“A Cẩn, em có thai rồi…”
“Thẩm Vị Ương, chúng ta ly hôn đi.”
“Anh, anh nói cái gì cơ?”
Trong căn phòng ngủ sang trọng, một người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng ngồi thẫn thờ trên chiếc giường lớn, nét vui sướng còn đọng trên gương mặt chưa được một giây đã bị người đàn ông ở đầu dây bên kia xóa sạch.
“A Cẩn, anh, anh đang nói cái gì vậy?”
Cô sửng sốt một lúc, sau đó hoảng hốt hỏi: “Đang yên đang lành, sao tự dưng anh lại muốn ly hôn, có… có phải em làm sai chuyện gì không?”
Trong phút chốc trái tim cô như mất đi một thứ gì đó, cô siết chặt lấy điện thoại, hoảng sợ xin lỗi người đàn ông ở đầu dây bên kia.
“Em xin lỗi, A Cẩn, em xin lỗi. Nếu như em đã làm sai điều gì, xin anh hãy nói cho em biết, em sẽ thay đổi, em thật sự sẽ thay đổi mà.”
Cô đang mang thai đứa con của anh, sao bây giờ anh lại muốn ly hôn với cô, vậy đứa bé thì sao, đứa bé của bọn họ thì sao? Cô đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của người đàn ông này.
“Thẩm Vị Ương, Sở Sở mang thai rồi.”
Vào giây phút ấy, thế giới sụp đổ.
Rõ ràng là ở trong căn phòng ấm áp nhưng Thẩm Vị Ương lại có cảm giác như rơi vào hầm băng. Mang thai, Hà Sở mang thai rồi…
Điện thoại rơi xuống đất, Thẩm Vị Ương ngồi ngây ra đó không biết bao lâu. Khi cô tỉnh dậy lần nữa, Hà Sở đã gửi một bức ảnh chụp cô ta đang ngồi trên giường với cái bụng to, tựa vào Lãnh Hoài Cẩn.
Người phụ nữ cười tươi như hoa, người đàn ông tuấn tú đẹp trai, lại thêm đứa bé trong bụng, quả là một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Một gia đình hạnh phúc. Vậy cô là gì, bà Lãnh được cưới hỏi đàng hoàng là cô đây là cái gì?
Đứa bé cô mang thai một cách danh chính ngôn thuận là cái gì?
Giờ phút này, Thẩm Vị Ương vô cùng tức giận, bức ảnh kia như đâm vào mắt khiến cô mất hết lý trí. Cô lập tức chạy tới nơi ở của Hà Sở, cho dù biết đối phương đang cố ý khiêu khích, cô cũng phải đến đánh cái con giáp thứ mười ba không biết xấu hổ này.
Cô là bà Lãnh danh chính ngôn thuận, vì sao phải bị một con tình nhân trêu chọc khiêu khích như vậy!
“Vị Ương, sao cô lại tới đây, cô…”
“Bốp!”
Hà Sở mở cửa, còn chưa kịp giả bộ đáng thương thì đã bị Thẩm Vị Ương tát cho một cái.
Khuôn mặt dễ khiến đàn ông thương tiếc của cô ta lập tức sưng lên.
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi: “Cô mang thai con của Lãnh Hoài Cẩn sao?”
Hà Sở lấy tay che má sưng đỏ của mình, nước mắt giàn giụa nói: “Vị Ương, Vị Ương, xin cô hãy nghe tôi giải thích. Tôi và tổng giám đốc Lãnh… chúng tôi… tôi rất yêu tổng giám đốc Lãnh, dù sao thì cô cũng không thể sinh con, vậy nên tôi cầu xin cô, thành toàn cho một nhà ba người chúng tôi, được không?”
Thành toàn?
Hà Sở, tôi thành toàn cho hai người các cô, vậy ai sẽ thành toàn cho tôi đây? Thẩm Vị Ương đỏ mắt nhìn người phụ nữ kia, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Tại sao tôi phải thành toàn cho một ả tình nhân đã phá nát gia đình tôi?”
Khi Thẩm Vị Ương đang tức giận, Hà Sở nhìn thấy người đàn ông đi xuống tầng, hai mắt liền tối sầm lại, sau đó đi lên nắm tay Thẩm Vị Ương với vẻ đáng thương: “Vị Ương, tôi rất yêu Hoài Cẩn, cầu xin cô, xin cô đừng bắt tôi phá bỏ đứa bé này, có được không?”
“Đừng chạm vào tôi.”
Thẩm Vị Ương chán ghét đẩy tay cô ta ra: “Bây giờ cứ nhìn thấy cô là tôi buồn nôn, tránh xa tôi ra!”
“A!” Khi hai người đang tranh cãi, Hà Sở đột nhiên ngã xuống đất, kêu lên đau đớn, sau khi nhìn thấy vết máu trên đùi thì sắc mặt tái nhợt, khóc lóc thảm thiết.
“Con trai của tôi, con trai của tôi…”
“Sở Sở, em sao thế Sở Sở?”
Lãnh Hoài Cẩn chạy nhanh xuống tầng, ôm ngang cô ta vào lòng, định đưa đến bệnh viện.
“Thẩm Vị Ương, tôi đúng là đã đánh giá thấp cô rồi.” Đi ngang qua Thẩm Vị Ương mặt mày tái mét, Lãnh Hoài Cẩn nhìn với vẻ chán ghét.
“Em, em không làm.”
Hai tay Thẩm Vị Ương run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe thấy giọng nói của Lãnh Hoài Cẩn, cô lập tức bước lên giải thích: “A Cẩn, em không hề đẩy cô ta, không phải em, là tự cô ta…”
“Dấu tay trên mặt cô ấy cũng là cô ấy tự tát vào mặt đúng không?”
Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: “Thẩm Vị Ương, hai năm trước cô dùng đủ mọi cách leo lên giường của tôi, ép tôi phải cưới cô.”
“Nhưng tôi đã nói rồi, cô đừng mơ có được tình cảm của tôi. Loại phụ nữ như cô lại càng không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi.”
“Nếu như đứa bé trong bụng Sở Sở xảy ra chuyện gì, tôi muốn cô phải chôn cùng nó!”
Sau khi dùng ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo, người đàn ông ôm Hà Sở rời đi, Thẩm Vị Ương nước mắt lưng tròng, lập tức chạy tới giữ chặt cánh tay anh: “A Cẩn, anh nghe em nói đi, cô ta là người gửi ảnh khiêu khích em trước, em cũng đang mang…”
“A Cẩn, bụng em đau quá.”
Giọng nói yếu ớt của Hà Sở cắt ngang lời Thẩm Vị Ương còn chưa nói hết, Lãnh Hoài Cẩn lập tức lo lắng đi nhanh về phía cửa.
“A Cẩn, anh nghe em nói đã, em mang thai con của chúng ta…”
“Cút ngay!”
Sau khi đưa Hà Sở lên xe, Thẩm Vị Ương vẫn muốn nói ra sự thật, nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại phẫn nộ đẩy cô ra khiến cô lập tức ngã xuống đất.
Cơn đau âm ỉ từ bụng dưới dần dần truyền đến, cô đau đớn nhíu mày, ôm bụng mình: “A Cẩn, A…”
Cô suy yếu ngã xuống đất, khi cô muốn cầu cứu chồng mình thì chồng cô đã lái xe bỏ đi cùng tình nhân. Cố nén nỗi đau trong lòng, lấy điện thoại di động định gọi xe, nhưng chưa kịp mở ứng dụng gọi xe thì một chiếc ô tô tình cờ chạy ngang qua cô.
“Cứu tôi với, cứu tôi với, xin anh cứu con tôi với!”
Cô bật đèn flash của điện thoại di động lên, liên tục vẫy vẫy với gương chiếu hậu của ô tô.
Tài xế nhanh chóng dừng lại, bế cô lên xe.
“Xin anh đưa tôi đến bệnh viện.”
Cô yếu ớt kéo tài xế van xin, bóng tối khiến cô không nhìn rõ mặt tài xế, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đứa con trong bụng, cô không có thời gian quan tâm quá nhiều.
Tài xế không nói gì, chỉ gật đầu, trở lại ghế lái rồi lái xe đi.
Nhưng dần dần Thẩm Vị Ương phát hiện hướng xe đi không đúng lắm: “Anh đưa tôi đi đâu vậy? Tôi muốn tới bệnh viện!”
Một cảm giác hoảng sợ cực độ bao trùm lấy cô, cô giơ tay che kín bụng dưới, lo lắng chất vấn tài xế.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đi đâu à?” Tài xế cười khẩy, giọng nói lạnh lùng giống như tiếng gọi của ma quỷ đến từ địa ngục: “Cô Thẩm, tổng giám đốc Lãnh bảo tôi tiễn cô một đoạn đường.”
“Vĩnh biệt.” Nói xong, anh ta đạp ga, chiếc xe mất lái đâm vào rào chắn ở lưng chừng núi. Đồng tử của Thẩm Vị Ương co lại, trong mắt đỏ như máu: “Anh điên rồi! Mau phanh lại, phanh xe lại…!”
Cô liều mạng đập vào cửa xe muốn thoát thân nhưng chiếc xe rất nhanh đã đâm vào rào chắn, tài xế linh hoạt mở cửa nhảy ra khỏi xe trước khi chiếc xe rơi xuống vực, cô và chiếc xe văng ra khỏi đường đi, rơi xuống biển sâu…
“Nếu như đứa bé trong bụng Sở Sở xảy ra chuyện gì, tôi muốn cô phải chôn cùng nó!”
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Thẩm Vị Ương chỉ còn lại những lời nói lạnh lùng vô tình của người đàn ông đó. Lãnh Hoài Cẩn, hóa ra anh không chỉ nói suông, hóa ra lòng dạ anh thật sự tàn nhẫn như vậy. Dù có chết, tôi cũng sẽ hóa thành lệ quỷ đến tìm anh lấy mạng…!
/1217
|