Chương 8 – Hồ sơ nhân vật
Trong giấc ngủ mơ màng tôi đưa tay vơ lấy chăn đắp lên người. Chăn vừa đắp lên đã bị ai đó giật phăng xuống, tôi cau có quơ tay lung tung nhưng tìm mãi chẳng thấy cái chăn đâu. Mở đôi mắt buồn ngủ ra, tôi ngồi bật dậy.
“Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!” Tôi hét lên khi nhìn thấy bóng người một thân trắng toát đứng trước giường mình.
“Cô hét cái gì? Đâu phải cô chưa từng nhìn thấy tôi!” Lục An Kỳ giận dữ khoanh tay đứng nhìn tôi. Trong bóng đêm trên người cô ta dường như có một luồng sáng lúc ẩn lúc hiện tô thêm vẻ u ám đến rợn người.
“Cô... sao cô đến đây? Cô có biết cô vô tung vô ảnh như vậy sẽ khiến một con người bình thường như tôi đây chết bất đắt kỳ tử không? Tim tôi bị cô dọa riết sẽ chết trước khi trả xong thù!” Tôi lên án Lục An Kỳ một cách trôi chảy.
“Cô còn hỏi, tôi dặn cô hôm nay đến chổ tôi chết sao cô không tới?” Lục An Kỳ gương mặt vặn vẹo.
“Hả? Ôi... tôi quên mất!” Tôi vỗ trán, một chuyện quan trọng như thế mà tôi lại quên.
“Tôi không cần biết hiện tại cô mau đến a...” Lục An Kỳ cao giọng.
“Bà cô của tôi, cô có biết hiện tại mấy giờ không mà bảo tôi đi xa như vậy?” Tôi ngã người xuống giường nhắm mắt.
“Cô không thể không đến, cô nhất định phải đến đó lúc trời chưa sáng nếu không tôi vĩnh viễn không thể rời khỏi lòng sông đó! Coi như tôi cầu xin cô đi!” Lục An Kỳ nức nở.
Tôi nghe cô ta nói vội ngồi bật dậy “Ai nói với cô như thế?”
“Là một đại sư đắc đạo nói với tôi, tôi đã gặp ông ấy ngay trên con sông đó. Vì cảm thương cho số phận của tôi nên ông ấy mới chỉ cách cho tôi siêu thoát!” Lục An Kỳ rối rít kể lại.
“Cô nhất định phải tới...tôi...” Lục An Kỳ chưa nói hết câu vội biến mất. Tôi nhìn cô ta biến mất trong lòng đã đưa ra được quyết định.
Tôi không thể không mềm lòng trước số phận của Lục đại tiểu thư này nên quyết định dù cho bây giờ có là 1h sáng tôi cũng hạ quyết tâm đi đến nơi Lục An Kỳ bị dìm chết cho bằng được.
3h sáng tôi thuận lợi đến con sông nơi Lục An Kỳ bị lũ người tàn nhẫn vứt xuống. Trên cầu có một nhà sư đang đứng yên lặng nhìn xuống mặt sông đen ngòm vì tối trời. Tôi tiến tới nhìn ông ta, có lẽ ông ta chính là người mà Lục An Kỳ đã nhắc tới. Không có ai hơn 3h sáng còn đứng trên cầu ngắm cảnh.
“Chào ông!” Tôi lễ phép, khẽ lên tiếng.
Nhà sư quay đầu nhìn tôi, ông ta gật đầu “Quả là số trời... cô tới từ thế giới bên kia, một thế giới song song với thế giới này!”
Tôi mở mắt kinh ngạc trước những gì ông ta nói, liệu tôi có thể hiểu nhà văn Leolate đã viết nên một cuốn sách về một thế giới song song có thật mà ngay cả anh ta cũng không biết hay không? Nhà sư tuổi đã cao, tầm hơn 70 vẫn nhìn tôi lên tiếng:
“Hôm nay cô chịu đến đây có nghĩa là cô đã chấp nhận giúp đỡ cho cô gái kia!” Ông ta nhìn phía sau tôi nở nụ cười, tôi vội quay đầu ra sau mình, là mặt sông rộng mênh mông trên mặt sông thấp thoáng bóng dáng một cô gái. Là Lục An Kỳ.
“Cháu...” Tôi ấp úng.
“Nhân gian có vay ắt có trả, Lục An Kỳ chết đi trong tay những người ác độc, tàn nhẫn thì ắt thượng đế sẽ sắp đặt cho họ những cái giá mà họ nhất định phải trả!” Nhà sư nhìn tôi bằng đôi mắt ấm áp.
“Giờ tôi sẽ giúp cô gái kia kí gửi linh hồn vào chiếc lắc tay cô đang đeo!” Nhà sư nói xong không chờ tôi phản ứng trên miệng ông ta đọc lên hàng loạt thuật ngữ kì quái. Linh hồn Lục An Kì đang đứng trên mặt nước thoáng vụt lên nhập vào chiếc vòng tay của tôi.
Tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn chiếc lắc tay mua ngoài chợ đen giá 150k của mình. Nó vẫn yên ổn không có dấu hiệu của sự sống nào sau khi Lục An Kỳ nhập vào.
“Lục An Kỳ, việc tôi hứa với cô xem như đã xong. Tôi có lòng chỉ giúp cô tới đây, mọi việc còn lại phải chờ xem tạo hóa sắp đặt ra sao, còn phải trông cậy vào cô gái này! Cô gái hồn ma Lục An Kỳ đã nhập vào chiếc lắc của cô, sau này khi âm thịnh dương suy cô Lục có thể xuất hiện. Chờ sau khi mọi ân oán tan biến cô Lục sẽ có thể đầu thai!” Nhà sư nhìn chiếc lắc tay rồi nhìn tôi. Nói xong ông quay đầu bước đi.
Tôi nhìn chiếc vòng tay gọi mấy tiếng nhưng vẫn không thấy Lục An Kỳ trả lời. Đêm lạnh gió rít gào, nhớ ra mình đang ở một nơi vắng bóng người tôi vội chạy ra ngoài leo lên chiếc taxi đang chờ sẵn nhanh chóng về nhà.
Nếu tôi không phải là một linh hồn xuyên qua thì có lẽ đứng dưới tình huống đêm qua tôi đã sợ chết khiếp. Một đêm không ngủ được sáng tinh thần tôi vô cùng sa sút, liên tục ngủ gật mấy lần.
“Khả Lam, chị không sao chứ?” Triệu Nhã Anh lo lắng hỏi tôi.
“Không sao, không sao, tối qua chị mất ngủ nên sáng nay tinh thần không được tốt thôi. Buồn ngủ chết được!” Tôi xua tay, ngáp một cái.
“Có cần em giúp chị xin nghỉ không?” Triệu Nhã Anh tốt bụng đưa ra ý kiến.
“Không cần đâu!” Đùa sao, nghỉ là bị trừ tiền lương, đó là một điều đau khổ đối với một người mê tiền như tôi.
Triệu Nhã Anh không hổ là nữ chính mọi ánh mắt, cử chỉ hành động đều toát lên thần thái sáng lạng, dịu dàng mà tao nhã. Leolate xây dựng cô ta một cách hoàn hảo hết mức. Tôi nhìn nữ chính trong lòng thầm khen mấy câu.
Phân cách tuyến...
Mấy ngày nay tôi liên tục mất ăn mất ngủ. Trong vòng 1000 ngày tôi nhất định phải giúp Lục An Kỳ siêu thoát. Vậy làm thế nào để cô ta có thể siêu thoát? Chuyện này lại là một việc hết sức khó khăn. Tôi day trán, tôi phải giúp Lục An Kỳ đòi lại công bằng, đưa mọi việc ra ánh sáng bao gồm cái chết của ba cô ta, lật tẩy bộ mặt xấu xa của vị hôn phu cô ấy, đòi lại tất cả sản nghiệp của Lục gia.
Cái khó ở đây là làm thế nào để thực hiện những điều đó? Theo tình hình hiện nay Lục An Kỳ tôi đây chẳng có thứ gì có thể chống đối lại kẻ thù. Tiền thì tôi chẳng có, đồng minh thì chả có thế lực, chỗ dựa vững chắc cũng không có. Ôi, thật là khổ cho tôi.
Bùi Tây Vũ là thiên kim đại tiểu thư rất giàu có nhưng cô ấy đâu nắm toàn quyền ở Bùi gia. Trên cô ấy còn có 3 ông anh đỉnh đỉnh đại danh. Còn Hàn Lập Thăng chỉ là Giám đốc của một chi nhánh công ty thuộc Fensen. Muốn dựa vào 2 người bọn họ trừ khi tôi lấy anh trai của Bùi Tây Vũ, làm chị dâu của Bùi Tây Vũ chưa chắc đã có đủ sức lật đổ Lý Giang Hạo.
Mấy năm gần đây Lý Giang Hạo đã vô cùng cứng cáp, nghe Bùi Tây Vũ kể lại thì hắn ta dựa vào mẹ con Quách Tử Phù chuyên đi lừa gạt những ông chủ lớn gom vào không ít tiền của nên đã công ty hắn gầy dựng vô cùng hùng mạnh. Kỷ lợi nằm trong tay hắn hiện nay chỉ là một cái võ rỗng vì đã bị hắn bòn rút tất cả. Bao công sức của Lục An Đông giờ đây đổ sông đổ biển. Suy đi tính lại chỉ có Vệ Tĩnh với Uông Thiếu Phàm là đủ sức đối phó với Lý Giang Hạo. Nếu tôi nhớ không lầm thì trên thương trường có bốn ông lớn là Vệ Tĩnh, Uông Thiếu Phàm, Lý Giang Hạo, Bùi Lập Khiêm. Tính tới thế lực ngầm thì có Dụ Thù, Trần Khiếu, Lâm Bỉnh Hằng. Trong số ba lão đại thì Dụ Thù là đáng sợ nhất.
Tôi phải suy nghĩ thật kỹ tìm ra cách giải quyết nhanh nhất để Lục An Kỳ thật sự có thể siêu thoát. Đã hứa là sẽ giúp thì nhất định phải làm hết mình, tôi đã chiếm thân xác cô ấy thì xem như người có liên quan. Đầu tiên tôi ghi ra giấy tất cả các mối quan hệ về thế lực, tình cảm của từng nhân vật.
Vệ Tĩnh cũng là Dụ Thù có thế lực trên thương trường đồng thời cũng hô mưa làm gió ở giới hắc đạo. Theo Leolate thì hắn ta chính là nam chính và có thực lực mạnh nhất, đi kèm với một cái đầu IQ cao ngất ngưỡng. Thủ đoạn thì khỏi phải bàn tới. Người hắn ta yêu nhất là Triệu Nhã Anh. Tạm thời bỏ qua các mối quan hệ với vị hôn phu hay những cô nữ phụ khác. Người có tầm ảnh hưởng với nam chính đương nhiên là nữ chính Triệu Nhã Anh.
Uông Thiếu Phàm, chủ tịch tập đoàn Kaysion. Nam phụ một lòng yêu nữ chính Triệu Nhã Anh, anh ta có quan hệ với chính trị gia người làm trong bộ máy nhà nước. Theo Leolate, hắn ta là một con người khó đối phó nhưng tuyệt không phải đối thủ của Vệ Tĩnh. Người có tầm ảnh hưởng với người này vẫn là Triệu Nhã Anh.
Lâm Bỉnh Hằng, lão đại thực thụ trong giới hắc đạo. Hắn không hề lợi dụng mác doanh nhân như Vệ Tĩnh để che giấu thế lực ngầm của mình mà hắn là một lão đại đen hoàn toàn. Tàn nhẫn, dã man hắn xếp thứ hai không ai dám xếp thứ nhất, kể cả Vệ Tĩnh cũng chào thua. Một lần nữa dù không muốn nhưng tôi vẫn phải nói người có tầm ảnh hưởng với người này vẫn là Triệu Nhã Anh.
Bùi Lập Khiêm, anh hai của Bùi Tây Vũ người nắm hơn phân nữa Bùi gia cũng là người có thế lực nhất trong Bùi gia. Thủ đoạn cũng không kém gì mấy ông lớn vừa nêu ở trên, anh ta có bệnh biến thái rất lớn. Bệnh này tạm thời không nhắc đến. Người đàn ông này yêu em gái một mẹ khác cha với Quách Tử Phù là Hoắc Ngọc Quyên. Đương nhiên Hoắc Ngọc Quyên là người trị được anh ta.
Trần Khiếu, anh họ Lý Giang Hạo. Nắm trong tay thế lực ngầm không hề nhỏ nhưng lại thiếu đầu óc nên bị Dụ Thù cướp sạch không còn một em. Nhờ đó khi đối diện Lâm Bỉnh Hằng, Dụ Thù không thèm để hắn vào mắt. Con người hắn không hề yêu một ai, đàn bà đối với hắn chỉ để phát dục.
Người đáng lưu ý cuối cùng là Lý Giang Hạo, hắn ta bồi dưỡng Trần Khiếu nên chưa đến hồi kết thì thế lực của hắn vẫn rất bá đạo. Muốn đối phó vô cùng khó vì hắn vốn là một tên vô sỉ, bỉ ổi nhất thiên hạ. Lý Giang Hạo cũng xem phụ nữ là công cụ phát dục, tuy nhiên sau này gặp Triệu Nhã Anh thì khác, dưới bàn tay của nhà văn Leolate thì nữ chính của chúng ta có đến 4 người đàn ông có thế lực yêu quý như trân bảo.
Còn tôi thì sao? Một nữ phụ chỉ xuất hiện trong mấy chương không phải đầu cũng không phải giữa. Tôi chỉ là một bước đệm để tô đậm bản chất xấu xa của nam phản diện Lý Giang Hạo- một trong những kẻ thù, đối thủ cần tiêu diệt của nam chính.
Xem ra để giúp Lục An Kỳ thì tôi phải tiếp cận một trong 4 người có khả năng đối phó với Lý Giang Hạo là Vệ Tĩnh, Uông Thiếu Phàm, Lâm Bỉnh Hằng, Bùi Lập Khiêm. Nhưng Bùi Lập Khiêm hắn là một tên biến thái tình dục...gạch tên khỏi danh sách. Lâm Bỉnh Hằng quá ác muốn thâu tâm hắn tuyệt không dễ. Uông Thiếu Phàm quá hiền. Vẫn là nam chính tốt nhất mới được làm nam chính, dù có dầu sôi lửa bỏng cũng phải hướng về nam chính mà tấn công.
Nhưng tên họ Vệ đó rất đáng ghét, mức độ ác độc của hắn cũng không vừa. Ôi, cuối cùng tôi phải làm sao? 1000 ngày đã mất hết 1 ngày, hiện tại chỉ còn 9999 ngày. Thời gian sao trôi qua nhanh quá!
Tôi phải làm sao đây? Tôi ngồi trên ghế vò đầu bức tóc, ông trời sao không cho tôi xuyên qua nhập vào một cô gái bình thường chứ? Được vậy thì tốt quá, ít nhất cũng không mất ăn mất ngủ như bây giờ. Làm nữ phụ như tôi thật thất bại, nữ phụ người ta có thế lực, có tiền bạc còn tôi thì chẳng có gì.
Phân cách tuyến...
Một đoàn xe màu đen phóng nhanh với tốc độ vô cùng cao thắng gắp trước một khu biệt thự sang trọng. Cánh cổng tự động cao cấp mở ra, chiếc xe đầu tiên chạy vào nuối đuôi theo nó là 5 chiếc xe cũng lần lượt chạy vào.
Một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đầu tiên, giày da bóng loáng tây trang màu đen thẳng thớm. Trên cổ tay phải của hắn đeo một chiếc đồng hồ còn đắt hơn cả giá trị của 5 chiếc xe kia cộng lại.
“Lão đại!” Hai bên lối vào biệt thự có hai hàng người mặc đồng phục màu đen thấy hắn bước vào vội cúi đầu cung kính.
Hắn không nói gì nhanh chân bước vào trong, mỗi một bước chân đều thể hiện lên sát khí cùng sự lạnh lùng tột độ, dứt khoát nhẹ nhàng. Theo sau hắn có mấy người đàn ông có vẻ như là thuộc hạ thân tính hắn mang bên mình.
Vừa vào tới bên trong biệt thự đã có người chờ sẵn, bọn họ vừa thấy hắn liền nhanh chóng đứng lên cung kính cúi chào:
“Lão đại, anh tới rồi!”
“Ừ, việc xảy ra từ khi nào?” Người đàn ông ngồi xuống sofa hai chân bắt chéo ngạo mạn lên tiếng. Giọng nói bá đạo trầm thấp.
“Mới hôm qua, bọn chúng cướp hàng của chúng ta làm chúng ta mất hơn 100 triệu đô!” Tên đàn ông mặc áo xám lên tiếng.
“Đã điều tra được là ai làm chưa?” Giọng nói trầm thấp lại vang lên.
“Anh Thù, là người của Lâm Bỉnh Hằng!” Một tên ăn mặc có vẻ nho nhã nghiến răng.
“Thù, lần này là lần thứ hai rồi, Lâm Bỉnh Hằng rõ ràng muốn khiêu chiến với chúng ta!” Mã Vĩnh bức xúc.
“Hắn muốn chơi thì chúng ta cứ chơi với hắn!” Dụ Thù nhếch mép, trong đôi mắt lóe lên tia sáng ngoan độc.
Lần này hắn nhất định không tha cho bọn Lâm Bỉnh Hằng, ở trên lãnh thổ của hắn mà dám lớn lối khiêu chiến. Quả thật không để Dụ Thù hắn vào mắt. Sức chịu đựng và lòng vị tha của một con người là có giới hạn, lần này là lần thứ hai đã khiêu chiến quá mức có thể. Dụ Thù hắn mất 100 triệu thì hắn muốn lấy của đối phương 1 tỷ.
/8
|