“Cô Vị Ương, cô tới rồi.”
vậy.
Sau khi Thẩm Vị Ương đến công ty, Ngải Lan lập tức vui mừng chào đón.
Nhưng kỳ lạ là, trong phòng làm việc Huy Chương Vinh Quang chỉ có một mình Ngải Lan tiến lên nói chuyện với cô, những người khác giống như không nhìn thấy cô
Thẩm Vị Ương không phải là một người phách lối, cũng không cần người khác phải nhìn cô tâng bốc cô. Mà trong phòng làm việc, cô cảm thấy dường như những người khác đều rất khinh thường cô, bầu không khí có chút kìm nén khó hiểu.
“Tiểu Ngải, cô đang rảnh có phải không? Yêu văn trên chân Đát Kỷ tôi bảo cô sửa, cô đã sửa chưa?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên bưng cốc giữ nhiệt, đeo cặp mắt kính đi tới khó chịu nói với Ngải Lan.
Sau đó giống như bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Vị Ương, anh ta nhàn nhạt mở lời: “Mỗi ngày chúng tôi đều làm việc bận rộn, lãnh đạo cứ tùy ý.”
Vừa dứt lời, anh ta đi đến chỗ bàn làm việc lộn xộn của mình, mái tóc mì tôm lộn xộn lại rất hợp với tình cảnh này.
Bây giờ Thẩm Vị Ương mới nhận ra trong phòng làm việc có mấy cái giường xếp đơn giản, cô hỏi Ngải Lan: “Gần đây ngay cả thời gian ngủ mọi người cũng không có
sao?”
Ngải Lan không biết phải làm sao, nhún vai: “Không còn cách nào, đi làm sáu ngày một tuần từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, áp bức bóc lột sức lao động quá mà.”
Cô ấy lại giải thích thêm: “Cái người tóc mì tôm cầm cốc giữ nhiệt vừa nãy cũng là một nhà thiết kế hoạt họa, là một họa sĩ rất giỏi và có tiếng tăm, rất nhiều nhân vật
nam trong Huy chương vinh quang, thậm chí là cảnh vật cũng đều là mô hình khái niệm do anh ấy thiết kế. Hồi tôi mới học đồ họa hoạt hình, trải qua trăm ngàn cay đắng
mới được nghe một tiết học công khai của anh ấy.”
“Trừ nhà thiết kế đồ họa hoạt hình Sophia thần bí kia, trong giới hẳn là không có vị nào có thể so sánh với anh ấy.”
Thẩm Vị Ương: “Anh ta chính là Tóc Xoăn Phẫn Nộ à?”
Ngải Lan: “Đúng đúng đúng, đây là bút danh trong giới của anh ấy, tên thật là Lưu Huy, chúng tôi đều gọi anh ấy là anh Huy.”
“Tiểu Ngải, cô có rảnh không?” Sau khi Lưu Huy trở về chỗ ngồi uống một ngụm trà kỷ tử trong cốc giữ nhiệt, thấy Ngải Lan vẫn còn đang nói chuyện với Thẩm Vị Ương, anh ta lập tức không vui gào ầm lên với Ngải Lan: “Đến khi nào Yêu văn của Đát Kỷ mới có thể quyết định xong?”
Lưu Huy cũng xem như là một nửa người thầy của mình, Ngải Lan không dám lười biếng, áy náy nhìn Thẩm Vị Ương rồi sau đó vội vàng chạy về vị trí làm việc của
mình.
Huy Chương Vinh Quang quả thật là hạng mục nghiên cứu được TX rót vốn lớn đầu tư, phòng làm việc cũng rất có khí thế.
Nhân viên chủ chốt chỉ có hai mươi mấy người.
Từ cách bố trí phòng làm việc có thể thấy, người có địa vị tương đối cao hẳn là Lưu Huy, còn có một cô gái vẻ ngoài cá tính ăn mặc trang điểm rất thời thượng giống như bước ra từ trong đồ họa, còn có một người đàn ông nằm bò ra nằm ngủ trước máy tính.
mình.
Thẩm Vị Ương liếc qua, sau khi nắm bắt đại khái kết cấu của phòng làm việc, bước qua những ô làm việc được phân chia trình tự rõ ràng rồi đi đến phòng làm việc của
Phòng làm việc được trang trí đơn giản trang nhã, là phong cách mà cô yêu thích.
Cô tìm ra tài liệu của mỗi nhân viên từ trong tập hồ sơ nhân viên, bắt đầu làm quen với môi trường làm việc của mình.
Lúc này, Vệ Trạch nghe nói Thẩm Vị Ương vậy mà đã tới công ty báo cáo nhậm chức, liền gọi điện thoại cho Lãnh Hoài Cẩn: “Tổng giám đốc Lãnh, đã tìm thấy cô Thẩm, bây giờ cô ấy đang ở phòng làm việc anh chuẩn bị cho cô ấy.”
Giờ phút này Lãnh Hoài Cẩn đang ngồi một mình ngây ngẩn bên cạnh chiếc xe cháy rụi, nghĩ đến hiện tại Thẩm Vị Ương vẫn chưa rõ sống chết, trái tim như trống rỗng, tựa như quay trở về buổi tối bốn năm về trước.
Nghe thấy Vệ Trạch nói như vậy, ban đầu anh vẫn chưa thể phản ứng lại kịp: “Cậu, cậu nói gì?”
xe.”
Trong phút chốc Vệ Trạch thật sự đồng cảm với người đàn ông tựa thiên thần này: “Bây giờ cô Thẩm đang ở trong phòng làm việc, tối qua chắc là không có ở trong
Anh ta cố gắng nói thật uyển chuyển.
Nói thẳng ra chính là, Lãnh Hoài Cẩn kiêu ngạo một đã bị một người phụ nữ trêu đùa đến nỗi xoay vòng vòng, tối qua còn cầm đèn pin giống như một tên người rừng,
nước mắt nước mũi lưng tròng vào trong núi tìm người.
Nhưng người anh cần tìm kia, tối qua đã đi ngủ một giấc thoải mái từ lâu rồi.
Anh bị trêu đùa xoay vòng vòng, giống như một câu chuyện cười.
Trên đường trở về, trên người Lãnh Hoài Cẩn tỏa ra sự lạnh lẽo dọa người.
Lúc đến công ty, nhân viên nhìn thấy anh giống như nhìn thấy Diêm Vương sống vậy, ai cũng lựa chọn đi đường vòng.
Đến khi anh tới tầng làm việc của Huy chương vinh quang, đi vào phòng làm việc tổng hợp, không khí trong phòng làm việc lạnh như băng chỉ trong chốc lát.
“Cô chính là người tối qua đưa Thẩm Vị Ương về nhà đúng không?”
Lãnh Hoài Cẩn liếc mắt qua, cách một bức tường thủy tinh nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang làm việc nhưng không xông vào tìm cô ngay, mà ở bên ngoài gây khó dễ với
Ngải Lan.
Chuyện tai nạn xe tối qua, Thẩm Vị Ương trước khi đi ngủ đã gửi tin nhắn giải thích cho cô ấy rồi, nói là ân oán giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn, không liên quan gì đến cô ấy, bảo cô ấy cứ yên ổn mà ngủ, chăm chỉ làm việc, nếu như có người hỏi cô ấy cứ trả lời đúng sự thật là được.
Cô ấy quả thật cũng rất nghe lời, ngủ yên ổn, chăm chỉ làm việc.
Nhưng bây giờ đối diện với ông chủ đang nổi trận lôi đình, cô ấy mới nhận ra trái tim bé nhỏ yếu mềm của mình không thể nào chịu nổi.
“Vâng, nhưng mà, nhưng mà tôi không biết lái xe, cho nên tôi, tôi…”
“Không biết lái xe..” Lãnh Hoài Cẩn nhíu chặt mày: “Cô là đồ bỏ đi à? Không biết lái xe thì cô đi làm làm cái gì, cô…”
“Tối qua là tôi muốn tự lái xe về nhà.” Thẩm Vị Ương đạp giày cao gót đi ra, bộ quần áo của OL tôn lên đường cong xinh đẹp trên người cô, khiến cô có vẻ trang nhã dày dặn kinh nghiệm: “Tổng giám đốc Lãnh có chuyện gì thì mời vào phòng làm việc của tôi.”
Lãnh Hoài Cẩn vốn chính là có dụng ý khác, không giận mà uy liếc qua Ngải Lan, sau đó theo Thẩm Vị Ương đi vào phòng làm việc.
Thẩm Vị Ương kéo rèm cửa sổ lá sách của tường thủy tinh xuống, sau đó mới cười như không cười nhìn anh: “Tổng giám đốc Lãnh tức giận như vậy, là vì đau lòng cho
con siêu xe của ngài đấy à?”
qua tôi cầm đèn pin vào trong núi tìm em suốt một đêm, em có biết không?” Giọng nói Lãnh Hoài Cẩn khàn khàn, trong mắt có nhiều tia máu đỏ: “Thẩm Vị Ương,
“Tối qua
em cảm thấy như vậy rất vui à?”
Thẩm Vị Ương không trả lời câu hỏi của anh, mà dựa vào bàn làm việc, thờ ơ lấy tay lật ngược cái phễu dùng làm vật trang trí trên bàn.
“Bốn năm trước, anh lái chiếc xe đó đón Hà Sở đi.”
Lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn anh với ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt bình tĩnh như vậy còn đáng sợ hơn cả sóng to gió lớn, tất cả tức giận và uất ức mà tối qua Lãnh Hoài Cẩn chịu đựng đã hoàn toàn tan biến trong giờ
phút này, thay vào đó là sự áy náy tột cùng…
“Xin lỗi, anh…”
Thẩm Vị Ương khẽ mỉm cười, nhìn bề ngoài có vẻ rất thoải mái: “Hơn nữa tối qua Hà Sở dẫn dắt dư luận bôi nhọ tôi, tôi suy nghĩ tới tình thế chung mà không tính toán
với cô ta trước mặt phóng viên là đã rất nể mặt tổng giám đốc Lãnh rồi đấy.”
“Tâm trạng của tôi không tốt tôi đốt xe, tổng giám đốc Lãnh cứ phải hẹp hòi so đo với tôi như vậy à?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô chăm chú, giống như muốn nhìn thấu cô đang suy nghĩ gì vậy: “Em cho rằng tôi tức giận như vậy, là vì tiếc nuối chiếc xe đó hay sao?”
Thẩm Vị Ương của bây giờ, giống như một cơn gió không thể nắm bắt, cũng không thể nào nhìn thấu được rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì, thay vào đó là sự sợ hãi khi
có thể mất đi cô bất cứ lúc nào.
“Chuyện chiếc xe tôi không so đo với em, tối qua em làm tôi lo lắng cả một đêm, có phải là em nợ tôi một lời xin lỗi hay không?”
/1217
|