“Này anh Huy! Anh xem cô gái đó đến thật kìa.”
Khi Lưu Huy đến trường đua làm nóng người, một anh chàng làm kỹ thuật tên là Tiểu Lục trong phòng làm việc nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang khởi động cách đó không xa, giống như bỗng nhiên khám phá ra một lục địa mới, cậu ta trêu ghẹo Lưu Huy.
Lưu Huy nhìn qua, quả nhiên là cô nàng khoác lác ở văn phòng lúc trưa.
Anh ta khinh bỉ cười khẩy: “Người phụ nữ chơi mô tô việt dã* đó hả? Cô ta tưởng mình là Tay đua số 9 sao?”
*Là dòng xe được sử dụng trên các cung đường địa hình, với rất nhiều chủng loại khác nhau. Dòng xe này cũng thường được biết đến với tên gọi dirt bike, được thiết kế
đặc biệt cho các cuộc đua địa hình.
Trong giới đua mô tô, chỉ có một người phụ nữ xứng đáng được mọi người ngưỡng mộ, đó chính là nữ thần Tay đua số 9 – người đua xe còn đỉnh hơn cả đàn ông.
Đáng tiếc cô ấy chưa bao giờ lộ mặt trong những dịp trang trọng. Mỗi lần thi đấu xong liền rời đi, cúp cũng không cầm. Bọn họ chỉ biết cô ấy rất thích số 9, mặt sau áo đua xe có in Logo “+” rất trừu tượng.
Ngải Lan nghe Lưu Huy nói như vậy, đôi mắt hạnh trợn lên nhìn anh ta: “Anh có ý gì? Phụ nữ thì không được chơi mô tô à?”
Lưu Huy không mặn không nhạt liếc qua cô ấy: “Nếu như cô muốn đi sang chỗ cô ta thì cứ việc. Tôi chỉ nhắc nhở cô một câu ‘Gần mực thì đen‘, cô vừa tốt nghiệp không lâu, đừng có học theo thói xấu của con giáp thứ 13‘ đó.”
Ngải Lan: “Cô Vị Ương không phải người thứ ba! Anh chỉ vịn vào một bài đăng của Hà Sở thì dựa vào đầu mà vu không người ta như thế. Hà Sở còn là tiểu tam thượng vị
kia kìa, sao anh lại tin lời của một ả tiểu tam chứ?”
Bên này Ngải Lan đang tức giận tranh cãi với Lưu Huy đến mặt đỏ phừng phừng thì Thẩm Vị Ương bên kia cũng đang đụng phải rắc rối.
“Dáng người cô em cũng được đấy, mới đến hả?”
Mấy tên côn đồ tóc nhuộm đủ màu sặc sẽ sặc mùi trẻ trâu đang tiến về phía Thẩm Vị Ương, cà lơ phất phơ đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Thậm Vị Ương lạnh lùng nhìn bọn chúng: “Có việc gì?”
Tên tóc vàng cầm đầu thò tay muốn sờ vào má cô: “Anh đây chỉ muốn đến chiêm ngưỡng nữ đua xe hôm nay có phải tay đua chuyên nghiệp hay không thôi.”
“Chậc chậc, nhìn khuôn mặt mịn màng này cũng không giống tay đua mô tô thường xuyên tập luyện nhỉ”
Thẩm Vị Ương lùi lại một bước, ghét bỏ tránh khỏi cái móng giò của gã.
“Đây là trường đua, xin chú ý lời nói và hành động của anh, đừng làm mất mặt người đua chuyên nghiệp.”
“Thú vị đấy!” Dáng vẻ nghiêm túc cứng nhắc của cô càng khơi gợi sự hứng thú của đám côn đồ này: “Em gái, em tới thi đấu là để cầm cúp chụp ảnh khoe lên trang cá
nhân hả?”
“Nếu như vậy thì anh đây sẽ giúp em chiến thắng, em không cần phải mạo hiểm. Chỉ cần em bằng lòng, anh và cúp vô địch đều thuộc về em.”
Thẩm Vị Ương thờ ơ đáp: “Không phiền anh đây nhọc lòng, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Nghe cô nói như vậy, mấy tên côn đồ lập tức phá lên cười: “Một người phụ nữ lại dám nói ra lời ngạo mạn như vậy, khẩu khí cũng lớn đấy.”
Thẩm Vị Ương đội mũ bảo hiểm lên, chuẩn bị thi đấu: “Phụ nữ thì sao, hôm nay tôi sẽ dùng thực lực nói cho các anh biết, đàn ông coi thường phụ nữ khi thất bại chẳng khác gì chó rơi xuống nước* ”
*kẻ sa cơ thất thế.
“Chó rơi xuống nước?”
Tên tóc vàng nghe cô nói như vậy liền duỗi bàn tay ghê tởm xoa xoa môi mình, dáng vẻ cực kỳ hứng thú.
“Người phụ nữ này cũng khá kiêu ngạo đấy.”
Cùng lúc đó bình luận viên bắt đầu triệu tập mọi người lại, mười tám tay đua tham dự lần này đều đã tụ tập một chỗ.
Thẩm Vị Ương vừa vặn xếp ở giữa Lưu Huy và tóc vàng.
Trước khi đội mũ bảo hiểm lên, Lưu Huy nhìn cô khiêu khích: “Nếu như bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp đấy. Mô tô việt dã rất nguy hiểm, trên đường đua hoang dã bị
đụng bị va cũng là chuyện thường.”
Lưu Huy không ngờ cô thật sự tham gia để chứng minh bản thân mình.
Đàn ông chơi mô tô việt dã cũng rất rủi ro, chứ đừng nói là một cô gái.
Thậm Vị Ương không nói gì, chỉ giơ ngón cái với anh ta.
Sau khi nghe thấy tiếng súng thi đấu, cô liền khởi động mô tô cùng với những tay đua khác lao vun vút giống như tên rời cung.
“Daddy nhìn mommy của con đi! Mommy thật là ngầu! Còn đẹp trai hơn cả em trai thúi A Quân nữa.”
Trên khán đài, Thẩm Y Y đang ngồi trên đùi Cố Trường Đình, sau khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương xuất phát lập tức phấn khích chỉ vào màn hình lớn đang chiếu nhất cử nhất
động của từng tay đua.
Trong mắt Cổ Trường Đình toàn là sự tán thưởng: “Mẹ của Y Y là người phụ nữ ưu tú nhất trên thế giới này.”
”
Thẩm Tử Niệm đang đeo kính mát trông có vẻ rất ngầu nhưng cũng rất đáng yêu, nhìn sang Thẩm Quân ở bên cạnh nói: “Anh cả, lần này so về độ cool ngầu thì anh thua mẹ rồi.”
Thẩm Quân mỉm cười kiêu ngạo: “Đó là mẹ của anh, thua mẹ cũng chẳng thiệt.”
“Nhưng mà daddy ơi, khi nào daddy mới lấy mommy vậy ạ? Mommy của con ưu tú như thế, rất được người ta săn đón đấy nhé.”
Cậu bé nói xong, hai đứa nhóc còn lại tức khắc quay phắt sang nhìn anh ta.
Cố Trường Đình bị mấy đứa nhóc này nhìn chằm chằm đến hai má nóng hổi, bất lực nói: “Đã chuẩn bị sẵn nhẫn rồi, chỉ cần mommy các con đồng ý, daddy sẽ lập tức đeo cho cô ấy.”
Thẩm Quân gật đầu giống như ông cụ non: “Vậy thì con yên tâm rồi. Cố gắng lên nha, người bố theo đuổi chính là nữ thần, dụng tâm một chút.”
Lúc Thẩm Quân nói những lời này, ánh mắt liếc qua ghế VIP phía sau, chỗ đó có một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang ngồi, trong lòng đang ôm một công chúa
nhỏ.
Người này chính là Lãnh Hoài Cẩn.
Buổi trưa Hà Sở đến công ty làm loạn xong thì đi qua trang viên nhà họ Lãnh thăm Lãnh Diên. Cô bé vừa mới từ trường về đụng mặt với cô ta, sau đó khóc lóc muốn cô
ta ở lại nhà họ Lãnh.
Lãnh Hoài Cẩn sao có thể tiếp tục để Thẩm Vị Ương hiểu lầm quan hệ giữa anh và Hà Sở được, lập tức gọi vệ sĩ kéo Hà Sở đi ngay trước mặt Lãnh Diên.
Lãnh Diên khóc rất lâu, đúng lúc hôm nay Yến Hồi có cuộc đua mô tô việt dã, sau khi anh nhớ đến liền đưa Lãnh Diên đi xem để di dời sự chú ý.
Nhưng có vẻ như hiệu quả không rõ lắm.
Anh thấy cô bé ngồi trong lòng mình rất thờ ơ, có hơi đau đầu.
Là anh đã đánh giá thấp tình cảm mẫu tử, không ngờ bình thường Lãnh Diên vô cùng lạnh nhạt với Hà Sở lại dựa dẫm vào cô ta như vậy.
“Hoài Cẩn, cậu mau nhìn xem, cuộc đua lần này vậy mà có phụ nữ.”
Bạn thân Trác Thính Phong ngồi bên cạnh anh đang giơ ống nhòm la lên giống như phát hiện một lục địa mới.
“Biểu hiện không tệ đâu! Bốc đầu và xuống dốc ngầu vãi, lần này Yến Hồi coi như đã gặp được đối thủ rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, quả nhiên nhìn thấy một cô gái vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng bám sát sau Yến Hồi. Tốc độ của hai người bọn
họ quả thực nhanh như gió, có điều dáng người của người phụ này sao lại quen mắt như vậy?
Lãnh Hoài Cẩn hơi nhíu mày, đang nghĩ có phải mình đã gặp ở nơi nào đó rồi không.
Cô lái xe rất nhanh, anh cũng không thể thấy rõ toàn bộ.
“Me oi.”
Lúc này, Lãnh Diên trong lòng anh vùng khỏi tay nhảy xuống từ trên đùi anh, chạy về phía Hà Sở.
“Sao cô lại tới đây?”
Nhìn thấy Hà Sở ở chỗ này khiến cho Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy rất cụt hứng.
Đôi mắt Hà Sở đỏ bừng, tủi thân nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Hoài Cẩn, em…em nghe nói A Diên vẫn luôn tìm em. Em vừa nhớ đến con gái tim đã đau đến xé ra.”
”Nơi này không phải trang viên nhà họ Lãnh, em gặp con gái mình ở đây, Vị Ương sẽ không để ý đâu.”
Trác Thính Phong thấy dáng vẻ để tiện thảo mai của cô ta, thuận miệng nói một câu: “Phải rồi ha, tôi là một bác sĩ, nếu như cô Hà đây đau tim, nói không chừng tôi có thể trị liệu cho cô đấy. Dù sao mấy người phụ nữ lắm chiêu trò quả thật dễ mắc bệnh tim lắm.”
/1217
|