“Em thừa nhận em có con với anh ta, đúng không?”
Hai bàn tay to lớn của Lãnh Hoài Cẩn giữ chặt lấy bả vai cô, sức lực lớn tới nỗi dường như có thể bóp nát bờ vai ấy.
“Thẩm Vị Ương, em không có trái tim, con của chúng ta vừa mới qua đời chưa được bao lâu em đã cùng với..”
Lãnh Hoài Cẩn đang bị lửa giận thiêu đốt, cảm thấy bản thân bị phản bội và tổn thương, lúc này lại bất chợt ngẩn người. Không đúng, hai đứa bé kia cùng lớp với Lãnh Diên, vậy hiện tại bọn chúng và Lãnh Diên hẳn là… bọn chúng là…
“Vị Ương, hai đứa bé kia, hai đứa bé kia là…”
“Cút! Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, cút mau!”
Thẩm Vị Ương không thèm nghe anh nói xong, cầm lấy gạt tàn thuốc ở đầu giường ném thẳng về phía anh, khàn giọng kêu anh cút đi.
Hai từ “con riêng“, “súc sinh” như một mũi dao đâm vào trái tim Thẩm Vị Ương.
Lãnh Hoài Cẩn không né tránh, gạt tàn thuốc đập vào trán anh tạo thành một vết máu, làm anh lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Vị Ương.” Anh cất giọng khàn khàn gọi tên cô: “Xin lỗi em.”
“Cút đi, ra ngoài, cút mau!”
Đôi mắt cô đỏ ngầu như máu muốn đẩy anh ra.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ suy sụp này của cô, sợ cô xảy ra chuyện nên lập tức lùi ra cửa: “Tôi ở ngoài cửa chờ em, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Hiện giờ Thẩm Vị Ương ở cùng một không gian với anh sẽ cảm thấy hít thở không thông, vô cùng khó chịu.
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh không đi phải không, anh không đi thì tôi đi, tôi…”
Lãnh Hoài Cẩn kéo cô vào trong lòng rồi hôn lên, muốn trấn an cảm xúc mất kiểm soát của cô…
“Xin lỗi em, Vị Ương, thực sự xin lỗi em, tôi biết sai rồi, tôi không cố ý muốn lăng mạ con của chúng ta.”
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô, rồi đến làn da mịn màng trên má, hôn cô hết mực triền miên, hôn cô bằng tất cả dịu dàng của mình.
Đầu ngón tay chạm lên những giọt nước mắt ẩm ướt của cô làm anh đau lòng không thôi. Anh hối hận rồi.
Nếu như bốn năm trước anh nhận ra bản thân yêu cô, hiện giờ một nhà bốn người họ đã có cuộc sống rất hạnh phúc.
Vị Ương, Thẩm Vị Ương, bất luận em có tin hay không, nửa đời sau tôi sẽ bù đắp cho em thật tốt, sẽ không để em và con phải rời xa tôi…
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vị Ương được anh hôn một cách dịu dàng triền miên như vậy, cơ thể cô dường như có ký ức, cũng không từ chối nụ hôn này.
Mấy năm qua cô đã từng thử phát triển cùng với Cố Trường Đình nhưng kể cả một cái cầm tay đơn giản cô cũng không làm được, vậy mà sao bây giờ cô lại không bài
xích nụ hôn của Lãnh Hoài Cẩn cơ chứ?
Thẩm Vị Ương, chẳng lẽ cô còn yêu anh ta sao?
Cô sao có thể rẻ rúng như vậy, cô đã quên bốn năm trước anh ta đã rời xa cô như thế nào, vứt bỏ cô ra sao rồi ư?
Anh ta có con với Hà Sở, nói con của cô là con riêng, là súc sinh, một người đàn ông như vậy, cô phải hèn hạ có nào mới có thể tiếp tục yêu anh ta?
Nhớ lại những khổ cực mà bản thân và các con đã phải chịu đựng suốt bốn năm qua, trong mắt cô lại bùng lên lửa giận một lần nữa…
“A!”
Đầu lưỡi Lãnh Hoài Cẩn đau xót, vô thức buông Thẩm Vị Ương ra, còn chưa kịp hoàn hồn từ đau đớn nơi đầu lưỡi, Thẩm Vị Ương đã cho anh một cái tát thật mạnh.
Một cái tát này Thẩm Vị Ương đã dùng hết toàn bộ sức lực, sau khi đánh xong cả cánh tay đều run rẩy.
Gò má Lãnh Hoài Cẩn cũng sưng lên rất nhanh.
Nhưng anh lại bình tĩnh đến kì lạ, dáng vẻ không hề tức giận một chút nào.
Trong khoảnh khắc bị đánh ấy, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô ngã sau xe anh vào buổi tối bốn năm trước ấy.
Nếu lúc đó anh dừng lại, đưa cô và Hà Sở cùng tới bệnh viện, có phải về sau cô cũng sẽ không gặp phải vụ tai nạn xe ngoài ý muốn kia hay không?
Thời gian vài phút lại có thể thay đổi quỹ đạo bốn năm của họ.
Đã từng là một Thẩm Vị Ương ngoan ngoãn phục tùng anh, bây giờ lại biến thành một Thẩm Vị Ương căm hận chính mình, nhìn ánh mắt đầy vẻ thù hận của cô, trái tim anh như bị dày vò trong lửa đốt.
nào.”
“Thẩm Vị Ương, là chính em quay về, cho dù em chán ghét anh tới mức nào thì em và con đều là của anh, anh sẽ không để em rời xa anh nữa, bất kể dùng cách
Nói xong, anh đóng cửa rời đi.
“Nghỉ ngơi cho tốt, chờ sau khi em bình tĩnh rồi anh lại tới tìm em.”
Cửa bị đóng lại, thể xác và tinh thần Thẩm Vị Ương mệt mỏi rã rời, không còn sức lực ngồi trên tấm thảm cạnh giường, nước mắt trên má vẫn chưa khô hẳn.
Cô cũng không cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn vì yêu cô mới đối xử với cô như vậy, ngược lại là vì không yêu nên mới đẩy cô tới tình cảnh xấu hổ như thế.
Lời thanh minh có trăm ngàn chỗ hở ấy, nhìn qua thì như tỏ thái độ, nhưng căn bản là không nói rõ được đứa bé đến từ đâu.
Hơn nữa lúc trước Hà Sở đã nói ẩn ý tại buổi họp báo, tội danh người thứ ba đã khóa cứng trên người cô.
Anh vốn không để ý tới thanh danh của cô, thứ anh quan tâm chỉ là tôn nghiêm của một người đàn ông mà thôi.
Nếu không phải hiểu lầm giữa cô và Cố Trường Đình có gì đó, dục vọng chiếm hữu của anh cũng sẽ không bùng nổ mà làm ra chuyện thân mật như vậy với cô.
Dấu vết bị anh gặm cắn để lại trên xương quai xanh vẫn còn hơi đau, cô vô lực rút khăn giấy lau khô nước mắt của mình, sau đó bình tĩnh lại gọi điện thoại cho Cố
Trường Đình.
“Trường Đình, bên anh có tiện không? Nếu tiện thì gần đây em để A Quân và Y Y ở lại chỗ anh được không?”
Sau khi Cố Trường Đình nhận được điện thoại của cô thì hơi sửng sốt một lúc: “Vị Ương, giọng em sao vậy? Còn chưa hồi phục à?”
Thẩm Vị Ương biết anh ta lo lắng cho mình: “Anh yên tâm, sau khi truyền đường glu–cô, em cũng đã đồ hơn nhiều rồi.”
“Lãnh Hoài Cẩn đã biết đến sự tồn tại của A Quân và Y Y, anh có thể giúp em tạm thời…”
Cố Trường Đình đồng ý không chút do dự. “Đương nhiên là có thể rồi, anh là bố nuôi của bọn nhỏ mà, nhưng sao Lãnh Hoài Cẩn lại biết đến sự tồn tại của A Quân và Y Y thế? Là lúc ở sân thi đấu hôm nay nhìn thấy à?”
Thẩm Vị Ương: “Chắc là lúc em ngất xỉu, anh và A Quân chạy tới, anh ta đã nhìn thấy anh ở bên cạnh A Quân, A Quân lại trông giống anh ta, còn là bạn cùng lớp của Lãnh Diên, tuổi sàn sàn nhau, anh ta muốn không biết cũng khó.”
Cố Trường Đình có chút áy náy: “Có phải anh không nên đồng ý dẫn bọn nhỏ đến xem em thi đấu hay không?”
Thẩm Vị Ương: “Chuyện này không phải lỗi của anh. Trường Đình, anh nói như vậy em sẽ giận đấy, anh cũng chỉ vì muốn dỗ bọn chúng thôi mà.”
Cô thở dài bất đắc dĩ: “Hơn nữa Y Y và A Quân cùng lớp với Lãnh Diên, sớm muộn gì Lãnh Hoài Cẩn cũng biết được thân phận của hai anh em chúng nó.”
Cổ Trường Đình trấn an cô: “Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ, không để cho Lãnh Hoài Cẩn đưa bọn chúng đi đâu.”
Thẩm Vị Ương dựa vào đầu giường, lời cảm ơn đã đến bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
Cô biết lời cảm ơn đối với Cố Trường Đình là vô dụng nhất.
Nếu không thể đáp lại anh ấy thứ gì khác ngoài cái này, thà rằng đừng nói gì còn hơn.
Cuối cùng là Cố Trường Đình phá võ sự im lặng: “Còn Tử Niệm thì sao, Tử Niệm phải làm thế nào bây giờ, có phải hiện giờ anh ta còn chưa biết sự tồn tại của Tử Niệm và Nặc Nặc hay không?”
Thảm Vị Ương cười tự giễu: “Chắc là anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới em có thể sinh được như vậy.”
Càng sinh nhiều, lúc cô mang thai lại càng vất vả.
Thứ mà Lãnh Hoài Cẩn nợ cô đâu phải chỉ có sự phản bội ngày trước và vụ tai nạn xe đó.
“Tử Niệm có người đại diện đưa đi, em sẽ sắp xếp cho nó ở biệt thự của em trước. Biệt thự đó là do người đại diện đứng tên, Lãnh Hoài Cẩn không tra ra được.”
“Còn về phần A Nặc, em chỉ có thể bớt đến bệnh viện, làm phiền bác sĩ phí tâm sức hơn chút vậy.”
Cúp điện thoại, cô có chút mất mát nhắm mắt lại dựa vào đầu giường.
Cô không phải một người mẹ tốt.
Dù hiện tại cô đủ mạnh mẽ, có thể cho các con những thứ tốt nhất thế giới này, cũng không có cách nào luôn đồng hành bên cạnh các con, càng không có cách nào bù đắp tình thương của bố mà các con không nhận được từ khi mới sinh ra.
/1217
|