phấn, lại khẩn trương.
Nàng đến nay chưa từng thua, thực vừa khéo, bắt đầu từ mười ba tuổi, hắn đánh cờ cũng chưa từng bị thua ai.
"Nếu ván cờ hôm nay ta thắng thì sao?" Mắt Doãn Thức Câu sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, cứ như vậy thuận miệng nói ra.
Trong lòng Đàm Chiêu Quân hoan hô một tiếng. Hắn quả nhiên bước vào cạm bẫy nàng bố trí tốt rồi!
"Không có khả năng." Nàng cố ý hất cằm lên, bày ra bộ dạng tràn đầy tự tin.
"Vậy cứ giả dụ một chút đi." Nguyên là sau khi thốt ra Doãn Thức Câu có một chút hối hận, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của nàng, một chút hối hận lập tức tan thành mây khói. "Nếu ta thắng thì sao?"
"Chính mình đưa ra điều kiện, ta đương nhiên sẽ tuân thủ, rõ ràng, chỉ cầu đấu ba ván hai thắng, chúng ta lấy ván này định thắng thua, nếu ván này ngươi thắng, ta liền gả cho ngươi." Đàm Chiêu Quân nhẹ nhàng hạ chiến thư, "Nhưng nếu ta thắng thì sao?"
"Ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu, chỉ cần ngươi nói ra, ta liền thay ngươi làm được."
"Bất cứ chuyện gì?"
"Bất cứ chuyện gì." Doãn Thức Câu mỉm cười chống đỡ.
Nàng cố ý hỏi: "Cho dù ta muốn ngươi giết người phóng hỏa, vi phạm pháp lệnh, hoặc là muốn trăng sao trên trời, loại yêu cầu này không hợp lý, ngươi cũng đáp ứng?"
"Đúng vậy." Hắn cười khẽ. "Nhưng mà ta biết ngươi sẽ không đưa ra loại yêu cầu này."
"Vậy cũng không nhất định, có lẽ . . ." Rũ mắt xuống, giọng điệu Đàm Chiêu Quân bỗng trở nên có chút lạnh lẽo. "Nếu ta muốn ngươi giúp ta giết chết tri phủ Lạc Dương Trần Định Bang và Tể tướng Chu Lệ thì sao?" Giết chết hai người này, vấn đề Đàm gia liền được giải quyết dễ dàng.
Ai ngờ Doãn Thức Câu không chút do dự gật đầu. "Có thể."
"Đáp ứng rõ ràng như vậy, ngươi chắc chắc ta sẽ không đưa ra loại yêu cầu này sao?" Nàng cười châm biếm. "Ta cũng không thiện lương, thật sự đã từng nghĩ đến con đường này, sở dĩ không thực hiện bởi vì võ công của ta không cao, ta thậm chí tính toán tự mình đưa tới cửa tìm thời cơ giết chết Chu Lệ, nếu không biết làm như vậy sẽ làm người nhà rất thương tâm, ta đã sớm . . ."
Tay đang nắm chặt quân trắng bị bao phủ nhẹ nhàng, nàng lạnh lùng nhìn lên, đón nhận ánh mắt thương tiếc của hắn, trong lòng chấn động mạnh mẽ, rốt cuộc nói không được nữa.
/20
|